Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 110
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24 - Jonas Xuất Hiện
ũi Hy Vọng, ngày 20 tháng 8.
“Gửi Anne-có-một-chữ-e,” Phil viết, “tớ phải chống mí mắt lên đủ lâu để viết thư cho cậu. Tớ đã lờ tịt cậu một cách đáng xấu hổ trong mùa hè này, cưng à, nhưng tớ cũng bỏ rơi tất tần tật đám bạn bè còn lại. Một chồng thư dày cộm đang chờ tớ trả lời, vì vậy tớ phải lên dây cót tinh thần và xông ra cày cuốc thôi. Tha cho mớ bòng bong ẩn dụ của tớ nhé. Tớ buồn ngủ khủng khiếp. Tối qua dì họ Emily và tớ đi thăm hàng xóm. Ở đó có vài ba người khách khác, và ngay khi những kẻ không may đó đi khỏi rồi, bà chủ nhà và ba cô con gái bắt đầu xỉa xói bọn họ tan nát. Tớ biết họ sẽ bắt đầu tấn công dì họ Emily và tớ ngay sau khi bọn tớ bước ra khỏi cửa. Khi chúng tớ về nhà bà Lilly thông báo rằng cậu bé làm thuê của chính cái nhà hàng xóm đấy hình như đang ngã lăn ra vì bệnh sốt ban đỏ. Cậu luôn luôn có thể trông cậy bà Lilly sẽ đưa ra những thông tin vui vẻ như thế. Tớ sợ sốt ban đỏ kinh dị luôn. Tớ không thể ngủ nổi khi trèo lên giường vì cứ mãi nghĩ về nó. Tớ hết lăn qua rồi lại lăn lại, hễ chợp mắt được một phút là lại mơ thấy những giấc mơ khủng khiếp; và lúc ba giờ tớ tỉnh dậy, bị sốt, đau họng và nhức đầu dễ sợ. Tớ biết ngay là tớ bị sốt ban đỏ rồi; tớ bật dậy trong cơn hoảng loạn và lùng cho được quyển ‘sách y khoa’ của dì họ Emily để tìm hiểu các triệu chứng của nó. Anne ạ, tớ có đủ mọi triệu chứng. Vì vậy, tớ quay trở lại giường, và biết chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra, tớ ngủ say như khúc gỗ suốt thời gian còn lại. Mặc dù tớ chẳng hiểu nổi lý do tại sao một khúc gỗ lại ngủ say hơn tất cả các thể loại ví von còn lại. Nhưng sáng nay tớ cảm thấy khá dễ chịu, do đó, chắc chẳng phải là do mắc bệnh. Tớ nghĩ dẫu tối qua có bị lây thì tớ cũng chẳng phát bệnh được nhanh đến thế. Ban ngày thì tớ nhớ ra chuyện đó, chứ vào lúc ba giờ đêm đầu óc tớ cứ lú lẫn hết cả.
“Tớ chắc cậu đang tự hỏi tớ làm cái quái gì ở Mũi Hy Vọng. À, tớ luôn muốn nghỉ ngơi bên bờ biển trong một tháng mùa hè, và ba nằng nặc bảo tớ đi tới ‘nhà trọ chất lượng cao’ của dì họ Emily ở Mũi Hy Vọng. Vì vậy hai tuần trước, tớ đến nơi này như thường lệ. Và như thường lệ, ‘ông bác Mark Miller’ đón tớ từ nhà ga với chiếc xe cổ xưa và con vật mà ông gọi là chú ngựa ‘đa dụng’. Ông ấy là một ông già dễ thương và cho tớ một nắm kẹo bạc hà màu hồng. Tớ luôn coi kẹo bạc hà là loại kẹo đậm chất tôn giáo - tớ nghĩ rằng đó là bởi vì bà nội Gordon luôn cho tớ món đó trong nhà thờ khi tớ còn bé tí. Một lần tớ còn hỏi về mùi bạc hà, ‘Đó có phải là mùi của thần thánh hay không?’ Tớ không thích ăn kẹo bạc hà của bác Mark bởi vì ông ấy rút cả nắm ra khỏi túi, và phải nhặt bớt vài chiếc đinh gỉ cùng vài vật thể lạ ra trước khi đưa cho tớ. Nhưng tớ chẳng bao giờ muốn làm tổn thương bác ấy vì bất cứ lý do gì, thế là tớ cẩn thận gieo chúng xuống đất trên suốt quãng đường đi. Khi chiếc cuối cùng đã ra đi, bác Mark lên tiếng có chút trách móc, ‘Cô không nên ngốn sạch kẹo một lần, cô Phil ạ. Cô sẽ bị đau bụng đấy.’
“Dì họ Emily chỉ có năm khách trọ khác ngoài tớ - bốn bà già và một chàng trai trẻ. Hàng xóm bên tay phải của tớ là bà Lilly. Bà thuộc loại người dường như có một sở thích khủng khiếp là liệt kê chi tiết tất cả những cơn nhức mỏi, đau đớn và bệnh hoạn của mình. Chỉ cần cậu nhắc đến bất cứ một bệnh gì đó là bà ấy lắc đầu, ‘À, tôi biết quá rõ đó là thế nào’ - và sau đó cậu sẽ được kể tường tận mọi chi tiết về căn bệnh đó. Jonas tuyên bố anh ấy có lần tình cờ nhắc đến bệnh rối loạn vận động và bà ấy nói ngay rằng mình biết quá rõ đó là thế nào. Bà ấy chịu đựng căn bệnh suốt mười năm ròng và cuối cùng được chữa khỏi bởi một thầy lang rong.
“Ai là Jonas? Đợi đấy, Anne Shirley. Cậu sẽ được kể mọi điều về Jonas khi tới thời gian và địa điểm thích hợp. Không thể trộn lẫn anh ấy với các quý bà đáng mến được.
“Hàng xóm bên trái của tớ ở bàn ăn là bà Phinney. Bà ấy luôn luôn nói chuyện bằng giọng than vãn đau thương - khiến cậu run rẩy chờ mong cảnh bà ấy òa lên khóc nức nở bất kỳ lúc nào. Bà ấy gây cho cậu ấn tượng rằng cuộc đời đúng là một thung lũng nước mắt, và một nụ cười mỉm, chứ đừng nói gì đến cười lớn tiếng, là một hành vi phù phiếm đáng quở trách. Bà ấy còn đánh giá tớ tệ hơn cả dì Jamesina, và bà ấy cũng không yêu tớ đủ để sống chung với những khuyết điểm của tớ như dì J.
“Cô Maria Grimsby ngồi xéo đối diện tớ. Ngày đầu tiên tớ đến tớ nhận xét với cô Maria rằng hình như trời có mưa một chút - và cô Maria phá lên cười. Tớ nói rằng con đường từ nhà ga trông rất đẹp - và cô Maria phá lên cười. Tớ nói dường như có vài ba con muỗi còn sót lại - và cô Maria phá lên cười. Tớ nói rằng Mũi Hy Vọng vẫn đẹp như thuở nào - và cô Maria phá lên cười. Nếu tớ nói với cô Maria rằng, ‘cha cháu treo cổ tự tử, mẹ cháu uống thuốc độc, anh cháu ở tù, và cháu đang mắc bệnh lao phổi giai đoạn cuối,’ cô Maria sẽ phá lên cười. Cô không thể làm gì khác - cô sinh ra đã như vậy rồi; nhưng thật buồn và khủng khiếp quá.
“Bà già thứ năm là bà Grant. Bà ấy là một bà già dễ thương; nhưng bà chẳng bao giờ nói xấu bất kỳ ai, thế nên những cuộc nói chuyện với bà chán phèo phèo.
“Và bây giờ đến lượt Jonas, Anne ạ.
“Vào ngày đầu tiên khi đến nơi, tớ thấy một thanh niên ngồi đối diện với tớ ở bàn ăn, mỉm cười với tớ như thể anh ta đã quen tớ từ thuở trong nôi. Tớ biết, vì bác Mark có kể qua, rằng anh ấy tên là Jonas Blake, rằng anh ấy là sinh viên thần học từ St. Columbia đến, và rằng anh ấy chịu trách nhiệm giảng đạo cho xứ đạo Mũi Hy Vọng trong mùa hè.
“Anh ấy là một chàng trai trẻ rất xấu trai - thực sự đấy, anh chàng xấu trai nhất mà tớ từng thấy. Thân hình anh ấy to đùng, các khớp nối lỏng lẻo, với đôi chân dài đến mức lố bịch. Tóc anh ấy lòa xòa màu vàng nhạt, mắt anh ấy màu xanh lá, miệng to đùng, và đôi tai của anh ấy - nhưng tớ luôn cố gắng hết mức không nghĩ về đôi tai của anh ấy. “Anh ấy có một giọng nói rất thu hút - nếu cậu nhắm mắt lại anh ấy sẽ rất hấp dẫn - và chắc chắn là anh ấy có tính tình dễ thương và một tâm hồn cao thượng.
“Bọn tớ thân với nhau ngay tắp lự. Tất nhiên anh ấy từng tốt nghiệp Redmond, và điều đó nối kết bọn tớ. Bọn tớ đi câu cá và chèo thuyền chung, và đi dạo trên bãi cát dưới ánh trăng. Dưới ánh trăng trông anh ấy không đến nỗi xấu trai lắm, và ôi, anh ấy dễ thương biết bao. Sự dễ thương gần như lan tỏa ra từ anh ấy. Các quý bà lớn tuổi - ngoại trừ bà Grant - không ưa Jonas, vì anh ấy cười cợt và đùa giỡn - và vì rõ ràng anh ấy thích ở chung với cô nàng hời hợt như tớ hơn là bọn họ.
“Chẳng biết vì sao, Anne ạ, tớ không muốn anh ấy nghĩ rằng tớ hời hợt. Thật ngớ ngẩn quá. Vì sao tớ phải quan tâm đến suy nghĩ của một anh chàng tóc vàng nhạt tên Jonas, kẻ tớ chưa từng gặp bao giờ trước đây?
“Hôm Chủ nhật vừa rồi Jonas giảng đạo ở nhà thờ làng. Tớ đã đi, tất nhiên rồi, nhưng tớ không nhận ra rằng Jonas sẽ giảng đạo. Sự thực rằng anh ấy là một mục sư - hoặc sẽ là một mục sư - cứ như là một trò đùa khủng khiếp đối với tớ.
“Thế đấy, Jonas giảng đạo. Và, khi anh ấy giảng được khoảng mười phút, tớ cảm thấy mình nhỏ nhoi và không đáng kể đến mức mắt thường không nhìn thấy được. Jonas không nhắc đến một từ về phụ nữ và anh ấy chẳng nhìn sang tớ. Nhưng chính vào lúc ấy tớ nhận ra rằng mình chỉ là một con bướm bé nhỏ hời hợt với tâm hồn hạn hẹp, và chắc là khác hẳn với người phụ nữ lý tưởng của Jonas. Cô ấy sẽ rất xuất chúng, mạnh mẽ và cao thượng. Anh ấy thì rất chân thành, dịu dàng và trung thực. Anh ấy có tất cả mọi đức tính nên có của một mục sư. Tớ tự hỏi làm thế nào tớ có thể nghĩ rằng anh ấy xấu trai - nhưng anh ấy thực sự xấu trai mà! - với đôi mắt phấn chấn và vầng trán đầy trí tuệ bị mái tóc lòa xòa che lấp suốt tuần.
“Đó là một bài giảng tuyệt vời, tớ có thể lắng nghe nó mãi mãi, và nó làm cho tớ cảm thấy cực kỳ khổ sở. Ôi, tớ ước gì tớ được như cậu, Anne ạ.
“Anh ấy bắt kịp tớ trên đường về và nhăn răng cười vui vẻ như mọi khi. Nhưng nụ cười của anh ấy chẳng thể nào lừa dối tớ được nữa. Tớ đã nhìn thấy Jonas thực sự. Tớ tự hỏi có bao giờ anh ấy nhìn thấy cô nàng Phil thực sự - kẻ mà không ai, thậm chí kể cả cậu, Anne, từng gặp qua.
“‘Jonas,’ tớ gọi - tớ quên gọi anh ấy là ông Blake. Đáng sợ quá phải không? Nhưng có những lúc phép tắc xã giao không còn quan trọng nữa - ‘Jonas, anh sinh ra là để làm mục sư. Anh không thể làm bất cứ nghề gì khác.’
“‘Ừ, đúng thế,’ anh ấy nghiêm túc đáp. ‘Anh từng cố gắng đi theo hướng khác trong một thời gian dài - anh không muốn làm mục sư. Nhưng cuối cùng anh nhận thấy đó là thiên hướng của anh - và có Chúa che chở, anh sẽ cố gắng thực hiện vai trò của mình.’
“Giọng anh ấy trầm thấp và thành kính. Tớ nghĩ rằng anh ấy sẽ hoàn thành tốt công việc của mình một cách cao quý; và hạnh phúc thay cho cô gái có năng lực và bản tính phù hợp giúp anh thực hiện vai trò của mình. Cô ấy sẽ không phải là một cái lông ngỗng cứ mãi đu đưa theo từng làn gió đỏng đảnh. Cô ấy luôn luôn biết rõ mình phải đội cái mũ nào. Có lẽ cô ấy sẽ chỉ có mỗi một cái thôi. Mục sư không bao giờ có nhiều tiền. Nhưng cô ấy sẽ không quan tâm đến chuyện có mỗi một cái mũ hay thậm chí chẳng có cái nào, bởi vì cô ấy sẽ có được Jonas.
“Anne Shirley, cấm cậu nói hoặc ám chỉ hoặc nghĩ thầm rằng tớ yêu anh Blake. Tớ có thể đem lòng yêu một anh chàng thần học xấu trai, nghèo khó và tóc lòa xòa tên là Jonas hay không? Như bác Mark nói, ‘không đời nào, và không thể nào’.
“Ngủ ngon nhé, Phil.
“Tái bút: Không thể nào - nhưng tớ vô cùng sợ rằng đó là sự thật. Tớ vừa hạnh phúc, vừa đau đớn và sợ hãi. Anh ấy sẽ chẳng bao giờ đem lòng yêu tớ, tớ biết. Cậu có nghĩ rằng tớ có thể phấn đấu trở thành người vợ tàm tạm ổn của một mục sư không hở Anne? Và liệu người ta có bắt tớ chủ xướng cầu nguyện không? P G.”
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward