Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị
hà tôi ở ngoại ô thành phố, một căn nhà không quá to, nhưng nằm giữa vùng không khí trong lành mát mẻ, thiên nhiên sinh sôi nảy nở, trẻ con nô đùa thoả thích. Nơi này đối với đám con nít trong xóm tôi là cả một thiên đường, bởi vì chúng tôi tha hồ bày trò chơi, tha hồ lăn lội khắp các bãi đất trống.
Khi tôi năm tuổi và vừa chuyển đến đây, tôi gặp Nam, một thằng nhóc bằng tuổi.
Ừ, bằng tuổi, nhưng cậu ấy bé xíu, thấp hơn cả tôi, giống như đứa em họ ba tuổi hay núp sau lưng tôi mỗi khi tôi đến nhà nó vậy.
Nhà Nam ngay bên cạnh nhà tôi, phòng tôi với phòng cậu ấy cách nhau có một cái ban công nhỏ tí, nhưng đối với đứa trẻ như Nam khi đó, cái ban công kia có lẽ cũng là cả một căn phòng đủ để cậu ấy lăn qua lăn lại.
Tôi và Nam thân nhau trong một lần tình cờ thế này.
Hôm đó, tôi cùng mấy đứa trong xóm xách xô đi nghịch cát ở bãi đất trống gần nhà, đi qua một khúc vỉa hè, tôi thấy Nam đang bị một bọn con nít cao to hơn bắt nạt.
Bọn con nít kia đứa thì cao lêu nghêu, đứa thì tròn trùng trục, nhưng mà bọn nó chắc chắn hơn tuổi chúng tôi.
Đám bạn tôi thấy thế chạy hết, chúng nó cũng kéo tôi chạy theo, nhưng mà nhìn Nam khóc rất tội nghiệp, cho nên tôi không nỡ bỏ đi.
Mẹ tôi luôn dặn là phải biết giúp đỡ và bảo vệ những người yếu hơn mình, và tôi là một đứa trẻ rất nghe lời mẹ dặn.
Tôi làm anh hùng, xông ra chắn trước mặt Nam và bọn con nít “côn đồ” ấy, Nam thút thít sợ hãi, co rúm lại trốn sau lưng tôi.
– Các anh không được bắt nạt bạn ấy!
Cái giọng tôi khi đó còn ngọng, lại không biết xưng hô mày tao gì hết, cho nên nghe tôi nói, bọn con nít kia được trận cười khoái trá.
– Con nhóc như mày thòi boi làm gì, tránh ra đi!
Mấy đứa chúng nó mới có tí tuổi đầu mà đã đầu gấu như thế rồi, đúng là hỏng, hỏng bét!
– Em sẽ mách mẹ các anh!
– Mày làm như tao sợ lắm ấy, thích thì mày cứ mách đi!
Cái thằng cao lêu nghêu gạt tôi qua một bên, định túm lấy Nam. Mà tôi tuy bé, nhưng tôi không sợ mấy đứa này đâu. Tôi đẩy ngã cái thằng cao lêu nghêu kia, sau đó lại chắn trước mặt Nam.
Bọn con nít kia thấy thế chuyển sang đánh tôi, năm thằng xúm lại đánh một đứa con gái.
Cái thằng tròn trùng trục bị tôi đá vào chân đau điếng, nằm vật ra đất khóc nhè ăn vạ.
Cái thằng cao lêu nghêu mới đứng dậy lại bị tôi tuỳ tiện vung tay tát ngay vào mặt, ôm má hu hu gọi mẹ.
Ba thằng còn lại thì có mấy đứa bạn tôi mà dẫn đầu là thằng Phong nhảy vào cào cấu tới bến, không dám to loa mạnh miệng gì nữa.
Một lúc sau, nhỏ Ngọc gọi toàn các bà mẹ đến nhận con, mấy dì ấy thấy con mình bị đánh đầu tiên quắc mắt nhìn tôi ghê lắm, mẹ tôi cũng hỏi tại sao tôi đánh chúng, nhưng mà tôi chưa kịp trả lời thì Nam đã vừa thút thít vừa nói:
– Tại các anh ấy đánh con trước, chị bảo vệ con cho nên mới đánh lại.
Mấy bà mẹ kia không nói gì nữa, ấm ức dắt con mình về. Tôi với Nam cũng được mẹ dắt về, hai mẹ con tôi còn được mẹ Nam mời sang nhà ăn bánh.
Bánh do mẹ Nam tự làm, bánh bông lan kem ngon cực kì, tôi ngồi ôm một đĩa bánh ăn ngon lành, thỉnh thoảng ngẩng lên hóng hớt hai mẹ nói chuyện.
Mẹ tôi hỏi Nam:
– Sao con lại gọi bạn Thuỳ là chị?
– Tại vì chị cao hơn con, lớn hơn con.
Tôi cốc đầu cậu ấy một cái, giọng rất ra dáng giảng giải cho con nít:
– Ngốc, bọn mình bằng tuổi, cậu không thể gọi mình là chị.
Mà Nam bị tôi cốc đầu, mắt rưng rưng nhìn thấy mà tội nghiệp. Hai con mắt cậu ấy to tròn đen láy, long lanh ngấn nước, giống như chỉ một chút nữa thôi thì dòng nước ấy sẽ tràn khỏi bờ mi, chảy xuống má thành hai dòng lệ. Nhìn cậu ấy lúc đó rất đáng thương.
– Không sao, Nam thua Thuỳ tận sáu tháng, gọi là chị được.
Mẹ của Nam nói với chúng tôi, Nam nghe thấy thế liền vui mừng gật đầu.
– Vậy con sẽ gọi chị là chị.
Gọi chị là chị, giọng trong trẻo ngọng nghịu của Nam làm cả mẹ tôi lẫn mẹ cậu ấy đều phì cười. Kể từ ngày hôm đó thằng nhóc chính thức gọi tôi là chị, mà tôi thì cũng bị cái tiếng gọi “chị” ấy của Nam làm cho bất đắc dĩ tự đặt lên vai mình trọng trách vô cùng cao cả, đó là xem cậu ấy như đứa em trai nhỏ bé cần được bảo vệ.
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị