A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Nhã
ôm nay tôi đến trường, cùng với Ngọc.
Từ sáng sớm tôi đã gọi cho Ngọc, sau đó nằng nặc bắt nó sang chở tôi, thành ra con nhỏ lười biếng đó hôm nay phải dậy sớm hơn mọi ngày.
Tất nhiên, lúc tôi đến trường, ánh mắt mà mọi người dành cho tôi khác hẳn bình thường.
Ngạc nhiên, tò mò, tất cả đều nhìn tôi như thế, mà lí do thì chỉ có duy nhất một thôi, đó là Nam!
Thậm chí, lúc chúng tôi dừng xe trước cổng trường, bác bảo vệ còn hỏi tôi thế này:
– Thằng bé hay đi cùng cháu đâu? Chẳng phải hai đứa thân nhau lắm à? Sao hôm nay lại không đi cùng nó?
Tôi cười buồn, trả lời lại bác bảo vệ:
– Cậu ấy bận rồi ạ!
Tôi và Ngọc vào nhà gửi xe, mấy đứa bạn trong lớp không thấy Nam đâu thì máu tò mò lại bắt đầu trỗi dậy, không kể là trai hay gái, bọn nó đều sấn lại hỏi tôi:
– Thằng em yêu quý của mày đâu rồi, sao lại để con Ngọc nó cướp mày đi?
Biết chuyện của tôi, có lẽ chỉ có Ngọc. Nó nghe bọn kia hỏi nhiều quá thì lập tức nổi điên lên mà hét:
– Chúng mày để cho nó yên đi, em ún gì, thằng Nam có phải em nó đâu mà hỏi lắm. Thích thì hỏi thằng Nam ấy!
Hét xong rồi kéo tôi đi lên lớp, Ngọc không thèm để ý đến bọn bạn đang đần mặt ra cả lũ ở nhà xe nữa, nó vừa kéo tôi đi vừa lầm bầm chửi rủa, nó cũng chẳng thèm để ý đến tôi đang la oai oái vì cái chân bị bong gân. Sao mà mấy con bạn tôi, hết một Song Đình mạnh mẽ quá thể rồi lại đến một con Ngọc cá tính thế này không biết, sao tôi không được như bọn nó cơ chứ? Tôi mà giống hai con này thì chắc sẽ chẳng cần khóc cả một buổi tối như ngày hôm qua đâu, tôi mà giống bọn nó được một chút thì đã chẳng phải buồn bã như bây giờ.
Nhưng mà, tôi là Anh Thùy! Tôi không thể giống Song Đình và Ngọc được, tôi là tôi! Và đối mặt với những chuyện thế này, tôi có cách riêng! Đó là im lặng, không nói gì hết, không giải thích gì hết, chỉ im lặng mà thôi.
Tôi nằm úp mặt trên bàn, trong khi Ngọc thao thao bất tuyệt kể cho Song Đình nghe về chuyện của tôi ngày hôm qua ở sân bóng. Song Đình nghe xong cũng gật đầu cảm thán:
– Con bé đó diễn sâu vãi lúa!
Mà con bé đó, là Nhã chứ còn là ai?
Tôi không tham gia cuộc trò chuyện của Song Đình và Ngọc, mặc dù tôi nghe hết, mặc dù tôi biết hai đứa nó đang tỏ thái độ phẫn nộ với trình độ diễn xuất của Nhã, nhưng tôi không tham gia.
Chợt hai con bạn tôi im lặng, tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần, nghe thấy tiếng cái cặp được đặt xuống ghế. Là Nam! Cậu ấy đến rồi!
Ừ! Nam ngồi cạnh tôi! Ngày hôm nay chắc dài lắm đây!
Nam ngồi xuống, không nói gì. Tôi thì vẫn nằm im, úp mặt trên bàn, tôi muốn ngủ!
Tôi muốn ngủ để thôi để ý đến Nam ngồi bên cạnh, nhưng đầu óc tôi tỉnh táo lắm, sao mà ngủ đây?
Tôi nghe tiếng thằng Phong, lại nghe tiếng thằng Vĩ, thế là cả bốn đứa bạn đều đã tập trung đầy đủ ở bàn tôi.
Thằng Phong hỏi:
– Hôm qua ở sân bóng thấy mày với Thùy cãi nhau, có chuyện gì à?
Sau đó tôi nghe thằng Phong kêu đau inh ỏi, kiểu này là bị Ngọc đánh chắc rồi.
Và sau đó nữa, là một màn im lặng không động tĩnh.
Tôi có thể cảm nhận ánh mắt của bốn đứa bạn đang nhìn về tôi và Nam, bầu không khí ở chỗ bọn tôi ngồi đúng là khác thường.
– Thôi tao chuồn đây, ngồi đây với bọn mày căng thẳng vãi cả luyện!
– Ê Ngọc, đợi tao!
Rồi, Ngọc và Phong không chịu được nên chuồn êm rồi, chỉ còn Song Đình với Vĩ trụ lại thôi. Tôi âm thầm đếm từng giây, xem xem hai đứa này có thể ngồi lại đây trong bao lâu nữa. Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, Song Đình đã lên tiếng trước:
– Ngồi đây nóng chết, tao với mày lại đầu kia ngồi với bọn thằng Phong đi!
– Ờ, đi luôn!
Xong, bọn nó rời bỏ tôi hết rồi, để lại tôi ngồi một mình với Nam. Bạn với chả bè!
Ra chơi tiết hai, Nhã lại đến tìm Nam.
Lần này tôi không quan tâm đến hai người đó nữa, mặc kệ họ muốn nói gì thì nói, nói bao lâu thì tùy.
Nhưng mà, rốt cuộc tôi vẫn phải quan tâm, bởi vì nam và Nhã nói chuyện với nhau ngay trước cửa lớp tôi, mà không lâu sau đó thì Huy cũng đến trước cửa lớp, cậu ấy tìm tôi.
Tôi cà nhắc ra ngoài, thấy Nam trong chốc lát nhìn chằm chằm cái chân tôi. Cậu ấy không biết ngày hôm qua tôi vì tức cậu ấy mà vấp ngã trên đường rồi bị bong gân nhỉ? Giờ thì biết rồi đấy, rồi sao, có hỏi thăm không? Tất nhiên là không rồi!
– Chân cậu đỡ chưa?
Huy hỏi tôi, ngay trước mặt Nam.
– Đỡ chút chút!
Tôi trả lời, và không hiểu sao tôi lại cười. Tôi cười với Huy, nhưng không phải là tôi có ý định muốn để Nam thấy, chỉ là, khi Huy hỏi tôi, tôi lại cảm thấy đỡ phiền lòng hơn, lại cảm thấy bản thân muốn cười với Huy. Hoặc có lẽ, tôi cười là do tôi muốn Nam thấy cũng nên, chẳng biết nữa! Đến chính tôi cũng chẳng biết là mình đang bị cái gì nữa.
Cô bé Nhã, lúc này em ấy đang nhìn tôi áy náy, dáng vẻ hối lỗi này của cô bé chân thực đến mức tôi không thể phân biệt được là em ấy đang thật lòng hay là lại diễn sâu nữa. Nói thế nào nhỉ, đối với Nhã, có lẽ tôi cần phải thật tỉnh táo, ngày hôm qua tôi vừa ăn một quả lừa ngoạn mục rồi, tôi không muốn điều đó lại lặp lại một lần nữa.
Nhã thật rất nghiêm túc, giọng em ấy nhỏ hơn ngày hôm qua, em ấy nói với tôi:
– Chị Thùy, em xin lỗi!
Tôi không trả lời, tôi chỉ nhìn cô bé. Nhã cúi gằm mặt, hai bàn tay liên tục xoa vào nhau, và em ấy tiếp tục lí nhí:
– Anh Nam và chị cãi nhau, tất cả đều do lỗi của em, em xin lỗi! Em chỉ nói sự thật thôi, em…
– Huy, cậu muốn nói gì với mình à? Vậy chúng ta xuống căn-tin được không, tại mình cũng đang đói.
Tôi cắt lời Nhã, không để em ấy nói hết. Chỉ nói sự thật ư? Ngay khi Nhã nói câu đó, tôi đã có thể chắc chắn rằng, em ấy lại đang một lần nữa diễn sâu. Từ ngày hôm qua đến giờ, ngoại trừ nói tôi không phải bạn gái Nam, còn lại Nhã chưa bao giờ nói sự thật. Tất cả đều là một vở kịch do em ấy biên soạn, viết lời thoại và đảm nhận luôn vai diễn. Mà vở kịch của Nhã thì thành công rực rỡ rồi, thành công vang dội khi có được sự ủng hộ quá sức nhiệt tình của Nam, thành công làm cho tôi tức điên rồi.
Nếu tôi mà đứng đây lâu hơn nữa, không chừng tôi sẽ không kìm chế được mà hét lên mất, hét lên với Nhã rằng sao em ấy diễn giỏi thế, sao em ấy cứ phải công kích tôi thế, sao em ấy cứ phải dùng cách này để làm tôi với Nam giận nhau thế, và rằng nếu như bây giờ em ấy đạt được mục đích rồi thì tha cho tôi đi, đừng nói bất cứ điều gì với tôi nữa. Tôi thật sự sẽ hét lên như vậy đấy, nếu như Huy không đồng ý cùng tôi xuống căn-tin, tôi thật sự sẽ hét lên như vậy đấy.
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị