Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2529 / 30
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bơì0i Thâm Tiì¬nh Chung Chia Hoaì£n Naì£n-tham Di Hoì£c Thêm Ngươì¬i Thiêì£t Thân
ơÌ0i Thâm Ti̬nh Chung Chia HoaÌ£n NaÌ£n-Tham Di HoÌ£c Thêm Ngươ̬i ThiêÌ£t Thân
Văn Quy Nguyên vư̬a cưÌ£a mi̬nh, tai y liê̬n nghe tiếng kêu mư̬ng rơÌ’ cuÌ0a Bất Thông:
- Ngươi tiÌ0nh rô̬i ư? HaÌ’y kiêÌ0m tra kinh maÌ£ch xem co̬n chôÌ’ na̬o bất ôÌ0n không?
Văn Quy Nguyên vuÌ£t ngô̬i dâÌ£y va̬ kêu lên hoang mang:
- Chúng ta đaÌ’ chết? ƠÌ0 CưÌ0u Tuyê̬n lúc na̬o cuÌ’ng tối đen như vâÌ£y sao?
Thanh âm cuÌ0a Bất Thông vang ngay bên caÌ£nh:
- Ngươi muốn chết lắm sao? HiêÌ£n giơ̬ thi̬ chưa, nhưng ta e ră̬ng điê̬u đó trước sau gi̬ cuÌ’ng đến nếu ngươi va̬ ta không nhanh chóng ti̬m ra lối thoát thân!
Quay măÌ£t vê̬ phía có tiếng phát thoaÌ£i cuÌ0a Bất Thông, Văn Quy Nguyên vâÌ’n ngơ ngác:
- Đây la̬ nơi na̬o? Sao đêÌ£ không nhi̬n thấy đaÌ£i ca?
Có tiếng thơÌ0 da̬i cuÌ0a Bất Thông:
- Câu hoÌ0i cuÌ0a ngươi ta không thêÌ0 đáp đươÌ£c! Ta chiÌ0 biết ngách đá ma̬ ngươi baÌ0o ta chui va̬o rốt cuôÌ£c đaÌ’ đưa ta va̬ ngươi đến chôÌ’ na̬y, môÌ£t nơi không hê̬ có ánh dương quang!
Văn Quy Nguyên sưÌ£c nhớ laÌ£i:
- Ngách đá? VâÌ£y la̬ đêÌ£ đaÌ’ không chết dưới chươÌ0ng cuÌ0a laÌ’o va̬ chính đaÌ£i ca đaÌ’ đưa đêÌ£ đến đây?
Bất Thông thuâÌ£t laÌ£i cho Văn Quy Nguyên nghe:
- ... lúc ngươi hôn mê vi̬ duÌ£ng lưÌ£c quá nhiê̬u khiến kinh maÌ£ch tắc ngheÌ’n, ta phaÌ0i vư̬a chui va̬o ngách đá vư̬a đâÌ0y ngươi đi! MôÌ£t maÌ£ch nước ngâ̬m xuất hiêÌ£n cuốn phăng ta va̬ ngươi theo nó! Rơi va̬o đây, nếu ta không kiÌ£p xoay sơÌ0, có khi caÌ0 ta va̬ ngươi đê̬u biÌ£ tan xác vi̬ biÌ£ va va̬o nê̬n huyêÌ£t đôÌ£ng na̬y!
- ĐaÌ£i ca baÌ0o la̬ xoay sơÌ0! Xoay sơÌ0 thế na̬o?
Có tiếng Bất Thông hư̬ muÌ’i:
- Xoay sơÌ0 la̬ xoay sơÌ0! Co̬n như thế na̬o thi̬ lúc đó ta chiÌ0 biết la̬m theo baÌ0n năng, ta đâu nhớ roÌ’ tư̬ng chi tiết đêÌ0 kêÌ0 cho ngươi nghe? Ngươi câ̬n gi̬ phaÌ0i hoÌ0i kyÌ’ vâÌ£y?
Nhưng Văn Quy Nguyên vâÌ’n hoÌ0i:
- Va̬ sau đó, chính đaÌ£i ca laÌ£i chiếu theo Tu La bí kíp giúp đêÌ£ tiÌ0nh laÌ£i?
- Hư̬! Giúp ngươi tiÌ0nh thi̬ có, nhưng ngươi đư̬ng có nghiÌ’ ta lén hoÌ£c Tu La bí kíp cuÌ0a ngươi!
Văn Quy Nguyên bối rối:
- Lúc trước đêÌ£ không biết nên mới có ý nghiÌ’ không đúng! ĐaÌ£i ca đư̬ng trách đêÌ£ nưÌ’a!
- Ta cuÌ’ng đâu muốn như vâÌ£y! ChiÌ0 taÌ£i ngươi vư̬a baÌ0o la̬ ta chiếu theo Tu La bí kíp đêÌ0 cứu ngươi!
Văn Quy Nguyên ngâ̬n ngư̬:
- ĐêÌ£ nói như vâÌ£y la̬ có nguyên nhân!
Bất Thông giâÌ£n dưÌ’:
- Nguyên nhân gi̬? Nơi na̬y tối đen, đến ngưÌ0a ba̬n tay cuÌ’ng không thấy, du̬ ta có muốn xem bí kíp Tu La cuÌ0a ngươi cuÌ’ng...
Văn Quy Nguyên hốt hoaÌ0ng:
- Thi̬ đêÌ£ na̬o có nói đaÌ£i ca xem? ĐêÌ£ chiÌ0 muốn biết...
- Hư̬! Ngươi muốn biết gi̬ nưÌ’a?
- ĐêÌ£ chiÌ0 muốn biết đaÌ£i ca la̬m cách na̬o cứu tiÌ0nh đêÌ£?
Thanh âm cuÌ0a Bất Thông có phâ̬n hoa̬ hoaÌ’n:
- Ngươi biÌ£ tắc ngheÌ’n kinh maÌ£ch đúng không?
- Đúng!
- VâÌ£y chiÌ0 câ̬n đaÌ0 thông chôÌ’ tắc ngheÌ’n đó la̬ xong! Ngươi có thêÌ0 tưÌ£ đoán ma̬?
- Đoán thi̬ đêÌ£ có thêÌ0 đoán! Nhưng nếu muốn đaÌ0 thông thi̬...
- Hư̬! Thi̬ sao chứ? Hay ngươi laÌ£i nghiÌ’ ră̬ng ta câ̬n phaÌ0i am tươ̬ng Tu La công phu mới ngươi biÌ£ tắc ngheÌ’n chôÌ’ na̬o đêÌ0 đaÌ0 thông?
Văn Quy Nguyên chơÌ£t chu̬ng gioÌ£ng:
- ĐaÌ£i ca cố ti̬nh hiêÌ0u sai ý đêÌ£? ĐêÌ£ biết va̬ đêÌ£ chiÌ0 muốn nói, đaÌ£i ca câ̬n gi̬ phaÌ0i chiÌ£u tôÌ0n hao chân nguyên đêÌ0 giúp đêÌ£ đaÌ0 thông kinh maÌ£ch?
- Hư̬! La̬m gi̬ có chuyêÌ£n hao tôÌ0n? Do̬ theo kinh maÌ£ch cuÌ0a ngươi, biết chôÌ’ na̬o biÌ£ ngheÌ’n, phuÌ£t môÌ£t cái la̬ xong, đaÌ0 thông môÌ£t cách dêÌ’ da̬ng như vâÌ£y đó!
MăÌ£c cho Bất Thông muốn nói thế na̬o thi̬ nói, Văn Quy Nguyên chơ̬ khi Bất Thông dứt lơ̬i mới lên tiếng có phâ̬n giâÌ£n dưÌ’:
- Nếu dêÌ’ như thế thi̬ taÌ£i sao lâ̬n trước cuÌ’ng như lâ̬n na̬y, lâ̬n na̬o đêÌ£ tiÌ0nh laÌ£i cuÌ’ng caÌ0m thấy chân lưÌ£c tăng tiến? Nếu không phaÌ0i đaÌ£i ca hao tôÌ0n chân nguyên taÌ£i sao thanh âm cuÌ0a đaÌ£i ca bây giơ̬ cứ như ngươ̬i biÌ£ kiêÌ£t lưÌ£c?
- Ta...
- ĐaÌ£i ca đư̬ng giấu đêÌ£ nưÌ’a! ĐêÌ£ thâÌ£t sưÌ£ muốn biết nếu đaÌ£i ca không xem đêÌ£ la̬ ba̬o đêÌ£ cuÌ0a đaÌ£i ca, taÌ£i sao đaÌ£i ca laÌ£i chấp nhâÌ£n vi̬ đêÌ£ ma̬ hao tôÌ0n chân nguyên!
Có tiếng Bất Thông chống chế:
- Ta đaÌ’ nói ta không hao tôÌ0n chân nguyên! Không leÌ’ ngươi không tin ta?
- ĐêÌ£ không tin!
Vư̬a quát, Văn Quy Nguyên vư̬a đưa tay chôÌ£p bư̬a va̬o chôÌ’ y biết la̬ nơi Bất Thông đang ngô̬i!
Bất ngơ̬ có tiếng Bất Thông kêu:
- Ôi chao...
Văn Quy Nguyên hốt hoaÌ0ng va̬ gươÌ£ng nheÌ£ nơi y vư̬a chôÌ£p va̬o:
- Tay cuÌ0a đaÌ£i ca? Tay cuÌ0a đaÌ£i ca sao laÌ£i thế na̬y?
Bất Thông du̬ng cánh tay co̬n laÌ£i xô y ra:
- Ngươi hoÌ0i đêÌ0 la̬m gi̬? Tránh ra, đư̬ng la̬m ta đau! Hư̬! Ta chưa chết đâu, ngươi không câ̬n hốt hoaÌ0ng như vâÌ£y! Năm nga̬y, cu̬ng lắm la̬ mươ̬i nga̬y, ta seÌ’ bi̬nh phuÌ£c laÌ£i như cuÌ’! ChiÌ0 khó vâÌ£n duÌ£ng môÌ£t chút, chứ na̬o như phế boÌ0 caÌ0 cánh tay? Ngươi ngô̬i lu̬i ra na̬o!
Văn Quy Nguyên không hê̬ ngô̬i diÌ£ch lu̬i như Bất Thông baÌ0o, trái laÌ£i y rít qua keÌ’ răng:
- Đây la̬ sưÌ£ xoay sơÌ0 cuÌ0a đaÌ£i ca nói, đúng không? ĐêÌ0 cứu đêÌ£, đaÌ£i ca phaÌ0i hy sinh môÌ£t cánh tay, đaÌ£i ca đư̬ng tươÌ0ng đêÌ£ không đoán ra! Hư̬! ĐaÌ’ vâÌ£y, sao đaÌ£i ca co̬n vi̬ đêÌ£ ma̬ hao tôÌ0n chân lưÌ£c? TaÌ£i sao chứ? PhaÌ0i chăng vi̬ đaÌ£i ca đaÌ’ nhi̬n nhâÌ£n đêÌ£ la̬ ba̬o đêÌ£ cuÌ0a đaÌ£i ca?
- Không ph...
ĐiÌ£nh nói không phaÌ0i đêÌ0 phuÌ0 nhâÌ£n nhưng trước thái đôÌ£ quá quyết liêÌ£t cuÌ0a Quy Nguyên khiến Bất Thông phaÌ0i ngheÌ£n lơ̬i! Quy Nguyên thét:
- ĐaÌ£i ca đư̬ng tưÌ£ dối lo̬ng! ĐêÌ£ không câ̬n biết mâÌ’u thân đêÌ£ nghiÌ’ gi̬ va̬ seÌ’ nói gi̬, tưÌ£ đêÌ£ biết đaÌ£i ca chính la̬ đaÌ£i ca cuÌ0a đêÌ£! ĐaÌ£i ca cuÌ’ng không câ̬n giaÌ0i thích vê̬ chuyêÌ£n phuÌ£ thân! ĐêÌ£ tin phuÌ£ thân chết không phaÌ0i do lêÌ£nh đươ̬ng. Vi̬ chính lêÌ£nh đươ̬ng đaÌ’ baÌ0o đaÌ£i ca phaÌ0i ti̬m cách báo thu̬ cho phuÌ£ thân! ĐêÌ£ tin va̬o nhưÌ’ng gi̬ đêÌ£ nói!
Bất Thông thâÌ’n thơ̬ buông môÌ£t câu:
- Nhưng lêÌ£nh đươ̬ng không tin như vâÌ£y!
Văn Quy Nguyên ngô̬i lu̬i laÌ£i:
- Gia mâÌ’u không tin vi̬ gia mâÌ’u quá hâÌ£n! PhuÌ£ nhân na̬o ma̬ không như vâÌ£y, đaÌ£i ca? Nhưng đêÌ£ nghiÌ’ khác, đêÌ£ tin trong chuyêÌ£n na̬y nhất điÌ£nh phaÌ0i có nhiê̬u điê̬u bí âÌ0n! PhuÌ£ thân đaÌ’ biÌ£ keÌ0 khác ám haÌ£i. Va̬ vi̬ muốn báo thu̬, mâÌ’u thân đaÌ£i ca mới phaÌ0i đưa đaÌ£i ca đi khoÌ0i trang viêÌ£n!
Bất Thông laÌ£i buông thêm môÌ£t câu:
- Rất tiếc, mâÌ’u thân ta laÌ£i không cho ta biết keÌ0 đó la̬ ai!
Bất ngơ̬, Văn Quy Nguyên baÌ0o:
- ĐêÌ£ có thêÌ0 đoán ra keÌ0 đó!
Bất Thông giâÌ£t mi̬nh:
- La̬ ai? Sao đêÌ£ đoán đươÌ£c?
Văn Quy Nguyên phi̬ cươ̬i:
- Rốt cuôÌ£c đaÌ£i ca cuÌ’ng phaÌ0i goÌ£i đêÌ£ la̬ đêÌ£!
Bất Thông thơÌ0 da̬i:
- Đâu phaÌ0i bây giơ̬ ta mới goÌ£i? Tư̬ khi biết roÌ’ moÌ£i chuyêÌ£n, nếu lêÌ£nh đươ̬ng không có lơ̬i ngăn caÌ0n. Ta đaÌ’ goÌ£i như vâÌ£y rô̬i! Ma̬ thôi, đêÌ£ vư̬a nói đêÌ£ có đoán ra ngươ̬i đó, la̬ ai?
Văn Quy Nguyên thoáng do dưÌ£:
- Không chiÌ0 môÌ£t, đêÌ£ nghi ngơ̬ hai ngươ̬i!
- ChiÌ0 nghi thôi sao?
- ĐaÌ£i ca đư̬ng vôÌ£i thất voÌ£ng! Du̬ la̬ nghi nhưng đêÌ£ tin chắc đêÌ£ không nghi lâ̬m!
- Họ la̬ ai?
- MôÌ£t la̬ Tôn Nhất Bình!
- Tôn Nhất Bình? TaÌ£i sao?
Văn Quy Nguyên hâÌ£m hưÌ£c:
- Nguyên nhân laÌ’o muốn chiếm đoaÌ£t Thiên Nhất Trang, đêÌ£ đaÌ’ biết, đó la̬ laÌ’o muốn báo thu̬ cho sư phuÌ£ cuÌ0a laÌ’o!
- UÌ0a! Sư phuÌ£ cuÌ0a laÌ’o không phaÌ0i la̬ Văn laÌ’o Trang chuÌ0, nôÌ£i tôÌ0 cuÌ0a đêÌ£ sao?
- ĐaÌ£i ca đư̬ng quên đó cuÌ’ng la̬ nôÌ£i tôÌ0 cuÌ0a đaÌ£i ca?
- Hư̬m! ChiÌ0 vi̬... ta chưa quen lắm với điê̬u na̬y!
Văn Quy Nguyên giaÌ0i thích tiếp:
- Sau lâ̬n laÌ’o đêÌ0 lôÌ£ Xích Dương chươÌ0ng, đêÌ£ chơÌ£t nhớ đến lơ̬i nói cuÌ0a Điê̬n bá bá...
- Điê̬n bá bá? Có phaÌ0i nhân vâÌ£t ta đaÌ’ thấy nói chuyêÌ£n với đêÌ£ ơÌ0 Tu La Viện?
- Không sai, la̬ laÌ’o! ĐêÌ£ nói tiếp, như lơ̬i Điê̬n bá bá kêÌ0 laÌ£i, lúc sinh thơ̬i nôÌ£i tôÌ0 có vi̬ công đaÌ£o voÌ’ lâm haÌ£ sát môÌ£t ác ma có danh hiêÌ£u la̬ Xích HoaÌ0 Đâ̬u Đa̬. Do Tôn Nhất Bình đêÌ0 lôÌ£ công phu na̬y, đêÌ£ biết laÌ’o muốn báo thu̬ cho Xích HoaÌ0 Đâ̬u Đa̬ nên ti̬m cách loÌ£t va̬o Văn gia va̬ sau đó đươÌ£c nôÌ£i tôÌ0 thu la̬m truyê̬n nhân!
Bất Thông baÌ0o:
- Như vâÌ£y thi̬ có liên quan gi̬ đến cái chết cuÌ0a phuÌ£ thân?
- Đó la̬ điê̬u nghi ngơ̬ thứ nhất, thứ hai, ắt phaÌ0i có nguyên do na̬o đó Tôn Nhất Bình mới cố ti̬nh huyÌ0 diêÌ£t Tu La Viện! ĐêÌ£ nghiÌ’, do phuÌ£ thân luôn lưu nguÌ£ ơÌ0 Tu La Viện, Tôn Nhất Bình sơÌ£ trước khi chết, phuÌ£ thân kiÌ£p nói roÌ’ tên laÌ’o cho ai đó ơÌ0 Tu La Viện!
- Như đêÌ£ nói, laÌ’o muốn sát nhân diêÌ£t khâÌ0u nên phaÌ0i huyÌ0 diêÌ£t toa̬n bôÌ£ viêÌ£n Tu La?
- Đó la̬ điê̬u đêÌ£ nghi ngơ̬!
Bất Thông â̬m ư̬:
- Cứ đêÌ0 đó đaÌ’! Bây giơ̬ nói sang ngươ̬i thứ hai, la̬ ai?
Văn Quy Nguyên la̬m cho Bất Thông giâÌ£t mi̬nh khi gă̬n gioÌ£ng đáp:
- La̬ Điền Trung, ngươ̬i đêÌ£ vư̬a goÌ£i la̬ Điê̬n bá bá!
- Sao đêÌ£ nghi laÌ’o?
Văn Quy Nguyên chơÌ£t hoÌ0i:
- ĐaÌ£i ca có nhớ laÌ’o câÌ0u hôÌ£ pháp na̬o đó đaÌ’ duÌ£ đaÌ£i ca loÌ£t va̬o giưÌ’a khu rư̬ng, nơi có âÌ0n ta̬ng trâÌ£n thế ky̬ môn?
- Không sai! ĐêÌ£ nghi laÌ’o la̬...
Văn Quy Nguyên ngắt lơ̬i:
- Ngươ̬i ngoa̬i không thêÌ0 am tươ̬ng lối xuất nhâÌ£p trâÌ£n đô̬! Hơn nưÌ’a, đaÌ’ có môÌ£t Điền Quy Nông la̬ gian tế ơÌ0 phái Hoa Sơn, đêÌ£ không thêÌ0 không nghiÌ’ Điền Quy Nông va̬ Điền Trung có liên quan.
Bất Thông bâÌ£t kêu:
- PhaÌ0i rô̬i! Ta có nghe Điền Quy Nông nhắc đến môÌ£t ngươ̬i, đươÌ£c y goÌ£i la̬ gia phuÌ£! Co̬n nưÌ’a, giơ̬ nghe đêÌ£ nói ta mới nhớ, vóc dáng cuÌ0a laÌ’o câÌ0u hôÌ£ pháp rất giống ngươ̬i ta đaÌ’ nhi̬n thấy ơÌ0 Tu La Viện cu̬ng với đêÌ£! Đích xác laÌ’o la̬ Điền Trung!
Văn Quy Nguyên tiếp lơ̬i:
- BaÌ0y năm trước, đêÌ£ nghiÌ’ không phaÌ0i ngâÌ’u nhiên Điền Trung đến Tu La Viện đêÌ0 đưa đêÌ£ đi! Như laÌ’o nói, laÌ’o không ti̬m thấy gia mâÌ’u! Sau na̬y, khi laÌ’o baÌ0o đi ti̬m di hoÌ£c cuÌ0a Ma Trung Tử, bây giơ̬ nhớ laÌ£i, đêÌ£ tin chắc đó la̬ sưÌ£ sắp đăÌ£t cuÌ0a laÌ’o, đêÌ0 đêÌ£ găÌ£p laÌ£i Tôn Nhất Bình va̬ sau cu̬ng đươÌ£c Tôn Nhất Bình đưa vê̬ Thiên Nhất Trang!
- Ý la̒o la̬ gi̬?
- LaÌ’o cuÌ’ng muốn chiếm đoaÌ£t sơÌ0 hoÌ£c cuÌ0a Thiên Nhất Trang! Điê̬u na̬y chứng toÌ0 laÌ’o có dưÌ£ mưu tư̬ lâu! Như vâÌ£y, cái chết cuÌ0a phuÌ£ thân cuÌ’ng đáng nghi cho laÌ’o!
Bất Thông ngô̬i im suy nghiÌ’ môÌ£t lúc mới lên tiếng:
- Trong hai ngươ̬i ta nghi Điền Trung nhiê̬u hơn! Tôn Nhất Bình nếu đaÌ’ ám haÌ£i nôÌ£i tôÌ0, mối thu̬ cuÌ0a laÌ’o kêÌ0 như đaÌ’ đươÌ£c báo phuÌ£c, laÌ’o đâu câ̬n haÌ£ thuÌ0 phuÌ£ thân! Nhưng co̬n điê̬u na̬y nưÌ’a...
Cha̬ng kêÌ0 cho Văn Quy Nguyên nghe vê̬ lơ̬i đối thoaÌ£i giưÌ’a laÌ’o Môn chuÌ0 thâ̬n bí va̬ laÌ’o câÌ0u hôÌ£ pháp. Sau đó cha̬ng nói:
- NhưÌ’ng di hoÌ£c cuÌ0a Ma Trung Tử ơÌ0 VoÌ’ Di Sơn chiÌ0 la̬ nhưÌ’ng phâ̬n không đươÌ£c đâ̬y đuÌ0, do laÌ’o Môn chuÌ0 cố ti̬nh lưu laÌ£i! Chứng toÌ0 boÌ£n chúng chiÌ0 muốn nhắm va̬o muÌ£c đích na̬o đó, va̬ ta nghiÌ’ cuÌ’ng la̬ sơÌ0 hoÌ£c cuÌ0a Văn gia!
Văn Quy Nguyên tán tha̬nh:
- Đúng vâÌ£y! LaÌ’o Môn chuÌ0 đaÌ’ đêÌ0 lôÌ£ ý đô̬ đó khi quyết tâm bắt giưÌ’ đêÌ£!
Bất Thông hoang mang:
- Nhưng sơÌ0 hoÌ£c cuÌ0a Văn gia lơÌ£i haÌ£i như thế na̬o khiến ai ai cuÌ’ng muốn chiếm đoaÌ£t?
Văn Quy Nguyên thơÌ0 ra:
- Nếu muốn roÌ’ điê̬u na̬y trư̬ phi chúng ta va̬o đươÌ£c Văn gia mâÌ£t thất!
- ĐêÌ£ chưa va̬o ư?
- Chưa! KêÌ0 caÌ0 Tôn Nhất Bình va̬ có khi caÌ0 Điền Trung nưÌ’a cuÌ’ng vâÌ£y, không ai biết cách khai mơÌ0 cơ quan!
Bất Thông bâÌ£t cươ̬i:
- CuÌ’ng như Tu La Mật Thất chứ gi̬? Ha... ha... Ai cuÌ’ng vâÌ£y, lúc na̬o cuÌ’ng muốn taÌ£o veÌ0 bí hiêÌ0m đến chôÌ’ cất giấu voÌ’ hoÌ£c cuÌ’ng... Ôi chao!
ĐôÌ£t nhiên Bất Thông kêu đau khiến Văn Quy Nguyên lo ngaÌ£i:
- Có gi̬ không ôÌ0n sao đaÌ£i ca?
Có tiếng Bất Thông rên riÌ0:
- Không biết boÌ£n ta co̬n ơÌ0 đây bao lâu! Nếu không kiÌ£p ti̬m lối thoát., ta e, hai ta ắt phaÌ0i chết đói.
Nghe Bất Thông nhắc, Văn Quy Nguyên cuÌ’ng caÌ0m thấy đói cô̬n ca̬o! Y hoÌ0i:
- ĐaÌ£i ca có thưÌ0 ti̬m quanh đây chưa?
Cha̬ng đáp:
- Ta la̬m gi̬ có thi̬ giơ̬? Ta cuÌ’ng ngất môÌ£t lúc lâu, khi cánh tay biÌ£ gaÌ’y...
- ĐaÌ£i ca phaÌ0i choÌ0i tay đêÌ0 chiÌ£u đưÌ£ng caÌ0 hai sao?
- Hư̬! Ta đâu daÌ£i du̬ng tay đêÌ0 choÌ0i! Đó la̬ lúc sắp rơi xuống, ta cố quơ loaÌ£n xung quanh không ngơ̬ va tay va̬o đá!
- Nếu chiÌ0 va không thôi thi̬ đâu đến nôÌ’i gaÌ’y?
Bất Thông hâ̬m hư̬:
- Đó la̬ chôÌ’ đaÌ’ môÌ£t lâ̬n biÌ£ gaÌ’ ĐiÌ£ch Ha̬nh du̬ng ngưÌ£a xéo va̬o! Ta cuÌ’ng đâu ngơ̬ seÌ’ biÌ£ va̬ va̬o đúng chôÌ’ đó?
- ĐiÌ£ch Ha̬nh na̬o? Có phaÌ0i CưÌ0u VyÌ’ Tiên ĐiÌ£ch Ha̬nh, đaÌ£i đêÌ£ tưÌ0 cuÌ0a Côn Luân phái?
- La̬ y!
Bất Thông đáp xong, nghe Văn Quy Nguyên vư̬a lâÌ0m bâÌ0m vư̬a đi loanh quanh như muốn do̬ xét điÌ£a hi̬nh chôÌ’ na̬y:
- Nếu la̬ y, đươÌ£c, rô̬i y cuÌ’ng phaÌ0i nếm thuÌ0 đoaÌ£n cuÌ0a ta! Hư̬!
Bất Thông caÌ0m thấy nao lo̬ng qua thái đôÌ£ đối xưÌ0 cuÌ0a Văn Quy Nguyên da̬nh cho cha̬ng! Cha̬ng không ngơ̬ cha̬ng va̬ Văn Quy Nguyên laÌ£i la̬ hai huynh đêÌ£ cu̬ng môÌ£t phuÌ£ thân! Va̬ cha̬ng cuÌ’ng chưa dám tin cha̬ng la̬ ngươ̬i hoÌ£ Văn cho du̬ đaÌ’ đươÌ£c nghe mâÌ’u thân cuÌ0a Văn Quy Nguyên đê̬ quyết như thế...
Bất chơÌ£t, tiếng hô hoán cuÌ0a Văn Quy Nguyên la̬m cha̬ng bư̬ng tiÌ0nh:
- ĐaÌ£i ca! May quá, ơÌ0 đây có lối thoát!
Cha̬ng chưa kiÌ£p đứng lên thi̬ laÌ£i nghe Văn Quy Nguyên kêu:
- Có caÌ0 môÌ£t bôÌ£ cốt khô nưÌ’a, đaÌ£i ca!
Va̬
Xoạch!
Sau tiếng đôÌ£ng na̬y, môÌ£t tia lưÌ0a nháng lên va̬ trên tay Văn Quy Nguyên đang la̬ môÌ£t ngoÌ£n hoaÌ0 tâÌ£p vư̬a bư̬ng cháy!
Qua cái nhi̬n cuÌ0a cha̬ng, Văn Quy Nguyên đang đứng trong môÌ£t thaÌ£ch đôÌ£ng vuông vắn va̬ y cuÌ’ng đang nhi̬n chă̬m chă̬m va̬o đâu đó dưới chân y!
Bất Thông đứng lên va̬ đi đến chôÌ’ Văn Quy Nguyên!
Khi đến khá gâ̬n, cha̬ng cuÌ’ng phaÌ0i nhi̬n sưÌ’ng như Quy Nguyên đang nhi̬n!
ƠÌ0 dưới nê̬n thaÌ£ch đôÌ£ng, ngoa̬i nhưÌ’ng vâÌ£t duÌ£ng đaÌ’ biÌ£ ném tứ tung, Bất Thông nhi̬n thấy môÌ£t bôÌ£ cốt khô đang trong tư thế nă̬m soÌ’ng soa̬i! Va̬ ơÌ0 ngón tay chiÌ0 cuÌ0a bôÌ£ cốt khô la̬ môÌ£t do̬ng chưÌ’ nghêÌ£ch ngoaÌ£c:
"Ta đaÌ’ biÌ£ lư̬a! LaÌ’o câÌ0u không cất di hoÌ£c ơÌ0 đây! Ta chết không nhắm mắt! Xích hoaÌ0...".
Không thêÌ0 hiêÌ0u đây la̬ chuyêÌ£n gi̬, Bất Thông phaÌ0i lên tiếng:
- ĐêÌ£ có hiêÌ0u gi̬ không?
Văn Quy Nguyên sưÌ£c tiÌ0nh, quay laÌ£i nhi̬n Bất Thông bă̬ng ánh mắt laÌ£ ky̬!
Sau đó, nhơ̬ khi quay laÌ£i na̬y, Văn Quy Nguyên như nhi̬n thấy môÌ£t vâÌ£t ơÌ0 phía sau Bất Thông nên y vôÌ£i vaÌ’ tiến đến!
Cha̬ng lo ngaÌ£i, bước tránh qua môÌ£t bên!
Va̬ sau đó, khi Văn Quy Nguyên du̬ng ngoÌ£n hoaÌ0 tâÌ£p đêÌ0 châm sáng môÌ£t ngoÌ£n nến không hiêÌ0u sao laÌ£i có ơÌ0 đây, Bất Thông mới nghe Văn Quy Nguyên nói:
- Đây la̬ ha̬i cốt cuÌ0a Xích HoaÌ0 Đâ̬u Đa̬, ngươ̬i ma̬ đêÌ£ vư̬a baÌ0o đaÌ’ biÌ£ nôÌ£i tôÌ0 haÌ£ sát! Hoá ra laÌ’o không chết do nôÌ£i tôÌ0! ChuyêÌ£n gi̬ đaÌ’ xaÌ0y ra, đêÌ£ hoa̬n toa̬n không hiêÌ0u!
Nhơ̬ có ánh sáng tư̬ ngoÌ£n baÌ£ch laÌ£p Bất Thông đôÌ£t nhiên nhi̬n thấy môÌ£t vâÌ£t! Cha̬ng goÌ£i Quy Nguyên:
- Như đó la̬ vâÌ£t có lưu tưÌ£?
Quy Nguyên vôÌ£i nhăÌ£t lên:
- ĐaÌ£i ca nói không sai! Trên maÌ0nh da dê cuÌ’ kyÌ’ na̬y quaÌ0 nhiên có lưu tưÌ£. MuÌ£c lưÌ£c cuÌ0a đaÌ£i ca thâÌ£t tinh tươ̬ng.
Vư̬a nói Văn Quy Nguyên vư̬a ném maÌ0nh da dê vốn haÌ’y co̬n đươÌ£c cuôÌ£n tro̬n vê̬ phía Bất Thông!
ĐiÌ£nh đưa tay chôÌ£p lấy nhưng với caÌ0m giác mơ hô̬ la̬ dươ̬ng như có điê̬u gi̬ không đúng lắm, Bất Thông không nhưÌ’ng không chôÌ£p ma̬ co̬n bất ngơ̬ diÌ£ch ngươ̬i qua môÌ£t bên!
CaÌ0m giác đó không hê̬ đánh lư̬a Bất Thông. Cha̬ng chưa kiÌ£p mơÌ0 miêÌ£ng đêÌ0 hoÌ0i hay đêÌ0 nói gi̬, Văn Quy Nguyên đaÌ’ bất ngơ̬ lao đến thâÌ£t nhanh.
Vút!
Va̬ khi huyêÌ£t ĐiÌ£nh thân cuÌ0a cha̬ng đaÌ’ biÌ£ chế ngưÌ£, Văn Quy Nguyên mới lên tiếng:
- Sao đaÌ£i ca cứ lâÌ0n tránh đêÌ£? ĐêÌ£ chiÌ0 muốn tốt cho đaÌ£i ca thôi!
Tuy thất kinh vi̬ ha̬nh đôÌ£ng ky̬ diÌ£ cuÌ0a Văn Quy Nguyên, nhưng Bất Thông kiÌ£p nhi̬n thấy ba̬n tay taÌ0 cuÌ0a y đang nắm chăÌ£t nên tư̬ tốn hoÌ0i:
- ĐêÌ£ đang giưÌ’ vâÌ£t gi̬ trong tay?
Tư̬ ánh mắt cuÌ0a Văn Quy Nguyên liê̬n loé lên tia kinh ngaÌ£c:
- ĐaÌ£i ca đaÌ’ nhi̬n thấy tất caÌ0 ư? Vi̬ nhi̬n thấy nên đaÌ£i ca đoán ra ý điÌ£nh cuÌ0a đêÌ£?
Bất Thông trâ̬m gioÌ£ng:
- Ta hoÌ0i đêÌ£, vâÌ£t gi̬ đêÌ£ đang giưÌ’ trong tay?
Y xoe̬ ra:
- Tuyết Liên TưÌ0! ĐaÌ£i ca đaÌ’ thấy sao co̬n hoÌ0i đêÌ£?
Bất Thông nhi̬n sưÌ’ng va̬o vâÌ£t đó va̬ chơÌ£t hiêÌ0u taÌ£i sao khi naÌ’y cha̬ng phát hiêÌ£n ơÌ0 Văn Quy Nguyên có nhưÌ’ng cái nhi̬n ky̬ laÌ£! Cha̬ng hoÌ0i va̬ mong khi y đáp cha̬ng seÌ’ nghiÌ’ ra biêÌ£n pháp thưÌ£c hiêÌ£n ý điÌ£nh cuÌ0a cha̬ng:
- Đây la̬ vâÌ£t cuÌ’ng cuÌ0a Xích HoaÌ0 Đâ̬u Đa̬?
Văn Quy Nguyên diÌ’ nhiên phaÌ0i đáp:
- Không sai! Lúc đêÌ£ phaÌ0i do̬ ti̬m bă̬ng tay, cu̬ng với ngoÌ£n hoaÌ0 tâÌ£p đêÌ£ cuÌ’ng ti̬m thấy Thiên Niên Tuyết Liên TưÌ0 bên caÌ£nh ha̬i cốt cuÌ0a laÌ’o!
Bất Thông vâÌ’n chưa nghiÌ’ ra biêÌ£n pháp khaÌ0 diÌ’ nên hoÌ0i tiếp:
- Sao đêÌ£ nhâÌ£n ra đó la̬ Thiên Niên Tuyết Liên TưÌ0 du̬ chưa nhi̬n thấy?
- CuÌ’ng la̬ Điền Trung năm xưa có giaÌ0i thích. LaÌ’o nói, trong các loaÌ£i linh dươÌ£c quý hiếm chiÌ0 có Thiên Niên Tuyết Liên TưÌ0 la̬ có mu̬i thơm dêÌ’ nhâÌ£n ra va̬ laÌ’o có lâ̬n nhi̬n thấy! Có phaÌ0i đaÌ£i ca vi̬ ngưÌ0i đươÌ£c mu̬i viÌ£ na̬y nên đoán biết ý điÌ£nh cuÌ0a đêÌ£?
MaÌ’i vâÌ’n không nghiÌ’ ra biêÌ£n pháp gi̬, Bất Thông đa̬nh nói thâÌ£t:
- Ta không nhi̬n thấy cuÌ’ng không ngưÌ0i đươÌ£c mu̬i hương như đêÌ£ đoán!
Văn Quy Nguyên kinh ngaÌ£c:
- VâÌ£y taÌ£i sao đaÌ£i ca vư̬a rô̬i có phaÌ0n ứng...
Bất Thông ngắt lơ̬i:
- Ánh mắt ky̬ laÌ£ cuÌ0a đêÌ£ la̬ môÌ£t, tiếp đó la̬ cuôÌ£n da dê chưa đươÌ£c đêÌ£ mơÌ0 ra nhưng đêÌ£ vâÌ’n nói la̬ có chưÌ’, bao nhiêu đó cuÌ’ng đuÌ0 cho ta nghi ngơ̬!
NhoeÌ0n cươ̬i, Văn Quy Nguyên hoÌ0i:
- ĐaÌ£i ca nghi ngơ̬ thế na̬o?
Cha̬ng chơÌ£t cao gioÌ£ng:
- Ta seÌ’ không du̬ng Thiên Niên Tuyết Liên TưÌ0. VâÌ£t đó chiÌ0 câ̬n cho đêÌ£, seÌ’ giúp đêÌ£ tăng cao chân lưÌ£c, có thêÌ0 sau na̬y khi đêÌ£ du̬ng Tu La Ám Minh chươÌ0ng seÌ’ không biÌ£ nhưÌ’ng biến cố bất ngơ̬ nưÌ’a!
Văn Quy Nguyên laÌ£i miÌ0m cươ̬i:
- QuaÌ0 nhiên đaÌ£i ca xứng la̬ đaÌ£i ca cuÌ0a đêÌ£! NhưÌ’ng gi̬ đêÌ£ điÌ£nh nói hoăÌ£c điÌ£nh la̬m đaÌ£i ca đê̬u suy đoán ra! ĐêÌ£ bái phuÌ£c thâÌ£t đấy! Nhưng đêÌ£ không thêÌ0 du̬ng vâÌ£t na̬y! ĐêÌ£ đaÌ’ quyết ý rô̬i, ngươ̬i câ̬n du̬ng chính la̬ đaÌ£i ca!
Vư̬a nói y vư̬a ti̬m cách nhét haÌ£t Thiên Niên Tuyết Liên TưÌ0 va̬o miêÌ£ng Bất Thông. Bất Thông cố mím chăÌ£t miêÌ£ng va̬ quyết la̬m đúng như lơ̬i cha̬ng đaÌ’ nói!
Văn Quy Nguyên không hê̬ bưÌ£c tức cuÌ’ng không câ̬n gi̬ phaÌ0i vôÌ£i vi̬ Bất Thông đaÌ’ biÌ£ chế truÌ£ huyêÌ£t đaÌ£o nên trước sau cuÌ’ng phaÌ0i nuốt! Văn Quy Nguyên laÌ£i nói:
- ĐaÌ’ hai lâ̬n đaÌ£i ca hao tôÌ0n chân nguyên vi̬ đêÌ£, đaÌ£i ca phaÌ0i du̬ng vâÌ£t na̬y la̬ hơÌ£p đaÌ£o lý! Na̬o, đaÌ£i ca co̬n chơ̬ gi̬ nưÌ’a?
Cứ giă̬ng co như thế, keÌ0 cố nhét va̬o ngươ̬i không chiÌ£u mơÌ0 miêÌ£ng, đôÌ£t nhiên Văn Quy Nguyên kêu lên:
- Ôi chao! ĐôÌ£c xa̬...!
Bất Thông hốt hoaÌ0ng:
- Đâu? ƯÌ£c...!
HaÌ£t Thiên Niên Tuyết Liên TưÌ0 lâÌ£p tức chui toÌ£t va̬o miêÌ£ng Bất Thông ngay khi cha̬ng mơÌ0 miêÌ£ng hoÌ0i!
Biết đaÌ’ biÌ£ Văn Quy Nguyên lư̬a, Bất Thông giâÌ£n dưÌ’!
- Trong chúng ta, đêÌ£ la̬ ngươ̬i câ̬n du̬ng hơn ta, sao đêÌ£...
Do̬ng thanh âm đang tuôn chaÌ0y cuÌ0a Bất Thông phaÌ0i đôÌ£t ngôÌ£t dư̬ng laÌ£i do đaÌ’ biÌ£ Văn Quy Nguyên điêÌ0m va̬o Á huyêÌ£t!
Nhi̬n va̬o mắt Bất Thông, biết cha̬ng đang phâÌ’n nôÌ£, Văn Quy Nguyên lo âu:
- Du̬ gi̬ đaÌ£i ca cuÌ’ng đaÌ’ nuốt! Không leÌ’ vi̬ chuyêÌ£n na̬y đaÌ£i ca giâÌ£n đêÌ£ maÌ’i sao?
Không thêÌ0 biêÌ0u lôÌ£ bă̬ng lơ̬i, Bất Thông đương nhiên chiÌ0 có thêÌ0 đêÌ0 lôÌ£ tâm traÌ£ng qua ánh mắt! Nhưng khi nghe Văn Quy Nguyên nói như vâÌ£y, ánh mắt cuÌ0a cha̬ng ngay sau đó chơÌ£t diÌ£u đi.
Văn Quy Nguyên thơÌ0 pha̬o nheÌ£ nhoÌ’m:
- ĐêÌ£ biết đaÌ£i ca vâÌ’n cam tâm nhươ̬ng cho đêÌ£! Nhưng đây la̬ chuyêÌ£n đaÌ’ rô̬i va̬ cuÌ’ng la̬ lo̬ng tha̬nh cuÌ0a đêÌ£, không leÌ’ đaÌ£i ca cứ nhất mưÌ£c chối tư̬? Nếu đaÌ£i ca toÌ0 dấu hiêÌ£u chấp thuâÌ£n, đêÌ£ seÌ’ giaÌ0i huyêÌ£t cho đaÌ£i ca! Va̬ câ̬n nhất la̬ đaÌ£i ca phaÌ0i nghe theo đêÌ£, phaÌ0i lâÌ£p tức toaÌ£ công giúp công năng hiêÌ£u duÌ£ng cuÌ0a Thiên Niên Tuyết Liên TưÌ0 đươÌ£c phát huy troÌ£n veÌ£n! ĐaÌ£i ca nghiÌ’ sao?
Bất Thông thơÌ0 da̬i va̬ cố ý chớp mắt va̬i lươÌ£t đêÌ0 biêÌ0u thiÌ£ sưÌ£ chấp thuâÌ£n!
Vư̬a đưa tay giaÌ0i huyêÌ£t cho cha̬ng, Văn Quy Nguyên vư̬a nói:
- ĐaÌ£i ca đư̬ng mong nghiÌ’ cách khống chế đêÌ£! Ngay lúc na̬y công lưÌ£c cuÌ0a đaÌ£i ca không thêÌ0 so với đêÌ£, đaÌ£i ca chiÌ0 phí công vô ích!
Đúng la̬ Bất Thông đang có ý na̬y nhưng chiÌ0 khi Văn Quy Nguyên nói cha̬ng mới hiêÌ0u đó la̬ sưÌ£ thâÌ£t!
Do đó ngay khi huyêÌ£t đaÌ£o đươÌ£c giaÌ0i khai, Bất Thông chiÌ0 biết nhi̬n sưÌ’ng Văn Quy Nguyên với nhưÌ’ng lơ̬i lắp bắp:
- Ta... ta... đêÌ£... đêÌ£...
Văn Quy Nguyên phi̬ cươ̬i:
- ĐaÌ£i ca đaÌ’ lo cho đêÌ£ nhiê̬u lâ̬n rô̬i, lâ̬n na̬y mới đến lươÌ£t đêÌ£! Nếu muốn caÌ0m kích, đêÌ£ nghiÌ’, đaÌ£i ca nên toaÌ£ công ngay. Có như thế đuÌ0 la̬m đêÌ£ ha̬i lo̬ng!
Bất Thông thơÌ0 da̬i va̬ đa̬nh ngô̬i xuống như Quy Nguyên baÌ0o!
ThâÌ£t bất ngơ̬, cha̬ng ngô̬i đúng ngay va̬o cuôÌ£n da dê, khi naÌ’y vi̬ cha̬ng không chôÌ£p nên rơi ơÌ0 ngay phía sau cha̬ng!
Đưa tay nhăÌ£t lấy cha̬ng mơÌ0 ra xem! ThoaÌ£t xem cha̬ng liê̬n kêu lên:
- LaÌ’o haÌ’y co̬n môÌ£t haÌ£t Thiên Niên Tuyết Liên TưÌ0 nưÌ’a! Mau ti̬m xem Nguyên đêÌ£!
Văn Quy Nguyên ngơÌ’ cha̬ng lâÌ£p mưu đêÌ0 lư̬a y nên lắc đâ̬u:
- Đâu có may mắn ngâÌ’u nhiên như vâÌ£y, đaÌ£i ca?
Biết roÌ’ ý nghiÌ’ cuÌ0a Văn Quy Nguyên, Bất Thông phanh rôÌ£ng cuôÌ£n da dê, quay măÌ£t có tưÌ£ daÌ£ng vê̬ phía Văn Quy Nguyên:
- ĐêÌ£ xem qua khắc biết!
CuÌ’ng đoÌ£c lướt qua như Bất Thông khi naÌ’y, Văn Quy Nguyên caÌ0 mư̬ng:
- QuaÌ0 nhiên có đến hai haÌ£t! ĐaÌ£i ca mau ti̬m giúp đêÌ£ na̬o!
LâÌ£p tức, caÌ0 Bất Thông va̬ Văn Quy Nguyên cu̬ng hăm hơÌ0 ti̬m khắp nơi!
Đến khi ti̬m thấy môÌ£t haÌ£t nưÌ’a, Bất Thông cuÌ’ng phát hiêÌ£n môÌ£t vâÌ£t khác! Cha̬ng goÌ£i Văn Quy Nguyên:
- Ta ti̬m thấy rô̬i! Có caÌ0 kinh văn Xích Dương chươÌ0ng cuÌ0a laÌ’o nưÌ’a!
Văn Quy Nguyên chiÌ0 đưa tay đón lấy haÌ£t Tuyết Liên TưÌ0.
Sau khi thaÌ0y va̬o miêÌ£ng, Văn Quy Nguyên baÌ0o:
- Tâm nguyêÌ£n cuÌ0a laÌ’o chúng ta seÌ’ ba̬n đến sau. Cứ toaÌ£ công đaÌ’!
Bây giơ̬, khi phâ̬n ai cuÌ’ng có, Bất Thông mới thưÌ£c sưÌ£ yên tâm! Cha̬ng lâÌ£p tức toaÌ£ công như Văn Quy Nguyên đaÌ’ bắt đâ̬u.
o O o
Sau khi xem laÌ£i môÌ£t lâ̬n nưÌ’a maÌ0nh da dê, Bất Thông có nghi ngơ̬:
- Như laÌ’o Xích HoaÌ0 Đâ̬u Đa̬ lưu tưÌ£, vi̬ Tôn Nhất Bình muốn chiếm đoaÌ£t maÌ0nh da dê na̬y nên nhân lúc laÌ’o biÌ£ nôÌ£i tôÌ0 gây cho thương thế nghiêm troÌ£ng mới duÌ£ laÌ’o chui va̬o đây! ĐêÌ£ nghiÌ’ xem, trong maÌ0nh da dê na̬y có gi̬ quý? TaÌ£i sao laÌ’o laÌ£i biÌ£ Tôn Nhất Bình dâÌ’n duÌ£ đến nôÌ’i tưÌ£ chui va̬o nơi có thêÌ0 xem la̬ tưÌ0 điÌ£a na̬y?
Văn Quy Nguyên trâ̬m ngâm:
- ĐêÌ£ chiÌ0 nghiÌ’ ra điêÌ0m thứ hai. Có leÌ’ laÌ’o cuÌ’ng muốn chiếm đoaÌ£t di hoÌ£c Thiên Nhất Trang nên mới biÌ£ Tôn Nhất Bình dâÌ’n duÌ£! Rất có thêÌ0 Tôn Nhất Bình đaÌ’ nói với laÌ’o tư̬ nơi na̬y seÌ’ ti̬m đươÌ£c lối đôÌ£t nhâÌ£p va̬o Thiên Nhất Trang! LaÌ’o caÌ0 tin nên mới ra nông nôÌ’i na̬y!
Bất Thông vâÌ’n boăn khoăn:
- VâÌ£y đêÌ£ nghiÌ’ sao? Tư̬ nơi na̬y liêÌ£u có thêÌ0 loÌ£t va̬o Thiên Nhất Trang không? Nếu có, kêÌ0 như chúng ta thoát naÌ£n.
Văn Quy Nguyên lắc đâ̬u:
- Nếu đây la̬ kế dâÌ’n duÌ£ cuÌ0a Tôn Nhất Bình thi̬ nhất điÌ£nh điê̬u đó không thêÌ0 có! Nhưng nhơ̬ vâÌ£y, laÌ’o Xích HoaÌ0 có lưu laÌ£i hai haÌ£t Thiên Niên Tuyết Liên TưÌ0 nên cơ may cuÌ0a chúng ta có đươÌ£c nhiê̬u hơn!
Bất Thông kinh ngaÌ£c:
- ĐêÌ£ điÌ£nh leo trơÌ0 lên, thoát theo lối đaÌ’ rơi va̬o?
Văn Quy Nguyên nhi̬n cha̬ng:
- Nếu không ngaÌ£i đaÌ£i ca cánh tay taÌ0 chưa cưÌ0 đôÌ£ng đươÌ£c, đêÌ£ đaÌ’ đê̬ xuất ý na̬y tư̬ trước rô̬i!
Bất Thông thơÌ0 da̬i:
- Ta chiÌ0 ngaÌ£i cách đó không thưÌ£c hiêÌ£n đươÌ£c! Trư̬ phi đêÌ£ hoăÌ£c ta phaÌ0i luyêÌ£n Xích Dương chươÌ0ng.
- LuyêÌ£n ư? ĐêÌ0 la̬m gi̬?
Cha̬ng phi̬ cươ̬i:
- ĐaÌ’ du̬ng hai haÌ£t Thiên Niên Tuyết Liên TưÌ0 cuÌ0a laÌ’o Xích HoaÌ0 đương nhiên đêÌ£ phaÌ0i luyêÌ£n đêÌ0 sau na̬y giết Tôn Nhất Bình như di nguyêÌ£n cuÌ0a laÌ’o!
- Giết Tôn Nhất Bình đương nhiên đêÌ£ phaÌ0i giết! Đâu câ̬n có di nguyêÌ£n cuÌ0a laÌ’o hay phaÌ0i luyêÌ£n Xích Dương chươÌ0ng?
Cha̬ng nghiêm gioÌ£ng:
- Nếu la̬ vâÌ£y, ta nghiÌ’, haÌ’y co̬n môÌ£t nguyên do nưÌ’a khiến đêÌ£ phaÌ0i luyêÌ£n!
Cha̬ng nói cho Văn Quy Nguyên nghe vê̬ maÌ£ch nước ngâ̬m, sau đó giaÌ0i thích:
- Nếu đaÌ’ có công phu na̬y, sức nóng cuÌ0a nó tuy không thêÌ0 la̬m khô kiêÌ£t do̬ng nước nhưng chí ít cuÌ’ng giúp đêÌ£ có thêÌ0 bấu chăÌ£t tay ma̬ không biÌ£ trơn trươÌ£t! ĐêÌ£ muốn thoát không thêÌ0 không luyêÌ£n Xích Dương chươÌ0ng.
NgâÌ’m nghiÌ’ môÌ£t lúc, Văn Quy Nguyên baÌ0o:
- Xích HoaÌ0 Đâ̬u Đa̬ la̬ môÌ£t ác ma, đêÌ£ tưÌ0 cuÌ0a laÌ’o Tôn Nhất Bình cuÌ’ng tâm điÌ£a đôÌ£c ác, đêÌ£ thưÌ£c sưÌ£ không muốn luyêÌ£n công phu cuÌ0a keÌ0 ác!
Bất Thông miÌ0m cươ̬i:
- ChiÌ0 có ngươ̬i ác, không có công phu ác. ĐêÌ£ đư̬ng nên có điÌ£nh kiến như vâÌ£y!
- Sao đaÌ£i ca không luyêÌ£n?
- Ta hiêÌ£n giơ̬ chiÌ0 có môÌ£t tay có thêÌ0 cứ đôÌ£ng, có muốn luyêÌ£n cuÌ’ng đâu thêÌ0 giúp đưa đêÌ£ ta?
Văn Quy Nguyên chơÌ£t baÌ0o:
- ĐêÌ£ seÌ’ luyêÌ£n nếu có đaÌ£i ca cu̬ng luyêÌ£n! Như vâÌ£y khi leo trơÌ0 ra đaÌ£i ca cuÌ’ng giúp đêÌ£ không ít!
Bất Thông lắc đâ̬u:
- Thôi đươÌ£c rô̬i, ta chiê̬u đêÌ£! Rốt cuôÌ£c, ý đêÌ£ cuÌ’ng la̬ muốn ta luyêÌ£n thôi!
NôÌ£i lưÌ£c cuÌ0a hoÌ£ đaÌ’ tăng tiến, viêÌ£c luyêÌ£n Xích Dương chươÌ0ng môÌ£t khi đaÌ’ có kinh văn ngay bên caÌ£nh hoá ra laÌ£i dêÌ’ da̬ng.
Bất Thông vư̬a cất cuôÌ£n da dê va̬o ngươ̬i vư̬a baÌ0o Quy Nguyên:
- Đây la̬ bă̬ng chứng tốt nhất giúp ta lôÌ£t boÌ0 danh hiêÌ£u VoÌ’ Lâm Nhất HiêÌ£p cuÌ0a Tôn Nhất Bình. Ta seÌ’ cho laÌ’o môÌ£t phen beÌ’ măÌ£t!
Sau đó, khi đang loay hoay ti̬m lối leo lên, trong lúc vô ti̬nh Bất Thông vôÌ’ maÌ£nh va̬o môÌ£t vách đá.
Boong...!
Nghe thanh âm na̬y, caÌ0 Quy Nguyên lâÌ’n Bất Thông cu̬ng sưÌ0ng sốt:
- Phía trong rôÌ’ng?
Nhớ laÌ£i sưÌ£ viêÌ£c đaÌ’ xaÌ0y ra ơÌ0 Tu La Mật Thất, Bất Thông hớn hơÌ0:
- Biết đâu tư̬ chôÌ’ na̬y chúng ta seÌ’ loÌ£t va̬o Văn gia MâÌ£t Thất như đaÌ’ xaÌ0y ra ơÌ0 Tu La Viện?
Với sắc măÌ£t trâ̬m troÌ£ng, Quy Nguyên baÌ0o Bất Thông:
- Du̬ chưa biết la̬ thế na̬o, đaÌ£i ca haÌ’y giúp đêÌ£ phá huyÌ0 vách đá!
Bất Thông gâÌ£t đâ̬u. Cha̬ng du̬ng hưÌ’u thuÌ0 vâÌ£n duÌ£ng Xích Dương chươÌ0ng!
Đến lúc đó, Quy Nguyên cuÌ’ng chuâÌ0n biÌ£ xong, y hét:
- Đánh!
Bất Thông lâÌ£p tức nhaÌ0 ki̬nh.
Â̬...m...
Ra̬o... Ra̬o...
Không châÌ£m, caÌ0 hai lao voÌ£t qua...
Thái Cực Đồ Thái Cực Đồ - Cổ Long