We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 26
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hông Chốn nương thân cho Kẻ suy đồi…
Suy tư về một Con nghiện giết người
Chúng tôi chạy xe qua bãi đỗ của Flamingo và vòng ra sau, qua một mê cung, đến tòa nhà của chúng tôi. Không gặp rắc rối đỗ xe, không gặp rắc rối thang máy, và căn phòng lặng ngắt khi chúng tôi bước vào: tranh tối tranh sáng và tinh tế đến yên bình, với cửa lùa lớn dẫn ra bãi cỏ và bể bơi.
Thứ duy nhất động đậy trong phòng là đèn trên điện thoại nhấp nháy màu đỏ, báo có tin nhắn. “Có lẽ là phục vụ phòng,” tôi nói. “Tôi gọi ít đá và rượu. Tôi đoán họ mang lên khi chúng ta ra ngoài.”
Luật sư nhún vai. “Chúng ta còn nhiều mà,” hắn nói. “Nhưng chúng ta vẫn cần thêm. Khỉ thật, bảo bọn họ mang lên đi.”
Tôi nhấc điện thoại gọi xuống lễ tân. “Tin nhắn gì thế?” tôi hỏi. “Máy của tôi nhấp nháy.”
Nhân viên lễ tân tỏ vẻ dè dặt. Tôi có thể nghe tiếng lật giấy. “À đây rồi,” cuối cùng hắn nói. “Ông Duke phải không ạ? Vâng, ông có hai tin nhắn. Một tin là, Chào mừng đến Las Vegas, từ Hiệp hội Quốc gia các Công tố viên cấp Quận.”
“Tuyệt vời,” tôi nói.
“… và tin kia,” gã nói tiếp, “nhắn, ‘Gọi cho Lucy ở khách sạn Americana, phòng 1600.’”
“Sao cơ?”
Anh ta nhắc lại tin nhắn. Không hề nhầm lẫn.
“Bố tiên sư!” tôi lẩm bẩm.
“Xin lỗi ông?” nhân viên lễ tân nói.
Tôi ngắt máy.
***
Luật sư đang chơi trò Phun Nước Đại, lại chơi, trong phòng tắm. Tôi bước ra ban công, và nhìn xuống bể bơi, cái vũng hình quả thận chứa làn nước sáng lung linh ngoài phòng chúng tôi. Tôi cảm giác như mình là Othello. Ở đây, tôi mới ở thành phố này được vài tiếng, và chúng tôi đã đặt nền móng cho một bi kịch kinh điển. Số phận của nhân vật chính đã bị định đoạt; hắn ta đã gieo mầm cho sự sụp đổ của chính mình…
Nhưng ai là Nhân vật chính trong vở kịch bẩn thỉu này? Tôi quay lưng lại bể bơi, và đối diện với luật sư, giờ đây hắn đã chui ra khỏi phòng tắm, đang dùng khăn tắm lau miệng. Mắt hắn đờ đẫn và trong veo. “Cái thứ mescaline chết tiệt,” hắn lẩm bẩm. “Thế đéo nào người ta không nó làm bớt tinh khiết hơn nhỉ? Kiểu như trộn với Rollaids hay gì đó?”
“Othello đã sử dụng Drammamine,” tôi nói.
Hắn gật đầu, quàng khăn tắm lên cổ khi với tay bật tivi. “Ờ, tôi đã nghe biện pháp đó. Gã Arbuckle Fatty sử dụng dầu ô–liu.”
“Lucy gọi đấy,” tôi nói.
“Sao cơ?” Hắn rùng xuống thấy rõ – như một con thú trúng đạn.
“Tôi vừa nhận tin nhắn ở phòng lễ tân. Cô ta ở khách sạn Americana, phòng 1600… và cô ả muốn chúng ta gọi lại.”
Hắn nhìn chằm chằm tôi… và đúng lúc ấy điện thoại đổ chuông.
Tôi nhún vai và bốc máy. Trốn tránh chẳng ích gì.
Cô ta đã tìm ra chúng tôi, và thế là đủ.
“Xin chào,” tôi nói.
Lại nhân viên lễ tân.
“Ông Duke đấy ạ?”
“Vâng.”
“Chào ông Duke. Tôi xin lỗi vì lúc nãy điện thoại bị ngắt… nhưng tôi nghĩ mình nên gọi lại, vì tôi đang tự hỏi…”
“Sao?” tôi cảm giác mọi thứ đang đổi sập xuống đầu chúng tôi. Tên khốn kia sắp phun gì đó lên tôi. Con điếm điên rồ đã nói gì với hắn? Tôi cố giữ bình tĩnh. “Mẹ kiếp, chúng tôi đang xem tin tức!” tôi gào. “Có cái chó gì mà cứ quấy rầy tôi thế?”
Yên lặng.
“Anh muốn gì hả? Mà tôi gọi đá đâu rồi? Rượu đâu? Chiến tranh đang diễn ra đấy! Con người đang bị giết đấy!”
“Bị giết ạ?” gã gần như thì thầm.
“Ở Việt Nam!” tôi réo lên. “Trên cái tivi khốn kiếp kia!”
“Ồ… vâng… vâng,” gã nói. “Cuộc chiến khủng khiếp. Bao giờ mới chấm dứt nhỉ?”
“Anh nói xem,” tôi nói khẽ. “Anh muốn gì nào?”
“Dĩ nhiên,” gã nói, lấy lại giọng nhân viên lễ tân. “Tôi nghĩ nên nói với ông… vì tôi biết ông ở đây dự Hội nghị của Cảnh sát… người phụ nữ đã để lại tin nhắn cho ông mà, giọng có vẻ rất loạn.”
Gã dè dặt, nhưng tôi không nói gì.
“Tôi nghĩ ông nên biết điều này,” cuối cùng gã nói.
“Anh đã nói gì với cô ta?” tôi hỏi.
“Không gì hết. Không gì cả, ông Duke ạ. Tôi chỉ nhận tin nhắn thôi.” Gã ngừng lại. “Nhưng nói chuyện với người phụ nữ ấy thật không dễ. Cô ta… ờ… rất… rất dễ nổi nóng. Tôi nghĩ cô ấy đã khóc.”
“Khóc à?” Đầu óc tôi đơ mất rồi. Tôi không thể nghĩ được gì. Ma túy đang phát tác. “Tại sao cô ta khóc?”
“À… ờ… Cô ấy không nói, thưa ông Duke. Nhưng vì tôi biết bản chất công việc của ông, tôi nghĩ...”
“Tôi biết,” tôi nói nhanh. “Này, anh nên cư xử nhẹ nhàng với người phụ nữ ấy nếu cô ta gọi lại. Cô ấy là đối tượng nghiên cứu của chúng tôi. Chúng tôi quan sát cô ấy rất cẩn trọng.” Tôi cảm thấy đầu mình bớt rối hơn; lời lẽ thốt ra dễ dàng. “Cô ta hoàn toàn vô hại, dĩ nhiên rồi… không có rắc rối gì cả… người phụ nữ này dùng cồn thuốc phiện, đây là một thí nghiệm được kiểm soát, nhưng tôi ngờ rằng chúng tôi sẽ cần sự hợp tác của anh trước khi chuyện này kết thúc.”
“Vâng… chắc chắn rồi,” gã nói. “Chúng tôi luôn vui lòng hợp tác với cảnh sát… miễn là sẽ không có rắc rối gì cả… cho chúng tôi, ý tôi là thế.”
“Anh đừng lo,” tôi nói. “Anh được bảo vệ. Cứ đối xử với người phụ nữ tội nghiệp này như anh đối xử với bất cứ người nào đang gặp rắc rối.”
“Sao cơ?” Gã dường như lắp bắp. “À… vâng, vâng, tôi hiểu ý ông rồi… vâng… vậy ông sẽ chịu trách nhiệm chứ?”
“Dĩ nhiên,” tôi nói. “Và bây giờ tôi phải xem tin tức đây.”
“Cảm ơn ông,” gã lúng búng.
“Mang đá cho tôi nhé,” tôi nói, và gác máy.
Luật sư đang cười thanh thản trước tivi. “Làm tốt lắm,” hắn nói. “Sau chuyện này, bọn họ sẽ đối xử với chúng ta như lũ hủi khốn kiếp.”
Tôi gật, đổ Chivas Regal vào đầy cốc cao.
“Ba tiếng rồi mà trên tivi chẳng có tin gì cả,” hắn nói lơ đãng. “Gã ngốc khốn khổ kia chắc nghĩ chúng ta liên quan đến cảnh sát đặc nhiệm gì đó. Ông nên gọi lại và bảo gã khi mang đá thì nhớ mang theo cái tắc–te 3000 watt luôn. Bảo hắn cái trong phòng ta vừa cháy…”
“Ông quên chuyện Lucy à,” tôi nói. “Cô ả đang tìm ông đấy.”
Hắn cười. “Không, cô ta tìm ông thì có.”
“Tìm tôi à?”
“Ừ. Cô ta thích ông thật. Cách duy nhất tôi có thể tống tiễn cô ta, lúc ở ngoài sân bay, là bảo rằng ông định đưa tôi ra sa mạc để đấu súng – rằng ông muốn tôi tránh đường để ông chiếm trọn cô ta.” Hắn nhún vai. “Mẹ kiếp, tôi phải bịa ra gì đó cho cô ta chứ. Tôi đã bảo cô ta nên sang Americana và đợi xem ai trong chúng ta sẽ quay lại.” Hắn lại cười. “Chắc cô ta nghĩ ông sẽ thắng. Tin nhắn điện thoại không phải cho tôi, đúng không?”
Tôi gật. Rõ chuyện vớ vẩn, nhưng tôi biết là đúng. Lý luận kiểu nghiện. Giọng điệu thì rõ ràng đến tàn bạo – và với hắn thì cực kỳ hợp lý.
Hắn nằm nhoài trên ghế, tập trung xem Nhiệm vụ bất khả thi.
Tôi nghĩ một lát, rồi đứng dậy và bắt đầu nhét mọi thứ vào va–li.
“Ông làm gì thế?” hắn hỏi.
“Để ý làm gì,” tôi nói. Khóa bị kẹt, nhưng tôi giật mạnh rồi cũng đóng được. Rồi tôi đi giày.
“Đợi đã,” hắn nói. “Chúa ơi, ông không định đi đấy chứ?”
Tôi gật. “Mẹ kiếp, ông nói đúng, tôi đi. Nhưng đừng lo. Lúc đi, tôi sẽ ghé qua lễ tân. Ông sẽ được chăm sóc.”
Hắn vội đứng lên, đá đổ ly rượu. “OK, khỉ thật, chuyện này nghiêm túc đấy! Khẩu 357 của tôi đâu?”
Tôi nhún vai, không nhìn hắn khi nhét mấy chai Chivas Regal vào túi xách tay của tôi. “Tôi bán ở Baker rồi,” tôi nói. “Tôi nợ ông 35 đô.”
“Thánh thần ơi!” hắn gào. “Mẹ kiếp, tôi mua hết một trăm chín mươi đô la đấy.”
Tôi mỉm cười. “Ông có nhớ đã bảo tôi do đâu ông có khẩu súng đó không?” tôi nói.
Hắn dè dặt, vờ nghĩ. “Ồ ừ,” cuối cùng hắn nói. “Ờ… một thằng ở Pasadena…” Rồi hắn trừng mắt. “Mẹ kiếp, nên tôi tốn một củ đấy. Tên khốn kia đã bắn một gã cảnh sát chống ma túy. Hắn đang bóc lịch cả đời!... mẹ kiếp, ba tuần ở tòa, mà tôi chỉ được mỗi khẩu súng lục chết tiệt này.”
“Ông ngu thế,” tôi nói. “Tôi đã cảnh báo ông việc mua chịu bọn nghiện rồi mà – nhất là bọn có tội. Ông may vì tên khốn kia không đòi nợ ông một phát đạn vào bụng.”
Luật sư rũ xuống. “Hắn là bà con của tôi. Bồi thẩm đoàn tuyên hắn vô tội.”
“Cứt á!” tôi bật. “Từ khi chúng ta biết tên nghiện này, hắn đã bắn mấy người rồi? Sáu? Tám? Tên khốn xấu xa kia tội nặng đến mức có lẽ chính tôi sẽ giết hắn, theo luật giang hồ. Hắn bắn gã cảnh sát, và chắc chắn hắn cũng giết cô gái ở Holiday Inn… và cái gã ở Ventura!”
Hắn nhìn tôi lạnh lùng. “Ông coi chừng. Ông đang vu khống nặng nề đấy.”
Tôi cười phá lên, vứt hết hành lý thành một đống ở chân giường trong khi tôi ngồi xuống uống nốt chỗ rượu. Quả là tôi có ý định ra đi. Tôi thực sự không muốn, nhưng tôi hiểu rằng trong vụ này, không việc gì xứng đáng để tôi chịu rủi ro vướng víu vào Lucy… Không nghi ngờ gì nữa, cô ta là một cô gái đẹp, có bao giờ cô ta hiểu được không… rất nhạy cảm, với một cái nghiệp tốt đẹp được cất giữ bí mật đâu đó dưới vẻ ngoài chó bun kia; một tài năng vĩ đại với bản năng tinh nhạy… Chỉ là một cô gái phục phịch chẳng may bị ngáo đá trước sinh nhật tuổi mười tám.
Về cá nhân, tôi chẳng có gì ghét bỏ cô ta. Nhưng tôi biết cô ta hoàn toàn có khả năng – trong tình huống như thế này – đưa cả hai chúng tôi vào tù ít nhất hai mươi năm, dựa vào câu chuyện ghê tởm mà chúng tôi hẳn chưa bao giờ được nghe cho tới khi cô ta đứng lên vạch làm chứng:
“Vâng thưa tòa, hai người ở vành móng ngựa đó đã đưa LSD cho tôi, và đưa tôi vào khách sạn…”
“Và sau đó họ làm gì, Lucy?”
“Vâng, thưa tòa, tôi không thể nhớ chính xác…”
“Vậy ư? Vâng, có lẽ tài liệu trong hồ sơ của Ủy viên Công tố sẽ làm cô nhớ lại, Lucy… Đây là lời khai của cô với cảnh sát Squane ngay sau khi người ta phát hiện ra cô đang trần truồng lang thang ở sa mạc gần Lake Mead.”
“Tôi không biết chắc họ đã làm gì tôi, nhưng tôi nhớ chuyện đó rất khủng khiếp. Một người đã bắt cóc tôi ở sân bay Los Angeles; ông ta đã đưa thuốc cho tôi… và người kia gặp chúng tôi ở khách sạn; hắn ra mồ hôi rất nhiều và hắn nói rất nhanh đến mức tôi không thể hiểu hắn muốn gì… Không thưa quan tòa, tôi không nhớ chính xácbọn họ đã làm gì tôi lúc ấy, vì tôi vẫn bị ảnh hưởng của loại thuốc đó… vâng thưa tòa, họ đưa LSD cho tôi… và tôi nghĩ tôi đã trần truồng rất lâu, có lẽ suốt thời gian họ giữ tôi ở đó. Tôi nghĩ lúc ấy vào ban đêm, vì tôi nhớ họ xem tin tức. Vâng thưa tòa, Walter Cronkite, tôi nhớ khuôn mặt anh ta trên tivi…”
Không, tôi không sẵn sàng cho chuyện này. Không bồi thẩm đoàn nào sẽ nghi ngờ lời khai của cô ta, nhất là khi lời khai ấy được lắp bắp tuôn ra dưới làn nước mắt và sau những hồi ức mờ ảo vì ma túy. Việc cô ta không thể nhớ rõ chính xác điều chúng tôi đã làm gì với cô ta lại khiến lời khai càng khó chối cãi hơn. Bồi thẩm đoàn sẽ biết chúng tôi đã làm gì. Hẳn họ sẽ đọc về chúng tôi như trong các cuốn sách bìa mềm 2,95 đô la: Up to the Hilt và Only Skin Deep… và thấy chúng tôi trong mấy cuốn phim khiêu dâm giá 5 đô.
Và tất nhiên, chúng tôi không thể nào chịu rủi ro phải ra trước tòa tự bào chữa – nhất là sau khi họ khám cốp xe Whale lại càng không: “Và tôi muốn chỉ ra, thưa quý tòa, rằng việc bên Công tố trình bày chứng cứ A thông qua chứng cứ Y mà ban bồi thẩm đã biết – vâng, bộ sưu tập đồ sộ những loại ma túy và thuốc bất hợp pháp này, mà các bị cáo tàng trữ vào lúc bị bắt, và bị tịch thu bởi không dưới chín cảnh sát, sáu trong số đó vẫn nằm trong viện… và còn Chứng cứ Z, lời khai có tuyên thệ của ba chuyên gia về ma túy được lựa chọn bởi Chủ tịch Hội nghị Quốc gia các Công tố Viên – họ bị tổn hại nghiêm trọng do các bị cáo đã trà trộn, phá hoại và xuyên tạc hội nghị hàng năm của họ… những chuyên gia này đã chứng thực rằng những ma túy do bị cáo tàng trữ vào thời điểm bị bắt là đủ để giết một trung đội lính Hải quân Hoa Kỳ… và thưa quý vị, tôi dùng từ giết với hết thảy nỗi sợ hãi và ghê tởm, mà tôi chắc nó gợi lên trong từng quý vị ngồi đây, khi các vĩ suy ngẫm về những kẻ cưỡng hiếp đồi bại đã sử dụng một dải thiên hà các loại ma túy để phá hoại hoàn toàn tinh thần và phẩm hạnh của thiếu nữ một–thời–thơ–ngây này, cô gái trẻ bị hủy hoại và làm nhục đang ngồi xấu hổ trước quý vị đây… vâng, bọn họ cho cô ấy dùng thuốc để làm mụ mị tâm trí kinh khủng đến mức cô ấy không thể nhớ nổi những chi tiết bẩn thỉu cuộc thác loạn mà cô ấy phải chịu đựng… rồi sau đó họ lạm dụng cô ấy, thưa quý vị bồi thẩm đoàn, vì mục đích không thể nói ra đây được!”
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas