If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年 Shikisai Wo Motanai Tazaki Tsukuru To, Kare No Junrei No Toshi
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Nhật Trường
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 237
Cập nhật: 2021-09-28 03:26:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ào cái đêm Haida kể câu chuyện kì lạ về một nghệ sĩ piano nhạc Jazz có tên Midorikawa mà cha cậu tình cờ gặp tại quán trọ suối nước nóng trong một vùng núi trên đảo Kyushu thời trai trẻ, đã có vài chuyện lạ lùng xảy ra.
Tazaki Tsukuru đột nhiên mở bừng mắt trong bóng tối. Thứ vừa đánh thức gã dậy là một tiếng cạch nhỏ và khô, giống như tiếng một hòn sỏi đập vào ô kính. Hoặc có thể chỉ là nghe nhầm. Gã không dám chắc. Gã định xem giờ bằng chiếc đồng hồ chạy điện đặt cạnh gối, nhưng không sao gập được cổ. Không chỉ riêng cổ, mà toàn thân gã cũng bất động. Không phải bị tê. Thậm chí, gã còn không gồng nổi người. Ý thức và cơ bắp không còn kết nối với nhau nữa.
Căn phòng chìm trong bóng tối. Tsukuru sợ ngủ chỗ sáng, nên luôn phải kéo kín lớp rèm dày để sao cho căn phòng tối đen khi ngủ. Vì thế ánh sáng bên ngoài không lọt vào được. Mặc dầu vậy, bằng cảm giác, gã vẫn nhận ra có một người khác ở trong phòng. Có ai đó đang nấp trong bóng tối, quan sát bộ dạng của gã. Kẻ đó nín thở, khử mùi, thay đổi màu sắc, ẩn mình trong bóng tối giống như một loài vật ngụy trang. Song không hiểu sao, Tsukuru biết đó là Haida.
Mr. Grey
Màu xám được tạo ra bằng cách pha trộn màu trắng với màu đen. Thế rồi, lại có thể dễ dàng hòa lẫn vào trong nhiều cung bậc bóng tối khác nhau nhờ việc thay đổi độ đậm nhạt.
Haida đứng ở góc tối của căn phòng, nhìn trân trân về phía Tsukuru đang trong tư thế nằm ngửa trên giường. Suốt một lúc lâu, cậu ta không cử động bất cứ bó cơ nào, tựa như một nghệ sĩ kịch câm đang đóng giả bức tượng. Ở đó, thứ duy nhất cho thấy sự chuyển động có chăng chỉ là hàng mi dài của cậu ta. Đó là một sự tương phản kỳ lạ. Trong khi Haida đang đứng bất động gần như hoàn hảo một cách có chủ ý, thì Tsukuru lại không thể cựa quậy cơ thể mình theo ý muốn. Phải nói gì đó, Tsukuru tự nhủ, cần phải thốt ra điều gì đó để phá vỡ sự cân bằng quái quỷ này. Nhưng gã không thể cất tiếng. Gã không cách nào cử động được môi cũng như lưỡi, thứ thoát ra từ cổ họng chỉ là hơi thở khô khốc, vô thanh.
Haida đang làm gì trong căn phòng này? Tại sao cậu ta đứng đó, nhìn sâu vào Tsukuru quá vậy?
Đây không phải chiêm bao, Tsukuru nghĩ. Mọi thứ quá rõ nét so với một giấc chiêm bao. Tuy nhiên, Tsukuru không thể xác định được kẻ đứng đó có phải Haida thật không. Phải chăng Haida thật, thân xác hiện thực của cậu ta, đang say ngủ trên chiếc xô pha ở căn phòng bên cạnh, còn kẻ đang hiện hữu ở đây là một phân thân vừa thoát ra từ thân xác đó? Gã có cảm giác như vậy.
Tuy nhiên, Tsukuru không cảm thấy ở đó có gì bất ổn, tà mị. Tsukuru có một niềm tin gần như tuyệt đối rằng, Haida sẽ không bao giờ làm điều gì không tốt với mình cho dù có chuyện gì xảy ra. Cảm giác ấy vẫn không thay đổi kể từ lần đầu gặp Haida. Nó giống như một thứ bản năng.
Mặc dù đầu óc Đỏ cũng sắc bén, song sự thông minh của cậu ta lại theo chiều hướng thực dụng, đôi khi có nét tư lợi. Ngược lại, sự thông minh của Haida thuần túy, mang tính nguyên lý hơn, thậm chí, chỉ gói gọn trong khuôn khổ của bản thân. Nhiều khi, Tsukuru không thể nắm bắt được những suy nghĩ của Haida mặc dù hai người đang ở cùng nhau. Trong đầu cậu ta có cái gì đó đang diễn ra mãnh liệt, nhưng cái gì đó thuộc loại nào thì gã không đoán ra được. Những lúc như thế, đương nhiên gã cảm thấy bối rối và rơi vào tâm trạng như bị bỏ rơi. Nhưng ngay cả trong trường hợp đó, gã cũng không bao giờ cảm thấy bất an hay bực bội với người bạn kém tuổi. Chỉ đơn giản là vì, xét về tốc độ tư duy và tầm hoạt động của đầu óc, Haida vượt trội hơn gã nhiều. Tsukuru biết thế, nên đành từ bỏ ý định bắt nhịp với cậu ta.
Hẳn là trong bộ não của Haida có thứ gì đó giống như một đường đua cao tốc được tạo ra sao cho phù hợp với vận tốc chậm chạp của Tsukuru, thì có thể hệ thống tư duy của cậu ta sẽ quá nhiệt, và bắt đầu xuất hiện những rối loạn nhỏ. Gã có một ấn tượng như vậy. Một lát sau, Haida sẽ rời đường đua, nở một nụ cười hiền hoà như chưa có gì xảy ra và quay lại chỗ Tsukuru, rồi cậu ta giảm dần tốc độ, điều chỉnh sao cho phù hợp với nhịp độ tư duy của Tsukuru.
Cái nhìn xoáy sâu, đậm đặc ấy đã kéo dài trong bao lâu? Tsukuru không thể phân biệt được sự dài ngắn của thời gian. Haida đứng bất động trong bóng tối giữa đêm khuya, im lặng quan sát Tsukuru. Dường như Haida có điều gì muốn nói. Cậu ta đang nắm giữ một thông điệp nhất định phải truyền đạt đến gã. Nhưng vì lý do nào đó, cậu ta không thể biến thông điệp này thành lời nói trong thực tại. Điều đó khiến người bạn kém tuổi nhưng thông minh của gã tỏ ra bực bội khác với mọi lần.
Tsukuru vẫn nằm trên giường, bất giác nhớ lại câu chuyện vừa nghe kể lúc trước về Midorikawa. Có cái gì trong túi vải nhỏ đặt trên mặt piano lúc Midorikawa – kẻ đang chờ chết – chơi đàn? Bí ẩn đó còn chưa được làm sáng tỏ thì câu chuyện của Haida đã chấm dứt. Tsukuru không khỏi tò mò về nội dung bên trong cái túi. Phải có ai đó nói cho gã biết về ý nghĩa của nó. Tại sao Midorikawa lại đặt cái túi đó một cách nâng niu như thế trên mặt đàn piano? Chi tiết ấy chắc chắn là một điểm quan trọng trong câu chuyện.
Nhưng không có câu trả lời nào được đưa ra. Kết thúc một chuỗi dài im lặng, Haida – hay là phân thân của Haida – lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Sau cùng, Tsukuru nghĩ mình vừa nghe thấy một tiếng thở hắt ra rất khẽ của cậu ta, nhưng gã không dám chắc. Cái bóng của Haida mờ dần rồi biến mất, tựa như làn khỏi hương bị hút vào thinh không. Sực tỉnh, Tsukuru nhận ra mình vừa bị bỏ lại đơn độc trong căn phòng tối, cơ thể vẫn bất động. Sợi cáp liên kết ý thức với cơ bắp vẫn chưa được đấu lại, con ốc cố định hai đầu nối vẫn đang bị bung ra.
Có bao nhiêu phần là hiện thực? Tsukuru tự hỏi. Đây không phải chiêm bao. Cũng không phải ảo ảnh. Chắc chắn là hiện thực. Thế nhưng, ở đó không có cái sức nặng mà hiện thực đáng ra phải có.
Mr. Grey
Sau đó, hình như Tsukuru lại chìm vào giấc ngủ. Chẳng mấy chốc, gã tỉnh dậy trong mơ. Không, đúng ra thì không thể gọi đó là mơ. Cái mà gã thấy là một hiện thực với tất cả những đặc tính của giấc mơ. Đó là một pha khác của hiện thực, mà chỉ sức tưởng tượng được giải phóng ra ở một nơi đặc biệt, vào một thời khắc đặc biệt mới có thể tạo nên.
Họ ở trên giường, trong bộ dạng giống như lúc chào đời, nằm sát hai bên nách gã, Trắng và Đen. Họ chừng mười sáu hoặc mười bảy tuổi. Không hiểu sao họ luôn mười sáu hoặc mười bảy tuổi. Bầu vú và cặp đùi họ áp chặt vào người gã. Một cách rõ ràng, Tsukuru lần lượt cảm nhận thấy sự mịn màng và hơi ấm từ làn da họ. Thế rồi, ngón tay và đầu lưỡi họ đùa giỡn như ngấu nghiến cơ thể gã, và gã cũng đang trần truồng.
Đó không phải điều Tsukuru khao khát, cũng không phải cảnh tượng gã muốn hình dung ra. Tuy nhiên, trái ngược với ý chí của gã, những hình ảnh ấy càng lúc càng trở nên sắc nét, cảm xúc mỗi lúc một trở nên sống động và cụ thể hơn.
Đầu ngón tay của hai cô gái dịu dàng, nhỏ nhắn và tinh tế. Bốn bàn tay, và hai mươi đầu ngón tay. Chúng giống như lũ sinh vật nhẵn nhụi không có thị giác được sinh ra từ bóng tối, lượn lờ hết góc này đến góc khác và kích thích cơ thể Tsukuru. Những hành động ấy làm tim gã run lên dữ dội – một cảm giác gã chưa từng trải qua. Một cảm giác giống như khi được ai đó chỉ cho rằng, thực ra còn có một căn phòng nhỏ bí mật khác trong ngôi nhà đã sống lâu năm. Trái tim gã phát ra những tiếng khô khan, dồn dập, như một chiếc trống định âm. Tay chân vẫn tê liệt hoàn toàn. Gã không thể cất nổi dù chỉ một ngón tay.
Cơ thể hai cô gái uốn lượn, vấn vít quấn lấy toàn thân Tsukuru. Bầu vú của Đen căng đầy, mềm mại, còn của Trắng, tuy bé, nhưng nụ hoa thì săn cứng như một viên sỏi nhỏ. Lông mu của cả hai đều đã ẩm ướt như rừng mưa. Hơi thở của họ hoà quyện làm một với hơi thở của gã, tựa như những đợt thuỷ triều từ xa xô đến, dồn lên nhau dưới đáy biển tối tăm không ai biết tới.
Sau màn mơn trớn dài đầy tỉ mẩn, gã đi vào âm đạo của một trong hai cô gái. Đó là Trắng. Cô ngồi dạng chân trên Tsukuru, cầm lấy bộ phận sinh dục đang dựng đứng, cứng ngắc của gã, rồi vào bên trong mình đầy điêu luyện. Cái của gã đi vào trong cô mà không gặp trở ngại nào, giống như bị mút vào chân không. Sau khi để nó yên vị trong chốc lát, ổn định hơi thở, cô bắt đầu chầm chậm ngoáy hông, nhún nhẩy nửa trên cơ thể, như đang vẽ vào không trung những đường đồ thị phức tạp. Mái tóc đen, dài và thẳng uốn éo vung vẩy phía trên đầu gã như quất roi. Những động tác táo bạo không thể tượng tượng ra ở Trắng.
Nhưng đối với cả Trắng và Đen, đó dường như là một diễn biến hết sức tự nhiên. Không có thời giờ cho việc suy xét. Gã không thấy ở họ bất cứ vẻ ngần ngại nào. Lúc mơn trớn thì cả hai, nhưng người mà gã cho vào lại là Trắng. Tại sao là Trắng? Tsukuru đuổi theo dòng suy nghĩ trong sự hoang mang sâu sắc. Tại sao lại cứ phải là Trắng? Đáng lẽ ra họ phải bình đẳng chứ. Đáng lẽ ra hai người phải là một thực thể chứ.
Song gã không còn tâm trí đâu để nghĩ tiếp. Động tác của Trắng đang mỗi lúc một nhanh và mạnh. Thế rồi khi nhận ra, gã thấy mình đang xuất tinh dữ dội bên trong cô. Thời gian từ lúc đưa vào đến khi xuất tinh thật ngắn ngủi. Quá ngắn, Tsukuru nghĩ. Vô cùng ngắn. Không, hoặc có thể gã đã đánh mất cảm giác về thời gian. Nhưng dù thế nào, gã cũng không thể kìm nén được cơn chấn động ấy. Nó ập xuông, không báo trước, tựa như một con sóng lớn chồm tới từ đỉnh đầu.
Tuy nhiên, người đón nhận cú phóng tinh ấy thực tế không phải Trắng, mà chẳng hiểu sao, lại là Haida. Khi nhận ra, gã thấy hai người con gái đã biến mất, chỉ còn Haida ở đó. Trong khoảnh khắc Tsukuru phóng tinh, cậu ta nhanh nhẹn cúi người ngậm ấy dương vật gã, hứng lấy luồng tinh dịch đang bắn ra, để khỏi làm bẩn drap giường. Cú phóng tinh dữ dội, lượng tinh dịch ra khá nhiều. Haida nhẫn nại hứng lấy từng đợt phóng tinh liên tục, sau khi ngừng hẳn, cậu ta dùng lưỡi liếm sạch những gì còn sót lại. Cậu ta có vẻ rất thuần thục với công việc đó. Ít ra thì Tsukuru cảm thấy thế. Sau đó, Haida lặng lẽ rời khỏi giường, đi tới bồn rửa mặt. Tiếng xả nước từ vòi kéo dài một lúc lâu, chắc là cậu ta đang súc miệng.
Mặc dù đã xuất tinh, nhưng cơn cương cứng của Tsukuru chưa hề lắng dịu. Cảm giác ấm nóng và ẩm ướt nơi bộ phận sinh dục của Trắng vẫn còn sống động, giống như ngay sau khi thực hiện một hành vi tình dục trong hiện thực vậy. Gã vẫn không thể nào phân biệt nổi ranh giới giữa chiêm bao và tưởng tượng, ranh giới giữa những tưởng tượng và hiện thực.
Tsukuru tìm kiếm ngôn từ trong bóng tối. Không phải ngôn từ để dành cho một ai đó cụ thể. Mà chỉ đơn giản là, gã buộc phải tìm ra dù chỉ một từ chính xác hòng lấp đầy cái khoảng trống không lời, không tên ở đó trước khi Haida quay trở lại từ bồn rửa mặt. Nhưng gã không tìm thấy nó. Giữa lúc ấy, có một tiết tấu đơn điệu cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu gã. Phải đến sau này, gã mới nhận ra đó là giai điệu chính của bản “Le Mal du Pays” của Liszt – những năm hành hương, năm thứ nhất: Thuỵ Sĩ, nỗi ưu sầu mà cảnh điền viên gợi lên trong lòng người.
Sau đó, một giấc ngủ sâu hung bạo bủa vây gã.
Gã thức giấc vào tám giờ kém sáng hôm sau.
Tỉnh dậy, việc đầu tiên gã làm là kiểm tra xem mình có xuất tinh ra quần lót hay không. Những khi mộng tinh như thế, quần lót bao giờ cũng có vết. Nhưng lần này thì không. Tsukuru thấy khó hiểu. Rõ ràng là trong mơ – ít nhất cũng ở một nơi không phải hiện thực – gã đã xuất tinh, một cách rất dữ dội. Cảm giác đó vẫn đọng lại rõ rệt trên cơ thể gã. Chắc chắn đã có một lượng tinh dịch rất lớn được phóng ra trong hiện thực, nhưng lại không có dấu vết.
Thế rồi, gã nhớ lại rằng Haida đã lấy miệng hứng chỗ tinh dịch ấy.
Gã nhắm mắt, khẽ nhăn mặt. Liệu chuyện đó có xảy ra trên thực tế? Không, không lẽ nào. Tất cả đều xảy ra ở một hóc tối tăm trong ý thức của mình dù suy luận theo cách nào đi chăng nữa. Vậy thì chỗ tinh dịch ấy rốt cục đã đi đâu? Chẳng lẽ nó cũng biến mất vào trong đáy sâu của kí ức?
Tsukuru mang nguyên tâm trạng hoang mang ấy ra khỏi giường và đi vào bếp trong bộ đồ ngủ. Haida đã thay xong quần áo, đang nằm trên xô pha đọc một quyển sách dày. Cậu trông có vẻ như đang tập trung toàn bộ ý thức vào cuốn sách và để hồn mình ở một thế giới khác. Nhưng khi Tsukuru vừa thò mặt ra, cậu ta liền gấp sách lại, nở một nụ cười tươi, rồi vào bếp chuẩn bị cà phê, trứng ốp lết và bánh mì nướng. Có mùi cà phê mới, thứ mùi phân định đêm và ngày. Hai người ngồi ở hai phía bàn, vừa nghe nhạc với âm lượng nhỏ vừa dùng bữa. Như thường lệ, Haida phết lên lát bánh mì nướng già một lớp mật ong mỏng trước khi ăn.
Bên bàn ăn, Haida nói một mạch về mùi vị của loại hạt cà phê mới kiếm được ở đâu đó, về chất lượng rang tuyệt hảo của nó, thời gian còn lại cậu ta quay ra suy nghĩ một mình. Có lẽ cậu ta đang tư duy về nội dung của cuốn sách vừa đọc ban nãy. Cặp mắt đang dán vào một điểm vô hình trong không trung nói lên điều đó. Đôi mắt dù trong veo rất đẹp, nhưng không thể thấy được gì bên trong. Mỗi lần tư duy về một mệnh đề trừu trượng, mắt cậu ta luôn như thế. Chúng lúc nào cũng khiến Tsukuru nghĩ đến một dòng suối trong khe núi thấp thoáng qua những thân cây.
Gã không phát hiện ra ở Haida có vẻ gì khác với bình thường. Một buổi sáng Chủ nhật như mọi lần. Bầu trời tuy thưa mây, nhưng nắng vẫn dịu nhẹ. Lúc nói chuyện, cậu ta nhìn thẳng vào mắt Tsukuru. Ánh mắt ấy không hề mang một hàm ý nào. Có lẽ đã không có gì xảy ra trong hiện thực. Đó đúng là một ảo tượng được tạo ra bên trong ý thức. Tsukuru nghĩ vậy. Thế rồi gã cảm thấy xấu hổ về điều đó, đồng thời bị xâm chiếm bởi một sự bối rối ghê gớm. Cho tới giờ, đã nhiều lần gã trải qua những cơn mộng tinh giống nhau, mà ở đó Trắng và Đen đều xuất hiện. Những giấc mơ ấy xảy đến gần như đều đặn, bất chấp ý chí của gã, và khiến gã xuất tinh. Nhưng xuyên suốt, sống động và chân thực nhường này thì đây là lần đầu tiên. Và nhất là, việc Haida cũng góp mặt trong đó khiến Tsukuru hoang mang.
Mặc dầu vậy, Tsukuru quyết định không theo đuổi vấn đề này thêm nữa., có vẻ như sẽ chẳng nhận được câu trả lời nào dù cho có đào sâu suy nghĩ đến đâu. Gã nhét nghi vấn ấy vào trong một cái ngăn kéo có tấm biển đề “chưa xác định”, định bụng để về sau sẽ kiểm chứng. Bên trong gã có tới vài cái ngăn kéo như thế, rất nhiều nghi vấn đang bị bỏ bẵng ở đó.
Sau đó, Tsukuru và Haida đến bể bơi của trường, bơi cùng nhau chừng ba mươi phút. Bể bơi sáng Chủ nhật chỉ lác đác vài bóng người nên có thể bơi đến thoả thuê theo nhịp độ mà mình thích. Tsukuru tập trung toàn bộ tinh thần vào việc vận động chính xác những bắp cơ cần thiết, cơ lưng, cơ thắt lưng, cơ bụng, không cần nghĩ ngợi nhiều đến hơi thở và cách đạp chân. Một khi đã bắt được nhịp điệu thì mọi động tác đều thành vô thức. Lúc nào cũng là Haida bơi trước và Tsukuru theo sau. Tsukuru đang mơ màng ngắm nhìn đám bọ nhỏ màu trắng nổi lên nhịp nhàng trong nước sau mỗi cú đạp chân mềm mại của Haida. Cảnh tượng ấy luôn đem đến cho gã một trạng thái tê liệt ý thức nhè nhẹ.
Sau khi tráng người, thay quần áo trong phòng gửi đồ xong, ánh mắt Haida đã mất đi vẻ trong veo lúc nãy và trở lại là đôi mắt lặng lẽ mọi ngày. Nhờ được vận động một trận ra trò, tâm trạng hoang mang trong Tsukuru cũng phần nào dịu bớt. Hai người rời nhà thể dục, rồi cùng sánh vai rảo bước đến thư viện. Họ hầu như không mở miệng suốt dọc quãng đường, nhưng đó không phải chuyện gì khác thường. Em có mấy thứ muốn tra cứu ở thư viện, Haida nói. Chuyện này cũng không có gì khác thường. Haida thích “tra cứu” trong thư viện. Thường thì điều đó có nghĩa là cậu ta “muốn ở một mình ít lâu”. “Còn tớ phải về nhà giặt đồ cái đã,” Tsukuru nói.
Tới trước thư viện, hai người khẽ giơ tay chào tạm biệt nhau.
Rất lâu sau đó không thấy Haida liên lạc, không có bóng dáng Haida ở bể bơi cũng như trong khuôn viên trường. Tsukuru lại lụi cụi ăn cơm một mình, tới bể bơi một mình, lên lớp, ghi chép, nhớ từ vựng và văn phạm ngoại ngữ một cách máy móc, giống như cuộc sống trước khi quen biết với Haida. Một cuộc sống âm thầm, cô độc. Thời gian lướt đi xung quanh gã một cách bình lặng, hầu như không để lại dấu vết gì. Thỉnh thoảng, gã lại đặt chiếc đĩa than “Những năm hành hương” lên mâm quay và lắng tai nghe.
Sau khoảng một tuần bặt tin, Tsukuru tự nhủ có lẽ Haida đã quyết định không gặp mình nữa. Chuyện đó không phải là không thể xảy ra. Cậu ta đã bỏ đi đâu đó, không một lời báo trước, không một lý do, hệt như cái cách bốn người kia đã làm với gã ở thành phố quê nhà.
Người bạn kém tuổi ấy rời bỏ mình có lẽ là bởi cái lần mộng tinh đầy sống động mà mình trải qua tối hôm đó, Tsukuru thầm nghĩ. Có thể bằng một kênh nào đấy, Haida đã dò biết được từ đầu đến cuối những gì diễn ra trong ý thức của mình và cảm thấy khó chịu về điều đó, hoặc có thể là nổi giận.
Không, không thể nào có chuyện đó. Không đời nào những thứ ấy lại lọt ra ngoài ý thức của Tsukuru. Chắc chắn Haida không có kênh nào để biết được những nội dung ấy. Mặc dầu vậy, Tsukuru vẫn cảm thấy như cặp mắt tinh tường của người bạn kém tuổi ấy đã nhìn thấu một vài yếu tố méo mó nơi tận cùng ý thức gã. Nghĩ thế, gã thấy vô cùng xấu hổ.
Dù sao thì, sự biến mất của Haida đã khiến Tsukuru thêm lần nữa thấm thía một điều rằng, người bạn ấy có ý nghĩa lớn lao thế nào đối với mình và đã làm cho cuộc sống đơn điệu của mình trở nên nhiều màu sắc biết bao. Gã nhớ những cuộc trò chuyện với Haida, tiếng cười nhẹ nhàng đặc trưng của cậu ta. Thể loại nhạc cậu ta ưa thích, những cuốn sách thỉnh thoảng cậu ta vẫn đọc cho gã nghe, những hiện tượng xã hội mà cậu ta giải thích, sự hài hước độc đáo, những trích dẫn đích xác, những bữa ăn cậu ta nấu, cà phê cậu ta pha. Gã phát hiện ra những khoảng trống Haida để lại trong từng góc nhỏ của cuộc sống thường nhật.
Tsukuru không thể tự hỏi: Haida cho gã nhiều như vậy, thế còn gã đã cho Haida những gì? Rốt cuộc gã đã để lại gì trong lòng người bạn ấy?
Xét cho cùng, có lẽ mình phải chịu một số phận cô độc. Tsukuru không thể gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Mọi người đều bên gã, rồi chẳng bao lâu lại rời bỏ gã. Dường như họ tìm kiếm điều gì đó bên trong Tsukuru, nhưng không thấy, hoặc thấy nhưng không vừa lòng, nên chán chường (hoặc thất vọng, nổi giận) mà bỏ đi. Bỗng một ngày, họ đột nhiên mất dạng, không giải thích, thậm chí cũng không một lời từ biệt cho phải phép, như thể đang tâm chặt phăng sợi dây mà dòng máu nóng hẵng đang chảy và mạch vẫn còn khe khẽ đập bằng một con rựa sắc bén, vô tâm.
Chắc chắn ở mình có thứ gì đó, một thứ mấu chốt, khiến người khác thất vọng, Tazaki Tsukuru thiếu màu sắc, gã bật lên thành tiếng. Rốt cuộc, mình chẳng có gì để cho người khác. Không, nếu nói vậy thì thậm chí ngay cả để cho chính mình cũng không có.
Nhưng vào buổi sáng ngày thứ mười kể từ hôm chia tay nhau trước cửa thư viện, Haida bất ngờ xuất hiện ở bể bơi của trường. Tsukuru đã làm được vài vòng, đang chuẩn bị bơi tiếp sau ít phút giải lao thì có ai đó gõ nhẹ ngón tay vào mu bàn tay trái gã để gần thành bể. Ngẩng mặt lên, gã thấy Haida đang ngồi xổm trong bộ đồ bơi. Cặp kính bơi màu đen kéo lên trước trán, khoé miệng nở một nụ cười dễ mến như thường lệ. Mặc dù lâu ngày không gặp, song hai người chẳng trao đổi gì, chỉ khẽ cúi đầu chào nhau. Sau đó, như mọi lần, họ bắt đầu bơi cự ly dài trên cùng một đường bơi. Động tác mềm mại của cơ bắp và nhịp điệu của những cú đạp chân đúng cách, êm ái là sự giao tiếp duy nhất giữa hai người. Ở đó, ngôn từ không còn cần thiết nữa.
“Em phải về Akita một thời gian,” sau khi lên khỏi bể, tráng người xong, Haida vừa lấy khăn lau đầu vừa nói. “Kế hoạch gấp gáp quá, vì có việc bất khả kháng của gia đình.”
Tsukuru ậm ừ đáp lại, rồi gật đầu. Đang giữa học kỳ mà vắng mặt ở trường những mười ngày là chuyện hiếm thấy ở Haida. Cậu ta cũng giống như Tsukuru, không bao giờ bỏ tiết trừ trường hợp bất đắc dĩ, nên chắc là có việc gì đó hệ trọng. Tuy nhiên, cậu ta không nói cho gã biết mục đích của chuyến về quê, và Tsukuru cũng không định hỏi. Dù sao, việc người bạn kém tuổi ấy bình yên quay trở lại đã khiến Tsukuru trút bỏ được cái cảm giác tựa như có một cục không khí nặng trịch đang ép chặt xuống đâu đó trên lồng ngực, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn nghẹn. Không phải cậu ta biến mất vì không còn quan tâm đến Tsukuru.
Những ngày sau đó, thái độ của Haida với Tsukuru vẫn không có gì thay đổi so với trước. Hai người trao đổi những câu chuyện thường nhật một cách tự nhiên, cùng ăn cơm, cùng ngồi trên xô pha nghe đĩa nhạc cổ điển Haida mượn được ở thư viện, nói về những bản nhạc ấy, hoặc trò chuyện về những cuốn sách từng đọc, hoặc chỉ đơn giản là ở trong cùng một căn phòng, chia sẻ sự im lặng thân mật. Cuối tuần, Haida đến căn hộ của Tsukuru, hàn huyên cho tới nửa đêm, và ở lại. Cậu dọn dẹp chiếc xô pha rồi ngủ luôn trên đó. Cậu ta (hay là phân thân của cậu ta) không còn tìm vào phòng ngủ giữa khuya để quan sát Tsukuru trong bóng tối nữa – đấy là giả sử rằng chuyện này đã xảy ra trên thực tế. Nhiều lần sau đó, Tsukuru vẫn mộng tinh thấy Trắng và Đen, nhưng Haida thì không xuất hiện.
Mặc dầu vậy, đôi lúc Tsukuru vẫn tin rằng, vào cái đêm hôm đó, Haida bằng cặp mắt trong suốt đã nhìn thấu những gì ẩn sâu dưới tầng ý thức của gã. Thế rồi, gã cảm thấy vết tích của cái nhìn ấy vẫn còn đó trên cơ thể mình, ran rát giống như một vết bỏng nhẹ. Haida khi ấy đã quan sát những ảo tưởng và dục vọng mà Tsukuru thầm giữ trong lòng. Cậu ta kiểm tra và giải phẫu từng thứ một. Dẫu vậy, cậu ta vẫn tiếp tục mối quan hệ với gã trên tư cách một người bạn. Chỉ có điều, để chấp nhận cái thực tế không lấy gì làm êm ả ấy, cũng như để sắp xếp và ổn định lại cảm xúc, cậu ta cần những ngày tháng cách ly khỏi gã, đó là lý do tại sao cậu ta cắt đứt liên lạc với Tsukuru trong mười ngày qua.
Tất nhiên đó chỉ là phỏng đoán, một sự phỏng đoán thiếu căn cứ, và hầu như không logic. Có lẽ phải gọi đó là ảo tưởng. Song, ý nghĩ ấy cứ đeo bám dai dẳng khiến cho tâm trạng gã bồn chồn. Mỗi lần nghĩ rằng mọi góc khuất trong ý thức của mình đều bị Haida nhìn thấu, gã cảm thấy như mình bỗng biến thành một loài sâu bọ thảm hại sống bên dưới những phiến đá nhớp nháp.
Nhưng dù sao, Tsukuru vẫn cần người bạn kém tuổi ấy, có lẽ là hơn bất cứ điều gì khác.
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương - Haruki Murakami Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương