He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: Tin Tưởng Nam!
húng tôi về nhà khi trời vẫn còn mưa rất to, mưa chẳng có vẻ gì là muốn tạnh. Và tất nhiên là sau khi đứng dưới mưa lâu như thế, cả tôi và Nam đều ướt nhẹp từ đầu đến chân, khiến cho các bậc phụ huynh được một phen tá hỏa.
Mẹ của Nam khóc sưng cả mắt lên rồi, hết ôm hôn cậu ấy rồi lại quay sang cảm ơn tôi, sau đó lại ôm Nam mà khóc.
Còn ba Nam, mới có mấy tiếng đồng hồ mà chú ấy nhìn hốc hác hẳn đi. Vừa thấy Nam về là chú ấy lao ra ngay đầu tiên. Chú ấy giơ cái tay của mình lên cao lắm, như kiểu dồn sức để cho Nam một cú đấm ấy, nói thật là lúc đó tôi hoảng gần chết, đầu óc là cứ xác định quả này Nam ăn đòn chắc rồi, ấy thế mà không phải mới hay chứ.
Ba của Nam giơ cao cánh tay mình, mà Nam thì lại đứng im không nhúc nhích, mặt biểu cảm đúng chuẩn an phận chịu đòn ấy. Và, sau đó là một màn ôm ấp cảm động của hai cha con Nam.
Ba Nam hạ cánh tay mình xuống, sau đó dùng vòng tay to lớn vững chãi của mình ghì thật chặt Nam vào lòng. Lần đầu tiên tôi thấy Nam và ba cậu ấy ôm nhau đấy!
Ba mẹ tôi, mẹ Nam, cả tôi nữa đều lặng lẽ đứng một bên nhìn cha con Nam, tôi có dùng khẩu hình nói khẽ với cậu ấy thế này:
– Chị nói rồi mà!
Và Nam cười, cũng ôm lại ba mình, hai người ôm nhau chặt lắm, ôm nhau lâu lắm!
Chuyện giữa Nam và ba, như thế là đã được giải quyết êm đẹp rồi, đúng không?
Việc Nam bỏ đi chiều 29 Tết hôm ấy quả thực đã gây ra chấn động không nhỏ, thậm chí sau khi tôi chạy đi tìm Nam được mấy tiếng rồi, bốn vị phụ huynh vì quá đỗi lo lắng cho nên báo cả cảnh sát luôn cơ mà. Và tất nhiên, việc tôi gặp phải ba tên côn đồ và việc Nam đánh nhau với bọn chúng cũng bị ba mẹ hai đứa phát hiện ra.
Ờ thì cũng tại bọn tôi không biết đường xóa dấu vết, về đến nhà là mặt hai đứa hiện rõ lên vết tích của một cuộc ẩu đả. Hai má tôi thì đỏ ửng, lại còn hơi sưng, còn khóe môi Nam thì chảy máu, gò má cậu ấy còn bị xước một vết. Rốt cuộc là đành phải khai hết toàn bộ từ đầu đến cuối sự tình, nhưng mà tôi cũng lược bớt một số tình tiết, ví dụ như là đoạn ba thằng kia kéo tóc tôi, tôi chỉ nói tôi đánh không lại bọn chúng, bị ăn ba cái tát thôi mà ba mẹ tôi đã nổi khùng lên rồi, tôi mà nói tôi bị kéo tóc nữa chắc là họ quyết tâm lục hết cả cái khu ngoại ô này lên để tìm ba thằng kia luôn không chừng.
Mà Nam, cậu ấy thấy ba mẹ tôi tức lên thì tự nhiên trịnh trọng đứng lên trước mặt họ, cúi người chín mươi độ rồi dõng dạc nói:
– Cháu xin lỗi, đều là tại cháu cho nên chị Thùy mới gặp phải ba người kia. Đáng lẽ cháu không nên ích kỉ chạy đi, đáng lẽ cháu nên đến bên chị sớm hơn mới phải.
Mẹ tôi cười hiền, ba tôi phất tay, rõ ràng là tức giận trong họ vì lo cho con gái là tôi đây đã bay biến đi đâu mất rồi.
Ba tôi nói với Nam:
– Không sao đâu con, hai đứa không sao là tốt rồi!
Mẹ tôi nói tiếp:
– Đúng vậy! Cô chú không trách con đâu, có trách thì trách ba thằng côn đồ kia thôi.
Haiz! Biết ngay mà, Nam từ bé đã được ba mẹ tôi ưu ái thế rồi mà.
– Cháu hứa, từ giờ cháu sẽ bảo vệ chị Thùy, cháu sẽ không để bất cứ ai tổn thương chị đâu, cháu rất mong cô chú có thể tin tưởng cháu!
“Ặc!”;”Khụ khụ khụ!”. Ôi nghiêm túc vãi! Cái mặt nghiêm túc của Nam khi nói câu này làm cho không chỉ ba mẹ tôi mà cả ba mẹ cậu ấy cũng đồng loạt “đứng hình”, kiểu không biết phản ứng thế nào ấy.
Tôi cười cười vỗ vai Nam một cái.
– Mày làm gì mà giống như đang hỏi cưới chị thế?
– Nam không đùa đâu, nghiêm túc đấy!
Cái gì nghiêm túc? Nghiêm túc hỏi cưới, í lộn, nghiêm túc muốn ba mẹ tôi tin tưởng Nam, để cậu ấy bảo vệ tôi á? Lần này là đến lượt tôi không biết phản ứng ra sao, chỉ đứng nhìn Nam và cảm nhận khuôn mặt mình đang từ từ nóng lên.
Chết! Tôi đang đỏ mặt sao? Chẳng phải trước giờ da mặt tôi vẫn dày lắm à? Tự dưng bây giờ lại đỏ mặt là thế nào?
Mẹ tôi nén bật ra tiếng cười, mẹ Nam cũng vậy, ba của Nam thì e hèm một tiếng, còn ba tôi, ba tôi gật đầu mới sợ chứ.
– Được được được, cô chú tin con mà, sau này bảo vệ con gái cô chú cho tốt là được!
Ớ ớ ớ!
– Cháu sẽ bảo vệ chị!
Ô ô ô!
Nhân vật chính, nhân vật chính là tôi cơ mà, đúng không nhỉ? Sao tự dưng bản thân giống như đứa con gái bị ba mẹ đồng ý gả cho người ta vậy? Cái câu “sau này bảo vệ con gái cô chú cho tốt là được!”, cái câu ấy nghe rất giống mấy ông bố nói với con rể tương lai ấy, không hiểu sao mà ba tôi lại nói thế với Nam được, không lẽ ba tôi xác định đối tượng kén rể ngay từ bây giờ luôn rồi hay sao?
Mà từ từ, hình như tôi nghĩ hơi bị xa rồi thì phải, dẹp dẹp dẹp! Dẹp ngay! Chỉ là thằng nhóc bình thường gọi tôi là chị hôm nay lớn rồi ấy mà, muốn bảo vệ tôi thôi ấy mà. Cũng giống như hồi bé tôi khỏe hơn, bảo vệ Nam tốt hơn, bây giờ đến lượt Nam khỏe hơn rồi, bảo vệ cho tôi được rồi. Chỉ thế thôi mà, nhỉ?
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị