This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Walter R. Brooks
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Freddy The Pig
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1184 / 12
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - Làn Sóng Tội Phạm Trong Sân Trại
reddy giờ đã là một con heo đã thành danh. Chiến thắng của chú trước băng đảng Simon và việc hoàn lại được đoàn tàu cho Everett đã mang thêm cho chú nhiều phi vụ. Chú thâu nhận bà Wiggins làm cộng sự, và quả là một sự phối hợp xuất sắc, chú cung cấp ý tưởng còn bà kia cung cấp sự sáng suốt, mà thiếu cái này thì cái kia cũng thành vô dụng. Hai tên chỉ tự tay giải quyết những vụ khó, còn chuyển những vụ đơn giản hơn cho đám nhân viên, gồm những con nhỏ hơn giỏi theo dõi và thu thập thông tin. Freddy in một bảng hiệu lớn và treo trên cái chuồng một thời từng là văn phòng của Công ty Du lịch Nhà quê. Trên tấm bảng ghi:
FREDERICK & WIGGINS
Thám tử
Theo dõi thường và theo dõi nghệ thuật. Hoàn lại vật bị đánh cắp. Bắt giữ tội phạm. Tìm thú lạc và trả về với vòng tay gia đình. Thành tích khó ai sánh bì của chúng tôi xứng đáng để bạn thẩm tra.
Chưa chịu thua trước bất kỳ một khách hàng nào từ hơn một thế kỷ qua.
Bà Wiggins thoạt tiên phản đối dòng cuối. “Chúng ta hành nghề mới có một tuần thôi mà,” bà nói.
“Thế thì có gì khác nào?” Freddy hỏi. “Thế có đúng không nào?”
Bà bò phải thừa nhận là đúng thế. “Nhưng cậu không thấy sao, nghe cứ như là chúng ta làm thám tử lâu lắm rồi ấy.”
“Thì tôi muốn người ta nghe ra thế mà,” con heo đáp.
Thế là bà Wiggins không nói gì nữa.
Chẳng mấy chốc đã có tám con vật trong tù. Có Ezra, và có hai con thỏ ăn trộm củ cải vàng, cùng một con dê tên Eric, vừa mới tới trang trại thăm bạn là Bill đã ăn ngay cái khăn trải bàn mạng đăng-ten của bà Bean cùng cái áo sơ-mi mặc đêm đẹp nhất của ông Bean thẳng từ dây phơi quần áo. Thế rồi có hai con ốc sên một đêm kia trèo lên hàng hiên mới lau chùi của bà Bean và để lại những vệt nhờn sáng loáng trên đó. Lại có cả một con mèo hoang, kẻ hôm nọ đã rượt Henrietta tít lên một cái cây khi mụ ta ra ngoài sinh sự. Và cuối cùng có một con nhặng ngựa tên Zero.
Việc bắt con nhặng này là cả một vấn đề nan giải. Hai con chó được chỉ định làm cảnh sát, Jock và Robert, dĩ nhiên là bó tay. Zero không phải là một con nhặng thông thường chỉ đốt rồi bay. Gã đã gắn chặt mình với bà Wogus. Gã sống trong chuồng bò, trời vừa hửng sáng là bắt đầu đốt liền. Khi bà bò xuống đồng cỏ, gã bám theo đốt bà thêm mấy phát. Gã rất nhanh nhẹn, và khi bà quật đuôi vào gã, gã chỉ phá ra cười. Ngay cả khi bà trèo xuống một cái ao vịt và nằm trong nước, chỉ nhô chóp mũi ra, gã vẫn bay xuống đốt mũi bà. Chuyện ngày càng tệ đến nỗi bà phải nhờ Freddy can thiệp.
Dạo ấy, đêm nào Zero cũng ngủ trên trần chuồng bò. Gã ở ngay phía trên bà Wogus, để khi trời mới ló sáng, vừa đủ để nhìn, là gã buông mình xuống ngay không phí một giây và bắt đầu đốt. “Vấn đề hết sức đơn giản, chị W. à,” Freddy nói bằng giọng làm ăn. “Cứ để đó cho tôi.” Và chú đi vào nhà mượn một tờ giấy bẫy ruồi của bà Bean rồi đặt trong chuồng bò. “Có cái này là xong,” chú nói.
Sáng sớm hôm sau, Freddy tỉnh giấc vì một cuộc náo loạn, và chú chạy ra ngoài, thấy một đám súc vật tụ lại quanh chuồng bò. Chú vội đi tới, vẻ quan trọng. “Can phạm đâu?” chú hạch hỏi.
Lũ súc vật nhường đường cho Freddy, và chú thấy, vùng vẫy yếu ớt trong tờ giấy dính, không phải Zero, mà là Eeny, kẻ đã vào chuồng để thăm bà Wiggins; và vì không biết gì về cái bẫy, đã bước thẳng vào tờ giấy.
Với ít nhiều khó khăn, và sau khi dính một đống keo vào chính mũi mình, Freddy đã cứu được con chuột nhắt xấu số, trong khi Zero bay vù vù quanh đầu chú một cách trâng tráo. Sau khi đã phải lắng nghe tất cả những điều khó chịu từ gia đình Eeny nói với mình, con heo bước ra ngoài suy nghĩ. Không nghi ngờ gì nữa, chú phải thử cách khác ngay. Và vừa éc lên một tiếng thất thanh rồi nhảy vọt lên không, chú vừa thắc mắc không biết đó là cái gì: có cái gì đó cắn vào tai chú.
Freddy nhìn quanh giận dữ, và kia, Zero đang lượn vòng trên đầu, một tiếng cười lè nhè mỏng dính giáng xuống chú. “Cho mày đấy, con heo, để đổi lại miếng giấy bẫy ruồi,” Zero vù vù. “Lần sau còn tệ hơn cơ, nên tốt hơn hết là để tao yên.” Và gã bay đi tìm bà Wogus.
Nhưng Freddy không định để một con nhặng dọa dẫm. Chú đi lấy ít mứt và bôi lên mũi bà Wogus. “Giờ thì xuống ao và chỉ nhô chóp mũi lên thôi,” chú nói. “Khi nào thằng Zero tấn công, chị cứ lặn xuống nước chừng một phút. Chân hắn sẽ dính nên không thể chạy đi được và hắn sẽ bị chết đuối, và thế là hắn toi đời.”
Vậy là bà Wogus trầm xuống nước, còn Freddy ngồi lại bên bờ quan sát. Mất một lúc không thấy Zero đâu, Freddy bắt đầu nghĩ mình mới thông minh làm sao, và rồi chú nghĩ thật là thoải mái quá, và đầu chú gật, rồi gật, rồi gật... và chú bất ngờ tỉnh giấc với một tiếng éc lên vì đau, bởi Zero đã lặng lẽ đáp trên mũi chú và đốt chú chí mạng.
“Thêm một cái nữa cho mày này, heo,” con nhặng kêu vo vo trong lúc sà xuống cái đầu của Freddy đang nổi khùng. “Có lẽ từ giờ mày mới chịu để tao yên. Tao không ăn mứt. Mứt làm tao béo, và trừ lũ heo chúng mày, còn thì thời nay không con ruồi nào biết bay lại để mình béo mình chậm. Quá nhiều chim với ong khắp nơi! Sao, Freddy, đến một con nhặng mù một cánh mày còn không bắt được là... Không, quý ngài ơi, mày...”
Nhưng Freddy, mặc dầu đang giận sôi tiết, vẫn là một thám tử quá cừ khôi để không quan tâm nhiều đến những lời lăng mạ rỗng tuếch. Những lời Zero nói đã cho chú một ý tưởng. Chú chạy lon ton thật nhanh, chỉ thỉnh thoảng mới dừng lại để cà chiếc mũi đau nhức của mình vào trong cỏ mát, và chẳng mấy chốc đã đứng nói chuyện với gia đình ong vò vẽ, họ đang xây một căn nhà mới dưới cái hàng hiên de ra của khu chuồng trại.
“Nhờ chúng tôi giúp lúc này thật không đúng lúc,” ong vò vẽ cha nói khi nghe xong điều Freddy muốn. “Chúng tôi mới bắt đầu xây căn nhà này, và ngày thì cứ mỗi ngày mỗi ngắn. Dẫu sao... Tôi có thể cho anh gặp George. Này, George!”
George là một cậu ong trẻ vạm vỡ, kẻ rất lấy làm vui nếu có bất kỳ cớ gì để thoát khỏi việc xây nhà. Ong vò vẽ xây nhà bằng lá cây nhai nát cùng đủ thứ, và George đã nhai cho đến khi hai hàm trệu trạo cả. Cậu lắng nghe những chỉ dẫn của Freddy và rồi bay về bãi chăn thả. Con heo lót tót theo sau.
Chúng tới được bãi chăn thả, và khi không thấy bà Wogus đâu, Freddy mới băn khoăn nhớ lại mình đã quên không dặn bà ra khỏi ao. Trời ơi, nãy giờ bà ấy ngồi đó phải hơn một tiếng đồng hồ! Chắc luôn, kia kìa cái mũi đen đen, trét đầy mứt, làm thành một hòn đảo nhỏ kỳ khôi trên mặt nước. Freddy quăng sỏi vào con bò cho đến khi nó trồi lên; rồi chú giải thích.
Bà Wogus khá bực bội. “Đáng lẽ cậu phải bảo tôi chứ,” bà nói. “Có vui gì đâu cái việc ngồi trong bùn trong lạnh, chẳng có gì làm ngoài run cầm cập. Rồi cái cách bọn cá mồi cù vào người nữa chứ, cậu không tin nổi đâu! Tôi chỉ hy vọng không bị cảm lạnh.”
Nhưng bà ấm lại ngay trong nắng nóng, và Freddy cùng bà lội tới bãi chăn thả xem mọi việc tới đâu. Ngay lập tức nhặng Zero vù vù bám theo. Nhưng lần này, khi đáp xuống đậu trên mũi bà Wogus, gã nghe một tiếng o o trầm trầm của đôi cánh George, bèn vội vàng đâm đầu, bay thẳng xuống dưới bụng con bò, rồi lại vọt ra với con ong truy sát đằng sau. Quả là giống một trận không chiến, với Zero chạy lắt léo vặn vẹo và George cố vượt lên túm lấy gã, nhưng chuyện đó chẳng kéo được lâu: nhặng Zero lạng ngay xuống đất, chui vào núp trong một cái lỗ con dưới một tảng đá. Ong George cố rượt theo nhưng cái lỗ quá nhỏ.
“Tôi sẽ ủi hắn ra,” Freddy nói. “Cậu đứng cạnh để rượt hắn lần nữa.”
Vậy là Freddy lật hòn đá lên, và vù vù Zero vút lên không, cuộc rượt đuổi lại tiếp tục. Nhưng lần này, khi con nhặng lao xuống, nó chui vào một kẽ nứt trên nền đá của khu chuồng trại.
“Chú không lật cái đó được đâu,” George nói. “Chắc hôm nay bỏ cuộc đi thì hơn. Phải mà không mắc nhiều công chuyện, cháu không thích gì hơn là được bắt cái con côn trùng đó cho chú, nhưng cháu phải về. Không thì ba cháu sẽ không thích.”
“Chờ đã,” Freddy nói; “Chú có ý này. Chờ cho đến khi chú quay lại nhé.”
Freddy đi vào khu chuồng tại, và vài phút sau đi ra với hai con nhện - hai đại bằng hữu - ông Webb và bà Webb. Thoắt một cái họ đã dệt xong một cái mạng bên trên lối vào của kẽ nứt, và thế là tóm được Zero vừa nhanh vừa an toàn. Con nhặng chẳng biết làm gì hơn là đầu hàng, bèn lót tót đi ra, và hai vợ chồng nhà Webb trói chân với cánh gã lại, còn Freddy giải gã tới nhà lao.
Freddy vô cùng hài lòng khi đã có được tám tên tù trong ngục. Nhưng chú không còn vui nhiều như thế nữa, khi chỉ một tuần sau lần tóm Zero, chúng đã có tới ba mươi bốn tên. “Tôi không hiểu nổi,” chú nói với bà Wiggins. “Tôi cho rằng hẳn đang có một làn sóng tội phạm nào đó như chúng ta vẫn đọc thấy.”
“Với tốc độ này, chúng ta sẽ phải mở rộng nhà tù,” bà Wiggins nói.
“Sẽ có nhiều súc vật trong tù hơn là ngoài tù,” Freddy nói.
Cả hai đang tản bộ xuôi xuống bãi chăn thả, và một lô những con vật lạ lùng đi ngang, hướng về phía sân trại. Cuối cùng một con - một mụ bò Jersey trông kiểu hiền mẫu - dừng lại và hỏi đường tới nhà tù.
Freddy chỉ cho mụ. “Tôi hy vọng là không có chuyện gì đấy chứ?” chú nói. “Ý tôi là, trong gia đình bà hay bạn bè của bà không có ai... ừm... bị... trong ấy chứ?”
“Ồ không,” mụ bò nói. “Nhưng tôi có nghe về mấy con vật tội nghiệp bị nhốt trong nhà lao, và tôi rất lấy làm tội nghiệp cho chúng, cái bọn khốn khổ. Thật là dễ sợ nếu không thể ra ngoài không khí trong lành mà đàn đúm với bạn bè.”
“Nếu chúng tử tế thì đâu phải ở đó,” Freddy nói.
“Ồ vâng, tôi biết chứ,” mụ bò nói. “Nhưng bị nhốt thì thật là kinh khủng, phải không ạ? Nghĩ tới bọn chúng là tôi thấy buồn quá.” Và một giọt nước mắt lăn trên gò má rộng của mụ.
“Thực ra chúng cũng được thoải mái đấy chứ,” bà Wiggins nói. “Chơi trò chơi rồi nằm ườn và có đầy thứ để ăn. Tôi nghĩ bà không cần phải tội nghiệp cho chúng đâu.”
“Tôi cho rằng tôi cũng có hơi điên,” con kia đáp, “nhưng tôi lúc nào cũng thế đấy. Thấy kẻ gặp khó là cơ tim tôi như thắt lại. Và tôi vẫn hay nói, thà quá tình cảm còn hơn là có nguy cơ trở nên quá khắc nghiệt. Các vị không nghĩ thế sao?”
“Ồ, chắc chắn rồi,” Freddy nói. “Nhưng tôi sẽ không trở nên quá tình cảm với cái đám tù đó đâu. Chúng là một bọn cứng đầu.”
“Chà,” con bò nói, “có lẽ cậu nói đúng. Nhưng tôi nghĩ tôi cứ nên xuống đó và xem có thể làm gì để chúng bớt khó khăn không. Tôi không thể chịu đựng nổi khi nghĩ chúng đang khổ sở. Điều đó làm tôi đau chỗ này này.” Và mụ vỗ vỗ bên thân trái bằng móng trước bàn chân phải.
Khi mụ bò đã đi rồi, Freddy nói: “Đó là một lý do... tất cả những con vật ủy mị này đều đến thăm nhà tù và cảm thấy tội nghiệp cho bọn tù, xong lại muốn làm đủ thứ cho bọn chúng. Xét cho cùng, chúng ở đó là để bị trừng phạt, chứ không phải để sung sướng. Mà chúng ta lại đối xử với chúng tử tế. Thế nên không có lý do gì để than khóc cho chúng và mang cho chúng thức ăn ngon hơn thứ chúng từng ăn ở nhà... Sao, vì cớ gì mà chị lại đỏ bừng mặt lên thế?” bất ngờ chú gặng hỏi, bởi một cơn đỏ mặt đã lan khắp khuôn mặt to lớn của bà bò Wiggins.
Có lẽ bạn chưa bao giờ thấy một con bò đỏ mặt đâu nhỉ. Và quả thực cảnh tượng đó thật bất thường. Có hai lý do dẫn đến việc đó. Một: bò là những kẻ đơn giản, thích làm gì thì làm và không bao giờ nhận ra rằng đôi khi phải biết xấu hổ. Bạn có thể nghĩ rằng chúng thiếu những cảm giác tinh tế. Và về mặt nào đó thì đúng thế. Chúng thiếu nhạy cảm. Nhưng chúng tử tế và bản chất tốt, còn nếu thỉnh thoảng có vẻ thô lỗ thì chẳng qua là do sự thiếu suy nghĩ khá vụng về của chúng mà ra.
Lý do khác là vì mặt bò không được cấu tạo để mà đỏ lên. Nhưng vì bà Wiggins quá tài năng so với các chị em mình trong những khía cạnh khác, nên không có gì phải ngạc nhiên khi bà có thể đỏ mặt lên một cách xinh đẹp.
Cơn xúc động của bà càng sâu sắc khi Freddy nói thế. “Sao, tôi... giờ anh nói chuyện đó,” bà lắp bắp, “tôi thấy là anh đúng, nhưng... chà, Freddy... Trời ạ, có lẽ tôi cũng nên thú tội với anh... Hôm qua, tự tôi cũng cảm thấy tội nghiệp cho bọn tù kia, đặc biệt là cho hai con dê. Có lẽ cũng tội thật đấy, thay vì được nhảy lăng quăng trên mấy ngọn đồi thì lại mồ hôi mồ kê nhễ nhại trong cái chuồng nóng nực đó. Và tôi đã ra ngoài hái cho chúng nó một nắm to lá kế để ăn tối.”
Freddy cau mày. “Thế đấy!” chú kêu lên. “Lại thế nữa! Thói ủy mị, đó là thứ đang hủy hoại nhà tù của chúng ta. Thế mà tôi cứ tưởng, thưa chị W., rằng chị phải khôn ngoan hơn chứ!”
Con bò ngó bộ hơi tức giận. Nó nói cứng rắn, “Nếu tôi mà hiểu được anh đang nói về cái gì, thì may ra tôi sẽ đồng ý với anh.”
“Ủy mị ấy hả?” Freddy nói. “Tôi sẽ nói cho chị biết đó là cái gì. Đó là đi vòng vòng kiếm xem có ai hay có cái gì để mình than vay khóc mướn không, đó chỉ là cái thú được khóc lóc. Chị biết là việc chị làm chẳng có gì tốt cho mấy con dê mà. Chị chỉ muốn được hưởng cảm giác tội nghiệp kẻ khác mà thôi.”
Điểm tốt của bà Wiggins là bà luôn luôn thừa nhận nếu mình sai. Lần này bà cũng làm thế, sau khi đã nghiền ngẫm mất mấy phút. “Tôi cho là anh đúng, Freddy,” bà nói. “Tôi sẽ không làm thế nữa. Nhưng... ối trời ơi, cái con thỏ kia đang làm gì thế?”
Freddy cũng đã để ý thấy con thỏ. Nó vừa nhảy ra khỏi đám cỏ cao, quay lại và nhìn thẳng vào chúng, rồi thong thả bước vào mảnh vườn mà ông Bean trồng xà lách và củ cải cùng những thứ rau cỏ khác, rồi bắt đầu gặm một núm xà lách. Lâu nay, không một con vật nào được phép vào vườn rau này, trừ con sóc đầu đàn và toán thợ của y, họ làm cỏ và được tin tưởng là không ăn rau. Cho nên Freddy vô cùng sửng sốt trước hành vi trơ trẽn nhường ấy.
“Nào nào!” chú hét to, vội chạy tới chỗ con thỏ. “Mi là một tên cứng đầu, ta phải nói thế đấy! Đi theo ta. Mi đã bị bắt.”
“Vâng, thưa ngài,” con thỏ đáp một cách ngoan ngoãn. “Chúng ta có tới nhà tù ngay không ạ?”
“Nhà tù á?” Freddy nói. “Ta cho rằng chúng ta sẽ tới nhà tù, ngay khi quan tòa kết án mi.”
Con thỏ ngó bộ khá hài lòng khi nghe thế và bắt đầu nhảy đi, miệng vẫn còn đầy lá xà lách.
“Dừng lại!” Freddy gọi, vội vã đuổi theo. “Cố tẩu thoát là vô ích. Tốt nhất là lặng lẽ đi theo ta. Nếu không, mi sẽ chỉ làm cho mọi việc xấu thêm thôi.”
“Tôi có định tẩu thoát đâu,” con thỏ nói. “Tôi vừa định đến chuồng gà để được kết án... Thật mà, thưa ngài,” nó nói thêm, khi thấy Freddy nhìn nó chằm chằm đầy kinh ngạc.
Con heo thấy khá là nhức óc. Con thỏ rõ ràng là đang nói thật, và một sự nôn nóng để được phạt như thế có vẻ thậm vô lý. “Mi kỳ lạ lắm,” Freddy nói. “Ta không tin là mi hiểu ta. Mi ăn cắp xà lách, và thế là trái luật, và mi sắp bị phạt bằng cách vào tù.”
“Tôi hiểu mà ngài,” can phạm đáp. “Tôi biết là tôi đã làm sai, và... chà, thưa ngài, tôi cho rằng tôi buộc phải bị phạt, như một bài học cho tôi, thưa ngài. Đáng ra tôi phải biết rõ hơn khi làm những điều như thế.”
“Hừ,” Freddy nói, “mi đang nói tất cả những gì đáng ra ta phải nói. Tuy nhiên, những điều đó đúng hết, và ta mừng là mi đã hiểu ra. Chỉ có điều nếu đúng là mi thấy thế, ta không hiểu vì sao mi vẫn ăn cắp xà lách.”
“Tôi có thể nói ngài biết,” con thỏ đáp. “Nhưng... chà... tôi muốn chờ cho tới sau khi tôi được kết án đã.”
“Thôi được,” con heo nói. “Và ta sẽ làm hết sức với quan tòa để hạn tù của mi không bị dài. Ta đảm bảo mi sẽ không làm thế nữa.”
“Ô, tôi sẽ cứ làm thế!” con thỏ kêu lên lo âu. “Đúng, thưa ngài, lúc nào tôi cũng sẵn sàng làm những việc như thế. Tôi là một kẻ khá liều lĩnh đấy, thưa ngài, thật thế đấy. Tốt hơn là tuyên án tôi ở tù lâu lâu vào.”
“Này, nhìn đây!” Freddy nói đanh thép. “Mi đang tính trêu ta đấy hả, hay là sao? Nếu mi là một con thỏ biết tuân luật, như mi tỏ ra thế, ta có thể hiểu là mi đang lấy làm tiếc vì đã làm sai và nghĩ rằng mình đáng phải bị phạt. Nhưng ta không tin rằng bất kỳ kẻ nào, dù con nào hay người nào, lại nghĩ rằng mình nên bị phạt thật nhiều. Nào, bây giờ, nói cho ta nghe sự thật!”
Đến đây con thỏ òa ra khóc. “Ôi trời ơi!” nó nức nở. “Tôi cứ tưởng vào tù là dễ lắm chứ! Tôi cứ tưởng chỉ ăn cắp cái gì đó là xong. Và tôi chỉ muốn vào tù... Mấy con ở đó sướng làm sao, chẳng phải làm gì, và chúng chơi trò chơi rồi hát hò suốt ngày dài, trong khi những con khác thì tội nghiệp cho chúng rồi mang bao nhiêu là thức ngon mà chén. Ôi, làm ơn đi ông Freddy ơi, dẫn tôi tới gặp quan tòa và cho tôi một hạn tù dài vào với.”
“Ta sẽ không làm cái loại việc ấy,” Freddy nói bực bội. “Và, thêm nữa, ta sẽ không bắt mi. Ta sẽ búng tai mi,” và nó làm điều đó trong lúc con thỏ ngoan ngoãn phục tùng, “thế rồi mi có thể đi. Ta chỉ nói với mi điều này. Đừng có đi ăn cắp xà lách với hy vọng được vào tù. Bởi vì mi sẽ không được vào đâu. Mi sẽ phải nhận cái thứ mà mi sẽ không thích chút nào.”
“Cái... cái gì ạ,” con thỏ sụt sùi.
“Ta không biết,” Freddy nói. “Ta sẽ phải nghĩ ra thứ gì đó. Nhưng mi có thể tin chắc rằng đó không phải là thứ hay ho.”
Thế rồi chú quay trở lại nơi bà Wiggins đang đứng đợi. “Chị hiểu rồi chứ?” chú kêu lên. “Chị nghe thấy rồi chứ?”
“Chắc chắn là nghe thấy rồi,” con bò nói. “Để tôi nói cậu nghe, cậu Freddy này, phải làm cái gì đó thôi, và làm nhanh lên. Đến nói chuyện với Charles đi. Biết đâu anh ta lại đưa ra được ý gì.”
Thám Tử Freddy Thám Tử Freddy - Walter R. Brooks Thám Tử Freddy