Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Ik Hou Van Jou
ì một cái ôm, Nam giận tôi hai tháng!
Hai tháng đấy bà con ạ, là hai tháng đấy chứ chả đùa đâu!
Tôi ôm Huy một cái, Nam giận tôi hai tháng trời, trong khi suốt mười hai năm ròng rã Nam ngày nào cũng ôm tôi, cái này có được gọi là bất công không vậy?
Ờ, giận thì giận, tôi không thèm sợ, nghe chưa?
Ở trên lớp, tôi với Nam không hé răng với nhau nửa lời.
Về nhà, tôi và Nam có đụng mặt cũng chẳng thèm nhìn nhau.
Nhớ có lần tôi ngủ gật trong lớp, bình thường thì Nam sẽ canh cho tôi ngủ, giáo viên mà nhìn thì cậu ấy sẽ nhắc, thế mà hôm đó tôi ngủ, giáo viên xuống tận bàn rồi Nam cũng chẳng thèm ho he gì với tôi, làm cho tôi bị phạt đứng cả buổi.
Sau đó thì tôi ăn miếng trả miếng, Nam với Phong thư qua thư lại trong giờ, tôi thấy được, bèn cố gắng nói to:
– Hai đứa chúng mày mà chuyền thư cho nhau nữa là tao mách cô!
Thế là hai đứa nó cũng bị phạt đứng trong khi tôi thì hả hê cực kì!
Về vấn đề đi đến trường, hai tháng nay tôi toàn đi với Ngọc thôi, còn Nam, Nam đi một mình hay đi với ai tôi không thèm để ý.
Giờ tập bóng buổi chiều, sân bóng chính thức vắng đi khuôn mặt khán giả quen thuộc là tôi, bởi vì tôi chẳng muốn đến đó để nhìn thấy Nam nữa, thành ra mấy người trong đội bóng cứ gặp tôi là lại hỏi sao không đến. Mỗi lần như thế tôi đều ưỡn ngực tự hào ghê gớm, rõ ràng là dù Nam có giận thì tôi vẫn có bạn đấy chứ, tôi cho Nam giận tôi bao lâu tôi mặc kệ, tôi vẫn cứ sống tốt.
Mà phải công nhận giận Nam lần này khỏe hơn hẳn lần trước. Lần trước tôi ấm ức oan uổng cho nên hở tí là tủi thân rồi lại khóc, lần này bực bội nhưng mà ngày ngày tôi vẫn cứ tửng từng tưng, đợi khi nào Nam xin lỗi trước rồi thì tôi mới tha.
Bốn đứa bạn rủ tôi với Nam đi uống trà sữa, ừ thì đi! Nhưng mà chúng tôi chia thành hai phe, phe tôi có Ngọc và Song Đình, phe Nam thì có Phong và Vĩ, vào quán trà sữa ngồi, một bàn bốn ghế, chúng tôi ngồi hai bàn, có anh nhân viên hỏi bọn tôi có muốn chuyển sang ngồi chung một bàn sáu ghế luôn không, tôi với Nam nhất quyết lắc đầu.
– Bọn em ngồi thế này thôi ạ!
Bốn đứa bạn đi cùng chúng tôi cứ phải gọi là mặt cúi gằm, như kiểu bọn nó vì tôi và Nam mà xấu hổ lắm ấy.
Ngọc nói với tôi:
– Ê mày ơi, bọn mình đi sáu đứa thì ngồi một bàn to đi, ngồi thế này chiếm diện tích chết đi được, quán đang đông mà!
– Mặc kệ chứ, ai bảo họ không đến sớm, bọn mình chiếm chỗ trước rồi thì bọn mình cứ ngồi, sợ gì? Quán mất khách cũng không đánh mày đâu mà sợ!
Phong lại nói với Nam:
– Bàn kia rộng mày kìa, ngồi chung đó đi chứ mày định để người lạ lại ngồi chung một chỗ à, thế thì tội họ lắm mày.
– Thế mày có quen họ không mà lo, người lạ thì ngồi chung một chỗ cho thành người quen, tốt thế còn gì?
Nói chung là sáu đứa vẫn chiếm hai cái bàn, tôi với Nam thì nhàn nhã thưởng thức trà sữa ngon lành rồi, nhưng mà bốn đứa bạn thì đứa nào cũng hút một hơi hết sạch, bọn nó muốn uống cho nhanh để nhường chỗ đây mà. Khổ thân! Giờ tôi mới nhận ra đấy, tôi với Nam giận nhau, thiệt hại nhất không phải là hai đứa chúng tôi đâu, mà là bốn đứa bạn này kìa.
Và có lẽ, tôi và Nam vẫn sẽ cứ giận nhau dài dài, dài dài dài nếu như ngày hôm nay tôi không nhìn thấy một thứ.
Tôi trong khi lúc lọi lại giá sách của mình, tình cờ cầm lên một quyển sổ to bìa màu đen. Là quyển sổ Nam tặng tôi hôm sinh nhất ấy!
Xem nào, nhìn thấy quyển sổ này tự nhiên cảm xúc dạt dào ghê, tự nhiên lại có cảm giác…muốn xé quách nó ra cho hả giận!
Gì chứ chủ nhân ban đầu của nó là Nam cơ mà, cậu ấy dùng hết rồi thì đưa cho tôi làm quà sinh nhật, bây giờ tôi đang giận Nam, muốn trút giận chắc chỉ còn cách lật từng trang giấy của quyển sổ này mà xé xé xé, xé cho nó thành giấy vụn mới thôi!
Tôi cũng định xé rồi đó, nhưng mà nghĩ lại có chút thương tình, thôi thì trước khi xé xem xem trong này Nam viết cái gì đã, xem xong xé sau cũng chưa muộn.
Và thế là, tôi mở quyển sổ ấy ra.
Trang đầu tiên, một dòng chữ nắn nót đập ngay vào mắt tôi: “Tặng chị!”
Trang thứ hai…
Trang thứ ba…
Trang thứ tư…
Nguyên cả quyển sổ dày như thế, trang nào cũng là hình Nam vẽ tôi hết, trang nào cũng vậy luôn!
Ở nhà, ở lớp, tôi ăn, tôi ngủ, tôi vui, tôi buồn, tôi làm gì Nam cũng vẽ lại hết. Thậm chí còn có cả bức vẽ tôi ngủ gật trong lớp nữa. Vợ cái thằng này, định lưu lại bằng chứng tố cáo tôi đấy à?
Nhưng mà phải công nhận Nam vẽ đẹp thật nha, chỉ vẽ bút chì thôi, có đánh bóng xíu xíu nữa mà nhìn tôi trong tranh đẹp long lanh luôn ấy! Đùa chứ, bản thân mình được vẽ đẹp thế này thì ai mà chả thích, đúng không?
Nam có vẽ cái khuôn mặt lúc lo lắng của tôi ở sân bóng, cái này có lẽ là lúc cậu ấy bị đau chân đây mà. Khiếp! Đau chân mà để ý ghê gớm, vẽ lại được luôn cái mặt tôi khi đó, vậy thì chắc chắn là cậu ấy không đau mấy rồi! Thế là cậu ấy lừa tôi à? Hơ hơ, tôi bị Nam lừa! Điên thật!
Nam vẽ cả lúc tôi đứng trong bếp nấu cơm nữa, chắc là cái hôm cậu ấy bắt tôi làm sườn xào đây mà, rảnh rỗi ghê ha!
Bức gần cuối là bức hôm trời mưa mà tôi đi tìm Nam, cậu ấy vẽ tôi đứng dầm mưa cứ như thật ấy, nhìn tôi lúc đó sao mà tội nghiệp, tôi nhìn tôi còn muốn khóc nữa mà!
Còn bức cuối cùng, lạ là bức cuối cùng lại là bức vẽ tôi nằm ngủ trong cái lều màu xanh hôm tôi ốm, tôi còn tưởng bức này Nam phải vẽ ở giữa quyển sổ cơ, dựa theo thời gian thì là thế.
Nhưng mà điều làm tôi bất ngờ hơn cả, các bạn có biết nó là gì không?
Trong bức vẽ cuối cùng ấy, ngay gần giữa trang giấy, Nam có viết một dòng chữ, một dòng chữ khiến tôi đọc mà muốn lòi cả mắt, mà nói đúng hơn là đọc xong mà tự nhiên thấy cảm động.
Nam viết: “Ik hou van jou!”
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị