We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 38
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93
ào Phi được mỹ nhân, Tào Tháo xá miễn cho quan lại cũ của Viên thị
Phu nhân Chân thị
Phủ Đại tướng quân ở Nghiệp Thành ngổn ngang bừa bộn, quân Tào vừa vào thành lập tức xông tới đây trước tiên, Viên gia giờ chẳng những không có kẻ đàn ông nào lo việc, mà dù có cũng chẳng tác dụng gì. Ai chẳng biết chuyện Tào Tháo đã từng tàn sát năm thành ở Từ Châu, chôn sống hơn bảy vạn quân lính? Các duyện thuộc, lệnh sử ở sảnh đường đều cuống cuồng, kẻ ẩn nấp, người trốn chạy, có một số vì quá đói khát, đến chạy cũng không chạy nổi, cứ ngồi yên đợi chết. Cũng có một số gia binh của họ Viên thực sự trung thành, hò nhau lên lầu gác bắn tên, lại có kẻ trèo lên mái nhà dỡ ngói ném xuống, hy vọng dựa vào tòa nhà lớn cổng kín tường cao này đánh trận cuối cùng, rốt cuộc đều bị quân Tào bắn tên đầy mình như lông nhím.
Nhà sau lại càng ồn ào hơn sảnh trước, nạn lớn đến nơi, ai còn quan tâm được đến ai nữa? Kẻ hầu người hạ các nơi đều chạy hết, chạy người không còn tốt, có kẻ còn đục nước béo cò, hơn nữa huynh đệ họ Viên đều không ở đó, có vàng bạc châu báu ngọc ngà quý giá gì chúng liền vơ lấy rồi chuồn. Đám nha hoàn, vú già đều kinh hãi, ôm đầu chui lủi khắp sân. Phu nhân Lưu thị cũng không trấn áp được, chỉ có thể cùng đám đàn bà con gái trong nhà ôm nhau khóc lóc ở một nơi, phó mặc số mệnh vậy.
Không lâu sau, quân Tào đã đánh vào cửa phủ, nháy mắt chiếm giữ được hết lầu gác tòa sảnh các nơi, hò hét om sòm. Nhưng cũng lạ, đám lính ấy hò hét thì hò hét, nhưng xông qua đường phục đạo vào đến hậu viện rồi dừng lại, không dám xông vào mà chỉ vây chặt xung quanh, tiếng hò hét cũng giảm dần: Tào Tháo đã có quân lệnh, không cho phép xâm phạm gia quyến Viên gia.
Lưu thị dẫu sao cũng là phu nhân của tướng quân, trước đây Viên Thiệu công thành chiếm đất ra sao ít nhiều cũng có biết. Trông thấy quân Tào vây kín hậu viện, giáo mác thấp thoáng ngoài sân, quân lính trên các lầu gác xa xa cũng vươn cổ nhìn sang chỗ này, trong lòng bất giác nguội lạnh quá nửa: nếu bị bắt chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Tào Tháo đến đánh là lấy danh nghĩa phụng mệnh thiên tử, thảo phạt kẻ bất thần, tám phần là muốn làm rõ ràng chuẩn mực để biểu dương quốc pháp. Mình lớn tuổi rồi chịu một đao chết thì cũng thôi, còn những kẻ trẻ tuổi lại có chút nhan sắc bị bắt gả cho đám lính tráng, thì những ngày tháng sau này ra sao đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới nữa. Giờ đây không còn phân biệt chủ tớ gì nữa, nha hoàn, vú già, ca kỹ cũng đều tụ lại hậu đường, khóc lóc sụt sùi bàn tính đối sách...
Cũng không biết bao lâu sau, chợt nghe xa xa có tiếng nói cười càng ngày càng gần, đám nữ nhi gạt nước mắt, từ song cửa nhìn ra, thấy một toán người từ ngoài sân xăm xăm đi vào, tất cả đều mình mặc giáp nhẹ, đầu đội mũ võ biền, lưng đeo bội kiếm, xúm quanh một vị tướng quân trẻ tuổi như quần tinh ủng nguyệt. Người này mình cao bảy thước, cũng mặc giáp nhẹ, roi da nhưng khoác thêm một tấm bào đỏ, mặt đẹp như ngọc, răng trắng môi hồng, đôi lông mày rậm nghiêng xéo tới bên mái tóc, đôi mắt như mắt chim ưng sáng rực có thần, tai như ngọc nguyên bảo, mũi như mỏ chim ưng, dưới cằm trên mép vừa mới có lượt ria mịn như nhung, lông tơ hai bên má thật dày, uốn xoăn lên. Đám nữ nhi kia vẫn chưa biết rằng người thanh niên hào hoa kia chính là con trai của Tào Tháo - Tào Phi, tự Tử Hoàn.
Tào Phi hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, tiến vào Nghiệp Thành đúng là hoa cả mắt. Cậu tuy sống ở Hứa Đô đã lâu, cứ tưởng rằng dưới chân thiên tử là nơi tốt nhất, nhưng giờ mới thấy Nghiệp Thành của họ Viên kia so với Hứa Đô còn rộng lớn hơn nhiều. Tuy việc đánh nhau đã hủy hoại không ít nhà cửa, nhưng vẫn không che giấu hết được những con đường rộng lớn, phủ đệ tầng tầng lớp lớp, chỉ cần tu sửa một chút, đây sẽ là nơi phồn hoa đệ nhất thiên hạ. Tào Phi cùng Tào Chân, Tào Hưu dong ngựa đi sóng hàng, lại có bọn Đoàn Chiêu, Nhậm Phúc, Lã Chiêu hộ vệ hai bên, tiến vào cửa thành rồi thuận theo đường nam bắc đi thẳng, vô tình đến phủ Đại tướng quân lúc nào không hay, đưa mắt nhìn lên, quả là một tòa phủ đệ quý phái, đông tây rộng dài, lầu cửa cao ngất, trông như một tòa cung điện thu nhỏ, lớn gấp mấy lần phủ Tư không nhà mình. Ba vị công tử bàn bạc với nhau muốn vào trong xem, nếu là người khác canh giữ thì phải mất công một chút, nhưng vừa hay lại là Vương Trung dẫn theo Chu Thước canh giữ thì còn ngăn cản gì nữa?
Vào bên trong xem càng thấy thích: Lầu gác nối nhau, mái hiên cong vút, mái ngói vẽ vời cột kèo chạm trổ, phòng ốc gấm thêu đều có bột hồ tiêu trát tường, hai bên trước sân có cây xanh quanh năm, ngoài sân đỉnh hương, thú đồng sáng bóng, trên vách nhà là hình vẽ các vị danh thần lịch đại tổ tiên họ Viên, ngay cả thành giếng cũng được xây bằng gạch sứ xanh. Chu Thước mấy năm nay rất được Vương Trung coi trọng, tuổi còn trẻ mà đã tấn thăng làm quân hầu, đích thân dẫn đường cho mấy vị công tử đi xem loanh quanh. Con cháu Tào gia đi vào, làm gì có tên lính nào dám ngăn cản? Kẻ không biết còn cho rằng bọn họ đi tiền trạm cho chúa công. Tất cả các cửa viện, cửa gác, cửa sảnh đều tùy ý qua lại, loanh quanh thế nào lại xông vào tận hậu viện của Viên gia.
Đám đàn bà con gái thấy có người đến, giờ đây giữ mạng sống là quan trọng nhất, mấy kẻ đầy tớ già một dạ trung thành dũng cảm tiến lên hàng đầu, quỳ xuống ốm chặt lấy chân đám người đi vào, khóc lóc:
— Chư vị tướng quân tốt bụng xin hãy khai ân, tha cho chủ nhân của chúng tôi! - Nói rồi dập đầu côm cốp.
Tào Phi vô cùng kinh ngạc, mấy người bọn họ tuy trong đội hổ báo kỵ nhưng không được coi là hàng tướng lĩnh, làm sao đám đàn bà con gái này đều gọi mình là tướng quân chứ? Cậu ta tuổi còn trẻ, thực sự không hiểu rằng người dân vào buổi loạn ly cứ thấy tên lính nào cũng đều gọi là tướng quân.
Đoàn Chiêu, Nhậm Phúc là hộ vệ của công tử, tuy rằng trước mắt đều là đám nữ lưu nhưng vẫn không dám trễ nải. Bọn chúng vội vàng chân giữ thế, miệng quát lớn:
— Tránh ra! Còn dám tới gần ta sẽ phanh thây các ngươi!
Đám đàn bà bị đá lăn lông lốc, không còn dám xông lên nữa, chỉ quỳ dưới đất khóc lóc.
Tào Hưu hiểu ra đầu tiên:
— Xem ra chúng ta đi nhầm lung tung, vào hậu viện rồi chăng?
Lã Chiêu vốn là gia đồng của Tào gia, hiểu rất rõ tính khí Tào Tháo:
— Mau đi nhanh thôi. Chúa công đã có lệnh không được xâm phạm đến gia quyến họ Viên, chúng ta đi chơi nửa ngày rồi, nhân lúc lão nhân gia chưa đến mau đi thôi.
Chu Thước lại nói:
— Hổ dữ chẳng ăn thịt con, Tào công quân pháp tuy nghiêm nhưng lẽ đâu lại trách phạt đến công tử? Chúng ta đi dạo là việc chúng ta, có họa gì ta xin gánh chịu!
Lã Chiêu lừ mắt nhìn tên tiểu tử ấy:
— Chức quân hầu cỏn con của ngươi có gánh nổi không?
Tào Phi từ khi xuất binh đến nay, viết quân ca rồi trọng đãi Hoa Đà đều rất được phụ thân khen ngợi, giờ đây không tránh khỏi có chút tự đắc, cười ha hả nói:
— Cha ta với Viên Thiệu vốn là cố nhân, mỗi người một chí hướng cũng bởi thế sự đưa đẩy. Ta thân là vãn bối, gặp mặt gia quyến Viên Thiệu thì có gì không được? Nếu như phụ thân có hỏi, ta tự biết cách giải thích, cũng không cần các ngươi ai đứng ra gánh chịu cả. - Nói xong chắp tay sau lưng, thủng thẳng tiến vào trong. Tào Chân, Tào Hưu sợ phạm quân lệnh nhưng lại hiếu kỳ, dùng dằng hồi lâu, cuối cùng cũng bước một bước hai theo sau.
Chu Thước tuy mắt không to nhưng lại rất tinh, thấy trên mặt đất có một cành như ý bằng ngọc nhương bảo chế tác rất tinh xảo, vội nhặt lên đưa tới trước mặt Tào Phi:
— Cái này đẹp quá, công tử mau thu lấy.
— Ở đâu ra?
— Cây đổ vượn tan đàn, ai biết tên nhãi nào ăn trộm đánh rơi dưới đất. Chúng ta nhặt được là của chúng ta! - Chu Thước nói xong liền dúi vào áo Tào Phi, rồi cúi đầu xuống nhặt lên một miếng ngọc bội lành lặn cất vào trong người, lại xua đám đàn bà tránh ra, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm mãi.
Lã Chiêu vừa thấy đã giật nảy mình: Nếu là Tào Tháo ra lệnh, dù giết người phóng hỏa, đào mồ cuốc mả hắn cũng dám làm, nhưng giờ đây còn chưa có tướng lệnh đã lại tự ý lấy đồ vật mang theo trong người, nếu để người ta phát hiện ra thì không thể được! Vội quát lên:
— Công tử! Chiến lợi phẩm phải thu sung công sau đó mới ban thưởng, công tử tự lấy như vậy là ăn trộm đấy!
— Kêu cái gì? - Chu Thước trợn mắt, - Có giỏi thì huynh cũng lấy đi! Viên gia hôm nay đi đời rồi, đây đều là của diệt môn, không lấy cũng uổng!
Đám đàn bà đang quỳ vốn đã ngừng khóc, nghe thấy hắn nói ra hai chữ “diệt môn” lại tấm tức khóc lên.
Tào Phi trông thấy vẻ mặt tham lam của Chu Thước, cười mắng bảo:
— Đồ không ra gì, mới có chút châu ngọc này mà đã làm ngươi chết mê chết mệt rồi.
Chu Thước nghe thấy câu ấy chợt nảy ra ý, ném mấy thứ trong tay xuống, cười nịnh bảo:
— Công tử tất nhiên không thích thú gì mấy món đồ này, nhưng còn có cái hay hơn công tử chưa được thấy đấy.
— Ồ? Có thứ gì hay, dẫn ta đi xem xem.
— Được thôi! - Chu Thước quay lại tóm lấy một bà vú già, - Dẫn chúng ta đi gặp phu nhân của các ngươi!
Bà già kia sợ hãi đến nỗi không đứng thẳng dậy được:
— Ở... ở... trong nhà...
— Hừ! - Chu Thước đẩy bà ta ngã ngồi xuống đất, rồi quay lại tươi cười nói. - Công tử, đi theo tại hạ, chúng ta đi xem món bảo bối thực sự!
Mọi người nghe thấy đều hồi hộp, bọn Đoàn Chiêu thì không cần phải nói, Tào Chân mới lấy vợ, Tào Hưu trước lúc xuất chinh cũng đã định hôn ước, món đồ hay mà Chu Thước nói tới là gì, mười phần đã đoán được tám chín. Chỉ có Tào Phi tuổi mới mười tám, cũng không biết là không hiểu hay giả bộ không hiểu, cứ hớn hở theo Chu Thước vào trong. Tào Chân nắm chặt lấy Tào Phi định kéo trở ra, nhưng cậu ta giằng tay bảo:
— Tử Đan không cần phải lo, xem một chút rồi đi ngay.
Chu Thước cáo mượn oai hùm, xông thẳng vào hậu đường, đám nữ nhi vừa thấy sợ hãi la hét mãi không thôi, hắn rút kiếm chém một nhát lên khung cửa, quát bảo:
— Chớ làm ồn! Ai còn dám lên tiếng nữa thì ông đây phanh xác!
Đám nữ nhi này chỉ quen sống trong thâm khuê ít khi ra ngoài, được nuôi dưỡng đối xử chu đáo, đã khi nào thấy một kẻ cuồng đồ như vậy? Sợ hãi bưng lấy miệng, không dám khóc thành tiếng, nước mắt cũng phải nuốt ngược vào trong.
Tào Phi nghênh ngang bước lên sảnh đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong nhà bài trí lộng lẫy, đồ đạc sang trọng, đến những cái móc treo màn trướng cũng đều làm bằng đồng, trên án bày nào là đàn nạm ngọc bằng gỗ nam mộc(*), nào là đầu hổ(*) bằng ngọc phỉ thúy, nào là đỉnh hương không biết đốt thứ hoa thơm cỏ lạ gì mà hương thơm ngan ngát. Nhưng nhìn xuống phía dưới thì thật thê thảm: Mười mấy nữ nhân run run rẩy rẩy ngồi đờ đẫn dưới đất, đầu tóc bù xù, váy áo xộc xệch, có kẻ còn bôi mặt mũi đen nhẻm, cũng không phân biệt nổi đâu là chủ đâu là tớ, mà dưới chỗ màn trướng, phía sau bình phong vẫn còn nấp mấy người nữa, cũng sợ hãi đến độ ôm chặt lấy đầu không dám ngẩng lên.
Đoàn Chiêu, Nhậm Phúc, Lã Chiêu nào dám tùy tiện đi vào trong, rút đao kiếm ra đứng ngoài chờ đợi, chỉ mong sao đại công tử nhanh chóng trở ra, nào biết Tào Phi sớm đã có tính toán. Đại công tử đã mười bảy mười tám, lại quanh năm không có phụ thân quản giáo, suốt ngày qua lại với bọn văn nhân phong lưu như Lưu Trinh, há lại không hiểu chuyện nam nữ? Đám thị nữ, nha hoàn trong phủ tất nhiên đã vụng trộm không ít, bây giờ chỉ là muốn xem xem trong Viên phủ đường này có cất giấu trang giai nhân tuyệt sắc nào không. Cậu vốn muốn tìm mấy kẻ vừa ý để mang về sung làm thị nữ, nhưng lúc này trông thấy đám nữ nhân thảm hại này thì không khỏi thất vọng.
Chu Thước từ khi tòng quân đến nay luôn đi theo Vương Trung. Trước đây ở Quan Trung, Vương Trung chưa từng có việc ác nào mà không làm, từ giết người, cướp của cho đến ăn thịt người. Chu Thước cũng là gần mực thì đen, ghé đến bên tai Tào Phi nói nhỏ:
— Thứ đồ đẹp thì phải rửa sạch sẽ mới nhìn được.
Tào Phi cười không nói gì, chỉ gật đầu.
Chu Thước uy phong như được thánh chỉ, lấy giọng nói:
— Đám tiện tỳ các ngươi xõa tóc bôi mặt thật là vô lễ, tất cả đi rửa mặt mũi sạch sẽ đi cho ta! Công tử của chúng ta là con trai của đương kim Tư không Tào công, các ngươi có đắc tội được không?
Lưu thị đang ngồi giữa đám nữ nhân, nghe thấy nói rửa mặt, trong lòng run rẩy, bà đã già cả rồi tất nhiên chẳng lo gì, nhưng đám dâu con, nha hoàn e là sẽ bị cướp đi làm nhục nên mới cố ý bôi bẩn mặt mũi như thế. Đến khi nghe thấy đây là con trai của Tào Tháo, chợt le lói một tia hy vọng. Giờ đây còn nghĩ gì đến thân phận, vai vế nữa, bà lết lên mấy bước, quỳ xuống trước mặt Tào Phi:
— Công tử thứ tội, tiện dân là Lưu thị, quả phụ của Viên Đại tướng quân...
— Đi, đi, di! - Chu Thước co chân đá bà ta ra, - Bây giờ lấy đâu ra Đại tướng quân nữa? Mau bảo bọn chúng đi rửa mặt!
Phu nhân của Đại tướng quân đã bao giờ bị đánh? Hôm nay lại bị một tên vô lại đá cho một đá, đúng là hùm thiêng mắc nạn bị chó khinh, bọn nha hoàn tả hữu vội vàng đỡ dậy.
Tào Phi cũng không tránh mắng Chu Thước, chỉ lạnh lùng nói một câu:
— Các ngươi không cần phải sợ, chỉ cần chịu nghe lời, ta tất không làm khó các ngươi. Phụ tử chúng ta là những người có đức khoan nhân.
Lã Chiêu đứng ngoài cười nhạt một hồi: Đúng là cha nào con nấy, chuyên mở mắt nói bừa, xông vào phủ người ta ức hiếp đàn bà con gái, còn dám nói là có đức khoan nhân?
Đám nha hoàn thấy họa đã đến nơi, nào dám chống cự lại? Vội vàng ra phía sau bê chậu nước lên, run rẩy làm đổ mất quá nửa, để xuống đất rồi liền tránh đi ngay. Chu Thước chỉ tay vào một nữ nhân trước mặt:
— Ngươi ra rửa mặt! - Nữ nhân ấy há dám bước ra, mà chỉ bò lùi lại mấy bước, - Không biết tốt xấu là gì! - Chu Thước nhảy xổ đến, túm ngay lấy tóc người đó ấn vào chậu nước, khiến cô ta ho sặc, tay chân ra sức vùng vẫy. Hắn “rửa mặt” cho cô ta như vậy một lúc, rồi lôi dậy cầm cằm quay mặt ra cho Tào Phi xem, thấy Tào Phi lặng im không nói, hắn liền đưa tay vả cho cô ta một vả, quát:
— Cút ra! Áo đỏ kia lại đây!
Có kinh nghiêm của người đi trước, kẻ tiếp sau không còn dám kháng cự gì nữa, khóc rấm rức bò lên, vục nước tự rửa mặt.
Chu Thước mắng:
— Rửa nhanh lên cho ông xem nào! - Rồi lại nắm lấy mái tóc dài ấn xuống...
Tào Chân không chịu nổi nữa, nói nhỏ vào tai Tào Phi:
— Tên tiểu tử này chẳng quá đáng lắm ư?
Tào Phi chỉ trả lời qua loa một câu:
— Ngươi nói nhỏ thôi. - Rồi lại tiếp tục nhìn ngắm những cô nương khác.
Lưu thị thấy mà ruột gan như cắt, tưởng như mình đang trong cơn ác mộng. Ngày Viên Thiệu chết, bà ta từng hủy hoại dung nhan của năm người thị thiếp từng tranh sủng với mình, đầy đọa họ cho tới chết. Bây giờ nhìn lại, kết cục của bà ta e là còn không được bằng năm nữ nhân kia! Lưu thị chỉ muốn đập đầu chết ngay trên sàn nhà, nhưng có một đứa con dâu đang ôm ngang eo từ phía sau, khiến bà ta không cử động được.
Đúng lúc Tào Phi đưa mắt nhìn thấy:
— Người đằng sau phu nhân là ai? - Bước vào từ đầu đến giờ, cậu ta mới mở miệng nói một tiếng “phu nhân”.
Lưu thị không đành lòng, nhưng không làm sao được, đành nói:
— Đây là vợ của Viên Hy con tôi.
— Bảo cô ta ngẩng đầu lên cho ta xem. - Tào Phi nói với vẻ lạnh lùng, tựa như không phải là nói với một vị quý phu nhân mà là một kỹ nữ vậy.
Lưu thị nhẫn nhục quay đầu đứa con dâu lại cho Tào Phi nhìn. Chỉ thấy một khuôn mặt trái xoan trẻ trung, tuy cố ý bôi không biết bao nhiêu tro than lên mặt nhưng vẫn khó che được vẻ thanh tú, xinh đẹp. Chu Thước thấy Tào Phi tự mình chọn lựa, vội buông đứa nha hoàn trong tay, bước tới lôi vợ của Viên Hy lại, túm chặt mái tóc định ấn vào thau nước.
— Khoan đã! - Tào Phi quát ngăn lại, bước lên nắm lấy cổ tay cô nương ta, ngắm nghía hồi lâu. - Để ta tự làm... nước đã bẩn rồi, lấy chậu nước khác lại đây.
Chu Thước lại quay sang đám nha hoàn quát:
— Nghe thấy gì không? Mau lấy chậu nước khác lên đây.
— Ta bảo ngươi đi lấy! - Tào Phi trừng mắt nhìn hắn, - Rửa chậu sạch sẽ đi đã, rồi múc một chậu nước sạch lại đây cho ta.
Chu Thước ra oai nãy giờ, bây giờ mới bị dạy dỗ nhưng không dám ho he, cầm chiếc chậu đồng chạy ra giếng nước ngoài sân, rửa đi rửa lại rồi mới múc một chậu nước đầy. Vừa nhận được bài học, hắn không dám để chậu nước xuống đất, mà tự tay bưng đến trước mặt cô nương kia. Đại công tử xắn tay áo, đích thân vốc nước lên rửa mặt cho cô ta. Vị thiếu phu nhân này bình sinh đã khi nào gặp phải việc như thế, hết tránh bên trái lại né bên phải, vừa sợ vừa xấu hổ. Tào Phi cũng thật nhẫn nại, chẳng những không giận, trái lại thấy thích thú, nhẹ nhàng chậm rãi rửa sạch từng ly từng tí trên khuôn mặt cô ta. Chỉ riêng Chu Thước là bận rộn, bê chậu nước hết quay bên đông lại quay bên tây.
Rửa mặt xong, nhất thời không tìm được khăn lau, đại công tử liền kéo vạt áo mình lên lau khô cho cô ta. Bấy giờ nhìn lại, bọn nam nhi bất kể ở trong ngoài nhà đều kinh ngạc: Cô ta mặt đẹp như ngọc, da trắng như tuyết, sống mũi thanh tú lung linh tuyệt diệu, mày như nét mực vẽ, mắt như làn nước hồ thu, môi như đóa anh đào, cằm nhỏ xẻ mờ. Mái tóc tuy bung xõa nhưng càng thêm xinh đẹp; y sam tuy xộc xệch nhưng lại càng yểu điệu; tuy phải chịu bao nhiêu khổ sở, loạn ly nhưng cũng khó che giấu được vẻ tuyệt thế giai nhân, thực sự là một đóa hoa sen hé nở trên mặt nước, kiêu hãnh giữa muôn hoa mà không cần trang điểm!
Mọi người há miệng tròn mắt, đứng sững hồi lâu, chợt nghe ngoài sân có tiếng bước chân. Chu Thước lên tiếng trước tiên:
— Công tử, chúng ta...
— Cút ra kia! - Tào Phi còn lòng dạ nào để ý đến Chu Thước nữa, ánh mắt cậu không rời khỏi mỹ nhân kia một khắc, hết nhìn bên trái rồi đến bên phải, càng nhìn càng ưa, tự tay vuốt lại mái tóc cho nàng ta. Mỹ nhân ấy muốn tránh nhưng lại bị cậu túm chặt lấy vai, thuận tay vuốt ve xuống dưới, cuối cùng túm chặt lấy bàn tay nhỏ. Tào Phi nhìn ngắm như si dại, miệng lẩm nhẩm:
Có người thục nữ chốn khuê phòng,
Phòng trống người xa ta buốt lòng.
Sao chẳng bên nhau như uyên ương,
Để cùng bay liệng khắp bầu không!
Phượng ơi hoàng ơi đậu bên ta...(*)
Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm nặng nối tiếp:
— Để được kết giao mãi một nhà.
Tào Phi thấy giọng nghe rất quen, vội quay đầu lại thì thấy Tào Tháo đang hằm hằm đứng ở cửa giữa, phía sau bọn Tuân Du, Quách Gia cùng các tướng lĩnh trung quân như Hứa Chử, Hàn Hạo, Sử Hoán đã đứng đầy sân. Lã Chiêu, Đoàn Chiêu, Nhậm Phúc chẳng biết đã bị mấy tên lính trói nghiến rồi áp giải xuống sân từ bao giờ, còn Tào Chân, Tào Hưu đang quỳ dưới đất dập đầu thỉnh tội. Tên Chu quân hầu mới đây còn tác oai tác phúc, giờ đã như có mỡ dưới chân chuồn mất dạng từ lúc nào.
Mỹ nhân ngượng ngùng đỏ mặt, vội vàng giật tay ra, trốn vào sau lưng Lưu thị. Tào Phi giờ mới thấy sợ, cũng vội vàng quỳ xuống:
— Nhi tử tham kiến phụ thân!
Đoàn Chiêu liếc nhìn cậu ta, lẩm bẩm nói:
— Đại công tử, gọi bao nhiêu lâu rằng “Chúa công đến rồi”, mà cậu chẳng thèm để tâm đến lời tôi, rõ là...!
Nghe câu nói ấy, mọi người buồn cười mà không dám cười, chỉ mím miệng tủm tỉm mãi.
Tào Tháo trợn mắt nhìn con trai:
— Ta còn đang bận việc quân ở ngoài thành, vậy mà ngươi lại ở đây chim phượng tìm chim hoàng. Ngươi làm con giỏi nhỉ?!
— Hài nhi bất hiếu!
— Ngươi chỉ bất hiếu thôi ư?
— Hài nhi tử có tội!
— Hừ! - Tào Tháo cười gằn, - Lão phu đã truyền quân lệnh xuống, bất kể người nào cũng không được mạo phạm gia quyến Viên gia. Giờ đây con trai lại phạm pháp, nếu không trừng phạt, há có thể khiến ba quân tướng sĩ phục đây... Người đâu!
— Dạ. - Chúng tướng dưới sân đồng thanh dạ ran.
— Trói ba tên Tử Hoàn, Tử Đan, Văn Liệt lại, lôi ra đánh mỗi tên ba mươi roi! - Tào Tháo rít qua kẽ răng.
— Hãy khoan! - Quách Gia quỳ xuống xin hộ đầu tiên, - Công tử lần đầu đi theo trong quân, chưa rõ quân pháp, xin chúa công nương tay.
Ông ta đã tiên phong nói trước, những người khác cũng vội vàng phụ họa theo, đều là những kẻ ăn cơm nhà họ Tào, sau này ra vào còn nhìn mặt nhau, nào ai nỡ để công tử bị đòn? Ngay cả Tuân Du cũng nói:
— Tử Hoàn còn niên thiếu chưa biết gì, xin chúa công hãy tạm tha cho lần này.
— Không được! - Tào Tháo quát to cắt lời, - Hôm nay tha cho nó, ngày mai là người khác thì có tha không? Phải giữ nghiêm quân pháp mới được! Người khác đánh ba mươi roi, riêng Tử Hoàn đánh năm mươi roi!
Chẳng khuyên can còn tốt, càng khuyên can lại càng bị đánh nhiều.
Tào Phi lết lên mấy bước, đến sát dưới chân Tào Tháo, ngẩng đầu lên nói:
— Phụ thân đánh cũng được, mắng cũng được, nhưng xin cha cho phép con một việc.
— Nói!
Tào Phi đứng thẳng người dậy, sải bước quay lại chỗ đám nữ quyến Viên gia kéo mỹ nhân khi nãy đến cửa sảnh quỳ xuống nói:
— Hài nhi muốn lấy nàng này làm vợ, xin phụ thân tác thành cho.
Câu ấy vừa thốt ra, mọi người trong nhà đều ồ lên, trên đời đâu có chuyện tùy tiện cướp lấy một nữ nhân rồi lập tức thành thân? Ngay cả Tào Chân, Tào Hưu và bọn Lã Chiêu đang bị trói dưới sân cũng giật nảy mình, vốn chỉ nghĩ là cậu ta tùy tiện tìm một cô nương chơi đùa thôi, hóa ra lại là thật!
Lúc mới đến Tào Tháo bị con trai làm cho tức điên, không hề chú ý đến tướng mạo cô ta, giờ đây nghe thấy vậy không ngăn được cười thầm: “Tiểu tử ngươi mới ra khỏi bụng mẹ được mấy năm? Những thứ chưa được ăn, chưa được thấy còn nhiều lắm, mới gặp có một người đã cho là hay.”
Nhưng Tào Phi thì một mực cương quyết:
— Nếu có được nàng ấy, đời này tâm nguyện của hài nhi không còn gì phải nuối tiếc.
Tào Tháo vừa giận vừa buồn, trước mặt bao nhiêu người mà đi nói những câu thế này, thật làm mất mặt Tào gia ta quá! Nhưng liếc sang cô nương đang quỳ bên cạnh, thấy mái tóc đen huyền, nghĩ chắc có vài phần nhan sắc, liền nén giận nói:
— Ngươi ngẩng đầu lên ta xem!
Vợ Viên Hy ấm ức “dạ” một tiếng nghe tựa tiếng loan kêu phượng hót, chỉ vừa ngẩng mặt lên, Tào Tháo đã thấy như được hít thở một luồng khí mát trong lành, ngưng lại giây lát rồi ngửa mặt lên trời cười lớn:
— Đây đúng là vợ của con ta thật!
Mọi người hiếu kỳ, từ ngoài nghển cổ tranh nhau nhìn vào, ai nấy đều ồ lên một tiếng.
Tào Phi thở phào một cái - không phải nuối tiếc rồi.
Lưu thị quỳ ở mãi đằng xa cũng thở phào - không lo phải chết nữa.
Quân sư Tuân Du lại có vẻ ngượng ngùng, ghé tai Tào Tháo nói:
— Nên chăng sắp xếp ổn thỏa cho Lưu phu nhân trước, rồi hãy nói đến chuyện này?
Câu nói ấy nhắc Tào Tháo nhớ ra:
— Vị nào là Lưu phu nhân?
Lưu thị quỳ suốt nãy giờ, giờ mới nói chen một câu:
— Dân phụ là quả phụ của Viên Bản Sơ. - Lúc này Lưu thị đã không còn dám nhận mình là phu nhân của Đại tướng quân nữa.
Tào Tháo có ý muốn hỏi lai lịch của cô nương kia, nhưng ngại vì có nhiều người bên cạnh nên nhìn khắp một vòng, thấy Vương Trung đứng xa nhất phía sau mọi người, vội vẫy tay gọi:
— Vương Trung! Lão phu mệnh cho ngươi đưa tất cả nữ quyến Viên gia đang ở đây lánh sang nhà bên, chăm sóc tử tế, không được quấy rầy bọn họ, chỉ giữ lại phu nhân của Đại tướng quân. Tuân quân sư tạm lưu lại đây, còn mọi người trở lại tiền đường, ai lo việc nấy, nếu không có việc gấp không được vào đây.
— Dạ. - Mệnh lệnh vừa được truyền ra, ngoài sân chợt ồn ào hẳn lên. Mọi người không dám hỏi nhiều, lũ lượt lui ra, chỉ có Tào Phi trong lòng ngơ ngẩn, theo sau vợ Viên Hy sang nhà bên, không chịu rời xa. Còn bọn Đoàn Chiêu ba người đều đã được cởi trói từ nãy, Tào Tháo không nhắc lại, coi như không việc gì nữa. Đám đông ồn ào tranh luận lúc lâu mới dần yên ắng trở lại.
Tào Tháo thấy không còn người ngoài nữa, mới quay sang Lưu thị vái dài:
— Tẩu tẩu phu nhân đã phải kinh sợ rồi! - Khi xưa Tào Tháo gọi Viên Thiệu là huynh, cho nên mới xưng hô như vậy.
— Dân phụ không dám. - Lưu thị lại thi lễ lần nữa.
Tào Tháo không hỏi chuyện gì, lập tức hỏi thăm về cô nương ấy, Lưu thị cũng trả lời rành rọt. Thì ra cô ta là con gái của Thượng thái lệnh Chân Dật, nhân sĩ ở Vô Cực Trung Sơn nay đã mất, tên gọi là Chân Phục(*), thông minh xinh đẹp, am hiểu thi thư, được gả làm vợ Viên Hy. Vì Viên Hy ra ngoài trấn thủ U châu nên Chân Phục được lưu lại Nghiệp Thành hầu hạ mẹ chồng, tính ra hơn Tào Phi năm tuổi, hiện đã hai mươi ba.
Tuân Du ngồi bên cạnh, càng nghe càng thấy khó xử:
— Nữ nhân này đã có chồng, sánh với công tử e là không thỏa đáng? - Chỉ vì e ngại thanh danh mà quân sư đành can thiệp vào việc nhà của Tào Tháo.
Nhưng Tào Tháo thì không cho là vậy:
— Lão phu nghe nói Viên Hy kia cũng là người thận trọng, tiếc rằng huynh thì ác, đệ thì kiêu, hắn ta ở giữa lại không thể đứng ra hòa giải. Cổ nhân có câu: “Tu thân chính hạnh, bất năng lai phúc; chiến lật giới thận, bất năng tị họa.”(*) Sớm muộn hắn cũng sẽ thành ma dưới lưỡi đao của lão phu, hắn chết rồi còn nói gì chuyện nữ nhân kia có chồng hay không? Con ta đã yêu mến thì cứ lấy là được. Nhưng đường tới Trung Sơn xa xôi cách trở, đành mượn tạm quý phủ vậy, ba ngày nữa sẽ nghênh hôn từ đây về doanh!
— Dạ. - Lưu thị quỳ ở đó há dám nói năng gì, trong lòng nửa mừng nửa lo. Lo là vì dâu con của Viên gia lại phải về tay kẻ cừu nhân, Tào Tháo còn nói ngay trước mặt mình rằng sẽ cho Viên Hy phải chết, có thể thấy là nam tử nhà họ Viên sẽ chẳng còn một ai. Còn mừng là vì từ nay sẽ có thêm một mối nhân duyên với Tào gia, mạng sống của mình coi như có thể giữ được.
Quả nhiên, Tào Tháo nói:
— Con dâu Viên gia đã cải giá cho con trai ta, lão phu cũng không làm khó các người. Phàm nữ quyến Viên gia cứ tiếp tục ở lại trong phủ, không cho phép bất cứ ai đến quấy rối. - Thực tế thì đó khác gì giam lỏng?
Nói xong câu ấy, Tào Tháo liền dẫn Tuân Du đi ra, Lưu thị nhìn theo bóng dáng họ, lại vái một vái, trong lòng không biết là đau buồn hay không đau buồn, càng không dám mong có thể được tái ngộ với con trai. Có thể sống bình yên cũng không phải là dễ...
Tào Tháo vẻ mặt hoan hỷ, Tuân Du ngược lại buồn bực không vui. Bước vào mạc phủ chưa lo việc chính sự đã cướp con dâu nhà người ta, chuyện này thực không ra sao. Năm xưa, Tào Tháo nạp thẩm nương của Trương Tú, thu nhận vợ của Tần Nghi Lộc, bây giờ Tào Phi lại cướp con dâu của Viên gia, phụ tử Tào gia đúng là cha nào con nấy!
Nào ngờ Vương Trung từ phía trước chạy lại:
— Khải bẩm chúa công, có ba người xin được gặp mặt chúa công. Thuộc hạ đã sắp xếp cho họ đợi ở phòng mé đông ạ! - Vương Trung là người nhanh trí, Tào Tháo bảo ông ta trông nom đám nữ quyến, ông ta liền hiểu ngay: “Trộm chẳng chịu về suông, tuyệt sắc giai nhân bị con trai giành trước mất, ông ấy cũng không thể chịu trắng tay, vậy phải tìm cho ông ấy một mỹ nhân khác!”
— Ngươi rất biết việc đấy. - Tào Tháo vờ nghiêm nghị, - Hãy dẫn đường đi!
Ba người vừa đi vừa nói, đến dãy nhà mé đông. Tuân Du không rõ ý tứ, chỉ cho là phát hiện ra được bậc hiền sĩ nào, đến nơi mới biết lại là chuyện nữ sắc, bèn không vào nữa, hằm hằm giận dữ đứng đợi ở ngoài, Vương Trung cũng viện cớ không vào. Tào Tháo một mình vào trong, chỉ thấy trong phòng có ba thiếu nữ đang đứng ngoan ngoãn, hai người đẹp như hoa nở, vòng xuyến leng keng tựa hồ tiên nữ, còn một người tướng mạo thanh tú, chưa hề trang điểm, có vẻ là một nha hoàn.
Hai nàng trang điểm chau chuốt, một người họ Triệu, một người họ Lưu, là ca kỹ trong Viên phủ, vừa rồi thấy Chân thị lọt vào mắt xanh của công tử, ôm cầm thuyền khác ít ra cũng có chỗ nương thân, còn hơn là lọt vào tay bọn binh lính, cho nên mới mong được giống vậy. Đâu có đợi Vương Trung phải tìm kiếm, hai nàng đã chải lại đầu tóc, trang điểm phấn son, đeo hết lên cả những trâm hoàn thường nhật không dùng đến, thấy Tào Tháo bước vào, vội tiến lên thi lễ xưng tên.
Tào Tháo thấy hai nàng này tuy không bằng Chân thị nhưng dung mạo cũng xinh đẹp, tuổi mới đương thì, liền nói thẳng:
— Hai người các ngươi bằng lòng theo lão phu ư?
Hai nàng đồng thanh đáp phải, đặc biệt là nàng họ Triệu nói năng ngọt ngào:
— Tỷ muội thiếp xuất thân thấp hèn, nếu được theo hầu đại nhân, ấy là phúc phận tu mấy đời mới có được ạ! - Tào Tháo cười ha hả, vội đỡ dậy, hai người nhân đà lấn tới giữ chặt lấy hai tay Tào Tháo, vừa nũng nịu vừa cười đùa.
Tuân Du đứng ngoài cửa liên tục chặc lưỡi, nhất định quay đi không nhìn.
Tào Tháo đưa mắt nhìn lại một lượt, thấy còn một thiếu nữ nãy giờ vẫn đứng im không nói, mặt mày cũng thanh tú, dáng vẻ yêu kiều, tuy nét mặt có vẻ sợ sệt nhưng lại càng lộ vẻ đáng yêu. Nha hoàn khác với ca kỹ, suốt ngày chỉ ở hậu viện hầu hạ gia quyến, gặp phải chuyện lớn như hôm nay thì sợ đến ngây người, đến khóc cũng không dám khóc.
— Ngươi tên gì?
Thiếu nữ nghe Tào Tháo hỏi mà sợ run, không thốt lên được một câu.
Ca kỹ họ Lưu kia sợ Tào Tháo nổi giận, vội vàng đáp lời thay:
— Cô ấy là A Vụ!
— A Vụ? Chữ Vụ nào thế? - Tào Tháo thấy rất hứng thú.
Ca kỹ họ Triệu cũng biết chút chữ nghĩa, cầm lấy tay Tào Tháo, lấy ngón tay viết chữ Vụ ấy, miệng lại nói chuyện:
— A Vụ muội muội từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, ở trong phủ hầu hạ các phu nhân. Đại nhân ngài là người nhân từ hiếu thiện, xin hãy thu nhận cả A Vụ muội muội ạ. - Nàng ta biết ăn biết nói, lại khéo dỗ dành, viết xong chữ Vụ ấy, thuận tay đưa kéo chòm râu Tào Tháo vuốt nhẹ.
Tào Tháo cảm thấy rất vui thích, lắc lư đầu nói:
— Khuất Nguyên có câu rằng: “Sớm rong ruổi chừ vụng sông; Chiều dừng nghỉ chừ bãi bắc. Chim xếp hàng chừ mái nhà; Nước uốn quanh chừ dưới gác.”(*) Một mỹ nhân thế này nên cho ở trong hoa đường gấm lụa, phải làm nha hoàn thực là đáng tiếc.
Ca kỹ họ Triệu nũng nịu nói:
— Vậy đại nhân hãy đoái thương cho muội muội, ba người tỷ muội bọn thiếp cùng hầu hạ ngài...
— Ha ha ha!... Hay! Hay!
— Chúa công! - Tuân Du đứng bên ngoài thực sự không nghe tiếp được nữa, cắn răng cúi đầu xông vào, - Lần này cất quân đến lấy Hà Bắc là vì chuyện gì? Ngài sao có thể vừa vào Nghiệp Thành đã cướp ca kỹ thị nữ của người khác? Thế này... thế này... - Ông ta thực sự không biết nói sao cho phải.
— Cướp? - Tào Tháo cười ha hả nói, - Hai người các nàng nói xem, có phải lão phu muốn cướp các nàng không?
Ca kỹ họ Triệu nói:
— Vị đại nhân này nói sai rồi, là tỷ muội chúng tôi bằng lòng tự nguyện đi theo Tào công đó.
Tuân Du thấy bọn họ nói là tự nguyện thì thực sự đuối lý, hằm hằm nói:
— Chúa công đúng là kẻ hoang dâm vô đạo! - Nói xong phất tay áo đi ra.
Tào Tháo bỗng gạt hai ca kỹ ra, đưa tay giữ chặt tay áo ông ta lại, hạ giọng nói:
— Quân sư khoan đã! Sao lại nói lão phu là kẻ hoang dâm vô đạo?
Tuân Du bị Tào Tháo nắm chặt tay áo nhưng ngại ngùng không ngoảnh đầu lại, vẫn quay lưng về phía Tào Tháo, phẫn uất nói:
— Tham luyến nữ sắc, không nghe can gián!
— Ham mê nữ sắc có hại gì?
— Làm loạn chính sự, gây họa cho nước! - Tuân Du nói luôn, - Xưa nước Tấn có loạn vì Ly Cơ, nước Trần bị vạ vì Hạ Cơ, cho nên kẻ lo chính sự thì...
— Lý lẽ phiến diện! - Tào Tháo nghiêm mặt răn bảo, - Khi xưa, Quang Vũ Đế vì ái mộ Âm hậu mà phấn đấu, Tư Mã Trường Khanh nhờ Trác Văn Quân mà nổi danh. Chỉ nói về những kẻ hiếu sắc làm lỡ việc nước, sao lại không nói chuyện những người hiếu sắc mà thành đại sự?
Tuân Du bị hỏi khó, nhất thời không nói lại được gì.
— Vì vậy, chuyện tham luyến nữ sắc chưa hẳn đã là hoang dâm. - Tào Tháo từ từ buông tay áo Tuân Du ra, - Hơn nữa, bốn chữ “không nghe can gián” của ông... Chức vụ của quân sư là lo việc gì?
Tuân Du tất nhiên biết rõ chức trách của mình:
— Tính toán quyết sách, tham mưu việc quân cơ!
— Đúng vậy. - Tào Tháo mỉm cười, - Đã như vậy, quân sư sao lại can dự vào việc nữ sắc của lão phu?
— Cái này... - Tuân Du lại một lần nữa cứng họng.
— Đủ thấy rằng, không nghe can gián chưa hẳn đã vô đạo. - Tào Tháo dương dương tự đắc, - Cũng có thể thấy rằng, lão phu hoàn toàn không phải là kẻ hoang dâm vô đạo.
Tuân Du bị Tào Tháo cưỡng từ đoạt lý làm cho cứng họng, quay người lại chắp tay thỉnh tội nhưng vẫn không chịu đổi ý:
— Thuộc hạ nhất thời lỡ lời, mong chúa công khoan thứ. Nhưng đam mê nữ sắc dễ làm lỡ chính sự, nạp quyến thuộc của Viên gia lại có hại cho thanh danh, dám mong chúa công cân nhắc...
Vừa nói xong, chợt nghe ngoài sân có Lưu Đại đến bẩm báo:
— Khải bẩm chúa công, những văn thư giấy tờ trong phủ đã thu giữ toàn bộ theo lời chúa công dặn dò, tài vật đồ quý cũng đã tập trung niêm phong. Hơn ba mươi duyện thuộc bị bắt đều đã áp giải đến nhà mé tây, đợi chúa công quyết định.
Tào Tháo nghe xong cười nói:
— Nghe thấy không? Tất cả mọi việc đều ổn thỏa. Quân sư nói đam mê nữ sắc làm lỡ chính sự, nhưng lão phu đã để lỡ việc gì? Tào mỗ ta nửa đời tung hoành, muốn thu tám phương về một mối, lại cũng muốn thu sắc đẹp trong thiên hạ về dưới trướng. Có gì trái ngược với việc làm của bậc đại trượng phu? - Nói đến đây, đột nhiên Tào Tháo chỉ vào tì nữ A Vụ, - Ta thấy nàng kia rất có tư dung, xin tặng cho quân sư làm thiếp để an ủi ngài mấy năm vất vả theo trong quân.
— Ối! - Tuân Du giật nảy, - Không được, không được!
— Có gì không ổn ư? - Tào Tháo nắm lấy tay Tuân Du. - Ẩm thực, sắc dục là bản năng, thánh nhân đã nói như vậy, quân sư cứ thu nạp không ngại gì! - Nói rồi, Tào Tháo vẫy A Vụ lại gần.
Tuân Du cũng đã gần năm mươi tuổi, trước nay vẫn là người chính trực, thận trọng, nghe thấy vậy vội vàng tìm đường thoát thân, nhưng bị Tào Tháo giữ chặt lại, đành phải liên mồm từ tạ:
— Ý tốt của chúa công thuộc hạ xin nhận, việc này muôn vàn không thể được!
Tào Tháo lần đầu thấy ông ta bối rối như vậy, càng không chịu buông tay, cười nói:
— Đây là một việc tốt, quân sư cứ vui vẻ nhận là được, có gì mà xấu hổ? Lại đây, lại đây... A Vụ, mau thi lễ với quân sư!
A Vụ sợ ngây người ra, run rẩy không biết làm gì. Hai ca kỹ Triệu, Lưu đều nhanh nhẹn, bước lên kéo lại:
— Muội muội ngoan, còn không mau thi lễ với đại nhân đây?
Nhưng nàng ta vẫn không dám bước lại.
Tào Tháo trừng mắt:
— Nữ nhân ngươi thật không biết điều! Nếu không chịu hầu hạ quân sư của ta, chớ trách ta vô tình!
A Vụ nghe thấy câu ấy thì kinh hồn táng đảm, trông thấy Tào Tháo trợn mắt dựng mày vô cùng dữ tợn, nhưng vị tiên sinh đang bị ông ta túm chặt lấy kia lại rất nho nhã đôn hậu, mặt mũi hiền từ, liền khóc òa lên, quỳ sụp xuống đất nắm chặt vạt áo Tuân Du:
— Xin đại nhân cứu mạng!... xin đại nhân cứu mạng A Vụ!...
— Ha ha ha!... - Tào Tháo chuyển giận thành vui, - Nàng này có duyên với quân sư đấy! Nếu như quân sư không thu nạp, lão phu sẽ giết chết nàng ta, cứu hay không cứu, quân sư cứ tự quyết!
Tuân Du rối bời trong dạ, vừa ngượng vừa giận, vừa thương vừa sợ, vội kéo lại vạt áo:
— Cô nương chớ khóc, có gì cứ từ từ nói... Bản quan đã ngần này tuổi tác rồi... Ôi chao! Chuyện này phải làm sao đây...
A Vụ như chết đuối bám được cọc, cứ khóc mãi không thôi.
Tào Tháo thấy Tuân Du khó xử, ghé lại bên tai khuyên, lần này đã gọi thẳng tên tự của Tuân Du ra:
— Công Đạt hiền đệ, đệ chớ chối từ. Ta biết đệ con cái dưới gối cũng hiếm hoi, nếu tương lai nàng này có thể sinh hạ cho đệ được mụn trai gái nào, há chẳng phải việc tốt ư?
Tuân Du quả đúng là con cái hiếm hoi. Ông ta nguyên có một trai tên là Tuân Tập, thông minh hiếu học, tiếc rằng tuổi mới hai mươi đã chết yểu. Sau đó lại thêm một con nhỏ là Tuân Thích, bệnh tật đầy mình, có thể nuôi lớn nên người hay không cũng khó nói. Nhưng Tuân Du theo trong quân đã nhiều năm, tính rất nghiêm khắc, lúc trước Tân Tỵ với Tân Thao bàn bạc việc xin viện binh của quân Tào, đến Hứa Đô rồi, Tân Thao muốn hỏi chuyện xuất binh có được đồng ý không, Tuân Du còn không chịu tiết lộ thì mong gì ông ấy thổ lộ nỗi buồn khổ về chuyện con cái với người ngoài. Bây giờ Tào Tháo nhắc đến chuyện này, khiến Tuân Du trong lòng không khỏi buồn lo. Nhưng dù như vậy, Tuân Du vẫn không chịu nghe, nhẫn lòng giật mạnh vạt áo về, lạnh lùng nói:
— Tuân thị tại hạ là danh môn ở Dĩnh Xuyên, há có thể làm việc bất nghĩa cướp người nạp quyến này?
— Ồ? Nếu đã như vậy... - Tào Tháo vuốt râu cười, - Lưu Đại! Lôi nha hoàn này ra chém!
Lưu Đại đâu cần biết đen trắng thế nào, Tào Tháo cứ có lệnh là nhất loạt thi hành, xông lên định lôi đi. A Vụ khóc lóc thảm thiết, vội vàng ôm chặt lấy chân Tuân Du:
— Đại nhân xin cứu thiếp! Cứu thiếp với! A Vụ đời này dù làm trâu làm ngựa cho ngài cũng cam lòng!... Đừng giết thiếp!...
Tuân Du cuối cùng cũng mềm lòng, nghe cô nương đáng thương khóc lóc tưởng nát lòng nát dạ, bỗng vội vàng ôm vào lòng bảo vệ:
— Ta, ta... đồng ý!
— Ha ha ha!... - Tào Tháo cười vẻ khoái trá, - Thế mới đúng chứ! Chúc mừng, chúc mừng... - Rồi cùng Lưu Đại bước ra cửa đi.
Không biết Quách Gia đã chạy đến từ lúc nào, vẻ mặt láu cá bảo:
— Chúa công thật thiên vị, đã thưởng cho quân sư, sao không thưởng cho tại hạ?
— Ồ! Ngươi đến nhanh vậy? - Tào Tháo biết Quách Gia phong lưu háo sắc, cùng một giuộc với mình, - Con mèo đói ngươi lại ngửi thấy mùi cá tanh chạy đến đấy ư?
— Tại hạ là ngửi thấy mùi son phấn mà đến ạ. - Quách Gia gật gù nói.
— Nợ phong lưu của tiểu tử ngươi còn ít lắm sao?
— Biết háo sắc thì mới thích sắc đẹp, tại hạ trước nay chưa bao giờ cho nữ nhân là phiền hà. Chỉ cần chúa công chịu thưởng, tại hạ sẽ không từ chối một ai, càng nhiều càng tốt!
— Trong sân bên có đấy, ngươi tự mình chọn đi, muốn bao nhiêu lão phu thưởng cho bấy nhiêu!
— Tuân mệnh! - Quách Gia mồm mép láu lỉnh, - Người đời vẫn nói Chu Văn Vương có trăm con trai, lẽ nào đều chung một bụng mẹ sinh ra? Có thể thấy rằng Văn Vương cũng có không ít thê thiếp. Chúng ta có cướp nữ nhân, nạp cơ thiếp cũng có thể coi là học theo bậc thánh hiền chứ?
— Ha ha ha!... - Tào Tháo cười mãi không thôi, - Đúng, đúng, đúng. Hai chúng ta và quân sư tối nay phải nghiên cứu “đạo của thánh nhân” cho kỹ mới được! Ha ha ha!...
Tuân Du ở trong phòng nghe thấy rõ ràng, càng ngượng ngùng lấy tay áo che mặt, run rẩy như cành khô trước gió.
Thuộc hạ cũ của Viên thị
Sân sau tình xuân lai láng, nhưng ở sân trước cảnh tượng lại khác hoàn toàn. Các thuộc hạ cũ của Viên gia bị bắt đều đứng cả ở giữa sân, có kẻ là duyện thuộc trong phủ Đại tướng quân, có kẻ là quan lại địa phương ba cấp châu, quận, huyện(*), có kẻ là thủ lĩnh những gia tộc đi lại thân thiết với Viên gia. Mấy chục người chen nhau đứng hồn bay phách lạc, lại thêm thời gian gần đây chịu đói chịu khát, đứng cũng không vững. Quây quanh bọn họ là đám Tào binh khôi giáp đen kịt, tay lăm lăm trường mâu, chỉ cần một câu ra lệnh là lập tức cho bọn họ chết ngay tại chỗ.
Cách chỗ họ đứng không xa là hai đống chất cao như hai quả núi nhỏ. Một là những đồ vàng bạc châu báu, vải lụa ngọc ngà; một là giấy tờ sổ sách thu được trong Viên phủ, cũng có binh lính canh gác, không cho bất cứ ai động vào.
Tào Tháo vừa bước vào Viên phủ đã có “thu hoạch”, giờ đây vẫn còn đang hứng chí, nhìn một lượt tất cả những người bị bắt, nói giọng vô cùng ngạo mạn:
— Khi xưa Tiêu Hà vào Hàm Dương, trước tiên thu các sách vở điển chương. - Vừa nói, Tào Tháo vừa tiến đến đống sách vở giấy tờ.
Vương Trung vội vàng tỏ ý ân cần, bước xấn lên trước, tự tay bê một hòm lớn đến:
— Mời chúa công xem, đây là di vật của Viên Thiệu. Nghe bộc đồng trong phủ nói, đây là những thứ ông ta thường xem trước khi chết.
— Ồ? Có lẽ chính là sách sấm vĩ đấy! - Tào Tháo đưa tay cầm đại một cuốn lên xem, thấy trên sách ghi sáu chữ triện rất đẹp: “Ứng Trọng Viễn ở Nhữ Nam soạn”.
Ứng Thiệu, tự Trọng Viễn, khi Tào Tháo làm Thứ sử Duyện Châu thì ông ta làm Thái thú Thái Sơn. Năm ấy ông ta không kịp nghênh đón phụ tử Tào Tung, Tào Đức, khiến họ bị bọn phản tướng ở Từ Châu giết hại. Sau sự việc đó, Ứng Thiệu sợ Tào Tháo bắt tội, bỏ quan chạy trốn theo Viên Thiệu. Không nhìn thấy sách thì thôi, vừa trông thấy sách lòng thù hận lại trỗi dậy:
— Ứng Thiệu có bị bắt không?
— Thưa, vẫn chưa bắt được.
— Ha ha ha!... - Một người trong đám thuộc lại bị bắt chợt ngửa mặt lên trời cười lớn. - Ứng Trọng Viễn đã chết mấy năm nay rồi, ngài không bắt được ông ta đâu...
— Câm mồm! - Vương Trung xông tới định đánh.
— Dừng tay! - Tào Tháo ngăn Vương Trung lại, liếc nhìn người vừa nói.
Người này độ hơn ba chục tuổi, mình cao tám thước, lưng vượn eo ong, vai rộng đầy ôm, mặt tựa mâm bạc, mắt như sao sáng, tuy cũng bị đói ăn khốn khổ, nhưng giọng nói vẫn như chuông rền đầy đủ khí lực, đặc biệt là chòm râu rồng, văn nhân mà tướng võ, lộ rõ phong thái tự tại. Ông ta đứng cao hơn hẳn mọi người một cái đầu, chắp hai tay sau lưng, nét mặt vẫn tươi cười, không hề có chút sợ hãi nào cả. Tào Tháo trong lòng thầm khen ngợi tướng mạo người này, nhưng vẫn cố ý cúi đầu giở sách, chỉ nói:
— Chết rồi là có thể coi như xong ư? Trong thành có con cháu nhà họ Ứng không?
Vương Trung vẫn ngạc nhiên không biết Tào Tháo hỏi ai, tên duyện thuộc vừa nói lại chen vào:
— Ông ta có em trai tên là Ứng Tuân, cháu là Ứng Dương hiện đều ở trong thành, ngài muốn thế nào?
Tào Tháo vẫn không đáp lời, vừa giở sách vừa gằn giọng nói:
— Hứa Chử nghe lệnh!
— Có tiểu nhân! - Hứa Chử cầm ngang cây mâu lớn.
— Ta mệnh cho ngươi nhanh chóng đi bắt cha con Ứng Tuân, Ứng Dương mang về trong quân, lão phu phải... - Nói được nửa câu, Tào Tháo bỗng bị hút vào nội dung cuốn sách: Việc lớn trong nước, chẳng gì bằng biên chép sách vở. Sách vở được ghi chép, sẽ rõ được những chỗ hiềm nghi, tỏ được điều sai đúng, thưởng phạt nên thế nào, xem trong đó đều biết cả, những kẻ hậu nhân ngày sau sẽ có chỗ để soi xét mãi mãi. Cho nên Giao Tây tướng Đổng Trọng Thư khi già yếu về trí sĩ, mỗi khi triều đình bàn bạc chính sự, đều mấy bận sai Đình úy Trương Thang đích thân tới nơi nhà cỏ, hỏi điều được mất. Vì vậy ngài mới soạn sách Xuân Thu Quyết Ngục gồm hai trăm ba mươi hai việc, để khi cần thì đối đáp, đều nói rõ ràng. Nghịch thần Đổng Trác, làm điên đảo vương thất, điển tịch hiến chương đều bị thiêu hủy, không còn lại chút nào, từ khi có trời đất đến nay, chưa có gì tàn khốc hơn thế. Nay đại giá đi sang phía đông, tuần thị đất Hứa Đô, bước ra khỏi chỗ nguy hiểm, có mệnh duy tân...
Đây là bản chép lại một cuốn biểu tấu đây! Tào Tháo bỗng nhiên nhớ lại, chín năm trước, khi dời xa giá tới Hứa Đô, Ứng Thiệu từng dâng tấu lên triều đình, cùng một bộ Hán Nghi. Bản thân ông vì việc quân bận rộn nên chưa từng được đọc, nhưng theo như Tuân Úc nói, sách ấy đã ghi chép kỹ lưỡng các lễ nghi, chế độ của triều đình.
Tào Tháo bỏ cuốn biểu tấu xuống, tiếp tục tìm kiếm trong hòm, quả nhiên tìm thấy một cuốn trong số đó, mở ra xem, thấy tràng giang đại hải những điều ghi chép, chú giải tỉ mỉ nhiều vấn đề từ chức quan, bổng lộc cho đến thuộc viên, chức trách. Tào Tháo chợt nhớ năm xưa khi ở Duyện Châu, Ứng Thiệu từng nói muốn soạn một bộ sách để đính chính lại lễ nghi, đợi khi xây dựng lại triều đình sẽ dùng đến. Hiện nay lễ nghi trong triều đình do Tuân Úc xây dựng, tất nhiên là học tập được không ít từ bộ sách này. Sách Quản Tử nói: “Lễ nghĩa liêm sỉ, quốc chi tứ duy, tứ duy bất trương, quốc nãi diệt vong.”(*) Chính là vì làm sáng rõ lễ nghi, Hứa Đô mới có thể vời được nhiều người ra giúp sức như vậy. Bao mối cảm khái chợt ùa vào lòng Tào Tháo: Ứng Thiệu tuy chạy theo Viên Thiệu, nhưng lại lập được công lớn cho triều đình Hứa Đô, bản thân ông đến nay mới ngộ ra được.
Hứa Chử vẫn đang đợi nửa câu sau của Tào Tháo, hồi lâu sau không thấy ông nói gì, bèn hỏi lại:
— Bắt phụ tử họ Ứng đem về trong quân xử trí thế nào ạ?
Tào Tháo cẩn thận cuộn cuốn sách lại, nhẹ nhàng để vào hòm, nhận sai chữa sai, bảo:
— Ta không nói là bắt, mà là mời! Ngươi nghe nhầm rồi! Ứng Trọng Viễn có công biên soạn sách Hán Nghi, lão phu muốn mời em trai ông ta là Ứng Tuân về làm duyện thuộc, con trai ông ấy là Ứng Dương thì để bọn Phồn Khâm, Lộ Túy kiểm tra một chút, nếu có tài cũng sẽ ban cho chức vị.
— Dạ. - Hứa Chử nghe thấy mơ mơ hồ hồ, mấy việc này vốn đâu phải việc hắn lo, nhưng lại không dám hỏi nhiều, vội lĩnh mệnh đi ngay.
Sao lại có chuyện để kẻ thô lỗ như hắn đi mời người chứ? Mọi người đều thấy kỳ lạ.
Tào Tháo lật giở sách vở trong cái hòm ấy, ngoài sách bàn về chính sự ra, còn có cả binh pháp: “Xem ra những năm tháng cuối đời, Viên Bản Sơ đã thực sự thay đổi, tiếc rằng người đã gần đất xa trời, quá muộn rồi!” Tào Tháo lại phát hiện một cuốn sách được gói cẩn thận trong vải gấm vàng, mở ra xem thì biết đó là sổ hộ tịch ở Ký Châu. Cầm lên đọc kỹ, thấy số hộ dân ở Ký Châu quả nhiên đông đúc, còn đông gấp mấy lần so với Dự Châu - Trung Nguyên. Tào Tháo trong lòng mừng rỡ, bất giác cười vang một tiếng:
— Nếu như đại cử trưng binh, có thể mộ được ba mươi vạn quân, Ký Châu đúng là nơi nhân khẩu trù mật!
Vừa nói xong, lại thấy có người hét to:
— Ông sớm muộn cũng đi theo vết xe đổ của Viên Thiệu, tới bước đường nước mất nhà tan thôi!
Bất kể kẻ thắng hay kẻ bị bắt làm tù binh, nghe thấy câu ấy đều giật mình kinh hãi, tên kia muốn tự tìm đến cái chết ư? Tào Tháo quay sang nhìn, lại là tên mắt hổ râu rồng nói càn khi nãy. Nói chen vào một hai câu thì cũng thôi, bây giờ lại chửi rủa như vậy, bọn lính đều dồn hết cả tới, mười mấy cây trường mâu đã dí sát khắp trước sau hắn ta. Người đó vẫn không hề sợ hãi, xoa xoa chòm râu dưới cằm, cười bảo:
— Các ngươi muốn giết ư? Giết đi! - Hắn lại liếc sang Tào Tháo, - Lời tại hạ nói không đúng sao?
Tào Tháo lại không hề giận dữ. Một là, ông thực sự yêu mến tướng mạo người này, đặc biệt là chòm râu rồng kia, có tìm khắp cả trên dưới Tào doanh cũng không tìm được một ai tiêu sái phong độ hơn người này. Thứ nữa là dù có đôi phần gay gắt, nhưng câu nói của người này dường như không có ý chống đối gì cả. Tào Tháo thản nhiên cười hỏi:
— Tiên sinh nói ta sớm muộn cũng nước mất nhà tan là có ý gì?
Người kia chậm rãi đáp lời:
— Thiên hạ phân ly, chín châu chia cắt, huynh đệ họ Viên thủ túc tương tàn, dân chúng Hà Bắc khổ sở không sao kể xiết. Ký Châu vừa được bình định, chưa thấy quân triều đình vỗ về bách tính, giữ gìn phong tục, ngược lại vừa vào Nghiệp Thành đã tính toán quân số. Tào công hành sự như vậy, còn hy vọng bách tính Ký Châu ủng hộ cho ngài ư? - Ông ta vốn tiếng như chuông rền, tướng mạo khôi vĩ, bây giờ can gián giọng nói sang sảng, y hệt như một con hổ đang nổi giận vậy.
Tào Tháo vừa kinh sợ vừa cảm thấy kỳ lạ. Kinh sợ là vì người này cốt cách cứng cỏi, đối diện với dao búa mà chẳng hề nể nang; kỳ lạ là vì từng câu can gián hoàn toàn không phải là đồng đảng với Viên thị. Tào Tháo vái một vái dài, nói:
— Đa tạ tiên sinh chỉ giáo... - Bình thường Tào Tháo không dễ chịu khuất phục bởi lời nói của người khác, hôm nay lại cố ý làm ra vẻ kính trọng hiền sĩ để quan viên ở Hà Bắc nhìn vào, - Vẫn còn chưa thỉnh giáo, quý tính đại danh của tiên sinh?
— Không dám. - Người kia vái đáp lễ lại, nhưng nói năng vẫn rất đối chọi, xem ra không phải là cố ý kiêu ngạo, chỉ là thái độ này, giọng nói này không thay đổi được, - Tại hạ là Thôi Diễm ở Thanh Hà.
— Ồ! - Tào Tháo bật cười. - Nghe danh đã lâu, sao tiên sinh không cho biết sớm?
Thôi Diễm cười hỏi:
— Nói sớm thì có thể thế nào? - Ngay cả khi cười, ông ta cũng trợn mắt như thế.
— Tiên sinh là cao túc của Trịnh Khang Thành, hai ngài Hy Hồng Dự, Quốc Tử Ni đã nhiều lần tiến cử, nếu sớm biết là tiên sinh hà tất phải xa cách như thế, xin mời qua bên này.
Thôi Diễm lắc lắc đầu:
— Xa cách một chút cũng tốt, nếu vừa rồi không có mấy bận thăm dò, tại hạ làm sao biết rằng có thể phụ tá minh công hay không?
Tào Tháo liên tục gật đầu, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Lúc này bọn mưu sĩ Quách Gia, Hứa Du, Tuân Diễn, Lâu Khuê vừa từ trên nhà đi lại, Hứa Du vừa thấy Thôi Diễm liền cười gọi to:
— Thôi Quý Khuê! Con hổ mắt trợn ông đúng là không mở mắt, chớ đứng trong ấy nữa, đi ra đây đi! - Người khác đều không dám nói năng tùy tiện, duy có Hứa Du ỷ là bạn bè cũ của Tào Tháo nên nói năng hành xử tùy tiện, giáo huấn thế nào cũng không được.
Thôi Diễm nheo mắt nhìn Hứa Du, châm chọc:
— Ông cho rằng ta cũng không biết liêm sỉ giống ông ư? Đều là người quen biết cũ, có trò gì của ông giấu được ta đâu? Chớ có cáo mượn oai hùm, chó cậy uy chủ nữa!
Câu nói ấy đúng ý Tào Tháo, trong lòng thấy cũng đỡ bực, liền bảo:
— Nghe nói tiên sinh từng bị huynh đệ họ Viên hạ ngục, hiện nay cũng không thể tính là duyện thuộc trong phủ được, sao vẫn chưa chịu bước ra? Chẳng lẽ không bằng lòng theo ta ư?
Thôi Diễm vẫn lấp lửng:
— Tại hạ đã không theo Viên, cũng không theo Tào, chỉ theo những người lo lắng cho thiên hạ mà thôi.
— Vậy theo sở kiến của tiên sinh, lão phu vẫn chưa được coi là người lo lắng cho thiên hạ ư?
Thôi Diễm chậm rãi chỉ một vòng quân giáp sĩ vây quanh, nói:
— Minh công nếu đã có chí vì thiên hạ, sao lại đem giáp binh để uy hiếp? Ngài và Viên gia dù có thù không đội trời chung, nhưng chúng tôi thì có tội gì? Quan viên thuộc lại Hà Bắc có tội gì? Bách tính trong Nghiệp Thành này có tội gì? Thẩm Phối ngoan cố chống cự đã hơn nửa năm, bách tính đói khát khổ sở không sao kể xiết, minh công còn không mau đem lương ân ra cứu dân? Lòng lo cho thiên hạ, ta thấy minh công còn cách xa lắm!
Đạo lý lớn lao ấy, mọi người ai cũng biết, nhưng chẳng ai dám nói thẳng. Thôi Diễm là kẻ di thần của Viên gia lại đứng trước mọi người thẳng thừng can gián với Tào Tháo, hơn nữa lại còn lớn tiếng, vểnh râu trợn mắt, khiến mọi người xung quanh đều ngây ra nhìn.
Thực là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cá tính của Tào Tháo cũng không hề nhỏ, vậy mà gặp Thôi Diễm lại không hề phát tác được chút nào, chỉ khà khà cười. Kỳ thực đạo lý tuy giống nhau, nhưng cũng phân biệt ai nói, nói thế nào. Tào Tháo rất thích phong thái nói năng trượng nghĩa của ông ta, bộ râu rồng kết hợp với cử chỉ uy nghiêm, thực sự là hào sảng, phong độ.
— Tất cả đều nghe theo lời tiên sinh... - Tào Tháo cười xong, giơ tay vẫy Lưu Đại, - Ngươi đi truyền lệnh cho Biện Bỉnh, bảo ông ta phân phát một số lương thực cho bách tính. Quân mã các nơi không được tự ý di chuyển, cho phép dân chúng trong thành được ra ngoài thu lượm di thể của người nhà.
— Dạ.
— Khoan đã! - Thôi Diễm gọi giật Lưu Đại lại - Binh mã loạn lạc, tất có bọn gian tà thừa cơ giết người, cần nghiêm cấm thân sĩ bách tính lợi dụng cơ hội báo thù riêng. Còn nữa, tử thi ngoài thành nhất loạt trong vòng ba ngày phải đem chôn, không được tẩm liệm lâu ngày, chôn cất linh đình, gây thói xa hoa.
Lời nói tuy có lý nhưng là Thôi Diễm truyền lệnh, đời nào Lưu Đại chịu nghe, đứng nguyên tại chỗ quay ra nhìn Tào Tháo không biết làm sao.
— Ngươi điếc sao? Còn không theo như lời Thôi tiên sinh mà làm! - Tào Tháo giả vờ mắng mỏ.
— Dạ. - Lưu Đại vội vàng đi ra, miệng lẩm bẩm: “Còn chưa quy thuận mà chúa công đã chịu nghe lời ông ta, lão râu rậm này rồi chắc chắn sẽ làm quan to hơn ta thôi!”
— Vậy những thuộc lại cũ của Viên gia nên thế nào đây? - Thôi Diễm không để Tào Tháo được thở, lại hỏi luôn.
Tào Tháo nhìn một lượt những người bị bắt, có sợ hãi chưa hoàn hồn, có kẻ nét mặt hổ thẹn, có kẻ cố ra vẻ trấn tĩnh, có kẻ giận dữ bất bình. Nghiệp Thành lương thảo cạn kiệt trong thời gian dài, đại đa số mọi người đều mặt mày vàng võ, đã phải chịu đủ sự giày vò. Thực ra phụng mệnh thiên tử, thảo phạt kẻ bất thần, cũng nên theo điển chương mà làm. Hán Luật có quy định, phàm những kẻ có qua lại với tội nhân quá ba ngày đều tính như đồng tội, huống chi lại là quan lại thuộc hạ của Viên gia? Nhưng tình hình hiện nay có cho phép làm như vậy không? Nếu phải trị tội, quan viên bốn châu Ký, Thanh, U, Tịnh, có kẻ nào không có tội đây? Trước mắt chẳng qua chỉ là một lũ những kẻ không may bị kẹt lại trong phủ, những kẻ trốn tránh bên ngoài còn không biết là bao nhiêu. Hơn nữa, không thể thay đổi toàn bộ quan lại cả ba cấp châu, quận, huyện được, sau này cai trị Hà Bắc vẫn cần dùng đến những người này... Nghĩ đến đó, Tào Tháo cao giọng tuyên bố:
— Những người cùng làm với Viên gia, nhất loạt xá miễn, không truy cứu. - Nói như vậy có nghĩa là ngoại trừ huynh đệ Viên Thượng ra, việc làm của tất cả mọi người trước đây đều được tha thứ hết.
Lệnh này vừa ban ra, những người được xá tội đều thở phào nhẹ nhõm, binh sĩ lập tức hạ vũ khí xuống. Thôi Diễm chỉnh đốn áo mũ, bước lên trước mấy bước, cẩn thận làm đại lễ tham bái:
— Tại hạ Thôi Diễm vốn từng giữ chức Kỵ đô úy, nguyện quy thuận Tào công, xin được mở cho con đường mới.
Tào Tháo ban đầu cho rằng Thôi Diễm đơn thuần là can gián, nhưng thấy ông ta tham bái mới hiểu ra huyền cơ trong đó - xá miễn là xá miễn, trưng vời là trưng vời, nghe tựa như quanh quẩn, lắt léo nhưng kỳ thực lại không hề rối loạn. Được xá miễn tức thành người vô tội, rồi lại trưng vời người vô tội, như vậy chẳng ai bắt bẻ được gì. Đối với mình mà nói, người được trưng vời là người không có tội, không thể nói là bao che cho tội nhân. Đối với ông ta mà nói, khi được xá miễn mới theo giúp mình, đó cũng không thể nói là phản chủ theo địch. Chẳng những không gây hại cho thói đời, lại chẳng vượt phép tắc của triều đình, quả nhiên là một tay cao minh.
Tào Tháo vội vàng đỡ dậy:
— Tiên sinh tài năng xuất chúng, lại dám can gián thẳng thắn. Xin mời đứng dậy, đứng dậy.
Thôi Diễm vừa quy hàng, phía sau có năm sáu duyện thuộc trẻ tuổi liên quỳ xuống theo, họ đều nguyện ý quy thuận nhưng vẫn còn do dự. Lúc ấy trong đám đông có một văn sĩ chòm râu đốm bạc, cất giọng nói lớn:
— Đa tạ minh công đã tha thứ, tại hạ xin được cáo từ! - Nói xong quay lưng đi ra. Người này tựa hồ rất có uy danh, ông ta vừa đi, rất nhiều người cũng cúi đầu đi theo.
Lúc này dù có là kẻ ngốc cũng nhận ra, Tào Tháo xá miễn là để gọi bọn họ quy thuận, giờ tất cả đều về nhà không làm quan nữa, xá miễn còn có ý nghĩa gì? Quân sĩ lại cầm binh khí giơ lên, khiến đám người này sợ hãi lùi cả lại, Tào Tháo hận không thể nuốt lời, đem kẻ dẫn đầu kia ra cho muôn đao phanh thây.
Lúc ấy, Tuân Diễn chợt từ đám quân lính chen ra, túm ngay lấy văn sĩ dẫn đầu kia:
— Tứ đệ! Đệ làm gì vậy!
Hóa ra người này chính là Tuân Thầm, tự Hữu Nhược, em của Tuân Diễn, anh của Tuân Úc, đứng hàng thứ tư trong nhà. Hơn mười năm về trước Tào Tháo có gặp ông ta, giờ đã quên mặt. Đã là huynh đệ của Tuân gia, nói gì thì nói cũng không thể giết được.
Tuân Thầm giằng ra khỏi tay Tuân Diễn:
— Các hạ chớ có nói bừa.
Tuân Diễn nghe thấy câu ấy tưởng như toàn thân giá buốt:
— Hữu Nhược sao không quy hàng?
Tuân Thầm không để cho ông ta nói hết câu:
— Tại hạ là bề tôi của Viên gia, còn ngài là quan của triều đình. - Ông ta nói đến hai chữ “triều đình” giọng dường như châm biếm, - Ta với ngài không quen biết nhau, giao du ít không thể nói nhiều. - Nói xong lại dấn bước ra ngoài.
— Hữu Nhược! Ngay đến cả huynh đệ ruột thịt cũng không nhận ư?
— Huynh đệ ruột thịt? - Tuân Thầm lạnh lùng nói, - Ta không có huynh đệ. Huynh đệ ruột của ta từng thề bồi cùng ta phò giúp Viên gia thành đại nghiệp, sau đó đệ đệ tuổi thơ chí đoản đã trốn đi, ca ca thì cũng bội tín phụ nghĩa. Từ đó trở đi, ta đã không có huynh đệ nữa, ta chính là một viên Tòng sự Ký Châu, rời khỏi Ký Châu ta không có thân quyến.
Tuân Diễn đứng lặng đi, không nói lại được câu nào. Tào Tháo vội bước mấy bước đến trước mặt Tuân Thầm:
— Tuân Hữu Nhược, ông không nên cố chấp...
Tuân Thầm quay lại Tào Tháo vái một vái dài, nói:
— Minh công đã xá miễn tất cả bề tôi của Viên gia, ta đã vô tội thì có thể tự do đi lại, có câu “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy”, lẽ nào tam công đương triều còn muốn nuốt lời ư?
Tào Tháo bị ông ta vặc lại không biết trả lời thế nào, một thoáng suy nghĩ xong lại nói:
— Lão phu đã là người trong phủ tam công đương triều, tất có quyền trưng vời nhân sĩ, ta nhận mệnh cho ông làm duyện thuộc trong mạc phủ của ta.
Tuân Thầm lại chắp tay đáp:
— Biểu trưng hiền của triều đình còn chưa tới, lệnh vời của tam công cũng có thể không theo, chuyện đó không phạm quốc pháp. Thảo dân không bằng lòng nghe lệnh trưng vời, xin hãy thứ cho thảo dân được sống đến già nơi rừng núi. Minh công thân là đương triều tể phụ, hẳn sẽ không tự mình làm hỏng vương pháp?
Thật không hổ là huynh đệ Tuân gia, nói câu nào cũng đầy đủ lý lẽ, đổi là người khác Tào Tháo cần gì biết có lý hay không, lưỡi đao chính là lý lẽ! Nhưng người của Tuân gia sao có thể xuống tay được?
Mọi người thấy chủ ý của Tuân Thầm sáng suốt, lũ lượt quỳ xuống:
— Chúng tôi cũng không muốn lại làm quan nữa, cầu xin Tào công thả cho chúng tôi về nhà... - Bọn họ không có thân thích trong Tào doanh, vừa cầu xin vừa dập đầu.
Tào Tháo không hiểu vì sao bọn họ lại có thái độ như vậy, do dự hồi lâu, cuối cùng phẩy tay nói:
— Tránh đường...
Quân lính rẽ ra thành một lối đi, Tuân Thầm dẫn đầu, tất cả đều ồn ào rối rít. Hứa Du và Lâu Khuê bỗng nhiên chen tới, chặn một viên lại già mặc áo đen lại, cười hì hì hỏi Tào Tháo:
— Chúa công nhìn xem đây là ai?
Tào Tháo nhìn ngắm thật kỹ, thấy người này mặt đầy nếp nhăn, nước da đen sạm, râu tóc đều đã hoa râm nhưng có một cảm giác rất thân quen, đang sợ sệt nhìn mình.
— Vị tiên sinh đây là...
Hứa Du cười nói:
— Bằng hữu cũ năm xưa sao lại quên rồi ư? Tào gia đại nhân với người ta là thế giao cũ đấy.
— Ôi! - Tào Tháo vô cùng kinh ngạc, - Là Nguyên Bình huynh? Làm sao mà...
Người ấy chính là Thôi Quân - con trai tiên triều Thái úy Thôi Liệt. Sau khi Đổng Trác về kinh, những người có ý cử binh trốn chạy khắp nơi, Thôi Quân trốn đến Bột Hải đi theo Viên Thiệu, cũng có thể coi là bề tôi sáng nghiệp của Viên gia. Nhưng trong ấn tượng của Tào Tháo, Thôi Quân vẫn là một người cao lớn, khuôn mặt đỏ hồng, đầy vẻ anh võ, sao lại thành ra bộ dạng thế này?
Thôi Quân run rẩy thi lễ:
— Tội thần bái kiến Tào công, mong ngài nể mặt người trước mà không trách tội tại hạ...
Tào Tháo chợt buồn:
— Nguyên Bình huynh, ta sao có thể trị tội huynh được?
— Đa tạ Tào công... - Nói xong câu ấy, Thôi Quân lật đật quay đầu bỏ chạy, vấp phải bậc đá thiếu chút nữa thì ngã quay.
Tào Tháo ngẩn người nhìn theo bóng ông ta:
— Sao lại ra nông nỗi thế?
Hứa Du biết chút ẩn tình, liền nói:
— Viên Bản Sơ đối đãi với ông ta không tốt, trước sau vẫn không cho Thôi Quân thăng quan, lại thường xuyên trách mắng. Thôi Quân tuy có tài nhưng không được thi triển, lại suốt ngày nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng vậy... - Nói đến đó, Hứa Du vốn xưa nay luôn thoải mái cũng buồn rầu than thở, - Kỳ thực, ta chẳng phải cũng bị Bản Sơ bức bách mà chạy sang với ngài ư? Thế cũng vẫn còn là tốt, chứ như Trương Cảnh Minh, Lưu Tử Hoàng đều bị Viên Thiệu giết cả, chẳng hề nghĩ đến chút tình cũ nào...
— Chuyện ấy cũng không hoàn toàn trách Viên Thiệu. - Thôi Diễm đang đứng bên cạnh nói chen vào. - Ông ta vốn là nhân sĩ Nhữ Nam đến đất Hà Bắc, tất phải trọng dụng người bản địa để thu phục nhân tâm. Nếu không lôi những kẻ quyền cao chức trọng trước đây xuống, lấy gì để bổ nhiệm cho người bản địa? Lấy gì để mượn tay hào cường củng cố cho mình?
Tào Tháo vẫn thẫn thờ.
Thôi Diễm chậm rãi bước lại nói:
— Cai trị ở Hà Bắc không giống với việc cai trị ở Trung Nguyên của minh công. Những người vừa rồi hầu hết đều có điền sản ở ngoài thành, trang viên rộng lớn, nông phu đông đúc. Trong khi chính sách của minh công ở Trung Nguyên lại làm ngược lại, hưng đồn điền hạn chế hào tộc. Trong trận Quan Độ lại chôn sống hơn tám vạn quân Hà Bắc, những người ấy làm sao có thể an tâm phụ giúp ngài? Bọn họ là sợ ngài vậy...
Tào Tháo đưa mắt nhìn một lượt những người quy hàng còn ở lại, trừ những duyện thuộc ra còn đều là những người trẻ tuổi. Những kẻ thực sự có danh vọng, có thực lực chỉ có Thôi Diễm. Đây đúng là một vấn đề nan giải. Đám hào tộc kia sợ ông bức hại, nhưng đâu phải ông không sợ bọn họ? Đều là danh gia vọng tộc, nếu không thu phục được tâm chí của họ, để bọn họ ai về nhà nấy, không chịu quy phục, thậm chí tụ tập dân chúng nổi dậy làm phản, có được Ký Châu cũng không thể yên, đó khác gì dùng đay trói sói, đôi bên dè chừng lẫn nhau!
— Chẳng phải muốn lão phu cho bọn họ uống định tâm hoàn ư? - Tào Tháo thở một hơi dài. - Ta có cách... Trừ ta ra, chẳng ai nghĩ được cách này cả.
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 7 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 7 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 7