Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Chứng Nhận Nuôi Giềng
e đạp còn cách nhà hai đứa vài mét, từ xa tôi và Nam đã thấy hai bà mẹ thảnh thơi ngồi ngoài cổng nói chuyện. Ối ồi, hôm nay mẹ tôi không phải trực nên mới có thời gian ngồi nói chuyện với mẹ Nam thế này đây.
– Con chào cô, con chào mẹ!
Hai đứa lễ phép chào người lớn, Nam dắt xe vào nhà cất, còn tôi thì nhanh chân chạy lại ngồi bên mẹ, hiếm lắm mới có một ngày mẹ tôi rảnh như hôm nay, phải tranh thủ gần mẹ một tí.
Nhưng mẹ tôi lại chả có ý định âu yếm tôi gì cả, đang nói chuyện với mẹ của Nam mà thấy tôi chạy lại, mẹ liền đổi chủ đề ngay lập tức.
Mẹ búng trán tôi một cái, giọng trách mắng:
– Chị lớn rồi, có bạn trai cũng chẳng thèm nói với mẹ một tiếng.
Tôi ngớ ngẩn ngẩn người ra, bạn trai bạn gái gì ở đây, sao mẹ tôi tìm đâu ra bạn trai cho tôi thế?
– Đừng có chối đấy, hôm qua hai đứa còn ôm nhau còn gì?
À! Đấy, biết ngay mà, mẹ Nam nói với mẹ tôi rồi mà. Tôi tội nghiệp bám víu cánh tay mẹ, một mực phủ nhận. Tôi còn chưa nói Nam biết tôi thích cậu ấy, vậy thì làm sao mà hai đứa hẹn hò cho được? Hai bà mẹ của bọn tôi đúng là chỉ giỏi trêu chọc con cái của họ thôi.
Tôi vào nhà, đi thẳng lên phòng thăm Giềng, hôm nay Giềng ở phòng tôi.
Giềng thấy tôi về, thấy Nam sang thì ngay lập tức mừng vui phấn khởi ra mặt, lại tiếp tục sủa lên ẳng ẳng.
Giềng mới là con cún vài tuần tuổi, chẳng trách cái giọng sủa nghe trẻ con thế, chả có tí oai phong nào cả. Con này mà canh nhà, trộm vào chắc là im thin thít.
Tôi đổ thức ăn vào cái bát của Giềng, đổ sữa vào một cái bát khác. Giềng bây giờ không cần phải bú bình nữa, tự ăn được rồi, giỏi ghê chưa?
Tôi cho nó ăn uống no nê, ăn xong rồi thì, he he he, đến giờ Giềng phải tắm.
Con Giềng ghét nhất là tắm đấy, cứ một lần tắm cho nó là tôi với Nam cứ như đánh vật ấy, tắm cho Giềng xong là hai đứa cũng ướt hết, tại Giềng quấy quá mà.
Này nhá, Giềng vừa mới ăn no, tự động chạy lại cho Nam bế, Nam bế nó đi đi lại lại một lát, và tất nhiên, cuối cùng cậu ấy sẽ đưa Giềng vào phòng tắm, nơi có một chậu nước tắm đang đợi sẵn bé Giềng.
Giềng thấy mình bị đưa vào nhà tắm, còn thấy tôi tay cầm sẵn cái lược chải lông thì biết mình chắc chắn chuẩn bị “lên thớt” rồi, nó sợ quá kêu inh ỏi.
– Tắm một chút thôi mà Giềng, một chút thôi mà. Phải tắm mới sạch được chứ.
Nam giữ chặt Giềng, không cho nó chạy, còn tôi thì hết dội xà phòng, dội nước rồi lại chải lông cho nó, khổ thân em ý, tắm thôi mà vật lộn với kêu gào từ đầu đến cuối.
Giềng giãy nảy, chỉ trực chờ cơ hội thoát khỏi tay Nam, nhưng mà đúng lúc nó định vọt đi thì lại bị Nam giữ lại, thế là nó vẫy vùng làm cho nước bắn tung tóe khắp nơi.
Haiz, kiểu này mà có người nhìn vào chắc lại nghĩ tôi với Nam đang ngược đãi động vật quá! Đúng là oan uổng mà!
Tắm táp xong xuôi, Giềng được quấn khăn bông kín mít, còn được sấy khô ngay lập tức, thế mà nó vẫn nhìn tôi với Nam kiểu căm thù lắm ấy.
Giềng được tắm rửa sạch sẽ thì sung sướng vui đùa, còn tôi với Nam đánh vật với nó xong thì mệt bở cả hơi tai, không còn sức đâu mà chơi với nó nữa. Hai đứa chúng tôi đói meo, định xuống bếp kiếm cái gì ăn, lại không để ý, bé Giềng bé ý cũng đi theo.
Mà hai bà mẹ của chúng tôi, lúc đầu ngồi ngoài cổng nói chuyện, bây giờ lại chuyển vào bếp ngồi, cùng lúc thấy hai đứa chúng tôi đi xuống, còn có con gì bốn chân đi theo đằng sau.
Thế đấy, công sức giấu Giềng trong suốt mấy tuần qua của tôi và Nam cứ thế đổ sông đổ bể, bé Giềng do cái tội ham chơi, cuối cùng cũng bị hai bà mẹ của bọn tôi thấy được.
Chúng tôi phát hiện Giềng đi sau lưng, ngay lập tức đứng sát lại, chắn không để hai mẹ thấy Giềng, có điều bé Giềng ấy lại hồn nhiên vô tư, còn chạy lại chỗ hai bà mẹ của bọn tôi đang ngồi nữa.
Khỏi phải nói hai bà mẹ ngạc nhiên thế nào.
Tôi với Nam hoảng quá, cũng chạy lại chỗ mẹ, nhưng mà tôi chạy không cẩn thận, đầu gối va vào chân bàn một cái, đau ứa cả nước mắt.
Hai bà mẹ nhìn tôi ngồi dưới đất đau không đứng lên được, thấy Nam mặt mày tái mét ngồi hỏi han tôi, lại thấy một con cún bé bé sốt sắng chạy đi chạy lại vòng vòng quanh tôi, sủa ẳng ẳng. Rốt cuộc cả hai bà mẹ không ai hỏi tôi câu nào, lại cùng nhau cười vang một tiếng.
– Mẹ, con đau thật mà, bầm cả đầu gối rồi, mẹ xem này!
– Ừ thì mẹ có nói con giả vờ đâu, nhưng mà nhìn mấy đứa bây giờ dễ thương quá chừng, buồn cười không chịu được.
Vụ việc nuôi Giềng thế nào thì phải đợi hai ông bố về nhà rồi mới xét, mà hai ông bố về nhà thấy con Giềng thì lại nhìn sang vợ. Đúng thật là, chỉ tội mỗi hai đứa tôi với Nam thôi, cả buổi chiều cứ nơm nớp lo sợ không biết có phải mang Giềng đi cho không.
Ba tôi hỏi:
– Hai đứa nuôi con này bao lâu rồi?
– Dạ, cũng được vài tuần rồi ạ!
Ba Nam hỏi:
– Hai đứa tìm thấy con này ở đâu?
– Dạ, nó bị người ta bỏ rơi bên đường, bọn con nhặt về ạ!
Mẹ tôi hỏi:
– Đã tiêm phòng cho nó chưa?
– Dạ rồi ạ!
Mẹ Nam hỏi:
– Nó là đực hay cái? Tên là gì?
– Là đực ạ! Tên Giềng ạ!
Để giữ cho buổi xét xử được nghiêm túc, bốn vị phụ huynh nghe xong cái tên của Giềng cho dù muốn cười lắm cũng phải nén lại, còn tôi thì rất vô tư bổ sung thêm một câu:
– Là Nam đặt đấy ạ!
Mẹ tôi bế Giềng lên xem xét, mà em ý khôn lắm nha, tự nhiên ngoan hẳn, chỉ có vẫy vẫy cái đuôi thôi chứ tuyệt đối không liếm tay mẹ.
Bốn vị phụ huynh nhìn Giềng một lúc, thả ra thì nó ngay lập tức chạy lại quấn lấy chân tôi và Nam, chắc là nó hiểu chuyện, cho nên cũng sợ lắm.
Ba tôi hỏi tiếp:
– Hai đứa nuôi nó ở đâu:
– Dạ trên phòng tụi con ạ!
Ba Nam cũng hỏi tiếp:
– Có chuồng cho nó chưa?
– Dạ bọn con làm tạm một cái rồi ạ!
Dừng một lúc, bốn vị phụ huynh nhìn nhau mãi một lúc, cuối cùng mẹ tôi e hèm một tiếng, tuyên bố:
– Ngày mai đi mua cho nó một cái chuồng mới, để trên phòng hai đứa cũng được.
Mẹ Nam nói thêm:
– Ăn uống vệ sinh của nó hai đứa tự lo, ba mẹ không lo đâu đấy!
Vậy là xong, cuối cùng thì tôi và Nam cũng chính thức được nuôi Giềng mà không cần giấu ba mẹ nữa, khỏi phải nói chúng tôi vui mừng cỡ nào, đập tay nhau hú hét, cả Giềng nữa, không biết em ý có hiểu cái gì không mà cũng nhảy cẫng lên đòi chúng tôi bế.
Mà mãi tận mấy năm sau này, thật lâu sau thì tôi mới phát hiện ra, việc ba mẹ đột ngột thay đổi quyết định, để cho chúng tôi được nuôi Giềng là đều có mục đích. Đó là…giúp tôi và Nam thân nhau hơn nữa! Kiểu như là tạo cơ hội cho hai đứa chúng tôi có thêm tình cảm ấy. Thật không thể tin nổi mà!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị