Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Chị Mà Khóc Nam Sẽ Khóc Theo!
ất cả là tại cái đặc quyền khỉ gió do chính tôi tặng cho Nam mà cậu ấy được dịp cắm rễ oanh tạc ở nhà tôi nguyên một buổi chiều đấy, hẳn một buổi chiều luôn đấy!
Cậu ấy cơm nước no nê xong nằm phòng tôi làm một giấc ngủ trưa ngon lành, hai giờ chiều dậy ngay lập tức cầm lấy cái điều khiển ti vi chuyển kênh khác cho dù tôi đang xem, lại còn rất vô tư trưng ra bộ mặt “ta đây có đặc quyền” với tôi, khiến cho tôi hoàn toàn câm nín.
– Hứ, thích xem gì thì xem, chị không chấp con nít!
– Chị ngồi lại xem với Nam! Để Nam cần cái gì thì gọi cho tiện.
Ờ, giờ tôi mới biết mình thích thầm một thằng “tốt vãi”! Tốt đến mức làm gì cũng nhớ đến tôi với chức vụ “người thực hiện đặc quyền” cơ mà.
Ok, xem thì xem, mà xem phim cùng Nam thì tất nhiên cũng vui, cũng tốt, thế thì có gì mà phải từ chối, đúng không?
Cơ mà…
Tôi nghĩ mình vừa đưa ra một quyết định sai lầm thì phải.
Đúng vậy…
Rất rất sai lầm!
Người ta chửi thề thì hay chửi cái gì ấy nhỉ?
Tôi có nên vận dụng toàn bộ kho tàng từ ngữ chửi bậy cùng chửi thề mà bao năm qua đã tích luỹ, ngay bây giờ mang ra dùng hết một lượt luôn không nhỉ?
Tôi có nên cho Nam biết khi tôi chửi thì có thể thốt ra những loại hình từ ngữ như thế nào không nhỉ?
Và tôi rốt cuộc có nên cho Nam biết rằng riêng việc chửi bậy thôi tôi cũng có thể dùng đến mấy thứ tiếng luôn không nhỉ?
Nói chung là tôi nên làm gì đây? Để thể hiện sự phẫn nộ của mình ngay lúc này thì tôi nên làm gì đây? Đánh Nam? Chửi Nam? Hay là vừa đánh vừa chửi cho vẹn cả đôi đường?
Ừ thì vừa đánh vừa chửi đi!
– Thằng cờ hó!
– Thằng điên!
– Thằng khùng!
– Mày bị chập mạch à?
– Này thì cái đặc quyền chết bằm nhá!
– Này thì đau chân nhá!
– Hu hu hu thằng ác độc! Đầu óc mày nghĩ cái gì đấy hả?
Hu hu, Nam…Nam…Nam…cậu ấy cho tôi xem phim kinh dị kìa làng nước ơi!
Đừng hỏi tại sao tôi không chạy đi, tại vì sao ấy à? Tại vì Nam vừa mở phim ra là nguyên một mặt con ma kinh khủng khiếp đã đập vào màn hình, tôi còn chưa kịp trở tay làm gì thì mọi ngóc ngách trong đầu đã tràn ngập cái mặt kinh dị ấy rồi, chạy bằng niềm tin à?
Hu hu hu, đời tôi ghét nhất phim kinh dị! Ghét nhất mấy thứ kinh dị! Thế mà giờ lại gặp phải con ma kinh dị này nữa. Không biết đâu!
Này nhá, mặt nó gớm ghiếc, hốc mắt đen sì, cái hàm răng nhe ra còn nhọn hoắt, ngón tay dài ngoằng, miệng thì cứ phát ra mấy tiếng the thé kinh khủng.
Hu hu hu, không biết đâu, thằng Nam đáng ghét!
Với một lần chửi, tôi lại phang một cái gối vào mặt Nam, mặc kệ luôn cái chân đau của cậu ấy, tôi phải cho cậu ấy một trận cho chừa cái tội ấy đi. Đang yên đang lành tự nhiên mở phim kinh dị, thằng này chắc chắn là đang thiếu đòn đây mà!
Tôi hành hạ Nam tận năm phút, xong rồi không chửi, không đánh nữa, buông cái gối xuống, ngửa đầu ra sau, há miệng, hít một hơi thật sâu, và sau đó…bắt đầu khóc!
– Hu hu hu, oa oa oa, mày là thằng đáng ghét, chị ghét mày!
Nam tá hoả, loay hoa loay hoay không biết làm thế nào, đúng lúc này, cái ti vi lại truyền đến một đợt âm thanh rất đỗi kinh dị khác. Phim của cậu ấy đấy!
– Oa oa oa!!! Tắt! Tắt ngay cho chị không thì mày phắn luôn đi!
– Rồi rồi Nam tắt!
Tôi khóc cái kiểu này bà con này. Hít một hơi vào rồi gào to nhất có thể, hết hơi rồi thì nghỉ một chút, lại hít một hơi vào rồi lại gào lên. Nước mắt cứ phải gọi là tuôn như suối, doạ cho Nam một trận tái mét.
– Nam tắt rồi mà chị, đừng khóc, lát mẹ Nam về Nam bảo mẹ làm bánh cho chị, nha!
– Nam biết Nam sai rồi mà, không mở nữa, không mở nữa, hứa đấy!
– Chị đừng có khóc, Nam thương!
Eo ơi nghe câu này xong mủi hết cả lòng, nhưng mà tôi nhất quyết khóc tiếp, để xem Nam nói được gì nữa.
– Không khóc nữa, đánh Nam đi này, đi chị, nhìn Nam đi!
Ứ thích!
– Hay để Nam gọi Ngọc với Song Đình đến chơi với chị nha, bảo cả Phong với Vĩ mua đồ ăn đến nữa, được không chị?
Ơ cái thằng, định đẩy trách nhiệm sang cho người khác đấy à? Tôi lắc đầu nguầy nguậy, tất nhiên là vẫn gào khóc hết sức mình.
– Chị không thích à? Thế thôi! Thế Nam phải làm gì chị mới thôi khóc đây?
– Nam xin chị đấy! Có gì đáng sợ đâu? Chị mà sợ thì tối nay để Nam sang cắm trại trong phòng chị, Nam canh cho chị ngủ! Đi mà, chị đừng khóc nữa mà!
“Chưa đủ thành ý, nói tiếp đi Nam! Chị đang chờ đây!”
– Chị mà khóc nữa, Nam thơm má chị đấy!
Ặc! Tôi sặc nước bọt mọi người ạ! Nghe Nam nói mà sặc nước bọt xong suýt nữa thì khốn!
Phù! Thở đều nào! Thư giãn nào! Rồi, khóc tiếp nào!
“Ừ, thơm thì thơm đi, chị đây ứ sợ!”
Tôi kiên trì khóc tiếp, và…
Nam thơm tôi thật kìa bà con ơi!
Ối ồi ôi! Nam ghé sát mặt tôi nhá, nghiêng người, sau rồi thơm cái chụt lên má bên phải tôi. Tôi lén nhìn cậu ấy một chút, thấy cậu ấy lại nghiêng người, lại thơm cái chụt lên má bên trái tôi.
Nói thật là tôi kích động muốn nhảy dựng lên luôn rồi ấy, tim đập thình thịch, lục phủ ngũ tạng nhảy múa loạn xạ, không biết làm thế nào cuối cùng lại thành ra khóc to hơn.
Tôi khóc, mà ban đầu là “oa oa oa”, Nam vừa thơm hai bên má tôi xong tôi liền khóc thành “oà oà oà” luôn, thật không còn gì để nói!
– Nam xin lỗi, Nam sai rồi mà, chị đừng khóc nữa!
Tôi dịu hơn một chút, không gào nữa, nhưng mà vẫn khóc.
– Chị khóc thế này Nam thương chị lắm!
Tôi bắt đầu nấc, lau nước mắt.
– Chị mà khóc nữa là Nam khóc theo đấy!
Nín thinh! Tôi nín thinh luôn! Eo ơi nghe muốn rụng cả tim chứ chẳng đùa đâu. Mặt Nam nghiêm túc thế cơ mà, giọng còn ngọt sớt nữa, ngọt hơn cả mía lùi mới kinh chứ.
Sau đó thì, Nam trịnh trọng hứa với tôi, rằng từ lần sau Nam tuyệt đối không dám mở phim kinh dị cho tôi xem nữa, mà tất nhiên là cậu ấy phải làm vậy rồi, nếu như còn có lần sau tôi chắc chắn không dễ dàng tha thứ như lần này đâu, tôi sẽ hành hạ Nam ra trò, cho Nam từ “thiếu đòn” thành “thừa đòn” luôn ấy, chắc chắn luôn!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị