There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Đặc Quyền Của Nam
ừ khi Nam bị đau chân, với cái bộ mặt dễ thương không cưỡng nổi của cậu ấy và sự thuyết phục của đám bạn lắm chuyện xung quanh, tôi, với tư cách một bà chị, một con bạn chơi thân với Nam từ bé, và một lớp trưởng đầy quyền uy, đã chính thức trao cho Nam một đặc quyền, đó chính là cậu có thể tuỳ ý sai bảo bất cứ đứa bạn nào trong lớp cho đến khi chân khỏi hẳn mới thôi.
Và vấn đề ở đây là, sau khi tôi tuyên bố xong mới biết cái mặt tôi bị lừa, đắng thế chứ lị!
Ừ thì Nam bình thường thương tôi thế, lo cho tôi thế, oái oăm thế nào mà đau chân xong lại còn chập luôn cả dây thần kinh thì phải. Đã thường xuyên làm mặt tội nghiệp nhìn tôi rồi thì không nói đến đi, đằng này,…Haiz!
– Chị, Nam đói! Chị mua hộ Nam gói bánh, nha!
– Chị, Nam khát! Chị lấy hộ Nam chai nước đi!
– Chị, Nam nóng, chị lại bật quạt đi!
– Chị, tắt quạt! Vở Nam bay hết rồi!
– Mày mà gọi chị lần nữa có tin chị cho mày ăn đòn không?
– Nhưng mà Nam đang bị đau mà chị, đau mà~!
Và thế là tôi lại đành ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy thôi, tại cậu ấy đang “đau” mà.
– Nam này, mày có biết cái thằng làm mày đau chân là ai không?
– Không biết, Nam chỉ biết cậu ấy học trường X, bằng tuổi tụi mình, hết!
– Thằng đó là hậu vệ của đội bóng à?
– Ừ, hôm trước nó chơi chỗ hậu vệ mà. Nhưng chị hỏi làm gì đấy?
– Đòi nợ!
Tôi nghĩ kĩ rồi, Nam đau chân là tại thằng áo số mười một ấy, mà Nam sai bảo tôi nhiều như thế này cũng là do cậu ấy bị đau chân, suy ra, tôi rơi vào tình cảnh phải ngoan ngoãn nghe lời Nam như bây giờ, tất cả là tại thằng áo số mười một kia mà ra, đã thế, tôi nhất quyết tìm nó tính sổ, tìm nó đòi nợ!
Bọn bạn tôi, kể cả Nam, nghe lí luận của tôi xong thì ôm bụng cười nghiêng ngả, cuối cùng Nam cũng đành buông tha cho tôi sau hẳn một buổi học bị hành hạ vất vả, hai tiết còn lại, cậu ấy chẳng nhờ tôi làm gì nữa, việc gì cũng nhờ mấy đứa xung quanh thôi. Và tôi được tự do trong đúng một tiếng ba mươi phút.
Tại sao lại chỉ có một tiếng ba mươi phút ấy à? Bởi vì hết một tiếng ba mươi phút ấy thì cũng đồng nghĩa với việc hết giờ học, thì có nghĩa là chúng tôi sẽ về nhà, và thử nghĩ mà xem, ở nhà, ngoài tôi ra, Nam còn có thể sai bảo ai khác không! Có ai khác ngoài tôi không? Tất nhiên, là không rồi!
– Nam này, chân còn đau lắm không?
Tôi cong lưng đạp xe đạp, tiện miệng hỏi Nam khi nghe cậu ấy líu lo ngồi hát đằng sau, và ngay lập tức cậu ấy trả lời:
– Đau lắm chị ạ!
– …
Ừ thì đau! Đau mà còn có tâm trạng để hát, Nam giỏi ghê!
Tôi nhịn! Vì cái chân Nam đang phải bó bột, cho nên tôi nhịn!
– Chị, lát nữa cho Nam sang ăn cơm với, mẹ Nam đi vắng rồi.
– Ừ!
– Nam muốn ăn sườn, chị làm nha!
– Nhà chị không có sườn.
– Thì đi mua! Chị quay lại chợ đi, mua sườn mua sườn, Nam muốn ăn sườn!
“Kít!” Tôi phanh cái xe, quay ra đằng sau nhìn khuôn mặt ngây thơ của Nam mà quát:
– Mày muốn chết à?
– Thì chính chị bảo Nam muốn gì cũng được mà, Nam đang bị đau chân, phải ăn sườn chua ngọt chị nấu mới nhanh khỏi được!
– Vợ mày nhá! Nhớ đó!
Thế là tôi lại còng lưng ra đạp xe tiếp, lại quay lại cái chợ vừa mới đi qua để phục vụ yêu cầu của Nam, mệt đứt cả hơi!
Ba mẹ tôi với mẹ Nam đều không có nhà, tôi một mình tất bật chuẩn bị cơm nước, tất nhiên là không thể thiếu món sườn xào chua ngọt mà Nam muốn ăn, đến khi dọn ra bàn thì đã hơn mười hai giờ trưa rồi.
Nam nhảy lò cò từ phòng khách vào trong bếp, tí ta tí tởn ngồi đợi tôi để từng món lên bàn. Gì chứ riêng khoản nấu ăn tôi hơi bị tự tin đấy, tại bởi vì tôi là một đứa ăn rất nhiều, mà cái thằng ngồi cạnh tôi bây giờ ăn cũng nhiều không kém, hai đứa lại thường xuyên phải ở nhà một mình, cho nên bắt đầu từ khi bảy tuổi, tôi đã dấn thân vào sự nghiệp nấu nướng và cho đến tận bây giờ thì đã trở thành một đầu bếp tại gia chuyên nghiệp. Tuyệt đúng không? Còn Nam ấy à, cậu ấy cũng có thành tựu tương đối đáng nể đấy, xem nào, à, là một nhà phê bình ẩm thực chuyên nếm thử các món do tôi nấu, và món nào cậu ấy cũng khen ngon mới hay chứ. Thật đấy, từ món đầu tiên tôi biết nấu cho tới những món cầu kì hơn một chút, chưa có món nào cậu ấy chê đâu. Đây là do tay nghề tôi quá cao siêu, hay là do Nam ăn tạp ấy nhỉ?
Mà mặc kệ đi, nói chung là chỉ cần Nam thấy tôi nấu ăn ngon là được rồi.
Nam cười tít cả mắt, ăn liền tù tì hai bát, một mình xơi hết hơn nửa đĩa sườn, còn giành phần của tôi nữa kìa.
– Mày để dành chị ăn với chứ!
– Ai bảo chị nấu ngon quá làm gì? Với cả Nam đang bị đau chân, đây là đặc quyền của Nam mà, đặc quyền đấy!
Xem nào, cái câu “Nam bị đau chân” với cả hai chữ “đặc quyền” này, ngày hôm nay Nam nói hai câu này hơn cả chục lần rồi đấy, mà lần nào cậu ấy nói xong nó cũng có tác dụng khiến cho tôi trở nên ngoan ngoãn chịu yên lặng mới cay chứ!
– Vợ mày!
Tôi chửi Nam, mà cậu ấy vẫn cười tươi lắm cơ.
– Chị cứ tự chửi mình tiếp đi!
– Gì cơ, mày mới nói gì à?
– Không!
– Ơ, rõ ràng chị vừa nghe…
– Nam nói đó là đặc quyền, là đặc quyền của Nam, hì hì!
Đấy, lại đặc quyền đấy!
Tôi ăn cơm với canh, nhìn từng miếng sườn xào chua ngọt ngon lành từ từ được Nam giải quyết hết mà không kìm nổi muốn đấm cái mặt Nam mấy cái, cậu ấy ăn sườn thôi mà cũng nhìn tôi kiểu khiêu khích, còn miếng cuối cùng thì hua hua trước mặt tôi, đến khi tôi há miệng ra rôi thì miếng sườn ấy lại chui tọt vào miệng Nam, còn tôi thì cậu ấy cho ăn dưa bở, như thế thì thử hỏi Nam có đang bị ăn đấm không? Có đáng không?
Tôi nhịn, lại phải nhịn! Nam đang bị đau chân, không được dùng vũ lực với cậu ấy! Đây là đặc quyền của Nam, phải, là đặc quyền!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị