When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhật Tiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phạm Vân ANh
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1952 / 35
Cập nhật: 2014-11-22 19:20:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
òng nước sâu cuốn tôi và dì Đặng vào một dòng xoaý dữ dội. Nhờ nhiều năm lớn lên ở gần bờ biển, nên tôi biết cách thả nổi mình theo những đợt sóng dữ. Tôi đạp chân để trồi lên và bàn tay của dì Đặng tuột khỏi tôi.
Khi nổi lên mặt nước, tôi chỉ thấy xung quanh tôi tất cả là đại dương mênh mông nhấp nhô trong đêm tối nhưng đều không phải là dì Đặng. Con xuồng vẫn còn ở gần đó nên tôi có thể nghe thấy tiếng cười man rợ của mấy người thợ đốn gỗ. Tiếng kêu gào của người chị gái Văn nghe vẳng lại như cách xa thăm thẳm. Tôi gào lên :
- Dì ơi. Dì đâu rồi. Dì Đặng ơi, trả lời con đi.
Tiếng nước vỗ làm tôi giật mình. Nhìn ra chung quanh, tôi thấy dì Đặng đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng để giữ cho đầu nổi lên mặt nước. Dì trông thấy tôi nên quẫy mạnh hơn lên. Tôi bơi lại phía dì, túm được eo của dì rồi đẩy dì lên cao. Dì ho sặc sụa và gấp gáp thở một vài hơi thật sâu. Tôi đỡ lưng của dì lên và thả dì nằm ngửa trên mặt nước. Những ngọn sóng bập bềnh có vẻ khiến cho dì dịu lại. Tôi nói nhỏ với dì :
- Cứ xả hơi đi dì, bây giờ yên ổn rồi.
Răng của tôi đánh vào nhau lập cập vì cơ thể đã bắt đầu nhiễm lạnh. Dì nói với tôi dịu dàng, đôi mắt nhắm nghiền lại :
- Cám ơn, cưng.
Chúng nổi bập bềnh như thế trong vòng nửa giờ cho đến khi trời lại đổ mưa. Nước tuôn từ trên trời cao xuống còn ấm áp hơn là nước mà chúng tôi đang ngụp lội trong đó. Khổ một nỗi là gió lại thổi lên, xô đẩy những đợt sóng trở nên cao hơn. Dì Đặng cứ nức lên mỗi khi bị sóng tạt vào mặt. Tôi nói với dì
- Mình sẽ cưỡi lên sóng đi dì à. Dì có hiẻu không. Dì cố đẩy cho thân mình cho nổi lên để cho nước trôi ở bên dưới. Dì có làm được không ?
- Được, cưng ơi.
Nhưng đã quá trễ. Phản chiếu trong đôi mắt thất thần của dì là một ngọn sóng mạnh mẽ, cao nghều nghệu trồi lên trên mặt biển. Nó ụp xuống chúng tôi như một đống gạch. Tôi giữ chặt lấy dì trong khi chúng tôi bị đẩy dúi xuống. Dì quơ lấy mặt tôi, cố gắng trèo lên trên đầu tôi. Sau cùng, chúng tôi nổi trở lên mặt biển. Dì Đặng nôn tháo ra những khối nước đã bị nuốt vào. Mặt dì tái mét và lòng trắng con mắt của dì dại lên lập loè trong bóng tối. Đẩy tôi ra xa, dì nói một cách tuyệt vọng:
- Đi đi!
- Không. Dì nghe con, bình tĩnh lại.
Dì vùng vẫy để thoát ra nhưng tôi vẫn kéo dì lại.
- Đừng. Buông dì ra đi.
Tôi la lớn:
- Con xin dì, dì ơi. Dì cào con đau quá.
Dì đập tay xuống nước rồi rờ lên mặt tôi bằng bàn tay buốt giá. Giọng dì cương quyết :
- Không, cưng ơi. Buông ra đi. Dì mệt lắm không còn tiếp tục được nữa rồi. Dì không muốn con chết theo dì. Khi gặp lại mẹ thì cho dì gởi lời chào mẹ.
Rồi khuôn mặt của dì đầm đìa nước mắt :
- Để cho dì đi gặp lũ con của dì.
Đôi mắt của dì lạc thần nhìn qua vai tôi. Dì nói :
- Kìa kìa. Chú Đặng đang chờ dì đó.
Bằng một cái đẩy mạnh, dì tuột ra khỏi tay tôi và chìm xuống nước. Tôi nhoài lại phía dì nhưng dì lại đẩy tôi ra xa. Ở dưới mặt nước, khuôn mặt trắng bệch của dì nở một nụ cười dịu dàng với tôi trước khi bóng tối phủ chụp lên dì. Tôi ngước mắt lên bầu trời ẩm sũng và chợt nhận ra rằng còn lại có một mình. Tôi nức nở :
- Đừng, dì Đặng ơi. Dì trở lại với con đi.
Tôi đập mãi tay xuống nước, tuyệt vọng :
- Xin đừng bỏ con một mình. Con sợ quá dì ơi.
Tiếng của tôi lan một cách vô vọng trên mặt biển. Quanh tôi, mưa tạt xuống thành những tiếng rít nho nhỏ. Cái ý nghĩ về hàng ngàn thước sâu dưới biển chứa đầy những quái vật ẩn núp làm tôi choáng váng vì sợ hãi. Tôi bắt đầu bơi về hướng tây, nương theo ánh sáng mờ nhạt của sao Bắc Đẩu làm chuẩn và khóc không ngừng trong mỗi sải bơi.
Tôi không rõ là mình đã bơi trong bao lâu. Chỉ biết là tôi đã trượt trên mặt nước như thể đang chaỵ việt dã trên bộ. Ý nghĩ quyết sống đã làm tăng sức mạnh của tôi với một ý tưởng duy nhất : Bơi về phía trước. Rồi tôi lại liên tưởng đến căn nhà ấm áp của tôi, có đồ ăn nóng sốt vừa mới nấu và một ly trà nóng bốc khói. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Và tôi hăm hở căng mắt ra để tìm dấu vết của đất liền.
Bỗng nhiên, bắp thịt ở dưới eo lưng của tôi thình lình thắt buốt, cơn đau chaỵ vào thấu xương sống và làm cách tay bên mặt của tôi bị tê liệt đi. Cái ngã từ trên cành cây chiều hôm ấy còn để lại vết bầm và bây giờ các mô thịt bị rút chặt cơn đau thắt. Để dịu cơn đau, tôi đổi qua kiêủ bơi nghiêng một bên giống như con cá đã bị gẫy một vây. Lát sau, tôi nằm ngửa ra và để cho mình nổi bập bềnh. Những đợt sóng xáo động xoa bóp bắp thịt, tạm thời làm giảm cơn đau của tôi. Rồi ý chí muốn sống lại bừng lên và tôi lại tiếp tục bơi về hướng tây.
Thời gian cứ thế lê đi. Da của tôi giộp lên vì nước mặn. Tôi cố uống những giọt mưa, nhưng không nhận ra rằng mỗi khi tôi há miệng ra, tôi không khỏi hớp phải nước biển, làm cho cơn khát trở nên dữ tợn hơn.
Sau cùng, mưa cũng tạnh. Bầu trời trải ra như một tấm " drap " rộng rãi, chi chít những vì sao, toả rộng khắp mọi nơi. Ánh trăng tô lên những gợn sóng lăn tăn quanh tôi một mầu bạc như mái tóc của ông tôi. Tôi giơ cả hai tay lên và cười điên dại. Những ngón tay của tôi nhễu xuống từng giọt nước bóng ngời, lấp lánh ánh kim loại nom như những giọt thủy ngân. Trên mặt biển, những vệt sáng lốm đốm nhảy múa như vẫy gọi tôi nhập cuộc. Thời gian tan hoà vào không gian đẩy tôi trôi vào trong lãng quên.
" Đi xuống đây chơi đi " tiếng biển thì thầm vào tai tôi, hát mãi những lời ca hạnh phúc của một sự tự do mới. Sự sợ hãi không còn mang ý nghĩa gì nữa, kể cả nỗi đau đớn. Một sự an tĩnh tuyệt đối đang lan toả vào tận đường gân, thớ thịt của tôi, thì thào với tôi là hãy rũ bỏ mọi sự kháng cự. Như một đứa trẻ biết vâng lời, tôi không bơi tiếp nữa. Tôi để cho mình tự chìm xuống trong làn nước ngập trên đầu và cuốn tôi đi vào trung tâm của trái đất. Nhưng ngạc nhiên biết bao, đang chìm, tôi chợt ngừng lại. Bàn chân của tôi đụng phải một lớp cát nhám xì. Đầu óc tê cứng của tôi chợt lóe lên một tia sáng : Đất liền ! bờ biển hẳn là không còn cách đây bao xa.
Tôi vọt lên như một viên đạn, vận dụng hết sức mình để bơi về phía trước. Biển cả thờ ơ đã nhả tôi lên một bãi cát. Tôi ôm choàng lấy nền cát ẩm và mừng rỡ hơn lên.
Thân Phận Dư Thừa Thân Phận Dư Thừa - Nhật Tiến Thân Phận Dư Thừa