There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Walter R. Brooks
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Freddy The Pig
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1184 / 12
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Vị Quan Tòa Biến Mất
ến nơi, chúng thấy khu chuồng gà đang trong tình trạng cực kỳ náo động. Một bầy gà trẻ - gồm mấy cô con gái chân dài vụng về của Henrietta - đang tụ lại quanh mẹ mình, hoặc lăng xăng chạy ra chạy vào làm các việc linh tinh, và những con gà mái già hơn chạy vòng vòng như mất trí, kêu quang quác với cục ta cục tác, một vài con còn ngậm nước trong mỏ để phun cho đám chị em mái, bọn này ngất xỉu; những con khác nữa thì cứ thế mà hối hả chạy ra ngoài cửa chẳng để làm gì, dừng lại và kêu vài tiếng quác to, rồi lại hối hả chạy vào lần nữa cũng chẳng để làm gì.
Thoạt tiên hai thám tử không tìm ra câu trả lời cho toàn bộ mớ hỗn độn ấy, nhưng cuối cùng Freddy, mất cả kiên nhất, đã chen lối, nắm lấy cánh mụ Henrietta và đẩy mụ vào góc chuồng. “Nào nào; có chuyện gì ở đây thế này?” chú hạch hỏi. “Trấn tĩnh lại đi, chị gà mái, và nói tôi nghe xem có chuyện gì.”
Henrietta nhìn chằm chằm chú mất một lúc mà như không thấy gì. Thế rồi đột nhiên mụ dường như nhận ra chú, và nổ tung dữ dội. “Mi!” mụ ta gào lên. “Mi dám đến đây, đồ con heo khốn kiếp, với cái điệu bộ quý phái của mi, cái lối hống hách của mi! Mi chính là đứa đã đưa anh ấy vào chuyện này, cái đồ thám tử giả dạng, mi ấy; cái đồ bị thịt heo mập!”
Freddy lùi lại một tí. “Coi nào, coi nào, Henrietta,” chú dịu giọng nói. “Đừng nói về tôi mà. Tôi có thể đúng hoàn toàn như chị nói, nhưng điều đó cũng chẳng đưa chúng ta tới đâu, phải không? Tôi thậm chí còn chưa biết chuyện gì mà.”
Nhưng cơn điên giận của Henrietta cũng xẹp đi nhanh chóng. Mụ òa ra và bắt đầu khóc lóc. “Anh ấy đi rồi!” mụ nức nở. “Charles nhà tôi, tay chồng tốt nhất không con gà nào có được! Chúng nó bắt anh ấy rồi; bắt Charles cao quý tử tế tốt bụng của tôi rồi!”
Tình thế có vẻ nghiêm trọng, Freddy phải nén một cái cười toét. Khi Charles còn đây, Henrietta chỉ biết cằn nhằn và nói y là một con gà trống sao mà ngu ngốc. Bên ngoài chuồng gà có một tiếng gầm gừ rên rỉ lạ tai, và Freddy nhận ra là tiếng cười khúc khích của bà Wiggins. May mà con gà mái không nghe thấy và vẫn mải mê với câu chuyện của mình.
Chuyện cũng chẳng có gì nhiều. Charles đã mất tích từ trễ chiều hôm trước. Từ bấy đến giờ, không con vật nào trong trại nhìn thấy y nữa.
Freddy đề xuất cái điều duy nhất chú có thể nghĩ ra. “Chắc anh ấy đi thăm viếng gì đó,” chú nói, “và được mời ở lại cả đêm.”
“Hắn sẽ không đời nào dám ở lại cả đêm!” con gà mái bật ngay. “Cứ để hắn thử một lần xem!” Thế rồi mụ lại òa khóc. “Không, anh ấy mất rồi. Một trong mấy cái con mà anh ấy kết án vào tù ấy. Có vài đứa trong đám đó nói sẽ trả thù anh ấy khi chúng ra tù. Giờ chúng đã ra và làm việc ấy. Và tôi sẽ không bao giờ được thấy anh ấy nữa! Ôi, Charles tội nghiệp của em! Chồng cao quý của em!” Và mụ quay mòng mòng trong một cơn loạn thần kinh.
