In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 109
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 - Bạch Mã Hoàng Tử Xuất Hiện
háu đang cân nhắc xem ngồi thảnh thơi trong nhà thích hơn hay ra ngoài chơi thích hơn,” Anne nhìn qua cửa sổ của Nhà Patty ngắm hàng thông công viên ở đằng xa.
“Cháu có cả một buổi chiều để tha hồ vẩn vơ thơ thẩn, dì Jimsie ạ. Cháu nên ở lại đây bên ngọn lửa ấm cúng, một đĩa đầy táo ngon tuyệt, ba chú mèo gừ gừ hiền hòa, và hai con chó sứ hoàn hảo lỗ mũi màu xanh lá cây. Hay cháu nên ra công viên, có cánh rừng mờ ảo cùng làn nước xám vỗ về đá cảng đầy cuốn hút?”
“Nếu ta vẫn còn trẻ như cháu, ta sẽ chọn công viên,” dì Jamesina đáp, dùng kim đan gãi bên tai màu vàng của mèo Joseph.
“Cháu tưởng dì từng nói dì trẻ chẳng kém bọn cháu cơ mà,” Anne trêu.
“Ừ, chỉ trong tâm hồn thôi. Nhưng ta phải thừa nhận là chân ta không còn trẻ như chân các cháu. Cháu đi mà hít thở chút không khí trong lành, Anne à. Dạo này trông cháu nhợt nhạt lắm.”
“Chắc cháu sẽ ra công viên thôi,” Anne đáp vẻ bồn chồn. “Hôm nay cháu không cảm được niềm vui ru rú xó nhà. Cháu muốn được cô độc, tự do và hoang dã. Công viên chắc vắng hoe, vì ai cũng đi xem đá bóng hết mà.”
“Tại sao cháu không đi?”
“‘Chẳng ai mời tôi, thưa quý ngài, cô nàng đáp’ - ít nhất thì cũng chẳng ai ngoại trừ anh chàng Dan Ranger thấp bé khó ưa. Cháu chẳng đời nào đi đâu với anh ta; nhưng để tránh làm tổn thương mớ tình cảm yếu ớt đáng tội nghiệp của anh ta, cháu nói rằng mình không định đi xem đá bóng. Chẳng phiền gì đâu. Dù gì thì hôm nay cháu chẳng có tâm trạng gì mà coi đá bóng.”
“Cháu đi hít thở ít không khí trong lành đi,” dì Jamesina nhắc lại, “nhưng nhớ cầm theo ô, ta nghĩ trời sẽ mưa đó. Chân ta bắt đầu thấp khớp rồi.”
“Chỉ có người già mới bị thấp khớp thôi, dì ạ.”
“Ai cũng không tránh khỏi chứng thấp khớp ở chân, Anne ạ. Chỉ là người già thì hay bị mắc bệnh thấp khớp trong linh hồn thôi. Tạ ơn Chúa, ta chưa bị bệnh đó bao giờ. Khi bị bệnh thấp khớp trong linh hồn thì cháu đi lựa quan tài cho mình được rồi.”
Hiện giờ là tháng Mười một - tháng của hoàng hôn đỏ sậm, chim di cư, bài thánh ca của biển lắng đọng buồn thương và làn gió đam mê ca hát giữa hàng thông. Anne đi lang thang xuyên qua rừng thông trong công viên, và như cô nói, để cho cơn gió mạnh mẽ xua tan sương mù khỏi linh hồn. Anne vốn chẳng bao giờ phải băn khoăn vì sương mù trong linh hồn. Tuy nhiên, chẳng hiểu vì sao, kể từ khi cô quay lại Redmond học năm thứ ba, cuộc sống không còn phản chiếu nét trong sáng lấp lánh hoàn hảo vào tinh thần cô như trước nữa.
Bề ngoài, cuộc sống nơi Nhà Patty vẫn trôi qua theo vòng quay dễ chịu của công việc, học tập và giải trí như trước giờ. Vào các buổi tối thứ Sáu, phòng khách lớn sáng rực đầy chật khách viếng thăm với tiếng cười đùa bất tận, dưới sự quan sát vui vẻ của dì Jamesina. “Jonas” trong lá thư của Phil đến chơi thường xuyên, đến bằng chuyến tàu sớm từ St. Columbia và trở về bằng chuyến tàu cuối ngày. Anh rất được quý mến ở Nhà Patty, dẫu dì Jamesina lắc đầu và phàn nàn rằng các sinh viên thần học càng ngày càng tệ.
“Anh ta rất dễ thương, bé cưng ạ,” dì nói với Phil, “nhưng các mục sư thì nên nghiêm túc và trang trọng hơn.”
“Chẳng lẽ một người đàn ông thích cười đùa không thể là một tín đồ ngoan đạo sao?” Phil vặn lại.
“Ôi, đàn ông - thì đúng. Nhưng ta đang nói chuyện về mục sư cơ mà, bé cưng,” dì Jamesina phản pháo. “Và cháu không nên đong đưa với anh Blake như thế - thực sự đấy.”
“Cháu có đong đưa gì với anh ấy đâu,” Phil phản đối.
Chẳng ai tin cô, ngoại trừ Anne. Những người khác nghĩ rằng cô chỉ đùa giỡn như thường lệ, và nghiêm khắc trách móc hành vi của cô.
“Anh Blake không phải là loại người như Alec và Alonzo, Phil ạ,” Stella nghiêm nghị khuyên bảo. “Anh ấy rất chân thành. Cậu có thể làm tim anh ấy tan vỡ.”
“Thế cậu thực sự nghĩ rằng tớ có thể làm vậy sao?” Phil hỏi lại. “Được thế thì thích quá.”
“Philippa Gordon! Tớ không bao giờ nghĩ rằng cậu sắt đá vô cảm đến thế. Cứ nghĩ đến chuyện cậu nói rằng muốn làm tan vỡ trái tim của một người đàn ông!”
“Tớ có nói vậy đâu, cô nàng đáng yêu. Trích dẫn cũng phải trích dẫn cho chính xác chứ. Tớ nói là có thể làm tan vỡ trái tim anh ấy thì thật thích. Tớ chỉ muốn biết là tớ có đủ sức để làm điều đó thôi.”
“Tớ chẳng hiểu nổi cậu, Phil ạ. Cậu cố ý đưa anh ấy vào tròng - và cậu biết rõ rằng mình chẳng có ý định gì nghiêm túc cả.”
“Tớ có ý định ép anh ấy cầu hôn tớ, nếu có thể,” Phil bình tĩnh nói.
“Tớ đầu hàng cậu,” Stella tuyệt vọng kêu lên.
Gilbert thỉnh thoảng cũng đến chơi vào tối thứ Sáu. Anh dường như lúc nào cũng vui vẻ, và không hề thua kém trong các cuộc trêu đùa và tranh luận. Anh không tìm kiếm cũng không lẩn tránh Anne. Khi tình cờ gặp nhau anh nói chuyện với cô một cách vui vẻ và lịch sự như đối với bất kỳ người mới quen nào. Tình bạn thân lâu năm đã biến mất hoàn toàn. Anne hết sức nuối tiếc; nhưng cô tự nhủ rằng mình rất vui mừng và biết ơn vì Gilbert đã hoàn toàn vượt qua nỗi thất vọng do cô gây nên. Vào buổi chiều tháng Tư ấy trong vườn cây, cô thực sự rất lo sợ rằng cô đã làm anh tổn thương khủng khiếp và vết thương sẽ còn ứa máu trong một thời gian dài. Giờ cô thấy mình chẳng cần phải lo lắng nữa. Đàn ông chết làm mồi cho giun không sao đếm được nhưng họ đâu có chết vì tình. Gilbert rõ ràng không có nguy cơ tự tử vì tình rồi. Anh biết cách tận hưởng cuộc sống, và đang tràn đầy tham vọng và đam mê. Với anh, thật lãng phí thời gian khi buồn bã khóc thương vì một cô nàng xinh đẹp tuyệt tình. Trong lúc lắng nghe những lời đối đáp chan chát giữa anh và Phil, cô tự hỏi có phải mình đã tưởng tượng ra vẻ tuyệt vọng trong mắt anh khi nghe cô nói rằng chẳng thể nào yêu anh được.
Không ít kẻ sẵn sàng bước vào vị trí bỏ trống của Gilbert. Nhưng Anne từ chối tất cả, không sợ hãi, không nuối tiếc. Nếu bạch mã hoàng tử thực sự không bao giờ đến, cô cũng không cần kẻ thay thế. Vào ngày xám xịt hôm đó, cô nghiêm khắc tự nhủ như vậy trong công viên lộng gió.
Đột nhiên trận mưa dì Jamesina tiên đoán ào ào ập tới. Anne giương ô và vội vã đi xuống dốc. Khi cô rẽ sang đường cảng một cơn gió lồng lộn tạt ngang. Ngay lập tức ô của cô bật ngược lại. Anne bíu chặt lấy nó trong tuyệt vọng. Và rồi... một giọng nói vang lên bên cạnh cô.
“Xin lỗi... tôi có thể che ô cho cô được không?”
Anne ngẩng lên. Cao, đẹp trai, bề ngoài ấn tượng - đôi mắt sẫm màu, u buồn bí hiểm - giọng nói du dương đầy cảm thông khiến người nghe tan chảy - vâng, người hùng trong những giấc mơ cô đang đứng đó bằng xương bằng thịt. Anh chàng giống với người tình lý tưởng của cô đến từng chi tiết một.
“Cảm ơn anh,” cô bối rối đáp.
“Tốt nhất chúng ta nên đi nhanh đến chòi nghỉ mát trên đỉnh,” chàng trai xa lạ đề nghị. “Chúng ta có thể đợi ở đó chờ cho cơn mưa rào này trôi qua. Trời chẳng thể mưa nặng hạt như thế này mãi được.”
Lời nói rất bình thường, nhưng chao ôi, giọng điệu của chàng! Và nụ cười đi kèm nữa chứ! Anne cảm thấy trái tim đập loạn.
Họ cùng nhau lúp xúp chạy đến chòi nghỉ mát rồi hổn hển ngồi xuống dưới mái nhà thân thiện. Anne phá lên cười, giơ cao chiếc ô hỏng.
“Khi chiếc ô của tôi bật ngược ra, thì tôi hoàn toàn tin tưởng vào tính vô đạo lý của thế giới vô tri giác,” cô vui vẻ nhận xét.
Những giọt nước mưa lấp lánh trên mái tóc mượt mà của cô, những lọn tóc loăn xoăn xõa ra quanh cổ và trán. Má cô đỏ ửng, đôi mắt to lấp lánh tựa sao trời. Người bạn đồng hành ngắm cô vẻ ngưỡng mộ. Cô cảm thấy mình đỏ mặt dưới ánh mắt của anh. Anh ấy có thể là ai được nhỉ? Ô kìa, huy hiệu Redmond trắng đỏ tươi đính trên vạt áo khoác của anh ấy. Thế mà cô cứ nghĩ rằng mình quen, ít nhất là biết mặt, tất cả sinh viên Redmond ngoại trừ sinh viên năm nhất. Và anh chàng điển trai này chắc chắn không phải là sinh viên năm nhất.
“Chúng ta học chung trường, rõ là thế,” anh nói, mỉm cười nhìn huy hiệu của Anne. “Như thế coi như là quen biết rồi. Anh là Royal Gardner. Và em là cô nàng Shirley người đọc bài luận về Tennyson trong giờ Yêu Tri thức chiều hôm trước, phải không?”
“Vâng; nhưng em không nhận ra anh,” Anne thẳng thắn đáp. “Nào, thế anh thực sự ở đâu?”
“Anh cảm thấy như thể mình chẳng thực sự thuộc về nơi nào cả. Anh học xong năm nhất và năm hai ở Redmond hai năm về trước. Rồi sau đó anh sang châu Âu. Bây giờ anh trở lại để học cho xong đại học.”
“Năm nay em cũng học năm ba,” Anne nói.
“Vậy là chúng ta vừa học cùng trường, vừa học cùng lớp. Giờ anh đã cảm thấy biết ơn những năm tháng bị châu chấu ăn mất,” người bạn đồng hành của cô lên tiếng, đôi mắt thu hút tràn đầy ẩn ý.
Trời mưa như trút nước suốt gần cả giờ đồng hồ sau đó. Nhưng thời gian dường như trôi qua rất nhanh. Khi những đám mây tản đi và ánh nắng tháng Mười một nhạt nhòa chiếu xiên qua bến cảng và hàng thông, Anne và người bạn đồng hành cùng đi bộ về nhà. Khi họ dừng bước trước cổng Nhà Patty, anh chàng kịp xin phép được ghé chơi và Anne đã đồng ý. Anne vào nhà với đôi má nóng rực và tim đập mạnh đến nỗi những ngón tay cô run lẩy bẩy. Nhảy vào lòng và cố hôn cô, Mốc chỉ được tiếp đón hết sức lạnh nhạt. Anne, linh hồn còn đang run rẩy lãng mạn, chẳng chừa chút quan tâm nào cho một chú mèo cộc tai.
Vào buổi tối hôm đó, một gói quà được gửi tới Nhà Patty cho cô Shirley. Quà là cái hộp chứa một chục đóa hồng tuyệt đẹp. Phil bất chấp ý tứ chụp lấy tấm thiệp rơi ra ngoài, đọc tên người tặng và câu trích dẫn đầy chất thơ viết ở mặt sau.
“Royal Gardner!” cô kêu lên. “Ôi chao, Anne, tớ không ngờ là cậu quen với Roy Gardner!”
“Tớ gặp anh ấy ở công viên chiều nay trong cơn mưa,” Anne vội giải thích. “Cái ô của tớ bật ngược và anh ấy đã đến giúp tớ.”
“Ôi!” Phil tò mò liếc nhìn Anne. “Và sự cố cực kỳ bình thường ấy là lý do khiến cho anh chàng gửi tặng chúng ta một chục đóa hồng dài cành tuyệt đẹp với lời đề tặng cực kỳ sướt mướt? Hay tại sao chúng ta nên đỏ bừng mặt đầy e ấp khi đọc tấm thiệp của anh chàng? Anne, khuôn mặt ngươi đã phản bội ngươi rồi.”
“Đừng nói nhảm nhí, Phil à. Cậu biết anh Gardner hả?”
“Tớ đã gặp hai cô em gái của anh ta, và có nghe nói đến anh ta. Cũng như tất cả những kẻ danh giá khác ở Kingsport. Nhà Gardner là một trong những gia đình giàu có nhất, lâu đời nhất ở Nova Scotia. Roy đẹp trai và thông minh một cách đáng ngưỡng mộ. Hai năm trước, mẹ anh ta bị bệnh nên anh ta phải nghỉ học để ra nước ngoài với mẹ - cha anh ta qua đời rồi. Hẳn anh ta hết sức thất vọng khi phải nghỉ học, nhưng người ta đồn anh ta tỏ vẻ hoàn toàn thoải mái về việc này. Là lá la, Anne ơi là Anne. Tớ đánh hơi thấy mùi lãng mạn rồi đấy. Tớ gần như ghen tỵ với cậu, nhưng không hoàn toàn. Dù sao chăng nữa, Roy Gardner cũng không phải là Jonas.”
“Cô bạn ngốc của tớ!” Anne vênh váo đáp lại. Nhưng cô nằm trằn trọc suốt đêm hôm đó mà chẳng hề muốn chợp mắt. Chàng trai kiểu mẫu bằng xương bằng thịt hấp dẫn hơn so với bất kỳ giấc mơ ảo mộng nào. Chẳng lẽ hoàng tử thực sự cuối cùng cũng đến rồi sao? Nhớ lại đôi mắt đen sẫm tuyệt đẹp nhìn sâu vào mắt cô, Anne thực sự rất muốn nghĩ rằng đó là sự thực.
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward