You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 26
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 1 - Chương 1
húng tôi đang ở đâu đó quanh Barstow bên rìa sa mạc thì thuốc bắt đầu ngấm. Tôi nhớ đã nói đại khái “Tôi thấy hơi đơ rồi; hay ông lái đi...” Bỗng có tiếng rú khủng khiếp quanh chúng tôi và bầu trời đầy những con vật trông như một bầy dơi khổng lồ; tất cả sà xuống, rít lên rồi chao liệng quanh chiếc xe mui trần đang chạy với tốc độ chừng trăm dặm một giờ hướng thẳng về phía Las Vegas. Và có tiếng gào: “Trời đất quỷ thần ơi! Những con bỏ mẹ gì thế này?”
Rồi im lặng trở lại. Luật sư của tôi đã cởi phanh áo sơ mi và đang tưới bia lên ngực để da bắt nắng hơn. “Ông hét cái quái gì thế?” hắn càu nhàu, mặt ngửa lên trời, đôi mắt nhắm tịt đeo đôi kính râm Tây Ban Nha bó vỉa. “Không có gì,” tôi nói. “Ông lái đi.” Tôi đạp phanh, hướng con xe Great Red Shark vào vệ đường cao tốc. Nhắc đến mấy con dơi kia chẳng ích gì, tôi nghĩ. Gã khốn tội nghiệp sẽ sớm thấy chúng thôi.
Trời đã gần giữa trưa mà chúng tôi vẫn còn phải chạy hơn trăm dặm nữa. Chặng này sẽ khó đây. Tôi biết chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ hoàn toàn xoắn quẩy. Nhưng chẳng có đường lui mà cũng chẳng có thì giờ để nghỉ. Phải chiến tiếp. Thời gian đăng ký dành cho báo chí tại cuộc đua Mint 400 huyền thoại đã bắt đầu và chúng tôi phải đến đó trước bốn giờ để nhận phòng khách sạn có cách âm. Một tạp chí thể thao thời thượng ở New York đã thu xếp chỗ cho chúng tôi, cũng như thu xếp con xe Chevy mui trần màu đỏ cỡ bự mà chúng tôi vừa thuê ở Sunset Strip này... vả lại tôi, dù thế nào, cũng là một nhà báo chuyên nghiệp; sống chết gì tôi cũng sẽ phải đến tường thuật lại sự vụ.
Bọn biên tập thể thao cũng đã đưa tôi 300 đô tiền mặt – phần lớn số tiền đó tôi đã nướng vào các loại thuốc nguy hiểm khôn cùng. Cốp xe trông như một phòng xét nghiệm ma túy di động của cảnh sát. Chúng tôi có hai túi cỏ, bảy mươi lăm viên mescaline, năm vỉ a–xít dạng viên giấy cực mạnh, một nửa lọ cocaine, và cả một thiên hà mĩ miều các loại thuốc lắc, thuốc rũ, thuốc cười, thuốc hét,... rồi còn một lít tequila, một lít rum, một két Budweiser, gần nửa lít ê–te tinh chất và hai tá amyl.[1]
Chúng tôi đã gom đống này đêm hôm qua trong một cú lượn xe điên cuồng khắp Los Angeles – từ Topanga đến Watts, bất cứ thứ gì kiếm được là chúng tôi lấy. Không phải chúng tôi cần tất cả những thứ này cho chuyến đi, nhưng một khi đã dính vào cuộc săn thuốc thì người ta luôn có xu hướng săn được càng nhiều càng tốt.
Thứ duy nhất thực sự làm tôi ngại là ê–te. Trên đời này chẳng có gì bất lực, vô trách nhiệm và suy đồi hơn một kẻ đang chìm dưới đáy một cơn vã ê–te. Và tôi biết chả mấy chốc chúng tôi sẽ rờ tới của nợ đó. Có lẽ ở trạm xăng tiếp theo. Chúng tôi đã dùng thử gần như mọi thứ và giờ đã đến lúc hít một hơi ê– te dài. Rồi chạy một trăm dặm tiếp theo trong trạng thái hãi hùng rã rời của mê man đông đặc. Cách duy nhất để giữ tỉnh táo trong cơn phê ê–te là kích nó bằng thật nhiều amyl – không phải dùng hết một lúc mà cứ kích đều đều, đủ để duy trì sự tập trung khi chạy xuyên Barstow với tốc độ chín mươi dặm một giờ.
“Mẹ, phượt là phải thế này mới sướng chứ,” luật sư của tôi nói. Hắn cúi người vặn to radio, họng ư ử đoạn điệp khúc và miệng rên rỉ: “Hít quá ngưỡng một hơi, Chúa Lòng lành ơi... Hít quá ngưỡng một hơi...”[2]
Một hơi ư? Thằng già tội nghiệp! Chờ tới khi ông thấy những con dơi chết tiệt kia xem. Tôi gần như chẳng thể nghe thấy tiếng radio... mà đã sụp xuống góc xa của ghế xe, hai tay lẩy bẩy ôm cái máy ghi âm đang mở hết cỡ bài “Cảm thông với Ác quỷ.” Đó là cuộn băng duy nhất chúng tôi có nên chúng tôi mở liên tục, tua đi tua lại, như là một thứ đối âm cuồng loạn với tiếng radio. Và cũng để giữ nhịp chạy xe trên đường. Giữ tốc độ ổn định giúp tiết kiệm xăng – vào lúc này điều đó dường như trở nên quan trọng. Chuẩn đấy. Trong một chuyến đi thế này, người ta phải khắt khe chuyện tiêu thụ nhiên liệu. Phải tránh những cú tăng ga đột ngột đẩy máu vọt ra sau não.
Luật sư của tôi trông thấy thằng bé vẫy nhờ xe rất lâu trước khi tôi nhìn thấy hắn. “Cho thằng nhóc này đi nhờ phát,” hắn nói và dừng xe trước khi tôi kịp mở miệng trong lúc thằng nhóc Okie[3] tội nghiệp hùng hục chạy đến, miệng cười ngoác, bảo rằng, “Ôi giời ơi! Em chưa được đi xe mui trần bao giờ!”
“Thế hả?” tôi nói. “Anh đây đoán là chú mày sẵn sàng rồi, phỏng?”
Thằng bé hớn hở gật đầu khi chúng tôi rồ ga.
“Bọn này là bạn chú em,” luật sư của tôi nói. “Bọn này không như những thằng khác.”
Chúa ơi, tôi nghĩ, hắn phê rồi. “Bỏ kiểu nói đấy đi,” tôi nghiêm giọng. “Không tôi thả đỉa lên người ông đấy.” Hắn nhếch mép, dường như hiểu ra. Thật may, tiếng ồn trong xe kinh quá, át cả tiếng gió và tiếng radio lẫn tiếng máy cát–xét nên thằng bé ngồi ghế sau không thể nghe chúng tôi nói gì. Hay là nó nghe được nhỉ?
Chẳng biết có thể cứng được bao lâu đây? Tôi tự hỏi. Mất bao lâu thì một trong hai chúng tôi sẽ bắt đầu gào hét và lảm nhảm với thằng bé này? Lúc ấy nó sẽ nghĩ gì? Cái sa mạc cô đơn này chính là nơi cuối cùng người ta thấy dấu vết của gia đình Manson[4]. Liệu khi luật sư của tôi bắt đầu gào rú về những con dơi và cá đuối khổng lồ đang sà xuống ô tô thì thằng bé kia có nảy ra cái liên hệ khủng khiếp giữa chúng tôi và nhà Manson? Nếu có – chậc, chúng tôi sẽ phải cắt đầu nó rồi chôn đâu đấy. Vì chẳng nói cũng biết là chúng tôi không thể để nó thoát. Nó sẽ báo ngay cho một nhóm luật rừng nào đó và họ sẽ săn chúng tôi như săn chó.
Chúa ơi! Tôi đã nói thế à? Hay chỉ nghĩ thôi? Tôi có đang nói không nhỉ? Họ có nghe thấy tôi nói không? Tôi liếc nhìn sang luật sư, nhưng hình như hắn không để ý – hắn đang nhìn đường trong lúc con xe Great Red Shark chạy với tốc độ chừng một trăm mười dặm. Ghế sau thì hoàn toàn im lìm.
Có lẽ mình nên nói chuyện với thằng bé này, tôi nghĩ. Biết đâu nếu tôi giải thích mọi chuyện, nó sẽ thoải mái hơn.
Dĩ nhiên là thế. Vẫn ngồi trong ghế, tôi quay ra sau và ngoác miệng cười duyên dáng... và chiêm ngưỡng cái khuôn hộp sọ của nó.
“Này,” tôi nói. “Chú em nên biết điều này.”
Nó chằm chằm nhìn tôi, chẳng hề chớp mắt. Hay nó đang nhe răng nhỉ?
“Chú em nghe anh nói không?” tôi gào.
Nó gật.
“Tốt lắm,” tôi nói. “Vì anh muốn chú em biết rằng bọn này đang đến Las Vegas để tìm Giấc mơ Mỹ.” Tôi mỉm cười. “Thế nên bọn anh thuê con xe này. Đã chơi là phải chơi thế này. Chú em hiểu không?”
Nó lại gật nhưng ánh mắt lo lắng.
“Anh đây muốn chú em hiểu rõ căn nguyên,” tôi nói. “Vì đây là một điệp vụ rất đáng quan ngại – với nhiều dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm cho bản thân... Quái thật, mình quên tiệt két bia này; chú em làm chai không?”
Nó lắc đầu.
“Làm chút ê–te nhé?” tôi nói.
“Gì ạ?”
“Ừ không sao. Đi thẳng vào vấn đề này. Chú em biết không, cách đây hai tư tiếng, bọn này đang ngồi ở Polo Lounge tại khách sạn Beverly Hills – ngoài khoảng sân, dĩ nhiên – và bọn này đang ngồi đó dưới bóng cọ thì một thằng lùn mặc đồng phục cầm điện thoại hồng bước đến nói “Chắc đây là cú điện thoại ông chờ từ nãy, thưa ông.”
Tôi cười phá lên và giật lon bia sủi bọt tràn lưng ghế, miệng vẫn huyên thuyên. “Và chú em biết sao không? Hắn đúng đấy! Anh đây đúng là đang chờ cú điện thoại ấy, nhưng anh đây không biết ai gọi. Chú em hiểu không?”
Mặt thằng bé bệch ra sợ hãi và hoang mang.
Tôi lại bát nháo: “Anh đây muốn chú em hiểu rằng người cầm lái đây là luật sư của anh! Hắn không phải gã vớ vẩn nào đấy anh tóm được ở Strip đâu. Bố khỉ, nhìn hắn mà xem! Hắn không giống anh đây cũng chả giống chú em, phỏng? Vì hắn là người nước ngoài. Anh đây nghĩ hắn là người Samoa. Nhưng chẳng làm sao sất, phỏng? Kỳ thị à?”
“Ồ, không!” nó thốt ra.
“Anh đây cũng nghĩ thế,” tôi nói. “Vì dù chủng tộc như vậy, người này thực sự rất giá trị với anh đây.” Tôi liếc sang luật sư, nhưng đầu óc hắn đang đâu đâu.
Tôi đấm mạnh vào lưng ghế lái. “Điều này tối quan trọng, mẹ kiếp! Chuyện này có thật đấy!”
Chiếc xe bỗng giật lái chạy ngoằn ngoèo đến phát kinh, rồi lại chạy thẳng. “Bỏ mẹ nó tay khỏi cổ tao đi!” luật sư gào lên. Thằng bé ngồi trông như thể sẵn sàng nhảy khỏi xe, bất chấp hậu quả.
Bọn tôi thốn vãi chưởng – nhưng sao lại thế nhể? Tôi băn khoăn, bực bội. Chả nhẽ không thể chuyện trò gì trên cái xe này? Chả nhẽ chúng tôi đã xuống cấp thành lũ quái vật ngu xuẩn sao?
Bởi vì câu chuyện tôi kể là thật. Chuyện này thì tôi chắc chắn. Và tôi cảm thấy việc làm rõ ý nghĩa của chuyến đi là hết sức quan trọng. Chúng tôi thực sự đã ngồi ở đó, tại Polo Lounge – trong nhiều giờ – đang uống Singapore Slings, có rượu mescal bên cạnh, và bia để hãm. Rồi khi cuộc gọi tới thì tôi đã sẵn sàng.
Như tôi nhớ, gã Lùn đó đã thận trọng tiến đến bàn chúng tôi và khi hắn đưa tôi chiếc điện thoại màu hồng, tôi chẳng nói gì, chỉ nghe. Rồi tôi ngắt máy, quay sang luật sư. “Trung tâm gọi,” tôi nói. “Họ muốn tôi lập tức đi Las Vegas bắt liên lạc với một thợ ảnh người Bồ tên Lacerda. Hắn sẽ nói rõ các chi tiết. Tôi chỉ phải nhận phòng rồi hắn sẽ đến tìm tôi.”
Trong một lát luật sư của tôi chẳng nói gì, rồi bỗng hắn như sống lại trên ghế. “Thánh vật ơi!” hắn la lên. “Tôi nhận ra mô tuýp rồi. Vụ này nghe có vẻ rắc rối thực sự đấy!” Hắn nhét áo lót kaki vào quần ống loe màu trắng vải tơ nhân tạo rồi gọi thêm đồ uống. “Ông sẽ cần rất nhiều tư vấn pháp lý trước khi chuyện này kết thúc,” hắn nói. “Và lời khuyên đầu tiên của tôi là ông nên thuê một con xe chạy cực nhanh, loại mui trần, và cuốn xéo ngay khỏi LA trong ít nhất là bốn tám giờ tới.” Hắn lắc đầu buồn bã. “Thế là mất toi ngày cuối tuần của tôi, vì hiển nhiên tôi sẽ phải đi với ông – và chúng ta sẽ phải vũ trang.”
“Chơi luôn,” tôi nói. “Vụ này đã chơi thì phải chơi đúng kiểu. Chúng ta sẽ cần vài món đồ tử tế và kha khá tiền mặt trong tay – dù chỉ để mua ma túy và một cái đài ghi âm siêu nhạy, để có thể lưu âm vĩnh viễn.”
“Lần này là vụ gì?” hắn hỏi.
“Mint 400,” tôi nói. “Trong lịch sử giải thể thao có tổ chức, đây là cuộc đua địa hình cao giải nhất dành cho xe mô tô và xe bọ cát – một cuộc đua hoành tráng nhằm vinh danh một thằng béo khốn kiếp tên Del Webb, nó làm chủ cái khách sạn xa xỉ Mint Hotel ở trung tâm Las Vegas... ít nhất thì trong thông cáo báo chí nói vậy; người của tôi ở New York vừa đọc cho tôi hay.”
“Ra thế,” hắn nói, “với tư cách là luật sư của ông, tôi khuyên ông mua một con mô–tô. Chứ không thì tường thuật chính xác thế quái nào được một vụ như thế này?”
“Không đời nào,” tôi nói. “Kiếm đâu một con Vincent Black Shadow bây giờ nhỉ?”
“Là cái gì thế?”
“Một con xe máy thể thao hoành tráng,” tôi nói. “Mẫu mới này, đâu như ba chục ngàn phân khối[5], với công suất hai trăm mã lực hãm phanh ở tốc độ bốn ngàn vòng mỗi phút, khung ma–nhê, hai ghế xốp, trọng lượng đúng hai trăm cân Anh.”
“Nghe có vẻ hợp cho vụ này,” hắn nói.
“Đúng vậy,” tôi xác nhận lời hắn. “ Cái của nợ này chạy đường vòng thì không ngon lắm, nhưng chạy đường thẳng thì vãi hồn. Còn nhanh hơn cả con F–111 đang chạy trên đường băng.”
“Thế sao?” hắn nói. “Chúng ta có thể cáng được từng đấy lực không?”
“Chuyện nhỏ,” tôi nói. “Tôi sẽ gọi New York xin tiền.”
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas