Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 26
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hứ nhạc gớm ghiếc và tiếng súng săn…
Những cảm xúc thô lỗ vào một tối thứ Bảy ở Vegas
Cuối cùng chúng tôi cũng vào được phòng lúc trời nhá nhem tối, luật sư của tôi ngay lập tức điện xuống phục vụ phòng gọi bốn bánh sandwich mì nướng, bốn cocktail tôm[7], và một vại rượu rum, chín quả bưởi tươi. “Vitamin C,” hắn giải thích. “Chúng ta sẽ cần mọi thứ có thể kiếm được.”
Tôi đồng ý. Lúc này đồ uống bắt đầu cắt cơn phê thuốc, và những ảo giác của tôi giảm xuống mức độ chịu được. Dáng vẻ gã phục vụ phòng còn chút dấu vết bò sát, nhưng tôi không còn thấy những con thằn lằn ngón cánh to lớn lổn nhổn khắp hành lang giữa những vũng máu tươi nữa. Vấn đề duy nhất lúc này là bảng hiệu đèn neon khổng lồ bên ngoài cửa sổ chắn tầm nhìn ra rặng núi – hàng triệu quả cầu đủ màu sắc quay theo một đường rất phức tạp, những ký hiệu kỳ quặc và hình trang trí sặc sỡ, phát ra tiếng vo ve nhức óc…
“Nhìn bên ngoài kìa,” tôi nói.
“Tại sao?”
“Có một cỗ máy lớn… trên trời,… như con rắn điện… đang lao thẳng vào chúng ta.”
“Bắn đi,” luật sư nói.
“Chưa được,” tôi nói. “Tôi muốn xem đường bay của nó.”
Hắn đến góc nhà và bắt đầu kéo dây đóng rèm cửa lại. “Này,” hắn nói, “ông thôi lải nhải mấy thứ kỳ đà đỉa điếc rắn rết đi. Tôi thấy tởm quá.”
“Đừng lo,” tôi nói.
“Lo à? Trời đất ơi, lúc dưới quán bar tôi gần như phát điên lên rồi. Bọn họ không đời nào cho chúng ta quay lại chỗ đó – nhất là sau cảnh ông ở chỗ bàn báo chí.”
“Cảnh nào?”
“Tiên sư ông,” hắn nói. “Tôi mới bỏ ông ở đấy có ba phút! Ông làm bọn người kia sợ vãi cứt! Cứ ve vẩy con dao nhíp chết tiệt và la hét kỳ đà kỳ điếc. May cho ông là tôi đến đúng lúc. Bọn họ gọi cảnh sát rồi. Tôi bảo ông bị say, và tôi sẽ đưa ông lên phòng tắm nước lạnh. Mẹ kiếp, lý do duy nhất họ cấp giấy thông hành báo chí cho chúng ta là để tống ông khỏi đó.”
Hắn đi đi lại lại bồn chồn. “Chúa ơi, cái cảnh đó làm tôi tỉnh hết cả ra! Tôi phải nốc ít thuốc. Ông để mescaline đâu rồi?”
“Túi đồ,” tôi nói.
Hắn mở túi ra rồi ăn hai viên trong khi tôi bật máy cassette. “Có lẽ ông chỉ nên làm một viên này thôi,” hắn nói. “Cái thuốc đó vẫn còn ngấm trong người ông đấy.”
Tôi đồng ý. “Chúng ta phải ra đường đua trước khi trời tối,” tôi nói. “Nhưng chúng ta còn thì giờ xem tin tức trên tivi. Bổ quả bưởi này ra và làm một ly rum punch cho ngon, có lẽ thêm viên giấy… xe đâu nhỉ?”
“Chúng ta đưa cho ai đó ở bãi đỗ xe,” hắn nói. “Tôi để vé trong va li.”
“Số bao nhiêu nhỉ? Tôi sẽ gọi xuống và bảo họ rửa con xe của nợ, tẩy sạch bụi bẩn và đất ghét.”
“Ý hay đấy,” hắn nói. Nhưng hắn không tìm thấy vé.”
“Thôi bỏ cụ rồi,” tôi nói. “Không có giấy má gì thì chúng ta đời nào thuyết phục được bọn họ đưa xe.”
Hắn nghĩ một lát, rồi nhấc điện thoại lên và đề nghị nối máy với ga ra. “Tôi là Tiến sĩ Gonzo ở phòng tám năm mươi,” hắn nói. “Hình như tôi làm mất vé xe, chiếc mui trần màu đỏ tôi gửi chỗ các anh, tôi muốn chiếc xe được rửa sạch và sẵn sàng để chạy trong ba mươi phút nữa. Anh có thể gửi chiếc vé khác không?... Sao cơ… Ồ?... Thế à, không sao.” Hắn gác máy và với tay lấy ống tẩu. “Không vấn đề gì,” hắn nói. “Gã kia còn nhớ mặt tôi.”
“Tốt lắm,” tôi nói. “Cũng có thể bọn họ giăng sẵn cái lưới to chờ chúng ta xuất hiện.”
Hắn lắc đầu. “Là luật sư của ông, tôi khuyên ông đừng lo cho tôi.”
Tivi đang đưa tin về vụ Xâm lược Lào – một loạt những khủng hoảng kinh hoàng: nổ bom, đổ nát, người chạy tán loạn, tướng lĩnh Lầu Năm góc nói ba xàm ba láp. “Tắt cái đồ cứt kia đi!” luật sư hét “Ra khỏi đây thôi!”
Một động thái khôn ngoan. Không lâu sau khi chúng tôi lấy xe, luật sư rơi vào cơn vã thuốc và vượt cả đèn đỏ trên phố Main trước khi tôi có thể đưa sự việc về tầm kiểm soát. Tôi đỡ hắn ngồi vào ghế phụ rồi tôi cầm lái… cảm thấy ổn, cực kỳ rõ rệt. Xung quanh trên đường, tôi có thể thấy mọi người đang trò chuyện, và tôi muốn nghe bọn họ nói gì. Tất cả bọn họ. Nhưng súng săn lại ở trong cốp xe và tôi đã quyết định để yên ở đó. Las Vegas đâu phải loại thành phố mà bạn có thể lái xe trên phố Main và chĩa cái thứ trông như khẩu bazooka màu đen vào mọi người.
Bật radio lên. Bật máy cassette lên. Nhìn hoàng hôn trước mặt. Kéo cửa sổ xuống để tận hưởng cơn gió mát của sa mạc. A thế chứ. Tất cả chỉ là thế này thôi. Bây giờ đã hoàn toàn kiểm soát rồi. Chạy trên con phố lớn vào một tối thứ Bảy ở Las Vegas, hai thằng già trên một chiếc xe mui trần… Những người Tốt.
Chúa toàn năng! Nhạc gì mà tởm thế?
“Khúc quân hành của Trung Úy Galley.”:
“... khi chúng tôi đang hành quân…
Khi tôi đến trại đóng quân cuối cùng, ở miền đất xa xôi ấy, và Ngài Chỉ huy Vĩ đại đã hỏi tôi…”
(Ông ta hỏi gì anh hả Rusty?)
“Anh đã chiến đấu hay bỏ chạy?”
(và anh đã nói gì với ông ta hả Rusty?)
“… chúng tôi đã phản ứng lại tiếng súng trường của họ bằng tất cả những gì chúng tôi có trong tay…”
Không! Không thể nào tôi lại đang nghe thứ này! Hẳn là do thuốc. Tôi liếc sang luật sư nhưng hắn đang đăm đăm nhìn trời, và tôi có thể thấy rằng đầu óc hắn đã phiêu đến trại đóng quân ở miền đất xa xôi kia. Ơn Chúa vì hắn không thể nghe thứ nhạc này, tôi nghĩ. Nó sẽ đẩy hắn vào một cơn điên vì sự phân biệt chủng tộc mất.
May thay, bài hát đã hết. Nhưng tâm trạng của tôi đã tan tác rồi… và lúc này đây thứ nước xương rồng tai ác đã chế ngự rồi, nhúng tôi vào nỗi kinh hoàng thiếu nhân tính khi chúng tôi bỗng nhiên đến đoạn rẽ vào Câu lạc bộ Súng Mint. “Một dặm,” biển báo cho biết. Nhưng dù cách xa một dặm, tôi có thể nghe tiếng lạch bạch của những chiếc xe động cơ hai thì đang vòng vèo chạy ra… và sau đó, khi tiến gần hơn, tôi nghe một âm thanh khác.
Tiếng súng săn! Cái tiếng nổ lẹt bẹt không thể nhầm đâu cho được.
Tôi dừng xe. Cái quái gì đằng kia nhỉ? Tôi kéo hết cửa sổ lên và giảm tốc độ trên con đường rải sỏi, khom người xuống vô lăng… cho đến khi tôi nhìn thấy khoảng chục người đang chĩa súng săn lên trời, họ bắn theo từng quãng đều đặn.
Đứng trên một tấm bê tông, giữa sa mạc với những cây mesquite, cái ốc đảo nhỏ nhấp nhô này trong một vùng đất khô cằn phía bắc Vegas… Họ đứng thành cụm, mang súng, cách chừng năm mươi thước là cái lô cốt/ nhà bê tông một tầng, được đâu chừng mươi mười bóng cây che phủ, bao quanh là xe cảnh sát, xe kéo, và mô tô.
Dĩ nhiên rồi. Câu lạc bộ Súng Mint! Lũ rồ này không để bất cứ cái gì cản trở việc tập bắn của họ. Ở đây có chừng hàng trăm tay đua, thợ cơ khí và đủ loại mô tô thể thao nhốn nháo quanh khu vực kỹ thuật, họ đăng ký tham gia cuộc đua ngày hôm sau, đang rảnh rang uống bia và đánh giá xe cộ của nhau – và ngay chính giữa nơi này, các xạ thủ như chẳng thấy gì hết ngoài những đĩa đất sét bay ra khỏi máy phóng sau mỗi năm giây, họ không bao giờ nhỡ lấy một nhịp.
Ờ, tại sao không? Tôi nghĩ. Tiếng bắn cũng tạo ra một nhịp điệu nhất định – một thứ âm trầm đều đều – cho cái âm thanh chát chúa của cảnh hỗn loạn xe cộ. Tôi đỗ xe và bước lại đám đông, bỏ mặc luật sư trong cơn mê man.
Tôi mua một cốc bia và quan sát những chiếc xe đang làm thủ tục đăng ký. Có nhiều chiếc Husquavarnas 405, xe Swedish fireball êm tiếng… có cả nhiều chiếc Yamaha, Kawasaki, vài chiếc Triumph 500, Maico, và đây đó một chiếc CZ, một Pursang… tất cả đều là xe cào cào, rất nhanh và siêu nhẹ. Không hề có lấy một con Hog trong đám này, đến cả một con Sportster cũng không… như thế khác nào mang con xe Great Red Shark của chúng tôi vào cuộc thi dành cho xe bọ cát.
Có lẽ mình nên làm vậy, tôi nghĩ. Cứ đăng ký, cho luật sư làm tổ lái, rồi đẩy hắn ra vạch xuất phát với cái đầu đầy ê–te và thuốc điên. Bọn họ sẽ xử lý thế nào đây?
Không ai dám ra đường đua với một kẻ điên như thế. Hắn sẽ lộn nhào ngay đoạn rẽ đầu tiên, và loại luôn bốn năm con xe bọ cát – một cuộc đua tự sát.
“Phí đăng ký thế nào?” tôi hỏi người ở bàn.
“Hai năm mươi,” gã nói.
“Tôi có một chiếc Vincent Black Shadow thì sao?”
Gã ngước nhìn tôi, không nói gì, không thân thiện. Tôi nhận thấy gã mang một khẩu 38 ly ngang hông. “Thôi quên đi,” tôi nói. “Dù gì lái xe của tôi cũng đang ốm.”
Gã nhíu mắt. “Ở đây không phải chỉ lái xe của anh mới bị ốm, anh bạn.”
“Hắn bị mắc xương vào họng,” tôi nói.
“Sao cơ?”
Gã kia đang nổi cáu, nhưng bỗng nhiên mắt quay sang chỗ khác. Hắn nhìn chằm chằm cái gì đó.
Luật sư của tôi, không còn đeo kính chống nắng Đan Mạch, không còn mặc áo Acapulco… trông như một kẻ điên nặng, người ở trần và thở phì phò.
“Có chuyện gì ở đây?” hắn thều thào. “Người này là khách hàng của tôi – Các ông sẵn sàng ra tòa chưa?”
Tôi nắm vai hắn rồi nhẹ nhàng xoay hắn lại. “Đừng để ý,” tôi nói. “Chiếc Black Shadow – họ không chấp nhận đâu.”
“Đợi đã!” hắn quát. “Ý ông là sao, họ không chấp nhận à? Ông đã thỏa thuận với bọn lợn này chưa?”
“Tất nhiên là chưa,” tôi nói, đẩy hắn về phía cổng. “Nhưng ông thấy họ có súng cả đấy. Ở đây chỉ chúng ta mới không có súng. Ông nghe tiếng súng đằng kia không?”
Hắn dừng lại, lắng nghe một lúc, rồi đột nhiên chạy về xe. “Lũ đầu buồi!” hắn quay ra sau và hét. “Chúng tao sẽ quay lại!”
Ngay lúc chúng tôi lùi con xe lên đường cao tốc, hắn mới thốt được ra lời. “Ối trời đất ơi! Làm sao chúng ta lại đi chơi với cái lũ tâm thần cuồng tín thế kia được? Biến khỏi đây thôi. Lũ cặn bã kia đang định khử chúng ta đấy!”
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas