Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年 Shikisai Wo Motanai Tazaki Tsukuru To, Kare No Junrei No Toshi
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Nhật Trường
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 237
Cập nhật: 2021-09-28 03:26:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
rong gần nửa năm vật vờ bên bờ vực cái chết, Tsukuru sụt mất bảy cân. Bởi gã chẳng ăn bữa nào ra hồn, nên việc đó cũng là đương nhiên. Gã vốn mang một khuôn mặt bầu bĩnh từ hồi nhỏ, nhưng giờ đây gã gầy rộc hẳn đi, khiến cho vóc dáng trở nên mảnh dẻ. Rút ngắn lại thắt lưng chưa đủ, gã phải mua sang cỡ quần nhỏ hơn. Mỗi lần cởi trần, xương sườn nhô ra nom như một cái lồng chim thứ phẩm. Bộ dạng xấu xí trông thấy, đôi vai như rơi về phía trước. Hai cẳng chân đã teo hết thịt, lẻo khoẻo như cẳng cò. Chẳng khác nào cơ thể của một cụ già. Hoặc giống như một kẻ đang sắp chết. Gã nghĩ thế trong một lần đã lâu rồi mới cởi trần đứng trước gương.
Có lẽ phải chấp nhận thôi, dù trông mình có giống như một kẻ sắp chết. Gã tự nhủ với mình như thế ở trước gương. Bởi lẽ, xét trên một nghĩa nào đó, đúng là mình đang sắp chết. Bởi lẽ, mình đang cố bám lấy cái thế giới này mà sống, trong một trạng thái giống như cái xác của con ve dính trên cành cây lúc nào cũng có thể bị một cơn gió hơi mạnh thổi bay đi vĩnh viễn. Thế nhưng việc trông mình giống như một kẻ sắp chết đã một lần nữa khiến Tsukuru xúc động mạnh. Gã căng mắt nhìn cái cơ thể ở trần của mình không biết chán. Hệt như một người không sao có thể rời mắt khỏi cái màn hình ti vi đang phát đi những cảnh tượng thảm khốc ở vùng đất xa xôi vừa trải qua một trận động đất cực lớn hoặc một cơn lũ khủng khiếp.
Có thể mình thực sự đã chết, khi ấy Tsukuru đã nghĩ vậy, tựa như bị cái gì giáng trúng. Mùa hè năm trước, khi sự tồn tại của mình bị bốn người bạn kia phủ nhận, chàng trai trẻ có cái tên Tazaki Tsukuru đã trút hơi thở cuối cùng trên thực tế. Mặc dù hình dáng bên ngoài của cái thực thể ấy vẫn dược duy trì một cách không hề dễ dàng, song chính nó cũng đã được làm mới về cơ bản sau gần nửa năm trôi qua. Vóc dáng, khuôn mặt đã hoàn toàn biến đổi, và con mắt nhìn thế giới cũng đã khác xưa. Gã nhận thấy, cảm giác khi cơn gió thổi tới, tiếng nước chảy, những vệt nắng chiếu xuyên qua kẽ mây, và cả màu sắc của các loài hoa nở theo mùa đều đã khác trước. Thậm chí, gã có cảm giác như đó hoàn toàn là những thứ mới được tạo ra. Kẻ đang đứng đây, kẻ đang phản chiếu trong gương này, thoạt nhìn thì tưởng như Tazaki Tsukuru, song thực ra không phải. Đó chẳng qua chỉ là một vật đựng được gọi là Tazaki Tsukuru cho thuận tiện song nội dung bên trong đã bị đánh tráo. Gã vẫn còn được gọi bằng cái tên ấy là bởi vì tạm thời chưa biết gọi bằng cái gì khác.
Đêm đó, Tsukuru mơ một giấc mơ kỳ lạ. Giấc mơ mà trong đó gã bị giày vò bởi một cơn ghen dữ dội. Rất lâu rồi gã mới thấy một giấc mơ chân thực nhường ấy.
Nói thật, Tsukuru chưa bao giờ biết đến cảm giác ghen như một trải nghiệm thực tế. Lẽ dĩ nhiên, bằng nhận thức gã hiểu ghen là như thế nào. Chẳng hạn, đó là cảm xúc khi một ai đó có được hoặc (trông có vẻ) dễ dàng có được tài năng, hoặc tư chất, hoặc vị trí mà mình không sao có được. Chẳng hạn, đó là cảm xúc khi phát hiện ra người đàn bà mà mình yêu say đắm đang nằm trong vòng tay kẻ khác. Là sự đố kỵ, là sự ganh ghét, là sự cay cú, là cảm giác sở cầu bất đắc và giận dữ không cách nào giải tỏa.
Tuy nhiên, từ khi sinh ra Tsukuru chưa một lần trải nghiệm cảm xúc đó. Gã chưa bao giờ thực sự ao ước có được một tài năng hay tư chất nào mà mình còn thiếu, cũng như chưa bao giờ yêu ai mãnh liệt. Gã chưa bao giờ ngưỡng mộ ai, cũng như chưa bao giờ tị nạnh với ai. Tất nhiên không phải gã không có những bất mãn, không phải không có những thiếu thốn. Nếu được yêu cầu, gã có thể liệt kê chúng ra. Có thể đó sẽ không phải là một danh sách dài dằng dặc, nhưng chắc chắn cũng không chỉ dừng lại ở đôi ba dòng. Tuy nhiên, những bất mãn hay thiếu thốn ấy hoàn toàn có thể dàn xếp bên trong gã. Chúng không phải những thứ phải đi đến một nơi nào đó để tìm kiếm. Ít nhất thì cho tới lúc này là như vậy.
Nhưng trong giấc mộng, gã thèm muốn một người con gái mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì. Đó là ai thì gã không rõ. Nàng chỉ là một thực thể. Và nàng có thể tách rời thể xác và con tim. Nàng sở hữu một năng lực đặc biệt kiểu ấy. Em có thể cho anh một trong hai thứ đó, nàng nói với Tsukuru. Thể xác hoặc con tim. Tuy nhiên anh không thể cùng lúc có được cả hai. Bởi thế em muốn anh chọn một thứ ngay tại đây. Vì em sẽ tặng thứ còn lại cho người khác, nàng nói. Nhưng cái mà Tsukuru muốn là tất cả những gì thuộc về nàng. Không được trao bất kỳ nửa nào cho người đàn ông khác. Đó là điều gã khó lòng chịu nổi. Gã muốn bảo rằng, nếu vậy thì gã chẳng cần cái nào hết. Song gã không dám nói thế. Gã không thể tiến lên phía trước, cũng chẳng thể lùi lại phía sau.
Khi ấy, Tsukuru cảm thấy một cơn đau kịch liệt như thể có đôi bàn tay to lớn của ai đó đang vắt kiệt toàn thân gã. Cơ bắp đứt tung, xương kêu răng rắc. Cùng với đó là một cảm giác khô khốc dữ dội tựa như mọi tế bào đang sắp sửa quắt lại. Cơn giận dữ khiến cơ thể run lên. Đó là cơn giận dữ trước tình cảnh buộc lòng phải trao một nửa của nàng cho kẻ khác. Cơn giận dữ ấy biến thành chất dịch đậm đặc, được chiết ra quánh quyện từ tủy xương trong cơ thể. Phổi gã biến thành đôi ống bễ, quả tim tăng vòng quay như thể một động cơ bị đạp ga dính sàn. Và thế là dòng máu đen tối đang cuộn trào được bơm tới tận cùng cơ thể.
Gã tỉnh dậy trong lúc toàn thân đang run lên dữ dội. Phải mất một lúc gã mới nhận ra đó là chiêm bao. Gã cởi như giằng bộ đồ ngủ đã ướt sũng mồ hôi ra khỏi người, lấy khăn tắm lau mình. Nhưng cho dù ra sức kỳ cọ thì cái cảm giác nhớp nháp ấy vẫn còn. Sau đó gã hiểu ra. Hoặc, nhận ra bằng trực giác. Rằng đó chính là ghen tuông. Có kẻ nào đó đang muốn tước đoạt khỏi tay gã con tim hoặc thể xác, hoặc có thể là cả hai, của người con gái gã yêu.
Ghen tuông – theo những gì Tsukuru hiểu ra trong mơ – là nhà lao tuyệt vọng nhất trên thế gian này. Bởi lẽ, đó là nhà lao mà chính người tù đã tự nhốt mình vào. Chứ không phải bị đày ải bởi sức mạnh của ai khác. Tự mình chui vào, khóa cửa từ bên trong, rồi tự mình ném chìa khóa ra ngoài song sắt. Và chẳng một ai trên thế gian này biết gã đang bị giam cầm trong đó. Tất nhiên, chỉ cần bản thân gã quyết tâm, gã sẽ thoát ra khỏi đó, bởi nhà lao ở ngay trong lòng gã. Nhưng gã không thể có được cái quyết tâm ấy. Trái tim gã cứng lại như một bức tường đá. Vì bản chất của sự ghen tuông là thế.
Tsukuru lấy nước cam từ trong tủ lạnh, uống liền mấy ly. Cổ họng khô khốc. Rồi gã ngồi xuống trước bàn, cố làm cho tinh thần và thể xác trấn tĩnh trở lại sau cơn xáo trộn gây ra bởi những đợt sóng lớn của cảm xúc trong lúc ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang mỗi lúc một sáng dần. Giấc mơ này ám chỉ điều gì, gã tự hỏi. Một lời tiên đoán? Hay một thông điệp mang tính biểu tượng? Nó định báo cho mình điều gì chăng? Hoặc cũng có thể là một phần nhân cách vốn có mà mình không biết đang định phá vỡ lớp vỏ để chui ra ngoài, Tsukuru nghĩ. Có thể là một sinh vật xấu xí vừa nở trứng và đang cố chạm vào bầu không khí bên ngoài.
Đó là việc mà về sau này gã mới nghĩ ra, nhưng đây chính là thời điểm Tazaki Tsukuru thôi không thực sự mong cầu cái chết nữa. Gã căng mắt nhìn thể xác trần trụi của mình phản chiếu trong chiếc gương soi toàn thân, và nhận ra ở đó bóng hình của mình nhưng không phải là mình. Trong giấc mơ đêm đó, lần đầu tiên trong đời gã trải qua (thứ có thể coi là) cảm xúc ghen tuông. Và khi trời sáng, gã đã bỏ lại đằng sau chuỗi ngày đen tối giáp mặt với hư vô của cái chết suốt năm tháng trời.
Có lẽ khi ấy, cái cảm xúc nóng hổi như thiêu đốt đội lốt hình dạng một giấc mơ đi qua bên trong con người gã đã bù trừ, rồi triệt tiêu mối tơ tưởng tới cái chết đã dai dẳng chi phối gã cho tới lúc bấy giờ. Chẳng khác nào một trận gió Tây lồng lộng quét sạch những khối mây dày khỏi bầu trời. Đó là suy đoán của Tsukuru.
Thứ còn lại sau đó chỉ là một cảm giác tĩnh lặng gần giống với sự liễu ngộ. Một thứ tình cảm thiếu màu sắc, trung tính như khi trời hoàn toàn lặng gió. Trong ngôi nhà cũ kỹ và rộng lớn đã trở thành ngôi nhà hoang, gã ngồi trơ trọi lắng tai nghe những âm thanh trống rỗng của chiếc đồng hồ cây khổng lồ, cổ lỗ đang điểm thời gian. Gã ngậm miệng, chỉ dán mắt vào chiếc kim đang chạy. Sau đó, gã gói kín tình cảm vào trong mấy lần bọc của một thứ như là tấm màng mỏng, giữ nguyên sự trống rỗng trong lòng mình, và cứ thế già đi rõ rệt sau mỗi giờ trôi qua.
Tazaki Tsukuru đã dần dần ăn uống bình thường trở lại. Gã mua về những thực phẩm tươi ngon và nấu những món ăn đơn giản. Mặc dù vậy, phần cân nặng bị sụt mất trước kia không tăng lại là mấy. Qua gần nửa năm, dường như dạ dày gã đã nhỏ hẳn đi. Nếu ăn nhiều hơn một mức nhất định, gã sẽ nôn ra. Gã cũng bắt đầu bơi ở bể của trường vào mỗi buổi sớm. Cơ bẳp đã teo hết, chỉ leo cầu thang thôi cũng đủ đứt hơi, thành thử gã buộc phải từng chút một đưa cơ bắp trở về trạng thái ban đầu. Gã mua quần và kính bơi mới, mỗi ngày bơi sải từ một nghìn đến một nghìn năm trăm mét, sau đó ghé qua phòng tập, rèn luyện cùng máy móc trong câm lặng.
Sau vài tháng liên tục cải thiện việc ăn uống và tập luyện đều đặn, cuộc sống của Tsukuru về cơ bản đã khôi phục được nhịp điệu khỏe khoắn ngày trước. Những cơ bắp cần thiết được tái tạo (tuy có khác với cách hình thành cơ bắp trước đây), sống lưng thẳng lên, da mặt cũng hồng hào trở lại. Và cũng rất lâu rồi gã mới bắt đầu thấy lại sự cương cứng mỗi khi thức giấc vào buổi sáng.
Đúng vào thời gian này, dù rất hiếm khi nhưng mẹ gã đã một mình lên Tokyo tìm gã. Bà lên chắc để xem xét tình hình vì cảm thấy lo lắng khi lời nói và hành động của Tsukuru dạo gần đây có gì đó hơi kỳ lạ, thậm chí đến nghỉ tết cũng không về nhà. Lúc trông thấy dung mạo con trai biến đổi hoàn toàn chỉ trong có mấy tháng, bà nín thở vì sững sờ. Nhưng bà liền tin ngay khi được giải thích rằng: “Đó chẳng qua là sự biến đổi tự nhiên do tuổi tác, cái con cần lúc này chỉ là vài ba bộ quần áo vừa với cơ thể mới thôi mẹ ạ”. Bà bằng lòng tự nhủ, âu cũng là quá trình trưởng thành bình thường của lũ con trai. Lớn lên trong một gia đình toàn chị em gái, nên sau khi kết hôn bà chẳng gặp khó khăn gì trong việc nuôi dạy các cô con gái. Nhưng bà chẳng hay biết tí gì về việc phải nuôi dạy con trai như thế nào. Thành thử, bà đã rất vui sướng được cùng gã vào cửa hàng bách hoá, mua cho gã một bộ đồ mới. Brooks Brothers và Polo là những nhãn hiệu yêu thích của mẹ gã. Còn đống quần áo cũ, gã quyết định sẽ bỏ đi hoặc dành để quyên tặng.
Nét biểu cảm trên khuôn mặt gã cũng thay đổi. Khi soi gương, gã không còn thấy trong đó khuôn mặt bầu bĩnh tuy có chút đường nét nhưng sao mà tầm thường và thiếu điểm nhấn của một chàng trai mới lớn trước đây. Đáp lại ánh mắt gã là khuôn mặt của một người đàn ông trẻ tuổi, với đôi gò má dựng đứng như được miết bằng chiếc bay sắc lẹm. Từ đôi mắt ấy hiện lên một tia sáng mới mẻ. Một tia sáng mà chính gã cũng chưa từng gặp. Một tia sáng cô độc, không lối thoát, bị buộc phải quẩn quanh trong một không gian chật hẹp. Râu ria rậm lên nhanh chóng khiến ngày nào gã cũng phải cạo. Gã quyết định sẽ để tóc dài hơn trước.
Nói thế không có nghĩa rằng Tsukuru hài lòng về diện mạo mới của mình. Gã không hài lòng, cũng không khó chịu. Xét cho cùng, đó chẳng qua chỉ là chiếc mặt nạ mang tính tình thế dùng để đeo tạm. Tuy nhiên, dù sao gã cũng cảm thấy may mắn vì trong gương không phải là khuôn mặt trước đây của mình nữa.
Dù thế nào, chàng trai có cái tên Tazaki Tsukuru ngày xưa đã chết. Cậu ta đã tắt thở và biến mất vào bóng đêm hung dữ, sau đó được chôn cất tại một khoảng trống nhỏ trong rừng một cách lặng lẽ, bí mật, vào cái thời khắc trước hừng đông khi mà mọi người còn đang chìm sâu trong giấc ngủ. Còn kẻ đứng đây và đang hít thở lúc này là một “Tazaki Tsukuru” mới toanh, mà nội dung về cơ bản đã được thay thế. Nhưng, không một ai trừ gã biết được điều này. Và gã cũng không có ý định nói cho ai biết về sự thật ấy.
Tazaki Tsukuru vẫn đi khắp nơi để phác họa ga tàu như thường lệ, gã cũng có mặt không sót một giờ giảng nào ở trường đại học. Gã tắm và gội đầu mỗi buổi sáng, luôn luôn đánh răng sau khi ăn. Sáng nào gã cũng dọn giường và tự mình là áo sơ mi. Gã cố gắng để sao cho không có thời gian rỗi. Mỗi buổi tối, gã dành ra khoảng hai tiếng để đọc sách. Phần lớn là sách lịch sử hoặc tiểu sử. Thói quen ấy vẫn theo gã từ ngày xưa. Thói quen giúp cho cuộc sống của gã diễn tiến. Nhưng gã không còn tin vào một cộng đồng hoàn hảo cũng như không còn cảm nhận được hơi ấm của sự hài hòa.
Hằng ngày, gã đứng trước gương soi nơi bồn rửa, ngắm nghía khuôn mặt mình hồi lâu để tinh thần có thể từng bước làm quen với cái thực thể (đã được thay) mới của mình. Giống như việc phải thuộc lòng ngữ pháp khi học một ngôn ngữ mới vậy.
Ít lâu sau, Tsukuru có một người bạn mới. Ấy là vào tháng Sáu, gần một năm sau ngày bị bốn người bạn ở Nagoya đoạn tuyệt. Người bạn mới là một sinh viên cùng trường kém gã hai tuổi.
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương - Haruki Murakami Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương