Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Quà Tặng Nam
am thích đá bóng, thích lắm luôn ấy! Cho nên tôi quyết định, sinh nhật cậu ấy tôi sẽ tặng cho cậu ấy một đôi giày đinh.
Tôi chọn đi chọn lại mãi, tôi muốn mua cho Nam một đôi “hịn” ơi là “hịn” cơ, cho nên phải chọn cho cẩn thận.
Tôi nhờ Phong tư vấn, nhờ ba chọn cùng, cuối cùng cũng chọn được một đôi ưng ý. Tôi đóng gói nó lại cẩn thận, giấu trong một góc phòng, định bụng đến sinh nhật Nam tôi sẽ mang sang phòng cậu ấy để cho bất ngờ. Chắc Nam sẽ thích mà, nhỉ?
Tôi chờ mãi, chờ mãi mới đến ngày Nam về, cậu ấy về vào buổi tối trước ngày khai giảng, và vừa về là liền ôm tôi ngay.
Hic hic, mới có ba tháng mà Nam…cậu ấy lại cao lên rồi!
Mà tôi cũng nhận ra, đi chơi sau ba tháng hè, Nam bỗng dưng thích ôm tôi hơn thì phải.
Vừa về liền ôm tôi, sáng mai sang nhà gọi tôi đi học cũng ôm tôi, cùng tôi lên đi lên lớp thì khoác vai tôi, ra chơi ngồi buôn chuyện cũng khoác vai tôi. Thế là, chúng tôi trước đây hay bị mọi người hiểu lầm, bây giờ lại càng bị hiểu lầm nhiều hơn. Riêng ngày đầu tiên đi học, cả lớp đều hỏi tôi là đã thăng cấp thành bạn gái Nam rồi đấy à, làm cho tôi lúng túng không biết trả lời ra làm sao.
Nhưng mà đến sinh nhật Nam, vào đúng ngày mà tôi từng tưởng tượng, rằng tôi tặng Nam đôi giày đinh ấy và Nam sẽ mừng vui cỡ nào, thì cái cảnh tưởng tượng đó lại không xảy ra.
Vì sao ấy à? Vì tôi có tặng quà cho Nam đâu.
Tôi định lúc nào đi học về, khi Nam không để ý, tôi sẽ để hộp quà của tôi trong phòng cậu ấy, cho cậu ấy bất ngờ. Nhưng mà, khi hai đứa còn ở trên lớp, Nam đã được người ta tặng một đôi giày đinh khác rồi.
Và, người đó, không ai khác chính là cô bé hotgirl tên Nhã, năm nay đã học lớp 11.
Cô bé ấy cầm theo hộp quà đứng trước cửa lớp tôi, gọi Nam ra và tặng cậu ấy. Tất nhiên là Nam nhận, điều đó làm tôi bỗng dưng bực mình.
Tôi tự nhiên thấy khó chịu, cũng chẳng cười cười nói nói như vừa rồi nữa.
Nam trở lại lớp, tôi không thèm hỏi. Tôi nghe Phong và Vĩ ở bên cạnh nói chuyện với Nam thế này:
– Ai vậy mày? Xinh thế!
– Người quen thôi mà!
Người quen, quen đến mức tặng quà sinh nhật thì là thân quen rồi, hoặc là quen lâu rồi chứ nhỉ?
– Mà trước giờ mày có bao giờ nhận quà của mấy cô bé quen quen này đâu, sao giờ lại nhận?
– À, tại vì nhà con bé có quen nhà tao, cho nên phải nhận.
Nghe đến đây tôi lại càng khó chịu, tôi tưởng Nhã chỉ là một cô bé tình cờ nghe thấy Nam đàn trong một cuộc thi thôi chứ, ai ngờ gia đình còn quen nhau nữa.
Nam mở hộp quà, là một đôi giày đinh, không giống đôi tôi định tặng Nam, nhưng vẫn là giày đinh.
Bực mình, đúng là bực mình! Tôi biết mình như thế này là vô lí, nhưng người tôi cứ bực mình như thế, tôi cũng chẳng biết phải làm sao.
Bốn đứa Phong, Ngọc, Song Đình với Vĩ nữa, bọn nó thấy đôi giày ấy thì nín thinh cả lũ, đứa nào đứa nấy len lén nhìn tôi, bọn nó biết tôi đang bực mà.
Chỉ có Nam là vô tư như ngan như vịt ấy, cười cười khoe tôi mới cay chứ. Tôi chẳng buồn liếc cậu ấy một cái, úp mặt xuống bàn, quay vào tường nằm im không nhúc nhích.
– Chị làm sao đấy? Sao tự dưng không nói gì cả? Chị mệt à?
Nam hỏi tôi, còn vừa hỏi vừa kéo kéo tay tôi nữa. Còn tôi, tôi chỉ hậm hực buông một câu:
– Không sao!
– Rõ ràng là có sao mà. Hay là chị đau ở đâu à?
– Chị buồn ngủ, để yên cho chị ngủ!
Tôi gắt, và sau đó không nghe thấy Nam nói gì nữa.
Thế đấy, gắt xong lại áy náy, nhưng mà nghĩ đến việc Nam vui vẻ nhận quà của cô bé kia là tôi lại bực cậu ấy. Chẳng muốn quay sang nhìn cậu ấy thế nào, cũng chẳng muốn nói gì với cậu ấy hết.
Cái cảm giác khó chịu này, khó tả lắm!
Giống như có thứ gì đó đè lên lồng ngực bạn, điều khiển bạn, chiếm lấy hết mọi suy nghĩ của bạn. Nó khiến bạn tức giận, bực bội, nó khiến bạn không thể ngừng nghĩ về người kia, người mà bạn thích ấy, nó khiến bạn không thể ngừng tưởng tượng ra viễn cảnh người bạn thích đang cười nói cùng cô gái khác, nó, cái cảm giác ấy, cực kì khó chịu!
Tôi bất giác thở dài, cố gắng xua đuổi cảm giác này ra khỏi con người mình, nhưng không được!
Tôi nghĩ về Nam khi cậu ấy nhận quà của Nhã, cố gắng xoá đi hình ảnh đó, nhưng cũng không được!
Tôi muốn tươi cười và nói chuyện cùng Nam, tôi đã cố, nhưng một lần nữa thất bại!
Món quà mà tôi định tặng cho Nam, tôi cất sâu trong một góc phòng, để những thứ linh tinh khác đè lên nó, cất giấu nó thật kín đáo, để chính bản thân tôi cũng không thể nhìn thấy.
Nam, sẽ chẳng cần đến đôi giày ấy đâu!
Mọi chuyện rồi cũng lắng xuống, ngày sinh nhật Nam cứ trôi qua như thế, và món quà tôi chuẩn bị cho cậu ấy thì bị chính tôi giấu nhẹm đi.
Nam không hỏi tôi chuyện quà cáp, cũng cho qua luôn cái thái độ bất bình thường của tôi ngày hôm ấy, cậu ấy vẫn cứ khoác vai tôi cùng đi dạo, mặc cho tôi có cố tránh bao nhiêu lần thì cậu ấy vẫn cứ toe toét đi bên cạnh khoác vai tôi.
Tôi giấu đôi giày đinh ấy suốt mấy tháng trời, và trong mấy tháng đó, số lần cô bé tên Nhã kia đến tìm Nam cũng ngày càng nhiều, đôi giày mà Nhã tặng Nam cũng được cậu ấy sử dụng thường xuyên trong các buổi tập bóng.
Cho đến ngày hôm nay, một ngày trời trong mây trắng của tháng 11, nghĩa là ba tháng kể từ sinh nhật Nam.
Nam trèo sang phòng tôi ngồi nhờ, tại nhà cậu ấy đang có khách, ồn ào lắm!
Tôi thì đang mải mê vào cuốn truyện mới mua hồi chiều, còn đang thút thít khóc vì cảm động, cho nên không để ý đến Nam đang làm gì.
Cậu ấy đi dò xét một vòng trong phòng tôi, chọn đại một quyển sách trên giá, lật vài trang sau đó gấp lại, trả nó về vị trí ban đầu.
Nam ngồi lên giường, ôm lấy “Nam”-con gấu mà cậu ấy, à quên, ba mẹ cậu ấy tặng cho tôi vào dịp sinh nhật, Nam ôm lấy nó rồi đấm thùm thụp vào nó, khiến cho tôi phải la lên rồi cậu ấy mới chịu dừng lại.
Nam một lần nữa đứng dậy, đi xung quanh căn phòng, làm như kiểu cậu ấy lần đầu tới chỗ này vậy. Rồi Nam bước đến chỗ góc giữa tường và tủ quần áo của tôi, ở đó tôi chất một đống đồ. Cậu ấy ngồi xuống, từ từ lấy từng thứ lên xem. Gấu bông, vở vẽ, hộp giấy nhớ, mấy thứ đồ chơi linh tinh hồi bé, và, một hộp quà được gói ghém cẩn thận, nằm ở dưới cùng.
Tôi nghe tiếng giấy xé cái “xoạch”, nghe tiếng mấy hộp giấy va vào nhau, rồi nghe tiếng Nam gọi:
– Chị!
Tôi ngẩng đầu lên khỏi quyển truyện, và ngay lập tức tôi bần thần, đứng hình tại chỗ, mồm há hốc, tôi tá hoả.
– Cái gì đây chị?
– Ừ thì…giày đinh.
– Của ai vậy?
– Của chị?
– Đừng lừa Nam, ở đây có thiệp ghi rõ ràng là tặng Nam mà!
Tôi không biết phản ứng thế nào, cuối cùng là lại gắt lên với Nam:
– Thì tặng mày, biết rồi thì đừng có hỏi!
– Quà sinh nhật của Nam à? Sao lúc đó chị không tặng?
– Người ta tặng cho mày rồi thì chị tặng làm gì nữa?
Nói xong rồi, bình tĩnh lại rồi mới thấy mặt Nam đang cười một nụ cười rõ đểu. Cậu ấy phi như bay lại chỗ tôi đang ngồi, hỏi nhỏ:
– Chị ghen à?
– Ghen con khỉ! Ghen cái đầu mày ấy!
Mặt tôi bây giờ, đích thị là đỏ lựng lên rồi. Thôi thì món quà sinh nhật ấy cuối cùng cũng trở về với chủ nhân thực thụ của nó sau ba tháng bị tôi nhốt dưới một đống đồ. Nam nhận được quà rồi thì vui mừng ra mặt, nhưng mà miệng thì lại đang không ngừng trêu rằng tôi đang ghen. Tôi tức muốn chết đây này, biết vậy thủ tiêu đôi giày ấy đi có phải hay hơn không, không thì cho thằng Phong luôn cũng được. Nếu thế thì Nam sẽ không tìm thấy nó, cũng không có lí do gì để nói tôi vì cậu ấy mà phát ghen.
– Chị ghen đấy à?
– Không!
– Nếu mà ghen thì Nam xin lỗi!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị