The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 26
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ào việc…
Ngày khai mạc
Hội nghị Ma túy
“Thay mặt các Ủy viên Công tố của đất nước này, xin được chào đón các quý vị.”
Chúng tôi ngồi ở rìa sau đám đông chừng 1500 người trong hội trường lớn khách sạn Dunes. Xa phía đầu phòng, mà từ phía sau gần như không nhìn thấy rõ, là giám đốc điều hành Hiệp hội Quốc gia các Ủy viên Công tố – một người trung niên, trang phục gọn ghẽ, một dạng doanh nhân thành đạt phe Cộng hòa, tên là Patrick Healy – đang khai mạc Hội nghị Quốc gia lần thứ ba về Ma túy và các Thuốc Nguy hiểm. Lời nói của ông ta vươn đến chúng tôi qua cái loa lớn, lọc âm kém, được treo trên cọc sắt ở góc phía chúng tôi. Có lẽ cả chục loa khác đặt khắp phòng, tất cả đều hướng mặt cuối hội trường và to lù lù trước đám đông… nên dù bạn ngồi ở đâu hay dù có cố lẩn trốn, thì bạn cũng chĩa mắt trước thùng loa lớn.
Chuyện này gây nên một hiệu ứng kỳ lạ. Mọi người ở từng khu vực trong hội trường có xu hướng nhìn chằm chằm vào hộp phát âm thanh gần nhất thay vì nhìn nhân vật ở xa mà chẳng biết là ai đang nói phía trước trên khán đài. Kiểu đặt loa theo năm 1935 hoàn toàn khiến cho những người trong phòng không được xem trọng. Có gì đó độc đoán và như là điềm gở. Ai sắp đặt hệ thống âm thanh này hẳn có lẽ là một dạng trợ lý kỹ thuật của Cảnh sát quận trưởng đang nghỉ phép công việc ở một rạp chiếu ngoài trời tại Muskogee, Oklahoma, nơi người quản lý có đủ tiền mua loa cho xe cá nhân và dựa vào mười chiếc còi lớn, đặt trên cột điện thoại trong khu vực đỗ xe.
Chừng một năm trước, tôi đã đến Lễ hội Sky River Rock ở vùng nông thôn Washington, ở đây có chục kẻ khố rách áo ôm từ Mặt trận Giải phóng Seattle đã lắp ráp một hệ thống âm thanh truyền tải được từng nốt nhỏ của một chiếc guitar acoustic – thậm chí một tiếng ho hay tiếng giày gõ lên sân khấu – đến tận tai những nạn nhân nghễnh ngãng vì ma túy đang túm tụm dưới bụi cây cách đó nửa dặm.
Nhưng những kỹ thuật viên giỏi nhất có mặt ở Hội nghị Quốc gia Ủy viên Công tố ở Vegas này dường như không làm được điều đó. Hệ thống âm thanh của họ giống thứ mà Ulysses S. Grant có lẽ đã dùng để phát hiệu lệnh cho quân của mình trong Trận Vicksburg. Giọng của những người đầu khán đài nghe cứ tanh tách vì tiếng lờ mờ the thé, và độ trễ đủ để lời nói bị lệch pha với cử chỉ của diễn giả.
“Chúng ta phải chấp nhận Văn hóa Ma túy ở đất nước này!… này… này…” Những tiếng vọng dội về sau theo những đợt sóng chồng lấn. “Mẩu tài mà được gọi là “gián”, bởi vì nó giống con gián… gián… gián…”
“Bọn này đang nói quái gì thế?” luật sư thì thầm. “Chắc phải điên thuốc mới nghĩ cái mẩu thuốc trông như con gián khốn kiếp.”
Tôi nhún vai. Rõ ràng chúng tôi đã trượt chân vào một cuộc tụ tập thời tiền sử. Giọng của một “chuyên gia ma túy” tên là Bloomquist đang lách tách phát ra từ những loa gần đấy: “… về những hồi tưởng này, bệnh nhân không bao giờ biết; anh ta nghĩ rằng tất cả chấm dứt và anh ta sẽ tỉnh táo trong sáu tháng… rồi sau đó, khỉ thật, anh ta lại phê.”
Sư cái chất LSD ác độc! Tiến sĩ E. R. Bloomquist, BS, là diễn giả chính, một trong những ngôi sao lớn của hội nghị. Ông ta là tác giả cuốn sách bìa mềm nhan đề Cần sa, mà – theo như bìa sách – “kể câu chuyện như nó vốn có.” (Ông ta cũng là người đề ra lý thuyết gián/con gián…)
Theo như tai sách, ông ta là “Phó Giáo sư Thực hành Phẫu thuật (Gây mê) ở Đại học Y khoa Nam California”… và cũng là “chuyên gia nổi tiếng về vấn đề làm dụng các loại thuốc nguy hiểm.” Tiến sĩ Bloomquist “đã có tên trong hội đồng các kênh truyền hình quốc gia, làm tư vấn cho cơ quan chính phủ, là thành viên Ủy ban về vấn đề Nghiện Ma túy và Chất có cồn, thuộc Hội đồng Sức khỏe Tâm thần của Hiệp hội Y khoa Mỹ.” Kiến thức của ông ta được in lại nhiều lần và phân phối rộng rãi, nhà xuất bản cho hay. Ông ta rõ ràng có số má trong giới con buôn học thuật hạng hai, loại người được trả đâu chừng 500 đến 1000 đô la một lần đi giảng cho đám đông cảnh sát.
Cuốn sách của Tiến sĩ Bloomquist là một bản trích yếu những chuyện nhảm nhí về các trạng thái. Ở trang 49, ông ta giải thích, “bốn trạng thái hiện hữu” trong xã hội cần sa: “Hưng phấn, Kỳ lạ, Dễ chịu và Nhàm chán” – theo thứ tự từ trước ra sau. “Nhàm chán thì hiếm khi hưng phấn,” Bloomquist cho hay. “Anh ta ‘chưa tới’, nghĩa là, anh ta không biết ‘chuyện gì đang xảy ra.’ Nhưng nếu anh ta có biết được, nghĩa là, anh ta tiến một nấc lên ‘dễ chịu.’ Nếu anh ta có thể chấp nhận điều đang xảy ra, thì anh sẽ sang ‘kỳ lạ.’ Và sau đó, với nhiều may mắn và kiên trì, anh ta có thể thăng lên hạng ‘hưng phấn.” Bloomquist viết như thể một kẻ từng cười vào mặt Tim Leary ở tiệc cocktail trong trường đại học và trả hết tiền đồ uống. Và có lẽ một kẻ như Leary dạy ông ta, với vẻ mặt nghền nghệt, trong giới nghiện ma túy kính chống nắng được gọi là “bóng trà.”
Đây là một thứ vớ vẩn nguy hiểm, dưới dạng tập tin được in roneo, dán ở phòng thay đồ của Sở Cảnh sát.
Như thế này: NÊN NHẬN RA ĐỐI TƯỢNG BỊ NGHIỆN. CUỘC SỐNG CỦA BẠN CÓ THỂ LỆ THUỘC VÀO NÓ. Bạn sẽ không thể nhìn vào mắt hắn ta do Bóng Trà, nhưng đốt tay hắn có màu trắng do căng thẳng nội tâm, và quần hắn dính tinh trùng do liên tục thủ dâm khi hắn không tìm được nạn nhân để hiếp. Hắn đi loạng choạng và nói lảm nhảm khi bị hỏi. Hắn sẽ không tôn trọng thẻ cảnh sát của bạn. Kẻ Nghiện không sợ gì cả. Hắn sẽ tấn công, bất kể lý do, bằng mọi thứ vũ khí tìm được – cả vũ khí của bạn. CẨN THẬN. Bất kỳ cảnh sát nào nhận ra kẻ bị nghi nghiện cần sa nên sử dụng mọi vũ lực cần thiết ngay lập tức. Một vết thương đúng lúc (vào hắn) sẽ cứu bạn khỏi chín vết thương. Chúc may mắn.
Cảnh sát trưởng.
Quả vậy đấy. Vận may bao giờ cũng quan trọng, nhất là ở Las Vegas… và vận số của chúng tôi đang tồi tệ dần. Mới nhìn qua cũng thấy rõ là cái Hội nghị Ma túy này không phải nơi chúng tôi định đến dự. Nó quá mở, quá hỗn tạp. Khoảng một phần ba đám đông trông như họ chỉ ghé qua, cho có mặt, trên đường đi xem trận tái đấu Frazier–Ali ở Vegas Convention Center đầu kia thành phố. Hay có lẽ, với các tay buôn lão luyện, đây là chặng nghỉ chân giữa Liston và Marshal Ky.
Căn phòng khá nhiều các thể loại râu ria, quai nón và những bộ váy cực kỳ thời trang. Rõ ràng Hội nghị Ủy viên Công tố ngẫu nhiên lại lôi kéo được kha khá cảnh sát chìm chống ma túy và các thể loại hoạt động ngầm khác. Một trợ lý Ủy viên Công tố người Chicago mặc áo len cộc tay màu nâu nhạt: Phu nhân hắn là ngôi sao của sòng bạc ở Dunes; mụ ta vụt qua nơi này cứ như Grace Slick ở cuộc họp lớp đại học Finch. Bọn họ là một cặp kinh điển; dân a dua chơi đá.
Thời buổi này, anh là cớm không có nghĩa anh không thể Tới. Và hội nghị này thu hút một số kẻ khoe mẽ thực sự. Nhưng trang phục của tôi – giày FBI 40 đô, áo vest buông Pat Boone vải madras – quả phù hợp với dân truyền thông đại chúng; bởi vì cứ một tên hippy đô thị, thì sẽ có khoảng chừng hai chục kẻ nhà quê thô lậu được chọn làm chức trợ lý huấn luyện viên bóng đá ở bang Mississippi.
Đây là những kẻ làm luật sư của tôi lo lắng. Giống hầu hết người California, hắn bị sốc khi chứng kiến những người từ xứ Khỉ Ho Cò Gáy này. Đây là lũ cớm đến từ Trung Mỹ… và, Chúa ơi, vẻ ngoài và cách ăn nói của bọn họ như thể một băng đảng nông dân say rượu.
Tôi cố an ủi hắn. “Bọn họ thực ra là người tốt,” tôi nói, “một khi ông hiểu họ.”
Hắn mỉm cười: “Hiểu họ sao? Ông đùa à? Ông bạn này, tôi hiểu bọn này tận máu tôi!”
“Đừng nôn cái từ đó ở đây,” tôi nói. “Ông sẽ làm họ phấn khích.”
Hắn gật. “Ông nói đúng. Tôi thấy những kẻ này trong Easy Rider, nhưng tôi không tin bọn họ có thực. Không như thế này. Không có hàng trăm kẻ thế này!”
Luật sư đang mặc chiếc áo hai hàng khuy kẻ sọc tăm màu xanh lơ, trông bảnh hơn nhiều so với bộ của tôi… nhưng nó làm hắn lo lắng quá độ. Bởi vì ăn mặc thật bảnh giữa đám đông này, có nghĩa bạn hẳn là một cảnh sát chìm, mà luật sư của tôi kiếm sống nhờ những người rất nhạy cảm trong lĩnh vực đó. “Mẹ kiếp, đây đúng là ác mộng!” hắn cứ lẩm bẩm mãi. “Đây, tôi đang ở giữa cái hội nghị khốn kiếp của lũ Lợn này, nhưng chắc con mẹ nó chắn là sẽ có tay buôn ma túy ở thành phố này nhận ra tôi và xổ luôn rằng tôi đang đàn đúm ở đây với hàng ngàn tên cớm!”
Chúng tôi tất cả đều mang thẻ tên. Thẻ tên này có được nhờ 100 đô “phí đăng ký”. Thẻ tên của tôi ghi tôi là “điều tra viên tư nhân” từ LA – điều đó đúng, theo một nghĩa nhất định; và thẻ tên của luật sư xác định hắn là một chuyên gia “Phân tích Tội phạm Ma túy.” Điều đó cũng đúng, theo nghĩa nhất định.
Nhưng dường như không ai quan tâm ai làm gì, hay tại sao. An ninh quá lỏng lẻo trước chứng hoang tưởng táo bạo đó. Nhưng chúng tôi cũng hơi căng thẳng, vì chúng tôi dùng séc bẩn để nộp phí đăng ký cho cả hai. Đó là tấm séc của một khách hàng ma cô/con nghiện trong thế giới ngầm, mà từ kinh nghiệm lâu năm, hắn cho là tuyệt đối vô giá trị.
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas