You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 26
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ột Ngày khác
Một Xe mui trần khác…
Một Khách sạn khác đầy Cớm
Vấn đề trước nhất là phải tống bỏ chiếc Red Shark đi. Điều đấy rõ quá rồi. Hẳn sẽ có rất nhiều người nhận ra nó, đặc biệt là cảnh sát Vegas; dù theo như họ biết, con xe này đã quay về LA. Lần cuối người ta thấy là khi nó chạy tốc độ cao ở Thung lũng Chết trên đường Liên bang 15. Ở Baker, cảnh sát Giao thông Xa lộ đã chặn lại và cảnh báo… rồi bỗng nhiên nó biến mất…
Nơi cuối cùng người ta sẽ tìm nó, tôi nghĩ, là ở bãi cho thuê xe tại sân bay. Tôi phải đến đó, để gặp luật sư của tôi. Hắn từ LA đến vào cuối chiều nay.
Tôi lái xe rất ngoan trên đường cao tốc, kìm nén cái bản năng thông thường được đạp ga và đổi làn đường đột ngột – cố không để bị lộ – và khi đến nơi, tôi đỗ chiếc Shark giữa hai xe buýt cũ của hãng Air Force, tại một “khu vực kho bãi” cách sân ga chừng nửa dặm. Những chiếc xe buýt rất cao. Lũ khốn muốn tìm cũng chẳng dễ gì. Đi bộ một chút chẳng chết ai.
Khi đến sân ga, tôi vã mồ hôi nhễ nhại. Nhưng không có gì bất thường. Tôi có xu hướng đổ nhiều mồ hôi trong tiết trời nóng. Quần áo tôi ướt sũng từ sáng đến chiều. Ban đầu tôi lo lắm, nhưng khi tôi đến gặp bác sĩ và kể chuyện thường ngày tôi nốc rượu, ma túy và chất độc ra sao, thì ông ta bảo tôi bao giờ hết đổ mồ hôi hẵng quay lại. Đó sẽ là điểm nguy hiểm, ông ta nói – một dấu hiệu cho biết bộ máy đào thải nước làm việc quá tải cùng cực của cơ thể tôi đã chết hoàn toàn. “Tôi có niềm tin mãnh liệt vào quá trình tự nhiên,” ông ta nói. “Nhưng trong trường hợp của anh… ờ… tôi chưa thấy một tiền lệ nào cả. Chúng ta sẽ phải đợi xem, rồi xử lý những gì còn lại.”
Tôi mất hai tiếng trong quán bar, uống Bloody Mary thay cho thứ hàm lượng dinh dưỡng V8 và xem các chuyến bay từ LA đến. Hai mươi tiếng đồng hồ qua, tôi chẳng ăn gì ngoài bưởi, và đầu tôi như lơ lửng trên cái cổ neo dây.
Mình nên cẩn thận thì hơn, tôi nghĩ. Sức chịu đựng của con người cũng có hạn. Đừng có gục xuống và chảy máu tai ngay tại sân ga này. Không phải ở thành phố này. Ở Las Vegas, họ sẽ giết những kẻ yếu đuối và loạn tâm thần.
Tôi ngộ ra điều này, và ráng giữ yên lặng ngay cả khi tôi cảm thấy những triệu chứng của một cơn lo lắng vô vọng sắp xảy đến. Nhưng chuyện này cũng qua đi. Tôi thấy cô phục vụ cocktail đang hoang mang, nên tôi buộc mình phải đứng lên và ngật ngưỡng ra khỏi quầy bar. Không có dấu hiệu luật sư của tôi.
Xuống phòng cho thuê xe VIP, nơi tôi đổi chiếc Red Shark lấy một chiếc Cadillac Trắng mui trần. “Con xe Chevy chết tiệt này gây cho tôi nhiều rắc rối quá,” tôi bảo họ. “Tôi có cảm giác người ta muốn dìm hàng tôi – nhất là ở trạm đổ xăng, khi tôi phải mở cốp xe bằng tay.”
“À… dĩ nhiên,” người ở sau quầy nói. “Cái ông cần, tôi nghĩ, là một chiếc Mercedes 600 Towne–Cruiser Specials, có điều hòa. Ông có thể mang theo xăng, nếu muốn; chúng tôi có sẵn…”
“Tôi trông giống tên Nazi khốn kiếp lắm à?” tôi nói. “Tôi sẽ lấy một chiếc xe chất Mỹ, hoặc không gì hết!”
Họ điều ngay một chiếc Coupe de Ville màu trắng. Mọi thứ đều tự động. Tôi có thể ngồi ghế lái bọc da đỏ và chỉ cần chạm đúng nút là khiến từng xen–ti–mét của chiếc xe nhảy lên. Quả là cỗ máy kỳ diệu: Mười ngàn đô cho một mớ rác rưởi và những Hiệu ứng Đặc biệt giá cao. Chỉ cần chạm một cái là cửa sổ sau nâng lên, như lũ ếch trong một cái hồ chứa thuốc nổ. Vải bạt trắng làm mui xe cứ thò lên thụt xuống như tàu lượn. Bảng điều khiển chi chít những đèn và số và đồng hồ mét rất bí hiểm mà sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu được – nhưng trong đầu tôi không mảy may nghi ngờ việc mình đang ngồi trên một cỗ máy siêu phàm.
Hẳn chiếc Caddy sẽ không chạy được nhanh như chiếc Red Shark, nhưng một khi đã lăn bánh – khoảng tốc độ tám mươi – thì nó chạy êm kinh hồn… nguyên cả một khối tinh tế bọc da ấy chạy băng qua sa mạc thì khác nào xuyên qua màn đêm trên tàu cũ California Zephyr.
Tôi xử lý toàn bộ giao dịch bằng thẻ tín dụng mà sau này tôi biết là “bị hủy” – hoàn toàn giả mạo. Nhưng Máy tính Lớn chưa cho tôi vào rọ, nên tôi vẫn còn là một mối rủi ro tín dụng vàng vàng.
Về sau, khi nhớ lại giao dịch này, tôi biết cuộc trò chuyện sau đó gần như chắc chắn sẽ thế này:
“Xin chào. Đây là đại lý cho thuê xe VIP ở Las Vegas. Chúng tôi gọi để kiểm tra khách hàng Số 857–045–616–B. Chỉ là việc kiểm tra thông thường, không có gì khẩn cấp cả…”
(Một khoảng dài yên lặng phía bên kia đầu dây. Rồi:) “Tiên sư bố!”
“Gì cơ?”
“Xin thứ lỗi… Vâng, chúng tôi có số đó. Nó được đặt ở tình trạng vạch đỏ khẩn cấp. Gọi cảnh sát ngay và đừng để hắn chạy mất!”
(Một khoảng dài yên lặng khác) “Ờ… à…. Anh thấy đấy, số đó không ở trên Danh sách Đỏ của chúng tôi, và…. à… Số 875–045–616–B vừa rời chỗ chúng tôi chiếc xe mui trần Cadillac mới.”
“Không!”
“Vâng đúng đấy. Ông ta đi xa rồi; được bảo hiểm toàn bộ.”
“Ở đâu?”
“Tôi nghĩ ông ta đã nói là St. Louis. Vâng, trên thẻ nói như vậy. Raoul Duke, nhà vô địch phòng ngự cánh trái & đánh bóng của đội St. Louis Browns. Năm ngày, giá 25 đô mỗi ngày, cộng thêm hai lăm xen một dặm. Thẻ của ông ta hợp lệ, nên tất nhiên chúng tôi làm gì còn lựa chọn.…”
Điều này đúng. Đại lý cho thuê xe không có lý do pháp lý nào để làm khó tôi, vì thẻ của tôi về mặt kỹ thuật là hợp lệ. Trong bốn ngày sau đó, tôi lái chiếc xe khắp Las Vegas – thậm chí còn vài lần chạy qua trụ sở chính của đại lý VIP ở Đại lộ Paradise – và không lần nào tôi gặp phải biểu hiện khiếm nhã làm phiền mình cả.
Đây là một trong những chuẩn dấu về sự thân thiện của Vegas. Quy tắc nền tảng là Không Xúc xỉa Người Bản xứ. Ngoài chuyện đó ra, thì không ai quan tâm cả. Họ không muốn biết. Nếu sáng mai Charlie Manson có vào thuê phòng ở Sahara, không ai làm khó dễ hắn, miễn là hắn cho nhiều tiền boa.
Sau khi thuê được xe, tôi lái thẳng về khách sạn. Vẫn không có dấu hiệu luật sư, nên tôi quyết định tự lấy phòng – dù chỉ là để khỏi phải ở ngoài đường và bị gục nơi công cộng. Tôi bỏ chiếc Whale trong bãi đỗ VIP và ngượng ngập lê thân vào sảnh với một túi da nhỏ – và một chiếc túi thủ công, đặt theo yêu cầu vừa được một người bạn thợ thuộc ở Boulder làm cho.
Phòng của chúng tôi ở Flamingo, ngay đầu não của phố Strip: phía bên kia đường là Caesar’s Palace và Dunes – nơi tổ chức Hội nghị Ma túy. Phần đông khách hội nghị ở trong khách sạn Dunes, nhưng những người ưa thói đăng ký muộn sẽ bị điều về Flamingo.
Nơi này đầy cớm. Tôi liếc qua cũng biết. Hầu hết bọn họ cứ đứng đực ra đó, cố tỏ vẻ bình thường, tất cả đều mặc y hệt nhau trong bộ thường phục Vegas rẻ tiền: quần soóc bermuda sọc vuông, áo phông Arnie Palmer, chân trắng nhẵn lông thuôn thuôn đến tận đôi dép cao su đi biển. Một cảnh tượng bàng hoàng đến không dám bước vào – một dạng siêu giám sát. Nếu không biết gì về hội thảo này, hẳn tôi đã đổi ý. Bạn có ấn tượng rằng bất cứ lúc nào cũng có người sẽ bị hạ gục trong một vụ đấu súng nảy lửa – có lẽ toàn bộ Cộng đồng Manson.
Tôi đến vào giờ này quả không phải lúc. Hầu hết các Ủy viên Công tố và các hạng cảnh sát khác đã làm thủ tục nhận phòng. Đây là những người đang đứng đực nơi hành lang và nhìn đăm đăm kẻ mới đến. Cái tưởng như Nơi giám sát Cuối cùng lại chỉ là hai trăm tên cớm đang đi nghỉ đứng rỗi hơi. Bọn họ thậm chí còn không để ý thấy nhau.
Tôi len đến bàn lễ tân và đứng vào hàng. Người đứng trước tôi là Cảnh sát trưởng một thành phố nhỏ ở Michigan. Bà vợ kiểu Agnew của ông ta đang đứng cách bên phải ba bước chân, trong khi ông ta tranh cãi với nhân viên lễ tân: “Này, anh bạn – tôi đã bảo anh là tôi có phiếu ở đây, trên đó ghi tôi đã đặt chỗ trong khách sạn này. Quái quỷ thật, tôi tham gia Hội thảo Ủy viên Công tố! Tôi đã trả trước tiền phòng.”
“Xin lỗi ông. Ông nằm trong “danh sách đến muộn”. Lệnh đặt phòng của ông đã được chuyển sang… ờ… Nhà nghỉ Moonlight, nó nằm trên Đại lộ Paradise và thực ra là một nơi nghỉ rất tuyệt, chỉ cách đây mười sáu đoạn phố, có bể bơi riêng và…”
“Bố tổ thằng pê–đê! Gọi quản lý cho tao! Tao mệt mỏi phải nghe chuyện vớ vẩn này rồi!”
Quản lý xuất hiện và đề nghị gọi taxi. Đây rõ ràng là màn thứ nhì hay có lẽ thứ ba của một vở kịch tàn bạo đã khởi diễn rất lâu trước khi tôi xuất hiện. Vợ viên cảnh sát trưởng đang khóc; đám người nháo nhác mà ông ta gọi trợ giúp lại ngượng ngùng đến mức chẳng dám ủng hộ ông ta – dù lúc này, trong vụ đối đầu ở quầy lễ tân, với gã cảnh sát tức tối đang bắn ra phát đạn cuối cùng và chuẩn xác nhất của mình. Bọn họ biết ông ta đã thua; ông ta sẽ chống lại các QUY ĐỊNH, và những người được thuê để thực thi những quy định nói rằng “không còn chỗ.”
Sau mười phút đứng xếp hàng sau gã ngu ầm ĩ và đám bạn hắn, tôi cảm giác như cơn cáu tiết đang dâng. Giữa cái đám này – tên cớm kia sao dám cả gan tranh cãi với mọi người về Quyền và Lý lẽ? Tôi ở đó cùng lũ đầu đất lộn xộn – và, tôi cảm nhận, chắc tay lễ tân cũng nghĩ vậy. Anh ta có cái vẻ của một người bị phí thời gian vô ích bởi đại diện khá là tiêu biểu của đám cảnh sát tính khí nhỏ nhen, điên cuồng vì phép tắc…
Nên lúc này anh ta chơi đòn gậy ông đập lưng ông: vấn đề không phải ai đúng ai sai, thưa ông… hay ai đã trả tiền và ai chưa trả… quan trọng là lúc này trong đời mình tôi không chịu nổi một con lợn: “Biến mẹ ông đi, ông cảnh sát, tôi là người chịu trách nhiệm ở đây, và tôi bảo ông rằng chúng tôi không có phòng cho ông.”
Đang hào ứng với màn võ mồm này thì sau một lát tôi cảm thấy chóng mặt, bồn chồn kinh khủng, và sự thiếu kiên nhẫn đã lấn át thói ham vui. Nên tôi bước qua con lợn kia, và nói thẳng với nhân viên lễ tân – “Này,” tôi nói, “tôi ghét phải xen vào, nhưng tôi đã đặt phòng và liệu tôi có thể chen ngang và tránh xa chuyện này được không.” Tôi mỉm cười, để anh ta biết là tôi đã hiểu mánh lới lươn lẹo của anh ta với bè lũ cớm đang đứng kia, đang mất cân bằng tâm lý và nhìn tôi chằm chằm như tôi là con rái cá đang bò lên bàn lễ tân.
Trông tôi khá tệ: mặc chiếc quần Levis cũ và đi giày bóng rổ Chuck Taylor All–Star… cái áo phông Acapulco mười peso đường chỉ trên vai đã rách từ lâu vì gió quật. Râu ba ngày chưa cạo, vượt quá giới hạn chỉn chu của dân nghiện rượu chính cống, và mắt tôi hoàn toàn ẩn sau cặp kính râm Sài Gòn tối màu của Sandy Bulls.
Nhưng giọng nói của tôi toát lên vẻ một kẻ biết mình đã đặt phòng. Tôi đang đánh bạc trên sự phòng xa của luật sư…, nhưng tôi không thể bỏ qua cơ hội chơi khăm một tên cớm… và tôi đã đúng. Phòng do luật sư của tôi đứng tên đặt. Nhân viên lễ tân nhấn chuông gọi người mang hành lý. “Tôi chỉ có thế này thôi, lúc này,” tôi nói, “Phần còn lại ở ngoài kia, trong chiếc xe mui trần Cadillac trắng.” Tôi chỉ ra chiếc xe mà tất cả chúng tôi có thể thấy đã đỗ ngoài kia, trước cửa. “Anh có thể cho người lái đến gần phòng được không?”
Nhân viên lễ tân thật thân thiện. “Xin ông đừng lo gì. Mong ông cứ vui vẻ ở đây – và nếu có gì cần, phiền ông gọi lễ tân.”
Tôi gật đầu, mỉm cười, và lờ lững nhìn phản ứng sửng sốt của đám cảnh sát ngay cạnh mình. Bọn chúng ngu người vì sốc. Ở đây, bọn chúng đang tranh cãi bằng từng chút lợi thế có thể moi ra được, cho một phòng chúng đã trả tiền – và bỗng nhiên toàn bộ công sức của chúng bị gạt sang một bên bởi một kẻ lang thang lỗ mãng trông như vừa ở xóm ổ chuột bắc Michigan chui ra. Và hắn làm thủ tục nhận phòng bằng một đống thẻ tín dụng! Trời đất ơi!
Thế giới này bị làm sao vậy?
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas