Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Giềng Ơi!
iềng dạo này ăn chơi phè phỡn, lớn rồi mà người vẫn tròn lẳn, chả có tí dấu hiệu nào là dậy thì thành công. Haiz, chuyện này làm tôi khá là đau đầu đây.
Thỉnh thoảng tôi với Nam dắt Giềng đi dạo, Giềng nhìn thấy mới em cún giống cái đi ngang qua là ngay lập tức kích động sủa inh ỏi, nhưng mà mỗi tội là mấy em ý chả thèm để ý đến Giềng, chỉ có quan tâm đến mấy bé giống đực body cao to bên cạnh thôi, khổ thân Giềng! Thế mới nói, mấy con cún này đúng là chỉ biết nhìn đến ngoại hình. Và mặc dù Giềng nhà tôi tâm hồn đẹp đẽ thế này, nhưng cũng chỉ vì ngoại hình không bằng cún nhà người ta cho nên không được để mắt tới.
Cún nhà người ta chân dài miên man, cao to dữ dội, Giềng nhà tôi chân ngắn một khúc, bụng tròn quay, mặt ngố không tả nổi, cũng tại tôi nuôi em ý cho ăn nhiều quá đây mà. Tội nghiệp!
Thôi thì, Giềng ạ, từ giờ giảm cân thôi em!
Tôi với Nam dặn nhau, cho Giềng ăn ít lại, tích cực dắt nó đi dạo hơn, cho nó hoạt động thể chất cho có cơ bắp. Tất cả cũng chỉ vì sự nghiệp “tán gái” của em ý thôi.
Nhưng mà Giềng chân ngắn là do cái giống nó chân ngắn, chứ cũng không phải chúng tôi, cho nên tập mãi tập nữa thì Giềng cũng chả cao lên được chút nào, người thì vẫn cứ tròn quay tròn lẳn. Cuối cùng chúng tôi cũng chịu, không còn cách nào khác lại đành để cho Giềng quay lại với cái chế độ ăn uống tuỳ hứng như bình thường, tròn tròn một tí cũng chả sao, dễ thương mà!
Và, thật là không thể tin nổi, thật không còn gì để nói! Vợ nó chứ, với cái ngoại hình tròn trùng trục của mình, ngày hôm sau đi dạo, Giềng ngay lập tức thu hút sự chú ý của một em cún mới của nhà hàng xóm mới chuyển về. Trước sự tranh giành quyết liệt của hai tên cao to khác, Giềng nhà tôi đã chiến thắng đầy thuyết phục, thành công mang em cún xinh xinh kia về bên mình, cho hai bé giống đực kia hít bụi không thương tiếc.
Hố hố hố, lợi hại, quá lợi hại!
Hai em ý nhanh chóng thân thiết, chủ của em kia cũng thân thiện lắm, chiều nào cũng đợi đến giờ chúng tôi đi học về mới mang cún ra đi dạo, tạo điều kiện cho hai con cún chơi cùng nhau.
Rồi bỗng một chiều nọ, hôm đó tôi và Nam cùng bận trực nhật cho nên về muộn, mà về đến nhà thì lại không thấy Giềng đâu, hai đứa chúng tôi ngay lập tức phát hoảng.
Tôi với Nam chạy đi tìm, lục tung cả nhà hai đứa, còn chạy sang nhà hàng xóm kia hỏi, nhưng mà họ cũng không thấy Giềng nhà tôi.
Rồi chúng tôi chạy khắp xóm, không ngừng gọi to “Giềng ơi!”, nhưng mà tìm mãi vẫn không thấy Giềng đâu cả.
Cả xóm chúng tôi đều tìm hết, hai xóm lân cận cũng tìm rồi, kết quả là Giềng thì vẫn biệt tăm.
Tôi với Nam chia nhau ra tìm, hai đứa đi hai hướng, chạy cả một buổi chiều, chân mỏi nhừ mà vẫn không tìm ra. Không hiểu Giềng chạy đi đâu mất rồi.
Cứ vài phút tôi lại gọi điện cho Nam hỏi tình hình chỗ cậu ấy, mà lần nào cậu ấy cũng trả lời là chưa tìm được, mà bên tôi thì cũng không khá khẩm hơn là bao.
Thỉnh thoảng. nghe tiếng cún sủa ở đâu là tôi chạy lại ngay, nhưng mà vẫn cứ không phải là Giềng, cứ một lần như thế là tôi lại sôi hết cả máu, trừng mắt lên nhìn mấy con cún ở trước mặt.
– Anh Thuỳ!
Tôi chạy được một lúc thì chợt nghe thấy tiếng người ta gọi tên mình, quay lại, đập vào mắt là một khuôn mặt điển trai với nụ cười có cái răng khểnh duyên hết sức, hình như tôi nhớ chàng trai này, à, là Huy, lớp trưởng 11A5, bây giờ là 12A5. Đúng rồi, gọi tôi là Anh Thuỳ thì chỉ có cậu ấy thôi, giọng cậu ấy lúc gọi tên tôi nghe cứ dịu dàng, mặc dù tôi mới nói chuyện với cậu ấy đúng một lần thôi nhưng mà tôi vẫn còn nhớ. Bây giờ cậu ấy đang đi một chiếc xe đạp, và vẫn nở nụ cười giống như lần trước với tôi.
– Trông cậu có vẻ vội, có cần đi nhờ không?
– À, mình đang tìm một con cún, không biết nó chạy đi đâu rồi ấy.
– Thế thì lên đi, mình chở cậu đi tìm nó, xe đạp vẫn nhanh hơn là đi bộ mà.
– Vậy nhờ cậu nhé!
Tôi ngồi lên phía sau xe Huy cho cậu ấy chở, đúng là đi xe đạp thì nhanh hơn thật.
Tôi ngồi đằng sau, gọi to tên Giềng, còn Huy thì vẫn rất nghiêm túc chở tôi đi qua hết con đường này đến con đường khác, thỉnh thoảng cậu ấy cũng giúp tôi gọi Giềng nữa.
Đi mãi đi mãi, phải đến hơn một tiếng đồng hồ sau, khi xe của Huy đi qua một góc cua, tôi nhìn thấy dưới mái hiên có một con vật màu trắng, bốn chân màu đen đang co rúm sợ hãi, tôi nhận ra ngay, là Giềng!
Tôi bảo Huy dừng xe, sau đó chạy thật nhanh lại ôm lấy Giềng, khổ thân nó, run hết cả người thế này rồi. Giềng rúc vào vòng tay tôi, không ngừng phát ra tiếng rên ư ử nho nhỏ, chắc nó sợ lắm!
Huy bước đến cạnh tôi, bây giờ tôi mới để ý, cậu ấy đạp xe mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa luôn rồi, nhìn cậu ấy thế tôi lại thấy áy náy quá!
– Xin lỗi, chắc cậu mệt lắm đúng không?
– Mình không sao, cậu tìm lại được con cún này là tốt rồi.
Huy lại cười, để lộ chiếc răng khểnh của mình. Cái răng khểnh của cậu ấy nhìn duyên cực ấy!
– Cảm ơn cậu nhiều lắm, nhờ cậu mà mình mới tìm được Giềng đấy!
– Không có gì, mà cún của cậu tên Giềng à? Tên hay ghê!
Tôi tủm tỉm cười, theo thói quen trả lời:
– Nam đặt đấy, cái tên đặc biệt quá đúng không?
Tôi thấy nụ cười của Huy vụt tắt khi tôi nhắc đến Nam, lại thấy cậu ấy đưa tay lên vuốt ve cái tai của Giềng, một lúc sau, cậu ấy hỏi tôi, và cậu ấy vẫn không cười.
– Cậu với cái bạn tên Nam đó, hình như thân thiết lắm, đúng không?
– À, ừ, bọn mình…
– Chị!
Ấy, đây là giọng của Nam mà. Tôi quay người lại, đúng là Nam kìa!
Nam chạy về phía tôi, rất tự nhiên khoác tay lên vai tôi, còn tay kia vỗ vỗ đầu bé Giềng.
– Chị tìm được Giềng rồi à? Vậy chúng ta về thôi!
– Ừm, mà đều là nhờ Huy chị mới tìm thấy Giềng đấy!
– Thế à, vậy, cảm ơn cậu!
Nam chỉ nói có thế với Huy, sau đó khoác vai tôi cùng quay đi. Còn Huy, cậu ấy không trả lời, cũng chẳng nói thêm gì cả. Tôi ngoái lại nhìn Huy, cậu ấy khẽ gật đầu một cái, sau đó cũng đạp xe đi mất, mà khuôn mặt Huy từ lúc thấy Nam nó khó tả lắm, không giống với khuôn mặt lúc cậu ấy nói chuyện với tôi chút nào. Lạ thật!
Nhưng mà dù gì đi nữa, cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy Giềng rồi, tội nghiệp bé Giềng sợ hãi cả một buổi chiều, đến tối về nhà rồi lại còn bị Nam giáo huấn cho một trận. Chậc chậc chậc! Khổ thân!!!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị