If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Chuyện Của Nam
ây giờ là đầu tháng Hai, có nghĩa là cũng sắp đến Tết, và đã là gần ba tháng kể từ khi Nam bị đau chân.
Cái chân cậu ấy được tháo bột lâu rồi, Nam cũng có thể đi lại bình thường, nói chung là cuộc sống của hai chúng tôi cũng đã quay trở về như mọi khi, không còn cái đặc quyền kia nữa.
À mà khoan đã, nói cuộc sống của Nam trở về như bình thường thì cũng không đúng cho lắm, bởi vì, Nam, cậu ấy đang gặp phải một vấn đề khác, vấn đề với ba của cậu ấy.
Ờ thì, ba của Nam hai tháng nay đều ở nhà, chú ấy không đi công tác nữa, đây có lẽ là lần chú ấy ở cạnh Nam lâu nhất từ trước đến giờ. Nhưng mà Nam đối với sự thay đổi đột ngột này lại không được vui mừng cho lắm thì phải, dạo này cậu ấy thường xuyên sang nhà tôi, còn thường xuyên cùng Phong và Vĩ ra ngoài chơi nữa kìa. Giống như là, Nam đang cố làm mọi cách để tránh mặt ba mình vậy đó.
Tôi đã từng nói rồi mà, ba của Nam thực chất rất yêu thương Nam, chỉ là chú ấy không biết cách thể hiện, hoặc là thể hiện theo một cách khác, gượng gạo và dễ gây hiểu nhầm. Cũng chính tại vì lí do đó, cộng thêm việc chú ấy quá chú tâm vào công việc, điều đó đã vô tình khiến cho chú ấy và Nam trở nên xa cách.
Khi Nam còn bé, cậu ấy thường xuyên nói với tôi về ba mình, rằng Nam rất muốn được chú ấy bế, nhưng chú ấy lại quá bận bịu.
Khi lớn lên một chút, khi Nam bắt đầu năng nổ và không còn là một đứa trẻ nhát gan mít ướt nữa, cậu ấy cũng dần thôi nhắc đến ba mình, nhưng mà tôi biết, ngày ngày cậu ấy vẫn dành vài tiếng đồng hồ để chờ ba.
Và đến khi Nam thực sự trưởng thành, khi cậu ấy trở thành một chàng trai cao lớn, thì cũng chính là lúc cậu ấy cảm thấy khó xử khi đứng trước mặt ba.
Nam yêu ba cậu ấy nhiều, tôi biết! Ba Nam yêu Nam nhiều, tôi cũng biết! Nhưng cái cách hai người họ đối diện với nhau, cái cách đó không đúng chút nào.
Trước mặt ba, Nam luôn ít nói, ít cười, trầm lặng và điều đó khiến cho ba Nam cảm thấy như Nam là một đứa con thích khép kín, sống nội tâm và có phần “bất trị”.
Còn ba của Nam, chú ấy luôn tỏ ra mình lãnh đạm, thờ ơ và lạnh lùng trước mặt Nam, và điều đó khiến cho Nam cảm thấy, giống như ba mình không dành cho mình quá nhiều tình cảm.
Về điểm này thì khỏi phải bàn cãi đi, cha con Nam giống nhau thế còn gì? Thế mà hai người lại không biết mới hay chứ!
Đấy, và cứ như thế đấy mà Nam và ba cậu ấy dần xa nhau, không thể hiện tình cảm của mình ra bên ngoài, tự động giữ khoảng cách và tất nhiên là chẳng bao giờ mở lòng với nhau.
Khi tôi hỏi Nam, rằng có ba ở nhà thấy thế nào, cậu ấy sẽ chỉ cười trừ, nhún vai và đáp một câu: “Vẫn vậy!”
Rõ ràng là cho dù ba của Nam có đi công tác hay là không, đối với Nam thì vẫn cứ là như nhau hết.
Mà ba Nam, chú ấy ở nhà thì ở nhà đấy, nhưng toàn là bận giải quyết công việc, một là qua điện thoại, hai là qua máy tính, thành ra là chẳng còn bao nhiêu thời gian để nói chuyện với Nam nữa.
Mãi đến tận khi tôi và Nam được nghỉ Tết, đến khi ba của Nam có nhiều thời gian hơn một chút, thì mọi chuyện lại khác…theo một chiều hướng không mấy khả quan.
Không khí trong nhà Nam bây giờ…nói thế nào nhỉ…nó…nói chung là không ổn cho lắm!
Nam và ba cậu ấy giống như giữa hai người đang xảy ra chiến tranh lạnh vậy đó!
Ba mẹ tôi đều trực ca tối ở bệnh viện, mẹ Nam mới gọi tôi sang ăn tối cùng. Mà ngồi vào bàn ăn mới cảm thấy hết được cái sự đáng sợ trong bầu không khí giữa Nam và ba cậu ấy.
Mẹ Nam thì hỏi tôi hết câu này câu nọ, cố gắng duy trì bầu không khí vui vẻ hết sức có thể, ba Nam cũng hỏi tôi khá nhiều chuyện, Nam cũng thỉnh thoảng nói vài câu với tôi, nhưng cậu ấy và ba cậu ấy thì tuyệt nhiên không hé răng nửa lời với nhau.
Khiếp! Ngồi ăn mà chảy cả mồ hôi hột, tại vì mẹ Nam vừa im lặng thì cũng chẳng ai nói câu nào nữa. Tự nhiên tôi thấy thông cảm cho mẹ Nam ghê, bình thường ở với hai người này chắc căng thẳng lắm.
Ăn xong bữa tối, tôi giúp mẹ Nam dọn dẹp, nhìn ra ngoài phòng khách, bầu không khí nó u ám kinh khủng.
Ba Nam ngồi uống trà, xem thời sự. Nam ngồi đối diện, mặt nghiêm túc chưa từng thấy, và tất nhiên hai người chẳng thèm nhìn nhau lấy một cái.
– Hai cha con Nam ngày nào cũng như vậy đấy, cháu thông cảm!
– Dạ, không sao đâu ạ!
Trong hoàn cảnh này mà mẹ Nam vẫn có thể cười tươi, tôi thật khâm phục cô ấy quá!
Người ta nói “cha nào con nấy”, câu này đúng là không sai.
Nhìn Nam và ba cậu ấy xem, tính tình y chang nhau, chả sai chút nào.
Ban đầu tôi còn nghĩ, Nam và ba chỉ là ít nói chuyện với nhau thế thôi, chắc cũng chẳng có chuyện gì cả đâu. Tại vì trước giờ Nam ngoan lắm, chẳng cãi ba mẹ mình bao giờ, kể cả ba cậu ấy đi làm cả năm mới về thì cậu ấy vẫn rất nghe lời. Còn ba Nam thì cũng không phải là người dễ nóng giận. Tôi từng tin chắc, rằng giữa hai người họ sẽ chẳng xảy ra chuyện gì khác ngoài việc ít mở lòng với nhau như bây giờ. Ấy thế mà, cuối cùng lại thành ra có chuyện lớn đấy!
Chiều muộn ngày 29 Tết, mẹ Nam hớt hởi chạy sang nhà tôi. Khi đó ba mẹ tôi đều đang ở nhà cả, mẹ Nam sang tôi còn tưởng là cô ấy tìm mẹ tôi hỏi chuyện cơ, nhưng mà câu đầu tiên mà cô ấy hỏi lại là:
– Thằng Nam nhà em có ở bên này không chị?
Tôi vừa bước ra là mẹ Nam ngay lập tức ôm chầm lấy tôi mà nức nở:
– Nam…nó bỏ đi đâu mất rồi cháu ạ!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị