Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Thu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 892 / 1
Cập nhật: 2015-07-18 07:23:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 Vó Ngựa Sắt Và Những Cái Cùm…
àng Khê đột nhiên bừng tỉnh giấc vào lúc nửa đêm. Vó ngựa sắt rồn rập bao vây quanh làng. Ngựa Mông Cổ hí vang cả một khu đồng. Ánh đuốc cùng một lúc dậy lên sáng rực một góc trời. Trẻ con sợ hãi khóc thét. Chó sủa ran trong các ngõ tre.
Từ các ngách, các đường con, từng bọn quân Nguyên, đuôi sam vắt vẻo trên lưng, hay trước ngực, giơ cao ngọn đuốc tiến vào làng.
Mã tấu của chúng giơ lên, phản chiến vào ánh đuốc lấp loáng như có toát ra những luồng hơi lạnh thấu đến xương thịt. Những mảnh thép mỏng tanh, sắc như nước ấy cứ mỗi bước chúng đi mạnh, lại rung lên những tiếng xoang xoảng.
Quân Nguyên ập vào từng nhà lục soát, nhất là những nhà có lò rèn. Nhiều nhà cất giấu không kịp, để lộ ra những chứng cớ có rèn binh khí đều bị chúng cùm ngay tay lại, sắp thành hàng ngoài đường.
Bà Bản lo sợ cuống cuồng, hết chạy ra lại vào, thằng Ân lanh lẹ giúp bố khuân được ít gươm, giáo mới rèn xong, liệng cả xuống ao vừa kịp trước khi bọn giặc đến.
Ngồi trong nhà, Ân nghe rõ những tiếng đấm đá, tiếng kêu thét, tiếng hực lên của những người hàng xóm bị đánh, cùng những tiếng chửi rủa líu lo của bọn giặc.
Già Bản thở dài thườn thượt, lẩm bẩm:
_ Lại không giấu kịp rồi! Rõ khổ!
Có tiếng chân nhiều người nện thình thịch bên ngoài, vỏ gươm, mã tấu va chạm vào nhau lách cách, loảng xoảng rồi dừng lại trước cửa nhà Già Bản.
Thằng Ân thốt thấy lạnh gáy.
Chúng nó líu lo một hồi rồi đạp tung cửa liếp kéo nhau bước sộc vào trong nhà.
Một tên có lẽ là tướng, ăn mặc khác hẳn những người khác, mũ có mũi thép nhọn đính một chùm lông trắng phau như tuyết chùm kín đến cổ, mặt mũi cực kỳ hung tợn cất tiếng oang oang như lệnh vỡ:
_ Lão già kia, nhà mầy rèn binh khí cho giặc phải không?
Giọng của nó chọ chẹ không được rõ lắm.
Già Bản ngồi nguyên trên giường, cứng cỏi hỏi lại:
_ Giặc nào? Chúng tôi làm ăn, không biết giặc nào cả!
Một tên nhỏ nhắn cũng ăn mặc như những tên khác, nhưng điệu bộ có vẻ còn ngượng nghịu, ghé vào tai tên tướng nói nhỏ.
Tướng Nguyên nhìn chằm chằm vào Già Bản khe khẽ gật đầu.
Già Bản nhớ mang máng như có gặp tên trẻ tuổi đó ở đâu rồi vậy.
Một tên giặc khác trẻ tuổi hơn, vóc người lực lưỡng, mặt đỏ nhừ, hơi men sặc sụa, gạt tên kia sang một bên. Nó tiến lên, vung chân đá vào tay Già Bản, làm cái điếu cày văng sang một bên, nước điếu thuốc đổ ra lênh lánh trên mặt đất:
_ Mày còn vờ gì nữa! Bọn giặc nhà Trần chứ còn bọn giặc nào! Có rèn binh khí hay không thì bảo!
Già Bản đau nhói một bên tay, nhưng cố nín chịu:
_ Vua chúng tôi mà các ông bảo là giặc thì không biết vua các ông có phải là giặc không?
Thấy Già Bản ăn nói cứng cáp, dáng mặt không chút sợ hãi, tên tướng Nguyên nãy giờ vẫn thì thầmvới người trẻ tuổi, vội tiến lại đấu dịu:
_ Ừ không làm binh khí thì tốt! Này chú làm hộ ta ít cái cùm bằng sắt như cái cùm này rồi ta sẽ thả con chú về cho.
Nói xong nó cười gằn rất nham hiểm, vứt xuống đất một cái cùm có mấy vòng xích va vào nhau loảng xoảng.
Già Bản thấy nhắc đến con mình, vội ngửng lên nhìn tên giặc.
Nó gật đầu cười dụ dỗ:
_ Ừ làm đi ta thả nó về cho, trên đấy tên nó là “Tắc” 1 phải không?
Mắt Già Bản vụt sáng lên. Già cúi xuống nìn cái cùm nằm chênh vênh lạnh lẽo trước mắt. Môi Già mím chặt lại. Đường gân xanh trên thái dương già, nổi hẳn lên như chiếc đũa trước một con toán gay go. Bọn giặc Nguyên thản nhiên chờ đợi.
Già Bản bổng ngững đầu lên, lắc đầu quả quyết:
_ Làm cùm để xích tay đồng bào chúng tôi đấy à? Tôi không làm! Mà từ nhỏ đến giờ, tôi cũng chưa từng làm cái này bao giờ. Các ông đưa chỗ khác!
Tên giặc trẻ say rượu tức giận, mặt tái đi, mắt long lên sòng sọc. Nó tiến lại gần Già Bản, nắm vai Già kéo dậy, nhìn vào từng mặt Già, rằn từng tiếng:
_ Có thật mi không làm ư?
Già Bản nghiến răng lại, cũng nhìn thẳng vào mặt nó cứng cỏi đáp:
_ Tôi không làm!
_ Hự Hự! Không làm này!
Hai quả đấm nặng chình chịch gieo vào ngực Già Bản như hai nhát búa…
Già hoa mắt. Ngã gục xuống đất. Miệng Già bật ra một đống máu tươi đỏ lòm lênh láng trên mặt đe.
Bà Bản cũng hoa mắt, ngã gục xuống sau bồ than, ngất đi.
Thằng Ân nằm trong gầm giường tối, nấp sau những bồ đựng sắt được chứng kiến tấn thảm kịch, suốt từ đầu đến cuối.
Khi thấy Già Bản bị đánh gục xuống, nó đau đớn suýt thốt lên tiếng kêu, và đã toan chạy ra ôm lấy bố.
Nghe tiếng động, một tên giặc thò thanh mã tấu vào gầm giường khua lên. Ánh thép xang biếc lấp loáng trong bóng tối hắt lên mặt thằng Ân một luồng gió lạnh toát.
Tên giặc vừa bẫy mấy cái bồ ra, vừa nói:
_ Còn một thằng bé con! Hình như nó trốn trong này!
Một tên giặc khác đứng ngoài hùn vào:
_Ừ nhỉ! Quên mất thằng bé! Có thấy cho nó một nhát cho xong chuyện!
Thằng Ân thấy nguy, lanh trí giả làm tiếng mèo. Nó khẽ chụm môi kêu lên mấy tiếng: “Miaooou…miao..ou…” thật giống.
Bọn giặc cười ồ. Tên giặc phủi áo đứng dậy, cắp mã tấu vào nách. Chúng kéo nhau ra cửa.
Tiếng chân nặng chịch của chúng khuất dần về phía cuối thôn…
--------------------------------
1 Tắc là Đức, đọc theo âm Tàu.
Thằng Bé Thợ Rèn Thằng Bé Thợ Rèn - Mặc Thu Thằng Bé Thợ Rèn