Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Nam Đau!
– Hú hú! Cố lên! Hú hú! Nam cố lên!
Các bạn hỏi tôi đang làm gì ấy à? Tôi đang cổ vũ cho Nam, í lộn, cho đội bóng trường tôi đây! (Cụ thể thì vẫn là cổ vũ cho Nam).
Chả là giải bóng đá “cúp liên trường” đang diễn ra, và đội bóng trường tôi, với sự xuất sắc của các cầu thủ, đặc biệt phải kể đến sự xuất sắc của bạn tiền đạo chủ chốt có tên Nam, đã tiến thẳng vào đến trận bán kết.
Tôi có mặt ở tất cả các trận có đội trường mình, theo chân đội lặn lội đi đến các trường khác xem thi đấu, thét khàn cả cổ cũng chỉ vì trong đội ấy có Nam.
Và trận bán kết này diễn ra trên sân nhà của trường chúng tôi, khí thế cổ vũ cùng hừng hực hơn hẳn.
Bốn mươi lăm phút của hiệp thứ nhất, mắt tôi không rời cái áo số ba màu trắng ở trên sân, Nam đó! Tôi nhìn cậu ấy dẫn bóng, chuyền bóng, sút bóng, và thỉnh thoảng tôi lại hét lên như con dở, chỉ tại đường chuyền của cậu ấy quá đẹp. Tôi mặc kệ mấy đứa xung quanh nhìn tôi ra làm sao, mặc kệ mấy đứa con gái trường kia bàn tán về tôi như thế nào, bọn nó có hiểu cái gì về tôi đâu mà tôi phải quan tâm. Bọn nó có biết tôi thích Nam đâu mà tôi phải để ý. Đúng vậy! Là vì tôi thích Nam cho nên tôi mới điên cuồng gào thét thế này. Chứ nếu tôi mà không thích cậu ấy, vậy thì tôi cũng đã bình chân như vại ngồi ăn bim bim uống coca giống như nhỏ Ngọc với Song Đình ở bên cạnh từ lâu rồi. Tất cả là tại vì tôi thích Nam!
Hết hiệp một, tỉ số đang là 2-0 nghiêng về phía đội trường tôi, và cả hai bàn thắng đều được ghi do công của Nam. Tuyệt thật đấy!
Cậu ấy ngồi nghỉ, vậy mà cũng chọn chỗ gần gần tôi một chút để nghỉ, eo ơi cảm động!
Sân bóng trường tôi tất nhiên không hoành tráng như mấy sân vận động của mấy đội bóng lớn, nó chỉ đơn giản là cái sân rộng trải cỏ, hai bên có hai cái lưới, khán giả thì cứ ngồi bệt ra đấy, ngồi chỗ nào cũng được miễn là không ngồi giữa sân là ổn rồi. Mà tôi thì là khán giả quá quen thuộc, luôn túc trực bên cạnh đội bóng (cạnh Nam) mỗi buổi chiều, vận động viên lẫn huấn luyện viên kiêm thầy thể dục vì thế cũng quen mặt tôi quá rồi, cho nên đã đặc cách cho tôi ngồi ngay sát sân, ngay cái chỗ cạnh huấn luyện viên như cái chỗ đắc địa tôi vẫn thường ngồi ấy, điều đó dễ dàng giúp Nam nhìn thấy tôi cổ vũ cho cậu ấy nhiệt tình như thế nào, và dễ dàng giúp Nam chạy ngay lại cạnh tôi ngồi nghỉ.
Tôi thấy cậu ấy lại, cười toe toét, thế là tay tôi tự động đưa lên phía trước, một tay đưa cho Nam chai nước, một tay đưa cho Nam cái khăn.
Nam cầm lấy chai nước lạnh, còn cái khăn, cái khăn bị thằng Phong chộp mất.
– Trả đây, muốn lau thì bảo con Ngọc đưa khăn cho mà lau, khăn này của Nam!
Và bọn nó nhìn tôi như đứa thần kinh sau khi tôi vừa giữ cái khăn vừa tuyên bố. Tất nhiên là trừ Nam rồi, cậu ấy luôn bênh tôi cơ mà.
– Chị ấy nói đúng chứ có sai đâu mà bọn mày nhìn. Muốn lau thì bảo Ngọc đưa khăn cho, thế chả thích hơn à?
– Thích con khỉ!
Thằng Phong cãi.
– Ờ, tao cũng không rảnh để đưa khăn cho mày như con Thuỳ đâu nhá! Mày có thích cũng không có cơ hội đâu nhá!
Con Ngọc hét vào mặt thằng Phong. Và thằng Phong câm nín uất ức nhìn Nam, còn Nam, tất nhiên là vẫn cười rạng rỡ nhìn tôi.
Hiệp hai bắt đầu, tôi thấy Nam năng nổ hơn cả hiệp một, chạy tới chạy lui, sút qua sút lại trên cái sân rộng. Cái áo trắng mang số ba ấy, đối với tôi thì chính là cái áo nổi bật nhất trên sân.
Chợt, một đứa trong đội chuyền bóng cho Nam, cậu ấy một đường dẫn bóng tới khung thành, gần đến nơi rồi, một chút nữa thôi là sẽ đến vị trí thuận lợi để sút bóng, và,…
Cái quái gì kia?
Nam bị ngã!
Cái thằng áo số mười một bên kia, tôi thấy thằng ấy chạy lại chặn quả bóng, lại thấy chân Nam hình như bị thằng kia đá phải, rồi tôi thấy cậu ấy ngã trên sân, đau đớn ôm cổ chân trái.
Nam không ngẩng mặt lên mà cứ úp mặt xuống cỏ, nhìn nghiêng sẽ thấy hai hàm răng cậu ấy nghiến chặt lại, và cậu ấy cứ nằm như thế mấy phút liền, mãi cho đến khi có hai người đỡ cậu ấy vào trong.
Tôi mặc kệ là mình có được phép hay không, chạy một mạch thẳng ra sân ngay lập tức. Nhìn Nam đau mà tôi xót muốn chết, tại từ bé đến giờ tôi đã thấy cậu ấy đau như thế lần nào đâu.
Nam khoác vai hai người hai bên, nhảy lò cò. Tôi chạy lại, cũng biết mặt mình bây giờ đang nhăn nhó như kiểu tôi mới bị đau ấy chứ không phải Nam, nhưng mà biết làm sao được, tôi xót!
“Cái thằng áo số mười một, rồi, tao nhớ rồi nhá, cứ đợi đó đi rồi hết trận này tao tìm mày tính sổ!”
Tôi nghĩ thế, và nước mắt ngân ngấn hỏi Nam:
– Bị làm sao không? Đau lắm à nói chị nghe!
Cánh tay phải của Nam rời khỏi người bên cạnh đang đỡ cậu ấy, sau đó cậu ấy khoác tay lên vai tôi để tôi đỡ. Mà lúc này thì tôi còn tâm trí đâu nghĩ đến cả một cái sân đông đúc đang nhìn chúng tôi nữa, tôi bây giờ chỉ lo không biết Nam có bị làm sao hay không thôi.
Nhảy lò cò thêm một vài bước, cánh tay trái của Nam cũng rời khỏi vai người bên kia nốt, và cậu ấy hoàn toàn là bám lấy tôi để tôi đỡ.
Mà tôi thấy cậu ấy thỉnh thoảng lại cứ nhăn mặt thít thít mấy tiếng, lòng lại cứ xáo trộn hết cả một phen.
– Chị ơi!
– Ừ, chị đây!
– Nam đau!
– …!!!
Eo ơi! Nói thật nhé! Tim tội muộn rụng ra ngoài luôn rồi ấy!
Nam nói Nam đau, mắt lại long lanh nhìn tôi trông tội nghiệp cực kì.
Tôi thương Nam lắm í, thương đến phát khóc rồi đây!
Từ bé đến giờ có bao giờ Nam nói cậu ấy đau trước mặt tôi đâu, ốm lắm cũng bảo không sao, bảo tôi đừng lo lắng. Giờ cậu ấy đau thế kia thì làm sao tôi không thương cho được?
Cô y tá bảo Nam bị rạn xương mắt cá chân, phải bó bột, không được vận động mạnh trong vài tuần.
Xong! Thế là xong! Kiểu này thì cho dù đội bóng trường tôi vào chung kết thì Nam cũng không thể góp mặt, bởi vì sao? Bởi vì chung kết diễn ra vào tuần sau, mà Nam thì không được vận động mạnh trong vài tuần, là vài tuần đấy!
“Thằng áo số mười một đội bên kia, quả này mày ăn đòn chắc rồi!”
Và ngay khi tôi hùng hổ định đi tìm thằng kia tính sổ, thì thủ phạm làm chân Nam phải bó bột đã lù lù xuất hiện trong phòng.
– Bạn có sao không?
Thằng ấy áy náy hỏi Nam.
– Không sao mà phải bó bột ngồi một chỗ thế này à?
Tôi quắc mắt nhìn thằng số mười một, ngay lập tức nó co rúm đúng tránh sang một bên. Nó biết tôi đang giận mà.
– Mình xin lỗi! Mình không cố ý đâu. Mình chỉ định tranh bóng thôi, ai ngờ…
– Ai ngờ cái gì mà ai ngờ? Lần sau định làm gì thì suy nghĩ cho kĩ, tại cái ý định tranh bóng của bạn mà người ta phải nằm nhà trong mấy tuần liền đấy bạn biết không?
Tôi la lối om sòm vào mặt thằng kia, không quan tâm rằng trận đấu đã kết thúc và kết quả ra sao, tôi chỉ biết là thằng này làm Nam đau, và tôi thì vì chân Nam bị đau cho nên tức, mà tức thì phải quát thằng thủ phạm làm Nam đau cũng chính là thằng này cho hả giận. Thế thôi!
– Mình xin lỗi! Không ngờ lại làm bạn gái bạn giận thế.
Lần này thì tôi không biết nói gì hơn ngoài im lặng. Tôi cá là cái mặt tôi đang đỏ lựng lên đây. May mà Nam chỉ nhìn tôi một cái thôi sau đó lại cười cười quay sang nói chuyện với thằng kia. Chứ nếu như mà Nam nhìn chằm chằm tôi thêm một lát nữa thôi thì chắc chắn là tôi sẽ quay sag xử đẹp thằng áo số mười một đội bên kia để lấy cớ đánh trống lảng. Chắc chắn luôn! Nhưng cũng may là Nam không để ý, bởi vì rất nhanh sau đó tôi nghe thấy Nam nói với thằng kia thế này:
– Ừ, không sao! Mình cũng không ngờ chị ấy giận như vậy.
Ế ế ế! Sai sai rồi nha! Sao Nam lại không phủ nhận vậy nà? Sao cậu ấy lại không phủ nhận tôi là bạn gái cậu ấy chứ?
Mà cái thằng áo số mười một kia rõ là lắm chuyện, nghe Nam nói xong lại tò mò hỏi tiếp:
– Bạn gọi bạn gái là chị, thế chẳng lẽ chị ấy hơn tuổi bạn à? Đáng ngưỡng mộ nha!
È hèm, tôi thẳng thừng đuổi khách.
– Ít tuổi nhiều tuổi cũng liên quan gì đến bạn? Xin lỗi xong rồi thì về đi! Đi lâu như thế người ta lại tưởng tôi đánh bạn vì làm tiền đạo đội trường tôi đau đấy!
– Ơ chị, em ngưỡng mộ hai người thật mà. Em rất là thích mấy cặp đôi chị em giống như hai người.
– Đi nhanh không tôi đánh thật thì đừng có kêu!
Và thằng kia rốt cuộc cũng chạy mất. Hừ, lắm chuyện!
Đến khi tôi quay lại, mới phát hiện ra, Nam đang cười nhăn nhở nhìn tôi. Cái mặt này so với cái mặt đau đớn lúc ở trên sân thì đúng là khác nhau hoàn toàn.
– Hết đau rồi hay sao mà cười tươi thế?
– Chị lo cho Nam lắm đúng không?
“Lo cái con khỉ! Mày đau chứ có phải chị đau đâu mà lo?”
Đó là những gì tôi nghĩ rằng mình sẽ nói với Nam, nhưng mà lời phát ra từ miệng tôi lại là những lời hoàn toàn khác.
– Ờ, chị lo cho mày chết được ấy!
Tôi bỗng dưng hét lên thế, và bỗng dưng muốn tát bản thân mình ghê! Nam cậu ấy đang cười toe toét kia kìa! Cậu ấy là đang cười vì cái mặt tôi bây giờ tức giận trông rất ngố, hay là cười vì được tôi lo cho vậy?
– Chị! Nam đau!
– Chị biết rồi!
– Thế từ giờ đến khi chân Nam khỏi, chị sẽ…
– Chị sẽ chăm sóc mày thật chu đáo, cho đến khi chân mày khỏi mới thôi!
Và phải đến một thời gian sau, tôi mới phát hiện ra câu nói “Nam đau!” ấy đã giúp Nam lừa tôi được một cú ngoạn mục, và cũng phải đến khi đó tôi mới phát hiện ra, rằng bản thân mình trước những trò nũng nịu của Nam, quả thực là không thể phản kháng!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị