Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2929 / 98
Cập nhật: 2015-09-19 10:33:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 Hạ Cát Cát
art 1
Tình yêu của chúng ta
Đã nhiễm bụi bẩn
Hãy cùng chờ cơn gió lốc
Thổi sạch chúng đi
[6.0]
Tôi ghét nhất, chính là mùa hè.
Đối với tôi mà nói, tất cả mọi tai họa, đều xảy ra vào mùa hè, đó là cái mùa đã mang đến nỗi đau thương, giống như những vệt sáng dày đặc không thể xua đi được, nó ẩn sâu trong trí nhớ của tôi, một khi bùng phát, chỉ có trời sụp đất nứt, sóng thần mãnh liệt, mới đủ dễ dàng quét sạch tất cả.
Nhưng mà mùa hè vẫn cứ cố tình mà đến.
Lúc Triệu Hải Sinh trở về, tôi đang chuyên tâm lau cửa kính thủy tinh ở phòng bếp, đó là cánh cửa mà tôi thích nhất, nó có hoa văn rất tinh xảo, giống như một đóa hoa Diên Vĩ. Tôi đã học được món đậu hũ nấu mè, là món ăn anh rất thích. Sau khi nấu xong, tôi bỏ thêm vài cọng hành, hương thơm bay thẳng tới mũi, khiến cho người ta tăng thêm cảm giác thèm ăn.
Triệu Hải Sinh vừa vào cửa, liền mở máy điều hòa lên, nhìn qua cửa sổ, nói với tôi những lời trách cứ: “Cát Cát, không phải đã nói với em là không cần nấu ăn sao, người làm đâu rồi?”
Tôi nói: “Hôm nay cô ấy xin nghỉ.”
Anh đến ngồi bên cạnh tôi, vòng tay ôm tôi: “Anh dẫn em đi ra ngoài ăn nhé?”
Tôi nói: “Đồ ăn đã chuẩn bị hết rồi.”
“Cũng tốt, hôm nay anh rất mệt, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh buông tôi ra, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Ai cũng đều biết anh không hề yêu tôi, nhưng anh vẫn cứ giả vờ như vậy. Tôi đã thấy niềm vui mới của anh, một người đẹp đúng tiêu chuẩn, nghe nói là người mẫu, cô ấy mang giày cao gót, cùng với Triệu Hải Sinh cao 1m78 đứng chung với nhau, chiều cao ngang bằng thật khó phân biệt. Có điều thật không ngờ, tôi cứ tưởng sau khi Triệu Hải Sinh chán ghét tôi sẽ thích một tác gia, hay là nghệ thuật gia gì đó, nhưng hiện tại anh lại hạ thấp tiêu chuẩn của mình, khiến tôi có chút thất vọng.
Tôi luôn tự hỏi dùng cách nào để rời khỏi Triệu Hải Sinh, nói thẳng với anh, ngoan ngoãn chủ động rút lui? Hay là không nói tiếng nào, lựa chọn âm thầm biến mất. Nhưng tôi biết rõ, hai cách này đều là thứ anh không thích, từ ngày tôi theo anh đến Bắc Kinh, anh đã có thói quen áp đặt quyền thống trị lên tất cả, cho dù anh có đi thật xa, tốt nhất tôi nên đứng bất động ở một chỗ, nếu không, khẳng định khi gặp lại sẽ có nhiều phiền toái.
Tôi cảm thấy mình không thể học được cách giải quyết chuyện phiền toái, hay nói đúng hơn, phiền toái ở trên đời, hết cái này rồi cái khác tiếp diễn khiến tôi không thể ứng phó được, cho nên tôi mới coi như không có chuyện gì xảy ra, tự học cách tuân theo ý trời, cứ cho là lấy bất biến ứng vạn biến đi.
Nhưng tôi có yêu Triệu Hải Sinh, Triệu Hải Sinh cũng có yêu tôi.
Nhất định là như vậy.
[6.1]
Vào cái năm 15 tuổi ấy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Triệu Hải Sinh. Anh là học trò của ba tôi rất nhiều năm về trước, ngày đó có cơn mưa thật lớn, anh mang theo một cái ba lô đơn giản, cầm một cái ô đứng trước nhà tôi gõ cửa. Trời mưa thật sự rất lớn, quần áo của anh ướt đến hơn phân nửa, nhưng anh không vội vã đi vào nhà, mà lễ phép hỏi: “Đây có phải nhà của thầy Hạ không, tôi từ Bắc Kinh đến đây, đã có điện thoại hẹn trước.”
Tôi vội vàng mời anh vào nhà, anh nói muốn đi dép, tôi nói không cần, nhưng anh kiên trì muốn đổi, vì thế tôi chỉ biết đỏ mặt chạy đi tìm đôi dép nhựa của ba đưa cho anh. Anh không hề để ý thay đôi dép, xếp ô gọn gàng đặt trước cửa, xong xuôi mới đi vào nhà. Tôi đưa cho anh một cái khăn mặt để lau khô nước ở trên người, cũng pha cho anh một chén trà nóng, bảo anh cùng chờ ba tôi trở về. Anh mặc một cái áo sơ mi màu trắng noãn, thân hình cao to, nếu không nói quá, là người có nụ cười cuốn hút, anh dùng giọng nói dễ nghe hỏi tôi: “Nơi này lúc nào cũng mưa nhiều như vậy sao?”
“Không phải,” Tôi nói, “Đến mùa hè đều như vậy.”
Anh mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt có chút chăm chú, tôi không được tự nhiên liền quay đầu đi.
Trên bàn có một bức tranh, là trong lúc cao hứng tôi vẽ lung tung gì đó, anh lấy lên, tỏ vẻ có hứng thú xem, tôi muốn giật lại, nhưng cảm thấy ngại ngùng.
“Là em vẽ sao?” Anh hỏi tôi.
Tôi đỏ mặt nói: “Tranh vớ vẩn ấy mà.”
“Đẹp lắm.” Anh khen tôi, “Về sau nhất định sẽ giỏi hơn cả thầy Hạ.”
Lúc này trong phòng truyền đến tiếng đàn đinh đinh đan đan, tôi đi qua đẩy cửa ra, hướng vào trong nói: “Mễ Mễ, hôm nay đừng tập đàn, có khách đến nhà.”
Nhưng Mễ Mễ giống như không nghe được lời của tôi. Tiếng đàn vẫn tiếp tục, tôi đi vào, tức giận đóng nắp đàn lại. Em ngẩng mặt lên hỏi: “Khách gì mà quan trọng vậy?”
Tôi hạ giọng, nói: “Chị biết anh ấy, nghe nói anh ấy đã mua rất nhiều tranh của ba.”
“Thật sao?” Mễ Mễ vui vẻ hẳn lên, “Có phải em sẽ được thay một cây dương cầm mới?”
Tôi che miệng em ấy lại. Triệu Hải Sinh đúng lúc này đi đến bên cạnh cửa, anh ôn hòa nói: “Cứ để em ấy đàn đi, em ấy đàn rất khá, tôi muốn nghe.”
Tôi và Mễ Mễ ngây ngốc nhìn anh.
Triệu Hải Sinh cũng có chút choáng váng: “Các em là song sinh sao?”
“Không.” Tôi vội vàng nói, “Em ấy là muội muội, nhỏ hơn tôi hai tuổi, tên Mễ Mễ, còn tôi tên Cát Cát.”
“Mễ Mễ, Cát Cát.” Triệu Hải Sinh lẩm nhẩm nói, “Tên rất hợp với các em.”
Nói thì nói thế, đương nhiên chúng tôi không giống như vậy. Tôi cao hơn Mễ Mễ 2 cm, lông mi của em ấy dày hơn của tôi, đôi mắt to hơn, ngoài những điều đó ra, tính cách của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Mễ Mễ giống như mẹ của tôi, cái gì cũng đều dám nghĩ dám làm, ngoài lạnh trong nóng. Mẹ tôi xuất thân từ danh môn, lúc 20 tuổi quyết định gả cho một giáo viên dạy mỹ thuật, chính là ba tôi hiện giờ, chuyện này năm đó làm cho cả nhà sóng to gió lớn, vận mệnh đúng là không thể tránh khỏi, đúng như mọi người suy đoán, hôn nhân của bọn họ chỉ duy trì được có 6 năm. Lúc mẹ đến cái nước Australia kia, tôi mới được 5 tuổi, Mễ Mễ thì được 3 tuổi. Một thời gian dài, trong lòng tôi chỉ có thù hận mẹ, nhưng đến năm 10 tuổi, lúc tôi nghe nói mẹ chết một nơi hẻo lánh xa quê hương, tôi đã òa khóc một trận, Mễ Mễ thì không khóc, em ấy bình tĩnh nói với tôi: “Tỷ tỷ à, con người trước sau gì cũng phải chết, chị khóc vô dụng thôi.” Bộ dáng thanh tĩnh của em ấy, khiến tôi sợ hãi. Tôi sợ em ấy sau khi lớn lên, sẽ lại biến thành một người mẹ khác giống như mẹ tôi, ngay cả những người thân yêu nhất của mình cũng vứt bỏ, đương nhiên chỉ có con đường chết.
Nhưng tôi vẫn còn đau lòng cho Mễ Mễ, đặc biệt là lúc đi ngủ, chân tay của em ấy cứ ôm chặt lấy tôi, khiến cho cơ thể của tôi sinh ra một loại cảm giác tình mẫu tử, tôi đã thề sẽ cố gắng chăm sóc em ấy cả đời. Mễ Mễ bị bệnh suyễn, thể chất rất yếu, lại thường xuyên phát bệnh. Em ấy thích âm nhạc, cây đàn dương cầm cũ mẹ tôi để lại là bảo bối lớn nhất của em ấy, nhưng về sau chúng tôi không có tiền mời thầy về dạy nhạc, Mễ Mễ đành tự mình luyện tập. Những khúc nhạc tự cảm nhận của em ấy đều là khúc bi thương, lúc cao lúc thấp day dứt dằn vặt, tôi không thích nghe. Đàn dương cầm được đặt trong phòng của chúng tôi, kê ở trước đầu giường, lúc ba của tôi nổi giận vì không vẽ được tranh, chúng tôi thường trốn ở phòng ngủ, Mễ Mễ nằm trên cây đàn, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ Tỷ, phải làm sao mới tốt?”
Tôi thì dùng một cây bút nghệch ngoạc lung tung vẽ vẽ bôi bôi, đương nhiên cũng không biết làm thế nào mới là tốt, những ngày như vậy qua đi rất nhiều năm, mẹ đã đi rồi, những bức tranh ở trong hành lang dần bị tháo bỏ, bị bán đi, căn nhà trong thành phố cũng bán nốt, cha tôi từ chức ở trường đại học, dẫn theo chúng tôi đến ở trong một căn nhà nhỏ gần bờ biển. Tôi và Mễ Mễ đến một ngôi trường nhỏ gần nhà để đi học, lúc mẹ còn sống, có tích góp một ít tiền, mẹ đi rồi, cuộc sống ngày càng sa sút, ba tôi vẫn vẽ tranh, hoặc là uống rượu say khước, những năm tháng định mệnh của ông ấy, giống như những cái pháo hoa ảo ảnh nổ tung tóe trên bầu trời, phải chi tiền và gạo có thể từ trên trời rơi xuống thì hay biết mấy.
Ưu phiền lớn nhất chính là lúc trường học đòi tiền học phí.
Lần đó, Triệu Hải Sinh đã giải nguy cho chúng tôi, anh bỏ ra một số tiền lớn, mua mấy chục bức tranh của ba tôi, nói là muốn mang chúng đến Bắc Kinh, để bán cho người khác. Ba tôi rất vui vẻ, ông dẫn chúng tôi ba người lên thị trấn ăn cơm, gọi một bàn lớn rất nhiều đồ ăn, bảo rằng nhất định phải mời khách, cảm tạ ơn nghĩa của Triệu lão đệ.
Đêm đó, ba của tôi say mèm, lúc Triệu Hải Sinh dìu ông về đã là 11 giờ đêm, Mễ Mễ thì đi ngủ, chúng tôi thật vất vả mới dìu được ba lên giường, tôi cúi đầu nói cảm ơn Triệu Hải Sinh. Anh nói không cần, sau đó đưa cho tôi địa chỉ và số điện thoại, bảo tôi định kỳ gửi tranh của ba cho anh, anh sẽ định kỳ gửi tiền cho chúng tôi.
Tôi cầm lấy tấm danh thiếp kia, cẩn thận cất vào túi.
Mễ Mễ sau đó bắt đầu ho khan, em ấy kho kịch liệt, sắc mặt tím tái. Em ấy đã lâu rồi không có ho nhiều như vậy, tôi chạy đi tìm thuốc cho em ấy, trong lúc rối trí tôi không tìm thấy gì, Triệu Hải Sinh ở trong bếp rót cho tôi một chút nước nóng, anh chạy đến đỡ lấy Mễ Mễ, nhắc nhở tôi: “Đừng vội, đừng vội, bình tĩnh suy nghĩ thuốc để ở đâu.”
Tôi vẫn không tìm thấy thuốc, Triệu Hải Sinh quyết định thật nhanh cõng Mễ Mễ ở trên lưng, nói: “Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện!”
Ngày đó, Triệu Hải Sinh cõng Mễ Mễ chạy hai mươi mấy phút ở trên đường, thật vất vả mới đón được xe, đưa Mễ Mễ vào bệnh viện. Bác sĩ nói, nếu chúng tôi đến trễ 5 phút nữa, có thể em ấy đã mất mạng.
Lúc bác sĩ nói những lời này, tôi run rẩy cả người, thân thể giống như một chiếc lá rụng, đứng không vững, Triệu Hải Sinh ở phía sau đỡ lấy tôi, nói: “Cát Cát, không sao hết, em xem, bây giờ không phải không có chuyện gì sao?”
Mễ Mễ đang ngủ, chúng tôi ngồi ở cái ghế dài của bệnh viện chờ em ấy tỉnh lại. Triệu Hải Sinh nói: “Cát Cát, rốt cuộc anh đã nhận ra em và Mễ Mễ là không giống nhau.”
Tôi biết anh muốn tôi nói chuyện với anh, nên cũng phối hợp: “Khác nhau chỗ nào?”
“Khuôn mặt.” Anh nói, “Mễ Mễ là một đứa bé, em thì không phải.”
Tôi nhìn anh: “Ý anh nói là em già sao?”
“À, không phải!” Anh cuống quít giải thích nói, “Ý anh là, em không giống như những đứa bé khác.”
“Thì cũng vẫn là già.”
Anh cười: “Anh nói là em, thật sự không phải ý đó đâu.”
“Cảm ơn anh, Triệu thúc thúc.” Tôi hiểu, nếu không có anh, thật không biết Mễ Mễ sẽ như thế nào.
“Anh già đến vậy à?” Anh cười, “Đợi Mễ Mễ khỏe lại, em còn phải giúp anh một việc. Anh phải đem mấy bức tranh đến bưu điện ký gửi, anh không có cách mang đi hết, giữa trưa ngày mai anh phải lên máy bay, nên sáng sớm phải đi rồi, anh sợ lúc đó bưu điện chưa mở cửa.”
“Cuối tuần em sẽ đi gửi cho anh.” Tôi nói.
Anh đưa cho tôi mấy trăm đồng.
“Không cần.” Tôi lắc đầu, “Tiền chữa bệnh cho Mễ Mễ anh đều đã trả rồi.”
“Nhận đi, Cát Cát.” Giọng nói của anh chân thật đáng tin cậy, “Thầy Hạ là người thầy anh kính trọng, năm đó khi đang học môn mỹ thuật tạo hình, anh ham chơi, đánh người ta đến vỡ đầu, là ông ấy đã lấy tiền giúp người ta chạy chữa, anh mới không bị ba anh đánh gãy chân.”
Tôi tin ba tôi là người như vậy.
Đồng thời tôi cũng tin, Triệu Hải Sinh lần này đến đây, không phải vì tranh của ba, mà chỉ vì trả ơn.
Anh ra đi, chỉ mang theo một bức tranh của ba tôi, mang tên “Con gái”, trên đó là hình ảnh của tôi và Mễ Mễ, tôi ngồi im lặng, còn Mễ Mễ ở phía sau, cười tinh nghịch.
[6.2]
Gặp lại Triệu Hải Sinh, cũng là mùa hè.
Tôi không có nói sai, mùa hè đối với tôi mà nói, luôn có nhiều chuyện. Giống như dự đoán, tôi thi rớt đại học. Ba tôi bỗng nhiên phải nằm viện, bệnh của Mễ Mễ cũng tái phát, trong nhà hỗn loạn bê bối. Triệu Hải Sinh lại giống như từ trên trời giáng xuống, anh thuê một phòng trọ không có điện thoại, nên phải lần theo địa chỉ tôi gửi thư mà tìm đến nhà tôi, lúc đó tôi đang bận rộn nấu ăn, chuẩn bị mang thức ăn đến bệnh viện cho ba của tôi. Xuyên qua lớp của sổ bằng gỗ trông ra sân vườn nhìn thấy anh, tôi cầm một cái muỗng canh, trong một thoáng, dường như nước mắt muốn trào ra. Cửa nhà rất thấp, anh cúi người bước vào, dùng giọng nói quen thuộc kêu lên: “Xin lỗi có phải là nhà của thầy Hạ không?”
Mễ Mễ nằm ở trên giường, hét ầm lên: “Hạ Cát Cát, Hạ Cát Cát, Triệu thúc thúc của chị đến rồi.”
Triệu Hải Sinh đi vào nhà, vỗ vỗ lên đầu Mễ Mễ nói: “Chẳng lẽ tôi không phải là Triệu thúc thúc của em hay sao?”
Mễ Mễ há miệng cười tươi, bệnh tình của em ấy dạo này không tái phát nữa, nhưng bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi.
Tôi lấy cho Triệu Hải Sinh một ly trà, hỏi: “Sao đột nhiên anh lại đến đây?”
“Đi công tác, thuận đường nên đến thăm mọi người.”
Tôi nói: “Anh ngồi một lát, em đi bệnh viện mang cơm cho ba.”
“Thầy Hạ sao lại nằm viện?” Anh nói, “Anh đi với em.”
Chúng tôi đến bệnh viện, bác sĩ tỏ vẻ rất nhiêm túc, đang chờ chúng tôi nói chuyện. Triệu Hải Sinh đi theo bác sĩ đến văn phòng, 10 phút sau anh quay lại nói với tôi: “Cát Cát, em phải chuẩn bị tâm lý, thầy Hạ bị ung thư gan, đã là giai đoạn cuối.”
Tôi dùng bàn tay che mặt lại, không cho nước mắt của chính mình rơi xuống trước mặt anh. Nhưng vận mệnh quá tàn nhẫn đau thương khiến tôi không thể chịu được, tôi ngã vào lòng anh òa khóc, anh ôm tôi, chỉ là tạm thời chống đỡ, chỉ là lựa chọn duy nhất mà thôi.
Sau khi biết bệnh tình của mình, ba tôi chỉ chống đỡ được 15 ngày. Con đường đời này, ông đã đi quá mệt mỏi, biết sắp được nghỉ ngơi, trong lòng của ông giống như trút bỏ được đá tảng, ông thanh thản trút hơi thở cuối cùng, xuôi chân xuôi tay. Lúc này Triệu Hải Sinh vẫn ở bên cạnh chúng tôi. Ba tôi làm việc ở trường đại học là chuyện đã rất lâu, nên chúng tôi không được hưởng bảo hiểm sức khỏe, nhà của chúng tôi căn bản không có dành dụm được gì, toàn bộ tiền bạc, đều là của anh cho. Cách ba năm, anh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, dường như để đặc biệt chứng kiến cảnh tượng đau đớn nhất này. Mễ Mễ vẫn không khóc, em ấy giống như trong một đêm đã trưởng thành hơn, em mở to đôi mắt trống rỗng nhìn chúng tôi đang ở nơi nào đó thu nhặt di vật của ba.
[6.3]
Rốt cuộc tôi cũng trở thành người yêu của Triệu Hải Sinh, đó là mùa xuân năm tôi 19 tuổi.
Khi đến Bắc Kinh, tôi mới biết được thì ra Triệu Hải Sinh có nhiều tiền như vậy. Anh sắp xếp cho tôi và Mễ Mễ một căn hộ mới, giúp chúng tôi mua tất cả đồ đạc trong nhà, tôi thật không nghĩ tới, bức tranh trên tường kia, đúng là bức tranh của ba tôi đã nhiều năm trước, “Con gái”
“Các em cứ an tâm ở lại đây.” Triệu Hải Sinh nói, “Anh đã nhờ người tìm giúp cho Mễ Mễ một trường học, rất nhanh có thể đi học.”
“Còn tỷ tỷ thì sao?” Mễ Mễ hỏi.
“Cát Cát?” Triệu Hải Sinh nhìn tôi, nói: “Tùy em ấy, em ấy muốn học cũng được, muốn làm việc cũng được, hay muốn không làm gì cũng được.”
Tuy rằng căn hộ Triệu Hải Sinh cho chúng tôi mượn có rất nhiều phòng, nhưng đêm khuya, Mễ Mễ vẫn ngủ cùng với tôi trên một cái giường. Cái giường thật lớn, thật êm ái, kéo rèm ở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Mễ Mễ hì hì cười, nói: “Giống như đang nằm mơ vậy, chị nhỉ. Thoáng một cái, lập tức rơi vào tiên cảnh.”
Em ấy so với tôi thật sự rất khác, đối với tất cả những chuyện xảy ra, em ấy dường như không có một chút bất an.
“Em yên tâm đi học đi.” Tôi nói, “Chị sẽ đi tìm việc làm, chúng ta không thể dựa mãi vào người khác được.”
“Là anh ấy cam tâm tình nguyện!”
“Em đừng có nói vậy!”
Mễ Mễ la lớn lên ở bên tai tôi: “Anh ấy là cam tâm tình nguyện, anh ấy thích chị, chẳng lẽ chị không nhận ra? Lần đầu tiên anh ấy đến nhà chúng ta, em đã nhận ra rồi!”
Tôi bưng kín tai lại.
Mễ Mễ nói xong, ngã đầu liền ngủ.
Đêm đầu tiên đến Bắc Kinh, tôi đã thức trắng đêm. Tôi hiểu được, tôi chỉ là một cô bé lọ lem, nhặt được một đôi giày thủy tinh phép màu, chỉ cần qua 12 giờ, hoàng tử công chúa gì cũng đều biến mất, tôi phải trở lại đối mặt với cuộc sống hiện tại.
Nhờ sự giúp đỡ của Triệu Hải Sinh, Mễ Mễ rất nhanh được vào một ngôi trường mới đi học, là một trường quý tộc, em ấy có vẻ không chịu thua kém, vừa nhập học đã có thành tích khá cao, được phân đến hạng ưu. Triệu Hải Sinh mua cho em ấy điện thoại mới, em ấy tiện tay chụp một tấm ảnh đang mặc đồng phục của trường, gửi vào điện thoại của Triệu Hải Sinh, anh lấy ra cho tôi xem, nói: “Em cũng phải học tập theo Mễ Mễ, em ấy hòa nhập cuộc sống mới rất nhanh.”
“Em không thể giống như em ấy không hiểu chuyện như vậy.” Tôi nói, “Triệu tiên sinh, anh đối với chị em chúng em có ơn nghĩa rất lớn, em không biết làm sao để báo đáp.”
“Quá khách sáo rồi.” Anh nói.
Tôi cười.
“Em cứ thoải mái một chút đi.” Anh nói, “So với Mễ Mễ, tâm sự của em quá nhiều.”
“Em và Mễ Mễ không giống nhau.” Tôi nói, “Có lẽ em không thức thời được như em ấy, phải không?”
Lời này nói ra, tôi biết mình đã nói sai. Triệu Hải Sinh đứng dậy ra về, tôi đưa anh ra đến cửa, anh ngay cả chào tạm biệt cũng chưa nói, liền lái xe rời đi. Tôi ngày đêm tìm việc trên báo, càng không ngừng đi phỏng vấn, Triệu Hải Sinh đương nhiên hiểu được tôi đang làm gì, nhưng anh cũng không ngăn cản, anh khôn ngoan chờ đợi vết thương của tôi bộc phát, vấp phải khó khăn quay đầu, lúc ấy tôi sẽ an tâm nhận lấy ân tình của anh.
Cho nên, ngày đó sau khi ra đi, rất nhiều ngày anh không liên hệ với tôi. Tôi rất nhanh tìm được một công việc tại một của hàng bán thức ăn nhanh. Một ngày kia, tôi làm xong việc ở tiệm, đến lúc tan tầm thì đã 11 giờ khuya, vừa ra khỏi cửa, tôi liền nhìn thấy xe của Triệu Hải Sinh ở bên ngoài.
Anh kéo cửa xe xuống, gọi tôi: “Cát Cát.”
Chúng tôi đã một tháng trời không gặp mặt. Một khắc đó, tôi đã thật sự hoảng hốt, tôi từng nghĩ, anh đã quên mất trên đời này còn có một người như tôi tồn tại.
Anh hỏi tôi: “Em làm việc ở tiệm thức ăn nhanh có vui không?”
“Ừ.” Tôi nói.
Anh cười: “Ừ là có ý gì?”
Tôi cảm thấy bên trong nụ cười của anh hàm chứa sự chế giễu châm chọc, tim của tôi giống như bị khoét một lỗ hổng, tôi cố gắng lấp nó lại, nhưng nó ngày càng lớn, không thể cứu vãn được sự mất mát.
“Cát Cát.” Triệu Hải Sinh nói, “Ngày đó, anh cố ý mặc kệ em, để em có thể cảm nhận một chút cuộc sống, cũng không phải là chuyện xấu, nhưng bắt đầu từ ngày mai, anh không cho phép em được tự do nữa.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng gì cả.” Anh nói, “Anh đã liên hệ với một trường mỹ thuật, em có thể làm học viên dự thính ở đó, anh vẫn cảm thấy, em rất có thiên phú về hội họa giống ba em vậy. Giấy, bút, màu, máy tính, anh đều đã chuẩn bị sẵn cho em.”
“Em không muốn vẽ.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói, “Em chán ghét vẽ.”
Anh chậm rãi nói: “Em hãy nghe cho kỹ, em không có lựa chọn, nhất định phải vẽ.”
Tôi cắn răng hỏi anh: “Anh dựa vào cái gì mà quản em?”
“Em nhất định phải biết sao?”
Tôi nói: “Ừ.”
Anh cúi người qua, kéo tôi vào lòng, không nói một lời hôn tôi.
Sau đó, trong tiếng tim đập dồn dập, tôi nghe anh nói rõ ràng và kiên định: “Cát Cát, anh yêu em.”
Tôi cảm thấy cơ thể của mình giống như bị chìm ngập trong nước biển. Trước đây có một lần đi dạo trên bờ biển, khi đi vào nước biển, tôi cảm nhận được chính là loại cảm giác này, tôi nghĩ mình đã chết, nhưng lại được hồi sinh ngoài ý muốn, lúc đó, có người đã kéo tôi lên, trong lời nói đầy quẫn bách, người đó sợ hãi nói với tôi rằng: “Cát Cát, con phải học bơi, nên nhớ, không phải mỗi giờ mỗi phút mẹ đều ở bên cạnh con.” Khi Triệu Hải Sinh hôn tôi, lần đầu tiên tôi nhớ khuôn mặt của mẹ rõ ràng đến vậy, bà ấy thật đẹp, đẹp đến nỗi người ta không thể thở được, bà đang ở một nơi rất xa, dùng giọng nói dịu dàng nói với tôi: “Cát Cát, đây chính là số mệnh.”
Part 2
[6.4]
Nhờ Triệu Hải Sinh sắp xếp, tôi đến một khu nhà của học viện mỹ thuật tạo hình để học vẽ. Thân phận của tôi chính xác là người yêu của Triệu Hải Sinh, nhưng cuộc sống ở đại học lại khéo che đậy điều đó.
Tôi vẽ rất nhiều, nhưng việc tôi thích nhất là nấu ăn, tôi thích nấu bữa cơm cho cả nhà, thích nhìn Triệu Hải Sinh hoặc Mễ Mễ ngấu nghiến ăn hết chúng. Mễ Mễ cứ vài cái cuối tuần thì về nhà, Triệu Hải Sinh thì vài cái cuối tuần khác cũng đến. Cho nên trong một thời gian dài, Mễ Mễ không hề biết quan hệ giữa tôi và Triệu Hải Sinh, đến một lần, em ấy về nhà sớm, ý muốn cho tôi một sự ngạc nhiên, kết quả vừa đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy Triệu Hải Sinh đang hôn tôi.
Chúng tôi bối rối tách ra, Mễ Mễ cũng không hét lên, em ấy thè lưỡi ra một chút, bình tĩnh đóng cửa lại.
Triệu Hải Sinh có chút xấu hổ, vỗ vào vai tôi, nói: “Không sao đâu, em ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
Tôi vẫn còn cảm thấy bất an, nên giục anh về sớm. Khi Triệu Hải Sinh bước ra cửa, Mễ Mễ đang ngồi trên sô pha xem tivi, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt Triệu thúc thúc! À, không đúng, tạm biệt anh rể!”
Triệu Hải Sinh quay đầu mỉm cười, sau đó đóng cửa lại, rời khỏi.
“Tỷ tỷ,” Mễ Mễ nói, “Chị đợi một chút, em có chuyện này muốn nói với chị.”
“Ừ?”
“Chị phải hứa là không giận em mới nói.”
“Nói đi, chị hứa.”
“Em không muốn thi đại học.”
“Tại sao?” Tôi gấp đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Đã hứa là không giận em mà.” Em ấy giương miệng lên cãi, “Chị còn như vậy, sao em dám tiếp tục nói?”
Trong lúc Mễ Mễ tiếp tục nói, trong đầu của tôi đã suy đoán ra vô số chuyện, rất nhiều ý niệm nhảy lên nhảy xuống, quay cuồng, nhưng chưa kịp rõ ràng thì lời nói sau cùng của Mễ Mễ đã làm tôi hoảng sợ.
Em ấy nói: “Em muốn đi ca hát.”
Dưới sự phản đối của tôi, Mễ Mễ vẫn đi Thượng Hải dự thi, Triệu Hải Sinh đã bỏ tiền ra giúp em ấy đạt ý muốn.
Đến lúc tôi biết tất cả mọi chuyện thì đã muộn, Mễ Mễ ở sân bay gọi điện thoại cho tôi bảo rằng đừng bao giờ tức giận, chờ em ấy thành công trở về, sau đó liền cúp điện thoại. Tôi chạy đến văn phòng của Triệu Hải Sinh, đó là lần đầu tiên tôi đến công ty của anh. Ở trên taxi, nắm chặt bàn tay lại thành quyền suy nghĩ, tôi nhất định phải giáp mặt nói chuyện với anh, có lẽ anh có quyền quyết định hết thảy, nhưng tương lai của Mễ Mễ, anh không có quyền can thiệp, không có quyền, chắc chắn không có quyền! Trên đường xe đông đúc, xe đi nửa ngày mới đến. Khi tôi chạy đến công ty của anh, thì đã hết giờ làm, anh đang cùng một phụ nữ ngồi trên xe.
“Ồ, Cát Cát.” Thần sắc của anh có hơi mất tự nhiên, “Sao em lại đến đây?”
Sau đó anh chỉ vào người phụ nữ bên cạnh nói: “Vợ của anh.”
Thì ra anh đã có vợ.
Tôi thở dốc, nói: “Mễ Mễ…” Bỗng nhiên không thể nói được gì nữa.
“Mễ Mễ có lý tưởng của em ấy, sao em không cho em ấy đi thử một lần?” Triệu Hải Sinh mỉm cười nói, “Em yên tâm, anh đã có nhờ người đi theo em ấy, chắc chắn em ấy sẽ an toàn trở về.”
“Vì sao không nói cho em biết?” Tôi hỏi anh.
“Thật xin lỗi, Cát Cát.” Anh nói, “Đây là ý của Mễ Mễ, anh muốn tôn trọng em ấy.”
Người vợ xinh đẹp của Triệu Hải Sinh ngồi ở bên cạnh mỉm cười.
Tôi xoay người bỏ chạy, anh cũng chẳng đuổi theo. Tôi gọi một chiếc xe taxi về nhà, thu dọn đồ đặc, chuẩn bị bỏ đi. Tôi biết Triệu Hải Sinh không có làm gì sai, anh đã có vợ, tôi đã sớm dự đoán được, anh đã vì Mễ Mễ làm tất cả, đơn giản cũng chỉ vì tôi. Nhưng tôi thật sự không muốn nhận ơn nghĩa này, cũng không muốn chiếm tình cảm đó. Anh không có sai, tất cả mọi sỉ nhục đều do chính tôi tự làm tự chịu. Tôi cảm giác bản thân giống như một sợi dây cung đang căng, đã sắp đứt. Tôi chỉ biết là, tôi phải đi, bất luận thế nào, cũng phải rời khỏi, vĩnh viễn không thể trở lại.
Lúc tôi đóng nắp va li lại thì cửa liền mở ra.
Tôi không cần quay đầu lại, cũng biết đó là Triệu Hải Sinh.
Anh bước nhanh đi tới, ở phía sau ôm tôi, hỏi: “Cát Cát, em muốn đi đâu?”
Tôi không nói tiếng nào, nước mắt từ từ rơi xuống.
“Em không được đi.” Anh kéo người tôi quay lại, ép buộc tôi đối mặt với anh.
“Nhìn vào mắt anh đi.” Anh ra lệnh cho tôi.
Tôi không dám, nhưng chỉ có thể nhìn thẳng vào anh.
“Em là người phụ nữ của anh.” Anh nói, “Từ lúc em 14 tuổi, em đã nên hiểu được, đời này kiếp này, em chỉ thuộc về anh, cho dù em đi đâu, anh cũng sẽ tìm được em trở về, bằng không, em cứ thử xem.”
[6.5]
Ngày hôm sau, tôi hạ quyết tâm, quyết định đi bán tranh của mình.
Đó là một nơi khá rộng rãi trên hành lang trưng bày tranh vẽ ở ngay cạnh trường học của tôi, hành lang trưng bày này có tên là: Lúc ban đầu.
Viết xong hai chữ theo phong cách cổ xưa vào một cái bảng nhỏ, tôi treo nó ở một góc, đúng là khà nhỏ, nếu người ta không chú ý có lẽ sẽ không nhìn thấy nó. Tôi ôm mấy bức tranh của mình đứng ở đó, không biết nên nói gì.
Rốt cuộc có một cô gái đến hỏi tôi: “Chị muốn mua tranh à? Tranh ở đây đều là sinh viên khoa Mỹ Thuật vẽ, vừa đẹp vừa rẻ. Chị chọn một bức đi.”
“Không phải.” Tôi nói, “Tôi đến bán tranh.”
Cô ấy lấy một bức tranh ở trong tay tôi, nhìn qua một lúc, lắc đầu nói: “Tranh của chị vẽ, chỉ sợ là khó bán, mọi người đến đây mua tranh đều là sinh viên, bọn họ thường đi cùng với người yêu, chị nên vẽ tranh lãng mạn một chút thì tốt hơn.”
Bức tranh ấy, tôi đặt tên là “Loài chim không thể bay”. Đó là một cô gái không đẹp, có thân hình nhỏ nhắn giống như một con chim, đôi môi đỏ mọng như máu, tóc đen suôn mềm như thác nước, cô ấy đang ôm một đoá hoa cúc trắng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một cách yêu dị, trong ánh mắt là nỗi tuyệt vọng cô đơn.
Đúng là loại tranh như vậy, tôi không thể trông mong có người thưởng thức.
Tôi muốn lấy lại bức tranh đang ở trên tay cô ấy, nên vươn tay định cầm vào cái khung tranh.
“Tôi mua.” Một người giật lấy bức tranh, nói: “Xin hỏi bao nhiêu tiền?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, người đang cầm bức tranh của tôi là một nam sinh, vóc dáng cao to, lông mi đen dày, đầu đội mũ lưỡi trai, hướng tôi mỉm cười. Tôi cảm thấy dường như đã gặp anh ta ở đâu, nhưng nhất thời không nghĩ ra, vì thế đứng ngây ngốc một lúc lâu.
“Xin hỏi bao nhiêu tiền?” Anh ta hỏi lại lần thứ hai.
“À.” Tôi có chút bối rối, nói: “Anh ra giá thử xem.”
“Một đồng nhé?” Anh ta nhướng hàng mi dày hỏi tôi.
Cái này quả thật không “sai giá” cho lắm. Bất quá nghĩ lại, có tri kỷ cũng tốt, so với bị người ta ném vào thùng rác thì tốt hơn nhiều. Vì thế, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gật đầu.
Anh ta có chút giật mình nhìn tôi, giống như sợ tôi sẽ đổi ý, liền thật nhanh lấy một đồng tiền xu từ trong túi ra, đưa cho tôi. Tôi xòe bàn tay của mình, đồng tiền xu ấy rơi vào, lóe sáng, ở trong lòng bàn tay của tôi nảy lên một chút, rồi bất động.
“Cảm ơn nha.” Dường như rất vui vẻ, anh ta cầm lấy bức tranh, huýt sáo một tiếng, vẫy vẫy tay với tôi, liền rời khỏi.
Như vậy, giống như đang nằm mơ, tôi bán đi bức tranh đầu tiên của mình, chỉ có một đồng, ngay cả tiền giấy còn chưa đủ.
Đêm đó tôi nằm trên giường, nắm chặt cái đồng xu kia, nhớ đến người con trai mạnh mẽ kỳ lạ đã mua bức tranh của mình, tôi thật sự đã có gặp qua anh ta, chắc chắn là vậy. Nhưng thực tế thì tôi cũng chẳng nhớ. Tôi lấy giấy ra, vẻ lại hình dáng của anh ta, khuôn mặt của anh ta hiện ra dưới ngòi bút càng rõ ràng, tôi sợ đến mức nhanh chóng dùng bút xóa nó đi.
Tôi đem đồng xu còn mang hơi ấm của cơ thể kia nhét lại dưới gối, nguyện ý tin rằng nó là một đồng xu may mắn, có lẽ nhờ vậy mà cuộc sống của tôi sẽ có cơ hội thay đổi, tôi mở cửa sổ nhìn ra thế giới mới đang xôn xao ở ngoài kia, Hạ Cát Cát từ nay sẽ không còn là Hạ Cát Cát nữa.
Ha ha.
Mễ Mễ đã gặp may mắn, thật sự chỉ trong một đêm.
Lần thi ca hát đó, em ấy được huy chương đồng, nhưng mà quán quân và á quân cũng không gặp may bằng em ấy, em ấy may mắn vượt xa người thường, rất nhanh cho ra album độc quyền, trở thành người thuộc giới ca hát có quyền lực chỉ trong một vài ngày. Tôi đọc báo liền nhìn thấy tin tức về em ấy: xuất thân phú quý, ba tuổi học đàn, năm tuổi luyện nhảy, bảy tuổi lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, mười tuổi theo mẹ ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu…
Thật là vớ vẩn.
Mễ Mễ của tôi, không biết bây giờ em ấy có thật sự hạnh phúc không?
Chúng tôi đều xuất thân cùng một nhà, cho dù hiện tại có hai hướng đi khác nhau, nhưng tôi biết, dù chỉ là hai con đường tồn tại, tôi cũng sẽ liều mạng cùng em ấy “sông đổ về biển.” (6.1)
(6.1) Sông đổ về biển: ý là sẽ tìm lại cội nguồn, gốc rễ.
Nhất định phải như vậy
[6.6]
Mễ Mễ gặp may quá nhanh khiến cho cuộc sống của tôi gặp rất nhiều rắc rối.
Cho dù là ở trường học hay ở ngoài đường, tôi thường bị người ta giữ lại để yêu cầu kí tên. Đôi khi phải nói một lúc lâu, mới có thể làm cho bọn họ tin tôi thật sự không phải là Hạ Mễ Mễ, bọn họ vẫn nửa tin nửa ngờ tiếc nuối kéo nhau bỏ đi.
Thừa dịp Triệu Hải Sinh đi Thượng Hải công tác, tôi đi uốn mái tóc của mình.
Vì muốn cho hợp với kiểu tóc mới, tôi lại đi mua một cái áo sườn xám màu lam có hoa nhỏ. Tạo dáng mới khiến cho tâm trạng của tôi thoải mái, hơn nữa thời tiết cũng không tệ, tôi quyết định đi xem triển lãm tranh. Đến Bắc Kinh đã lâu như vậy, ngoại trừ đến trường, tôi rất ít khi ra khỏi nhà. Cho nên Bắc Kinh đối với tôi vẫn là một thành phố xa lạ. Đi qua con đường lớn Vương Phủ Tỉnh (6.2), tôi liền nhìn thấy xe của Triệu Hải Sinh ở trước một khách sạn, anh không có trong xe, bên trong là một cô gái ăn mặc rất thời trang.
(6.2) Phố Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh là một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh. Phần lớn đại lộ này hạn chế xe cộ lưu thông và lúc nào cũng đầy người đi bộ, là một trong những đại lộ hiện đại và hấp dẫn nhất Trung Quốc.
Tôi nghĩ muốn trốn đi, nhưng đôi chân giống như đã mọc rễ.
Ba phút sau, tôi nhìn thấy Triệu Hải Sinh từ khách sạn đi ra, anh xách một cái túi du lịch màu đen không lớn lắm, ném nó vào cốp xe. Sau đó anh kéo mở cửa xe ngồi xuống. Cô gái trong xe cười hi hi nhìn anh, anh hôn lên hai má của cô ấy.
Xe rất nhanh rời khỏi đó, không khí bay đầy những hạt bụi nhỏ li ti, chúng làm mắt tôi đau rát.
Tôi thật sự thanh tĩnh trải qua hai ngày, hai ngày sau Triệu Hải Sinh về đến nhà. Tôi đang nấu ăn ở trong bếp, ba món một canh, tôi không biết anh về, làm nhiều như vậy chủ yếu là muốn chăm sóc tốt bản thân.
Tôi thích cái áo sườn xám màu lam có hoa nhỏ, cho nên lúc nấu ăn tôi cũng không thay nó ra.
Triệu Hải Sinh bước vào, nhìn thấy tôi liền ngây người.
Tôi chờ anh hỏi kiểu tóc mới của tôi, hoặc là bộ áo mới này. Nhưng không ngờ anh lại hỏi: “Em mua cái áo này ở đâu?”
Tôi hỏi lại anh: “Có phải em đã già đi năm tuổi?”
Anh buông hành lý xuống, đến gần, ôm tôi, không nói tiếng nào. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ ôm tôi như thế, như có như không, ôm chặt vào ngực, gần trái tim của mình nhất. Tôi kề sát lỗ tai của mình vào ngực anh, nghe được tiếng anh thở dài, sau đó anh dùng lời kiên định mà nói, “Cát Cát, chúng ta kết hôn đi.”
Tôi đẩy anh ra, giống như muốn nhảy dựng lên.
Anh một lần nữa ôm tôi vào lòng: “Thế nào, em không muốn sao?”
Tôi chỉ lắc đầu.
“Vì sao từ chối?” Ánh mắt của anh đỏ hồng nhìn tôi, chưa bao giờ anh biểu hiện như vậy.
Tôi thật sự không hiểu, anh vừa cùng một mỹ nữ nghỉ phép trở về, sao có lòng dạ đi cầu hôn một phụ nữ khác? Tôi ngẩng mặt lên hỏi anh: “Tình yêu đích thực là gì?”
Anh cười: “Nếu có thể nói rõ, đã không phải là tình yêu.”
Thì ra trên đời này còn có thứ mà Triệu Hải Sinh không biết rõ.
“Cuối năm.” Anh vẫn như trước tự quyết định, “Chúng ta sẽ kết hôn.”
“Không.” Tôi nói.
“Anh sẽ mua nhà mới, em có thể nghiên cứu những đồ dùng nào em thích.”
“Không.” Tôi vẫn nói như vậy.
Anh chỉ vào tôi khi tôi nói lần thứ hai. Ngửi ngửi mùi thức ăn, vỗ vỗ tay lên bàn, ngồi xuống, nói: “Dọn cơm đi, anh đói bụng rồi.”
“Rửa tay đi đã.” Tôi nói.
Anh đứng dậy: “Tuân lệnh, vợ yêu.”
Lúc ăn cơm, ánh mắt của anh luôn nhìn tôi lưu luyến, vẫn hỏi cái vấn đề kia: “Em mua cái áo này ở đâu?” Xem ra anh hứng thú với quần áo hơn là hứng thú với tôi.
“Ở cửa hàng.” Tôi nói.
“Anh thấy nó rất đẹp.” Anh nói.
“Ừ, nhưng nó chỉ là một cái áo bình thường.”
“Còn phải xem là ai mặc nữa.”
Tôi không để ý đến lời khen của anh, thu dọn bát đĩa mang ra nhà bếp để rửa, tiện tay pha cà phê cho anh. Lúc mùi cà phê thoang thoảng bay ra, anh đi vào bếp, ôm tôi từ phía sau, hỏi: “Anh không ở nhà, có nhớ anh không?”
Tôi nói “có” một tiếng.
Anh tiếp tục muốn gần gũi với tôi, tôi đẩy anh ra.
Anh cũng không có chút hờn giận.
Tôi lập tức nói: “Cà phê sắp xong rồi, để em dọn dẹp xong đã, anh ra ngoài trước đi, đứng ở đây lại thêm phiền.”
Anh đi ra ngoài, tôi phát hiện chính mình pha cà phê có chút run rẩy. Tôi không có cách nào coi như không có việc gì, ngay khi chính mắt tôi đã nhìn thấy anh hôn người con gái khác.
Đêm đó, rốt cuộc tôi cự tuyệt sự phấn khởi của anh, anh mở cửa bỏ đi, cả một ngày không quay lại, cũng không một cú điện thoại. Cũng tốt, tôi dùng cả một ngày nghĩ tới hai chữ “Bỏ đi”, sau khi bỏ đi, tôi sẽ đi đâu, sẽ sống qua ngày như thế nào. Nhưng đang lúc tự hỏi chưa rõ ràng, thì Văn tỷ gõ cửa, chị ấy mang đến một tin động trời: Mễ Mễ mất tích.
[6.7]
Trời ạ.
Đúng là cái quán ăn món Tây đó.
Nhớ rõ đêm đầu tiên đến Bắc Kinh, Triệu Hải Sinh đã dẫn tôi và Mễ Mễ đến đây dùng bữa. Khi đó tôi còn rất ngốc nghếch, ngay cả cắt một miếng bít tết cũng không biết. Vui vẻ và buồn khổ đều giống nhau, bởi vì thời gian không lưu tình phá hủy tất cả, cho nên chuyện cũ không thể nhớ rõ.
Tôi đến nơi, liền hội ngộ Tưởng Nhã Hy. Văn tỷ nói cho tôi biết, Tưởng Nhã Hy thường đến đây một hai ngày trong tuần. Nếu Mễ Mễ mất tích có liên quan đến cô ta, khẳng định khi nhìn thấy tôi cô ấy sẽ sợ hãi.
Tôi và Văn tỷ vừa ngồi xuống, liền có bồi bàn chạy đến phục vụ, anh ta mỉm cười đưa thực đơn cho tôi, tôi giống như điện giật ngây người nhìn anh ta.
Dĩ nhiên là anh ta! Người đã dùng một đồng tiền mua bức tranh của tôi!
Văn tỷ hạ giọng nói: “Tưởng Nhã Hy đêm nay mời bạn bè đến ăn cơm, đó, người ngồi ở cái bàn lớn nhất chính là cô ta, lát nữa nhìn thấy cô ta, cô cứ giữ bình tĩnh, đừng hoảng sợ.”
Tôi quyết định trước hết vào toilet rửa mặt, làm cho chính mình tỉnh táo một chút.
Thật là khéo, vừa đẩy cửa toilet ra, tôi lền gặp Tưởng Nhã Hy. Tôi chưa thấy người thật của cô ta, nhưng đã có thấy qua ảnh chụp và MTV. Cô ta đang nhìn vào gương tô son môi, tôi giả bộ như không có việc gì mở vòi nước, nhưng tim cứ đập thình thịch.
“Hạ Mễ Mễ.” Cô ta lên tiếng trước.
Tôi quay đầu lại nhìn cô ta mỉm cười.
“Hứa Dặc đâu?” Cô ta hỏi, “Chẳng lẽ các người không đi chung với nhau à?”
Tôi không hiểu cô ta đang nói gì, vì thế vẫn tiếp tục mỉm cười, trong lòng thì nghĩ đối sách.
“Thích đàn ông của tôi thì có thể nói thẳng, không cần dùng đến thủ đoạn ti tiện như vậy. Tôi cũng có lòng tốt nhắc nhở cô, cẩn thận bị người khác đùa giỡn, còn ở đó làm bộ không biết gì.”
“Xin cô chú ý lời nói.” Tôi không thích cô ta sỉ nhục Mễ Mễ như vậy, rốt cuộc nhịn không được liền mở miệng nói.
“Cô nhìn lại dáng vẻ của mình đi, chậc chậc, ai trang điểm cho cô vậy, nhìn như một con trâu ấy.”
“Thật sao?” Tôi nói, “Nhã Hy tỷ có rảnh thì xin chỉ giáo.”
Tưởng Giảo cầm cái son môi lui lại mấy bước, kinh ngạc nói: “Rốt cuộc cô có phải là Hạ Mễ Mễ hay không vậy? Bộ dáng chanh chua thường ngày đi đâu mất rồi? Diễn trò cho tôi xem à?”
“Ai là Hứa Dặc?” Tôi hỏi cô ta.
Cô ta cười ha ha, cầm cây son môi chỉ vào mặt tôi: “Diễn tốt, đáng để học tập.”
Tôi đi vòng qua người cô ta, ra khỏi toilet.
Trở lại chỗ ngồi, tôi đem mọi chuyện kể lại cho Văn tỷ nghe. Văn tỷ cau mày, cố gắng nhớ lại. Sau đó chị vỗ bàn một cái: “Đúng, tôi nhớ ra rồi. Tôi đã thấy cậu thanh niên kia, ở buổi tiệc rượu đêm hôm đó, cậu ta hình như nói chuyện với Mễ Mễ rất nhiều, sau đó, Mễ Mễ liền mất tích!”
“Anh ta là bạn trai của Tưởng Nhã Hy sao?” Tôi hỏi.
“Không biết.” Văn tỷ nói, “Nhưng tôi dám khẳng định, tám chín phần là hắn đã bắt cóc Mễ Mễ!”
“Anh ta bắt cóc Mễ Mễ để làm gì?” Tôi hỏi.
Văn tỷ khẩn trương nhìn tôi. Lòng của tôi đột nhiên chùng xuống. Trăm ngàn loại ý nghĩ xấu hiện lên trong đầu, tôi cứng rắn áp chế đi, điều duy nhất tôi hy vọng chính là Tưởng Nhã Hy thật sự cái gì cũng không biết, Mễ Mễ với người tên gọi Hứa Dặc kia đã cùng nhau biến mất, nếu là như vậy, ít ra Mễ Mễ được an toàn.
Văn tỷ hạ giọng hỏi tôi: “Tưởng Nhã Hy đích thực coi cô là Hạ Mễ Mễ?”
“Có lẽ vậy.” Tôi nói. Thật ra tôi không dám khẳng định.
“Cô ăn nhanh đi, ăn xong, chúng ta trở về bàn bạc lại.” Văn tỷ nói.
Tôi không có khẩu vị ăn uống. Trong lòng bỗng nhiên rất giận Hạ Mễ Mễ, giận em ấy ích kỷ, không lo cho cảm nhận của người khác. Cho dù là nguyên nhân gì, tôi cũng không thể tha thứ cho em ấy vì đã vô trách nhiệm biến mất như vậy.
Tôi đứng dậy, nói với Văn tỷ: “Chúng ta đi thôi.”
Tưởng Nhã Hy đúng lúc này bưng hai ly rượu đi tới, cô ta đến trước mặt tôi, nâng cốc hướng về phía tôi, nói: “Hạ Mễ Mễ, tôi mời cô uống một ly.”
Văn tỷ đứng dậy: “Mễ Mễ không uống rượu, cảm ơn hảo ý của cô, chúng tôi phải đi rồi.”
“Không nể mặt vậy sao? Hay là sợ?” Tưởng Nhã Hy cười rộ lên, nhìn đến bộ dáng của cô ấy, hình như có chút say.
Tôi bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Có tửu lượng,” Tưởng Nhã Hy nói, “Đây chính là Moet&Chandon (6.3) nguyên chất, nếu Hạ tiểu thư đây có hứng thú, tôi muốn cùng cô uống hết chai, được chứ?”
(6.3) Moet&Chadon (1743) là một nhãn hiệu rượu nổi tiếng của tập đoàn quốc tế Moët Hennessy Louis Vuitton, tên thông thường là LVMH, thuộc Pháp, chuyên về các sản phẩm xa xỉ. Ngoài Moet&Chadon, LVMH còn có 60 nhãn hiệu rượu nổi tiếng khác như Château d’Yquem (1593), Hennessy (1765), Louis Vuitton (1853)…
Văn tỷ ngăn cô ta lại, lôi kéo tôi nói: “Chúng ta đi.”
Tưởng Nhã Hy chặn đường của chúng tôi, nhất quyết không cho đi.
Văn tỷ thấp giọng cảnh cáo cô ta: “Đừng có làm mọi chuyện loạn lên như thế.”
“Ha ha ha.” Tưởng Nhã Hy cười ầm ĩ, chỉ tay vào người tôi, nói: “Người muốn mọi chuyện ồn ào không phải tôi, mà là cô ta! Tôi nói cho cô biết, nếu cô không giao Hứa Dặc ra, hôm nay tôi sẽ không để yên!”
Tôi đang rất lo lắng cho Mễ Mễ, vậy mà cả ngày phải đi giao tiếp với thể loại điên này.
“Tôi không biết ai là Hứa Dặc.” Tôi nói
“Cô đừng có giả vờ!” Tưởng Nhã Hy muốn hắt ly rượu vào người tôi, ly rượu vừa hướng ra một chút, đã có người chạy tới. Văn tỷ liều mạng che chắn cho tôi, không cho cô ta đến gần. Phía bên cô ta cũng có người đến kéo ra, nhưng cô ta đã say, dùng lực vô cùng mạnh, không ai có thể ngăn cản. Cô ta vẫn xông lên, nắm được cổ tay áo của tôi, chuẩn bị giơ tay lên đánh tôi.
Đúng lúc này, có người nắm lấy tay của cô ta, thấp giọng nói: “Em buông cô ấy ra ngay!”
Là người bồi bàn nọ!
Tưởng Nhã Hy buông lỏng tôi ra, sau đó lui vài bước, cười rộ lên: “Sao lại như vậy? Các người đều đứng về phía con hồ ly tinh này? Buồn cười thật, xem ra các người thật sự là đôi huynh đệ oan gia, trên đời này rốt cuộc lại có một chuyện tình buồn cười đến vậy, ha ha ha…”
“Câm miệng!” Anh ta quát lớn cô ta.
Tôi nghĩ cô ta sẽ rất tức giận, không ngờ cô ta lại thật sự ngoan ngoãn im miệng.
Tưởng Nhã Hy rốt cuộc cũng có người kéo đi.
Tôi chỉnh trang lại quần áo, nói với người bồi bàn kia: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì, các cô đi nhanh đi.” Anh ta nói, “Để phóng viên bắt gặp sẽ phiền toái đấy.”
Tôi và Văn tỷ nhờ anh ta đưa ra đến tận cửa nhà hàng. Văn tỷ mở cửa một chiếc xe màu đỏ, sau khi lên xe, chị có chút khẩn trương nói với tôi: “Hình như có người theo dõi.”
Tôi quay lại nhìn, phía sau tất cả đều là xe, thật sự không nhìn ra có gì là không ổn.
“Cô gọi điện thoại cho Hải Sinh, bảo anh ta đến đón cô đi.”
“Không cần đâu.” Tôi nói.
Đang nói, thì một chiếc Mercedes Benz màu trắng đâm thẳng vào xe chúng tôi, tôi kinh ngạc phát hiện, người lái xe chính là Tưởng Nhã Hy đang say khướt, trời ạ, cô ta muốn làm gì?
“Cô ta điên rồi.” Vì sợ cô ta vượt lên, Văn tỷ phải tăng tốc thật nhanh. Tưởng Nhã Hy cũng cho xe chạy thật nhanh, tình huống cực kỳ nguy hiểm. Tôi hét lên thất thanh, cho đến khi có một chiếc xe máy từ phía sau chạy lên, ngăn cách ở giữa hai chiếc xe của chúng tôi.
Xe của Tưởng Nhã Hy rốt cuộc cũng bị xe máy ép cho tắt máy, dừng ở ven đường.
Người đội mũ ở trên xe máy xuống xe, trực tiếp kéo cô ta từ trong xe ra. Phía sau có một chiếc xe khác rất nhanh đã theo kịp, bọn họ hợp lực kéo Tưởng Nhã Hy lên xe. Cửa xe đóng lại, quay đầu, hướng về phía ngược lại.
Trong bóng tối, tôi nhận ra người đội mũ đi xe máy kia! Cũng là người bồi bàn nọ! Tôi bảo Văn tỷ dừng xe, chạy đến trước mặt anh ta. Anh ta vẫn đội mũ bảo hiểm, nói với tôi: “Cô đứng nép vào trong đi, nơi này xe nhiều.”
“Cảm ơn anh.” Tôi nói.
“Không cần.” Anh ta lạnh lùng nói xong, liền sải bước lên xe, rất nhanh rời khỏi.
Nhất định anh ta không nhận ra tôi, cũng nhất định xem tôi là Hạ Mễ Mễ.
Part 3
[6.8]
Tôi quyết định thay thế Mễ Mễ tham dự buổi biễu diễn và buổi họp báo ký giả.
Đây là cách cuối cùng tôi có thể làm, tôi tin rằng dùng cách này có thể ép buộc Mễ Mễ ra mặt. Tính cách của em ấy, tôi còn không nắm rõ như lòng bàn tay sao. Nhưng trước khi Mễ Mễ xuất hiện, tôi lại gặp Hứa Dặc.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Dặc, tôi chỉ biết, hắn chắc chắn là loại nam nhân Mễ Mễ thích. Mễ Mễ vì hắn mà xảy ra chuyện, tôi có thể lý giải được.
Hôm đó, trong phòng hóa trang phía sau sân khấu, Hứa Dặc vọt vào phòng, cuồng nhiệt hôn tôi, tôi cắn vào đầu lưỡi của hắn. Thoạt nhìn xem như chúng tôi cân tài cân sức, nhưng trên thực tế coi như tôi thắng. Bởi vì tôi biết rõ Mễ Mễ vài ngày nay đều ở cùng với hắn, sau đó lại bị Mễ Mễ bỏ rơi, cho nên, trên cơ bản, đối với việc Mễ Mễ an toàn, tôi hoàn toàn yên tâm.
Tôi đoán chừng hắn và Mễ Mễ nhận biết nhau không lâu lắm, bởi vì hắn không có chút hoài nghi gì đối với tôi. Nhưng loại tình yêu này khẳng định không thể lấy thời gian ra mà đo đếm, tôi nghĩ, hắn giống như một mỹ nam từ truyện tranh bước ra, nhất định là duyên số của Mễ Mễ. Tôi hy vọng Mễ Mễ và hắn có tình cảm với nhau thật sự, cũng có bản lĩnh vượt qua tất cả mà đến với nhau, tôi còn ích kỷ mong muốn, nếu tình yêu có thể khiến Mễ Mễ buông bỏ một chút tư tưởng hư vô gì đó, có được chân thật đau khổ hay chân thật hối tiếc, thì cũng tốt.
Nhưng đều đáng tiếc duy nhất là nam nhân này lại có liên quan đến Tưởng Nhã Hy.
Nhưng tôi cũng tin Mễ Mễ sẽ có cách của em ấy, họ Tưởng kia, không phải là đối thủ của em ấy.
Đúng như tôi tiên đoán, buổi biểu diễn bắt đầu được 10 phút thì Mễ Mễ thật sự xuất hiện.
“Hiện tại chị muốn giết em đi cho rồi.” Tôi nói.
“Tỷ.” Mễ Mễ vọt vào trong, “Đừng nóng giận, chờ em diễn xong hôm nay thì giết cũng không muộn, à Văn tỷ, váy của tôi đâu, còn đôi giày xăng đan màu trắng nữa…”
“Văn tỷ.” Tôi ngắt lời của Mễ Mễ, “Chị ra ngoài một lát, tôi muốn nói chuyện với Mễ Mễ.”
“Không có thời gian đâu.” Văn tỷ nói, “Hai tỷ muội các cô chờ đến cuối buổi diễn rồi nói, có được không?”
Mễ Mễ cũng tỏ thái độ không muốn.
Tôi hỏi em ấy: “Nói chuyện của Hứa Dặc cũng không muốn à?”
Mễ Mễ hoảng sợ nói: “Chị gặp anh ấy rồi sao, anh ấy đã nói với chị những gì?”
Tôi nhìn Văn tỷ, Mễ Mễ kéo Văn tỷ ra bên ngoài: “Chị đi ra ngoài, đi ra ngoài, tôi chỉ cần 2 phút, đảm bảo không trễ việc.”
Văn tỷ đi ra ngoài, Mễ Mễ đóng cửa lại, vọt đến trước mặt tôi, nói: “Tỷ, sao chị biết đó là Hứa Dặc, chị nói cho em biết, anh ấy đã nói với chị cái gì?”
“Chị nghĩ cả đời em cũng không nên gọi chị là tỷ.”
“Tỷ.” Em ấy nói, “Sao có thể chứ, xin chị nói cho em biết đi.”
“Hắn nghĩ chị là em, chị đã đồng ý trong vòng 3 ngày phải đi gặp hắn.”
“Tỷ…” Em ấy lại muốn nói gì đó.
Văn tỷ đẩy cửa bước vào, chị ấy sốt ruột nói: “Nhanh lên một chút, sắp đến lượt em biểu diễn rồi, thợ trang điểm đang ở bên ngoài.”
“Nhanh cái đầu của chị ấy!” Mễ Mễ hung hăng rống lên với chị ấy.
Tôi hỏi Văn tỷ: “Tôi đi khỏi đây bằng cách nào?”
“Hải Sinh đang ở bên ngoài chờ cô, trước hết cô lau sạch lớp trang điểm, quần áo cũng thay ra đi, tôi lập tức đưa cô ra ngoài.”
“Được.” Tôi nói.
Lúc tôi vừa bước đến cửa, Mễ Mễ đuổi theo, em ấy ôm tôi từ phía sau, “Tỷ, chị đừng tự giận mình, kỳ thật em đã sớm không còn giận chị nữa.”
Tôi quay người lại ôm em ấy, nói vào tai của em ấy: “Nhớ rõ, chị đợi em về nhà.”
Em ấy gật đầu thật mạnh.
Tối hôm đó, Triệu Hải Sinh vẫn ở cùng với tôi. Anh cho tôi xem một tấm ảnh chụp ngôi nhà mới, là một ngôi nhà ở bờ biển, giống như một toà lâu đài trong truyện cổ tích, lộng lẫy xa hoa.
Triệu Hải Sinh nói với tôi: “Đây là nhà của bạn anh ở Đại Liên (6.4) vừa mới xây xong, đợi anh lấy lại chút vốn đầu tư, anh sẽ mua một căn tặng cho em.”
(6.4) Đại Liên là thành phố địa cấp thị hay thành phố thuộc tỉnh của tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc. Đại Liên cũng là hải cảng không bị đóng băng ở cực bắc Trung Quốc.
Tôi nhìn anh mỉm cười, nói: “Em vẫn nhớ ngôi nhà nhỏ trước kia của chúng ta ở bờ biển.”
Anh có chút mê mẩn nhìn tôi: “Cát Cát, em cười rất đẹp, hay là em đi uốn tóc đi, anh thích mái tóc quăn của em.”
“Hải Sinh,” Tôi hỏi anh, “Anh yêu em thật sao?”
“Đương nhiên.” Anh nói.
Tôi rất khâm phục anh, không biết một ngày nào đó, tôi cũng có thể giống như anh che lấp tất cả lời nói dối? Khi tình yêu đã không còn, vẫn có thể đủ bình tĩnh giống như không có việc gì xảy ra vậy.
“Lại đây.” Anh nói.
“Vâng.” Tôi đi qua, ngồi bên cạnh anh, anh vươn tay ôm lấy tôi.
Tôi ngẩng mặt lên hôn vào hai má của anh. Tôi rất ít khi chủ động như vậy, anh thì lại có chút khổ sở.
Đêm đó, Mễ Mễ cùng ngủ với tôi trên một chiếc giường, em ấy vẫn có thói quen khi đắp chăn sẽ ôm tôi, còn tôi thì có thói quen mất ngủ. Tôi biết ngày hôm sau, khi Mễ Mễ tỉnh lại, em ấy sẽ quên đi tất cả chuyện phiền não, phấn chấn tinh thần tiếp tục cố gắng. Có lẽ đây chính là bất đồng lớn nhất của tôi với em ấy. Cho nên, em ấy nhất định sẽ hạnh phúc hơn tôi.
Mễ Mễ ở trong mộng gọi tôi: “Tỷ…”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt em ấy, em ấy mỉm cười, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Em ấy đã trưởng thành, đã tự lựa chọn cuộc sống cho riêng mình, gặp được người yêu thương nhất. Tâm trạng của tôi có một loại bi thương, nhưng rồi nó rất nhanh được sự thoải mái thay thế. Có lẽ đây là vận mệnh, tất cả quá trình đều đã sớm được an bài, điều tôi có thể làm bây giờ, chính là: Khiến cho bản thân tạm thời biến mất.
[6.9]
Biết Mễ Mễ gặp chuyện không may, là đã sau đó hai tháng.
Trước đó, tôi đến một thị trấn nhỏ thuộc vùng nông thôn của tỉnh Giang Tây (6.4). Tôi làm như vậy không phải vì muốn trừng phạt bất kỳ ai. Đối với tương lai, tôi không bao giờ tự hỏi hay sắp xếp tỉ mỉ. Tôi chỉ cần một ít thời gian yên tĩnh cho chính mình. Cho nên, tôi tắt điện thoại, rời xa internet, thậm chí ngay cả báo chí cũng không xem. Lúc đêm khuya, tôi ngồi trên cái giường nhỏ của mình hút thuốc, có khi ngồi ngắm sao, nhớ đến Mễ Mễ và Triệu Hải Sinh ở Bắc Kinh xa xôi. Ngoại trừ bọn họ, cuộc đời của tôi không còn ai khác để nhung nhớ, điều duy nhất cảm thấy may mắn chính là, không có tôi, bọn họ đều có thể sống tốt.
(6.4) Giang Tây là một tỉnh nằm ở đông nam Trung Quốc, là nơi có truyền thống lâu đời trải dài qua các giai đoạn lịch sử vua chúa của Trung Quốc.
Tháng chín Giang Tây, không khí cuối thu quang đãng trong lành. Có người đến rao bán báo chiều, 5 xu tiền lẻ, tôi liền mua một tờ, chỉ là muốn xem qua có tin tức tuyển dụng gì đó hay không.
Trong mục giải trí có tin: Đừng đi, Mễ Mễ:
Hai tháng trước, ngôi sao ca nhạc sáng giá Hạ Mễ Mễ đang chụp ảnh quảng cáo thì bị sân khấu cao sụp xuống đè trúng, sống chết chưa rõ, nay đã trở thành người thực vật, làm chấn động hàng vạn người hâm mộ. Đêm qua, bệnh suyễn của Hạ Mễ Mễ tái phát, lâm vào tình trạng hôn mê. Bệnh viện lại lần nữa đưa tin bệnh tình của Hạ Mễ Mễ nguy kịch, vô số người hâm mộ đứng ở trước cổng bệnh viện chờ đợi trong thời gian dài, không muốn rời khỏi, đưa ra biểu ngữ động lòng người: “Mễ Mễ, đừng đi, chúng tôi yêu bạn”, kêu gọi thần tượng tỉnh lại…
Tôi nắm chặt tờ báo, cả người phát run.
Thế giới trở thành một mảnh trắng bệch, trong một khắc, trời đất như muốn sụp xuống.
Tôi chạy ra đường lớn, ngăn một chiếc xe taxi gần nhất đi sân bay Nam Xương (6.5), tài xế nói giá 400 đồng, tôi liền đồng ý. Khi đó cho dù ông ta nói 4 ngàn đồng, nếu trong túi của tôi có, tôi cũng sẽ cho ông ta. Đến sân bay, tôi dùng số tiền còn lại mua vé máy bay, gọi một cuộc điện thoại cho Triệu Hải Sinh, sau đó ngồi chuyến bay cuối cùng đi Bắc Kinh.
(6.5) Sân bay quốc tế Xương Bắc Nam Xương nằm ở Nam Xương, Giang Tây, Trung Quốc. Sân bay này cách trung tâm Nam Xương 28 km, được xây dựng bắt đầu vào Tháng Mười năm 1996 và đi vào hoạt động vào ngày 10 tháng chín 1999. Sân bay này thay thế Sân bay Xiangtang Nam Xương, là một sân bay hỗn hợp dân sự và quân sự chung. Nó hiện đang có một đường băng với chiều dài 2.800 mét, cùng một nhà ga có sáu cửa.
Triệu Hải Sinh và Văn tỷ ở sân bay chờ tôi, bọn họ trực tiếp đưa tôi đến bệnh viện.
Cổng lớn của bệnh viện vẫn có nhiều người hâm mộ đứng chờ đợi. Chúng tôi đi vào qua lối đi đặc biệt, lên tầng 5, một hành lang thật dài, dường như cứ đi mãi chẳng đến nơi. Đôi chân của tôi không có chút sức lực, tim đập dồn dập. Triệu Hải Sinh ôm vai của tôi, ôm chặt, tôi nhớ tới mùa hè năm 17 tuổi ấy, tay của anh cũng từng đặt lên vai tôi như vậy. Anh vẫn chứng kiến những đau khổ sinh ly tử biệt của chúng tôi một cách kỳ lạ như thế. Tôi đẩy anh ra, chạy nhanh về phía trước, đến bên phòng bệnh lại nhút nhát dừng lại, Văn tỷ đuổi theo tôi, giúp tôi đẩy cửa bước vào, ánh sáng dương quang lúc này có màu vàng kim, từ cửa sổ chiếu rọi, khiến cho tất cả đều ánh lên màu vàng kim lấp lánh. Tôi nhìn thấy y tá dùng một miếng vải màu trắng đắp lên mặt của Mễ Mễ.
“Không!” Tôi hét lên thất thanh, sau đó, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Rất nhiều ngày sau đó, tôi mới biết được, vào cái đêm ngày tôi rời khỏi Bắc Kinh, Mễ Mễ đã gặp chuyện không may, em ấy chụp quảng cáo, sân khấu cao đột nhiên sụp xuống đầu của em ấy, sau đó thì hôn mê bất tỉnh. Nhưng em ấy vẫn chưa chết, đã chống chọi hai tháng ở bệnh viện, mới rời khỏi thế gian này.
Tôi nhớ đến Mễ Mễ, tim như bị dao cắt.
Ngày hôm sau, Triệu Hải Sinh giải thoát thành công tôi khỏi giới truyền thông, đi về nhà. Tôi hạ táng Mễ Mễ ở bên cạnh mộ của ba, hy vọng bọn họ ở dưới cửu tuyền có thể chăm sóc cho nhau.
Biển vẫn là biển, một trăm năm hay một ngàn năm, thủy triều lên xuống, cũng không bao giờ thay đổi. Chỉ có một thứ thay đổi, đó là người thân ở bên cạnh tôi dần dần biến mất, vĩnh viễn không thể trở về. Một chút phồn hoa hư danh gì đó đều là giả tạo, nếu không có ham muốn, có lẽ chúng tôi đã sống rất tốt. Chỉ tiếc tuổi trẻ của tôi và Mễ Mễ không hiểu được điều này, cho nên mới có kết cục như vậy.
Đối với cuộc đời này, tôi đã không còn gì luyến tiếc, đêm đó tôi tự sát, tôi dùng một cái dao lam, tự cắt vào cổ tay của mình, đau đớn nhắc nhở tôi biết mình sắp chết. Tôi nhìn thấy máu từng chút từng chút một chảy ra từ cơ thể, nhưng không hề sợ hãi. Tôi dùng chút sức lực cuối cùng, hướng ra biển, đi vào nơi sâu nhất, chờ đợi sóng biển cuốn cơ thể của mình đi, ba chữ Hạ Cát Cát từ nay về sau sẽ được xóa sạch trên thế giới này.
Khi tỉnh lại, bốn phía đều là màu trắng.
Tôi nghĩ rằng mình đã lên thiên đàng, dường như nghe được tiếng hát của Mễ Mễ. Tôi vui vẻ quay đầu lại, thì nhìn thấy Triệu Hải Sinh. Anh nắm bả vai của tôi một cách thô bạo, nói: “Đợi đến khi em khỏe lại, anh sẽ trừng phạt em.”
Tôi nhìn thấy miếng băng gạc màu trắng trên tay của mình, chướng mắt, xấu xí, vướng víu ở đó, liền hiểu được mình chưa chết.
“Tốt nhất anh nên trừng phạt em đến chết luôn đi.” Tôi xoay người lại, nói: “Nếu không, em cũng sẽ nghĩ cách khác để chết.”
“Cát Cát.” Triệu Hải Sinh nói, “Em có biết mẹ em chết thế nào không?”
Tôi mở to hai mắt nhìn anh.
“Anh muốn kể chuyện này cho em nghe.” Triệu Hải Sinh nói, “Chuyện có hơi dài dòng, em phải kiên nhẫn lắng nghe. Rất nhiều năm trước, ở Australia, có một du học sinh, hắn rất nghèo, mỗi ngày phải làm việc hai buổi để duy trì cuộc sống học tập của chính mình. Vào một buổi tối, cũng đã khuya, trên trời đổ một cơn mưa lớn, du học sinh đi ra từ chỗ làm thêm, khi qua đường đã bị một chiếc xe đâm phải. Chiếc xe rất nhanh chạy đi, phía sau có một chiếc xe dừng lại, người phụ nữ Trung Quốc mặc chiếc áo sườn xám màu lam ấy bước xuống xe, đưa hắn vào bệnh viện. Người phụ nữ Trung Quốc đó không chỉ cứu mạng của du học sinh, mà còn giúp hắn thanh toán tiền viện phí. Sau đó, bọn họ trở thành bạn bè, cô ấy thường kể cho du học sinh nghe về hai đứa con gái ở Trung Quốc, nói rằng bọn họ rất xinh đẹp, cũng rất giống nhau, có người không biết, còn tưởng bọn họ là chị em sinh đôi. Có đôi khi, cô ấy sẽ nói về chồng trước của cô ấy ở Trung Quốc, nói rằng ông ấy vẽ rất đẹp, nhưng thời vận không có, cho nên không thể khá lên được bằng nghề họa sĩ. Cô ấy còn nói, cố ấy lấy một lão nhà giàu để đi đến Australia, chỉ là kế sách tạm thời, nhiều nhất là 5 năm, cô ấy khẳng định sẽ mang tiền trở về, trước hết giúp chồng thực hiện ước mơ, sau đó sẽ giúp cho hai đứa con gái vui vẻ thoải mái mà trưởng thành. Chuyện của cô ấy đã làm động lòng người du học sinh đó, sau khi ra viện, hắn hay đến tìm người phụ nữ kia nói chuyện tán gẫu, tuy rằng cô ấy hơn hắn đến 10 tuổi, nhưng hắn cảm giác được chình mình đã yêu cô ấy sâu đậm, hắn yêu tính cách trầm tĩnh, tốt đẹp, lương thiện, dịu dàng của cô ấy. Có đôi khi, hắn ngồi ở nhà của cô ấy nghe cô ấy đánh đàn, có thể ngồi cả ngày lắng nghe, mà không biết chán. Tuy rằng hắn và cô ấy không hề phát sinh chuyện gì, nhưng lão chồng của cô ấy cho rằng có chuyện gì đó mờ ám, tuyệt đối không thể tha thứ. Có một ngày lão ta uống say, lấy cây súng săn trong nhà, nhắm vào du học sinh định bóp cò, người phụ nữ đó chạy đến trước họng súng, che chắn viên đạn…”
Tôi run giọng hỏi anh: “Chuyện của anh, là nói về ai?”
Triệu Hải Sinh nói: “Người phụ nữ đó, chính là Bán Hạ, mẹ của em, còn người du học sinh kia, chính là anh.”
Tôi hoảng sợ, nói: “Như vậy, căn bản anh không phải là học trò của ba em?”
“Đương nhiên không phải.”Triệu Hải Sinh nói, “Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh lại có tình cảm với em, em và mẹ em thật sự quá giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, quả thật là cùng một người. Lúc em mặc bộ áo sườn xám màu lam kia, anh giống như phát điên, hận không thể nói với em tất cả mọi chuyện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh muốn dung túng Mễ Mễ, bản thân anh đã có lời thề, nhất định phải làm cho gia đình của cô ấy hạnh phúc, cho dù lấy hết những gì anh có, cũng phải làm cho các em hạnh phúc. Về nước ba năm trước, anh luôn cố gắng xây dựng sự nghiệp, có tiền, anh mới có dũng khí đi tìm các em. Hiện tại, Mễ Mễ đã đi rồi, trong lòng anh so với em, còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần, Cát Cát, nếu em còn không quý trọng sinh mạng của mình, anh phải ăn nói sao với mẹ em ở dưới cửu tuyền đây? Em nói cho anh biết phải làm cái gì mới đúng?”
“Như vậy, anh vẫn còn yêu mẹ em sao?”
“Không.” Triệu Hải Sinh nói, “Cát Cát, anh yêu em. Người ấy đã chết rồi, chỉ có người sống mới có thể yêu. Anh là một người rất thực tế, anh đã trưởng thành, đã hiểu được thế nào là trách nhiệm đối với chuyện tình cảm. Em có hiểu không?”
Nước mắt của tôi rơi xuống.
“Hứa với anh, hãy sống thật tốt.” Triệu Hải Sinh dùng lòng bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tôi, “Anh đã nói với cô ấy mọi chuyện sẽ ổn thỏa, hãy lấy anh, để anh chăm sóc em cả đời, có được không?”
Tôi nghe được hơi thở của sóng biển ngay tại trung tâm thành phố. Gió rít gào từng cơn, bí mật mang theo bụi bẩn, bùn đất, phất phơ bay lên, cùng với câu chuyện cũ đau thương ấy, bay lả tả, vun vút, biến mất không trở lại.
Mà mùa hè, thật sự đã trôi qua.
HẾT CHƯƠNG 6
Tai Trái Tai Trái - Nhiêu Tuyết Mạn Tai Trái