Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Nam Ơi, Chị Mệt!
ắp tới là 20 tháng 11, trường tôi tổ chức mít-tinh lớn lắm.
Hôm trước đi họp, thầy hiệu trưởng dặn mỗi lớp đều phải chuẩn bị tiết mục văn nghệ, ít nhất phải từ hai tiết mục trở lên. Và đương nhiên, trong những sự kiện trọng đại như thế này, cán bộ lớp sẽ là những người mệt nhất.
Tôi đứng trên bục giảng thông báo cho cả lớp, bên dưới lập tức ồ lên một tiếng chán nản. Nói thật thì bọn tôi không khoái lắm vụ văn nghệ văn gừng này đâu, bọn tôi chỉ cần có ăn có vui là được.
Nhiệt tình nhất chắc chỉ có mỗi nhỏ Ngọc, lớp phó văn thế mĩ cơ mà. Cả buổi nó theo đuôi tôi ríu rít hỏi han này nọ, hỏi múa thì sao, hát thì sao, hay làm trò gì đặc biệt hơn một chút. Cái giọng nó oang oang bên tai, nói thật là nhức hết cả óc.
Ngày hôm nay bọn tôi đến trường, nhưng không học, mà thay vào đó là phải dọn vệ sinh cho lớp.
Nói thật nhé, những lúc thế này tôi bỗng nhớ giờ học biết bao, ngồi dưới quạt mát rượi, thỉnh thoảng nói chuyện riêng rồi ngủ gật, cảm giác sung sướng gấp mấy lần là phải cầm chổi quét lấy quét để mà quay qua quay lại vẫn cứ thấy bẩn thế này.
Đáng lí ra dọn vệ sinh thì lớp trưởng chẳng cần động tay động chân gì đâu, nhưng mà tôi thì lại là một đứa gương mẫu, thương bạn thương bè, cho nên tôi lăn xả ra làm việc, làm không biết trời đất giờ giấc gì luôn.
Mấy đứa bạn tôi đi qua, đứa nào đứa nấy nhìn tôi cảm kích, có đứa còn sấn lại ôm tôi.
– Lớp trưởng ơi, tao yêu mày nhất!
– Lớp trưởng của bọn mình tốt quá đi!
– Lớp trưởng, mày là số một đấy!
Miệng tôi cười cười, nhưng lòng thì đang nguyền rủa bọn bạn.
“Tiên sư chúng mày, tao có tên có tuổi đàng hoàng, ba mẹ tao sinh tao ra đặt tên tao đẹp như thế, mắc mớ gì chúng mày đổi tên tao? Lớp trưởng, lớp trưởng cái con khỉ!”
Thế nhưng mà rốt cuộc tôi vẫn cứ mặc kệ, vẫn cứ lao động miệt mài.
Cả lớp bốn mươi mấy đứa, đông là thế, vậy mà rốt cuộc cũng chỉ có Nam quan tâm tôi. Tôi làm gì cậu ấy cũng giúp đỡ rất nhiệt tình. Tôi bảo cậu ấy đi lấy nước, cậu ấy vui vẻ. Tôi bảo cậu ấy lau nhà, cậu ấy cười tươi. Tôi bảo cậu ấy đi đổ rác, cậu ấy cũng rất rạng rỡ mà gật đầu. Cả cái lớp này, tính ra chỉ mỗi hai đứa tôi chăm chỉ nhất.
Một mình tôi, à không, còn có Nam cùng ôm hết việc. Sàn nhà còn bẩn, tôi lau lại, cửa sổ chưa sạch, tôi leo lên lau tiếp, thềm dính kẹo cao su, tôi ngồi cạo, tường bẩn, cũng là tôi tẩy nốt.
Cả một buổi sáng tôi cong lưng tất bật, những đứa bạn thoải mái ngồi cắn hạt dưa. Dọn xong lớp cũng là lúc máu dồn lên não, tôi nộ khí xung thiên không kìm chế nổi bộc phát tức giận. Gào lên inh ỏi:
– Chỗ này tao mới quét, mấy đứa mày lại xả rác. Mắt chúng mày có vấn đề hết rồi hay sao mà không nhìn, hay là muốn chết cả rồi?
– Sàn tao vừa mới lau, đi vào thì bỏ dép ra hộ cái!
– Tiên sư cái thằng này, mày nhìn cái bảng xem, sạch thế này mà mày dám vẽ lên, lau lại ngay không tao lột áo mày ra lau đấy!
Nói chung rất là cực.
May mắn làm sao, công sức tôi bỏ ra không bị uổng phí, lớp tôi đạt giải nhất phòng học đẹp. Sạch đẹp thế mà không nhất mới là lạ.
Bây giờ đến lượt văn nghệ, còn hai tuần để tập, và lớp tôi vẫn chưa thống nhất nên chọn cái gì.
Múa, ừ thì múa, cái này để nhỏ Ngọc tự biên tự diễn, cái trò múa máy này nó giỏi nhất.
Còn hát, ừ thì hát, để Song Đình hát đi. Con bé Song Đình này cũng xinh xắn, bình thường là MC của trường, giọng ngọt lắm, hát chắc cũng được.
Còn một tiết mục nữa. Lớp tôi muốn chơi trội, muốn chọn ba tiết mục, mỗi tội cái thứ ba nên chọn cái gì đây, nghĩ mãi mà không ra.
Nam nói:
– Hay thôi để Nam diễn?
– Diễn cái gì? Piano á? Không được!
Tôi không muốn tiết mục còn lại là Nam chơi piano, bởi vì có ba lí do:
Một, cô bé Nhã học lớp 10 hình như cũng chơi piano, nếu Nam cũng chơi piano, như vậy sẽ trùng tiết mục.
Hai, tôi không muốn mấy nữ sinh kia lại có thêm lí do để hâm mộ Nam. Cái này nghe có vẻ ích kỉ, nhưng thật ra lí do này không phải do tôi đưa ra, mà là do toàn bộ cả lớp tôi đồng ý đưa ra. (Bọn lớp tôi giấu nhân tài ghê lắm!)
Và ba, lí do cuối cùng cũng quan trọng nhất, đó chính là, bọn tôi không đủ tiền thuê đàn cho Nam đánh.
Thế là ý kiến của Nam bị bác bỏ, và tiết mục thứ ba do không biết nên là cái gì, cho nên cũng đứng trên bờ vực bị xoá bỏ, lớp tôi còn lại hai tiết mục thôi.
Thời gian này tôi chạy ngược chạy xuôi lo di thuê đồ diễn cho lớp, các bạn đừng hỏi tại sao không thấy cô chủ nhiệm. Chuyện là trường tôi oái oăm thế nào lại ra thông báo, giáo viên chủ nhiệm phải để học sinh tự lo toàn bộ mọi thứ, trừ kinh phí thì có thể giúp đỡ. Cho nên cô giáo của lớp tôi sau khi đưa tiền thì cũng không còn cách nào khác, cô muốn giúp nhưng không được, đành đợi xem bọn tôi làm ăn ra cái trò gì.
Rốt cuộc mọi trọng trách đổ lên đầu tôi. Và đến khi chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến lễ mít-tinh, vào đúng ngày đăng kí tiết mục cho lớp, tôi lăn đùng ra ốm. Ôi! Định mệnh!
– Chị ốm à?
Nam hỏi, và tôi thút thít gật đầu.
“Hắt xì!”, “khụ khụ khụ”, “khịt…khịt khịt!”.
– Thôi hôm nay chị ở nhà đi!
– Chị ở nhà thì ai đăng kí cho lớp?
– Nam.
Tôi vốn không đồng ý đâu, tôi là lớp trưởng, và đây là trách nhiệm, là nghĩa vụ của tôi. Nhưng mà…
“Hắt xì!”, “khụ khụ khụ!”, “khịt…khịt khịt!”.
Thôi vậy!
Tôi ốm suốt một tuần còn lại, trong giờ học trên lớp lúc nào cũng bẹp dí như con gián, về nhà là nằm vật ra giường mà không đoái hoài cái gì luôn.
– Ngày mai mít-tinh rồi, chị có đi được không?
– Chắc là…không!
Tôi thấy Nam mặt ỉu xìu, nhưng mà bây giờ tôi đang vô cùng mệt, chân tay rã rời, người mềm nhũn, còn tâm trí đâu để ý đến cậu ấy nữa. Mồm miệng khô khốc, đắng nghét, cứ nghĩ đến ngày mai mọi người vui chơi còn tôi nằm nhà là lại thấy tủi thân. Đáng ghét! Tại sao tôi lại ốm ngay ngày hôm nay cơ chứ?
Nam ngồi cạnh tôi cả buổi chiều, và khi cậu ấy vừa mời “trèo” về nhà để ăn tối, thì nhỏ Ngọc với nhỏ Song Đình đến thăm tôi.
– Thế là ngày mai mày không đến trường à?
– Mày nghĩ tao có đến được trong cái tình trạng này không? Khụ khụ!
Hai đứa nó nhìn nhau, Song Đình chép miệng:
– Tiếc quá! Mày không biết đâu, hôm trước thằng Nam đi đăng kí, ghi vào danh sách tận ba tiết mục.
Tôi ngơ ngác, ba tiết mục cơ á?
– Sao lại ba, tao tưởng có hai thôi mà?
– Ừ thì bọn tao cũng tưởng thế, nhưng Nam đăng kí rồi, mà tiết mục thứ ba là gì thì chả đứa nào biết cả.
Đêm hôm đó tôi ngủ không nổi, cứ trằn trọc suy nghĩ mãi không biết tại sao Nam lại đăng kí hẳn ba tiết mục. Múa rồi, hát rồi, vậy cái còn lại là gì đây? Nhiều lúc định bật dậy gọi Nam, nhưng mà nhìn sang thấy phòng cậu ấy tắt đèn rồi cho nên lại thôi.
Và cuối cùng, sáng hôm sau, tôi quyết định đến trường.
Tôi trang bị đầy đủ áo ấm khăn choàng, mặc dù tháng mười cũng chưa hẳn là mùa đông rét căm căm, nhưng tôi đang ốm. Bước ra khỏi cửa rồi mới phát hiện Nam không ở nhà, có lẽ cậu ấy nghĩ tôi không đến, cho nên đến trường trước rồi.
Tôi lê bước chân nặng nề, đến trường vừa đúng lúc bọn con gái lớp tôi bắt đầu múa.
Thấy tôi đến, thằng Phong ngay lập tức nhường cho tôi chỗ ngay đầu hàng, cái này có thể gọi là ưu đãi đặc biệt dành cho lớp trưởng có công với cả lớp nè.
Tôi thoải mái ngồi nhìn nhỏ Ngọc với mấy đứa con gái đang múa trên sân khấu, chỉ là không thấy Nam đâu. Có lẽ cậu ấy đi chuẩn bị.
Tiếp theo là Song Đình, nhỏ này hát ngọt ghê gớm, đúng là không phụ lòng mong mỏi của tôi. Tôi thấy thằng Vĩ bên cạnh ngồi nghe Song Đình hát mà ngẩn cả người. Bạn nam tên Vĩ này cũng là một trong những hotboy nổi nhất trường tôi đấy, không thua kém Nam tẹo nào. Kiểu này Song Đình có lẽ phải cảm ơn tôi ghê lắm.
Và cuối cùng thì tiết mục tôi mong chờ nhất cũng đã đến, Nam xuất hiện, nữ sinh các lớp bên cạnh xuýt xoa một hồi.
Giản dị, rất là giản dị nha! Sơ mi trắng quần âu, rõ là đồng phục bình thường mà. Chắc do tôi ốm, lớp hết tiền cho nên Nam đành mặc đồ bình thường. Nhưng mà thế thì đã sao? Mặc thế này lên sân khấu, Nam nhìn đẹp chán!
Eo ơi, phong độ với cả khí chất, à, cái gì nhỉ? Đúng rồi, là soái khí, soái khí ngập mặt!
Nam cười! Xong! Cả sân trường oà lên sung sướng.
Chỉ là cười thôi mà! Ngày nào tôi cũng thấy cậu ấy cười hết.
Nam nhìn về phía tôi, cậu ấy vẫy tay, tất nhiên là với tôi. Và mấy bạn gái lớp bên cạnh hú hét ầm ĩ, mấy bạn í tưởng Nam chào mấy bạn í.
Rồi, ồn ào thế đủ rồi, Nam bắt đầu tiết mục của mình, sân trường im thin thít.
Tôi còn nghĩ Nam sẽ chơi piano cơ, nhưng mà không phải.
Cậu ấy thổi tiêu mọi người ạ, là thổi tiêu đấy!
Quen cậu ấy mười một năm, chưa bao giờ thấy cậu ấy cầm cây tiêu chứ đừng nói đến thổi. Thế mà hôm nay tự nhiên Nam rất là tự tin biểu diễn hẳn một bài thổi tiêu điêu luyện trên sân khấu. Sốc! Tôi sốc toàn tập!
Hơn nữa, bài mà cậu ấy thổi chính là “Phi tuyết ngọc hoa”-một bài trong bộ phim hoạt hình ” Tần thời minh nguyệt”.
Tôi bị cuồng phim này, mà xem phim thì thích nhất bài này. Ở nhà tôi mở “Phi tuyết ngọc hoa” ra nghe không biết bao nhiêu lần rồi, không ngờ Nam lại biết thổi bài này cơ.
Cậu ấy thổi, không trật một nốt, nghe y chang bản mà tôi hay nghe vậy đó.
Cảm động chết mất! Tôi nhớ là Nam không xem phim này, tôi chỉ nói với cậu ấy tôi thích bài này đúng một lần duy nhất, và bây giờ cậu ấy đang thổi tiêu cho tôi nghe. Chính xác hơn là cho cả trường nghe, nhưng mà tôi vẫn cứ cảm động.
Nam vừa kết thúc màn biểu diễn, bên dưới vỗ tay rầm rầm, có mấy em nữ lớp 10 còn khóc rồi. Đến mức vậy sao?
Tôi bây giờ rất là muốn chạy đến chỗ Nam, khổ nỗi, lại sốt rồi!
Tôi gắng gượng về lớp, trong đó có nhỏ Ngọc, có Song Đình và mấy bạn nữ khác đang tẩy trang, bọn nó thấy tôi thì vui mừng ra mặt, tíu ta tíu tít hỏi bọn nó múa hát hay không.
Tôi cũng muốn khen lắm chứ, nhưng mà, xin lỗi các bạn! Việc đầu tiên tôi làm khi bước vào lớp là ngồi ngay vào bàn đầu tiên và úp mặt xuống. Mệt không thở nổi rồi!
– Mày làm sao đấy?
Ngọc hỏi tôi, Song Đình thì đưa tay lên trán tôi, và:
– Trán mày suýt nướng cả tay tao đấy! Sốt cao vậy à?
Tôi chả biết nữa, hai mắt díu lại với nhau, đầu ong ong quay cuồng, miệng đắng nghét, tai ù đi. Nói chung là cực kì khó chịu.
– Chị lại sốt à?
Tôi gật đầu, bên tai nghe thấy tiếng rất nhẹ của Nam.
– Nam đưa chị về nhá!
Tôi lại gật đầu, và, Nam cõng tôi lên.
Hồi bé, Nam nhỏ con đến mức tôi cõng còn thấy nhẹ, lớp 7 rồi tôi vẫn cõng cậu ấy ngon ơ.
Nhưng mà đổi lại, Nam cõng tôi thế này là lần đầu tiên đấy. Lưng cậu ấy rộng, vai cậu ấy vững chãi, tựa lên thích cực kì.
Tôi vòng tay qua cổ Nam, đầu tựa vào vai cậu ấy. Nam vừa cõng tôi, vừa đi, vừa hỏi:
– Chị thấy Nam lúc nãy không?
– Có.
Tôi phát hiện giọng mình khàn đặc.
– Nam thổi tiêu hay không?
– Có.
– Chị thích không?
– Có.
Chợt Nam dừng lại, tôi cũng không nói gì. Cậu ấy ngoảnh mặt sang, rất gần với tôi.
– Chị mệt lắm đúng không?
Tôi khẽ ừ.
– Sau này chị mà mệt, nói với Nam, được không? Nói rằng Nam ơi, chị mệt!
Câu này, sao mà nghe quen quá? Hồi bé có lần Nam ốm, tôi sang thăm, tôi hỏi cậu ấy mệt không, cậu ấy cười và lắc đầu. Khi đó tôi thương Nam lắm, chỉ ước gì tôi ốm thay Nam. Tôi đã khóc rất nhiều, còn vừa nức nở vừa nói với Nam:
– Mệt thì nói với chị, nói rằng chị ơi, Nam mệt! Như thế thì chị mới biết đường chăm sóc mày, nhớ chưa?
Và bây giờ cậu ấy lại nói với tôi điều tương tự. Tôi muốn khóc quá!
Tôi ôm Nam chặt hơn, dụi mặt vào lưng cậu ấy, gật đầu.
– Chị nói đi! Nói Nam nghe! Nếu không Nam lo lắm!
– Nam ơi, chị mệt!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị