This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Chị Phải Tốt Với Nam!
au trận bán kết, khi tôi đưa Nam về nhà với cái chân phải bó bột, việc đầu tiên tôi làm chính là kéo ba tôi sang nhà Nam khám lại.
Ba tôi là trưởng khoa khoa chỉnh hình ở một bệnh viện lớn, và hôm nay là một trong rất ít những ngày ông ấy được nghỉ, cuối cùng ngày nghỉ lại bị chính con gái của ông chính là tôi đây phá hỏng mất, nhưng biết làm sao được? Tại có bệnh nhân đang đợi mà!
Ba tôi sau một hồi khám qua khám lại thì cũng bảo Nam bị rạn xương mắt cá chân, bảo rằng trong mấy tuần đầu thì sẽ rất đau, rồi ba tôi kê thuốc, giảm đau giảm sưng các thứ, còn tôi từ đầu đến cuối mặt mày hình sự ngồi bên cạnh, không thể nào mà vui vẻ cho được.
– Sẽ đau lắm à ba?
– Ừ, nhưng chỉ một tuần đầu thôi, Nam không sao đâu!
– Đau là có sao rồi! Lỡ Nam đau quá thì làm sao ba?
– Ba kê thuốc rồi mà con.
– Nhưng mà thuốc thì…
– Nam chịu được mà chị, không đau đâu!
Ba tôi cười, mẹ Nam cười, và Nam cũng cười nữa, riêng tôi thì vẫn chẳng thể tươi tỉnh.
Người bị đau chân là Nam, đau thế nào thì cũng chỉ có cậu ấy mới biết, có thể cậu ấy cực kì đau nhưng lại nói không sao thì tôi biết làm thế nào?
Nam bảo uống thuốc là hết, nhưng mà thuốc thì chỉ tạm thời thôi chứ, lỡ hết liều mà vẫn đau thì sao?
Mà Nam thì từ bé đến lớn lúc nào cũng nghĩ cho tôi, lúc nào cũng sợ tôi lo cho nên luôn luôn im lặng, luôn luôn tỏ ra bình thường.
Không được không được, Nam ngày mai còn phải đi học, ở trên lớp lại có mấy thành phần nghịch như giặc cứ suốt ngày chạy qua chạy lại trong lớp, lỡ đụng trúng chân Nam thì thế nào đây?
– Nam, từ giờ mày phải nghe lời chị, chị sẽ chăm sóc cho mày đến khi chân mày khỏi hẳn mới thôi!
Tôi nói thế với Nam và cứ đinh ninh cho rằng cậu ấy sẽ đáp lại một câu giống như: ” Không cần, Nam không sao!” Nhưng mà cậu ấy lại nói với tôi một câu hoàn toàn khác:
– Chị hứa đấy! Chị phải tốt với Nam!
– …
Tôi chở Nam đến trường bằng xe đạp, cậu ấy có vẻ vui lắm thì phải, trên đường đi cứ líu la líu lo nói đủ thứ chuyện, đúng chuẩn một thằng nhóc khi được chị đưa đi chơi luôn ấy. Eo ơi dễ thương!
Đến trước cổng trường, tôi phải xuống dắt bộ, nhưng nhất quyết bảo Nam ngồi trên xe. Tôi dắt cả Nam cả cái xe vào chỗ gửi, xong rồi đỡ Nam nhảy lò cò lên lớp.
Oái oăm là lớp tôi nằm trên tầng hai, và hành trình từ chỗ gửi xe lên lớp cũng vì thế mà trở thành một hành trình vô cùng vô cùng gian nan vất vả.
Một anh lớp 12 chạy vội chạy vàng qua, va vào tôi một cái, tôi liền quắc mắt nhìn lại, còn định quay sang nói vài câu rồi đấy nhưng mà thôi, tại anh ấy cũng đang vội mà.
Rồi một thằng nhóc lớp 10, cũng chạy nhanh, nhưng mà là chạy theo bọn bạn đằng trước, chạy qua thúc vào vai Nam một cái, khỏi phải nói tôi khùng lên thế nào.
– Mắt mũi để đi đâu đấy? Không thấy người ta chân bó bột à?
– Dạ em xin lỗi, em không cố ý!
Sao mà mấy người gây ra lỗi rồi toàn nói cái câu không cố ý này là thế nào ấy nhỉ? Cái thằng áo số mười một thủ phạm làm chân Nam bị thế này, cái anh lớp 12 lúc nãy va vào chúng tôi, rồi còn cả thằng nhóc này nữa, ai cũng không cố ý thì cuối cùng là tại ai? Là tại Nam thích đá bóng cho nên mới bị thương? Hay là tại tôi lo cho Nam cho nên mới nổi giận? Rốt cuộc là câu “không cố ý” ấy chính thức làm tôi điên lắm rồi!
Tôi suýt chút nữa, suýt một chút nữa thôi là bùng nổ ngay lập tức, suýt chút nữa không kìm chế được mà xả toàn bộ cơn giận lên nhóc lớp 10 này rồi đó, may mà Nam cản tôi.
Tôi và Nam trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, cuối cùng hai đứa cũng vượt qua được mấy chục bậc cầu thang mà leo lên tới lớp, nhưng mà…
Sao tôi quên được nhỉ, lớp tôi nghịch có tiếng cơ mà!
Một thằng bạn trong lớp phi ra, một con bạn khác cầm cái chổi vừa gào thét vừa đuổi theo.
“Ấy ấy ấy!”, tôi vừa la lên vừa chắn trước mặt Nam.
Vào lớp rồi, một thằng từ trên bàn nhảy xuống ngay cạnh hai đứa, rồi một quả cầu lông không biết từ đâu bay ngang qua mặt tôi, rồi còn hẳn một cái cặp to bự của đứa nào đó lao đến, và Nam bắt được.
– Ngồi xuống hết cho tao! Ngồi! Tao bảo ngồi! Về chỗ không tao cho chúng mày chết cả lũ!
Tôi gào, tôi thét, tôi cầm lấy cái thước gỗ vừa to vừa dài trên bàn giáo viên chỉ trỏ vào mấy đứa bạn đang tăng động, đồng thời không quên trừng mắt nhìn bọn nó.
Cả lớp ngồi im thin thít, có đứa mới đến thì tá hoả, nó tưởng nó đi muộn, tại lớp ngoan quá mà.
– Tao đề nghị bọn mày muốn nghịch cái gì thì ra ngoài sân mà nghịch, không thấy chân thằng Nam bị làm sao đây à? Bọn mày cứ quá khích cả lũ như thế rồi lỡ đụng phải Nam thì sao? Từ bây giờ đến khi chân Nam khỏi hẳn, ở trong lớp bọn mày phải ngoan tuyệt đối cho tao, nghe chưa?
Cả lũ gật đầu lia lịa, nhưng mà trong cả cái lũ đó lại xuất hiện một thành phần cá biệt, một thằng Phong “thích ăn đòn”.
– Ơ Nam, mày lập công lớn cho đội bóng xong thành “thương binh” luôn đấy à?
Tôi ngay lập tức cho bạn Phong toại nguyện “mong muốn” được ăn đòn của nó, tôi đập cái thước lên bàn nghe cái “rầm!”, xong rồi nhéo cái tai thằng Phong đến đỏ lựng, cả lớp nhìn tôi mà không dám ho he gì hết ấy. Đây chính là quyền lực của lớp trưởng đó mà!
Tôi hỏi Nam:
– Mày thấy chị tốt với mày thế được chưa?
Nam gật đầu, rồi lại lắc đầu.
– Chị phải tốt với Nam hơn nữa kìa, tại Nam đang bị đau mà!
Ối ồi ôi! Nam Nam Nam, cậu ấy mới vừa…làm nũng với tôi đó!
Tay cậu ấy xoa xoa cổ chân trái, mắt nhìn tôi chớp chớp, mặt trông đáng thương không tả nổi.
Phòng thủ bằng không, phản công cũng bằng không, chiêu này của Nam ác vãi!!!
Nam thừa biết là tôi có bao giờ cầm lòng được trước những thứ dễ thương đâu, lại còn bày bộ mặt đáng yêu không để đâu cho hết ấy ra cho tôi xem nữa, tôi thực sự là không cầm lòng nổi mà, thật đấy!
– Biết rồi, biết rồi, chị sẽ tốt với mày!
– Chị PHẢI tốt với Nam!
– Biết rồi!
– Nam biết chị thương Nam mà.
–!!!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị