Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 20
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
ã Bố giết Đổng Trác
Cái chết của Đổng Trác
Tây kinh Trường An vốn tráng lệ hơn nhiều Đông đô Lạc Dương, thành cao ba trượng năm thước, diện tích chín trăm bảy mươi ba khoảnh(*). Trong thành nội hầu như không có bách tính sinh sống, chỉ có năm tòa cung điện to lớn: Vị Ương cung, Trường Lạc cung, Minh Quang cung, Bắc cung, Quế cung, và bên cạnh thành còn một tòa nữa là Kiến Chương cung. Toàn bộ khu Kinh Triệu còn hơn một trăm năm mươi cung điện lớn nhỏ như: Cam Tuyền cung, Hồng Nhai cung, Vọng Di cung, Thừa Quang cung, Trừ Nguyên cung...
Tiếc là cả quần thể kiến trúc lớn như vậy, giờ đây đã bị tàn phá chẳng còn gì.
Năm xưa quân Lục Lâm đánh phá thành Trường An, đốt Vị Ương cung, tân triều hoàng đế Vương Mãng phải bỏ mạng ở Tiệm Đài. Canh Thủy đế Lưu Huyền buông thả dâm dật không lo chính sự, mặc bọn gian thần Vương Khuông,(*) Trương Ngang làm việc rối loạn, cuối cùng dẫn đến quân Xích My cướp đoạt Quan Trung. Thống soái Xích My là Phàn Sùng chỉ một mồi lửa đã đốt rụi Trường An, đào xới lăng mộ đế vương, trộm cắp bảo vật đưa sang phía tây, rồi bị Ngôi Hiêu đang làm bá chủ ở Ung, Lương đánh bật trở lại.
Từ đó Xích My và Lục Lâm giao chiến qua lại, đánh nhau nhiều trận ở Tam Phụ, khiến đất Quan Trung vốn đẹp đẽ gấm hoa đã bị họa hại đến độ dân sinh điêu đứng, quang cảnh hoang tàn, tất cả lâu đài điện vũ đều biến thành gỗ mục ngói tan, tận đến khi Quang Vũ đế Lưu Tú tiêu diệt bọn chúng. Nhưng do bị phá hoại toàn bộ, bách tính khốn khổ, Lưu Tú không đủ sức xây lại Tây kinh Trường An, mới dựng kinh đô mới ở Lạc Dương, Hà Nam.
Nhưng sau khi đại Hán truyền được mười hai đời vua ở Hà Nam, nghịch thần Đổng Trác lại thiêu trụi Lạc Dương, sảnh thự của triều đình lại hấp tấp chuyển về Trường An. Tuy thiên tử và các đại thần đều đến, nhưng các cung điện ở Tây kinh quá nửa vẫn hoang tàn như cũ, tiểu hoàng đế Lưu Hiệp chỉ còn cách tạm trú trong Vị Ương cung mới vừa được sửa lại.
Tương truyền Vị Ương cung do khai quốc Thừa tướng Tiêu Hà xây dựng, Hán Cao tổ Lưu Bang đắc thắng quay về, thấy Vị Ương cung nguy nga hoa lệ, chẳng kém gì Hàm Dương cung nhà Tần, lập tức đại nộ, quát hỏi:
— Thiên hạ cỏn con, khốn khổ mấy năm, thành bại chưa rõ, sao lại xây dựng cung thất quá độ như vậy?
Tiêu Hà đâu phải tầm thường, lập tức ứng đối:
— Không làm tráng lệ, sẽ chẳng thể tỏ hết oai phong, vả chăng cũng chẳng để lại được gì cho hậu thế.
Nhưng cung Vị Ương mà Tiêu Hà nói là “để lại hậu thế” ấy, nay trông mới nực cười làm sao. Đổng Trác đem gỗ ở Lũng Hữu chống đỡ những điện đường đang nghiêng ngả, dỡ hành cung ở Đỗ Lăng của Vũ đế Lưu Triệt để lấy gạch ngói tu bổ mái điện, tường cung ở Trường An. Từ xa trông lại thấy chỗ mới chỗ cũ chỗ lành chỗ vỡ, chẳng khác nào chiếc áo rách được vá những miếng vải gấm thật đẹp.
Kỳ thực không phải không đủ tài lực để tu sửa hoàng cung, đồ châu báu từ Lạc Dương mang đến chất đống như núi, nhưng tất cả đều rơi vào tay Đổng Trác. Hắn bắt bách tính xây cho hắn một tòa thành ở My huyện, ngang nhiên gọi đó là “lũy Vạn Tuế”, tường cao bảy trượng, bên trong xếp đặt chỗ ở cho gia quyến cùng của cải và gái đẹp cướp được từ Lạc Dương, chỉ riêng lương thực cất trữ cũng đủ ăn trong ba mươi năm!
Trong triều hắn tự nhận chức Thái sư, xưng là “thượng phụ”, ra ngoài thì ngồi xe lọng xanh hoa vàng của hoàng đế, luôn có Lã Bố dẫn thân binh bảo vệ bên cạnh. Đệ đệ của hắn là Đổng Mân được nhận mệnh làm Tả tướng quân, phong tước Hộ hầu. Điệt tử của hắn là Đổng Huỳnh một mình kiêm lãnh hai chức quan trọng là Thị trung và Trung quân hiệu úy. Tôn nữ Đổng Bạch còn chưa tới tuổi cập kê đã được phong làm Vị Dương quân. Đứa con út còn đang phải ẵm cũng được phong hầu. Hắn đem tội danh hại chết Thái úy Trương Ôn - người từng dẹp yên Khương loạn năm xưa - vô căn vô cứ, để bỏ ngục và hại chết danh thần Tuân Sảng và Hà Ngung, bắt Thôi Liệt - vì có con theo Viên Thiệu khởi binh - gông cùm nhốt vào thiên lao, bắt vợ góa của danh tướng Hoàng Phủ Quy ở Lương Châu trói vào dưới bánh xe rồi dùng gậy đánh đến chết... Tây đô Trường An của đại Hán đã trở thành nhà tù của Đổng Trác, hoàng đế và bá quan đều bị giam cầm trong tòa thành đổ nát ấy.
Ngày Đinh Tỵ tháng Tư năm Sơ Bình thứ ba (năm 192), buổi triều hội hôm ấy không giống mọi ngày. Bởi mấy ngày trước, tiểu hoàng đế mười hai tuổi Lưu Hiệp bị nhiễm phong hàn, hôm nay mới vừa hơi khỏe lại, cho nên đặc ý chiêu tập triều hội, để quần thần lên điện chúc mừng.
Thái úy Mã Mật Đê, Tư đồ Vương Doãn, Tư không Thuần Vu Gia dẫn đầu văn võ bá quan xếp hàng trước điện, hoàng môn thị lang đã đỡ tiểu hoàng đế lên sập rồng, nhưng mọi người vẫn không thốt ra lời nào. Bởi ai cũng biết nhân vật thực sự cần phải chờ là Đổng Trác. Triều hội mà không có hắn thì coi như chẳng có ý nghĩa gì. Có không ít quan viên đã bắt đầu run sợ, thầm xét lại những điều mình làm gần đây, đoán già đoán non xem mình liệu có là đối tượng tiếp theo bị Đổng Trác hành hạ không. Tiền điện của Vị Ương cung im lặng rợn người, chỉ có tiếng gió nhẹ vi vu cuốn đám bụi đất, thổi qua đai áo của các đại thần...
Đúng lúc ấy, chợt nghe có tiếng xe ngựa ầm ầm vọng lại phá tan bầu không khí yên lặng, Thái sư Đổng Trác đã đến.
Xe ngựa mà Đổng Trác ngồi không khác gì xe của thiên tử, có tứ mã kéo, lọng xanh hoa vàng, cờ phướn trang hoàng, người ta gọi là “xe can ma”. Hắn ngồi trên cỗ xe ngựa xa hoa ấy từ sào huyệt My Ổ đi đến, suốt dọc đường đều có quân lính dẹp đường, tả kỵ hữu bộ hộ tống xung quanh. Nghĩa tử Lã Bố dẫn theo thân tùy bảo vệ trước sau. Bá quan thấy Đổng Trác đến, theo quy định cũ đều quỳ cả xuống, ai nấy tay đều cạy khe gạch để bớt lo sợ. Nhưng, một tràng tiếng huyên náo khác thường bỗng cắt đứt suy tư của mọi người.
Hóa ra khi xe mới vào cửa ngách phía bắc, Đổng Trác vẫn đang trên xe tác oai tác phúc, bất ngờ có tên lính canh cửa giơ cao cây họa kích đâm thẳng vào hắn!
Đổng Trác không hổ là kẻ võ biền kinh qua nhiều chiến trận, thấp thoáng thấy mũi kích lao về phía mình, biết là có biến, hắn vội ưỡn bụng ngửa mặt ra sau. Cây đại kích đâm lên trên không, lập tức kéo ấn xuống dưới, chọc thẳng vào ngực Đổng Trác.
Đổng Trác giết người vô số, tất nhiên biết phải luôn luôn đề phòng, bên trong triều phục của hắn bao giờ cũng mặc thêm một lần áo giáp sắt dày, mũi kích ấy đâm không được, nhưng ngạnh kích chĩa ra đã làm tay trái hắn bị thương. Đổng Trác kinh hãi mũ mạo rơi mất, trông thấy mũi kích thứ hai đâm tiếp tới, trong khi ngồi trên xe căn bản không biết trốn vào đâu, nên chẳng quan tâm gì đến thể diện xấu đẹp nữa, cả thân hình to béo lăn lông lốc từ bên phải xe xuống đất.
Khoảnh khắc Đổng Trác lăn từ trên xe xuống, trong đầu còn chưa biết sợ, hắn cho rằng đó chẳng qua chỉ là tên tiểu binh có oán hận gì với mình. Có thể mình đã giết phụ mẫu, hay cướp thê nhi của hắn, giết người đốt nhà đã nhiều, hơn nữa đó cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Hắn bám vào bánh xe đứng dựng, nghĩ rằng lúc này tên thích khách kia có lẽ đã bị đám thị vệ bên mình phanh thây rồi. Nào ngờ mấy tên hộ vệ chẳng tên nào động thủ. Quay lại nhìn chỗ cửa ngách, mười mấy tên thị vệ giữ cửa nhất tề vung kích chặn hết bộ hạ của mình ở phía ngoài. Kẻ cầm kích hành thích kia hai mắt nhìn chằm chằm Đổng Trác, tuy đã hóa trang thành thị vệ canh cửa, nhưng Đổng Trác vẫn nhận ra, đó là Kỵ Đô úy Lý Túc.
Đường đường một Kỵ Đô úy lại cải trang thành binh đinh mai phục ở cửa ngách, chuyện không còn là đơn giản nữa. Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Đổng Trác, hắn quay mình hô to:
— Phụng Tiên con, mau cứu ta!
Lúc ấy Lã Bố đã lẳng lặng đứng sau lưng hắn, kim giáp khôi bào, ăn mặc uy nghi, tay phải nắm cây phương thiên họa kích sắc lạnh lấp lóa, trên tay trái không biết từ lúc nào đã có bản chiếu thư. Đôi mắt đen ánh lúc này đang đằng đằng sát khí, cười nhạt bảo:
— Phụng chiếu thư của hoàng đế, thảo phạt tặc thần!
Đổng Trác còn chưa rõ chuyện gì, đã thấy cổ lạnh buốt, cây phương thiên họa kích đã cắm vào giữa yết hầu. Bộ mặt hung ác của Đổng Trác càng trở nên dữ dằn, những thớ thịt trên mặt không ngừng giật giật, bộ râu đốm bạc đã bị máu nhuộm đỏ, hai con ngươi trợn tròn như muốn bắn ra ngoài. Khoảnh khắc mũi kích rút ra, thân hình to béo của Đổng Trác quay tròn một vòng, ánh mắt như muốn cố nhìn một lượt kẻ thù xung quanh, tia máu phun ra từ cổ họng theo đó vẽ thành một vòng tròn. Hắn ngửa mặt lên trời, bụng to mang theo dục vọng không bao giờ lấp đầy vươn lên, rồi đổ sập xuống vũng máu, mà hai con mắt đầy vằn máu đỏ vẫn trợn tròn kinh ngạc nhìn lên bầu không...
— Thái sư! - Thân tín của Đổng Trác là chủ bạ Điền Nghi, lập tức lao đến bên thi thể hắn.
— Ngươi lui ra! - Lý Túc co chân đá văng thân hình gầy yếu của Điền Nghi, rồi vung kiếm chém bay cái đầu béo núc của Đổng Trác.
Điền Nghi chịu ơn sâu của Đổng Trác, lúc này không nén nổi giận, cũng chẳng bận tâm đến sống chết, chỉ tay thẳng mặt Lã Bố mắng:
— Tên chó chết dám to gan làm vậy! Vong ân bội nghĩa! Ngươi là tên vô sỉ tiểu...
Phập! Chưa đợi mắng chửi xong, cây phương thiên họa kích của Lã Bố đã cắm thẳng ngực Điền Nghi. Cánh tay Lã Bố vừa lên gân, chẳng tốn chút sức lực nào đã nhấc bổng xác Điền Nghi lên, lấy đà vứt thẳng ra ngoài cửa ngách:
— Kẻ nào bảo vệ Đổng Trác sẽ có kết cục này!
Một thi thể còn đang phun máu đỏ tươi quăng ngay ra giữa đám đông, khiến đám thân tùy của Đổng Trác còn đang cố tìm cách xông vào lập tức bỏ chạy tán loạn, ai nấy chẳng biết phải làm gì chỉ trân mắt đứng nhìn sự biến kinh hãi vừa xảy ra. Lý Túc nghển cao đầu quát bảo:
— Phụng chiếu diệt nghịch tặc, những người khác đều tha!
Có tiếng ồn ào rối loạn... các võ sĩ đều ném binh khí quỳ xuống xin tha mạng, cuộc hành thích đã thành công viên mãn.
Các quan viên đang quỳ trên thềm điện dường không dám tin vào mắt mình, có nằm mơ họ cũng không dám mơ đến sự việc vừa xảy ra. Yên lặng hồi lâu, có một người đứng lên kêu to:
— Lão tặc Đổng Trác chết rồi! Đại Hán ta được cứu rồi!
Oa... Tất cả đại thần đều vui sướng nhảy dựng lên, lúc này chẳng còn ai để tâm đến sự uy nghi chốn cung đình, quăng cả hốt đang cầm trong tay lên trời, đến triều phục cũng giật phăng, ôm nhau khóc lóc, vang khắp đại điện cung Vị Ương. Lã Bố giết được Đổng Trác, chí đắc ý mãn, vẻ mặt tươi cười, bước đi nhanh nhẹn, vừa tránh những cái hốt ngà đang từ trên không rơi xuống vừa tiến đến trước thềm điện, quỳ một bên gối, cất giọng nói lớn:
— Bẩm Vương công, ác bá đã trừ rồi!
Ba người bày mưu cho việc hành thích lần này là Tư đồ Vương Doãn, Tư lệ hiệu úy Hoàng Uyển, Bộc xạ Sĩ Tôn Thụy đã đứng trước điện.
Vương Doãn thở phào một hơi, trên khuôn mặt nghiêm trang vẫn không thấy vẻ gì nhẹ nhõm, chỉ nói:
— Kỵ Đô úy Lã Bố, ngươi giết giặc có công, triều đình tấn phong ngươi làm Phấn Vũ tướng quân, được ban phù tiết, nghi trượng như tam ty, gia phong tước Ôn hầu, từ nay về sau được cùng bàn chính sự với chúng ta!
Giây lát, Lã Bố kinh hãi ngây người. Hắn tuy đã đổi chủ hai lần, dồn hết tâm tư để leo lên chức cao, nhưng chưa từng nghĩ rằng, có ngày thăng lên vị trí được ban phù tiết. Lã Bố bị niềm hãnh diện bất ngờ ấy làm ngây người, dường đã quên hẳn đằng sau việc hành thích còn một động cơ đáng hổ thẹn, không dám nhìn ai.
Lã Bố là nghĩa tử của Đổng Trác, thành thử có thể tùy ý ra vào phủ đệ Đổng Trác, lâu ngày đã lôi kéo cả tiểu thiếp của Đổng Trác lên giường. Khoái cảm trộm tình và mối lo sợ Đổng Trác cùng thiêu đốt trong lòng, đã khiến Lã Bố ngày càng xa cách Đổng Trác. Tục ngữ có câu, “cờ bạc dễ trộm cắp, dâm dật dễ giết chóc”. Sự xa cách dần biến thành sợ hãi, sợ hãi lại thành ra phẫn hận.
Đổng Trác không hiểu vì sao Lã Bố ngày càng ngạo mạn với mình như thế? Tưởng rằng ban mấy mỹ nữ sẽ có thể yên lòng Lã Bố, nhưng Đổng Trác đã lầm khi cho rằng những biểu hiện ấy của Lã Bố là vì có công mà tự ngạo. Đổng Trác đang ở thế thượng phong, không thể cho phép kẻ nào dám ưỡn ngực trước mặt mình, nên đã đem thái độ nghiêm khắc mà đè nén khí thế của Lã Bố. Đổng Trác ngày càng nghiêm nghị hà khắc với Lã Bố, có bận còn định cầm kích ném hắn. Điều ấy càng làm tăng nỗi sợ hãi trong lòng Lã Bố. Đúng lúc ấy, Vương Doãn bỗng xuất hiện trước mặt Lã Bố với tư cách đồng hương Tịnh Châu, và một kế hoạch hành thích theo đó mà xuất hiện...
Sự việc tuy được thực hiện gọn gàng, nhưng Vương Doãn lại ban thưởng hậu hĩnh cho kẻ đã “giết cha” ấy, khiến Sĩ Tôn Thụy và Hoàng Uyển đều thấy ngạc nhiên. Nhưng họ không nói gì, bỏ mặc Lã Bố đang hoan hỉ đứng đó, rồi theo Vương Doãn vào điện chầu vua. Lúc này trong điện vô cùng náo nhiệt, các vị lão thần là Thái úy Mã Mật Đê, Tư không Thuần Vu Gia, Tả Trung lang tướng Sái Ung đều đến trước mặt vua chúc mừng. Vương Doãn vội quỳ xuống:
— Chúng thần vì giết tên nghịch thần, đã giả ngôn chúa thượng bị bệnh, làm mất nghĩa bề tôi, thực là tội lớn!
Trẻ nhỏ trải qua nhiều hoạn nạn sẽ trưởng thành sớm, lúc này Lưu Hiệp vẫn ngồi ngay ngắn chỉnh tề giữ vẻ tôn nghiêm của thiên tử. Điều đó thật không giống đứa trẻ mới mười hai tuổi. Lưu Hiệp chậm rãi giơ tay, nói câu vỗ về với giọng còn rất non nớt:
— Vương công có công, không có lỗi, bất tất phải đa lễ. Trẫm mệnh cho ngươi nắm toàn bộ sự vụ của Thượng thư, xử lý thế cục trước mắt. Công lao của các vị đại thần khác sau này sẽ lại bàn.
— Đa tạ bệ hạ.
Tư lệ hiệu úy Hoàng Uyển lại tâu:
— Thần xin tróc nã bọn đồng đảng của Đổng tặc để trị tội.
— Nay tên đầu sỏ đã trừ được, những người còn lại chước tình mà xét. Trẫm tuổi còn nhỏ, vẫn phải nhờ chư vị ái khanh cùng lo triều chính, ổn định đại cục... - Nói đến đó, Lưu Hiệp gãi gãi đầu, lộ rõ vẻ trẻ con, - Cứ vậy đi. Bãi triều. - Nói xong liền đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, để hoàng môn thị lang cúi đầu đỡ về hậu cung, lúc đi đến cửa hậu điện hoàng thượng liền tay vung vẩy nhảy chân sáo chạy đi.
Mấy vị lão thần cung tiễn hoàng thượng về cung, đợi ngài đi rồi, mới đỡ nhau đứng lên, vẻ tươi cười mừng rỡ vẫn còn mãi trên khuôn mặt. Trong mắt họ, hoàng đế tuy nhỏ, nhưng thông minh hơn người, chỉ cần Đổng Trác chết, có thể khôi phục lại sơn hà ngày trước. Chiếu thư của hoàng đế đã danh chính ngôn thuận truyền đạt đến Quan Đông, thiên hạ yên ổn lại rồi.
Bỗng Tả Trung lang tướng Sái Ung than một câu:
— Đổng Trác vốn có thể làm tướng giỏi, lưu lạc đến bước như ngày hôm nay, thực là đáng tiếc...
Câu ấy vừa thốt ra đã chuốc phải họa lớn. Ánh mắt sắc như dao của Vương Doãn quét đến. Năm xưa Sái Ung vì hoạn quan Vương Phủ hãm hại bị đày lên phía bắc, sau được đại xá, không muốn làm quan liền bỏ trốn về nhà. Sau khi Đổng Trác chuyên quyền, cố bắt ông về kinh làm quan. Sau khi Sái Ung về triều rất được Đổng Trác coi trọng, chỉ trong vòng ba ngày, thăng luôn ba chức ở tam đài, hiện làm quan tới Tả Trung lang tướng. Hôm nay, thấy Đổng Trác chỉ trong khoảnh khắc đã mất mạng, Sái Ung tuy ghét hắn làm vô số điều ác, nhưng vẫn nhớ sự trọng vọng của hắn, nên vô tình thốt ra một câu cảm thán.
Vừa dứt lời, ông lập tức nhận ra mình đã sai, vội cúi mình tạ tội:
— Hạ quan từng chịu ân huệ của Đổng Trác, do vậy vô ý than thở một câu.
— Vô ý? - Nét mặt cứng nhắc của Vương Doãn thoáng cử động, - Đổng Trác là đại tặc hại nước, mấy lần làm khuynh đảo Hán thất. Ông là bề tôi của vua, phải nên phẫn nộ, vậy mà lại nhớ ơn tri ngộ riêng, mà quên đại cục! Hôm nay giết kẻ có tội, ông lại còn thương xót hắn, há chẳng phải cùng là nghịch hay sao?
— Tại hạ không dám, xin Vương công minh xét! - Sái Ung biết mình đã làm to chuyện rồi, vội quỳ xuống dập đầu.
Vương Doãn không cho ông ta nói nhiều:
— Người đâu, nhốt ông ta vào thiên lao, hôm sau sẽ xử tử theo tội đồng đảng với Đổng Trác.
Các võ sĩ trong ngoài điện đã nhận mệnh thảo tặc cùng Vương Doãn, lúc này nghe thấy mệnh lệnh, lập tức túm lấy Sái Ung lôi đi.
Sái Ung vừa vùng vẫy, vừa kêu lên:
— Vương công khoan đã! Ung này nhận ân huệ của giặc có chết cũng không tiếc. Nhưng bộ sử ở Đông Quán chưa xong, xin được thích chữ vào mặt hay chặt chân cũng được, nhưng hãy để tại hạ hoàn thành bộ quốc sử báo đáp hoàng ân.
Sái Ung đang ở Đông Quán cùng bọn Mã Mật Đê viết tiếp bộ Đông Quán Hán kỷ. Lúc Đổng Trác đốt Lạc Dương rồi rời đô, Sái Ung đã phải nói hết lời với quân binh mới đem được những thư cảo chưa hoàn thành ở Đông Quán theo đi. Nay Vương Doãn muốn giết ông, điều ông tiếc nuối nhất chính là bộ quốc sử.
Vương Doãn coi như không nghe thấy, đứng yên như pho tượng bằng sắt, trông theo võ sĩ đang lôi Sái Ung đi, không nói thêm câu nào. Thái úy Mã Mật Đê tuổi cao nhất, thấy vậy là không công bằng, run run chòm râu bạc, khuyên can:
— Tử Sư, ông hà tất phải cực đoan như thế. Sái Bá Giai khoáng thế dật tài, biết nhiều chuyện nhà Hán, nên để ông ta làm tiếp bộ sử, thành bộ đại điển một đời. Huống hồ, ông ta nổi tiếng trung hiếu, chẳng qua chỉ phạm tội lỡ lời mà thôi. Giết ông ấy há chẳng phải mọi người sẽ mất niềm tin vào triều đình ư?
— Năm xưa Vũ đế không giết Tư Mã Thiên, khiến ông ta viết sách phỉ bang, lưu lại cho hậu thế. Huống hồ ngày nay quốc tộ đang suy, đỉnh vạc chưa vững, không thể để nịnh thần cầm bút ở bên ấu chúa. Đã vô ích cho thánh đức, lại thêm khiến chúng ta phải chịu chê bai. - Vương Doãn nói xong quay sang nhìn Mã Mật Đê.
Vị lão thần hơn bảy mươi tuổi chỉ biết chống gậy, thất vọng nhìn ông ta. Vương Doãn vội nhanh chân bước lại đỡ ông, than bảo:
— Mã công bớt giận, lão ngài hãy nghe câu này của ta. Đâu phải ta không biết Sái Bá Giai có tài hoa xuất chúng, hiếm có trên đời, nhưng phải hạ lệnh giết đi thực cũng là bất đắc dĩ.
— Sao mà bất đắc dĩ? - Mã Mật Đê giận dữ đẩy tay ông ta ra, - Lẽ nào ngài sợ ông ta nói xấu mình trong quốc sử ư?
— Ồ... Vương Doãn ta há lại sợ kẻ nói xấu? - Vương Doãn chắp tay nói, - Từ khi loạn lạc đến nay, nhân luân thay đổi, trung hiếu chẳng còn, tiết nghĩa ngay thẳng suy bại mà phù hoa nịnh bợ hưng thịnh. Sái Bá Giai trốn quan lánh đời, đó là vô tín; ra làm quan với Đổng Trác, đó là vô tiết, Trác chết lại than thở, đó là vô thức. Nay giết một Sái Ung để chỉnh lại phong khí của người đời, không thể cậy tài mà y phụ theo gian đảng, đó cũng là ý nắn cành cong cho thẳng vậy.
Tuy nghe lời giải thích của Vương Doãn, nhưng Mã Mật Đê vẫn than thở mãi không thôi, quay lưng chống gậy lộc cộc đi ra.
Lúc ấy, Lã Bố vui mừng chạy vào:
— Khải bẩm Vương công, Từ Vinh và Hồ Chẩn đến cửa khuyết đầu hàng.
— Tốt! - Vẻ mặt Vương Doãn khi ấy thoáng cười, - Chỉ cần bọn chúng không dẫn bộ quân làm loạn, cho phép hai kẻ đó được vào Trường An, quan chức tạm không thay đổi.
— Nhưng bộ quân của Phàn Trù thì chạy rồi. - Lã Bố lại nói thêm.
— Chạy rồi? - Cặp lông mày Vương Doãn nhướng lên, - Đám Lương Châu ấy theo đóm ăn tàn cũng coi như thôi, nhưng nay Đổng Trác đã chết mà bọn chúng còn muốn làm loạn nữa ư, thực là đáng chết!
Thuần Vu Gia đang đứng cạnh Vương Doãn, ông ta tuổi tác khá cao, tư cách lại tầm thường, vốn không xứng ở ngôi Tam công, chỉ vì là người Lương Châu nên được Đổng Trác đặt vào chức Tư không.
Hồi nãy chính mắt trông thấy Sái Ung bị lôi đi, nay lại thấy bọn họ câu nào cũng nói phải xử trí những tướng lĩnh cùng quê mình, Thuần Vu Gia sợ hãi vội tìm cách tránh đi, liền quay sang Vương Doãn vái bảo:
— Lão hủ được thấy Đổng Trác bị giết thật là thống khoái, nhưng tuổi cao sức yếu đã thấy mệt mỏi, xin cho được lui về nghỉ ngơi, công việc ở đây còn nhiều, xin nhờ Vương công vất vả xử lý.
— Thiên tử đã lui rồi, xin Thuần Vu công cứ tự nhiên. - Vương Doãn vô cùng khách khí với ông ta. Thuần Vu Gia như được tha tội, vội ra khỏi điện đi luôn.
Đợi ông ta đi khỏi, Vương Doãn nghiêm trang trở lại:
— Vấn đề của các bộ quân Lương Châu tạm không bàn nữa.
Lã Bố thấy Vương Doãn biến sắc, sợ ông tức giận sẽ khiến các bộ quân Lương Châu làm phản, vội kiến nghị:
— Vương công, nay ở Kinh Triệu, Hoằng Nông còn có các bộ quân của Ngưu Phụ, Trương Tế, Đổng Việt, chi bằng ta hãy xá miễn tội trạng để chúng yên lòng.
— Bọn chúng vốn vô tội, sao phải nói đến chuyện xá miễn? - Vương Doãn nói một câu khiến mọi người giật mình, - Bọn chúng vì nghe theo chủ nên vô tội. Nay nếu lại vì sự ác nghịch của chúng mà xá tội, ngược lại sẽ khiến bọn chúng sinh nghi, không phải là cách làm yên, đại để không cần nói đến câu xá tội!
Rốt cuộc ông ta cho là vô tội, hay muốn diệt trừ toàn bộ bọn chúng? Trong lòng Lã Bố chẳng sao hiểu nổi, liền hỏi dò:
— Nếu Lương Châu bộ tạo phản, nên xử lý thế nào?
— Chuyện ấy không khó, đến lúc đó bảo Từ Vinh, Hồ Chẩn dẫn quân đối địch, bảo đám người Lương Châu sẽ tự tàn sát lẫn nhau thôi. - Vương Doãn vuốt râu cười nhạt, - Kỳ thực cách tốt nhất là bảo bọn chúng giải tán binh mã, ai nấy hoàn hương. Chúng ta trước sẽ mời chư công ở Quan Đông về, sau đó mới xử trí bọn chúng.
Ngay cả Lã Bố - kẻ giết người không chớp mắt - cũng không ngăn được run sợ: “Vương Tử Sư tâm cơ thật tàn nhẫn!”
Sĩ Tôn Thụy cảm thấy những quyết định của Vương Doãn đều quá cực đoan, không để cho người khác đường lui nào, liền đứng bên cạnh góp lời:
— Người Lương Châu vốn ngại Viên thị, mà sợ Quan Đông. Nay một khi giải binh, tất ai nấy đều nguy hiểm. Hiện đang có danh tướng ở Lương Châu là Hoàng Phủ Tung trong triều, có thể phong ông ấy là Xa kỵ tướng quân, ở gần thống lĩnh các bộ quân Lương Châu, khiến các bộ quân cũ của Đổng Trác đang đóng ở huyện Thiểm yên ổn, sau mới bàn mưu với Quan Đông, để xem ở đó có thay đổi không.
— Không nên. Những người cử binh ở Quan Đông, đều một lòng với ta. Nay nếu giữ nơi hiểm yếu, đóng đồn ở Thiểm huyện, tuy yên được quân Lương Châu, nhưng sẽ khiến Quan Đông nghi hoặc, rất không nên thế. - Vương Doãn quay sang Lã Bố nói, - Phụng Tiên, ngươi mai đi lo việc. Trước tiên tiếp quản số quân mã của Từ Vinh, Hồ Chẩn, sau mới bàn đến chuyện khác.
— Dạ. - Lã Bố lĩnh mệnh đi ra.
Sĩ Tôn Thụy thấy Vương Doãn ương ngạnh tự quyết, không tính kế quyền biến, trong lòng cảm thấy rất không vui, nhưng chỉ nhắc nhở:
— Ngài không xin mệnh mà tự quyết phong cho Lã Bố chức quan lớn như vậy, kẻ ấy có đáng tin không?
Lã Bố hành thích Đổng Trác thực ra chẳng phải vì thiên hạ đại nghĩa, mà vì hắn tư thông với tiểu thiếp của Đổng Trác, thiếu chút nữa thì bị giết, nên trong lòng oán hận. Lần trước vì công danh phú quý đã sát hại chủ cũ là Đinh Nguyên, lần này lại giết nghĩa phụ của mình, cư tâm như vậy thực không thể khiến người ta yên lòng.
Vương Doãn gật gật đầu nói:
— Ta cũng biết không thể quá tin tưởng Lã Bố, nhưng Quan Trung chưa ổn, còn cần dựa vào quân Tịnh Châu trong tay hắn để đối chọi với quân Lương Châu. Đợi đến khi chư công ở Quan Đông đến rồi, sẽ lại xử lý. - Vừa nói Vương Doãn vừa đi ra cửa điện, nhìn bá quan đang vui mừng hớn hở.
Sĩ Tôn Thụy thầm thấy lo lắng, nói:
— Nay điều ta lo lắng nhất không phải là chỗ chúng ta, mà chính là tình hình ở Quan Đông. Hoàng uy đã mất, nhân luân thất thường, họ có thực lòng chịu đến Tây kinh cần vương không? Có lẽ triều đình đã bị bọn chúng quên từ lâu rồi.
Trong lòng Vương Doãn cũng biết nặng nhẹ, nhưng chẳng nói gì. Để tỏ bày lòng thành thực với chư công ở Quan Đông, ông ta không ngại bỏ qua việc chiêu an các bộ quân Lương Châu, đặt Trường An vào tình huống nguy hiểm. Phải trả một giá đắt như vậy, liệu có thể khiến mọi người thừa nhận triều đình đã tan nát này không? Vương Doãn quay nhìn về đông như muốn xuyên thủng cả bầu trời, mong mỏi Viên Thiệu, Viên Thuật, Lưu Biểu, Tào Tháo mau chóng tới nơi này...
Cơ hội trời cho
Trong lúc vua tôi ở Trường An đang trông ngóng chư quân ở Quan Đông cùng đến bàn bạc việc nước, Vương Doãn không hề biết ở phía đông vương triều đại Hán đang xảy ra chuyện gì.
Sau khi Công Tôn Toản kết minh với Viên Thuật, trong trận đánh với quân Khăn Vàng ở Thanh Châu đã giành được thắng lợi lớn. Toàn bộ tài vật mà cánh quân Khăn Vàng cướp được, cùng hơn bảy vạn tù binh bắt bên bờ Hoàng Hà, hầu hết đều sung vào trong quân của Công Tôn Toản, rồi sau lại đánh qua Hoàng Hà, chiếm phần lớn đất đai của Thanh Châu. Tại Dự Châu ở trung nguyên, Châu Ngu dần không thể chống đỡ trước mũi tiến công của Tôn Kiên, đành phải bỏ Dự Châu, trốn về Dương Châu dựa vào huynh trưởng. Nhưng trong cuộc chiến trước đó, đệ đệ của Công Tôn Toản là Công Tôn Việt lại chết bởi mũi tên lạc của Châu Ngu. Sự kiện ấy đã tạo cho Công Tôn Toản cái cớ để thảo phạt Viên Thiệu.
Viên Thiệu lập tức rơi áp lực trước nay chưa từng có, một mặt Công Tôn Toản đã mở rộng đến Thanh Châu hình thành thế bao vây mình; mặt khác Dự Châu ở phía nam đã thất thủ, bất kỳ lúc nào Viên Thuật cũng có thể đánh đến sau lưng, mà lớp bình phong thứ hai là Duyện Châu lại chưa hoàn toàn được dựng lên; còn quân Hắc Sơn, quân Khăn Vàng trong địa phận Ký Châu cho tới Ký Châu mục Hồ Thọ do Đổng Trác nhận mệnh thi thoảng lại gây rối.
Sau khi Công Tôn Việt chết, để giải tỏa áp lực từ các hướng, Viên Thiệu đành phải cúi đầu trước Công Tôn Toản, đem đại bản doanh ban đầu của mình là quận Bột Hải nhường cho đệ đệ khác của Công Tôn Toản là Công Tôn Phạm.
Nào ngờ sau khi Công Tôn Phạm có được quận Bột Hải, đã liền lật mặt, đề nghị huynh trưởng mình lập tức tiến đánh Viên Thiệu. Tính ngông cuồng của Công Tôn Toản trỗi dậy, tức khắc tự ý nhận mệnh cho bộ hạ là Nghiêm Cương làm Thứ sử Ký Châu, Đơn Kinh làm Thứ sử Duyện Châu, Điền Khải làm Thứ sử Thanh Châu, truyền hịch gán Viên Thiệu thập đại tội trạng như “gây ra rối loạn”, “phản vua bất trung”, “bất nhân bất hiếu”, “giả mạo chiếu thư”... dẫn quân xuống phía nam tiến đánh.
May mà khi đó Viên Thuật đã điều Tôn Kiên về rồi lệnh đánh Lưu Biểu ở Kinh Châu để trừ hậu họa, khiến Viên Thiệu tạm thời cởi bỏ được mối lo sau lưng. Vì vậy Viên Thiệu đã cố gắng dẫn quân chống lại Công Tôn Toản ở Giới Kiều phía đông bắc huyện Quảng Tông. Hai bên có thắng có thua, số người tử vong lên đến hơn một vạn...
Trước tình trạng hỗn chiến như vậy, đám Thứ sử, Quận thú ở Quan Đông đâu còn thời gian mà lo cho tiểu hoàng đế ở mãi Trường An cũng như các di thần ở Tây kinh?
Ngay cả Tào Tháo khi xưa một mình dẫn quân sang tây, giờ cũng đang mưu tính cho tương lai mình. Cuối cùng y và Trương Mạc đã đánh bại Mục Cố - thủ lĩnh quân Khăn Vàng xâm phạm Trần Lưu, tiếp lại đánh bại đám quân cướp bóc lưu động của Ư Phu La thiền vu Hung Nô. Nhưng khi họ còn chưa kịp nghỉ thở, quân Khăn Vàng ở Thanh Châu lại tiến đánh Duyện Châu, lần này quy mô càng lớn hơn, tổng số người của chúng lên đến hàng trăm vạn, giết chết Nhậm Thành tướng là Trịnh Toại, một thử thách mới lại xuất hiện.
Để chuẩn bị bước tiếp theo, Tào Tháo ở Đông Quận ra sức chiêu binh mãi mã, thu phục nhân tâm. Nhạc Tiến không phụ ủy thác, đã dẫn một đội dân binh trở lại thành công. Hơn nữa còn có thêm một người mà Tào Tháo đã mong mỏi từ lâu dẫn theo binh mã đến dưới trướng - đó là Tào Nhân.
Khi Tào Nhân quỳ trước mặt, Tào Tháo đã ý thức được rằng đệ đệ này sẽ trở thành cánh tay đắc lực, kế sau Hạ Hầu Đôn. Từ sau khi được xét hiếu liêm đến nay, đã xa cách Tào Nhân mười tám năm, trong trí nhớ của Tào Tháo dường không còn dấu ấn gì về tộc đệ này.
Tào Nhân vốn giữ chức lại ở Hoài Nam, từ khi thiên hạ loạn lạc tới nay, Tào Nhân cũng ngầm tụ tập được hơn ngàn người, chiến đấu lưu động ở khu vực giữa sông Hoài, sông Tứ, thực tế là thổ phỉ. Những người Tào Nhân dẫn đến, thiện có, ác có hôm nay diệt trừ cường hào, cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng mai có thể tập kích huyện thành giết hại bách tính vô tội, tóm lại những việc chúng làm đều là giết người đốt nhà.
Nhưng tướng mạo và cử chỉ của Tào Tử Hiếu lại chẳng có vẻ gì hung hãn. Tào Nhân vóc người tầm thước, dáng vẻ khỏe mạnh, mặt như sắt lạnh, ngũ quan ngay ngắn, chòm râu được cắt tỉa kỹ càng, lời lẽ ăn nói cũng văn chương nho nhã, động tác hành vi nghiêm cẩn đoan trang. Bất kỳ ai nhìn thấy đều cho rằng Tào Nhân là một sĩ nhân gần gũi thân thiện, tuyệt nhiên không ngờ đó lại là tên ma đầu giết người, đầy tay máu đỏ.
— Tử Hiếu, ngươi chiến đấu nhiều năm ở vùng Dự Châu, Dương Châu, ngươi thấy Viên Công Lộ là người thế nào?
Tào Nhân nói năng rất lễ độ:
— Tài của tướng quân vượt xa Viên Công Lộ.
— Ta không bảo ngươi so sánh ta với hắn. Mà ý ta là hắn có được lòng bách tính ở vùng Hoài, Tứ không? Lạc Dương là đế thành, Nam Dương là đế hương. Khi xưa lúc cùng nhau trốn khỏi Hà Nam, ta không ngờ hắn lại có thế lực mạnh như hôm nay. Hiện giờ hắn uy chấn Trung Nguyên, lan tới tận hai châu Kinh, Dương. So với Viên Thiệu, Công Tôn Toản khí thế còn mạnh hơn, đúng là cường địch hàng đầu ở Trung Nguyên. - Nói tới đó, Tào Tháo bất giác thở dài. Tào Tháo trước nay chưa từng coi trọng Viên Thuật, nhưng nay y buộc phải đối diện với hiện thực đó.
— Vùng Nam Dương dân cư tuy chưa tới trăm vạn, nhưng Viên Thuật lại mặc sức xa xỉ dâm dật, thu vét vô độ, thực sự không được lòng người. Có được thế lực như ngày nay, tất cả đều nhờ Tôn Kiên chinh chiến giúp hắn. Chứ bản thân hắn chỉ ngồi không ở Nam Dương, ôm ngọc tỷ truyền quốc, suốt ngày nghĩ chuyện móc nối để lập triều thoán vị, kẻ có dã tâm lộ liễu như vậy, trừ Tôn Kiên là kẻ vũ phu lỗ mãng ra, ai dám theo hắn?
— Hắn muốn làm hoàng đế, đúng là mơ tưởng hão huyền. - Tào Tháo tiếp lời nói, - Lưu thị đã dựng được hậu ân trong thiên hạ, há một buổi mà bỏ đi cả? Những kẻ sĩ cao khiết tuyệt nhiên không thể theo hắn.
— Đúng vậy! - Tào Nhân gật gật đầu, - Hà Quỳ ở Dương Hạ là danh sĩ đất Hoài, Viên Thiệu cho mời nhưng ông ta không đến. Thuật bèn cưỡng bức bắt giữ Hà Quỳ. Mời Lưu Bá An không được, hắn cũng bắt giữ nhi tử ông ta là Lưu Hòa. Gần đây tại hạ nghe nói hắn còn muốn mời tướng đất Bái trước kia là Trần Khuê xuất sơn theo hắn, người ta không chịu đến, hắn liền sai người bắt giữ nhi tử của Trần Khuê là Trần Ứng.
— Người ta không theo, hắn liền bắt giữ. - Tào Tháo cười nhạo nói, - Vậy người ta lại không hận hắn ư? Đó là tự gây mầm họa vậy.
— Việc bắt giữ, ngay đến đám huynh đệ tay chân của tại hạ còn chẳng chịu làm, vậy mà hắn là hậu duệ bốn đời Tam công lại thế? - Tào Nhân khinh miệt hừ một tiếng.
Tào Tháo thấy Tào Nhân kéo lại chủ đề đang nói, vội bảo:
— Tử Hiếu, ta nhận mệnh ngươi làm biệt bộ tư mã, những người ngươi dẫn đến vẫn giao cho ngươi thống lĩnh.
— Đa tạ tướng quân! - Tào Nhân đứng dậy định bái tạ.
— Chớ vội, ta sẽ biểu tấu cho ngươi làm Lệ Phong hiệu úy. Khi nào ta và Viên Thuật giao chiến, quân Hoài Tứ của ngươi sẽ sung làm hương đạo, tiên phong dẫn đầu cho ta.
— Mạt tướng hiểu. - Tào Nhân thi lễ rồi đứng dậy, - Nếu tướng quân không có việc gì khác, mạt tướng xin đi sắp xếp cho đám huynh đệ của mạt tướng.
— Chú ý quân kỷ! - Tào Tháo lại dặn dò.
— Rõ.
Nhìn Tào Nhân ra khỏi sảnh đường, Tào Tháo chợt thấy cảm khái: “Vì sao lúc này hắn mới đến theo ta? Là không thể lăn lộn tiếp ở vùng Hoài Tứ, hay nghe tin ta làm Đông Quận Thái thú? Huynh đệ trong nhà mà không dốc lòng đến, phải đợi tới khi có thế lực mới đến, thì nói gì đến những kẻ khác trong thiên hạ. Xem ra muốn có được sự ngưỡng vọng của mọi người, trước tiên bản thân mình phải lớn mạnh trước đã...”
— Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân. - Hí Chí Tài cười ha hả bước vào.
— Sao? - Tào Tháo chợt đỏ mặt, bốn tháng nay Tào Tháo với Biện thị gắn bó keo sơn, mới biết nàng lại đã có mang. Tào Tháo cho là Hí Chí Tài biết chuyện, thẹn bảo, - Bản quận có gì mừng đâu?
Hí Chí Tài cười vang, quay người nói:
— Văn Nhược, mau vào đi!
Chỉ thấy Tuân Úc bước nhanh vào:
— Tại hạ đã chạy đến theo tướng quân rồi đây.
— Ôi chao! - Tào Tháo không đợi ông ta thi lễ, bước vội lên trước nắm chặt tay Tuân Úc, - Ông chính là Tử Phòng của ta vậy!
Tuân Úc thầm lấy làm lạ, thực sự trước nay Tào Tháo vẫn coi trọng mình, nhưng sao vừa cất lời liền đem mình so với Trương Lương, vậy tức là Tào Tháo tự ví mình với Cao tổ Lưu Bang, câu này dường không thỏa đáng lắm.
Hí Chí Tài tâm tư kín đáo, vội không nói câu: “Tại hạ nghe nói trước đây Hà Bá Cầu từng khen Văn Nhược là có tài giúp bậc đế vương, so với Trương Tử Phòng quả là không sai.”
Hiện các bộ tướng huynh đệ của Tào Tháo đều là những kẻ tài năng xuất chúng, nhưng người bày mưu lập kế bên cạnh mới chỉ có Hí Chí Tài và Trần Cung, lần này có thêm Tuân Úc chẳng khác nào có thêm túi khôn. Tào Tháo trong lòng vui sướng, nói cả ra miệng:
— Văn Nhược bỏ chỗ thịnh vượng ở Hà Bắc mà đến tiểu quận của ta, ngu huynh thực được ưu ái đến kinh sợ.
— Viên Thiệu ngoài mặt khoan dung mà trong lòng đố kỵ, rốt cuộc khó thành đại sự. - Tuân Úc cúi mặt nhìn xuống, - Mấy hôm trước, Trương Cảnh Minh lại bị ông ta giết rồi.
— Trương Đạo? - Tào Tháo nhăn mày, - Trương Cảnh Minh từ Thục Quận xa xôi ngàn dặm chạy theo ông ta, lại thuyết phục được Hàn Phức nhường lại Ký Châu, lập công lao vậy, mà Viên Thiệu còn ra tay như thế.
— Có đại thần trong triều biết danh tiếng Trương Đạo, nên tháng trước từ Trường An có truyền chiếu thư đến, vời ông ấy tới Tây Kinh làm quan, Viên Thiệu nhân đó để bụng đố kỵ. Mấy hôm trước đối trận với Công Tôn Toản, lúc bàn chiến sự, Trương Cảnh Minh chỉ trích lỗi lầm của Viên Thiệu ngay trước mặt chư tướng, kết quả liền bị giết. - Tuân Úc thở dài, - Chim khôn chọn cây mà đậu, tại hạ đã dẫn gia quyến đến đây. Tiếc là nhị vị huynh trưởng là Hưu Nhược, Hữu Nhược vẫn ở trong Viên doanh, mong tướng quân không vì thế mà sinh nghi.
Tam ca của Tuân Úc là Tuân Diễn, tứ ca là Tuân Thầm đều đang làm quan ở Hà Bắc.
— Văn Nhược nói gì vậy? - Tào Tháo lại vỗ vỗ tay ông ta, - Trước đây ta gửi thân ở Hà Bắc, Văn Nhược biết ta có bụng muốn bỏ đi, nhưng đã mấy bận giúp che giấu, ta há lại nghi ngờ ông ư? Nào, lại đây chúng ta ngồi nói chuyện.
Ba người ai nấy an tọa, vẫn là Hí Chí Tài gợi chủ đề:
— Lúc tại hạ vừa đến, thấy tướng quân đi đi lại lại có vẻ lo lắng, không biết là việc gì?
— Ta đang nghĩ thế cục thiên hạ ngày nay. - Tào Tháo thoáng ngưng lại giây lát, khẽ thở dài nói, - Lại thêm chuyện ở Duyện Châu của ta... Hôm trước có tộc đệ Tào Nhân, biệt bộ tư mã Nhạc Tiến mỗi người dẫn hơn ngàn quân đến theo, lại cả số quân Khăn Vàng hàng đợt trước, bản quận cũng có gần một vạn quân. Ta vốn có chí bình định thiên hạ, cởi nỗi khổ sở trên đầu dân chúng, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào? - Nói rồi, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng Tuân Úc.
Tuân Úc ý thức được rằng Tào Tháo muốn thử mình, nghiêm trang cười nói:
— Định thiên hạ an lê dân, ở phía đông chứ không phải ở phía tây. Nay thiên hạ phân tranh, các châu quận cắt đất mà tự trị, ưng diều lang sói sát hại lẫn nhau, dù tướng quân có thể tiến quân sang Tây Kinh thảo diệt được Đổng Trác, thế cục thiên hạ cũng chưa thể thay đổi. Chẳng bằng hãy tạm an một châu, đồn binh tích lương, chinh chiến chiếm các vùng đất ở Quan Đông, kết giao chí sĩ khắp bốn bể. Sau đó mới lấy Hà Nam, mưu tính Quan Trung, đón đại giá trở về Trung Nguyên, thiên hạ mới có thể yên vậy. Trộm nghĩ Đổng Trác bạo ngược thậm tệ, tất sẽ chết vì loạn, chẳng thể làm gì được.
Cao kiến trong thiên hạ, phần nhiều thường giống nhau, đó chính là chiến lược mà Tào Tháo và Hí Chí Tài trù hoạch đã lâu, rốt cuộc Tuân Úc lại nói ngay ra được.
Tào Tháo càng thêm kính trọng, lại nhìn người còn nhỏ hơn mình tới chín tuổi này tướng mạo khôi vĩ, cử chỉ già dặn, hoàn toàn không giống kẻ còn chưa tới tuổi nhi lập, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ:
— Lời của Văn Nhược rất hợp ý ta. Nhưng tuy nói vậy, song nay Viên Thiệu bị Công Tôn Toản bức ở Giới Kiều chưa biết thắng thua, cây đại thụ ấy cũng không dễ nhờ bóng mát. Còn Viên Thuật, Tôn Kiên lại chuyển hướng xuống nam, nếu Lưu Biểu ở Kinh Châu bị bại, cửa ngõ vào Giang Đông rộng mở, Dương Châu cũng chẳng giữ được, Viên Thuật độc bá đất Kinh Sở, ngày sau khó mà mưu tính...
Tuân Úc nói chen vào:
— Tướng quân không nên ham cao tính xa, nay đất Duyện Châu còn chưa yên ổn, nói chi đến chuyện ở châu khác?
Tào Tháo chợt thấy ngượng:
— Đúng... đúng...
— Tướng quân là Đông Quận Thái thú, trong khi Duyện Châu có tất cả tám quận, tướng quân chẳng qua chỉ là một trong số đó thôi. Tuy Trương Mạc ở Trần Lưu, Bào Tín ở Tế Bắc đều là bằng hữu thân thiết của tướng quân, nhưng uy của tướng quân còn chưa đủ để bao trùm cả tám quận. Họa hại Khăn Vàng còn chưa dẹp yên, quân tám quận còn chưa đồng tâm, tướng quân há có thể định Công Tôn, diệt Viên Thuật? - Tuân Úc cười vẻ thiện chí, - Đông Quận của tướng quân hiện là đất cũ của Kiều Mạo. Tài lược của Kiều Nguyên Vĩ tuy không bằng tướng quân, nhưng danh vọng lại lớn hơn, cuối cùng vì sao thân vong danh mất? Đó chỉ vì thuận ý mình mà không hợp mọi người vậy! Lúc này thời cơ chưa tới, lương thảo chưa đủ, binh lực chưa mạnh, tướng quân nếu lại tự theo ý mình, đơn độc tiến về tây, sẽ chẳng khác nào khúc nhạc cao siêu, ít người họa theo, sẽ dẫn tới bất hòa với các vị ở Quan Đông, e là cả Viên Bản Sơ cũng không thể tiếp tục giúp tướng quân. Chi bằng hãy thu phục nhân tâm ở Duyện Châu, củng cố nơi xung yếu của Trung Nguyên.
— Thu phục nhân tâm ở Duyện Châu, củng cố nơi xung yếu của Trung Nguyên... - Tào Tháo nhắc lại lần nữa, rồi nói, - Xin được lắng nghe.
— Trước tiên nói về Duyện Châu, nay Lưu Đại giữ chức Duyện Châu Thứ sử, người này danh không đúng với thực, chí lớn nhưng tài xoàng, lại bị quẫn bách vì giặc Khăn Vàng, không thoát ra nổi, Thái thú các quận đều không ai phục. Tướng quân thử nghĩ xem, trăm vạn quân Khăn Vàng tiến vào phía tây Duyện Châu, trong số ấy tuy có cả đàn bà con trẻ yếu ớt, nhưng số chiến đấu được cũng đến mấy chục vạn, nếu tướng quân có thể dẫn quân tiến sang đông mà dẹp được Khăn Vàng, không những có thể bảo vệ cho Lưu Đại mà toàn cõi Duyện Châu cũng được thoát nạn. Chẳng những được lòng Lưu Đại mà chư quận cũng đều quy tâm về tướng quân. Lại có Trương Mạc, Bào Tín tương trợ, tướng quân tuy là Thái thú một quận, nhưng thực sự có thể là chủ Duyện Châu vậy.
Tào Tháo có chút nghi ngờ việc ấy: “Người ta bây giờ, phần nhiều lấy oán báo đức, kẻ nhớ ơn mà báo đáp được mấy người. Dù mình có dẹp được loạn cho Duyện Châu, cũng chưa chắc họ sẽ nghe theo sự điều khiển của mình. Nếu xin chiếu thư của Viên Thiệu, tự thỉnh làm Thứ sử Duyện Châu thay Lưu Đại, thì chẳng những mất mặt mà Viên Thiệu cũng sẽ nghi ngờ dụng tâm của mình, càng kết thêm đối địch với Lưu Đại.”
— Nếu giành được Duyện Châu, tướng quân nên thu nạp hiền tài, lấy lòng chúng nhân, củng cố gốc rễ. - Tuân Úc tựa hồ không nghĩ nhiều như Tào Tháo, tiếp tục nói, - Nay Dự Châu đói kém loạn lạc, Duyện Châu chính là nơi xung yếu của Trung Nguyên. Vùng này, phía bắc ngăn đất Yên, đất Đại, phía nam khống chế Viên Thuật, phía đông chặn Thanh Châu, Từ Châu, một khi Tây kinh có biến, Hà Nam có thể thu phục được. Các vị mục thú trong thiên hạ, chẳng ai gần Hà Nam bằng tướng quân, không công lao của ai lớn hơn được tướng quân vậy.
— Không sai. - Câu này đã nói trúng tâm tư Tào Tháo, nhưng sách lược thống nhất Duyện Châu vẫn chưa có cách gì hay. Nếu làm rắn nhất định không được, bởi thế chẳng khác nào công khai chí nguyện của mình, lộ rõ vậy sẽ khiến người ta oán hận, đến khi ấy, chớ nói đến đám Thái thú ở Duyện Châu, mà ngay Viên Thiệu, Viên Thuật đều lập tức coi mình là kình địch. Nếu chỉ đơn thuần mềm mỏng, việc này ắt dây dưa còn lâu, rốt cuộc vẫn chỉ còn cách tử thủ ở mảnh đất Đông Quận bé tẹo này, ngồi nhìn kẻ khác thanh thế lớn mạnh mà thôi. Cứng cũng không được, mềm cũng chẳng xong, việc này đúng là khó làm. Có nên giúp Lưu Đại chống giặc Khăn Vàng không?
Đúng lúc ấy, ngoài sảnh đường bỗng có người lớn tiếng nói:
— Thuộc hạ cầu kiến!
— Vào đi. - Tào Tháo đáp lại một tiếng.
Đã thấy Trần Cung và Từ Đà sánh vai bước vào, Tào Tháo vội đứng dậy đích thân giới thiệu Tuân Úc với bọn họ, ba người đều vô cùng khách khí. Từ Đà hiện đã là thư tá trong quận phủ, giở một cuộn thẻ tre bày trước mặt Tào Tháo:
— Bẩm quận tướng đại nhân, đây là danh sách kẻ sĩ đức tài phương chính trong bản quận, tiếc là có một số người không ở bản hương, trong lúc loạn lạc đã lánh sang Kinh Châu, Dương Châu rồi.
Tào Tháo cầm lên xem một lượt:
— Những người lánh nạn ta không cần, nay thiên hạ loạn lạc, xét hiếu liêm nên chọn người lòng ôm chí lớn, không thể chỉ chọn những kẻ thích lập hư danh.
— Dạ, tại hạ rõ ạ. - Từ Đà nuốt nước miếng, những ngày này ông ta đã cảm nhận rõ, chúa công hiện giờ khó hầu hơn trước rất nhiều.
Tào Tháo xem một lát, bỗng cầm cuộn thẻ tre vứt sang một bên, quát bảo:
— Tất cả đều không được.
Từ Đà sợ hãi giật mình, lập tức quỳ xuống.
— Ngươi làm việc sao vậy? - Tào Tháo đứng vụt dậy, - Đây là danh sách kẻ sĩ tài đức ư? Là danh sách thân thích nhà quan thì đúng hơn! Trừ hậu duệ những nhà thế gia, còn lại là con cháu quan viên, hơn nửa số đó đều trốn tránh không thấy tăm hơi đâu. Mấy chiếc gối thêu hoa vô dụng này, ta cần làm gì?
Tuân Úc thấy ông ta nổi nóng, vội khuyên giải:
— Tướng quân bớt giận, danh sách quan thân mà Từ thư tá lập ra, cũng không phải không có ý nghĩa. Nay đang thời loạn lạc, các vị mục thú đều nghĩ cách lôi kéo quan hệ phòng khi tiến lui. Cử tiến con cháu quan viên trong quận làm hiếu liêm, có thể ban ân huệ cho người khác, rồi nhân đó kết minh hữu.
— Khi hội quân minh thệ ở Toan Táo, kẻ nào không thề nguyện khảng khái? Uống máu ăn thề như vậy còn không chắc, lại dựa vào xét cử hiếu liêm cho tử đệ của họ mà tạo quan hệ liệu có thể dựa vào được không? Đám tử đệ con nhà thế gia ấy có mấy kẻ danh xứng với thực? - Tào Tháo nói đến đó, bỗng nhận ra Tuân Úc cũng là tử đệ thế gia ở Dĩnh Xuyên, vội nói thêm, - Trong số ấy, mấy người là chí sĩ trung thành vì nước như Văn Nhược ông?
— Tướng quân quá khen rồi. - Tuân Úc cúi đầu khiêm nhượng.
Từ Đà quỳ ở đó, lập cập hỏi:
— Vậy... tại hạ... lại đi...
— Không cần đi nữa! - Tào Tháo xua tay, - Ông lại chép thêm một danh sách lung tung nữa thì cũng chẳng đi đến đâu. Thế này đi, ta nói luôn là được, cử Ngụy Chủng ở bản huyện làm hiếu liêm.
— Ngụy Chủng! - Từ Đà có vẻ khó xử, - Nhưng phụ mẫu hắn từ lâu đã...
— Nhưng gì nữa? - Tào Tháo chỉ thẳng mặt Từ Đà nói, - Chớ chỉ thấy người ta nhà nghèo khó, lúc giặc Khăn Vàng gây loạn, hắn đã đem thân áo vải lập được công lao, người như vậy lại không đáng trọng dụng? Lẽ nào chỉ có hiếu kính phụ mẫu mới là hiếu, bảo vệ tính mạng phụ mẫu người khác lại không phải là hiếu ư?
— Là hiếu, là hiếu! - Biết rõ Tào Tháo cố tình nói vậy, nhưng Từ Đà cũng không dám chống đối, - Chẳng những là hiếu, mà còn là nhân hiếu.
Tuân Úc, Trần Cung, Hí Chí Tài thấy ông ta nói theo vậy, đều không ngăn được bưng miệng cười.
— Thế là được rồi! Chính là Ngụy Chủng, ông đi làm đi. - Tào Tháo phất tay áo.
Từ Đà liền bò dậy, cũng không nghĩ đến việc cầm lại cuốn thẻ tre, gần như cướp đường mà trốn.
Hí Chí Tài cười nói:
— Cách tướng quân chọn xét hiếu liêm đúng là hoàn toàn khác người.
— Đó chẳng phải là học từ Hí tiên sinh ngài ư. - Tào Tháo vui cười thích thú, cũng bắt chước lắc lư đầu nói, - Lã lãm có câu: “Phàm vì thiên hạ, cai trị quốc gia, tất quan tâm gốc rễ sau mới đến ngọn. Gốc rễ, chẳng phải là việc cấy cày trồng trọt, mà chính là con người vậy.” Hiện ta đang tìm kiếm hiền tài, chăm lo kẻ sĩ, chính là đạo vun bồi gốc rễ.
Hí Chí Tài không ngăn được trầm ngâm: “Tào Mạnh Đức đã thuộc hết bài của mình, xem ra vụ buôn bán này cũng sắp kết thúc rồi...”
Nãy giờ Trần Cung chỉ đứng xem không nói năng gì, khiến Tào Tháo cảm thấy rất ngạc nhiên:
— Công Đài, ông có chuyện gì tìm ta? - Trần Cung vẫn không chịu nói rõ, cố ý liếc mắt nhìn sang Tuân Úc. Tào Tháo biết ông ta có ý đề phòng, liền nói, - Văn Nhược đặc ý từ Hà Bắc đến đây đi theo ta... Nào, bây giờ ta chính thức nhận mệnh cho ông làm Phấn Vũ tư mã.
Tào Tháo là Phấn Vũ tướng quân, ông nhận mệnh cho Tuân Úc làm Phấn Vũ tư mã, đủ thấy vô cùng hậu đãi. Nhưng Tuân Úc vẫn thản nhiên như thường, chỉ chắp tay nói:
— Tại hạ nhất định không phụ sự ủy thác của tướng quân.
— Công Đài, giờ không có người ngoài nữa, có việc gì ông cứ nói.
Cách làm của Tào Tháo khiến Trần Cung không được tự nhiên lắm, nhưng ông ta vẫn hắng giọng nói:
— Tướng quân, vừa nhận được thông tin, Lưu Duyện Châu đã bị giặc Khăn Vàng giết chết.
Tào Tháo, Tuân Úc, Hí Chí Tài nghe xong đều tròn mắt, nhưng không ai nói câu nào. Lúc này nói là kinh ngạc thực không chính xác bằng nói là vui mừng đến khó tin. Vừa nãy còn đang thấy khó trong việc thống nhất Duyện Châu, có Lưu Đại ở đó, dù cứng hay mềm đều không làm được. Nay đột nhiên Lưu Đại chết, đó chẳng phải là chuyện đáng vui mừng ư?
Trần Cung thấy không ai nói gì, càng thấy không khí thật kỳ quặc, nhưng vẫn nói tiếp:
— Quân Khăn Vàng giết chết Nhậm Thành tướng là Trịnh Toại, sau đó quay sang cướp phá Đông Bình. Lưu Đại không nghe lời khuyên can của Bào Tín, tự ý xuất chiến nên đã đại bại, bị quân Khăn Vàng giết trong đám loạn quân.
Mấy người quay sang nhìn nhau, nhưng không ai để lộ chút tâm trạng vui mừng nào, cuối cùng vẫn là Tào Tháo giả bộ than bảo:
— Thật đáng tiếc, đáng tiếc... Trước đây Lưu Công Sơn cũng từng tham gia hội minh thảo phạt Đổng tặc ở Toan Táo, nay lại bị bọn giặc cỏ giết hại, thực là đáng tiếc.
Câu nói ấy thực giả dối, ai cũng biết trước đây ở huyện Toan Táo đã ầm ĩ đến độ ai nấy kéo nhau bỏ đi chẳng vui vẻ gì, thậm chí Tào Tháo còn chỉ thẳng mặt mắng người ta là đồ nhãi ranh. Nay ông ta lại nói kiểu che giấu điều xấu làm nổi việc thiện tỏ vẻ như vô cùng hòa thuận, thế nhưng trong lòng lại đang nghĩ đó là sự báo ứng bởi lời minh thệ năm xưa “kẻ nào trái lời thề, sẽ phải mất mạng”. Đầu tiên Kiều Mạo tâm địa bất nhất đã gặp báo ứng, giờ cũng nên đến lượt Lưu Đại.
Trần Cung vốn là người thẳng tính, thấy không ai chịu kéo tấm rèm nhung che mặt ra, liền cất giọng nói lớn:
— Đây là cơ hội tốt. Nay châu vô chủ, mà vương mệnh lại bị cắt đứt. Cung xin đi du thuyết các nơi trong châu, để minh phủ(*) lên cai quản, tích lũy nhằm thu thiên hạ, đó là nghiệp bá vương vậy!
Tào Tháo nhìn ông ta vẻ khẩn thiết, nhưng lại nói:
— Ta vô duyên vô cớ đi tranh lấy ngôi Thứ sử, sao tránh khỏi không thỏa đáng chứ.
Trần Cung tuy theo Tào Tháo chưa lâu nhưng rất ngưỡng mộ, cười nói:
— Nay Khăn Vàng bạo ngược, trong châu nhất thiết phải có người chủ trì. Nếu luận tài trí thực lực, chư vị quận tướng nào ai sánh được với ngài?
Hí Chí Tài thực sự không còn hứng thú với việc che giấu nữa, liền hỏi thẳng:
— Công Đài, việc này ông chắc chứ?
— Chắc! - Trần Cung rành rọt nói, - Nay trong tám quận ở Duyện Châu, tướng quân với Trương Mạc, Bào Tín vốn hữu hảo. Nhậm Thành tướng Trịnh Toại đã chết, Thái Sơn Thái thú Ứng Thiệu cũng rất ngưỡng mộ tướng quân. Sơn Dương Thái thú Viên Di không thể tự lập đã chạy lên Hà Bắc theo tộc đệ Viên Thiệu. Tám quận nay đã định được sáu. Tại hạ cùng các quan viên chủ chốt ở châu như Vạn Tiềm, Tất Thầm, Tiết Lan lại là chỗ thâm giao, nên lần này du thuyết tất sẽ thành công.
Ba cặp mắt nhất tề quay sang nhìn Tào Tháo, chỉ đợi một câu nói. Tào Tháo đi đi lại lại mấy bước, bỗng quay người lại, cắn răng nói:
— Nếu đã như vậy, để quét sạch giặc dữ, cởi bỏ nỗi khốn khổ cho dân đen, để dẹp yên loạn lạc cho Duyện Châu, ta sẽ... ta sẽ học Mao Toại tự tiến cử một lần vậy!
— Hay lắm! - Tuân Úc gật gật đầu, - Hiện là lúc Viên Thiệu và Công Tôn Toản đánh nhau bất phân thắng thua, nếu tướng quân nhân cơ hội này vào làm chủ Duyện Châu, Viên Bản Sơ kia cũng không rảnh mà nhìn tới, chỉ có thể lẳng lặng mặc ngài làm gì thì làm.
Lúc này thấy mấy vị tham mưu cao kiến đều tỏ ý ủng hộ, Tào Tháo có thể an tâm hành sự rồi. Ông quay sang Trần Cung nghiêm nghị nói:
— Vậy việc này quyết định vậy đi... Công Đài, nếu có thể làm được việc này, chẳng những ông là công thần dẹp loạn cho Duyện Châu, mà cũng là ân nhân của Tào Tháo ta vậy. - Vừa nói Tào Tháo vừa vái một vái dài.
— Không dám, không dám! - Trần Cung vội đáp, - Tại hạ nhất định sẽ hết sức phò tá tướng quân, an định thiên hạ nhà Hán.
Nhìn thái độ tín thệ khảng khái của họ, Hí Chí Tài bỗng dấy lên nỗi bất an: “Tục ngữ có câu rằng, thứ dễ được cũng dễ mất, lẽ nào sự việc lại có thể đơn giản như thế?”
Mọi người bàn bạc đâu đấy, Tào Tháo liền quay về hậu trạch, bởi tâm tư của ông vẫn ở chỗ Biện thị và nhi tử. Vừa đến hậu viện, đã thấy Biện Bỉnh chạy vào đó từ khi nào, lại còn dẫn theo ba đứa nhỏ Tào Chân, Tào Bân, Tào Phi chơi trốn tìm.
— Đừng ồn ào nữa! - Tào Tháo quát bọn chúng thôi. - A Bỉnh, ngươi qua đây.
— Dạ. - Biện Bỉnh ngày càng sợ tỷ phu.
— Ngươi giờ đã là hiệu úy, không đi lo sắp xếp quân trang, sao còn thời gian chơi với đám con trẻ như thế?
Biện Bỉnh cụp mắt nhìn xuống nói:
— Việc hôm nay đã làm xong rồi, đệ qua đây thăm tỷ tỷ, nhân tiện dỗ mấy đứa trẻ cho chúng chơi. Có sao đâu? Ai chẳng biết đệ là vua của đám trẻ con trong họ. Hồi ở huyện Tiều, ngay cả huynh đệ Tử Hòa cũng là đệ dỗ dành trông nom...
Không nhắc đến Tào Thuần thì thôi, nói đến Tào Tháo càng thêm tức giận:
— Ngươi còn mặt mũi nói đến Tử Hòa? Hiện Tử Hòa đã biết chiêu tập chúng nhân tổ chức cho ta một đội kỵ binh hổ báo, đều là những người giỏi chinh chiến. Còn ngươi thì sao? Lo việc binh khí cũng không xong!
Biện Bỉnh cúi đầu, không dám đáp trả nữa.
— Hai ngươi cũng lại đây! - Tào Tháo lại gọi Tào Chân, Tào Bân, - Các ngươi ngày ngày chỉ biết chơi rông, Phi nhi mới bốn tuổi không nói làm gì, hai ngươi đều gần mười tuổi rồi, thế mà còn không lo đọc sách chăm chỉ? Như thế có lỗi với phụ thân các ngươi không? Khi ta lớn bằng các ngươi, ngày ngày đều chăm chỉ đọc sách...
Tào Tháo còn chưa nói dứt câu, cửa phòng phía đông bỗng mở ra, Biện thị tiếp lời nói ngay:
— Chàng đúng là nói mò! Thiếp nghe lão gia nói rồi, khi chàng mười hai tuổi còn chọi gà đua ngựa, giả vờ trúng phong với thúc thúc đấy! Bọn chúng đã đọc sách cả ngày, mới chạy ra ngoài chơi, chàng vẫn mắng mỏ chúng ư?
Tào Tháo thấy Biện thị vạch lỗi mình ra, xua xua tay nói:
— Đi đi đi! Thích chơi thì chơi đi! - Thấy Biện Bỉnh dẫn ba đứa trẻ chạy ra tiền viện, Tào Tháo mới cúi đầu bước vào phòng, - Trước mặt bọn trẻ mà nàng không nể mặt ta được sao? Nếu không phải nghĩ nàng đang có mang, ta đã...
— Chàng đánh chứ gì! Chàng đánh đi! - Biện thị ưỡn bụng.
Tào Tháo buông tay xuống, đã thấy Hoàn nhi đang bế Tào Chương cười khanh khách. Phía bên kia, Đinh thị đang dệt cửi cũng không nhịn nổi, chặc lưỡi nói:
— Nam nhi không so đo với nữ nhân. - Tào Tháo bèn ung dung bước lại trước mặt Hoàn nhi, nhéo nhẹ má Tào Chương.
Biện thị tuy là phận thiếp, nhưng liên tiếp sinh hạ hai con trai là Tào Phi, Tào Chương, chịu dấn thân ở lại nơi miệng hùm Lạc Dương, yểm hộ phu quân trốn đi, nay lại có mang nữa, nên nàng nghiễm nhiên thành như chính thất trong nội trạch. Nàng vỗ vỗ vai Tào Tháo nói:
— Có chuyện này thiếp muốn hỏi chàng.
— Gì thế?
— Chàng với vị cô nương Tần thị ở phía nam thành là thế nào? Còn nữa, chàng vô duyên vô cớ sờ vào má người ta làm gì?
Tào Tháo chợt đỏ mặt:
— Chuyện này là đệ đệ của nàng nói ra phỏng?
— Không cần biết ai nói, có phải chàng lại nhắm trúng người ta? - Biện thị chống nạnh, - Chúng ta ai quản nổi chàng, nếu muốn chàng cứ cưới về đi.
— Chuyện này chưa vội, cứ từ từ.
Đinh thị đẩy thoi dệt cười nhạt nói:
— Muội muội đã nghe thấy chưa! Cứ từ từ... Người ta đã tính toán đâu đấy cả rồi.
Tào Tháo bước lên trước, xoa xoa lưng Đinh thị cười nói:
— Bà lớn của ta, chiếc khung cửi này đúng là bảo bối của nàng. Từ huyện Tiều đến Trần Lưu, lại đến Vũ Dương mà nàng luôn mang theo. Nhà ta đâu phải không thể mua nổi được vải, nàng cứ nghỉ ngơi đi!
— Thiếp có thời giờ nghỉ được ư? - Đinh thị vẫn luôn tay không nghỉ, - Bọn trẻ ngày càng đông thêm. Chân nhi, Bân nhi cũng cần y phục, càng không phải con cái thân sinh của chúng ta, càng phải đối xử tốt với chúng. Vải mua về, sao tốt được như vải mình tự dệt?
Tào Chân, Tào Bân vốn là nhi tử của Tần Thiệu.
— Được, cứ theo ý nàng vậy. - Tào Tháo đã biết tính khí Đinh thị, - Ngang nhi đâu?
— Con đang viết thư phúc đáp cho An Dân điệt nhi! - Vừa nói đến đại nhi tử Tào Ngang do chính tay mình nuôi nấng, Đinh thị liền lộ rõ vẻ hân hoan: — Lã Chiêu đưa thư của lão gia đến đây, nhân tiện cũng đưa thư của An Dân gửi đến cho Ngang nhi. Hai đứa ấy thân nhau lắm...
Tào Tháo chợt nghĩ ra:
— Lã Chiêu đưa thư đến đây?
— Chàng an tâm, lão gia ở Từ Châu vẫn rất tốt. - Đinh thị sắp đặt đâu đấy gọn gàng, - Viết xong thư phúc đáp, rồi kiếm lấy ít đặc sản ở Đông Quận, ngày mai bảo Lã Chiêu mang về biếu lão gia.
— Tốt lắm, có hai việc ta muốn bàn với nàng.
— Ồ? Có việc gì mà quan trọng vậy. - Đinh thị ngừng tay làm việc.
— Đại nha đầu nhà ta đã sắp mười lăm tuổi. Hạ Hầu Mậu cũng đã mười ba, năm xưa chúng ta đã nhất trí hứa hôn, cũng nên cho nó về nhà chồng. - Tào Tháo nói vẻ nghiêm túc.
— Ôi dào! Giờ đều ở cùng một nơi, ra cửa Đông vào cửa Tây, vội gì chứ?
— Cứ nghe đi không sai đâu, mau mau chuẩn bị, ngày kia sẽ đưa dâu! - Tào Tháo nói một câu quyết định luôn mọi chuyện, - Còn nữa, ta cũng phải viết thư cho lão gia, tiểu muội đang ở góa của ta cũng nên lấy chồng rồi. Ta thấy Nhậm Tuấn cũng không tệ, tướng mạo đẹp đẽ, con người hồn hậu, thê nhi của hắn đều chết cả rồi, chi bằng gả muội muội của ta cho hắn.
— Nhậm Bá Đạt... - Đinh thị gật gật đầu, - Người này rất tốt, mà cũng rất thích hợp.
— Vậy ba nàng cũng nên viết cho muội muội phong thư, đại tẩu nói sẽ hay hơn ca ca nhiều!
— Được, được, được. Chúng ta sẽ mối manh chuyện này. Thật hiếm khi được chàng quan tâm đến chuyện gia sự thế này.
Ba vị phu nhân không ngăn được cười vang. Nhưng cánh nữ nhân không biết được tâm cơ của Tào Tháo: Lấy chuyện hôn nhân để củng cố quan hệ của mình với nhà Hạ Hầu và Nhậm Tuấn. Sau khi vào làm chủ Duyện Châu, bộ hạ có thể sẽ ngày càng nhiều, Tào Tháo cần lập được những tâm phúc thân thiết nhất!
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3