Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 38
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
ánh bại Lưu Biểu, đuổi chạy Trương Tú
Dương đông kích tây
Tháng Mười một năm Kiến An thứ hai (năm 197), Tào Tháo mới thắng trận ở huyện Kỳ, lập tức lại chuyển đến Nam Dương. Lần này, đối thủ của Tháo không chỉ có một Trương Tú, mà còn thêm cả Kinh Châu mục Lưu Biểu. Trương Tú được sung làm tiên phong của quân Kinh Châu, diễu võ dương oai ở vùng đất cũ Uyển Thành. Còn Đặng Tế - bộ tướng của Lưu Biểu sai đi thì mượn thanh thế dùng cách tằm ăn dâu gặm dần các vùng Cánh Lăng, Hồ Dương... nhằm mở rộng địa bàn cho mình.
Trong những ngày này, Tào Hồng nhiều lần dẫn quân đánh nhau với Trương Tú. Nhưng Tào Hồng cứ xuất quân đến đánh thì Trương Tú lại trốn trong thành không ra; Tào Hồng vừa mới có ý lui quân, Trương Tú lại lập tức theo đuôi ra ngay. Tào Hồng muốn vòng lại đánh, Trương Tú liền ra sức ngăn cản. Tóm lại, Tào Hồng bị quân địch quấy rầy mãi không thôi. Đặng Tế lại nhân cơ hội đó thẳng thừng đánh thành cướp đất không chút kiêng dè. Thời gian lâu dần, phần lớn đất đai quận Nam Dương đã bị mất, Tào Hồng chỉ còn cách lui về giữ huyện Diệp, chặn đứng tuyến đường trọng yếu đi tới Hứa Đô, đợi Tào Tháo đến cứu viện.
Nghe được tin Tào Tháo từ huyện Kỳ đã tới, Tào Hồng cảm thấy vô cùng lo lắng, thiếu chút nữa Hồng đã để mất toàn bộ quận Nam Dương, không biết đến khi gặp mặt sẽ bị trách mắng thế nào, nhưng vẫn vội vã đi bộ ra ngoài huyện Diệp nghênh đón. Thấy Tào Tháo không hề thảo luận bất cứ tình hình chiến sự gì, Tào Hồng liền quỳ xuống thỉnh tội:
— Mạt tướng chinh thảo Trương Tú bất lực, làm cho thành trì ở Nam Dương bị mất, xin chúa công trị tội!
Tào Tháo chẳng những không giận, ngược lại chỉ mỉm cười nói:
— Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, huống hồ ngươi chỉ có năm ngàn người, lấy ít địch nhiều, đem một chống hai, có thể đảm bảo binh mã không bị tổn thất cũng đã là khó lắm rồi, có chuyện gì chúng ta vào thành rồi hãy nói.
Nỗi lo lắng trong lòng Tào Hồng chợt như được cởi bỏ hết, tự mình dắt ngựa cho Tào Tháo vào trong huyện thành. Nào ngờ, khi vào huyện nha, vừa ngồi an vị, việc đầu tiên là Tào Tháo lập tức cho gọi Quách Gia đến, đập bàn quát bảo:
— Quách Phụng Hiếu kia thật quả bất tài! Ngươi giúp Tào Hồng ngồi trấn ở Nam Dương thế nào, để đến nay quận huyện đã bị mất quá nửa, tiểu tử ngươi đáng tội gì đây?
Tào Hồng cứ nghĩ Tào Tháo không giận, nhưng giờ đây lại thấy Tháo bất ngờ đổi giọng, tâm tư vừa tạm yên lại bỗng lo lắng thấp thỏm. Quách Gia lại chẳng hề run sợ, quỳ xuống, ngẩng mặt nói vẻ vui cười tinh quái:
— Mất đất Nam Dương không phải lỗi của tại hạ, mà lỗi ấy chính là ở Tướng quân. Nếu Tướng quân công phá huyện Kỳ được sớm hơn rồi sang đây thì Trương Tú, Đặng Tế sao dám làm càn?
— To gan! - Tào Tháo trợn mắt quát, - Để mất thành trì, lại còn dám đổ lỗi cho ta, lôi ra ngoài chém!
Quách Gia là mưu sĩ trong quân, há có thể nói giết là giết? Tào Hồng sợ quá, run rẩy quỳ sụp xuống đất:
— Chuyện dụng binh lần này, tội ở mạt tướng, không phải ở Phụng Hiếu, xin chúa công hãy khai ân!
Tào Tháo thấy Tào Hồng hồ đồ quỳ xuống nhận tội, thực sự không giả bộ tiếp được nữa, ngửa mặt cười lớn. Tiếng cười của Tào Tháo khiến Quách Gia cũng bật cười theo, duy chỉ có Tào Hồng ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Quách Gia vỗ vỗ lưng Tào Hồng nói:
— Tướng quân thật là ngây thơ đến đáng yêu, chúa công chỉ đùa giỡn với ta thôi!
— Ở đâu ra cái kiểu đùa như thế, khiến mạt tướng toát cả mồ hôi. - Tào Hồng lẩm bẩm.
Quách Gia gật gù nói:
— Chúa công ở lâu trong quân ngũ, lại là người hiểu lý lẽ, há có thể không biết thế trận ở đây, há có thể vì chuyện mất mát không thể tránh khỏi mà gán tội cho người khác? Tướng quân là huynh đệ đồng tộc của chúa công, nên cần phải hiểu rõ tâm ý của chúa công hơn nữa mới được!
— Ờ. - Tào Hồng tuy đáp ngay không ngần ngại, nhưng trong lòng tự nhiên lại nảy sinh ý nghĩ ganh tỵ. Thường ngày Tào Tháo thật thật giả giả quá nhiều rồi, sao tên tiểu tử Quách Gia này lại có thể nắm rõ chuyện gì là thật, việc gì là giả nhỉ?
Tào Tháo ôm bụng cười mãi, rồi liên tục đưa tay bảo:
— Hai vị vất vả công cao, mau mau ngồi đi! Ôi... Đâu phải lão phu không muốn đánh nhanh thắng nhanh, mà là quân cố thủ ở huyện Kỳ thành cao hào sâu, lại dùng kế tiêu thổ, do vậy mà kéo dài thời gian. Các ngươi chỉ có năm ngàn quân tất nhiên không thể chu toàn mà thắng được giặc, nhưng có thể giữ chắc được huyện Diệp, chặn đứng đường tiến của giặc đã là rất tốt rồi.
Tào Hồng ngượng ngùng nói:
— Đó đều là mưu kế của Phụng Hiếu.
— Dù ngươi không nói, ta cũng có thể đoán ra. Ngươi chỉ biết liều chết cố đánh, e là không thể có tầm nhìn như thế được! - Tào Tháo lại trêu chọc, - Phụng Hiếu, vừa nãy ngươi đem lỗi lầm đổ sang cho ta, tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể trốn, phạt ngươi phải nói thế trận của giặc ra sao.
— Dạ. Theo tại hạ thấy, Trương Tú, Đặng Tế tuy thanh thế lớn nhưng lại rất dễ phá! - Quách Gia vòng tay cười ha hả nói, - Trương Tú và Lưu Biểu vốn không cùng một cánh. Trương Tú xuất binh là muốn đoạt lại đất cũ để có chỗ đứng chân. Lưu Biểu thì sai Đặng Tế tới đây để xâm chiếm địa bàn. Nói thẳng ra, Trương Tú không muốn ở huyện Nhương ăn cơm của người, lại còn phải dò xét sắc mặt của người ta mà sống qua ngày, do vậy mới phải đánh nhau với chúng ta. Còn Lưu Biểu không có chí lớn, trong lòng khiếp sợ, hắn chỉ muốn nhân loạn mà chiếm lấy một số địa bàn ở Nam Dương, nhằm bảo vệ Tương Dương. Hắn e sợ có ngày chúng ta sẽ đánh xuống chỗ hắn, nên mới lấy Nam Dương làm lá chắn. Ngoài ra Lưu Biểu không giống Trương Tú, kẻ này vốn không thù không oán gì với chúng ta, nhưng lại luôn tự cho mình là bậc trung thần của Đại Hán, tuyệt không thể công khai trở mặt với triều đình. Mục đích của bọn chúng khác nhau, tất nhiên không thể toàn lực hợp tác.
— Không sai, - Tào Tháo vuốt râu nói, - Trương Tú tuy dũng mãnh, nhưng quân ít, không lương. Lưu Biểu tuy mạnh nhưng lại chẳng nghĩ đến tiến thủ. Nếu bọn chúng thực sự có ý muốn thi hành đại sự thì giờ có lẽ đã bao vây huyện Diệp, tính kế lên phía bắc rồi... Phụng Hiếu, theo ngươi thì nên ứng phó thế nào?
— Tại hạ đã có kế sách, chỉ là quân ít không thể thực hiện. Nay đại quân của chúa công đã đến đây, phá giặc chỉ cần dăm ba ngày là đủ. Ngài vừa đến, Trương Tú đã trốn vào Uyển Thành, lại dùng thế trận tử thủ. Tại hạ thấy trước tiên chúng ta có thể bỏ qua không cần để ý đến Uyển Thành. Hiện Đặng Tế đang đứng chân ở Hồ Dương, chúng ta bất ngờ phát kỵ binh xuống phía nam đánh lấy Hồ Dương. Quân lương trong quân của Trương Tú chủ yếu dựa vào Lưu Biểu, một khi Đặng Tế thua, Lưu Biểu tất sẽ thu quân tự thủ, chỉ còn lại Trương Tú bị cô lập không có viện trợ, một cây khó mà chống đỡ nổi, đến khi đó chúng ta không cần đánh, tự hắn sẽ phải tháo lui.
— Hay! - Tào Tháo lại bổ sung nói, - Nhưng Trương Tú từng trải chiến trường, dưới trướng hắn còn có Giả Hủ túc trí đa mưu, ta phải giả đánh làm sao để chúng tưởng ta dồn toàn lực tấn công Uyển Thành, nếu không sẽ rất khó yên tâm mà đi đánh Đặng Tế.
— Chúa công diệu kế, tại hạ không thể theo kịp. -Quách Gia vội tỏ ý tán thưởng.
Tào Tháo mỉm cười, vỗ nhẹ lên gáy Gia:
— Ngươi bớt giả bộ ngon ngọt với ta đi! Truyền lệnh cho quân nghỉ ngơi một ngày, sớm mai quân ta sẽ tiến sát Dục Thủy, ta phải đóng trại ngay trước mắt Trương Tú, để hắn thấy rõ ràng, rằng ta đến để liều mạng với hắn.
Ngày hôm sau, Tào Tháo đích thân dẫn đại đội quân mã đến sát bờ phía đông sông Dục Thủy, lại đến nơi từng chiến bại hồi đầu năm. Người đến chốn xưa không khỏi cảm thương trong lòng, để tưởng nhớ những binh sĩ chiến tử lần trước, để lấy lại sĩ khí phấn chấn quân tâm, cũng là để mê hoặc suy nghĩ của Trương Tú, Tào Tháo lệnh đặt hương án đồ cúng tế trên bến sông, dựng cờ khua trống để tế tướng sĩ chết trận.
Trâu xanh ngựa trắng chuẩn bị đầy đủ, Tào Tháo đích thân cởi bỏ áo giáp đâu mâu, đổi mặc triều phục, hai tay dâng hương đứng trước hàng quân tế lễ. Tuy nói việc tế lễ lần này mục đích chính là để ngụy trang, nhưng tình cảm của Tào Tháo lại là thực. Tào Ngang - người con mà ông vô cùng yêu mến, và cũng rất có khả năng kế thừa sự nghiệp của Tào Tháo, đã bỏ mình ở Dục Thủy này, ngay đến thi thể cũng không tìm về được, điều đó há lại không bi thương ư? Ngoài con trai đã phải bỏ mình ở đó ra, lại còn có cháu Tào An Dân, tướng giỏi Điển Vi và biết bao binh sĩ khác không thể đếm hết... Chẳng biết từ lúc nào nước mắt Tào Tháo đã lã chã tuôn rơi, càng muốn kìm nén lại càng không thể, cuối cùng ông đã phục mình xuống đất mà bật khóc. Tướng sĩ ba quân thấy chủ soái khóc than thê thảm, cũng đều nhớ đến những huynh đệ đã gặp nạn, trên bờ Dục Thủy tiếng sụt sùi bất giác vang lên. Tế xong Tào Ngang, Tào An Dân, Điển Vi, lần lượt đến các tướng lĩnh tòng sự, lại tế đến tướng sĩ chết trận, cuối cùng cả con Bạch Hộc bị bắn chết cũng tế bái một lượt, rồi đem cống phẩm, rượu tế đổ xuống dưới sông. Ba quân hô vang khẩu hiệu báo thù, rồi mới bắt đầu hạ trại.
Uyển Thành cách Dục Thủy chưa đầy năm dặm, đứng ở bên sông có thể thấy thành trì thấp thoáng bên kia. Trong khi Tào quân đang tế bái đã có quân xích hầu của Trương Tú bờ bên kia nhìn thấy. Thấy quân Tào vừa khóc than vừa hò hét, có thể nói quân xích hầu đã vô cùng kinh hãi, vội chạy về Uyển Thành cấp báo cho Trương Tú, nhắc nhở hắn rằng quân Tào đang đau đớn than khóc tất sẽ có cơ thắng lợi nên cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng việc cố thủ.
Tào Tháo đánh bại Viên Thuật, thu được gần vạn quân binh Hoài Nam, hiện giờ binh lực còn lớn mạnh hơn xưa rất nhiều, doanh trại dựng san sát bên bờ sông, lộ rõ khí thế hùng hậu. Tinh kỳ rợp đất, viên môn tầng tầng, đặc biệt đến bữa nấu ăn, khói bếp bốc lên nghi ngút mịt mù. Trận thế ấy với một kẻ thiếu lính, ít lương như Trương Tú mà nói, thực sự là thừa sức uy hiếp.
Đợi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Tào Tháo đi tuần thị một vòng trong doanh, rồi lại gọi Tào Hồng, Quách Gia vào trướng, dặn dò kế phá giặc:
— Hiện nay gần như ta đã làm cho Trương Tú choáng váng, có thể truyền lệnh cho binh sĩ dựng cầu phao trên sông Dục Thủy, làm ra vẻ chuẩn bị tiến công. Những binh mã từ huyện Kỳ đưa đến đây có nhiều người bị thương, hãy tạm để họ yên tâm nghỉ ngơi. Chỉ chọn ra năm ngàn tinh binh, mang theo lương khô tùy thân, lại chuẩn bị nhiều ngựa tốt, ta sẽ đích thân dẫn chúng xuống Hồ Dương ở phía nam, đột kích quân của Đặng Tế. Trong lúc ta không ở đây, chỗ này vẫn do các ngươi chủ trì. Nhiều thì ba bốn ngày, ít thì một hai ngày, ta tất sẽ đắc thắng trở về, đến khi ấy chúng ta lại tiến đánh Uyển Thành. Các ngươi thấy còn khó khăn gì nữa không?
Kế hoạch ấy dường không có chút thiếu sót gì, nhưng Quách Gia vẫn thấy có chút lo lắng, vội xin ý kiến:
— Chúa công, chúng ta có thể vượt qua Dục Thủy để hạ trại không, vừa tiện để vờ đánh vài trận, vừa có vẻ thật hơn một chút.
Sự dũng mãnh của Trương Tú, mưu kế của Giả Hủ khiến Tào Tháo vẫn thầm thấy sợ, ông liên tục lắc đầu:
— Ta đã xem xét tính toán rồi, nhất quyết không được qua sông. Chẳng may bọn chúng lại bày âm mưu ngụy kế gì, thì không phải chuyện chơi đâu. Ngươi có thể cho quân sĩ làm cầu phao với tiến độ chậm chạp một chút, sau đó cắm thêm nhiều tinh kỳ trong doanh, tăng thêm trạm gác, quan trọng nhất là... - Tào Tháo gõ gõ lên mặt án, - Dù ta đi rồi, số bếp nấu ăn trong quân nhất thiết không được giảm bớt, quyết không được để chúng nhận ra sự bất ổn từ khói bếp nấu ăn. Còn nữa, huyện Diệp là con đường trọng yếu đi lên phía bắc, ở Vũ Âm vẫn còn binh lương, hai chỗ này cũng phải trông nom kỹ lưỡng cho ta, không được để bọn chúng nhân lúc vắng quân tiến vào, còn những chuyện khác các ngươi cứ liệu mà làm.
— Rõ. - Tào Hồng vui vẻ nhận lệnh, - Khi nào chúa công xuất phát?
Tào Tháo khẽ nhếch miệng cười:
— Ta phải ở thêm một ngày nữa, đến đêm sẽ đi. Vừa phải che tai mắt của Trương Tú, lại vừa để cho Đặng Tế nuốt một viên thuốc an thần để hắn yên tâm rồi mới có thể đánh được!
Quân lệnh lần lượt được truyền ra, tướng sĩ Tào quân bắt đầu sửa sang quân giới bên sông, cắt cỏ cho ngựa ăn, thậm chí giặt giũ tắm rửa, trông như đang vô cùng bận rộn, thực tế chỉ là để cho qua ngày mà thôi. Đợi đến giờ tí canh ba, Tào Tháo mới dẫn bọn Tào Nhân, Nhạc Tiến bí mật xuất phát, đồng thời sai Chu Linh dẫn một toán quân vượt sông sang bờ tây chạy qua chạy lại làm nghi binh. Dưới hai lượt bảo vệ yểm hộ, năm ngàn tinh binh người ngậm tăm, ngựa bọc vó, lặng lẽ rời khỏi doanh trại, men theo bờ Dục Thủy xuống phía nam, đi cả ngày đêm...
Đặng Tế phụng mệnh Lưu Biểu, dẫn một vạn quân hiệp trợ Trương Tú hành động. Vì có Trương Tú giữ chân Tào quân, nên Đặng Tế dễ dàng công thành cướp đất, hắn lấy làm vô cùng thích chí. Sau đó nghe nói, Tào Tháo đã dẫn quân tới nơi, hắn cũng có chút lo lắng. Nhưng sau lại nhận được tin, Tào Tháo đang dốc toàn lực đến Uyển Thành đối trận với Trương Tú, thì nỗi lo trong lòng Đặng Tế đã tan biến hết. Uyển Thành cách Hồ Dương tới trăm dặm, trong đó còn có những chỗ do Trương Tú khống chế, trong tay cũng có tới một vạn hùng binh, nên Đặng Tế cơ bản không cho rằng Tào Tháo sẽ đích thân tới đây. Dù Tào Tháo có đến chăng nữa, hắn cũng sẽ sớm biết tin thôi, vì thế Tế yên tâm bố trí quân ở mấy huyện phía nam Hồ Dương, vừa điều tập thêm lương thảo vào thành, vừa sắp đặt quan lại tiến vào đóng giữ các vùng Cánh Lăng. Có thể thấy hành động của hắn lần này không phải là liều mình theo Trương Tú, mà là nhằm chiếm lĩnh thêm địa bàn cho chúa công Lưu Biểu.
Hôm ấy đến khoảng chính ngọ, Đặng Tế đứng trên lầu thành bắc môn, vừa nhai thịt trâu vừa ung dung nhìn xem quân binh áp tải lương thảo vào thành. Lương thực của các thôn phụ cận gần như đã lấy hết, ngoài ra hắn cũng sai người đi lấy vật liệu gỗ đá gần đó. Chỉ cần đợi những xe lương vào hết trong thành, sau đó bố trí gỗ lăn, đá tảng trên thành, thì có thể nói thành Hồ Dương vững tựa thành đồng, cả vùng rộng lớn từ đây về phía nam đều quy thuộc về tay Lưu Biểu - chúa công của hắn. Đặng Tế càng nghĩ càng đắc ý, cảm thấy lần này mình đã lập được đại công. Thậm chí Tế còn tính toán, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ dẫn quân lên phía bắc, không những giải vây cho Uyển Thành, mà còn có thể cùng Trương Tú giáp kích Tào quân, không biết chừng còn có thể bắt sống được Tào Tháo!
Chính lúc Đặng Tế đang nghĩ ngợi hết chuyện này đến chuyện khác, thì một viên tiểu hiệu đứng bên cạnh bỗng nhiên đưa tay chỉ ra phía xa:
— Tướng quân, ngài xem có chuyện gì vậy?
Trên bình nguyên phía xa xuất hiện mấy đốm đen nhỏ, Đặng Tế chợt chau mày, nuốt vội miếng thịt trâu trong miệng, phục mình xuống tường chắn nhìn thật kỹ - hóa ra là mấy tên lính do mình sai đi, liền cười bảo:
— Không có gì đáng ngại, là người của chúng ta đi chặt cây đó mà!
Tên tiểu hiệu nhắc nhở:
— Liệu Tào quân có bất ngờ đến tập kích không?
— Bọn chúng bị Trương Tú giữ chặt chân rồi, tuyệt không đến đây được. - Vừa nói Đặng Tế vừa chỉ xuống cửa thành phía dưới, - Đợi mấy chục xe lương thực chuyển vào thành xong, chúng ta sẽ đóng chặt cửa thành. Đừng nói là Tào Tháo, dù là một con ruồi cũng đừng nghĩ đến chuyện bay vào được.
Hắn còn chưa nói dứt câu, chợt lại thấy xa xa trên bình nguyên nhô ra một đội quân kỵ, trông cũng tới gần ngàn người, trang bị có vẻ tinh nhuệ, hơn nữa rõ ràng không phải là đội ngũ của mình. Hóa ra mấy tên lính được sai đi chặt cây đã sợ chết khiếp khi nhìn thấy đội quân kia. Đặng Tế quăng miếng thịt mới cắn được một nửa, tức giận nói với tên tiểu hiệu đứng bên:
— Mẹ kiếp! Ngươi đúng là thối mồm, Tào quân đã bị ngươi gọi đến rồi kìa!
— Chúng ta mau chóng đóng chặt cửa thành.
— Bậy nào! Đóng cửa thành thì những xe lương kia làm thế nào? Bọn lính được sai đi chặt cây về sao được? - Đặng Tế quan sát một hồi, - Chẳng phải là chỉ có hơn ngàn người thôi sao? Sai quân ra chặn chúng lại cho ta, bốn năm quân liên thủ đánh một tên, lại không đánh nổi sao? Đó là quân du kỵ(*) chứ đâu phải đại đội binh mã, không cần phải lo lắng như thế!
Đặng Tế truyền lệnh xuống, không lâu sau mấy ngàn binh mã từ hai cửa đông tây đã xông ra, tiến về phía Tào quân nghênh đón. Tuy đã thấy rõ kỵ binh của Tào quân, nhưng khoảng cách vẫn còn xa lắm! Xe chở lương thực ở cửa bắc vẫn nối đuôi nhau thành hàng dài chạy vào thành, chẳng có vẻ gấp gáp gì.
Nhưng Đặng Tế đã coi nhẹ sự lợi hại của Tào quân, tướng chỉ huy đội kỵ binh ấy chính là Nhạc Tiến - người xưa nay đánh trận không hề biết sợ. Từ xa Nhạc Tiến đã thấy phía địch sai quân ra chặn đánh, số quân địch đông hơn quân mình rất nhiều, nhưng quân địch càng đông, Tiến càng đánh hăng. Nhạc Tiến không nói lời nào, chỉ ra sức thúc ngựa, đợi đến gần mới nâng cao trường thương xông thẳng vào đội quân giặc, vừa đâm vừa giẫm khiến một loạt quân địch lập tức ngã gục. Quân của Đặng Tế từ khi xuất binh ra khỏi Tương Dương đến nay, chưa từng đánh trận nào lớn, những huyện thành đi qua, đều không có quân đóng trú, cơ hồ chỉ cần nghe tiếng đã ra hàng cả. Hôm nay đang ăn dở bữa cơm đã bị điều ra chặn địch, lại gặp phải đối thủ liều mạng như thế, nhất thời luống cuống không biết làm sao. Một ngàn quân kỵ kia người reo ngựa hí, ai nấy đều phấn chấn dũng mãnh, còn bọn chúng bên này đều là bộ binh, tuy quân đông hơn mấy lần, nhưng cũng chỉ đánh bất phân thắng bại.
Đang khi lo lắng, lại nghe một loạt tiếng hò reo. Không xong rồi, hóa ra phía sau đội kỵ binh còn có đại đội binh mã đi theo! Quân Đặng Tế lập tức hoảng loạn, gần thì có đội kỵ binh dũng mãnh, xa lại có đại đội quân địch đang xông tới, cảm giác như trước mắt trời nghiêng đất sụt, cơ hồ khắp đồng khắp núi đều là quân Tào, chúng vội vã quay đầu chạy về. Thấy một tên chạy, thì trăm tên sẽ chạy theo, chẳng mấy chốc mấy ngàn binh mã chỉ có ý lui không còn lòng dạ mà đánh nhau nữa, tất cả bỏ chạy về phía thành Hồ Dương. Nhạc Tiến thúc quân đuổi theo, cứ chém địch từ sau lưng, vô số người bị chém giết tại trận. Đại đội bộ binh do Tào Tháo thống lĩnh bám sát phía sau, muốn nhân cửa thành chưa đóng, đánh thẳng vào Hồ Dương.
Lúc này Đặng Tế cũng đã thấy rõ đại đội quân địch, thấy binh mã của mình bại trận, thì sợ đến xanh mặt, cũng chẳng còn nghĩ đến bọn chúng sống chết ra sao, giậm chân hét to:
— Mau đóng cửa thành! Đóng cửa bắn tên!
Cửa thành hai bên đông tây lập tức được đóng chặt, nhưng duy cửa bắc vẫn đông chật xe lương! Đám bại binh kia thật đáng ghét, lúc xung phong thì chạy chậm mà khi rút lui sao co giò đua nhau nhanh thế. Quân lính canh cửa còn chưa kịp lôi những xe lương đang chặn cửa ra, thì đã có mấy chục tên lính nhanh chân xông vào được cửa bắc, theo đó quân canh cửa đều bị xô tan hết, liền ngay sau đại đội bại binh cũng chạy tới nơi, tức khắc khiến cửa bắc thành bị tắc nghẽn, muốn đóng cửa cũng không đóng được nữa. Có kẻ thấy cửa thành bị tắc nghẽn, liền trèo lên cả xe lương mà qua. Tào quân đông như kiến cỏ cũng đuổi theo sát phía sau, tiếng hô giết kinh thiên động địa, cả khu vực ngoài cửa bắc thành chen cứng đến nước cũng không chảy qua nổi.
— Bắn tên! Mau bắn tên! - Đặng Tế sốt ruột hò hét.
Rất nhiều quân lính mang cung tên trên thành, nhưng lại chẳng có kẻ nào dám bắn, bởi quân địch, quân ta đều đã hỗn loạn, chen chúc lẫn nhau, sao phân biệt được ai là ai chứ?
Ở trên sợ nhầm người không dám bắn tên, nhưng từ dưới bắn lên thì tuyệt không có chuyện nhầm lẫn. Quân của Đặng Tế còn chưa kịp nhắm trúng người mà bắn thì mũi tên của Tào quân đã bay lên tới nơi! Chỉ cần chậm một bước là tất thảy sau đó đều bị khống chế, quân lính trên thành có kẻ bị bắn chết tại chỗ, có kẻ vội thụp xuống tránh tên, chỉ còn nghe thấy tiếng tên bay vun vút trên đầu, chẳng ai còn dám đứng lên nữa. Bất ngờ một mũi tên bắn trúng giải mũ của Đặng Tế, khiến hắn giật mình ôm đầu ngồi xuống chân nữ tường, cục thế hiện giờ, hắn đã không cách nào khống chế được nữa.
Nhạc Tiến thúc kỵ binh dũng mãnh xông vào thành, quân địch bị Tiến đạp chết hàng loạt, sau đó cũng chẳng chen nổi vào nữa, bèn vung thương lên, cứ đâm chém bừa, cuối cùng cũng vào được bên trong thành. Nhạc Tiến cũng không cần biết bên mình là địch hay ta, cùng hô hào mọi người khiêng xe lương ra khỏi cửa. Lúc này, xe lương chặn cửa mới là kẻ địch chung, mọi người cùng hô một hai ba rồi lấy hết sức nhấc bổng xe lương đang chặn cửa ra một bên. Thế là xong, cả bại quân và Tào quân cùng dễ dàng xông được vào thành Hồ Dương.
Đặng Tế ngồi lặng bên nữ tường, hồi lâu mới ý thức được rằng thành Hồ Dương đã không giữ được nữa rồi, lại cũng không dám đứng lên, chỉ còn cách bò xuống dưới lầu. Thấy trong thành đã đại loạn, người của mình, người của Tào Tháo, lại còn bách tính, chạy tán loạn khắp nơi. Hắn vội trèo lên lưng ngựa, dẫn theo mấy chục thân binh xông qua phố chạy đến cửa nam, định bụng mở cửa nam trốn đến Cánh Lăng hoặc chạy thẳng về Tương Dương.
Nào ngờ cửa nam vừa hé mở một lối nhỏ, đã có một người cưỡi ngựa xông vào. Người đó mặt đen ngồi ngay ngắn, râu trên mặt xum xuê, tướng mạo rất đáng sợ, tay cầm cây mâu bá vương đầu hổ. Đặng Tế còn chưa rõ chuyện gì, đã thấy vị đại tướng mặt đen ấy múa cây mâu theo thế võ bá vương, thứ vũ khí nặng trịch ấy nhằm thẳng đầu Đặng Tế bổ xuống! Đặng Tế kinh hãi vội nghiêng người giật cương ngựa, người thì tránh được, nhưng ngựa lại không tránh nổi, cây mâu giáng thẳng xuống đầu ngựa. Đặng Tế chỉ kịp nghe một tiếng bốp, rồi sắc máu phun đỏ lòe, ngay sau đó mắt nảy đom đóm toàn thân đau điếng, tới lúc có thể phản ứng lại được, thì đã thấy mình ngã sống soài trên đất từ khi nào. Bấy giờ cửa nam đã mở tung, hóa ra quân Tào đã phục sẵn bên ngoài, lũ lượt xông tới, bắt Đặng Tế trói chặt lại...
Tiếng hô giết bốn phía xung quanh dần lắng xuống, đám bại quân của Đặng Tế có tên cởi giáp quy hàng, có kẻ nhân rối loạn vượt thành trốn chạy về Tương Dương. Hứa Chử giải Đặng Tế lên thành, ấn hắn phục xuống sát đất. Đặng Tế toàn thân đau điếng lại không thể cử động được, thấy trên chiếc ghế trước mặt mình có một vị quân quan độ tuổi trung niên, chòm râu đã đốm bạc đang ngồi, những người hai bên đều đứng cúi đầu, liền đánh bạo hỏi:
— Ngài là... là Tào công ư?
— Chính là Tào mỗ đây. - Tào Tháo mỉm cười, - Còn không mau cởi trói cho Đặng tướng quân?
Một tên lính bước lại cởi trói cho Đặng Tế đang mặt mày ủ rũ, nhưng lại kề đao ngay sau gáy, không cho hắn động đậy.
— Đặng tướng quân, ông thật cẩn thận chu đáo, đã chuẩn bị đầy đủ lương thảo để chào đón chúng ta. - Tào Tháo cười ha hả nói móc, - Ông có biết lão phu đã đến đây thế nào không?
Đặng Tế thực sự không nghĩ ra được, lại sợ bị mất mạng, lập tức tán nịnh:
— Vương sư đến đây, thiên binh thiên tướng, thiên lôi giáng xuống, thiên uy khó đỡ, thiên sinh thần lực, thiên, thiên... chỉ có trời mới biết các ngài đã đến thế nào.
Chúng tướng thấy Tế tả tơi như vậy, ai cũng cười nhạo, Tào Tháo lại đưa tay ra hiệu cho mọi người trật tự, rồi an ủi:
— Đặng tướng quân khao quân có công, mau mang ghế đến cho ông ấy.
Một tên lính mang chiếc ghế lại cho Tế, nhưng Đặng Tế nào dám ngồi? Hứa Chử không cần giảng giải, túm ngay cổ áo Đặng Tế, nhấc lên bắt ngồi vào ghế. Đặng Tế nghĩ chưa biết rồi sẽ ra sao, ngồi còn thấy khó chịu hơn quỳ, nhưng cũng chỉ biết ngồi ghé vào mép ghế chờ đợi.
Tào Tháo mỉm cười nhìn Đặng Tế hồi lâu, bỗng thuận miệng bảo:
— Đặng tướng quân, ông có biết ta với Lưu Kinh Châu chúa công của ông quan hệ thế nào không?
Đặng Tế cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu bảo:
— Mạt tướng còn ít tuổi, không được biết chuyện của Tào công với chúa công. - Kỳ thực Tế cũng biết mối giao tình cũ giữa hai người, nhưng không dám nói ra, vạn nhất Tào Tháo nhân lời diễn chuyện, chưa nhắc đến lỗi của Lưu Biểu, ngược lại đem tội tiến quân vào Nam Dương ra mà lấy đầu Tế, thì dù trăm miệng cũng chẳng cãi được.
Tào Tháo cố ý vuốt râu khen ngợi:
— Năm xưa khi đại tướng quân Hà Tiến chủ trì triều chính, bản quan làm Điển quân hiệu úy ở Tây Viên, Lưu Kinh Châu làm Bắc quân trung hầu, đều là tân khách trong mạc phủ, cùng bảo vệ an nguy cho Lạc Dương, đếm đốt ngón tay tới nay đã mười năm rồi.
— Vâng, vâng, vâng. - Đặng Tế vội vàng gật đầu, - Các ngài là bằng hữu cũ vậy.
— Lưu Kinh Châu là danh sĩ trong nước, lại là châu mục được triều đình chính thức nhận mệnh, đáng ra nên giữ vững đất mình được lĩnh, mà hưởng ứng triều đình mới phải. Trời không thể có hai mặt trời, nước không thể có hai quân vương, nay khắp thiên hạ đều lên tiếng thảo phạt ngụy đế Viên Thuật, lúc này Lưu Kinh Châu muôn vàn không nên đem quân ra Nam Dương. Thông minh cả đời, hồ đồ một chốc, đó chẳng phải là làm hại triều đình ư? - Nói rồi, Tào Tháo lại hỏi Đặng Tế, - Ngươi xem ta nói vậy có đúng không?
— Đúng, đúng, đúng. - Đặng Tế gật đầu mãi, giờ đây đao đang kề trên cổ, há dám nói một câu không đúng ư.
Tào Tháo đã nói đến lúc cần dừng:
— Tất nhiên, việc binh nhung phen này phần lớn là bởi hiểu lầm mà ra. Quá nửa là do tên Trương Tú kia ở giữa bày trò ly gián, gây chuyện thị phi...
— Tào công thánh minh! Tất cả đều là tội của Trương Tú, chứ chẳng phải là ở mạt tướng. - Đặng Tế té nước theo mưa, vội vàng biện hộ cho mình.
Tất nhiên Tào Tháo biết Tế vờ vịt, nhưng lúc này không thể gây thù chuốc oán với Lưu Biểu, nên cố ý để cho Đặng Tế một lối thoát:
— Món nợ với Trương Tú, ta với Trương Tú sẽ tự giải quyết, Lưu Kinh Châu không nên can thiệp vào. Thực ra ở Kinh Châu ta có không ít bằng hữu cũ, Lưu Kinh Châu ở Tương Dương chẳng phải là dựa vào Sái Mạo, Khoái Việt mà đứng chân sao? Nhớ lại Sái Đức Khuê vốn là bằng hữu với ta từ thuở thiếu thời. Còn Khoái Dị Độ cùng là Tây tào duyện trong mạc phủ của Hà Tiến. Ngoài ra còn một bằng hữu nữa là Lâu Khuê, tự Tử Bá hiện ở Kinh Châu chăm lo cho những sĩ nhân lánh nạn, chúng ta đều rất rõ về nhau. Ngươi quay về hãy nói cho Lưu Kinh Châu, cũng như những bằng hữu cũ của ta biết, chớ nên vì một tên Trương Tú mà khiến tất cả mọi người đều không vui. Triều đình sẽ không làm khó Kinh Châu, đợi ít bữa nữa, có thể lão phu sẽ sai sứ giả đến, hy vọng có thể hóa giải hiểu lầm, kết lại mối giao hảo cũ.
Đặng Tế vừa nghe thấy cho mình đi, liền vui mừng dập đầu:
— Mạt tướng nhất định đem những lời này nói lại với chúa công, khuyên chúa công không đối địch với triều đình nữa.
Tào Tháo nói lại:
— Đặng tướng quân nói sai rồi, căn bản không có chuyện đối địch hay không, lần này chẳng qua là chút hiểu lầm mà thôi.
— Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm. - Đặng Tế dập đầu mấy cái liền, rồi ngước mắt lên hỏi, - Mạt tướng có thể...
— Đi đi, đi đi! - Tào Tháo phẩy tay, - Nhưng thật xin lỗi tướng quân, lương thực ta đã vui lòng tiếp nhận cả rồi, toàn bộ ngựa cùng binh khí cũng đều thuộc về ta, quân sĩ ai bằng lòng đi thì đi, không bằng lòng đi thì ở lại.
— Đương nhiên là thế, mạt tướng xin cáo từ... cáo từ... - Đặng Tế nói xong liền đứng dậy, hấp tấp chạy xuống dưới thành. Những chỗ Tế chạy qua đều vương lại một mùi khai, Tế sợ quá vừa chạy vừa đái cả ra quần!
Tào Tháo dặn dò chuẩn bị quân mã, chống tay lên nữ tường, mắt nhìn ra mãi phía ngoài thành, thấy Đặng Tế dẫn theo hơn ngàn lính Kinh Châu đi bộ rời khỏi Hồ Dương, không ngăn được cười nhạt:
— Làm tướng mà không có kiến thức, làm người mà không có chí khí. Lưu Biểu dùng đồ bỏ đi như vậy cầm quân, há có thể không thua? - Nói đến tài làm tướng, Tào Tháo lập tức nghĩ đến Trương Tú, vội quay lại dặn dò, - Lúc này không được trễ nải, Tào Nhân chia một nửa quân số lưu lại, xử lý những công việc dang dở, số binh mã còn lại sẽ theo ta quay về Uyển Thành. Ngày nào chưa phá được Trương Tú, lão phu còn chưa được yên ngày đó!
Làm xong việc ở Hồ Dương, Tào Tháo lập tức dẫn quân quay về Uyển Thành. Đoàn quân cấp tốc quay về mất trọn một ngày, nhưng về đến Dục Thủy, sự tình đã phát sinh thay đổi.
Giả Hủ túc trí đa mưu, tuyệt không phải kẻ tầm thường, Tào Tháo vừa đi, ngay ngày hôm sau ông ta đã phát hiện ra tình hình bất ổn. Đại doanh Tào quân trông có vẻ thanh thế lớn mạnh, nhưng chỉ nghe sấm nổ chẳng thấy mưa rơi, tu sửa cầu treo trù trừ chậm chạp, dường không có ý công thành.
Giả Hủ lập tức biết đã trúng kế, nhưng khi ấy muốn gửi thư tới Hồ Dương cũng không kịp nữa rồi, xuất binh truy kích cũng không khả thi. Một khi Tào Tháo đã đi, Đặng Tế tất sẽ thất bại, Đặng Tế bại rồi thì ứng viện phía sau chắc chắn không còn, Lưu Biểu sẽ tức tốc đổi công thành thủ, Trương Tú sẽ phải bỏ thành mà lui. Giả Hủ rốt cuộc vẫn là Giả Hủ, ông ta lại đề nghị kế “lấy đạo của người để trị người”. Trương Tú cũng cắm tinh kỳ sương trên Uyển Thành, rồi nhân đêm tối trốn khỏi thành, vượt qua Dục Thủy chiếm Vũ Âm - trọng trấn tích trữ lương thảo ở Nam Dương.
Trong lúc Tào Tháo hồi binh, Tào Hồng, Quách Gia cũng biết đã trúng kế, đại quân quay sang phía đông vây bức Vũ Âm, đôi bên cầm giữ nhau một ngày trời. Trương Tú tuy giải quyết được vấn đề thiếu thốn lương ăn, nhưng binh lực khác nhau, lại mất hậu phương viện trợ, nghe tin Tào Tháo đã dẫn quân về, lượng lớn lương thực căn bản chẳng cách nào chuyển đi được, nên chỉ còn cách lệnh cho quân lính tự mang theo lương ăn, mang được bao nhiêu thì mang, rồi lại mở cửa nam thành dẫn quân chạy đi, lần nữa trốn đến huyện Nhương, dựa vào Lưu Biểu. Tào quân đã bôn ba mệt mỏi quá đỗi, tấn công một trận nhưng căn bản không ngăn chặn nổi, đành nhìn bọn chúng bỏ chạy. Trương Tú, Đặng Tế cả hai cùng tơi tả, chuyện chiếm cứ Uyển Thành hoàn toàn thất bại, những huyện thành giành được tất cả lại quy về Tào Tháo.
Nhưng Tào Tháo vẫn thấy tiếc nuối. Lần này tuy Tào Tháo đã chiến thắng, nhưng vẫn chưa khiến Trương Tú bị tổn thương sợi lông nào, mối ẩn họa vẫn chưa được giải trừ. Thấy cũng đã tới tiết cuối năm, lại có cả đội quân thu nhận từ Viên Thuật, Lưu Biểu đang cần được sắp xếp, Tào Tháo đành hồi binh quay về Hứa Đô, vẫn để Tào Hồng ở lại trấn thủ Nam Dương, vỗ về những huyện thành trước đây bị mất nhưng nay đã thu hồi về được.
Khổng Dung náo phủ
Phá được Viên Thuật, sau lại thắng Lưu Biểu, lần này Tào Tháo dẫn quân về có thể nói vinh quang hơn nhiều so với hồi đầu năm. Còn cách Hứa Đô đến mười dặm, đã thấy không ít sĩ nhân đứng sắp hàng bên đường nghênh đón, âm nhạc vang trời, cờ quạt rợp đất, người dẫn đầu chính là thượng thư lệnh Tuân Úc.
Tào Tháo trông thấy bày đặt như vậy rất không bằng lòng, vội chạy đến trước rồi xuống ngựa, cũng chẳng thèm bận tâm đến những người đang quay về phía mình thi lễ, tiến thẳng đến trước mặt Tuân Úc trách bảo:
— Văn Nhược à, ta đâu phải lần đầu tiên đi đánh trận trở về, ông hà tất phải bày đặt hư lễ thế này.
Tuân Úc vái dài:
— Tại hạ há lại không biết tính khí của ngài, nhưng hôm nay là phụng mệnh thiên tử, chứ không phải chủ ý của tại hạ.
Tào Tháo đưa mắt nhìn khắp một lượt, chỉ thấy những người có mặt quá nửa là Thị trung và quân hổ bôn bên cạnh hoàng đế, còn một số thân sĩ ở Hứa Đô, chứ không kinh động đến liệt khanh và công hầu, hẳn là do Tuân Úc ngăn cản bớt đi. Tào Tháo chuyển giận làm vui, vội vái chào khắp lượt, khẳng khái nói:
— Văn Nhược không trái vương mệnh lại nghĩ đến ý nguyện của kẻ thấp hèn này, thực là hiếm có. Ông không làm chức Thượng thư lệnh e rằng chẳng ai có thể đảm đương được.
— Chút chuyện nhỏ ấy thì có gì đâu. - Thực ra Tuân Úc đang có tâm sự, vụ án Thái úy Dương Bưu gây ầm ĩ Hứa Đô, nhưng lúc này không tiện nói trước mặt mọi người, chỉ vội giới thiệu, - Tào công, hôm nay còn có hai vị tiếng tăm vang dội cũng đến đây đón ngài đó!
— Ồ?! - Tào Tháo nhìn ngó xung quanh, - Là ai vậy?
Tuân Úc kéo một người lại rồi đích thân tiến cử:
— Vị này là Hà Thúc Long, nổi danh ở Trần Quốc.
Hà Thúc Long tên gọi Hà Quỳ, là danh sĩ ở Dương Hạ, Trần Quốc, xưa nay nổi tiếng là người đức hạnh cao khiết. Nhân vì có quan hệ thân thiết với tộc huynh của Viên Thuật là cố Sơn Dương thái thú Viên Di, thời gian chiến loạn có tị nạn ở Hoài Nam. Sau đó Viên Thuật âm mưu tự lập, ban cho ông ta ngụy chức, Hà Quỳ kiên quyết từ chối không nhận, nên liền bị giam lỏng. Lần này Viên, Tào đánh nhau ở Trần Quốc, Hà Quỳ nhân khi rối loạn trốn khỏi Thọ Xuân, để tránh sự truy bắt của nanh vuốt Viên Thuật, ông ta đã phải ẩn mình trong núi một thời gian. Sau đó nghe tin Viên Thuật chiến bại, nhân tâm ly tán, cả vùng Hoài Nam hỗn loạn, ông ta mới vượt Hoài Hà, trốn đến Hứa Đô. Do Tào Tháo chuyển sang đánh Nam Dương, vì thế thành ra ở sau lưng Hà Quỳ.
Tào Tháo tuy ngưỡng mộ tiếng tăm của Hà Quỳ từ lâu, nhưng hôm nay là lần đầu được gặp. Thấy ông ta tuổi chừng hơn ba chục, mình cao tám thước ba tấc, tướng mạo đoan trang, y phục sang trọng, chẳng có vẻ gì giống kẻ chạy nạn cả, trong lòng thầm lấy làm lạ. Không đợi Hà Quỳ chào, Tháo đã chắp tay nói trước:
— Hà tiên sinh mấy năm trời bị khốn ở bên lũ sài lang, nay cuối cùng đã thoát hiểm, thật đáng chúc mừng!
Thường thường những người dáng dấp cao lớn khi gặp Tào Tháo đều phải cúi đầu gập mình, nhưng Hà Quỳ có lẽ bẩm sinh đã không phải là người khom lưng cúi mình, chỉ chắp tay nói:
— Tào công thật khách khí, nếu chẳng phải nhờ minh công đánh bại Viên Công Lộ, thì tại hạ đã không trốn đi được rồi.
Tào Tháo lắc lắc đầu:
— Thực chẳng giấu gì, ta còn chưa đến huyện Kỳ thì Viên Thuật đã tự tan vỡ rồi.
Lúc ấy từ trong đám đông lại chen ra một người, là Nghị lang Triệu Đạt, vốn là kẻ hậu sinh vãn bối, cũng có chút tài học, luôn muốn bám theo Tào Tháo để mưu tiền đồ, bèn nhân cơ hội, cười nịnh bảo:
— Tào công thật khiêm nhường, lập được đại công như vậy, lại nói là Viên Thuật tự mình tan vỡ. Dù hắn có tự tan vỡ thật, tại hạ thấy đó cũng là vì lo sợ uy danh của Tào công mà thôi. Mọi người nói xem có phải vậy không? - Kiểu nịnh bợ lộ liễu như vậy, dù có ngốc đến đâu cũng nhận ra, những người có mặt không ai không nhìn, căn bản chẳng đáp câu nào.
Tào Tháo cũng thấy câu ấy thật vô vị, chẳng thèm liếc nhìn Triệu Đạt, chỉ quay sang hỏi lại Hà Quỳ:
— Hà tiên sinh có tin lời ta không?
Cưỡng bức cũng được, tự nguyện cũng được, dẫu sao Hà Quỳ đã từng làm quan với Viên Thuật, vả lại Hà Quỳ cũng có chút thân thích với Viên gia, ông ta thừa hiểu Tào Tháo muốn thử ý mình, bèn thong thả vuốt râu nói:
— Thuận thì được trời giúp, tín thì được người giúp. Viên Thuật không có tín thuận, mà muốn được trời, người giúp cho, chuyện ấy chưa từng có trong thiên hạ. Phàm kẻ làm chúa mà vô đạo, thì thân thích còn chống lại, huống hồ là binh sĩ tay chân? Theo ý Quỳ này, tất là sẽ loạn vậy!
Tào Tháo nghe ông ta nói toàn những chuyện nhân nghĩa đạo đức, nhận thấy người này có vẻ hơi hủ lậu, nhưng vẫn khen ngợi bảo:
— Viên Thuật tự ý tiếm hiệu làm thành một nước riêng. Kẻ lập quốc mà để mất hiền nhân thì hỏng, Viên Thuật không thể giữ được danh sĩ như Hà tiên sinh ngài, thì tan vỡ bại vong chẳng phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao?
Hà Quỳ xua tay khiêm nhượng, lại chỉ tay vào một người ở bên đường, cười nói:
— Tại hạ chẳng qua chỉ là kẻ mang hư danh, ở đây còn có người mà ngài đã trông mong từ lâu vậy!
Tào Tháo nhìn theo hướng tay ông ta chỉ, thấy ở phía ấy có vị quan viên mặc áo xanh thắt đai đen, trông dáng vẻ chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt phong sương, có không ít nếp nhăn, lộ rõ vẻ gầy gò, cặp lông mày thưa mỏng, đôi mắt to sâu, râu ria cũng mang màu khô vàng. Tướng mạo ấy trông rất quen, nhưng Tào Tháo nhất thời không nghĩ ra là ai.
Người ấy vái chào nói:
— Tào công, trước đây cùng là tân khách trong mạc phủ, ngài từ Lạc Dương chẳng từ mà đi, từ đó đến nay mỗi người một nơi không được gặp gỡ. Ngài vừa viết thư cho tại hạ, lại thăng quan cho tại hạ, sao tại hạ đến trước mặt ngài, mà ngài lại không nhận ra vậy?
— Ông, ông là... là Công Đạt đây mà! - Tào Tháo gần như không dám nhận.
Tuân Du cười vẻ thê lương:
— Mấy năm nay tại hạ trải qua biết bao phong sương khổ sở, tướng mạo đều đã đổi khác cả.
Câu ấy thực không sai. Năm xưa Tuân Du làm duyện thuộc dưới trướng đại tướng quân Hà Tiến, sau đó lại giữ chức Hoàng môn thị lang, khi ấy phong lưu tiêu sái, thực chẳng kém gì Quách Gia bây giờ. Nhưng thế sự đa đoan, Đổng Trác về kinh gây họa triều chính, ông ta cũng bị bắt đến tây kinh Trường An. Vì cùng Hà Ngung lập kế hoạch giết Đổng Trác, nên bị giam vào đại lao hơn một năm. Hà Ngung bị bệnh chết trong ngục, ông ta chịu đủ mọi cực hình cầm cự cho tới khi Vương Doãn, Lã Bố chính biến. Nhưng cảnh đẹp đâu được dài lâu, Tây kinh lại lần nữa bị thất thủ, Tuân Du muốn bỏ quan về quê, nhưng không có cách nào qua được Hà Nam. Thiên hạ chiến loạn khắp nơi, mấy lần ông ta được phong ngoại chức nhưng đều bó tay chẳng thể đến nhậm được.
Sau đó, Tuân Du chủ động đề nghị đến quận Thục làm quan, hy vọng có thể tránh được loạn lạc. Nào ngờ cha con Lưu Yên, Lưu Chương ở Ích Châu độc bá Tây Thục, cắt đứt đường đi. Ở Hán Trung lại có thủ lĩnh của bọn Ngũ Đấu Mễ là Trương Lỗ chiếm cứ. Tuân Du ở Quan Tây khó khăn lặn lội, cuối cùng chẳng thể đến được đất Xuyên, lại không muốn trở về Trường An hỗn loạn, chỉ còn cách ở tạm Kinh Châu. Sau đó thiên tử dời đến Hứa Đô, Tào Tháo, Tuân Úc, Tuân Diễn trước sau gửi thư mời ông đến, lại lấy chiếu mệnh của triều đình vời Tuân Du ra làm Nhữ Nam thái thú, còn chưa có cơ hội làm theo chiếu chỉ, thì lại được chuyển về làm chức Thượng thư. Tuân Du rất muốn đi, nhưng chiến sự ở Nam Dương rối loạn, ông ta lại đi sang Vũ Quan rồi vòng qua Hà Nam mà tới. Tính ra mấy năm nay nếu không phải ngồi trong đại lao thì lại là ăn gió nằm sương, phải chịu muôn gian nghìn khổ, dung mạo há có thể còn được như xưa?
Tào Tháo nhìn Tuân Du thật lâu, năm xưa trong mạc phủ của Hà Tiến, Tháo đã rất khâm phục mưu trí nhìn xa trông rộng của Tuân Du, giờ đây cuối cùng cũng được như ý:
— Công Đạt mưu tính sâu xa, chẳng như người thường. Từ nay về sau có được tài trí của ông, thiên hạ còn lo gì nữa!
— Tại hạ giết Đổng Trác không thành, bản thân lại bị nhốt vào đại lao, còn mặt mũi nào nhận mỹ danh mưu tính sâu xa chứ. - Tuân Du cười nhăn nhó, - Hà Bá Cầu chết ở trong ngục, chí sĩ một thời nay chôn vùi chốn Tây kinh, từ đó về sau tại hạ tâm ý nguội lạnh, cẩu thả sống qua ngày mà thôi.
— Chớ nói những câu như thế, giờ đây ông đã về theo triều đình, hãy nên phấn chấn trở lại, bộc lộ hết tài hoa như ở Lạc Dương khi xưa. - Tào Tháo hai mắt sáng ngời nhìn Tuân Du, - Nay việc ở Quan Trung đã biến đổi rất nhiều, Chung Do đi kinh lược đã thấy hiệu quả. Ta nghĩ không lâu nữa, có thể đem được linh cữu của Bá Cầu huynh về an táng.
Tuân Úc nói chen vào:
— Linh cữu của gia thúc Tuân Sảng đang ở Trường An, cũng phải đón về một thể.
Tào Tháo một tay kéo Tuân Du, một tay kéo Hà Quỳ cười bảo:
— Hôm nay ta đã chiến thắng trở về, nhị vị lại thoát khỏi hoạn nạn về đến kinh sư. Những chuyện không vui khác hãy tạm gác sang một bên, chúng ta về đến Hứa Đô phải uống say một trận. Đi! - Nói một câu đi, nhưng chẳng có ai lên ngựa, Tào Tháo cùng mọi người đi bộ về kinh. Đại đội quân phía sau thấy thế cũng thoải mái tùy tiện hơn nhiều, chư tướng đều xuống dắt ngựa cho đỡ mệt mỏi, những binh sĩ bản địa ríu rít kể chuyện phong thổ địa phương cho quân binh nơi khác mới quy hàng. Mọi người cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt, quãng đường mười dặm chớp mắt đã đi hết.
Ngoài thành Hứa Đô đã dựng sẵn hành viên(*), binh lính các bộ đóng đồn ở đó, Tào Tháo cùng các vị quan viên vào thành về phủ. Thấy trên đường phố ở Hứa Đô đều có bách tính đang quỳ lạy, lại có không ít người đứng trên lầu vẫy tay chào mừng. Quan viên đến nghênh đón chưa một ai rời đi, đều muốn đưa Tào Tháo về tận phủ đệ, sau đó theo ông ta cùng tới yết kiến nhà vua báo tiệp. Có lẽ đây là lần Tào Tháo thấy thỏa mãn nhất kể từ khi ra làm quan đến nay, bởi nỗ lực chinh chiến của ông cuối cùng đã được chư vị quan viên coi trọng, được bách tính yêu mến, sự cố gắng đã gặt hái được thành quả, dường như không còn ai lời ra tiếng vào bất mãn với Tào Tháo nữa.
Đoàn người dài dằng dặc đưa Tào Tháo tới thẳng cửa phủ tư không, Tào Tháo trong lòng hào hứng, đứng lên bậc thềm đá vái chào khắp một vòng, lớn tiếng nói:
— Chư vị đồng liêu, đã để chư vị phải vất vả tiễn chân! Tào mỗ ta có thể phá tan Viên Thuật, đánh bại Trương Tú, cũng là nhờ có mọi người dốc sức tương trợ. Nhờ có chư vị ở Hứa Đô phụ giúp thiên tử, xử lý triều chính, mới khiến ta lĩnh binh đánh trận mà không phải lo lắng gì. Từ nay về sau, Tào mỗ ta sẽ đồng tâm hiệp lực cùng chư vị phò tá thiên tử, tuyệt không bao giờ bạc đãi chư vị, cũng tuyệt không đem những tội danh không có thực mà đối xử với bất kỷ ai...
— Khoan đã! - Câu thề nguyện khảng khái của Tào Tháo còn chưa dứt, đã có một kẻ lớn tiếng cắt ngang.
Ai nấy đều kinh ngạc, chỉ thấy từ mé tây con phố lớn, có một người hốt hoảng chạy lại, đó chính là Thiếu phủ Khổng Dung.
Khổng Dung được tin Tào Tháo về kinh, còn chưa kịp thay triều phục, chỉ mặc tiện phục đội khăn phù cân, lập tức chạy đến ngay, tới trước mặt Tào Tháo lớn giọng bảo:
— Xin Tào công mau chóng cho thả lão Thái úy Dương Bưu ra!
Câu ấy như cái bạt tai vả thẳng mặt Tào Tháo ngay trước mặt mọi người, vừa nói xong câu “tuyệt không đem những tội danh không có thực mà đối xử với bất kỳ ai”, thì lại nảy nòi ngay ra cái oan án do chính minh dựng lên. Những người có mặt ai nấy đều thấy khó xử, tất cả chỉ biết cúi đầu không nói gì. Tào Tháo thấy nóng bừng mặt, sợ rằng sẽ nói ra những câu làm mất mặt mình hơn nữa, vội nói qua quýt:
— Văn Cử huynh, không nên nóng vội, có gì cứ từ từ nói.
— Không từ từ nữa! - Khổng Dung túm chặt lấy tay Tào Tháo, - Tên Mãn Sủng mà ngài đang dùng thực là kẻ khốc lại gian tà điên cuồng mất hết nhân tính, ngay trên công đường huyện nha mà dám dùng côn trượng đối xử với Dương công. Từ cổ hình phạt không phạm tới bậc đại phu, thế còn ra thể thống gì nữa?
Càng không muốn cho nói Khổng Dung lại càng hét lớn, thực là làm khó Tào Tháo. Tào Tháo vốn chỉ muốn có ý nhắc nhở Dương Bưu, mới sai Mãn Sủng thẩm vấn phải “linh hoạt”, không ngờ Mãn Bá Ninh lại dám dùng hình thật. Nhưng việc đã đến nước này, chỉ còn cách đâm lao theo lao, Tào Tháo đổi bộ mặt nghiêm túc, bảo:
— Văn Cử huynh, Dương Bưu kia với ngụy đế Viên Thuật có quan hệ thân gia, lẽ nào lại không truy cứu tội của ông ta?
Khổng Dung không chịu lùi một phân:
— Dương công bốn đời giữ đức trong sạch, người người trong nước đều ngưỡng vọng. Chu thư có nói: “Phụ tử huynh đệ tội không liên quan đến nhau”, huống chi lại đem tội của họ Viên quy cho Dương công? Kinh dịch có câu: “Nhà tích thiện tất có phúc để lại đời sau”, há lại chẳng thành ra câu nói lừa người ư?
Tào Tháo vốn đã đuối lý, lần này trước mặt mọi người, càng nói lý lại càng mất mặt. Không biết phải làm sao, Tháo kéo kéo tay áo Khổng Dung, nói nhỏ:
— Đây là ý của nước nhà vậy.
Đó rõ ràng là một câu nói xằng, giờ đây lời Tào Tháo chẳng khác gì chiếu mệnh của thiên tử, chẳng khác nào ý của nước nhà. Nghe Tào Tháo nói như vậy, Khổng Dung tựa hồ đã tỉnh ngộ ra, nhìn khắp ánh mắt khó xử của mọi người xung quanh, vội đổi sang ngữ khí ôn tồn:
— Giả sử Thành vương muốn giết Chiêu công, thì Chu công có thể nói là không biết ư? Nay những kẻ trâm anh thân sĩ sở dĩ ngưỡng vọng minh công, là bởi cho minh công là người thông minh nhân trí, phụ tướng Hán triều, dùng chỗ thẳng mà sửa chỗ cong. - Đem Tào Tháo so với Chu công, lại khen ngợi là thông minh nhân trí, hai câu này cũng coi như nể mặt Tào Tháo.
Tào Tháo thấy có thể dẹp yên chuyện này rồi, bèn bảo:
— Được, được, được. Văn Cử huynh an lòng, việc này đợi ta tâu rõ lên thiên tử, sẽ thả Dương công ngay!
— Chớ đợi tâu lên thiên tử nữa, Dương công chịu hình đã bị trọng thương! Bây giờ xin thả luôn!
Tào Tháo giật tay Khổng Dung ra, nói với giọng như khẩn cầu bảo:
— Ta về đến kinh sư, còn chưa gặp mặt thiên tử, lễ nghi còn chưa chu toàn, việc của Dương công chưa vội gì.
— Ôi chao! Bên kia đã dùng hình, còn nói lễ nghi gì chứ? - Khổng Dung thấy Tào Tháo vẫn cố kéo dài, bèn đi ra giữa đám đông, lớn tiếng nói với các quan viên có mặt, - Nay chuyện hoành hành giết người vô tội, những điều mắt thấy tai nghe trong nước há lại không đau lòng buốt ruột? Khổng Dung ta đường đường là nam nhi Lỗ Quốc, hôm nay nếu không thể giúp Dương công, ngày mai ta sẽ rũ áo mà đi, xõa tóc vào núi không tới triều đường nữa!
Câu ấy của Khổng Dung thật có sức lan tỏa, những quan viên có mặt thấy Dung gây náo loạn thật không hợp nhân tình, chỉ còn cách xúm lại an ủi Tào Tháo:
— Ngài hãy cho thả Dương công ra, chớ để Khổng Văn Cử làm ầm như vậy, còn bách tính nhìn vào, thể diện đám quan viên chúng ta đều bị hắn làm mất mặt cả rồi.
Tuân Úc cũng bước đến khuyên bảo:
— Việc của Dương công, dù Khổng Dung không nói tại hạ cũng tất có ý kiến, lần này Mãn Bá Ninh hành sự quá ác. Việc này nếu truyền ra ngoài, minh công sao dựng được tiếng tăm trong thiên hạ?
Khuôn mặt Tào Tháo từ trắng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ chuyển sang tái, rồi từ tái chuyển sang trắng, nhìn Khổng Dung vẫn đang lớn tiếng hò hét, Tháo giận đến run người, cuối cùng cắn răng giậm chân, giơ tay quát to:
— Thả! Thả! Thả! Không cần biết ông ta có tội hay không, ta cũng coi như bỏ ngoài tai hết!
Khổng Dung vừa thấy kiến nghị của mình đã được đáp ứng, lập tức chuyển giận thành cười, bước đến vái tạ:
— Tào công hiểu rõ đại nghĩa, Dung này thật thấy vô cùng hoan...
Tào Tháo không muốn để ý, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, quay người đi vào trong sân. Tháo càng nghĩ càng tức giận, mọi niềm vui thú hôm nay đều bị tên ôn thần ấy phá sạch rồi, thật là làm mất mặt ta!
Khổng Dung vừa nghe thấy Tào Tháo nói thả người, liền tỏ vẻ vui sướng như chưa có chuyện gì xảy ra, lấy giọng hô to:
— Xin đa tạ Tào công! Còn chuyện tại hạ tiến cử Nễ Hành kia, ngài tất phải gặp đấy nhé...
Những quan viên có mặt lại không được thoải mái như Khổng Dung, vốn định rằng sẽ cùng Tào Tháo lên điện báo tiệp, giờ đây thấy tình hình như vậy, không khéo lại gặp chuyện xui xẻo. Ai nấy đều im lặng tản ra về, không ai nói câu nào.
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 4 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 4 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 4