Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 38
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55
ục Thủy thua to. Tào Ngang, Điển Vi tử trận
Tính kế yên quân
Chuyến đi Uyển Thành lần này khiến Tào Tháo khá hài lòng, không những không mất một mũi tên hòn đạn nào mà hạ được cả quận Nam Dương, thu thập được cả quân của Trương Tú, đến cả thím của Trương Tú là Vương thị cũng thu thập nốt, “sưu tập” được đủ. Để tránh tai mắt mọi người, Tào Tháo sai Tào An Dân chuẩn bị một cỗ xe kiệu nhỏ nhân đêm đó lén đưa chủ tớ Vương thị ra khỏi Uyển Thành, còn mình thì đánh tiếng tuyên bố chuẩn bị chỉnh đốn binh mã về doanh.
Từ đó Tào Tháo ngày nào cũng ở bên Vương thị truy hoan vui vẻ, một kẻ thì chí thỏa ý mãn, một người thì tro tàn gặp lửa lâu ngày lập tức cháy bừng, hai người được cái hòa hợp, rồi sau đấy thế nào lại cuốn luôn cả a hoàn họ Châu đó vào cuộc. Các huyện Diệp, Vũ Âm của Nam Dương vẫn chưa thu xếp ổn thỏa, Tào Tháo nhân đấy mà du nhàn, hưởng lạc nơi thôn dã. Nhưng đúng là không có tường nào ngăn nổi gió, việc trong quân doanh có giấu hai nữ nhân sao không bị phát giác ra được cơ chứ? Quân lính thì vì chủ tướng nên chẳng dám nói gì, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà coi như không thấy. Quách Gia bản tính vốn cũng là người phong lưu trăng gió, hi hi ha ha cũng chỉ đến chọc cười cho thêm vui, căn bản không cho rằng đó là việc gì xấu xa. Tào Ngang thì thấy hơi bất mãn một chút, nhưng phận con cháu không thể vì việc này mà tranh cãi với cha, chỉ thầm trách Tào An Dân đã làm việc không tốt. Còn Tào Phi, Tào Chân, hai đứa trẻ ấy, nói không biết cũng biết, nói biết cũng chả biết gì, chỉ mơ mơ màng màng ngơ ngơ ngác ngác, dẫu gì cũng chỉ là nghe lời cha mà gọi là di nương thôi! Mọi người thảy đều coi như vải màn che mắt mà biết vậy. Thấm thoắt như thế cũng nửa tháng trôi qua.
Thời gian bên nhau nhiều hơn, Tào Tháo phát hiện ra Vương thị này cũng không hề tầm thường. Không những dung mạo tú lệ, tính tình nhu mì ôn thuận, lại còn am hiểu sách vở thi thư, tỏ tường văn mặc. Trong số các thê thiếp của mình, chính thất Đinh thị là con gái nhà danh gia vọng tộc của nước Bái, Biện thị xuất thân ca kỹ nên cũng am hiểu thơ phú, nhưng so với Vương thị thì kiến văn, kiến thức đều chưa sánh kịp. Cũng không ngờ một người xưa nay chọn thê thiếp không chú ý đến chuyện xuất thân, đi trộm quả phụ nhà người khác rốt cuộc lại trộm được người là môn đệ thư hương. Tuy là cá nước gặp nhau ngày ngày hoan lạc, phu thê hòa hợp đấy, nhưng Vương thị vẫn đượm vẻ buồn rầu.
— Phu nhân, vì sao ngày nào nàng cũng mày ngài ủ dột như thế, phải chăng vẫn như người ta thường nói là mỹ nữ muốn lấy lang quân tuổi trẻ, lẽ nào nàng gửi thân nơi ta đã đầu hai thứ tóc nên phải chịu uẩn ức đó chăng? - Tào Tháo hỏi câu này là muốn thăm dò xem ý tứ Vương thị thế nào. Nói ra cũng kỳ, Tào Tháo lại thích vẻ chau mày ủ dột ấy của Vương thị, cảm giác giống như Ngô vương Phù Sai khi xưa sủng ái Tây Thi vậy.
— Ôi... - Vương thị chưa nói đã thở dài. Nếu nói không chê Tào Tháo luống tuổi thì cũng là dối lòng, tuổi nàng mới hai mươi hai xuân xanh, còn Tháo đã đà sang tuổi bốn ba, nhưng người ta thân phận cao quý như vậy, ngó ngàng đến mình cũng đã là quý lắm rồi. Duy hiềm một nỗi là nàng e danh phận, mặt mũi:
— Phu quân là bậc tam công liệt hầu, tỷ muội thiếp không lẽ lại không biết thế nào là đủ? Nhưng lại có câu rằng “Trai thêm vợ nữa lẽ thường, Gái mà tái giá bất thường lễ quy”, thiếp đã gả cho Trương Tế, thì có chết cũng phải ở giá theo lễ, mà nay lại bỏ đấy theo chàng, thành ra đi ngược với cái đức của người phụ nữ, nên thực chẳng còn có thể diện gì nữa.
Tào Tháo chưa nói gì, Châu thị là a hoàn ngày trước đã cướp lời:
— Tỷ tỷ quá nặng nề rồi, có gì đâu mà thể diện hay không thể diện, sao vẫn còn lo mấy chuyện không đâu vậy. Khi xưa Trương Tế giết người nhà tỷ, chiếm tỷ về làm thiếp thì có được coi là thể diện không? Muội xem nhà họ Trương là cừu thù chứ không phải thân thích gì nữa, nên chết hết đi mới phải. - Châu thị là đã liều, đánh đổi bằng bất cứ giá nào rồi. Vốn xuất thân nghèo khổ, giờ trong đầu Châu thị mọc rễ một điều là đã sa chĩnh mật. Làm thiếp thì làm thiếp, chân đã trắng thì bất kể đi giày gì cũng trắng, nghĩ đến chuyện bốn mươi ba hay năm mươi ba mà làm gì, sau này cái ăn cái mặc đã có chỗ dựa, bước chân vào nhà họ Tào rồi, sớm muộn cũng coi như bà chủ thôi.
Vương thị lắc đầu mà rằng:
— Như ta thường nói, Trương Tú kia vẫn là quân tử, chí ít cũng vẫn đối xử có lễ có nghĩa, ăn mặc vẫn đáp ứng đủ đầy, chu cấp chu toàn. Ai có nợ của người đó, thúc phụ của y tạo nghiệt, nhưng không thể đổ hết lên đầu y được.
— Tỷ tỷ ngốc ơi là tỷ tỷ ngốc, trên đời này đâu có món nợ nào là rõ ràng? Tỷ sinh ra trong nhà danh giá, bị cướp đi vốn đã là thương thiên hại lý, lão tặc kia không dễ dàng gì chịu muôn đao mà chết đi, lại khổ cho tỷ một đời thân góa bụa, thử hỏi tỷ sống còn có ý nghĩa gì nữa? - Châu thị nói đoạn quay sang nhìn Tào Tháo, - Như thiếp nói, đã không làm thì thôi, nhưng đã làm thì làm đến cùng cho trọn, nên sớm trừ Trương Tú đi, để đấy là lưu họa hại về sau đó! Cũng qua nửa tháng rồi, hai người chúng thiếp còn sờ sờ đó, không lẽ không nghe không hỏi đến sao? Hỏi đến thì cũng sẽ mệt đó!
Tào Tháo trong lòng mâu thuẫn: “Trương Tú anh dũng thiện chiến, dưới trướng binh mã tinh nhuệ, lòng hướng về xã tắc mà quy hàng, con người này về tương lai có thể trở thành cánh tay đắc lực cho ta, vì nữ nhân mà giết đi thì thực là đáng tiếc. Nhưng nếu không trừ bỏ hắn, chẳng may có một ngày hắn hưng binh vấn tội, thì việc Uyển Thành về sau sẽ có ngày sinh biến. Vấn đề mấu chốt là giết Trương Tú về tình về lý đều không phải đạo. Không mất một mũi tên hòn đạn mà người ta quy hàng, lại rượu ngon yến tiệc thết đãi chu đáo, sau còn cưới được cả thím người ta nữa, mà lại đi giết người ta, việc này cũng thật vô đạo. Trong khi giờ mới là bước đầu tiên “phụng mệnh thiên tử thảo phạt kẻ không thần phục”, người đầu tiên quy phục về với triều đình nay lại đem giết đi, về sau còn ai dám theo ta nữa?”
Tào Tháo ý thức được nếu mình đam mê tửu sắc sẽ nhỡ việc, vì nhỏ mà bỏ lớn, nữ nhân dẫu có đẹp thì cũng có gì đáng kể? Vì bọn họ mà làm lỡ chí lớn thống nhất thiên hạ, quả thật là được chẳng bõ mất! Nhưng nay một mình trái ôm phải ấp, ngắm Vương thị lại nhìn Châu thị, trả về thì không nỡ. Huống hồ đường đường Tư không mà để lại tiếng xấu bỏ của chạy lấy người thì cũng khó nghe lắm. Việc này muốn che giấu cũng không che giấu được. Nghĩ đi nghĩ lại, Tào Tháo thấy cũng thật khó xử, mới thở dài mà rằng:
— Các nàng nói đều rất có lý, nhưng ta vẫn muốn tìm Trương Tú nói chuyện xem sao, xem có thể nói với nhau được không. Chúng ta cũng coi như quang minh chính đại, việc quả phụ cải giá thì có gì mà không nói chuyện được với nhau được kia chứ?
Châu thị liếc nhìn Tào Tháo vẻ oán trách mà rằng:
— Việc này chắc chắn sẽ rất khó nói, tính khí Trương Tú thiếp hiểu rất rõ, bụng dạ tính tình bảo thủ cố chấp, một khi đã quyết thì mười trâu cũng không kéo lại được. Con người đầu óc như thế chàng nên sớm giết...
— Im mồm! - Tào Tháo giận dữ, gạt Châu thị sang một bên, - Giết hay không giết hắn là việc quân, việc triều đình, đâu đến lượt nàng, một nữ nhân dám trước mặt ta nói này nói nọ sao?
Lần đầu tiên Châu thị thấy Tào Tháo giận dữ như vậy, sợ hãi đến nỗi nét mặt thất thần, mặt mũi biến sắc, vội lồm cồm đứng dậy nép sau Vương thị. Vương thị xoa đầu Châu thị mà vỗ về:
— Muội, là muội sai rồi. Lựa lời mà nói, không nói lời ác, nói năng đúng lúc, nói điều cần nói, nói để người nghe, ấy mới là điều nữ nhi nên nói, việc của nam nhi trượng phu không nên nói xen vào, hãy mau tạ lỗi với phu quân mau.
— Khỏi cần nữa, - Tào Tháo trừng mắt nhìn Châu thị hằm hằm nói, - Một là một, hai là hai, sau còn dám can dự lung tung vào việc của ta, ta lấy đầu nàng đó! - Nói đoạn đứng dậy đi ra trước án uống nước.
Châu thị sợ chết khiếp vội rúc đầu vào lòng Vương thị, muốn khóc lại không dám khóc, nức nở nhỏ nhẹ:
— Tỷ tỷ, muội sợ... Trương Tú đã không dễ dây vào, hắn lại hiếu kính Trương Tế, giờ vẫn còn để tang đó. Chúng ta làm việc này e là hắn không biết, nếu biết hắn sẽ không nổi xung như lửa mới lạ, chắc chắn sẽ xách thương tới mà liều mạng. Muội thật sự rất sợ...
Vương thị lại an ủi:
— Vốn đều là chủ ý của muội, giờ mới biết sợ rồi. Hãy xem đại nhân chúng ta xử trí thế nào, muội chớ nói năng lung tung đoán này đoán nọ nữa.
Tào Tháo đang đứng trước án, nhưng hai người đàn bà thầm thì thế nào Tháo đã nghe thấy cả. Tuy giận Châu thị lắm nhưng lời nàng ta nói không phải không có lý. Ngày trước Trương Tú chỉ dẫn mười quân kỵ mà lén giết được Khúc Thắng, tướng của Tổ Lịch, liệu có phòng bị nổi hắn lại ra tay chiêu này. Người không có ý hại hổ, hổ lại có ý hại người, thực tế nếu không ổn thì Trương Tú này cũng phải giết.
Đúng lúc ấy, phía bên rèm có tiếng ho vang lên. Đây là quy củ mới đặt thêm ra khi Vương thị vào doanh, người dẫu thân cận mấy khi vào trướng cũng phải đằng hắng trước. Tào Tháo đưa mắt, hai người đàn bà vội đứng dậy đi vào trong nấp sau mấy tấm bình phong của chiếc sập giữa trướng.
— Kẻ nào đó? - Tào Tháo ngồi lại bên chiếc sập.
— Tại hạ Vương Tất, có việc muốn bẩm báo.
— Vào đi.
Vương Tất kể từ khi đi sứ Tây kinh về đã chuyển sang làm Chủ bạ hành quân, phụ trách giám sát, đôn đốc và tình báo chư tướng trong doanh. Hắn cẩn thận vén rèm đi vào, cúi đầu vòng tay thi lễ, không dám lớn tiếng:
— Bẩm báo chúa công, Trương Tú lệnh cho quân lính đóng cọc mé đông Dục Thủy chuẩn bị dựng trại.
— Ủa? - Tào Tháo giật mình, - Hắn muốn rút khỏi Uyển Thành chăng?
Uyển Thành hiện đã thuộc Tào doanh sở hữu, nhưng đại bộ phận nhân mã của Trương Tú vẫn còn đóng trong thành, bỗng rút đi tức là đại cục đã định, không còn tạo thành mối uy hiếp đối với Tào Tháo nữa.
Vương Tất sau khi nhận chức, nói năng đã cẩn trọng hơn trước kia nhiều:
— Hình như bọn chúng muốn nhượng hẳn thành trì, chuyển đến bờ đông mà dựng trại.
— Ta đâu có kêu chúng nhanh chóng rút đi như vậy. - Tào Tháo vỗ đầu, lẽ nào hắn sợ ta nghi kỵ, muốn bỏ thành trì đấy để tỏ ý chân thành?
— Hoặc là vậy chăng. - Vương Tất nói thêm, - Còn nữa, hắn kêu người mang đến cho chúa công một chiếc rương lớn, nói là thỉnh chúa công đích thân mở ra xem.
— Khiêng vào, phải xem xem tên tiểu tử này chơi trò gì nào?
Lệnh truyền xuống, Điển Vi, Hứa Chử tự tay khiêng chiếc rương vào, đặt xuống rồi nhưng không dám ở lâu trong trướng, vội cùng Vương Tất nhanh chóng lui ra. Tào Tháo vòng quanh chiếc rương hai vòng, bên trên còn khóa, chìa khóa để trên nắp rương, phong kín trong giấy Sái hầu, trên có viết mấy chữ “Kính trình Tư không Tào công”.
Tào Tháo bóc phong bao, cầm chìa khóa mở nắp ra xem, Tháo không nhịn nổi cười lớn:
— Ha ha ha... Hai mỹ nhân của ta đâu rồi, các nàng mau ra mà xem này!
Vương thị, Châu thị nghe gọi, bấy giờ mới dám từ sau bình phong bước ra, nhìn thoáng một lượt đã thấy hết đồ trong rương: Có đủ trâm cài lược chải, nhẫn bạc vòng vàng, gấm vóc tơ lụa, quần là áo lượt, y phục trong ngoài cho bốn mùa đủ cả.
— Ôi chao, đây chẳng phải đồ dùng trong thành của tỷ tỷ đây mà! - Châu thị nhận ra ngay.
Vương thị cũng giật mình:
— Đây là...
Tào Tháo hiếu kỳ nghịch nghịch mấy món đồ của nữ nhân, lật xuống dưới cùng, lại thấy cả mấy món đồ nhỏ hàng ngày dùng để giải trí, như mấy cuốn sách, bàn cờ, mấy chiếc dây nhỏ, nên bất giác mừng rỡ cười lớn:
— Trương Tú đã biết các nàng ở đây, nên đồ dùng hằng ngày trong nhà của các nàng hắn đều đưa cả tới, biểu thị như là ngầm hiểu nhau vậy. Xem ra tên tiểu tử này cũng suy nghĩ thấu đạt lắm, coi như đã đồng ý việc này, định là đường đường chính chính đưa các nàng đi đây, về sau khỏi cần phải hỏi nữa.
— Thật không ngờ, mấy ngày từ bên tây sang, Trương Tú Lần đầu tiên lại cởi mở như vậy. - Châu thị mân mê mấy món đồ trang sức ra vẻ vui mừng lắm, - Tỷ tỷ, tỷ xem mấy món đồ trang sức này chúng ta đâu có, đây hoặc là ý riêng muốn đưa qua cho chúng ta, coi như là đồ hồi môn đó chăng!
Trong lòng Vương thị vẫn cảm thấy bất an, một tay cầm mấy quyển sách lên, thấy quyển Nữ giới của Ban Chiêu, vẻ mặt chợt như xấu hổ đỏ lựng:
— Sách gì thế này...
Tào Tháo mỗi tay ôm một người rồi ngửa mặt lên cười lớn:
— Ta đã nói là Trương Tú cởi mở mà, các nàng vẫn còn không tin. Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, tung hoành thiên hạ mới là chí bình sinh, khi xưa Hàn Tín chịu nhục chui háng, phải đi ăn xin, thím mình cải giá thì có gì to tát đâu...
Nói chưa dứt lời, ngoài trướng lại có tiếng đằng hắng. Dẫu gì thì muối riêng của dân cũng đã thành muối của quan, lần này Tào Tháo không bảo hai người đi tránh mặt nữa, liền cao giọng nói luôn rằng:
— Có việc gì, nói luôn là được rồi!
Bên ngoài trướng vọng vào giọng Hứa Chử trầm trầm:
— Trương Tú xin cầu kiến.
— Ủa? Ta cũng đang muốn gặp hắn đây, mau truyền hắn vào đợi trong trướng trung quân, chăm sóc chu đáo, ta sẽ qua gặp ngay. - Tào Tháo nói đoạn cũng sửa sang chỉnh đốn y phục.
Châu thị vấn chặt lại tóc cười mà rằng:
— Chàng cũng giúp chúng thiếp cảm tạ Trương Tú một lời.
— Hừ, việc này nàng không hiểu rồi. Là những việc tuy không nói ra nhưng đều hiểu cả, hắn biết, ta biết là được rồi, nói ra khéo lại mất hết ý nghĩa. - Tào Tháo đeo thanh Thanh Cang kiếm, đạo mạo đi ra khỏi trướng, trước khi đi còn quay đầu cười mà rằng, - Các nàng yên tâm, có gì đợi ta quay về rồi hãy nói.
Đến cửa trướng trung quân, Trương Tú đứng đợi đã lâu nhưng chưa dám vào, vẫn nghiêm chỉnh cúi đầu chờ bên ngoài trướng. Tào Tháo ra vẻ thân thiện vỗ vai Tú:
— Tướng quân đã đến đây, mau vào đi.
Trương Tú vẻ vẫn e ngại:
— Chúa công không đến, tại hạ đâu dám tự tiện.
— Giữa chúng ta đâu cần phải khách sáo nữa. - Tào Tháo nói rồi kéo tay Trương Tú đi vào trướng, cũng không gọi Điển Vi, Hứa Chử theo, còn tự mình nhường chỗ ngồi trên ghế.
Trương Tú không đợi Tào Tháo nói, liền cất lời trước:
— Chúa công đóng quân ở Uyển Thành đã nhiều ngày, Vũ Âm, huyện Diệp các nơi cơ bản cũng đã thu xếp đâu đấy, tại hạ có nên sớm lĩnh binh rút hẳn khỏi Uyển Thành chăng?
— Không vội, không vội, - Tào Tháo xua tay, - Quân nhu các nơi vẫn chưa vận chuyển xong hết, không vội vã gì một hai ngày. Hơn nữa, trong doanh ngươi còn có một số người là quân binh địa phương, đột nhiên kêu họ rời đi, thì cũng phải vỗ về những người này một chút chứ.
Trương Tú vòng tay đáp lời:
— Đã xảy ra chút biến cố như vậy, khiến tại hạ thực không yên tâm, hay là nên sớm sắp xếp cho ổn thỏa. - Tú nói xảy ra chút biến cố và thấy không yên tâm, đương nhiên là ám chỉ việc người thím Vương thị cải giá với Tào Tháo, nhưng là không tiện nói thẳng.
Tào Tháo cũng thoáng có chút bối rối, mới nói rằng:
— Không phải mọi chuyện sẽ qua ngay đâu, ta rất tín nhiệm và coi trọng ngươi, sẽ không vì mấy chuyện vặt vãnh mà sinh lòng nghi kị lẫn nhau. Ngươi hãy đóng quân yên ổn đâu đấy, chúng ta sẽ làm một cặp điển phạm mẫu mực về sự tương trợ kính trọng lẫn nhau để cho bọn Viên Thuật, Lã Bố chúng nhìn vào, ngày sau sẽ cùng gắng sức vì triều đình, sớm dẹp yên giặc giã phục hưng nhà Hán, chẳng phải là rất tốt đó sao?
Trương Tú như con ngựa hoang trên đồng cỏ Lương Châu, hôm nay lại ngoan ngoãn như con cừu non, cười phụ họa:
— Tại hạ dốc sức vì triều đình thì đâu dám từ nan, chẳng qua là ở lại Uyển Thành tiếp tục lâu ngày như vậy sẽ có nhiều điều bất tiện. Quả thực không dám giấu, tại hạ đã lệnh cho binh sĩ chuẩn bị bên bờ đông Dục Thủy, sau giờ ngọ sẽ chuyển qua, bàn giao Uyển Thành sớm một ngày, trong lòng tại hạ cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Ký thực hắn ra sớm một chút, Tào Tháo cũng yên tâm hơn mà ở lại, chỉ ngại vì thể diện không thể để làm việc quá miễn cưỡng. Hiện Trương Tú chủ động muốn ra, cũng đỡ được phiền phức! Tào Tháo cũng không cố khuyên nữa, quay sang nói:
— Đều là người của triều đình, tướng quân cũng không cần quá khách khí. Thôi được! Nếu tướng quân đã quyết định như vậy, thì hãy lĩnh binh xuất thành.
— Vâng. - Trương Tú quay người cáo từ, ra đến cửa trướng lại quay người nói vọng vào rằng, - Tào công, không biết hôm qua phái xe chở quân nhu đến Diệp huyện đã quay về chưa? Tại hạ muốn mượn dùng tạm một ít.
— Đâu về nhanh như vậy được? Chắc phải đợi một hai ngày.
Trương Tú nói ngay:
— Ôi cha, trong thành tại hạ còn rất nhiều khải giáp, binh khí! Nhưng xe lại ít quá, nếu kêu binh sĩ chuyển từng chuyến, lại qua sông Dục Thủy, như vậy chắc sẽ làm chậm trễ thời gian.
Tào Tháo bật cười:
— Trương tướng quân, ngươi cũng là người lão luyện, những việc này sao có thể làm khó chúng ta được? Nhiều có thể gọi tất cả binh sĩ lại tay xách nách mang, một lần là chuyển hết ngay mà.
— Việc này lại càng không được. - Trương Tú vội xua tay, - Ngoài Uyển Thành đều là nhân mã của Tào công, doanh liền doanh, trại liền trại, nếu quân lính của tại hạ vũ trang ra ngoài thành, không khéo hai bên lại sinh hiểu lầm, dễ sinh loạn.
Tào Tháo liệu hắn vì việc của Vương thị mà có phần gượng gạo, mới vỗ về rằng:
— Không sao, ngươi lo chuyển của ngươi, ta sẽ truyền lệnh xuống, kêu binh sĩ không làm kinh động là được.
— Vậy phải xin đa tạ Tào công rồi.
— Khà khà, ngươi quá khách sáo rồi. Chúng ta giờ đã là người một nhà, binh tướng hai bên có gì khác nhau nữa? Ngươi yên tâm làm việc của ngươi, về đến Hứa Đô ta nhất định sẽ biểu tấu triều đình, gia phong thăng thưởng quan chức.
— Tạ ơn Tào công cất nhắc. - Trương Tú chắp tay vái dài, mừng rỡ đi ra.
Vui quá hóa buồn
Quãng giờ ngọ, binh tướng bắt đầu bận rộn đặt nồi nổi lửa nấu cơm, Tào doanh bốn phía khói bếp giăng giăng. Những ngày không đánh trận, thanh nhàn như thế này cũng thực hiếm thấy. Theo như một số người thạo tin hay nghe ngóng tình hình, đợi Tư không đại nhân rút quân khỏi Uyển Thành, chưa biết chừng sẽ tập kích Viên Thuật, lúc đó thì cả một vùng rộng lớn từ bắc đến nam Duyện Châu đều sẽ thuộc triều đình nắm giữ.
Tào Tháo từ khi có được Vương thị và Châu thị thì không dùng cơm trong trướng trung quân nữa, mà cùng ăn với hai vị phu nhân ở trướng trong. Đôi khi thì kêu đầu bếp làm riêng hoặc thêm bớt mấy món rau, hầm con gà, ninh con cá, phu thê ba người quây quần cùng ăn, trong quân tuy không có rượu uống nhưng nhiều khi cũng cảm thấy vô cùng thú vị. Vì Trương Tú mặc nhiên xem như đã chấp nhận việc thím mình cải giá, nên đối với Vương thị mà nói, hôm nay thực đáng nên chúc mừng, Tào Tháo dặn dò đầu bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn, ba người vừa ăn vừa trò chuyện.
— Chỉ mấy hôm nữa Nam Dương bố trí đấu đấy, chúng ta có thể rút quân để về Hứa Đô rồi. - Tào Thao cười khà khà nói rằng, - Lúc đó các nàng sẽ thoải mái hơn khi được ở trong phủ, còn ta vẫn phải tiếp tục đi chinh chiến.
Vương thị không nói gì, mải gắp thức ăn cho Tào Tháo. Châu thị chưa từng ra ngoài mới hỏi:
— Chẳng phải Trương Tú đã quy hàng rồi ư, sao vẫn còn phải đánh trận?
— Giặc giã trong thiên hạ còn nhiều lắm, giờ mới chỉ bình định được một quận nhỏ Nam Dương. Viên Thuật ở Dương Châu, Lã Bố ở Từ Châu, Viên Thiệu ở Hà Bắc, Lưu Biểu ở Kinh Châu, Lưu Chương ở Ích Châu, Trương Lỗ ở Hán Trung, Công Tôn Độ ở Liêu Đông, Tôn Sách ở Giang Đông, rồi chư tướng ở Quan Trung... Sớm muộn rồi cũng có ngày, ta sẽ thu phục hết thảy về dưới trướng của ta.
— Ối! Bao nhiêu như vậy có đánh được hết không? Thiếp và tỷ tỷ khó khăn mới thoát được khỏi nơi sống dở chết dở đó, sau không gặp chàng nữa, há chẳng phải lại sống như góa phụ ư? - Kẻ không hiểu biết nên không biết sợ, Châu thị thản nhiên nói.
Bấy giờ Tào Tháo đương cao hứng nên cũng không trách tội, chỉ an ủi rằng:
— Trong phủ không buồn chút nào cả, còn có còn mấy chị em khác cũng là thê thiếp của ta, mọi người cười nói vui vẻ.
Châu thị mở to mắt nhìn Tào Tháo:
— Rốt cuộc chàng có mấy vị phu nhân rồi?
— Ha ha ha... - Tào Tháo vuốt râu gật gù, - Tận thu hết thảy mỹ sắc trong thiên hạ mà lấy làm vợ, đó cũng là chí nguyện lớn trong đời Tào mỗ!
Rèm trướng chợt động, đầu bếp nhẹ nhàng bưng bát canh gà vào. Canh múc đầy quá, đầu bếp khom người, nín thở, nhón từng bước về phía trước. Tào Tháo lại cười hì hì với Vương thị:
— Canh gà nàng nên ăn nhiều một chút, giờ là lúc sắp xuân hàn, càng nên giữ gìn sức khỏe. Ngày sau về đến Hứa Đô...
Lời chưa kịp dứt, bỗng nghe một tiếng “roạt”, rèm trướng bị người kéo phựt đi, một đại hán xông tới. Ra là Hứa Chử! Hắn chẳng nói chẳng rằng đẩy tên đầu bếp ra, đầu bếp đứng không vững, cả bát canh hắt lên người Tào Tháo, canh nóng khiến Tư không đại nhân kêu như cháy nhà, hai vị phu nhân sợ chết khiếp tránh ra đằng sau.
— Hứa Chử! - Tào Tháo lấy tay vuốt mặt, - Ngươi muốn tạo phản chăng?
— Đã phản rồi! - Hứa Chử đạp đổ bàn ăn, nắm tay áo Tào Tháo kéo ra ngoài, - Chúa công mau chạy đi! Trương Tú làm phản, đã đánh giết đến cửa doanh rồi.
— Hả?! - Đầu óc Tào Tháo chợt ù đi, bốn phía tiếng hò hét chém giết vọng tới.
Hứa Chử kéo Tào Tháo ra cửa trướng, khắp doanh trại hỗn loạn tứ tung, mấy tên lính nãy còn đang nấu cơm đã vứt hết nồi niêu bát đĩa hoảng hốt đi tìm khí giới.
Sự nhẫn nhịn của Trương Tú đã lên đến cực điểm. Bè cánh Tào Tháo từ khi đến Uyển Thành đến giờ, trên yến tiệc đã diễu võ dương oai, lại dùng vàng bạc lôi kéo bộ hạ Trương Tú, việc ấy đã làm Trương Tú vô cùng giận dữ. Trương Tú vốn cũng là hán tử máu nóng, tính như lửa đốt, động một tý là có thể giết người, nhưng thấy Giả Hủ nhiều lần giữ thể diện nên lại thôi. Trương Tú vốn cũng muốn thực bụng theo Tào Tháo, nhưng không ngờ Tào Tháo lại được đà lấn tới, ngay trong thời gian còn để tang đã nạp thím hắn làm thiếp, Trương Tú không để đâu cho hết giận, ban đầu vốn định cử binh một phen sống mái. Giả Hủ cũng thấy rằng phải nên dạy cho Tào Tháo một bài học, nhưng Giả Hủ vẫn khuyên Trương Tú không nên chỉ biết thể hiện cái vũ dũng của kẻ thất phu, nên ngầm hạ độc kế: Giả đò như lập trại bên bờ đông, lại đưa hết đồ dùng hằng ngày trong nhà Vương thị sang để Tào Tháo yên tâm, đổi lấy cơ hội cho binh mã được trang bị tinh nhuệ. Hai người kế hoạch định sẵn đâu đấy, đúng chính ngọ mượn tiếng là chuyển quân phòng bị, nhưng thực tế là đích thân chỉnh đốn binh mã để ra khỏi Uyển thành, khi đi qua Tào doanh liền bất ngờ tập kích.
Binh tướng Tào doanh đều nhận được lệnh của Tào Tháo, nghĩ rằng Trương Tú đang điều động quân như bình thường, không biết là sắp bị đánh giết tới cửa rồi. Cửa viên môn chưa kịp đóng, chòi canh, chòi bắn tên không có người, nhân mã Trương Tú chẳng mất chút sức lực nào đã đánh thẳng vào Tào doanh. Binh sĩ chưa ai kịp cầm khí giới, bởi không phải là lúc đánh trận nên cũng tùy tiện hơn, hơn nữa lại đang là lúc ăn cơm, nhìn thấy kẻ địch đánh đến ngay trước mặt đấy nhưng trở tay không kịp. Nhân mã của Trương Tú tả xung hữu đột liền mấy doanh trại, thấy người là giết, thấy xe là hất tung, không khác nào mãnh hổ giữa bầy dê, chỉ trong nháy mắt đã đánh giết đến đại trướng trung quân.
Tào Tháo mắt trân trân nhìn cảnh hỗn loạn, nhất thời đầu óc trống rỗng. Nhi tử là Tào Ngang hớt hải chạy đến:
— Phụ thân, cửa doanh chỉ có hơn trăm quân kỵ, e là giữ không nổi nữa, phụ thân mau chạy đi!
Lại thấy Điển Vi hai nách kẹp Tào Phi, Tào Chân chạy tới:
— Mau mở cửa trại phía sau qua sông, bờ đông vẫn còn trại của chúng ta, đến đó sẽ an toàn! - Nói đoạn đẩy hai đứa trẻ lên ngựa, phía sau Tào An Dân, Đoàn Chiêu, Nhậm Phúc cũng đang hoảng hốt, không kịp để ý gì nữa, cứ thế dắt ngựa đưa mấy đứa trẻ đi luôn.
Đến tận lúc này mà Tào Tháo vẫn không quên mỹ nhân, hô lớn:
— Bảo vệ hai vị phu nhân đi trước!
Trong lúc cấp bách chẳng phân biệt nổi nam nữ, Hứa Chử kéo hai phu nhân lôi đi xềnh xệch như kéo ngựa:
— Điển Vi, giao chúa công cho huynh đó! - Nói đoạn liền xốc hai phu nhân lên ngựa, dẫn mấy tên lính chạy đi.
— Chúa công, mau chạy đi! - Điển Vi không để Tào Tháo kịp nghĩ ngợi nhiều, dắt ngay chiến mã bạch hộc của Tào Tháo tới.
Thấy nhi tử và thê thiếp đã chạy được, Tào Tháo cũng yên tâm được phần nào. Như ý của Tào Tháo, vẫn muốn cố giữ lấy đại doanh đợi quân cứu viện từ bờ đông tới. Nhưng dòng suy nghĩ lại không chạy nhanh bằng diễn biến của sự việc, chỉ thấy trong doanh ồn ào huyên náo, rất nhiều quân lính tay không tấc sắt chạy trốn theo lối sau trại, Tào Ngang rút kiếm hò hét loạn xạ nhưng không tác dụng gì. Lúc này không ai còn để ý đến quân lệnh nữa, thoát thân là việc cấp bách hàng đầu!
Đương lúc hớt hải, lại thấy Tào Thuần, Vương Tất dẫn hơn hai chục quân kỵ chạy lại:
— Cửa trước thất thủ, địch nhân đã vào đến nơi rồi, chúa công mau chạy đi!
Lúc này không cho phép do dự nữa, mọi người tự đánh ngựa, bảo vệ cha con Tào Tháo chạy về phía cửa sau trại. Binh mã Trương Tú thế như chẻ tre, đi đến đâu giết đến đấy. Kẻ xách đao, kẻ xốc thương, chỗ nào đao thương đi tới là chỗ ấy bị san phẳng. Lại có mấy tên kỵ binh Tây Lương nhìn thấy bóng dáng bọn Tào Tháo từ xa, liền quất ngựa đuổi theo. Đám người này không hổ là quân tinh nhuệ của Tây Châu, vừa phi ngựa vừa lên cung lắp tên, cứ thế ngắm bắn. Từng loạt tên như mưa bay tới, năm ba lính kỵ đã rơi xuống ngựa, đám người Tào Tháo tránh phải né trái, nấp giữa lều bạt, xe lương, chỉ luồn qua mà đi, không thèm để ý bao nhiêu quân lính đã chạy loạn khắp nơi. Tất cả cứ thế chen lấn, xô đẩy nhau mà chạy, cuối cùng cũng ra đến cửa trại. Phía sau quân địch vẫn không nhường bước, nối nhau xông lên.
— Chúa công đi trước đi, để thuộc hạ đỡ trận! - Điển Vi hét lớn, đoạn quay ngang ngựa, lăm lăm múa đôi thiết kích trong tay.
Kỵ binh phía sau cũng đã đuổi tới, Điển Vi nhắm những tên kỵ binh gần nhất mà khoa đại kích xông tới ngay trước mặt, vì ngựa chạy quá nhanh nên không ghìm được, chỉ trong chớp mắt đám kỵ binh đó bị đánh cho tơi tả! Điển Vi khua tay, song kích đã sấn tới, liền năm sáu tên rớt xuống ngựa, nhưng nhiều tên liều mạng vẫn cứ xông vào.
Nhìn trước ngó sau nhưng cũng không thể bao quát hết được, Điển Vi cũng chẳng còn để ý nhiều nữa, đôi kích cứ giơ quét xuống là từng tên kỵ binh ngã ngựa, cứ ngã một tên là một loạt ngã theo xuống, chỉ trong chốc lát mà mấy chục kỵ binh Tây Lương người ngựa ngã nhào cả loạt, kêu thét thảm thiết, đứng dậy không nổi. Điển Vi đang lúc muốn kết liễu tính mạng bọn chúng, chợt lại nghe phía sau lưng có tiếng kêu thảm thiết. Vẫn còn hơn chục quân hổ báo kỵ chưa chạy, nên đám địch vừa chạy lướt qua thì đám hổ báo kỵ đã tàn đời rồi.
Điển Vi hét lớn:
— Ai không sợ chết theo ta giữ cửa trại, yểm hộ chúa công rút đi!
— Nguyện theo tướng quân để tận trung! - Mười mấy quân hổ báo kỵ của Tào quân không ai chạy nữa, thảy đều tràn tới giúp Điển Vi giết địch. Biết là ít khó địch lại nhiều, chỉ là để kéo dài thêm thời gian mà thôi. Cả bọn cùng liều chết, cứ thế dốc sức chém giết một hồi, cuối cùng cũng dần đẩy được đám kỵ binh Tây Lương.
Lại nghe tiếng chém giết vang trời, từng trại từng trại của Tào doanh bị kéo đổ, đại đội bộ binh của Trương Tú cũng đã đuổi theo sát tới. Mấy chục ngọn mâu dài dẫn hàng đầu vừa hét vừa đâm tới, chúng chẳng quan tâm là địch hay bạn, cứ nhè cổ ngựa mà đâm, cả người của Điển Vi, cả người của Trương Tú thảy đều người ngựa ngã nhào. Điển Vi không dám chậm trễ bật dậy như con cá chép, đôi kích trong tay quét một vòng. Roạt roạt, rắc rắc! Mười mấy ngọn trường mâu lần lượt gãy gọn. Điển Vi theo đà tiến lên hai bước, xốc tới đâm dạt cả đám, đôi đại kích trong tay khua loạn. Cặp đại kích này cả thảy tám chục cân, kích nhọn lưỡi bén, sắc đến nỗi sợi tóc rơi xuống cũng đứt làm đôi, vậy mà Điển Vi cầm đại kích như cầm món đồ chơi tả xung hữu đột, kẻ nào bị kích đâm trúng không chết cũng phơi bụng. Mỗi Lần Điển Vi khoa đôi kích một vòng hình bán nguyệt giữa đám quân rồi thu về là liền thấy gan ruột sổ ra từng tràng phơi đầy trước mặt.
Mười mấy tên lính liều chết gượng đứng dậy, nhất loạt xông lên phía trước, binh khí trong tay dài có ngắn có, bất kể là đang cầm thứ gì, cũng chẳng cần quan tâm kẻ địch trước mặt nhiều hay ít, chỉ biết đâm chém. Đám bộ binh, hễ giết một tên thì hòa, nhưng cứ giết được hai tên thì coi như đã thắng. Nhưng quân địch có giết chẳng qua cũng chỉ giết được một hàng, hàng thứ hai lại giẫm cả lên xác hàng thứ nhất mà xông đến, lại hàng chục ngọn giáo dài đâm tới. Điển Vi cứ thế vung đại kích mà đâm lên chém xuống, lại chặt đứt mười mấy ngọn giáo, đại kích theo người xoay thu về, lại mấy tên bị chém, đầu óc vọt ra, bảy tám tên gan ruột lại phơi bày.
Sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới, hàng thứ ba đã lại xông lên, Điển Vi vẫn chống đỡ theo cách cũ. Lần này bọn địch khôn ngoan hơn nhiều, hễ thấy trường mâu trong tay gãy liền vứt vội rồi bỏ chạy. Cứ thế đôi ba lần, địch nhân cũng dè chừng hơn, nhưng người đông thế mạnh, chúng vây thành hình quạt, mũi mâu cứ thế không nể nang gì lao tới đâm Điển Vi, chỉ cần hắn hơi lơ là một chút là địch nhân lập tức xông lên. Điển Vi cầm ngang ngọn kích từ từ lùi lại phía sau, lùi đến cửa trại rồi đứng yên đó, chỉ cần giữ chắc được cửa trại là sẽ kéo dài được thời gian rồi. Điển Vi chợt cảm thấy cánh tay trái đau nhói, hẳn đã bị đâm trúng rồi, Điển Vi đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, chỉ còn lại bốn tên lính phía mình cầm trường mâu, những tên cầm khí giới ngắn thảy đã chết. Năm người cầm chắc binh khí, sống chết chặn cửa giữ chân nhân mã Trương Tú không thể tiến lên được.
Địch nhân tập trung lại ùn ùn kéo đến mỗi lúc một đông, chỉ thấy những người là người, mấy chục tên cung thủ cũng chen lên phía trước, cung tên đã sẵn sàng chỉ chực bắn. Điển Vi thấy tình thế không ổn, không cần biết bọn chúng có bao nhiêu trường mâu xông tới, bắn bao nhiêu tên, liền hét lớn một tiếng rồi xông vào giữa đám địch chém giết điên cuồng, đầu người, tay chân, vũ khí bay khắp nơi, đám địch nhân bị Điển Vi đánh dạt ra một khoảng trống, vừa đánh vừa lùi. Người Điển Vi cũng đã bị đâm mấy chỗ, khải giáp tơi tả, mảnh giáp đâm cả vào da thịt, vai lại bị trúng một mũi tên, hơi thở đã gấp gáp không đều nữa, khắp người máu me bê bết. Điển Vi quay đầu lại nhìn, cả bốn người đều đã bị trúng vô số mũi tên trông như con nhím cả rồi.
Địch nhân cũng không dám tiến lên nữa, đến cả cung thủ cũng không dám bắn, chỉ sợ hãi trừng trừng nhìn con quái vật máu me loang lổ đang chắn trước cửa trại. Máu chảy như suối, mắt Điển Vi đã bắt đầu dại đi, đôi đại kích trong tay như sắp không nâng nổi nữa rồi.
— Điển Vi hôm nay chết rồi! - Hắn kêu lớn một tiếng, rồi bất ngờ dốc toàn bộ tàn lực ném thẳng đôi đại kích vào đám địch, đôi kích nặng tám chục cân khiến cả đám người đổ rạp. Điển Vi thừa thế xông vào, hai tay chộp lấy hai tên địch, hai tên địch bị kẹp kêu la thảm thiết miệng phun máu tươi. Điển Vi đứng yên không nhúc nhích, hắn lại nhấc bổng hai cái xác ném thẳng vào đám quân địch, người nặng hơn kích, có hai tên tránh không kịp, đầu người chết đập vào đầu người sống, máu tươi vọt ra một đường đỏ lòm. Địch nhân thấy thế lại xốc mâu xông tới, trong tay Điển Vi đã không còn tấc sắt, liền bị hai mâu đâm trúng bụng, Vi lại cầm hai cây mâu cố sức rút ra, bao nhiêu gan ruột sổ cả ra ngoài, hai tên lính vừa đâm Điển Vi sợ chết khiếp quên cả buông tay khỏi cán, liền bị Điển Vi nhấc bổng lên. Điển Vi hô lớn, cả người lẫn mâu quăng hai tên lính vào đám quân địch. Lại có hai tên lính khác không sợ chết cầm mâu xông lên đâm Điển Vi, lần này là đâm vào chính giữa ngực! Điển Vi cúi người xuống hai tay cố lấy hết sức bẻ gãy hai ngọn mâu làm đôi, tiến lên một bước đâm vào cổ hai tên lính.
Thấy hai tên lính đang sống sờ sờ bị Điển Vi đâm cho mặt xanh nanh vàng, tay chân rụng rời, miệng sùi bọt mép, đám quân lính sợ hãi thối lui không dám nhìn tiếp. Điển Vi buông tay thở gấp, hai tử thi rơi xuống, Điển Vi cũng lảo đảo quỵ xuống trước cửa trại.
Không tên nào dám tiến lên, trước mặt Điển Vi trong vòng hơn một trượng không có tên nào sống sót. Trên người Điển Vi bị đâm hơn chục nhát, vai vẫn còn găm mấy mũi tên, ruột sổ ra lê thê trên mặt đất, trên ngực còn găm hai mũi mâu gãy, tay trái muốn vịn cổng nhưng chỉ còn huơ huơ khoảng trống mà thôi, hai mắt đỏ ngầu vằn đầy tia máu ngửa mặt lên trời rồi cả người Điển Vi đổ vật xuống, bất động. Tiếc thay, mãnh tướng một đời Điển Vi phải táng mạng nơi Uyển Thành!
Tận mắt chứng kiến Điển Vi đã chết, nhưng đám lính vẫn sợ hãi nhìn nhau, không ai bảo ai, thảy đều không dám tiến lên phía trước. Cứ như thế một hồi lâu, chợt nghe có tiếng đạc ngựa vọng lại. Bộ tướng Trương Tiên đến nơi. Trương Tiên vừa đánh giết liền mấy trại, nhưng đánh đến đây lại thấy quân sĩ đứng im bất động, lửa giận bốc lên liền mắng lớn:
— Khốn kiếp! Còn ngây ra đó làm gì? Mau xông lên truy kích Tào Tháo!
Nghe Trương Tiên nhắc nhở, đám lính như sực tỉnh lấy hết can đảm tràn qua cửa trại, nhưng cũng chỉ dám đi vòng, giẫm lên những xác chết xung quanh Điển Vi mà đi qua, như chỉ sợ con quái vật đột nhiên bật dậy sống lại vậy.
May nhờ Điển Vi liều chết yểm hộ, Tào Tháo mới thoát khỏi truy binh, bọn Tào Thuần, Vương Tất, Tào Ngang bảo vệ cũng vất vả thoát khỏi doanh trại, chạy thục mạng đến bờ sông Dục Thủy, nhưng cầu phao đã bị quân binh khi lập trại chặt đứt từ lâu, đành phải tim đập chân run bì bõm lội sang bờ đông, Hứa Chử kéo ngựa dắt hai vị phu nhân cũng đi trong đám đó. Tào Tháo đã vững dạ hơn, nhưng còn chưa kịp thở, tiếng hò hét chém giết từ mé bắc đã vọng lại!
Vốn là Giả Hủ đã tính toán kỹ càng đâu đấy, liệu rằng Tào Tháo tất sẽ thoát ra từ lối sau doanh trại, chiến sự một khi nổ ra, Trương Tú sẽ dẫn năm trăm cung thủ từ mặt bắc vòng qua mấy doanh mà đuổi tới bờ sông Dục Thủy. Trong lúc Trương Tú đánh giết đến thì Tào Tháo sẽ chạy ra tới nơi, đã tiếp xúc với nhau cũng ngần ấy ngày rồi, hai người dù có đứng cách xa mấy cũng nhận được ra nhau.
Trương Tú mừng rỡ hét lên:
— Mau mau bắn tên! Nhắm tên cưỡi ngựa trắng mà bắn!
Tào Tháo thấy tình thế không ổn vội dẫn người lao xuống dưới sông. Tên bắn như mưa bay tới, đám quân mang khiên đứng chắn thành bức tường người yểm hộ cho Tào Tháo phía sau. Ùm ùm mấy tiếng vang lên, năm sáu tên đã rơi xuống sông. Tào Tháo tuy không bị thương nhưng con bạch hộc mã đã trúng ba mũi tên, một mũi trúng ngay vào mắt, con bạch hộc lồng lên hất Tào Tháo ngã rơi xuống ngựa.
Thấy loạt tên thứ hai đã lại tới, Tào Tháo như có linh tính mách bảo, vội lao mình xuống sông nấp dưới bụng con bạch hộc. Bên tai Tào Tháo lúc ấy chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng phập phập, cảm thấy con bạch hộc như đè nặng xuống, có lẽ nó đã chết, Tào Tháo vội gạt bùn rẽ nước chui ra. Bấy giờ ngựa cũng không còn nữa, đợt tên thứ ba lại sắp bay tới, Tào Tháo tự nhủ phen này chắc chết.
Đột nhiên, một cánh tay đầy máu giơ ra chộp lấy Tào Tháo. Ra là nhi tử của Tào Tháo, Tào Ngang!
— Mau mau lên ngựa! - Tào Ngang không nói đến câu thứ hai đã đẩy Tào Tháo lên lưng con ngựa hoàng phiêu, quất mạnh vào mông ngựa một roi để ngựa lao đi.
Tào Tháo chẳng còn để ý gì được nữa, cứ ôm chặt cổ ngựa mà chạy về phía trước. Tháo cảm giác như có mũi tên đang lao tới, rồi chợt thấy cánh tay trái đau nhói, thì ra đã trúng tên rồi, vẫn may là loạt tên này đã bay qua hết. Lúc này bờ bên kia đã bắt đầu huyên náo, thấy nhân mã của mình đã tới, bọn Hạ Hầu Uyên, Quách Gia, Chu Linh đều ở đó, viên đại tướng dẫn đầu chính là Nhạc Tiến, Vương Tất, Tào Thuần cũng đã lên bờ, mọi người đều cao giọng hô lớn:
— Chúa công, mau! Mau!
Sắp được cứu rồi, Tào Tháo vội ngồi thẳng dậy đánh ngựa, bất giác nhìn xuống thất kinh. Con ngựa mà Tháo cưỡi là tuyệt ảnh mã của Tào Ngang đây mà! Con trai ta đã nhường ngựa cho ta cưỡi!
Tào Tháo vắt mảnh dây cương, quay đầu nhìn lại phía sau. Tào Ngang đã bị loạn tên bắn chi chít thân mình, đang dần dần ngã xuống nước.
— Chúa công, khốn kiếp, mau qua đây đi! - Nhạc Tiến nóng vội lỗ mãng chửi đổng cả lên.
Lại thấy nhân mã của Trương Tú đuổi đến sát bờ sông chuẩn bị bắn tên, Tào Tháo muốn khóc cũng không khóc nổi, chỉ biết ra sức thúc ngựa nhảy vọt lên bờ len vào trong đám quân cứu viện.
Trương Tú bên bờ tây nhìn thấy rõ mồn một, nhưng muốn qua sông cũng không kịp nữa rồi, hận không biết làm sao được, ngửa mặt lên trời mà hô lớn:
— Trời xanh sao nỡ ghét ta! Sao lại bảo vệ cho tên gian tặc này!
Phía bờ bên kia doanh trại quân Tào đã tập trung trở lại, Trương Tú cũng không thể đuổi theo nữa, liền dặn dò bộ hạ tiếp túc bắn tên, giết chết hết quân lính của Tào Tháo còn chưa kịp qua sông, còn mình ngồi ngay ngắn trên ngựa đảo mắt bốn phía rồi nhìn bờ tây còn đang hỗn loạn. Chợt thấy mé nam có chiến kỵ từ xa đang chạy, trên lưng có hai đứa trẻ, theo sau lại có ba viên tướng dẫn mười mấy binh đinh trước sau hộ vệ chạy về phía bờ sông.
Bọn Tào An Dân, Đoàn Chiêu, Nhậm Phúc đang bảo vệ cho Tào Phi, Tào Chân tháo chạy. Nhưng trong lúc vội vã đã không thể tìm được ngựa của mình, hai đứa trẻ mới hơn mười tuổi, không khống chế nổi con ngựa cao lớn. Đám người này lật đật chạy theo không thể nhanh hơn được, may là Tào An Dân đầu óc nhanh nhẹn, bất ngờ chạy ra từ phía cửa nam, loanh quanh vài vòng lại chạy xa được chiến địa.
Mấy người vốn cho rằng không có ai chú ý tới, thấy thảy đều đã đến bên sông, bỗng nghe sau lưng tiếng vó ngựa vọng tới, quay đầu nhìn lại, té ra Trương Tú đã đến! Trương Tú cưỡi ngựa trắng mang thương bạc, đầu đội khăn tang trắng trông vô cùng bắt mắt, nhưng Tú chỉ một mình một ngựa, đội quân đi theo đã bị rớt lại rất xa.
Tào An Dân thoáng nảy ý nghĩ:
— Hắn chỉ có một mình, hay chúng ta giết quách tên này đi!
— Được, giết được hắn sẽ chuyển bại thành thắng! - Đoàn Chiêu hưởng ứng, đoạn hô mười mấy tên binh đinh dừng bước, ai nấy lăm lăm khí giới chực muốn ăn tươi nuốt sống Trương Tú.
Nhưng chớp mắt đã thấy Trương Tú chạy đến trước mặt, Trương Tú không nói câu nào, thương trong tay chỉ rung lên đã thấy đâm tới trước mặt, Đoàn Chiêu thấy thế chỉ kịp ngây ra nhìn, cảm thấy trước mắt cứ như có sáu mũi thương đâm tới! Cả bọn hối hận cũng không kịp nữa rồi, ai nấy cầm khí giới mà xông lên. Chỉ thấy tai ong ong mà không hiểu chuyện gì xảy ra, năm sáu tên lính đã táng mạng ngay tại trận, Đoàn Chiêu bắp vế cũng bị trúng một thương, trong khi Trương Tú không hề sứt mảy may da thịt. Đám lính còn lại bấy giờ mới biết thế nào là lợi hại, sợ hãi chạy tản ra bốn phía. Trương Tú cũng chẳng thèm giết Đoàn Chiêu, thúc ngựa sấn tới đuổi theo mấy đứa trẻ.
Tào An Dân thấy chỉ còn lại mình và Nhậm Phúc bảo vệ mấy đứa trẻ, liền vội dừng bước rút kiếm ra, đột ngột quay người định đâm lại, nhưng thương của Trương Tú đã tới nơi. Thương nhọn đâm trúng yết hầu Tào An Dân, Tào An Dân hai mắt trợn ngược, miệng phún máu tươi.
— An Dân ca ca... Hu hu... - Tào Phi, Tào Chân sợ hãi khóc thét, Nhậm Phúc không dám đối địch, dắt ngựa chạy thục mạng về trước. Dĩ nhiên Trương Tú đuổi kịp, đương khi xốc thương định đâm tới, chỉ cần một thương này giáng xuống, hai đứa trẻ lập tức sẽ yểu mạng ngay tại đây.
— Dừng tay! - Bỗng nhiên có kỵ mã đuổi gấp tới, người trên ngựa vươn tay ra nắm chặt lấy cây thương của Trương Tú. Hóa ra là Giả Hủ.
Trương Tú giật mình, lập tức kêu lớn:
— Giả thúc phụ buông tay!
— Không được giết!
— Nhất định phải giết!
— Không được giết... Không được giết... - Giả Hủ sức không mạnh bằng Trương Tú, nên cố gồng mình đoạt lấy cây thương, hai bên giằng co liền bị Trương Tú xô ngã xuống ngựa.
Trương Tú vừa thấy Giả Hủ ngã ngựa thi sợ chết khiếp liền vội nhảy xuống ngựa. Cơ hội đã bị bỏ lỡ, Nhậm Phúc nhanh chân kéo hai đứa trẻ chạy tiếp, Đoàn Chiêu cũng cầm chắc tay đao tập tểnh mà theo, chủ tớ bốn người lật đật dìu nhau mà đi.
— Hầy... - Trương Tú thở dài một tiếng, dìu Giả Hủ dậy, - Hà cớ gì để cho tên tiểu súc sinh ấy chạy thoát!
Giả Hủ không bị thương, chỉ phủi phủi đất trên người đứng dậy chậm rãi mà rằng:
— Nếu Tào Tháo không trốn chạy, thì tướng quân giết mấy đứa con cũng không hại gì. Nhưng giờ hắn chạy rồi, tướng quân lại bắn loạn tên giết chết Tào Ngang, không thể lại tiếp tục hại thêm cốt nhục của hắn nữa.
— Làm thế thì còn đạo lý gì nữa! - Trương Tú hậm hực, - Thúc phụ ta thi thể còn chưa lạnh, tang kỵ còn chưa hết, giặc Tào đã cưỡng bức thím ta mà nạp thiếp, việc này truyền ra ngoài, thân là đại trượng phu còn có mặt mũi nào đứng trên thế gian nữa? Sao có thể chịu được nỗi nhục này!
— Tướng quân à, ngài sống nhờ đất Uyển Thành, nay quận Nam Dương lại bị mất đi một nửa, nên nhất thiết không được gây thù kết oán với Tào Tháo thêm nữa.
— Đã giết một con trai của hắn, việc này còn chưa đủ thành tử thù của hắn sao?
— Tử Ngang miễn cưỡng có thể tính là bộ tướng, nếu là thảm sát trẻ nhỏ lại khác hoàn toàn. Nếu không phải lần này Tào Tháo làm việc sơ suất, ta quyết không đưa ra kế này! - Giả Hủ vuốt râu trầm ngâm, - Tướng quân chưa phải là tài năng tuyệt thế, đương lúc loạn chiến này, tuyệt đối không thể tự chặn đường rút, chặn mất đường lui là đẩy mình vào chỗ chết đó!
Trương Tú tay buông nắm đấm:
— Thôi được! Đã giết nhiều nhân mã của hắn, cũng coi như ta ác khí ác khẩu rồi. Tiếp theo nên làm thế nào?
— Người của ta đã loạn rồi, mau tụ tập lại đi. Tướng quân quay về xử lý số binh lính còn lại ở Uyển Thành, lệnh cho Trương Tiên truy kích Tào Tháo. Ta phải rời xuống phía nam đi gặp Lưu Biểu. Trận này chúng ta đánh thắng, liên hợp hai nhà từ đây có hy vọng. Binh mã Tào Tháo tuy mạnh, nếu chúng ta có thêm Lưu Biểu trợ giúp, cũng đủ để cùng hắn tiến thoái chờ thời trong vòng mấy năm.
— Được! Lưu Cảnh Thăng cũng được xem là hòa nhã, thân thiết, nếu kết giao với hắn, cũng hơn mấy kết giao với tên Tào Tháo vô lại này! - Nói xong thì Trương Tú đã lên ngựa.
— Tướng quân sai rồi! - Giả Hủ lên ngựa, lại liếc mắt nhìn sang bờ bên kia thấy quân Tào rút nhanh như thủy triều, mới chậm rãi nói rằng, - Trên đời này không có ai mãi mãi là bằng hữu... Nhưng cũng không có người nào mãi mãi là kẻ địch.
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 4 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 4 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 4