A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Ngoại Truyện 4
hi cu Bin nhìn thấy anh Nam chị Thuỳ hạnh phúc rạng ngời trong lễ cưới, thực sự thằng nhóc chẳng hề nghĩ đến ngày hôm nay.
Anh Nam chị Thuỳ cưới nhau vào một ngày nắng đẹp, khi anh chị đều hai mươi lăm. Anh Nam của Bin vẫn đẹp trai ngời ngời, chị Thuỳ trong bộ váy cưới cũng lộng lẫy thướt tha. Luật sư lấy bác sĩ tâm lí, hai anh chị xứng đôi vừa lứa vô cùng.
Lúc đó, cu Bin mới bảy tuổi, anh Nam bảo từ giờ chị Thuỳ sẽ về ở với nhà mình rồi, chính thức trở thành người nhà mình rồi, cu Bin nghe thế liền vui lắm.
Chị Thuỳ tốt với cu Bin lắm, chị Thuỳ thương cu Bin lắm, cu Bin thích chị Thuỳ lắm, ba mẹ cu Bin cũng thế, và anh Nam cũng yêu chị Thuỳ nhiều nhiều nữa, anh Nam lấy được chị Thuỳ, như thế thì ba mẹ cũng vui, cu Bin cũng vui, mà anh Nam tất nhiên cũng sẽ cực kì cực kì cực kì vui. Tốt quá còn gì?
Chỉ là, một năm sau, khi chị Thuỳ sinh em bé, cu Bin mới hiểu thế nào là cực khổ.
Em bé làm bụng chị Thuỳ to lên, suốt mấy tháng trời chị Thuỳ lúc nào cũng mệt, chẳng ăn được mấy, lại còn hay nghén, khiến cả nhà ai cũng sốt sắng lo cho chị, cả ba mẹ chị bận thế mà ngày nào cũng sang chăm chị nữa. Ai ai cũng lo cho chị.
Đặc biệt là anh Nam, anh ấy xót chị, cứ đi làm về là chạy lại gần chị ngay, nắm tay nắm chân, hỏi han đủ các thứ. Nhiều khi, tối rồi cu Bin còn nghe thấy tiếng chị Thuỳ nức nở, chị mệt, anh Nam cứ phải dỗ chị mãi thôi.
Rồi đến một hôm, cả nhà đang ngồi với nhau ngoài phòng khách, tự nhiên chị Thuỳ hét lên một tiếng, xong rồi mồ hôi chị cứ vã ra, ướt cả tóc. Chị ôm bụng kêu đau, chị khóc, anh Nam thấy thế mặt mũi tái mét, cuống quýt không biết làm sao. Ba mẹ cu Bin vội vã gọi điện thoại, ba còn bảo cu Bin sang gọi ba mẹ chị Thuỳ. Cu Bin vâng dạ đi ngay, tối đó, em bé làm mọi người bận rộn một phen đến mệt lử.
Mấy tiếng đồng hồ trong bệnh viện, cả nhà đứng đợi ngoài cửa phòng sinh, anh Nam cứ đi qua đi lại suốt, anh chẳng nói năng gì cả, anh lo lắm, cả nhà ai cũng lo lắm.
Mãi sau rồi chị Thuỳ mới sinh xong, cháu cu Bin là một bé gái nhé, cái con bé bé xíu, thế mà làm chị Thuỳ đau thế kia, làm cả nhà sốt sắng đến vậy.
Anh Nam mặt mũi rạng rỡ ôm bé con nhỏ nhắn, hôn lên trán chị Thuỳ liên tục, còn cứ nói:
– Vợ giỏi nhất, anh yêu vợ nhất, bé con cũng yêu vợ nhất. Vợ xem này, bé con xinh chưa này, giống vợ đấy!
Nói xong anh còn quay sang hỏi ba mẹ, hỏi cả ba mẹ chị Thuỳ nữa, cứ hỏi là bé con giống vợ anh đúng không. Sao mà anh Nam giống con nít thế không biết?
– Anh đặt tên cho con đi chứ, sao cứ gọi bé con mãi thế?
Chị Thuỳ phải nhắc thế đấy thì anh Nam mới nhớ ra, nhưng mà gãi đầu gãi tai mãi một lúc cũng chẳng biết nên đặt tên gì. Cu Bin lại lắc đầu ngán ngẩm lần nữa, xong rồi thằng nhóc nói to cái tên:
– Mộc Miên!
Và thế là, tên của bé con chính thức được đặt, là Mộc Miên.
Mộc Miên nghĩa là hoa gạo, cu Bin nghĩ ra cái tên này từ lâu rồi, đến cả tên con trai cu Bin cũng đã nghĩ, cu Bin đặt tên cho cháu gái mình như thế là muốn sau này con bé lớn lên sẽ thật xinh đẹp, thật dịu dàng như bông hoa gạo đỏ thắm.
Thế nhưng, cu Bin nhầm to rồi. Con bé này xinh thì có xinh, nhưng mà chẳng có lấy một chút gọi là dịu dàng.
Mộc Miên đích thực là một đứa nghịch như giặc, hồi nhỏ nhỏ chưa biết gì thì không nói, nhưng mà được mấy tháng, bắt đầu biết lật, biết bò, biết ngồi, biết nói, biết đi, đến lúc đó mới thực sự là rất mệt.
Con bé như tràn đầy năng lượng cả ngày, chẳng cho ai nghỉ dù chỉ một phút một giây. Bắt anh Nam bế, bắt chị Thuỳ kể chuyện, đòi ông bà đưa đi chơi, và bắt chú nó, chính là cu Bin, phải nghe lời nó hoàn toàn.
Nghịch lý, quá chi là nghịch lý! Ai đời lại có kiểu này, cu Bin là chú, mà suốt ngày phải “làm trâu làm ngựa”, suốt ngày phải bò ra cho con cháu nó cưỡi lên lưng?
Mộc Miên biết nói, con bé liền nói cả ngày. Cái giọng ngọng nghịu mà cứ líu lo suốt, nhiều khi tiếng nó nói cu Bin nghe mãi cũng chẳng hiểu rốt cuộc nó đang nói cái gì. Đã vậy, con bé lại còn cứ bắt người ta phải hiểu ý nó, nói mãi mà không hiểu nó sẽ bực, mà bực thì sẽ khóc rất to, khóc nhè ăn vạ mà, khóc cho cả làng cả xóm nghe luôn ấy chứ.
Nói chung, mới có một đứa cháu thôi mà cu Bin đã thấy cực lắm lắm rồi.
Ấy thế mà, vào một ngày đẹp trời, trong bữa cơm gia đình ấm cúng, còn có cả ba mẹ chị Thuỳ nữa kìa. Anh Nam anh ý tự nhiên đặt một tay lên bụng chị Thuỳ, xong rồi tuyên bố:
– Nhà chúng ta chuẩn bị có thêm một thành viên nữa đấy ạ!
Mọi người nghe xong tâm trạng khó tả, ba mẹ cu Bin và ba mẹ chị Thuỳ thì vui mừng khỏi nói, nhưng mà cu Bin với Mộc Miên thì…hai chú cháu, chú gần mười tuổi, cháu hơn một tuổi, hai đứa cùng khóc thật to.
Cu Bin khóc vì nghĩ đến việc trong nhà chuẩn bị lại có thêm một đứa giống Mộc Miên, lại thêm một đứa nghịch như giặc, thích đè đầu cưỡi cổ thằng nhóc. Còn Mộc Miên khóc, đơn giản là bởi vì thấy chú nó khóc, nó giật mình nên mới khóc theo.
Cu Bin quẹt nước mắt, chạy đi tìm chị An Nhiên tâm sự. Thằng nhóc thân với chị An Nhiên lắm, có gì cũng nói với chị thôi. An Nhiên im lặng ngồi nghe cu Bin nói, nghe xong lấy ống tay áo lau khuôn mặt tèm nhèm nước mắt của cu Bin, động viên thằng nhóc, còn nói sẽ cùng cu Bin chơi với đứa cháu sắp ra đời này, sẽ không để nó bắt nạt cu Bin đâu. Lời của chị An Nhiên làm cu Bin cảm động lắm, cu Bin thích chị An Nhiên nhiều nhiều!
Cu Bin về nhà, thấy mọi người nói chuyện vui vẻ, thấy Mộc Miên đang ghé đầu vào bụng chị Thuỳ nghe ngóng, lại thấy anh Nam bế con bé lên, đặt sang một bên rồi ôm lấy chị Thuỳ, hôn bụng chị một cái, khiến cho Mộc Miên mếu máo rưng rưng nước mắt, giọng con bé ngọng nghịu:
– Ba ứ được “tơm” em, em bé phải ngủ ớ!
Cả nhà cười to, cu Bin cũng phì cười, chạy lại bế Mộc Miên dỗ dành, con bé thấy chú mắt liền sáng quắc, ôm cứng lấy chú, nhõng nhẹo:
– Miên ngủ với chú cơ, ngủ với chú cơ!
– Ừ, Miên ngủ với chú.
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị