What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 913 / 6
Cập nhật: 2015-07-18 07:20:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 Người Đàn Bà Mang Kính Đen
rong chuyến xe lửa tốc hành Đà Lạt - Sài gòn sáng nay có một người rất kỳ lạ. Người ấy đội mũ trùm gần kín cả mặt và ngồi ở một góc toa, không giao thiệp với ai cả. Người ấy ngồi bất động suốt chuyến tàu. Tới Sài Gòn, người ấy xuống ga, ngó qua ngó lại rồi đi thẳng về đường Nguyễn Huệ vào ngồi trong một nhà hàng. Người ấy ngồi thật lâu, có đến cả giờ đồng hồ.
- Anh là Tô Bốt phải không?
Nghe hỏi, người đó ngẩng lên. Một người đàn bà mang kính đen đang nhìn hắn chằm chặp.
- Phải!
Tô Bốt liền đứng dậy đi theo người đàn bà ra ngoài. Cả hai tiến vào một quán cà phê ở một góc đường.
Người đàn bà hỏi:
- Anh dùng gì? Tôi dùng cà phê!
Tô Bốt thì thầm:
- Tôi một ly huýt ky!
Người đàn bà mang kính đen khẽ nhún vai:
- Mình phải uống cái gì cho khỏe và đỡ khát!
Tô Bốt nói có vẻ chua chát:
- Hiện tôi chỉ có một việc quan trọng độc nhất là lấy lại vị trí nài ngựa số một của ông Hoàng Tuấn và loại trừ tên lùn khốn nạn đó!
- Này anh Tô Bốt! Anh muốn gặp tôi về chuyện gì? Anh có biết rằng vì gặp tôi, anh có thể bị ông Hoàng Tuấn đuổi khỏi chuồng ngựa của ông ta không? Có ai thấy anh đi Sài Gòn không? Anh có bị dò xét rình rập trên đường đi không?
- Bà yên chí! Không có ai thấy và rình rập theo dõi tôi ở biệt thự Thiên Nga cả! Bà Lãm biết không, ở đó, tên lùn đang huấn luyện Thần Mã để đánh bại Apollo của chủ bà ở trường đua Phú Thọ trong mùa xuân tới đây hầu đoạt giải Rồng Vàng Việt Nam!
Bà Lãm ngẩng đầu nhanh:
- Chủ tôi, người Mỹ Henry Harris, đã nghe nói con ngựa Thần Mã là một con ngựa gần như dã thú. Theo anh, chỉ trong vài tháng tới nó đủ sức đoạt giải?
- Tôi chắc chắn như vậy! Chắc chắn trăm phần trăm Thần Mã sẽ đoạt giải!
Này! Mời bà nghe tôi nói, mình không cần nói nhiều nhưng cần đầy đủ. Chúng ta không muốn Thần Mã thắng vì hai lý do sau đây: Thứ nhất là vì mối thù của tôi với tên lùn, thứ hai là mối thù của chủ bà với ông Hoàng Tuấn vì sự cạnh tranh!
- Đúng! Nhưng mình phải làm thế nào bây giờ?
- Tôi có kế hoạch hay lắm... Nhưng tôi không thể thành công nếu không có bà giúp. Kế hoạch của tôi cần phải có nhiều tiền, mà tôi lại không có. Nhưng chủ bà thì dư sức… Tôi nhất định Thần Mã sẽ thua...
- Như thế nghĩa là làm sao?
- Số tiền tôi cần to lắm. Chủ bà có sẵn sàng chấp thuận không?
- Lẽ dĩ nhiên chấp thuận chứ! Chủ tôi mua Apollo chỉ có mục đích đoạt giải Rồng Vàng Việt Nam! Nay ông nghe có con Thần Mã có thể hạ Apollo của ông, nhất định ông sẽ không từ chối bất cứ điều gì miễn là Apollo của ông đoạt giải.
Tô Bốt nói:
- Apollo nhất định đoạt giải! Tôi muốn trả thù ông Hoàng Tuấn đã bạc đãi tôi để tin dùng một tên lùn tầm thường. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!
Tô Bốt đập mạnh tay trên bàn để tăng thêm sức mạnh của câu nói mình.
- Vậy anh muốn thế nào?
- Tôi muốn dụ tên Lùn bán độ. Mình cho nó gấp đôi số tiền ông Hoàng Tuấn hứa với nó, nghĩa là sáu chục triệu, nếu nó giữ cho Thần Mã về nhì. Thấy tiền ai mà không ham! Sau đó, khi Thần Mã thua rồi, tôi sẽ xử trí với tên Lùn... Bà hãy đề nghị chương trình của tôi với chủ bà rồi trả lời cho tôi hay càng sớm càng tốt.
- Tôi chắc chắn chủ tôi chấp thuận sáu chục triệu vì chủ tôi cho tôi toàn quyền quyết định vụ này. Khi cho tôi đến gặp, chủ tôi đã biết trước. Ông ấy chỉ muốn hạ địch thủ truyền kiếp của ông ấy là ông Hoàng Tuấn thôi!
Bà Lãm nói tiếp:
- Tôi để ông thuyết phục tên lùn… Sau tám ngày, ông cho tôi hay kết quả... Nếu cần, điện tín cho tôi để hẹn chỗ gặp.
° ° °
Tô Bốt trở về Đà Lạt và về biệt thự Thiên Nga.
Lúc bấy giờ, chú Lùn Tịt đang cỡi Thần Mã chạy dợt chung quanh bãi tập. Thần Mã phi nước đại thật sung sức. Tô Bốt đón đường giơ tay chào chú Lùn Tịt. Vừa thấy hình dáng Tô Bốt, Thần Mã nổi giận hí vang rền, chút xíu nữa quăng chú Lùn Tịt xuống đất.
Chú Lùn Tịt nói giận dữ:
- Tại sao anh cứ bén mảng tới chỗ tôi làm việc? Anh có biết không, vừa thấy anh, Thần Mã liền nhớ lại người đã hành hạ nó đó! Về sau đừng đến đây nữa, anh ra chỗ khác chơi!
Tô Bốt mỉm cười. Lúc đó chú Lùn Tịt đã xuống ngựa và Thần Mã một mình tự do phóng chạy chung quanh đồng cỏ.
- Chà, con ngựa thật vĩ đại!
Tô Bốt buột miệng khen Thần Mã, rồi quay sang chú Lùn Tịt:
- Anh đúng là một nhà kỵ mã số một! Tôl chịu thua anh luôn!
Chú Lùn Tịt ưa nịnh nên khi được Tô Bốt khen, chú hỉnh mũi lên, mỉm cười có vẻ khoái chí lắm. Tô Bốt lại vuốt ve chú Lùn Tịt thêm:
- Anh Tịt thông cảm cho tôi! Tôi cũng là một nài ngựa như anh nên rất ghiền xem những con ngựa hay như Thần Mã… Tôi không ngờ gây khó khăn cho anh… Xin lỗi! Xin lỗi!
Chú Lùn Tịt đắc chí:
- Không có chi! Không có chi! Anh em cả mà.
Tô Bốt lại nói thêm:
- Anh đúng là một nài ngựa tài giỏi nhất nên mới huấn luyện nổi Thần Mã… Tôi…
- Sao anh?
- Nhưng tôi lấy làm buồn đã có những hành động và lời nói không tốt đối với anh. Chắc anh đã nghĩ là tôi ganh tị với anh chứ gì? Không, tôi không có ganh tị anh đâu, tôi còn thích nữa là khác vì nhờ có anh, tôi không phải hy sinh đem mạng sống mình đổi với Thần Mã. Nhờ có anh, tôi được thảnh thơi dạo Đà Lạt mù sương…
Ngừng một lát, Tô Bốt nói tiếp:
- Để kết tình huynh đệ, mời anh tối nay đi uống cà phê với tôi. Anh đừng từ chối nhé! Hẹn anh tối nay ở cà phê Thủy! Nhớ nghe anh!
Nói xong, Tô Bốt từ giã chú Lùn Tịt ngay.
Vừa lúc đó Đình đang xách một chậu nước đi đến. Thấy vậy, Đình hỏi:
- Tô Bốt nói gì với chú vậy, hả chú?
- Tô Bốt khen chú là nài giỏi và khen Thần Mã. Tô Bốt có vẻ hối hận về những hành động vừa qua với chú. Vì thế Tô Bốt muốn kết tình bạn với chú, mời chú tối nay lại cà phê Thủy uống cà phê cho vui. Cháu thấy không, kể ra Tô Bốt cũng không xấu lắm!
- Chú hãy đề phòng! Cháu nghi Tô Bốt không tốt đâu! Có lẽ ông ta gài bẫy gì cho chú vào đó!
° ° °
Trời vừa sập tối, chú Lùn Tịt ra khỏi biệt thự Thiên Nga và đi thẳng đến chợ Đà Lạt, rồi vào quán cà phê Thủy. Tô Bốt đã ở đó đợi chú tự bao giờ. Vừa thấy chú, Tô Bốt la lên mừng rỡ:
- Chào bạn! Tôi rất sung sướng được bạn chấp thuận lời mời… Được một nài ngựa số một làm bạn, tôi sung sướng lắm! Nhưng tại sao từ trước đến nay bạn có vẻ như ghét tôi vậy bạn!
- Tại tôi tưởng bạn ghét tôi và thù tôi!
Tô Bốt cười ha hả:
- Như thế chỉ là hiểu lầm giữa đôi ta mà thôi! Cà phê nóng hổi sẽ phá tan tất cả! Nào mời anh vào!
Tô Bốt kéo chú Lùn Tịt vào quán cà phê Thủy. Trong quán hiện có khá đông khách. Tô Bốt kiếm một bàn ở một góc kín đáo rồi mời chú Lùn Tịt ngồi. Nhạc thính phòng lướt nhẹ khắp quán. Tô Bốt gọi hai ly cà phê phin. Chờ cho giọt cà phê cuối cùng rơi xuống ly, Tô Bốt nói:
- Nào uống đi anh! Tôi xin uống mừng vị vua các nài ngựa!
Chú Lùn Tịt cũng đáp lại:
- Tôi cũng xin uống mừng anh!
Tô Bốt mỉm cười:
- Uống cho tình bạn bất diệt của đôi ta! Nào! Hoan hô tình bạn chân thành bất diệt!
Chờ chú Lùn Tịt hớp xong một ngụm cà phê thơm phức, Tô Bốt nói hết sức dịu dàng:
- Này anh! Chắc anh thương cô bé mồ côi đó lắm phải không?
- Ủa! Sao anh biết? Tôi thương cháu Vân biết là chừng nào! Anh em Đình, Vân là cuộc đời tôi đó!
- Như thế nếu kiếm được nhiều tiền chắc anh mừng lắm!
Chú Lùn Tịt gật đầu:
- Mừng chứ! Chắc anh biết nếu Thần Mã đoạt giải "Rồng Vàng Việt Nam", tôi sẽ lãnh được ba chục triệu đồng!
- Nếu Thần Mã thất bại, anh mất ba chục triệu phải không?
- Phải, lẽ dĩ nhiên rồi!
Tô Bốt bắt đầu tấn công:
- Tôi biết có một giao kèo khác... Chẳng hạn như nếu anh để Thần Mã thất bại vì anh bị bệnh hay vì một lý do gì khác, anh sẽ được lãnh sáu chục triệu đồng.
Nói tới đây, Tô Bốt im lặng... Băng nhạc vừa chuyển sang bản nhạc "Giọt mưa thu" buồn dịu vợi. Một lát sau Tô Bốt nói tiếp:
- Tôi xin lặp lại: Nếu anh ngăn được Thần Mã đoạt giải, anh sẽ lãnh được sáu chục triệu đồng. Anh hiểu không anh? Như thế, anh chắc chắn được lãnh thêm ba chục triệu đồng dành cho tương lai của hai đứa bé Đình, Vân.
Chú Lùn Tịt vô cùng ngạc nhiên trước đề nghị táo bạo của Tô Bốt:
- Nhưng ai cho tôi sáu chục triệu đó?
- Điều đó anh không cần biết...
- Còn ông Hoàng Tuấn?
- Chắc chắn ông ấy không thể nào biết được!
- Nhưng tôi đã ký với ông Hoàng Tuấn là tôi phải làm đủ mọi cách để Thần Mã thắng?
Tô Bốt điềm tĩnh nói:
- Có gì khó khăn đâu! Anh đã ký giao kèo làm Thần Mã thắng để lãnh ba chục triệu đồng. Bây giờ, anh ký giao kèo lại lãnh sáu chục triệu đồng nếu làm Thần Mã thất bại... Anh nghĩ coi! Làm áp phe thì phải như vậy chứ! Tôi không tin là anh sẽ bỏ lỡ dịp may bằng vàng này! Anh thương ông Hoàng Tuấn hơn anh em Đình, Vân phải không?
- Tôi thương anh em Đình, Vân hơn chứ!
- Như thế tại sao anh lại do dự về vụ áp phe này! Kiếm tiền dễ quá mà anh!
Chú Lùn Tịt suy nghĩ. Tô Bốt nói có lý! Trước số tiền khổng lồ do Tô Bốt đề nghị, chú Lùn Tịt mù quáng bỏ rơi con người thực thà của mình. Chú Lùn Tịt nói với Tô Bốt:
- Nghĩ cho kỹ, tôi thấy anh có lý! Ồ, tại sao phải do dự giữa một nhà tỷ phú với hai đứa trẻ tôi thương? Cô cho tôi ly cà phê sữa! - Chú Lùn Tịt gọi cô bán hàng.
Chú Lùn Tịt tiếp tục:
- Bây giờ tôi uống cho áp phe đem lại cho tôi nhiều tiền nhất!
Tô Bốt mừng rỡ la lo:
- Hoan hô anh Tịt! Anh quyết định rất sáng suốt!
Tô Bốt giơ tay cho Lùn Tịt bắt. Bắt tay Tô Bốt xong, chú Lùn Tịt nói:
- Anh gặp tôi đêm nay là vì vụ này phải không?
Tô Bốt đứng dậy và nói:
- Phải! Thôi mình trở về! Mình phải coi chừng, đừng để ai biết anh em mình gặp nhau thường!
° ° °
Chú Lùn Tịt nằm trên giường hàng giờ đồng hồ mà vẫn còn thao thức không ngủ được. Hết nằm lăn qua trái, chú lại nằm lăn qua phải. Chú hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ Tô Bốt vừa qua. Chú thấy có gì không ổn và lương tâm cắn rứt. Chú phải ngồi dậy đi tìm Đình. Gặp Đình ở vườn, chú hỏi:
- Đình làm gì đó? Chú kiếm cháu nói chuyện...
- Cháu cũng tìm chú đây! Chú về hồi nào mà cháu không hay? Chú có gặp Tô Bốt không?
- Đình! Chú thấy cần phải nói với cháu...
Hai chú cháu ngồi xuống bãi cỏ.
- Đình ơi! Theo cháu, mình có phải bắt buộc sống thật thà lương thiện suốt cả cuộc đời không?
Đình trố mắt ngạc nhiên trước câu hỏi hết sức bất ngờ của chú Lùn Tịt:
- Chú hỏi gì lạ vậy?
- Cháu hãy nghe chú nói đây! Lần này, không có vấn đề chú ăn cắp như lần trước đâu! Mà chỉ có vấn đề phải đối xử làm sao với ông Hoàng Tuấn! Như cháu biết ông Hoàng Tuấn sẽ cho chú ba chục triệu đồng nếu chú làm Thần Mã thắng giải. Nhưng có một người sẽ cho chú sáu chục triệu đồng - chú nhấn mạnh sáu chục triệu - để chú ngăn không cho Thần Mã thắng giải. Nhưng cháu biết không phải chú muốn lấy tiền cho riêng chú, mà chú muốn cho cháu và Vân. Chỉ cần với một phần nhỏ món tiền trên, cháu có thể học đến thành tài ở trường Cao Đẳng Mỹ Thuật… Sáu chục triệu thì chắc chắn được trăm phần trăm, còn ba chục triệu thì còn tùy Thần Mã và may mắn…
Vừa nghe chú Lùn Tịt nói xong, Đình nhảy nhỏm. Chú bèn nắm tay và nói:
- Cháu ơi! Tiền bạc về ta!
- Học hội họa ở Cao Đẳng Mỹ Thuật với các bậc thầy thì còn gì sung sướng cho bằng! Nhưng phản bội ông Hoàng Tuấn thì xấu hổ quá!
Đình suy nghĩ giây lát rồi nói với chú Lùn Tịt:
- Chú! Chắc chú nhớ lời ba cháu thường nói: "Một người lương thiện thật thà bao giờ cũng dám ngó ngay mặt mọi người". Chú muốn mình phản bội ông Hoàng Tuấn... Nhưng, mai sau, nếu gặp lại ông, mình có dám ngó ngay mặt ông không, thưa chú? Chắc không rồi, vì đó là hành động bất xứng của một người...
Nghe Đình nói xong, chú Lùn Tịt bừng bừng nổi giận:
- Đình, cháu đúng là ngu như bò nên mới đi từ chối sáu chục triệu đồng ngon ơ! Thôi chú đi ngủ đây, để khỏi phải bạt tai cháu vì quá tức có một đứa cháu ngu như bò...
Về đến phòng riêng, chú Lùn Tịt lẩm bẩm:
- Kẻ sống ở đời mà bao giờ cũng dám ngó ngay mặt tất cả mọi người thì cũng xứng đáng... nhưng như thế có đáng giá sáu chục triệu không? Nghĩ cho kỹ, Đình có lý... Còn mình mới đúng là ngu như bò! Đình mới mười bốn tuổi, còn mình thì đã ba mươi mấy tuổi đầu mà lại xúi trẻ nhỏ làm bậy thay vì làm gương hướng dẫn nó làm điều tốt! Mình đúng là ngu như bò! Cháu Đình ơi! Cháu tha lỗi cho chú, chú hối hận quá đã chửi bậy cháu ngu như bò!
° ° °
Sáng hôm sau, trong lúc dợt ngựa, gặp lại Tô Bốt, chú Lùn Tịt nói ngay:
- Anh Tô Bốt ơi! Đêm qua tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, tôi xin từ chối đề nghị của anh! Nghĩa là tôi không lãnh sáu chục triệu...
Vài phút sau, ông Hoàng Tuấn ra bãi tập hỏi chú Lùn Tịt:
- Anh đã sắp đặt sẵn sàng mọi việc để đưa Thần Mã về Sài Gòn chưa?
- Dạ, thưa ông, rồi!
Chú Lùn Tịt ngó đăm đăm ông Hoàng Tuấn và trả lời một cách hãnh diện.
- Ủa! Sao hôm nay anh ngó tôi dữ quá vậy?
- Thưa ông! Một người ngay thẳng lương thiện thật thà, bao giờ cũng dám ngó ngay mặt mọi người!
Vừa nói xong, chú Lùn Tịt phóng lên Thần Mã chạy như bay. Ông Hoàng Tuấn nhìn theo có vẻ ngạc nhiên nhưng rất hài lòng.
° ° °
Tên ngốc Lùn đã không chịu phản bội ông Hoàng Tuấn. Ngày mai nó sẽ đưa Thần Mã về Sài Gòn để dợt thêm một tháng trước khi ra thi độ đầu. Tôi đã thất bại rồi! Cuộc báo thù của tôi đã tan ra mây khói.
Tô Bốt đã chua cay nghĩ như thế.
Như lần trước, Tô Bốt đi gặp người đàn bà mang kính đen. Tô Bốt đã vô cùng ngượng ngập cho bà Lãm biết là hắn ta đã thất bại. Sau khi nghe Tô Bốt xong, bà Lãm hỏi:
- Anh có chắc chắn Thần Mã sẽ thắng Apollo?
- Chắc chắn! Theo sự tiến bộ của nó hằng ngày dưới sự huấn luyện của tên lùn đó, tôi chắc chắn trong kỳ tới, không con ngựa nào có thể qua mặt nó được kể cả Apollo!
Bà Lãm điềm tĩnh:
- Dù Thần Mâ chạy giỏi, nhưng mình sẽ làm Thần Mã thất bại bằng cách chích thuốc độc vào nó chẳng hạn.
- Nhưng chắc bà biết là người ta canh phòng Thần Mã dữ lắm!
- Anh sẽ có một triệu... Không, hai triệu, nếu anh thành công đầu độc Thần Mã. Apollo của ông Henry Harris người Mỹ phải về nhứt chứ không phải Thần Mã của ông Hoàng Tuấn người Việt!... Chủ tôi không quản ngại tốn tiền, bao nhiêu cũng được, miễn là Apollo thắng!
Tô Bốt lắc đầu:
- Hai triệu đối với tôi lớn lắm, nhưng tôi không có can đảm chích Thần Mã trước cuộc đua vì… bà nghĩ coi... nếu tôi bị bại lộ thì đời tôi tàn rồi, còn ông Henry Harris chỉ mất có hai, ba triệu thôi. Bao nhiêu danh tiếng của tôi tan ra mây khói cả!
Nghe Tô Bốt nói, bà Lãm cười mỉa:
- Anh sợ danh tiếng anh mất hả? Anh làm tôi cười đây nè! Đây đâu phải là lần đầu tiên anh gặp tôi để âm mưu lén lút phản bội ông Hoàng Tuấn!
- Tôi nhìn nhận bà nói đúng, nhưng không có ai nghe biết được cuộc nói chuyện giữa tôi và bà… Điều bà đòi hỏi tôi hôm nay vượt quá sức tôi!
Im lặng một lúc, Tô Bốt nói tiếp:
- Có thể có một phương pháp khác khỏi cần đến sự hy sinh của tôi!
Bà Lãm hỏi dồn dập:
- Phương pháp nào? Anh nói nhanh lên…
- Tên lùn đã trị được tất cả những tật của Thần Mã chỉ trừ một tật là Thần Mã chỉ bằng lòng cho một kỵ mã có trọng lượng bằng một đứa bé mười tuổi cỡi mà thôi. Tôi nghe được tên Lùn nói với Nguyễn Bít như thế này: "Nếu tôi có được một thời gian nửa năm, tôi sẽ trị được Thần Mã tật đó!" Thật là may mắn cho chúng ta, tên Lùn chỉ có một tháng trước ngày dự giải!
- Tại sao anh nói mình may mắn?
Tô Bốt nghiến răng:
- Tên lùn hiện chỉ cân nặng bằng một đứa bé mười tuổi là vì nó vừa bị bịnh nặng... Hiện nay nó nhịn ăn để khỏi mập… Nó ăn ít lắm. Nó nói với Nguyễn Bít như thế này: "Sau cuộc thi, tôi sẽ ăn luôn suốt một tuần cho đã". Bà biết, nếu nó mập, nó sẽ không cỡi Thần Mã được và như thế Thần Mã thất bại!
- À! Vậy thì nếu mình tìm được một người nào có khả năng dụ tên Lùn ăn nhiều cho mập thì hay quá!
Hai người ngồi im lặng suy nghĩ dữ dội. Cuối cùng, bà Lãm mở xách tay lấy ra một tấm ảnh 4 x 6:
- Đây là em gái tôi, người sẽ làm tên lùn mập! Em gái tôi sẽ khuyến khích tên lùn ăn cho mập... Em gái tôi tên Diễm, sắc đẹp mê hồn.
Bà Lãm đưa hình cho Tô Bốt xem. Tô Bốt thấy ảnh một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
Thần Mã Thần Mã - Hoàng Đăng Cấp Thần Mã