Freddy lắc đầu buồn bã và đi ra ngoài. “Đi thôi,” chú nói với con bò. “Không còn gì để moi thêm từ mụ ấy nữa. Tốt hơn là chúng ta bắt tay vào ngay thôi. Nào, chị cho rằng y có thể ở đâu trên cái cõi này?”
“Có lẽ ở đâu đó được sung sướng,” bà Wiggins đáp. “Mặc dầu chuyện đó giờ thật tức cười. Henrietta dám mổ lòi mắt y nếu y về chậm một phút sau mười giờ lắm.”
“Vâng,” Freddy nói, “và trong số những con mà y kết án đã có con nào ra tù đâu, nên không thể có chuyện kia. Dĩ nhiên, y có thể đã bị một con diều hâu quắp mất, hoặc đã đánh nhau với một con mèo hoang. Nhưng, mặc dầu có khoe khoang khoác lác đến thế, y vẫn quá khôn ngoan để bị bắt như vậy. Tôi cho rằng tốt hơn là chúng ta tập trung toàn lực vào việc đi vòng vòng và tìm ra tất cả mọi khả năng.”
Thế là chúng tập hợp tất cả những kẻ trợ giúp và gửi họ theo nhiều hướng khác nhau để hỏi các câu hỏi và tìm các dấu hiệu của con gà trống mất tích. Cả Freddy lẫn bà Wiggins cũng đi. Nhưng khi gặp nhau trễ chiều hôm đó, chúng vẫn chẳng tìm ra cái gì cả. Charles đã biến mất không để lại một cái lông.
Sáng hôm sau Freddy thức giấc và ra đi trước khi sương rơi khỏi cỏ, bởi vì chú cảm thấy, đây sẽ là một vụ quyết định danh thơm thám tử của mình. Đó không phải là một sự biến mất thông thường. Charles là một quan tòa, một vai quan trọng, và nếu chú không tìm ra, và tìm nhanh, sẽ chẳng ai mang vụ nào tới cho chú mà làm thám tử nữa.
Chú đang trên đường đến khu chuồng trại để gặp bà Wiggins thì nghe một tiếng rống rõ to đằng sau, quay mình lại, chú thấy con bò đang phi về chú nhanh hết cỡ.
“Đi với tôi đến nhà tù,” bà hổn hển. “Tôi có cái này muốn chỉ cậu xem. Lúc tỉnh dậy tôi có ghé qua đó để kiểm tra đám tù coi tất cả còn ở đó không, bởi tôi nghĩ biết đâu vài đứa đã thoát và có khi đã sát hại Charles, mặc dù, có Trời mới biết, sao chẳng thấy đứa nào giận y vì đã kết tù chúng. Thật là ngược đời. Nghe chúng kìa.”
Tiếng la, tiếng hét, tiếng cười và tiếng hát đón chào hai đứa khi chúng tới gần. Từ máng cỏ, Hank đưa một con mắt mệt mỏi nhìn khi chúng bước vào. “Tôi vô cùng muốn các vị làm gì cho chuyện này đi,” nó nói. “Tôi cứ nghĩ có cái tù ở đây thì tôi cũng được đàn đúm, nhưng Trời ạ, có ai muốn đàn đúm suốt hai mươi bốn giờ một ngày đâu! Mà chúng liên tục như thế suốt cả đêm ấy. Mười ngày nay tôi chưa hề chợp mắt lấy một cái.”
Freddy gật đầu. “Vâng, chúng tôi sẽ thu xếp lại. Cái nhà tù này không còn là một nơi để phạt nữa. Nhưng chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau. Chị muốn chỉ tôi xem cái gì nào?” chú hỏi con bò.
Không nói một lời, con bò dẫn Freddy tới một trong mấy cánh cửa khoang chuồng, nhấc cái chốt gỗ ra khỏi móc, và mở cửa. Bên trong, hai mươi con thú và chim đang tụ tập cùng nhau. Một nhóm thành vòng tròn, xem hai con thỏ biểu diễn thể dục nhào lộn. Một nhóm khác, chụm đầu lại, đang hát bài Adeline ngọt ngào vô cùng diễn cảm. Bà Wiggins nhấc một móng lên và chỉ đầy kịch tính vào một nhóm thứ ba. Ngay chính giữa là vị quan tòa mất tích, đang ngâm thơ bể cả phổi.
“Bắt đầu khiêu vũ nào!” Charles hùng hồn.
“Dừng lại! Yên lặng!” Freddy thét lớn, và bà Wiggins giậm chân lên sàn để tất cả chú ý.
“Hãy để niềm vui không kìm hãm!” Charles tiếp tục đầy kịch tính. Thế rồi, thấy các vị khách, giọng y xìu xuống thành một tiếng thì thầm.
Những cái đầu quay cả lại; tiếng hát lịm đi; các nhóm tan ra và bao quanh hai vị thám tử.
Freddy chen qua đám súc vật và đối mặt với Charles. “Cái trò quái quỷ gì thế này?” chú hỏi. “Anh đang làm cái gì đây? Bộ anh không hay Henrietta gần phát điên vì lo lắng sao?”
“Sao... tôi... tôi đang ở tù mà!” Charles giải thích có chút ngập ngừng; thế rồi, thu hết can đảm trước tiếng vỗ tay tức thì do lời bình luận này đã khuấy động đám bạn tù, y tiếp tục: “Hãy nói với Henrietta tôi rất xin lỗi, nhưng tôi đang chịu án tù sáu tuần, và tôi không thể về nhà được, cho tới khi mãn hạn.”
“Một án tù!” bà Wiggins kêu lên. “Nhưng làm sao anh có thể bị kết án tù cơ chứ? Anh là quan tòa mà. Ai kết án anh?”
“Chính quan tòa!” Charles nói hân hoan. “Tôi là quan tòa, và tôi tự kết án tôi!”
“Vì cái gì?”
“Chà, tôi sẽ nói các vị nghe,” Charles nói, giờ trông đã hoàn toàn thanh thản. “Các vị biết đấy, hai hay ba năm trước tôi có ăn cắp một thứ. Không quan trọng là thứ gì. Vâng, thế rồi, khi tôi được bầu làm quan tòa, tội ác đó quay về dằn vặt tôi. Tôi nghĩ, mình đây này, mình kết án những con vật khác vào tù vì những tội ác không tệ hơn cái tội ác mình từng phạm phải, mà mình lại chưa hề phải chịu án tù nào vì nó. Tôi căng thẳng mất một thời gian. Có gì đó dường như không được đúng. Đúng gì cơ chứ khi tôi đặt mình tốt hơn những con vật khác và phạt chúng vì đủ thứ, trong khi mình có tốt đẹp hơn chúng đâu? Dường như với tôi, điều duy nhất công bằng, điều duy nhất đúng, điều duy nhất chân thật, điều duy nhất cao quý là tự trừng phạt mình. Và tôi đã làm thế. Giờ tôi đang chịu án của tôi đây.”
Đám tù kia hoan hô, nhưng Freddy cau mày. “Vô lý!” chú kêu lên. “Tôi sẽ nói cho anh biết vì sao anh ở đây. Anh phát bệnh vì bị Henrietta chì chiết. Tôi không trách anh chuyện đó... Tôi cũng không thích bị như thế. Và thế là anh nghĩ trò này sẽ cho anh một cái cớ để sống xa nhà và được thảnh thơi. Nhưng anh không thoát được đâu, Charles. Cái nhà tù này không phải một câu lạc bộ. Nó...”
“Nhưng tôi đã ăn cắp mà, tôi nói cậu rồi,” con gà trống khăng khăng. “Tôi chỉ nhận hình phạt mà tôi xứng đáng. Tôi không thể ra tù.”
“Anh có thể ra và anh sắp ra,” Freddy nói. “Anh chưa bao giờ ăn cắp cái gì trong đời. Và anh sẽ là một quan tòa thế nào được chứ khi chính anh lại ở trong tù?”
“Tôi không hiểu sao lại không được,” Charles phản đối. “Cứ đưa bọn tội phạm xuống đây và tôi vẫn có thể kết án hệt như thế, đúng không nào?”
“Không, anh không làm thế được,” bà Wiggins nói. “Nào đi thôi. Henrietta đang đợi anh đó.”
“Tôi sẽ không đi đâu cả,” Charles nói.
Freddy quay lại và kín đáo nháy mắt với con bò. “Ồ, thế thì được thôi,” chú nói. “Để anh ta lại đây. Chúng ta chỉ cần bầu một quan tòa khác, thế là xong. Chúng ta sẽ bầu Peter. Đằng nào cũng có rất nhiều con nghĩ anh ta sẽ là một quan tòa tốt, và sẽ còn nhiều con nghĩ thế hơn nữa, một khi chuyện này lọt ra ngoài.”
Nhưng con gà trống cũng không chấp nhận được chuyện này. “Các vị không thể làm thế được!” y kêu lên, nhảy lên nhảy xuống đầy kích động. “Các vị không thể làm thế! Tôi đã được bầu lên, và các vị không thể loại tôi ra bằng cách đó.”
“Ồ, sao lại không nhỉ?” Freddy nói. “Bộ anh không biết rằng một vị quan tòa sẽ mất việc một khi đã ngồi tù sao? Chúng tôi không việc gì phải loại anh ra. Đằng nào anh cũng bị loại. Dĩ nhiên, trừ khi anh quyết định rằng có lầm lẫn gì đó trong chuyện ấy và rút lại án tù.”
Mất vài phút, con gà trống cụp mào im lặng nghĩ ngợi về điều này. Y đang rất vui thú trong tù. Mặt khác, trong tù, y thực sự chỉ là một tên tù trong mọi tên tù. Còn bên ngoài kia, y là quan tòa, được cả cộng đồng ngước nhìn và kính nể. Rồi lại còn Henrietta... Y biết có bày ra chuyện gì cũng không được Henrietta chấp nhận. Và nghĩ đến những gì mụ sẽ nói... y rùng mình.
“Đi thôi,” Freddy nói. “Henrietta đang kích động kinh hoàng kìa. Anh không muốn chị ấy đau khổ chứ hả? Chị ấy nhớ anh, Charles à.” Và chú lặp lại mấy điều Henrietta đã nói, rằng chồng mụ cao quý ra sao, tốt bụng ra sao.
Charles ngước lên ngay. “Mụ nói thế hả!” y kêu lên.
“Dĩ nhiên là chị ấy nói thế,” bà Wiggins nói.
“Chà, thế thì, tôi cho rằng... tôi cho rằng tôi nên về nhà,” con gà trống nói. Và y chán nản đi ra khỏi cổng, lưỡng lự bước theo con đường nhỏ về khu chuồng gà.
Chiều hôm đó Freddy và Wiggins đang thả bộ băng qua bãi chăn thả, nói về những vấn đề mới mà chúng sẽ phải đối mặt trong công việc thám tử của mình, thì từ khu chuồng gà vọng đến cái giọng cục tác và quang quác giận dữ của Henrietta, thỉnh thoảng lại điểm xuyết bằng những tiếng quác nhức óc của Charles. Freddy và bà bò lắng nghe mất mấy phút, rồi nhe răng cười với nhau và bước tiếp.
“Đúng là chơi nhạo chúng ta hay thật đấy,” Freddy nói. “Chúng ta đang tìm một con gà trống mất tích, thì hắn lại ở trong tù - một chỗ mà chẳng ai lại đến tìm hắn bao giờ.”
“Chúng ta tìm ra hết,” bà Wiggins nói một cách mãn nguyện. “Dù có ở đâu chúng ta cũng tìm ra.”
Freddy càng toét miệng cười hơn khi một tiếng ré đặc biệt đau đớn bay đến từ khu chuồng gà. “Tối nay thế là khỏi phải rắc rối đi tìm tay quan tòa nữa,” chú nói. “Tôi cá đây là lần cuối y ở ngoài chuồng cả đêm.”
“Sáng mai y sẽ không còn một cái lông đuôi cho mà xem,” con bò nói.
Thám Tử Freddy Thám Tử Freddy - Walter R. Brooks Thám Tử Freddy