Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Priest
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ember Elwood
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-01-29 22:16:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 147
rạm Lư là trở về cùng với Lâm Tĩnh Hằng.
Thật ra Thiên Hà Số 8 cũng có rất nhiều kẻ nịnh hót, trước kia là không ai dám đụng chạm Tổng trưởng, sau đó Lâm tướng quân trở về, “sửa chữa cơ giáp hàng đầu liên minh” dưới sự thúc đẩy tích cực của một số kẻ nịnh hót một cách tự nhiên được đưa lên nhật trình, làm sao hạ thấp chi phí trên cơ sở giữ lại công năng vốn có của Trạm Lư, trở thành một cuộc cuồng hoan của đám cao thủ kỹ thuật bộ công trình.
Trạm Lư hôm nay là vật thí nghiệm số 4, vẫn là hình tượng quân nhân tóc ngắn màu đay trước đây, đi theo sau Lâm Tĩnh Hằng, “số 4” ngoại trừ mạng tinh thần còn chưa ổn định lắm, bất luận là ngoại hình hay hành vi cử chỉ, cơ bản đã giống hệt ngày trước.
Hai người về nhà hơi sớm, bởi vì tính theo lịch Votaw thì hôm nay là ngày giỗ của Lục Tín, Lâm Tĩnh Hằng về sớm mấy tiếng, vòng qua quảng trường trung tâm, đến dưới bức tượng đá ngồi mười phút.
Ngân Hà Thành là trung tâm của Thiên Hà Số 8, đã quen thấy chính khách qua lại, không cảm thấy ngạc nhiên, mà Lâm Tĩnh Hằng lại khó nói chuyện có tiếng, vậy nên nhìn thấy từ xa cũng không hề có ai đến quấy rầy hắn. Trên đường phố xung quanh, người xe phân luồng, vội vội vàng vàng, bình thường như mọi khi, Lâm Tĩnh Hằng ý thức được rằng, không ai biết ngày này có ý nghĩa gì.
Thứ nhất, là phía chính phủ Thiên Hà Số 8 chưa từng tuyên truyền, thứ hai, “lịch Votaw” và “lịch Độc Lập” hai loại lịch chênh nhau quá nhiều, sau khi Thiên Hà Số 8 cắt đứt qua lại với liên minh, lịch Votaw đã bị xóa bỏ triệt để, mười mấy năm qua người dân nơi đây đã không còn ai tính được thời gian liên minh. Có lẽ một số người cũ trong quân liên minh tự do năm xưa từng theo Lục Tín còn nhớ, nhưng mà những người này bây giờ đều là lực lượng trung kiên của Thiên Hà Số 8, rải rác ở các đại hành tinh đảm nhiệm chức vụ quan trọng, không phân thân được, cũng không thể đặc biệt chạy tới Ngân Hà Thành cúng tế.
Lâm Tĩnh Hằng trước sau vẫn khó quen được với lịch Độc Lập, lúc vừa trở về, thời gian cần nhờ thiết bị đầu cuối cá nhân nhắc nhở, ngày tháng năm càng thường xuyên lẫn lộn, nếu người khác nhắc tới ngày x tháng x năm x lịch Độc Lập, hắn còn có thể nhanh chóng đổi nhẩm một chút, sợ nhất là nghe thấy mấy từ như “năm ngoái”, “x năm trước”, vừa nghe là lạc luôn phương hướng.
… Nếu có người chạy tới hỏi “tuổi tác”, Thống soái có thể cho hắn xơi một viên kẹo đồng.
Trong cư dân bản địa phổ biến lịch mới không hề có lực cản gì, bởi vì những người sống trên tinh cầu tự nhiên đó từ lâu đã quen với việc có hai phương pháp tính giờ – một bộ của chính phủ, một bộ dựa theo chu kỳ quay của tinh cầu bản địa.
Bộ trước chỉ là một thước đo, tương tự ngôn ngữ thông dụng, sinh hoạt thường ngày vẫn phải dựa theo bộ sau, giống như tiếng địa phương dùng hằng ngày vậy.
Chỉ có người quanh năm ở trên vũ trụ, mới quen với lịch của phía chính phủ.
Trong thiết bị đầu cuối cá nhân của Lâm Tĩnh Hằng vẫn dùng hai bộ lịch, cho đến giờ này ngày này, hắn phản ứng đầu tiên cũng luôn là thời gian Votaw.
Một người sử dụng lịch như thế nào, giống như thích đi giày chân nào trước vậy, thật sự chỉ là một việc vặt, nhưng mà thứ ẩn hàm đằng sau việc vặt này lại phức tạp hơn hệ thống hai bộ lịch nhiều.
Lâm Tĩnh Hằng chưa bao giờ nói với Lục Tất Hành chuyện lịch Votaw, ban đầu là sợ cậu nghĩ nhiều, sau đó cũng sợ ảnh hưởng lập trường làm Tổng trưởng của cậu.
Giữa Thiên Hà Số 8 và liên minh cách nhau lạch trời, Lâm Tĩnh Hằng luôn cho rằng song phương trong một đoạn thời gian tương lai đều sẽ trường kỳ nằm trong trạng thái giằng co cân bằng – việc ai nấy làm.
Nhưng hắn không ngờ sự tình sẽ thay đổi nhanh như vậy, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp làm cho Lục Tất Hành hoàn toàn quen với hắn, còn chưa kịp tiêu diệt yểm thú khi đêm khuya mộng về của người kia.
Đột nhiên, các vấn đề trước đây hắn kéo dài không suy nghĩ đập hết xuống trước mắt.
Thiên Hà Số 8 và liên minh, tương lai rốt cuộc sẽ là loại quan hệ nào?
Hắn và Bạch Ngân Thập Vệ nên dùng thái độ gì đối mặt với liên minh?
Tám trăm triệu dân tị nạn đến từ liên minh là thái độ gì?
Dân bản địa Thiên Hà Số 8 lại là thái độ gì?
Nếu có một ngày xuất hiện xung đột lợi ích thì nên là ai thỏa hiệp?
Liệu có một ngày liên minh và Thiên Hà Số 8 sẽ xung đột võ trang hay không… Như là song phương đều không màng sống chết chiến đấu vì lập trường và đồng bào mình?
Đến lúc đó, những người lén dùng lịch Votaw như họ, lại nên cư xử như thế nào?
Lâm Tĩnh Hằng châm điếu thuốc, thẫn thờ một lúc, chờ đến khi hắn hoàn hồn nhét vào miệng, đầu thuốc đã cháy hết.
Do sự im lặng và bỏ mặc của bản thân Tổng trưởng, trên màn hình lập thể của siêu thị đối diện quảng trường còn đang chiếu phim hư cấu về Lục Tín, nội dung khiến người biết chuyện dở khóc dở cười. Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu nhìn hướng bức tượng đá cao lớn của Lục Tín, bỗng nhiên cảm thấy Lục Tín ở nơi này giống như mặt trời thứ tám, người người ca tụng, quầng sáng nhiều đến không nhìn rõ, nhưng rất ít ai có thể đến gần ông.
Lâm Tĩnh Hằng ném đầu lọc vào robot vệ sinh há miệng, quay người về nhà, tự dưng cảm thấy một chút cô độc, hắn trầm mặc suốt dọc đường.
“Tiên sinh,” Khi sắp đến cửa nhà, Trạm Lư nói cho hắn biết, “Tiến sĩ Harden đến rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng biết, hắn không hề quay đầu mà “Ừ” một tiếng.
Trạm Lư lại nói: “Hiệu trưởng Lục và tiến sĩ Harden nói chuyện trong phòng tiếp khách, nhưng bây giờ phòng tiếp khách đã chặn tôi.”
Mặc dù Trạm Lư đảm nhiệm quản gia điện tử, thế nhưng do quá thông minh và quá thích nhúng mũi vào cuộc sống của chủ nhân, hắn sẽ bị chủ nhân chặn vào một số thời gian và một số khu vực… Đặc biệt là ban đêm.
Nhưng mà ở phòng tiếp khách giữa ban ngày ban mặt lại chặn Trạm Lư?
Thế chẳng phải Tổng trưởng Lục cần tự tay bưng trà rót nước cho khách?
Vả lại tiếp đãi ở nhà đều là bạn bè riêng, sẽ không ai bàn chuyện cơ mật quân chính, chặn Trạm Lư làm gì?
Nếu mà vị khách hôm nay không phải là ông lão Harden miệng toàn răng giả, Lâm Tĩnh Hằng sẽ cảm thấy màu mũ của mình không thích hợp.
Lâm Tĩnh Hằng đang định đẩy cửa khựng tay lại, dặn Trạm Lư: “Đừng nói ta đã về.”
Sau đó, chỉ thấy Thống soái tiên sinh Thiên Hà Số 8 đi quanh nhà mình nửa vòng, chọn một bên khuất sáng, nhanh nhẹn vịn song cửa sổ nhảy lên, như bước trên đất bằng, thuần thục từ bên ngoài trèo lên ban công tầng hai.
Hắn lại còn là một tay lão luyện trong nghề trèo tường khoét vách!
Trạm Lư: “Tương đối ưu nhã, tiên sinh ạ.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Bớt nói nhảm, đến đây mở cửa cho ta.”
Trạm Lư hình người áp tay trên tường, hòa làm một thể với mặt tường, nhanh chóng biến mất, tiếp đó chốt cửa bên trong ban công tự động bật ra “Tách” một tiếng, Lâm Tĩnh Hằng yên ắng đi vào, con Bỏng Ngô đang phơi nắng bất ngờ không kịp chuẩn bị đụng mặt hắn, nó sợ tới mức hận không thể mọc ra một ngàn cái chân, lết mặt đất muốn chạy, bị cái tay máy từ dưới sàn nhà chui lên tóm đầu cố định tại chỗ.
Để tiết kiệm không gian, góc xoay cầu thang khá lớn, bên trên vừa vặn có một chỗ có thể che người.
Phía dưới vừa vặn chính là phòng tiếp khách.
Chặn trí tuệ nhân tạo rất đơn giản, có quyền hạn, chỉ cần chủ nhân nói một câu là Trạm Lư trăm phần trăm sẽ không nghe lén. Nhưng nếu là người ở đây, cách một cầu thang và một cánh cửa, chỉ cần một thiết bị khuếch đại âm thanh cực kỳ đơn giản, là có thể nghe thấy người bên trong đang nói gì, thiết bị đầu cuối cá nhân cũng có thể thực hiện.
Lúc Lâm Tĩnh Hằng ngồi xuống, vừa vặn nghe thấy câu kia của tiến sĩ Harden: “… Có người đề xuất dùng chip sinh vật thử xem sao, nhưng Tĩnh Xu khăng khăng không chịu.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Chỉ cần chính Lục Tất Hành muốn biết, tiến sĩ Harden quả thật cũng chẳng giữ được bí mật gì, nhưng hắn thật sự không ngờ, “máy trả lời tự động hiệu Harden” phối hợp thống khoái như vậy.
Tuy rằng trước khi moi tin Lục Tất Hành đã có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nghe câu “bị thương không thể cứu chữa” kia, trong đầu vẫn “Uỳnh” một tiếng.
Tiến sĩ Harden thấy ánh mắt cậu thẫn thờ, còn tưởng là cậu không biết nên đánh giá Lâm Tĩnh Xu như thế nào, lại nói tiếp: “Nhưng mà cách nghĩ của con bé, sợ rằng không giống Tổng trưởng Lục lắm. Nó không phải vì nguy hiểm mới không chịu dùng trên người Tĩnh Hằng, mà là không biết dùng chip cấp bậc nào cho hắn, không biết đối mặt với hắn như thế nào, nó càng hi vọng để Tĩnh Hằng nằm mãi mãi trong trạng thái người thực vật hơn. Tĩnh Xu khi đó… hẳn đã thừa nhận mình không hiểu anh trai sinh đôi này, thế nên nó sợ hãi, tình cảm giữa sinh đôi vốn đã phức tạp hơn, lại là từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, tôi cảm thấy nó đôi khi coi Tĩnh Hằng thành một phần nhân cách của mình, hắn có thể chết, có thể là một tiêu bản không ý thức, nhưng không thể phủ định nó và quá khứ.”
Bên tai Lục Tất Hành nổ ran, những lời này của tiến sĩ Harden như vang lên ở nơi rất xa.
Thỉnh thoảng nói tới Quân Đoàn Tự Do, kỳ thực Lâm Tĩnh Hằng chưa từng cố ý giấu giếm gì, dù sao thì Quân Đoàn Tự Do hiện tại đã là tổ chức khủng bố hàng đầu liên minh, tương lai cũng rất có khả năng sẽ là đại địch của họ. Nhưng hắn dùng từ luôn luôn khuyết thiếu tình cảm, khắc chế và khách quan, nói nhiều nhất là áp chế cấp bậc của “chip Nha Phiến” và phương thức mở rộng của Quân Đoàn Tự Do.
Bạch Ngân Thập Vệ nắm rõ nội tình nói năng thận trọng, thế cho nên rất nhiều người nghe vào tai, chỉ để lại một ấn tượng đại khái “kẻ độc tài của Quân Đoàn Tự Do là người quen cũ của Thống soái”.
Lâm Tĩnh Hằng trước kia đã không thích nhắc tới quá khứ của mình, nhưng nếu có người hỏi, hắn cũng sẽ nói một chút. Lục Tất Hành mang máng nhớ, có một lần Lâm còn nói chuyện em gái với cậu, nói cô bé im lặng và khôn khéo, vui hay không đều lặng lẽ, thích len lén tặng quà, lại ngại thừa nhận.
Kể từ khi nào… hắn bắt đầu cố ý lảng tránh những chủ đề này?
Lục Tất Hành khó khăn tìm lại giọng nói của mình: “Trạm Lư… khụ, tất cả tư liệu về Lâm trong Trạm Lư, đều là chuyện sau khi anh ấy được nhận nuôi.”
“Đúng vậy,” Tiến sĩ Harden thở dài, “Nghe nói các cậu từng có được lời nhắn của Laura Gurdon cho Hiệp hội chống Utopia, đại khái cũng biết quan hệ của hai vợ chồng họ. Tiểu… Lâm Úy vẫn không biết nên đối mặt với hai đứa con này như thế nào – cậu chưa trải qua, không biết có thể lý giải hay không, hôn nhân chính trị, vợ chồng quanh năm ở riêng, con là thu thập tế bào nuôi bên ngoài cơ thể, giống như quả trên cây vậy… Thật ra bình thường trung tâm nuôi dưỡng bào thai sẽ yêu cầu cha mẹ trong quá trình nuôi định kỳ thăm con, thông qua một số hoạt động và trải nghiệm xây dựng quan hệ ruột thịt, đây là quy định cứng nhắc, cha mẹ không đến đúng hạn có thể sẽ bị tước đoạt quyền nuôi nấng. Nhưng hai vị ấy, một là cấp cao quân ủy, một đứng đầu Bạch Tháp, trung tâm không đắc tội nổi ai, một phái thân binh đi, một phái nghiên cứu viên đi, không chạm mặt nhau.”
Tim Lục Tất Hành như bị người ta dùng nhíp kẹp lấy, kéo lên một ít da, kéo lên đã đành, lại còn xoắn mạnh –
“May mà thời gian ấy trung tâm nuôi dưỡng bào thai của Votaw thịnh hành làm long phượng thai, hai đứa trẻ còn có thể nương tựa lẫn nhau, nếu chỉ có một, chẳng biết lớn lên sẽ như thế nào.” Tiến sĩ Harden thở dài, “Laura là học trò giỏi nhất của tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy, hai người bọn họ như vậy là không đúng.”
Trên cầu thang, con tắc kè hoa bò từng bước xuống, đến gần Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng cho nó một ánh mắt lạnh lùng, muốn đuổi nó tránh ra, mà con ngu xuẩn ấy không biết xem sắc mặt người ta, đôi chân trước ngắn tũn bám chân Thống soái, nhanh chóng đổi màu giống quần hắn. Lâm Tĩnh Hằng nắm cổ nó, xách lên đưa qua một bên, tắc kè hoa tủi thân nằm trên cầu thang, lại biến thành màu gỗ.
“… Đây là Lâm Úy.” Tiến sĩ Harden căng đôi mắt không hữu dụng lắm, vất vả lục ra một tấm ảnh trong thiết bị đầu cuối cá nhân, Lục Tất Hành cúi đầu nhìn, Lâm Úy trên ảnh rất trẻ, không giống với Thống soái Lâm nói một không hai, trung tướng Lâm Úy nhìn ôn hòa hơn nhiều, thần sắc rất hòa nhã, mặt mày điềm tĩnh, Lâm Tĩnh Hằng nhìn không giống ông lắm, chỉ có nụ cười hiếm gặp là rất giống, “Quản ủy hội và quân ủy bí mật đạt thành hiệp nghị, che giấu chuyện Laura Gurdon lúc ấy làm người phụ trách Bạch Tháp phản bội liên minh, điều kiện là tướng quân Lâm Úy phải tự mình xuất binh tiêu diệt tàn dư của họ… Hắn trong một chiến dịch cưỡng chế thoát mạng tinh thần, bị thương nặng, sau đó luôn từ chối Vườn Địa Đàng, lạm dụng thuốc thang và thuốc gây ảo giác, xem như chết trẻ đi?”
Lục Tất Hành khẽ hỏi: “Không phải nói là hôn nhân chính trị sao?”
“Hôn nhân chính trị là quản ủy hội đưa ra, nhưng muốn cưới Laura, là năm đó Lâm Úy chủ động mở miệng. Laura… Laura bị tôi ảnh hưởng quá sâu, trên một số vấn đề rất cực đoan, đại khái cảm thấy gả cho hắn cũng là một trong các thỏa hiệp bất đắc dĩ với quản ủy hội, tôi nghĩ ngay cả bản thân Laura cũng không biết Lâm Úy dành cho mình tình cảm sâu đậm như vậy. Bây giờ nghĩ lại, cái chết của Lâm Úy kỳ thật đã thay đổi rất nhiều việc.”
Che chở lạnh băng và xa lánh cũng là che chở, cặp sinh đôi mất cha bị tách ra, một cầm vũ khí sắc bén không có phương hướng, một nắm tay ma quỷ, Nguyên soái Woolf sắp sửa về hưu mất đi gửi gắm cuối cùng, từ đó chấm dứt hoàn toàn với quản ủy hội, Lục Tín vì “Trái Cấm” mà bị cuốn vào, có giáo huấn trước mắt, vẫn không chịu bo bo giữ mình, dẫn đến liên minh tự hủy trường thành… Bọn họ một người tiếp một người bị vận mệnh xâu chuỗi, rốt cuộc ấp ủ thành một trận sóng thần, ầm ầm nhấn chìm tám đại thiên hà.
Hai người im lặng một lúc lâu, Lục Tất Hành nói: “Cho nên… cô ta nhốt các ông trên một tiểu hành tinh, tương tự nhà tù vũ trụ… Tiến sĩ, ý ngài là, cô ta ngay từ đầu đã muốn giết Lâm à?”
Tiến sĩ Harden mở miệng, cuối cùng đã nhớ tới chuyện Lâm Tĩnh Hằng bảo mình giữ bí mật, ông gượng gạo chữa lại: “Tình hình cụ thể Lâm tướng quân không cho tôi nói, việc này… Dù sao hắn cũng về rồi, cậu đi hỏi hắn đi.”
Lục Tất Hành cười yếu ớt, kiên nhẫn chuyển dời đề tài: “Được, vậy thì không nói việc này – cháu đã xem những quyển sách thời cổ đại, người Địa Cầu viễn cổ rất thú vị, người sống trên một tiểu hành tinh, chỉ dựa vào ngoại hình và ngôn ngữ là có thể chia ra dân tộc và quần thể bất đồng, rất dễ dàng phân biệt được ai là đồng bào ai là kẻ địch, bảo vệ đồng bào đối kháng kẻ địch chính là ‘đại nghĩa’, rõ ràng như khắc vào gien… Khiến người ta hâm mộ. Tiến sĩ, ngài sống ba trăm hai mươi tuổi, cả đời đều đang truy tìm một đáp án, có thể nói ra cho cháu tham khảo không, ngài có tìm được một đáp án chưa? Cháu nên dẫn Thiên Hà Số 8 đến nơi nào, ngày đó thí nghiệm lỗ hổng thời gian Mân Côi Chi Tâm, cao điểm nhất, số người đồng thời xem trực tuyến lên đến 7.6 trăm triệu, cháu lại nên dẫn 7.6 trăm triệu người này đến nơi nào?”
Liên minh hiện giờ, thành lập trên đống đổ nát dối trá, Quân Đoàn Tự Do thì thành lập trên mồ mả thi cốt khắp nơi.
Vậy còn Thiên Hà Số 8?
Một tượng đá xa vời, và một tuyên ngôn tự do càng xa vời ư?
Tiến sĩ Harden im lặng.
“Đừng nói với cháu là thống nhất liên minh, cháu không có hoài bão này, cũng không có bản lĩnh này,” Lục Tất Hành nói, “Một Thiên Hà Số 8 nho nhỏ cũng bị cháu quản lý thành như thế… Vả lại kết cục liên minh thống nhất chúng ta đều nhìn thấy rồi, dù cho cháu thật sự gặp vận cứt chó, làm sao mới có thể không giẫm lên vết xe đổ?”
“Còn cả liên lạc chúng ta xây dựng với thủ quân biên cảnh Thiên Hà Số 1 thông qua Mân Côi Chi Tâm,” Lục Tất Hành nói, “Không giấu gì ngài, mười mấy ngày qua, mỗi ngày cháu đều muốn cho người lén phá hỏng kênh truyền tin này, thậm chí cháu muốn tìm một biện pháp gì đó, có thể phá hỏng khu lỗ hổng thời gian tự nhiên như nổ hủy điểm nhảy vũ trụ.”
Tiến sĩ Harden thở dài.
Lục Tất Hành thấp giọng dặn dò: “… Những lời này mong ngài giữ bí mật, đừng nói với Tĩnh Hằng.”
Lâm Tĩnh Hằng đã nghe thấy khe khẽ siết chặt nắm tay buông bên người.
Tàn Thứ Phẩm - Quyển 6: Mân Côi Chi Tâm Tàn Thứ Phẩm - Quyển 6: Mân Côi Chi Tâm - Priest Tàn Thứ Phẩm - Quyển 6: Mân Côi Chi Tâm