Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 619
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4390 / 106
Cập nhật: 2015-11-17 23:30:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 184: Thành Phố La Dữu
auser không có chú ý đến quang mang trong ánh mắt của nam nhân có lông mày nối liền, bất quá hắn đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Mặc dù hai người Tào Đông lai lịch không rõ ràng lắm, nhưng không thể nghi ngờ đây không phải hai kẻ có thể trêu chọc vào. Hắn đột nhiên nghĩ đến việc, Clio gặp phải bọn Tào Đông đúng là lúc đang ở giữa rừng, tâm trạng không khỏi lập tức cảm thấy hối hận. Chính mình làm sao lại có thể bỏ qua điểm này được cơ chứ? Chính mình đã sớm chú ý đến điểm này, người có thể xâm nhập được vào rừng cây sao có thể là tay mơ.
- Có người nào phát hiện ra các người không?
Mauser đột nhiên hỏi.
Gã tóc đỏ lắc đầu, ngữ khí rất quả quyết:
- Không có, hành tung của chúng ta rất bí ẩn.
Mauser gật đầu:
- Vậy là tốt rồi! Việc này trước tiên cứ thư thả, các ngươi mấy ngày tới cứ nghỉ dưỡng cho tốt, không nên xuất môn.
Trong lòng hắn tính toán, ba người này vốn bí ẩn, ngay cả phụ thân cũng không biết dưới tay hắn có ba gã tạp tu cao cường như thế. Như vậy hai người Tào Đông tự nhiên cũng không nghĩ đến mình. Bất quá thủ đoạn của đối phương đã làm cho vị Raven đại thiếu gia này nảy sinh hàn ý trong lòng. Hắn vốn là muốn giải quyết cho sớm để trừ hậu hoạ, vậy mà không ngờ lực lượng của đối phương lại mạnh mẽ đến mức này.
Nếu như đối phương biết được chuyện này là do mình làm, nghĩ đến đây sắc mặt hắn không khỏi có chút trắng bệch.
Trần Mộ cùng Weah đi ra đại lâu. Từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe qua thành phố La Dữu, mà hiện tại nếu đã tới nơi này, tất nhiên sẽ phải tìm hiểu làm quen một chút mới được. Chuyện xảy ra đêm hôm qua cũng đã nhắc nhở Trần Mộ, nơi này cũng không an toàn nên hắn chỉ đơn giản là mang theo Weah tuỳ ý dạo chơi.
Weah tựa hồ đối với những việc xung quanh cực kỳ hờ hững, nhưng thật ra Trần Mộ vẫn luôn luôn có hứng thú.
Thành phố La Dữu chính là một trong ba toà thành lớn nhất. Nổi danh nhất ở toà thành này chính là ôn tuyền. Tại khu vực lân cận có rất nhiều nơi ngắm cảnh, lớn nhỏ có hơn 300 gian ôn tuyền. Nơi này cũng được liên bang đánh giá là nơi có thắng cảnh đẹp. Nơi này kinh tế phát đạt, không khí buôn bán dày đặc.
Từ minh chính khu về khu phía đông cách hai khu dân cư phổ thông. Nhận được tin tức này, Trần Mộ cảm thấy có chút kinh ngạc, bất quá hắn liền yên lòng, đi về phía đông xa như thế, xúc tu của Trữ gia không có khả năng vươn xa đến vậy. Cũng không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, hắn nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Trữ gia vẫn là một cái gai trong lòng Trần Mộ.
Khung cửa sổ thuỷ tinh trong suốt đến tận mặt đất, bên trong đặt từng kiện hàng hoá thượng phẩm tinh xảo, điều này lại càng làm cho Trần Mộ cảm khái. Đại khái chỉ ở trong rừng một khoảng thời gian mới có thể cảm thấy cuộc sống bình thường này có điều hứng thú. Bất quá Trần Mộ cũng không phải loại người đa sầu đa cảm, liền rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Thành phố La Dữu so với Đông Thương Vệ thành lớn hơn và phồn hoa hơn rất nhiều. Nhìn số lượng toa xe trên bầu trời là có thể thấy được điều đó. Bình thường giá cả toa xe cũng không phải quá cao nhưng cũng không phải là một chút chi tiêu nhỏ. Hơn nữa lại tiêu hao năng lượng tạp. Nói đại khái, mua những toa xe này đa phần là cư dân có năng lực kinh tế không thấp. Bỏ qua những toa xe bình thường, ở đây còn có thể thấy những toa xe vận chuyển hàng hoá rất lớn. Mỗi cái đều có thể tích lớn hơn những toa xe bình thường vài lần nhưng tốc độ so với những toa xe bình thường thì chậm hơn rất nhiều. Loại hình vận chuyển hàng hoá bằng toa xe tại Đông Thương Vệ thành bình thường là hiếm khi có thể thấy. Chúng có giá cả tương đối cao.
Hai mươi hai khu dân cư phổ thông tựa như nằm trên hai mươi hai ốc đảo, giao thông không thuận tiện, hơn nữa ở giữa đều là nhưng mảng rừng lớn. So với ngũ đại hoa khu, điều kiện là kém hơn rất nhiều. Ngũ đại hoa khu nằm tương liên với nhau, diện tích của mỗi hoa khu đều lớn gấp 3 lần khu dân cư phổ thông. Dân cư của ngũ đại hoa khu không cần lo lắng dã thú tập kích, bọn họ được hưởng những phúc lợi tốt nhất, nguyện vọng cả đời của rất nhiều người đó là được tiến vào ngũ đại hoa khu. Mà ngũ đại hoa khu bao bọc xung quanh kinh thành, Minh Trung thành, là khu trung tâm kinh tế chính trị của cả liên bang.
Hoàn cảnh địa lý của minh chính khu so với đông khu ưu việt hơn rất nhiều. Ở nơi này khoảng cách giữa các thành thị rất gần nhau, việc trao đổi cực kỳ thuận tiện. Hơn nữa minh chính khu được khai phá từ khá sớm do đó những khu vực xung quanh rừng cây bị dã thú chiếm đã được kiềm chế rất nhiều.
Mỗi khoảng thời gian, chính phủ đều tổ chức những tạp tu đoàn chuyên nghiệp tiến hành càn quét đối với vùng phụ cận để giảm bớt những thú tai có thể xảy ra. Cho nên Trần Mộ đã có chút giật mình khi chứng kiến mức độ phồn hoa ở nơi này.
Nhìn dòng người trên phố rõ ràng là dày đặc hơn Đông Thương Vệ thành rất nhiều. Mà huyễn tạp quảng cáo lại càng nhiều đến mức làm cho người ta phát bực mình. Hắn thỉnh thoảng lại phải đi xuyên qua huyễn tạp quảng cáo. Mà điều làm hắn khó hiểu chính là nơi này cùng kim phố của Đông Thương Vệ thành có điểm phi thường giống nhau. Đó là huyễn tạp quảng cáo nhiều nhất chính là mỹ nữ huyễn tạp quảng cáo. Do đại thương gia này thường thường dùng mỹ nữ để làm quảng cáo, thậm chí có người phụ nữ hắn đã gặp qua rất nhiều lần. Điều này làm hắn rất nghi hoặc, trong cuộc sống của hắn có hay không tồn tại khái niệm ngôi sao?
Bất quá với ánh mắt chuyên nghiệp của hắn, những quảng cáo này đại đa số đều được coi là bình thường.
Weah đột nhiên dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hướng về một toà đại lâu. Trần Mộ sửng sốt, cũng dừng cước bộ, theo ánh mắt của Weah nhìn lại. Một khối thật lớn quang mạc (một) có độ rộng dài đạt tới hơn mười thước được dựng thẳng đứng phía trước đại lâu. Bất quá trên mặt truyền phát tin không phải là huyễn tạp quảng cáo mà là một hồi chiến đấu.
Song phương đang chiến đấu, một người là bạch y nữ tử có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, người còn lại là một nam tử thần sắc âm lãnh.
- Trận chiến đấu này tuyệt đối là một trong những trận chiến quyết liệt nhất những năm gần đây. Nó không chỉ có làm nổi lên sóng to gió lớn ở tạp tu giới mà còn đem lại cho vận mệnh chính trị liên bang những ảnh hưởng sâu sắc. Những nghiên cứu về nó đã đạt tới tình trạng lan tràn. Song phương chiến đấu có thể nói là cực kỳ quan trọng. Một bên là cao thủ vô danh của Sương Nguyệt Hàn Châu, người còn lại là một trong Mạc Danh, Song Tử Tinh. Một điều tiếc nuối đó chính là trên đường quay về giáo hắn đã bị ám sát.
Thấy vậy Trần Mộ cực kỳ chuyên chú, hắn hoàn toàn không quên những lời thuyết minh không rõ ràng. Thật quá lợi hại! Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào quang mạc như sợ bỏ sót chi tiết nào. Trong mắt hắn đây tuyệt đối là trận chiến đấu cao nhất, thực lực của hai người đã vượt xa tất cả những gì hắn đã thấy ở một gã tạp tu. Trước kia đúng là hắn không hiểu, hiện tại mặc dù kiến thức còn nửa vời nhưng cũng không phải còn là một tay mơ cái gì cũng không biết nữa. Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của hắn đã rất nhiều do đó cũng lĩnh hội được không ít chỗ tinh diệu.
Vị nữ tử kia tốc độ nhanh như tia chớp. Theo phán đoán của Trần Mộ, nàng nhất định phải có trình độ tương đương cao cấp khí tạp lưu. Điều làm người khác thán phục nhiều nhất chính là khả năng chuyển hướng của nàng, không hề có bất cứ dấu hiệu gì, hơn nữa lại rất nhẹ nhàng đẹp mắt. Mà tên nam tử kia thì đánh đấm lung tung, mỗi lần ra tay thanh thế đều làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Hắn sử dụng tạp phiến cũng khá là kỳ lạ, giống như điện mang dạng lưới nhưng biến hoá vô cùng, làm người khác khó lòng phòng bị.
Tóm lại, dù Trần Mộ chưa từng gặp qua nhưng tạp phiến của hai người này sử dụng chắc chắn là cao cấp, căn bản không phải loại tạp phiến tam, tứ tinh có khả năng so đo.
Trận chiến này giằng co chừng mười phút, đối với chiến đấu tạp tu mà nói là tương đối hiếm thấy. Trần Mộ nhìn như si như say, chẳng để ý thời gian trôi qua bao lâu. Có thể xem một trận chiến đấu thế này tuyệt đối là một loại hưởng thụ.
Đến khi chứng kiến tình huống yếu thế dẫn đến chiến bại của tên nam tử. Trần Mộ rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần. Mà lúc này những người đi đường tụ tập trước quang mạc cũng bắt đầu tản đi, bất quá rất nhiều người nhiệt tình thảo luận. Song quang mạc truyền phát tin cũng đã thay đổi nội dung thành một quảng cáo dược phẩm. Trần Mộ đành lưu luyến cùng Weah rời đi. Hắn còn đang mơ tưởng về trận chiến lúc nãy thì Weah đột nhiên nói:
- Người so với bọn hắn còn kém rất nhiều.
Hai chân Trần Mộ thiếu chút nữa thì lảo đảo, mồ hôi lạnh cứ như vậy trực tiếp chảy xuống. Đem mình so sánh với hai cao thủ kia, thủ pháp so sánh này của Weah làm cho hắn xấu hổ vô cùng. Weah đột nhiên giống như đả kích Trần Mộ, thần thái chăm chú nói:
- Bọn họ niên kỷ so với ngươi cũng không sai biệt nhiều.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Trần Mộ thanh âm rất không đành lòng đáp.
Bọn họ là ai chứ? Sương Nguyệt Hàn Châu cùng Mạc Doanh chính là lục đại học phủ, lục đại cao thủ có phải là hạng bình dân có thể so sánh? Người ta chỉ chìa ngon tay út ra là đã đủ đem mình bóp chết. Song phương không cùng cấp bậc, sai rồi, phải là cấp bậc của song phương khác biệt một trời một vực. Cao thủ như vậy, người nào mà không phải là vạn người kính ngưỡng, là thần tượng của vô số kẻ khác?
Bất quá Trần Mộ cũng tự biết mình, lại nói, tính cách của hắn là thoả mãn với mọi tình cảnh, không có gì là cái lý tưởng cao quý. Cho nên việc chứng kiến người khác lợi hại phi phàm, trong lòng hắn cũng tự nhiên chẳng có gì hơn kém.
Trần Mộ đối với hứng thú trở thành cao thủ là thực sự rất thiếu, nhưng đối với hứng thú kiếm tiền thì có rất nhiều. Vô luận là cuộc sống hay nghiên cứu đều không thể thiếu tiền bạc để duy trì. Hiện tại trên đầu có năm trăm vạn audierne, nhìn qua thì cũng không ít nhưng nếu dùng để mua sắm tài liệu chế tạp mà nói thì thật sự là ít đến thương cảm. Phá giải thần bí tạp phiến chính là một trong những lý tưởng còn sót lại của Trần Mộ, còn cái kia chính là một cuộc sống yên bình.
Nói thật, Trần Mộ ngay từ đầu đã chẳng có khả năng trông chờ vào Thiên Dực, nhưng 25 người nọ quả là có chân tài thực học, đánh mất cũng thực sự đáng tiếc. Bất quá, Thiên Dực với Trần Mộ mà nói, cũng chỉ là một loại thử nghiệm, hắn không dám đem tất cả hy vọng đặt hết lên trên Thiên Dực. Muốn kiếm tiền còn phải dựa vào nhiều biện pháp khác.
Ngẩng đầu liếc mắt vào mặt tiền của một cửa hàng, Trần Mộ liền nhấc bước đi vào, Weah cũng theo sát phía sau.
Đây là một cửa hàng bán tạp phiến, một cửa hàng như thế này ở thành phố La Dữu tuỳ ý có thể thấy được trên đường, Trần Mộ đã thấy không đưới 30 cửa hàng thế này. Cửa hàng này không phải là tốt nhất nhưng cũng không phải là kém nhất.
- Chào ngài, xin hỏi có thể giúp gì được ngài?
Một vị nữ tử tướng mạo có chút xinh đẹp đi đến trước mặt hai người, mỉm cười nói.
Trần Mộ đánh giá bốn phía, cẩn thận nhìn một lượt của hàng bán tạp phiến, trong lòng có chút sáng tỏ. Quầy bán tạp phiến cấp bậc cũng không cao, chế tạo cũng ở mức bình thường, không có gì là tạp phiến xuất sắc, những tạp phiến như vậy còn không lọt được vào mắt hắn.
-----------------
Chú thích:
một: Quang mạc (光幕): Màn ánh sáng – chắc là màn chiếu giống film Lasser
Tạp Đồ Tạp Đồ - Phương Tưởng Tạp Đồ