Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2929 / 98
Cập nhật: 2015-09-19 10:33:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 I. Mộc Tử Nhĩ
art 1
[1.1]
Có thượng đế làm chứng, tôi là một cô gái tốt.
Thành tích của tôi xuất sắc, luôn vui vẻ giúp đỡ mọi người, chịu khổ chịu khó, tôn kính người già. Ngày nào cũng như ngày nấy, tôi cam tâm tình nguyện, buổi tối mỗi ngày, đúng 10 giờ lên giường đi ngủ, sáng ra đúng 6 giờ thức dậy. Sau khi thức dậy, chuyện đầu tiên tôi làm chính là chạy ra cửa sổ nhìn bầu trời, thời khắc đó, bầu trời luôn tờ mờ sáng, cho dù là ngày hè, ánh nắng chỉ thoáng chút lấp ló sau đám mây mù. Tiếp theo, tôi sẽ ngồi trước cửa sổ học tiếng anh, giọng điệu âm vang ngọt ngào. Mẹ tôi sẽ đến, mang cho tôi một ly sữa đặc. Tôi sẽ ừng ực uống hết ly sữa, rồi tiếp tục học tiếng Anh.
Mẹ sẽ đứng trong căn phòng buổi sáng sớm, lòng tràn ngập yêu thương nhìn tôi.
Nhưng đáng tiếc, tôi là một cô gái tốt có chút ít khuyết điểm, tim và tai trái của tôi có chút vấn đề. Khi vừa sinh ra, tôi đã bị như vậy, may mắn sao quả tim được phẫu thuật bằng kỹ thuật tiên tiến lúc bấy giờ, trên người tôi không lưu lại sẹo, cho nên tôi đã quên rằng mình đã từng bị bệnh tim. Nhưng thính lực lỗ tai trái của tôi thật sự không được tốt, nếu bạn đứng ở bên trái tôi nói chuyện, tôi sẽ chẳng nghe thấy gì cả.
Vì vậy, khi đọc sách, tôi luôn luôn lớn tiếng hơn người khác.
Tuy là thế, tôi cũng không biết chính mình có chỗ nào không tốt, vào cái thời 17 tuổi đó, tôi chỉ đơn thuần yêu bản thân, giống như trên thế giới này cũng có rất nhiều người tốt, cũng đơn thuần yêu tôi như vậy.
Có lẽ là do ông thổ địa sắp đặt, 17 tuổi, một ngày kia, bỗng nhiên tôi lại biết yêu. Tôi chẳng nhớ nổi đó là ngày nào, tôi chỉ nhớ rõ mỗi khuôn mặt của anh, ở phía đối diện trường học, giữa ngã tư đường buổi hoàng hôn, một nam sinh dựa người vào lan can, lưng đeo một cái cặp màu trắng toát. Khuôn mặt của anh khôi ngô anh tuấn. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, tôi sợ đến mức cứ cúi gằm mặt mà đi, trong lòng không hiểu tại sao lại hoảng loạn đến vậy.
Anh tên là Hứa Dặc.
Có một lần tôi cực kỳ căm ghét anh, bởi vì phải tự luyện tập gõ chữ cái theo kiểu Ngũ Bút (1.1) rất khó. Tôi đã luyện tập rất nhiều ngày, mới có thể thành thạo gõ đi gõ lại.
(1.1) Ngũ Bút Tự Hình: là phương pháp gõ chữ Hán theo kiểu ghép nét, được xem là nhanh nhất hiện nay, chuyên dành cho người đánh máy chữ Hán chuyên nghiệp.
Trên màn hình màu trắng, hóa ra đều là tên của anh, tôi đổi sang màu đỏ, làm cho chúng có vẻ tươi mới một chút. Cũng giống như vậy, vẫn là tên của anh.
Sau khi biết Hứa Dặc, blog của tôi mới có chút sắc thái.
Phải rồi, tôi biết rõ Hứa Dặc.
Sự thật là, chúng tôi không biết nhau, cũng chẳng có cơ hội làm quen. Tôi chỉ biết anh học cấp ba, sắp tốt nghiệp, thành tích của anh rất tốt, tôi còn biết, có một nữ sinh xinh đẹp, đang điên cuồng theo đuổi anh.
Tôi đã thấy nữ sinh đó, cô ấy ăn mặc thật kỳ quái, giống như cái cây vậy. Đặc biệt có một lần, tôi thấy cô ấy mặc một cái váy màu lục đứng trước cổng trường, đôi mắt viền màu lục, trên mặt còn có một chút phấn vàng kim, cô ấy cầm một đóa hoa hướng dương màu vàng, lặng im đứng đó.
Còn có một lần, cô ấy dùng mảng màu trắng trên quần áo của mình, viết lên đó bốn chữ to: Em yêu Hứa Dặc.
Rất nhiều nữ sinh đi ngang qua nhìn thấy, đều hét lớn.
Cô ấy đã trở thành một quang cảnh quen thuộc trước cổng trường tôi.
Nhưng đều mấu chốt chính là, cuối cùng Hứa Dặc lại có thể yêu cô ấy.
Anh đã yêu cô ấy.
Vào một ngày lúc tan học, anh đã đi đến trước mặt cô ấy, nói rằng: Chúng ta đi xem con mèo của em đi!
Cô ấy há hốc miệng nhảy dựng lên, lớn tiếng hoan hô, cánh tay dang ra, giống nhưng một cái tàu lượn, lượn qua một vòng, lượn đến trước mặt của Hứa Dặc. Cô ấy nói: Soái ca, em rốt cuộc tin rằng tình yêu có thể tự giành lấy! Ôi, em hạnh phúc đến chết mất!
Cô gái thích viền đôi mắt màu lục ấy, sau này tôi mới biết, tên cô ấy là Ba Lạp.
[1.2]
Ngày tôi biết Ba Lạp, cũng là ngày tôi đến tiệm mì phía sau trường học.
Sau này khi ngẫm lại, kỳ thật lúc ấy tôi đã tham dự vào một âm mưu.
Tôi còn nhớ rõ tối hôm đó bên ngoài trời đang mưa, trong quán đặc biệt ầm ĩ. Tôi đi học về trễ nên cảm thấy đói bụng, vì vậy đi đến tiệm mì ăn tối. Cô ấy ngồi đưa lưng về phía tôi, dựa vào cái bàn kê sát tường, mặc váy hồng ánh bạc, khoác áo lông, trông rất quyến rũ. Đến khi tôi tới gần, mới phát hiện cô ấy đang hút 555. Điếu thuốc ba số của Anh, cô ấy hút rất ngon lành, giống như một cô bé đang ăn socola một cách thèm thuồng. Trong quán, có cái TV đang mở phim truyền hình nhưng không nghe tiếng, theo như suy nghĩ của tôi, vào lúc đó, từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô ấy không rời cái TV.
Tôi đi đến phía đối diện cô ấy, ngồi xuống.
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi.
Sau đó cô ấy vươn tay xuyên qua đám khói đang bay nghi ngút trước mặt, lấy một ít rau thơm trong bát của tôi, bỏ vào bát của mình. Phun đầu mẩu thuốc lá, không nói tiếng nào, cô ấy bắt đầu ăn bát mì của mình. Lần đầu tiên tôi được nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, búi tóc sau đầu vấn cao, gương mặt trái xoan, làn da mịn màng, ánh mắt to tròn lanh lợi. Tôi cảm giác được, loại con gái này càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng yêu, khiến người khác bất ngờ vì vẻ đẹp tiềm ẩn. Hôm nay, cô ấy không có viền mắt màu lục.
Lúc đó tôi đã nghĩ: Khó trách Hứa Dặc…
“Cậu cũng học trường Thiên Trung à?” Cô ấy nhìn thẻ tên ở trước ngực của tôi, liền hỏi.
“Ừ.” Tôi trả lời.
“À,” Cô ấy nói: “Vậy cậu biết mình?”
Tôi dối lòng lắc đầu.
“Học sinh hư hỏng nào ở trường cậu cũng đều biết mình.” Cô ấy đắc ý nói, sau đó mỉm cười, gương mặt càng trở nên xinh đẹp.
Sau khi chúng tôi ăn xong, đi ra đến cửa tiệm thì trời đổ mưa to, mưa dọc theo mái nhà chảy từng giọt xuống mái hiên. Chúng tôi không thể đi được, đành phải đứng dựa vào tường.
Tôi nhịn không được hỏi cô ấy: “Cậu thích ăn rau thơm sao?”
“Không phải là thích, mình chỉ muốn lấy của người khác thôi!”
Tôi có chút kinh ngạc nhìn cô ấy. Cô ấy vươn tay, sờ vào mặt tôi, sau đó mỉm cười, làm cho đôi mắt cong lên duyên dáng như ánh trăng non, “Ha ha, của người khác mới là tốt nhất. Cậu sẽ sớm hiểu ra thôi, tiểu cô nương ạ.”
Tôi không biết phản ứng thế nào với lời nói của cô ấy, đành nói: “Mình không thích trời mưa.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn trời, dường như lầm bầm một câu: “Chắc không đến rồi.” Sau đó đứng lên, chạy nhanh ra màn mưa dày đặc.
Tôi gọi cô ấy: “Này!”
Cô ấy quay đầu lại.
Tôi lấy trong túi xách ra một cái ô: “Mắc mưa sẽ bị cảm đấy.”
“Vậy còn cậu?” Cô ấy hỏi tôi.
“Nhà của mình ở gần đây, đừng lo.”
“Cảm ơn cậu.” Cô ấy cầm cái ô, chạy đi một đoạn lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với tôi: “Mình tên Ba Lạp, thứ bảy tuần sau có thể sẽ tới đây nữa. Đến khi đó mình sẽ trả ô cho cậu.”
Sau đó, cả trường đồn ầm lên, Ba Lạp và Hứa Dặc chia tay, anh vì cô ấy mà sa sút, trở thành người xấu.
Lại một ngày thứ bảy nữa, trường học không cho nghỉ, tôi viện cớ đau bụng, xin phép cô giáo nghỉ một ngày. Cô liền dễ dàng cho phép, bởi vì căn bản cô không thể tưởng tượng được, một học sinh ngoan hiền như tôi lại có thể nói dối. Nhưng quả thật tôi đang nói dối, tôi chẳng đau bụng, mà đi đến tiệm mì.
Vừa tới tiệm mì, tôi liền hoảng sợ đến ngây người, bởi vì tôi nhìn thấy Ba Lạp đang dựa người vào một nam sinh, khuôn mặt của cô ấy gần như chạm đến khuôn mặt của anh ta, nụ cười của cô ấy quyến rũ động lòng người.
Nam sinh kia đương nhiên không phải là Hứa Dặc, anh ta tên Trương Dạng, tôi biết anh ta, bởi vì anh ta học cùng trường cấp ba với tôi.
Trương Dạng nhìn thấy tôi mang túi xách đi vào tiệm, có chút không tự nhiên, liền đẩy Ba Lạp ra.
Ba Lạp chào tôi: “Hi.”
Tôi ngồi xuống, nhẹ giọng chào lại: “Hi.”
Trương Dạng rất nhanh đi thanh toán tiền, rời khỏi tiệm. Ánh mắt của Ba Lạp dõi theo bóng dáng của anh ta.
Một lát sau, Ba Lạp đi đến trước mặt tôi, hỏi: “cậu có thuốc lá không, mình hút hết của mình rồi.”
Tôi lắc đầu.
“À, phải rồi.” Ba Lạp nói, “Cậu là học sinh ngoan, không bao giờ hút thuốc! Nhưng sao hôm nay cậu lại trốn học?”
Cô ấy vừa nói, vừa chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi.
Ngày hôm nay, cô ấy lại viền mắt màu xanh lục.
“Hôm nay mình bị đau bụng.”
“Đau bụng mà đi ăn mì.” Cô ấy cười rộ lên, “Hay là đau vì đói nhỉ?”
“Ba Lạp.” Tôi nhìn vào đôi mắt màu lục của cô ấy, hỏi: “Vì sao cậu chia tay với Hứa Dặc?”
Ba Lạp nhìn tôi, cười ha hả, cười đến chảy nước mắt, sau đó liền nói: “Mình biết rồi, cậu thích Hứa Dặc, có phải không?”
Tôi kiên quyết không nói tiếng nào.
“Cậu không cần lo.” Ba Lạp nói, “Người cậu vừa nhìn thấy cũng là một học sinh ngoan đấy.” Cô ấy vừa nói, vừa lấy trong túi xách phía sau ghế dựa một cái ô, “Trả lại cho cậu này, cô bé ngoan.”
Tôi cầm lấy ô của mình, nói với Ba Lạp câu cuối cùng: “Thật ra, mình và Hứa Dặc không biết nhau.”
“Hả?” Ba Lạp lại khoa trương cười rộ lên. Lúc này tôi mới nhìn thấy chiếc hoa tai của cô ấy, nó cũng có màu xanh lục, giống như một giọt nước mắt màu lục, lúc ẩn lúc hiện phía sau lỗ tai của cô ấy.
Khi tôi đã đi khá xa, bỗng nhiên nghe thấy Ba Lạp gọi tên mình. Cô ấy hẳn là đã gọi rất nhiều lần, thật vất vả tôi mới có thể nghe được. Tôi không quay lại, nhưng những lời nói tiếp theo của cô ấy tôi đã nghe được rất rõ ràng.
Ba Lạp nói: “Muốn biết Hứa Dặc thích loại con gái thế nào không? Lần sau mình sẽ nói cho cậu biết!”
[1.3]
Tôi quyết định viết một bức thư cho Hứa Dặc.
Ý muốn này đã rất nhiều ngày đè nặng tâm trí của tôi như tảng đá. Đè ép đến không thở nổi, tôi không có cách nào thỏa hiệp với chính mình, đành phải tự viết ra.
Lá thư của tôi thật ra cực kỳ đơn giản. Tôi nói: Phải biết rằng, một lần thất bại không gọi là gì, một lần lựa chọn sai lầm cũng không được coi là sai lầm. Anh phải luôn tin tưởng, trên đời này, vẫn còn có người quan tâm anh. Hy vọng anh vui vẻ.
Lá thư này dĩ nhiên là thư nặc danh, tôi đến bưu cục gửi nó, sau đó cước bộ nhẹ nhàng trở về nhà. Lúc sắp về đến nhà, không biết vì sao, bỗng nhiên tôi lại muốn đến tiệm mì kia. Đôi chân cứ bước đi không kịp suy nghĩ.
Từ nhà của tôi đến tiệm mì có một con hẻm nhỏ, ở đó có một ngôi nhà đang sửa chữa, đường không dễ đi, nên rất vắng người. Bốn phía xung quanh con đường đều là thanh sắt hàng rào che chắn, tôi đột nhiên mơ hồ cảm nhận có chuyện sắp xảy ra.
Thính lực của tôi không tốt, nhưng cảm giác thì cực kỳ nhạy cảm.
Tôi biết có chuyện xảy ra.
Trời đã tối đen, tôi tiến về phía trước. Chuyện ở trước mắt rất nhanh đã chứng thực cảm giác của tôi, tôi nhìn thấy một cô gái bị dồn đến góc tường, đó là Ba Lạp. Đưa lưng về phía tôi là một nam sinh rất cao lớn, anh ta đang dùng đầu gối không ngừng đá vào người cô ấy, động tác vừa nhanh vừa hung tợn. Ba Lạp dùng hết sức cắn vào tay của anh ta, ánh mắt đặc biệt đáng sợ. Sự thù hận này tựa hồ giống như máu có thể vọt ra từ hốc mắt của cô ấy vậy.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy vọt đến, ngăn anh ta lại. Ba Lạp hét lên một tiếng kinh thiên động địa: “Cút ngay!”
Nam sinh chính là Trương Dạng.
Trương Dạng vừa lùi về phía sau, vừa giơ một ngón tay chỉ vào cô ấy, vừa đè nén giọng nói: “Em thử xem, không đi phá bỏ nó anh sẽ không bỏ qua đâu!” Sau đó anh ta không quay đầu lại, dứt khoát rời khỏi.
Ở phía sau tôi, cô ấy đột nhiên suy sụp tinh thần trượt người trên tường, ôm bụng quỳ sụp xuống.
Tôi đến ngồi bên cạnh cô ấy, ý muốn đỡ cô ấy lên, nhưng tôi không thể làm được.
Tôi theo lời cô ấy lấy ra cái bật lửa ở trong ví tiền, ánh lửa lóe ra rọi vào gương mặt dơ bẩn của Ba Lạp. Đôi mắt của cô ấy giống như hai viên bi thủy tinh lấp lánh. Một cơn gió thổi đến, ánh lửa chập chờn liền tắt ngóm. Tôi ở trong bóng tối nói với cô ấy: “Mình đưa cậu về nhà nhé? Nói cho mình biết nhà cậu ở đâu.”
“Cậu có tiền không?” Thanh âm và ngữ điệu của cô ấy hoàn toàn bình thường, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra không ảnh hưởng gì đến cô ấy.
Tôi lấy hết tiền ở trong người ra, là bảy mươi đồng.
“Đủ rồi.” Ba Lạp lắc lư đứng dậy. Cô ấy nói: “Về nhà thôi, mình cần tắm rửa một chút, còn phải mua thuốc nữa.”
Tôi đi mua thuốc, sau đó đưa cô ấy về nhà.
Cô ấy ở cùng với bà nội, trong nhà chẳng còn ai khác. Bà nội của cô ấy đang cùng vài lão bà khác chơi mạt chược, không ai quan tâm đến việc cô ấy về nhà.
Chúng tôi vào phòng của cô ấy. Cô ấy bảo tôi ngồi chơi, sau đó đi tắm. Bàn học của cô ấy có rất ít sách vở, ngược lại có rất nhiều đồ trang điểm đắt tiền. Trên giường đều là quần áo thời trang đẹp mắt. Tôi thuận tay lấy lên một quyển sách, là một quyển tạp chí còn mới, người mẫu trên quyển tạp chí có cách trang điểm rất giống với Ba Lạp.
Ba Lạp nhanh chóng trở lại, sau khi tắm xong, cô ấy hoàn toàn khác với cô ấy lúc bình thường. Mặc một cái váy ngủ màu trắng, cô ấy bước đi thong thả đến trước mặt tôi, bắt đầu chậm rãi dọn dẹp đống quần áo trên giường, dưới ánh trăng sáng tỏ lạnh lẻo, tôi nhìn thấy bụng của cô ấy sưng đỏ, bầm tím, xấu xí, làm cho người ta cảm thấy ghê sợ.
Tại sao tình yêu sẽ thành ra như thế?
Hứa Dặc yêu dấu, đây là tình yêu sao? Vì sao tình yêu tuổi trẻ của chúng ta đều là thứ tình cảm không thể cứu vớt?
Hứa Dặc yêu dấu, tôi chỉ có thể lặng lẽ thầm gọi ở trong lòng như vậy.
“Phải rồi, cậu tên gì? “ Ba Lạp hỏi tôi.
“Lý Nhị.” Tôi nói.
“Nhĩ của Nhĩ Đóa hả?”
“Không khác lắm, thêm chữ Vương vào nữa.” (1.2)
(1.2) Nhĩ (耳), thêm chữ Vương (王), là Nhị (珥)
“Có chữ này nữa à?” Cô ấy tò mò hỏi tôi.
Tôi gật đầu, lấy thuốc ra, bắt đầu bôi cho cô ấy.
Theo cử động của tôi, Ba Lạp có chút run run, cô ấy thấp giọng nói: “Cậu biết không? Cậu biết ở đây có cái gì không?”
Tay của tôi cũng bắt đầu run rẩy.
“Có một đứa nhỏ đó.” Ba Lạp lấy tay vuốt ve cái bụng, nói: “Cậu nói xem, mình có nên sinh nó ra hay không, có lẽ nó sẽ là một cô bé rất dễ thương.”
Tôi vứt mấy cái bông y tế. Giọng run run hỏi: “Là của ai, Hứa Dặc, hay Trương Dạng?”
Cô ấy cười rộ lên: “Cậu yên tâm, Hứa Dặc giống cậu, đều là bé ngoan.”
“Vậy thì vì sao?”
Ba Lạp ngã thân thể xuống giường, chỉnh trang lại áo ngủ. Dùng một loại thanh âm cho đến bây giờ vẫn không một chút thay đổi, nói với tôi: “Tiểu Nhĩ Đóa, cậu biết không? Yêu một người, là có thể vì anh ấy làm tất cả.”
[1.4]
Tôi đi vào quán bar “Toán Liễu” (Quên đi) là một ngày đầu tháng ba.
“Toán Liễu” nằm ở gần trường học, nên mỗi cuối tuần nơi đây luôn chật ních mấy đứa học sinh hư hỏng, bọn họ nhuộm tóc đủ loại màu, mùa đông còn ăn mặc hở hang đứng đánh bi da, lớn tiếng chửi thề nói tục. Bà chủ quán bar nói cho tôi biết có thể tìm được Ba Lạp ở đây.
Tôi đang đi giữa đám người nhìn chòng chọc và cười to chế giễu, thì cô ấy thấy được tôi, liền kéo tôi ra ngoài. Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, ánh sáng mặt trời thật sự rất chói mắt, Ba lạp dùng tay che đi ánh nắng, nói với tôi: “Nói đi, Tiểu Nhĩ Đóa, có chuyện gì?”
“Hứa Dặc.” Tôi nói, “Nghe nói anh ấy thi rất kém.”
“Thật sao?” Ba Lạp thờ ơ.
“Sao cậu không đi giúp anh ấy?”
“Vậy sao cậu không đi đi?” Ba Lạp nói.
Tôi gắt gao cắn chặt môi, nói: “Mình không thể được.”
“Nếu cậu thích anh ta, thì đi nói với anh ta đi.” Ba Lạp lấy ra một điếu thuốc, châm lửa nhìn tôi.
“Xin cậu đấy.” Tôi nói.
Ba Lạp hung hăng dập điếu thuốc, vứt xuống đất giẫm lên: “Trương Dạng sẽ giết mình mất. Nhưng mà mấy hôm nay anh ấy đi Thượng Hải mừng năm mới với mẹ, hay là thế này, cậu thay mình hẹn Hứa Dặc đến đây đi. Mình sẽ làm như tình cờ gặp anh ta, coi như chịu phiền phức một chút vậy.”
[1.5]
Thế là tôi tự nhiên phải gọi điện thoại cho một nam sinh.
Anh hỏi: “Ai đó?”
Tôi dựa vào buồng điện thoại công cộng, giọng nói hơi run: “Anh có thể đến quán bar ‘Toán Liễu’ không?”
“Rốt cuộc bạn là ai?”
“Tôi có viết cho anh một bức thư.” Tôi nói, “Tôi ở quán ‘Toán Liễu’ đợi anh, một giờ nữa gặp.”
Tôi nói xong, lập tức gác điện thoại. Tôi tin rằng, anh sẽ đến, kẻ hiếu kỳ khẳng định sẽ tò mò mà đến.
Tôi bước ra khỏi buồng điện thoại, trở lại “Toán Liễu”, thì nghe được Ba Lạp đang đứng trên một cái bàn hẹp hát một bài hát của Vương Phi, tên là “Chanel”(1.3). Em là hương thơm của anh, anh là người mẫu của em…
(1.3) Vương Phi (Faye Wong) (sinh ngày 08/08/1969) là nữ ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, người mẫu Hồng Kông gốc Trung Quốc. Bái hát Chanel tên tiếng hoa là 《香奈儿》
Bài hát này cứ hát mãi điệp khúc chẳng hết, tôi liền nhìn thấy Hứa Dặc, dường như anh chạy vội đến đây, trên trán có chút mồ hôi. Anh nhìn chằm chằm Ba Lạp đang đứng trên cái sân khấu nhỏ, ánh mắt không muốn rời đi, anh tiều tụy như thế, tôi cũng đau lòng như thế.
“Này, này, này!” Ba Lạp ngừng tiếng ca, từ trên sân khấu nhảy xuống, nhảy cẫng đến trước mặt tôi, giọng the thé hét lên: “Tiểu Nhĩ Đóa, soái ca của cậu đến rồi.”
Nói xong, cô ấy đi tới chỗ của Hứa Dặc huýt sáo một tiếng vang dội.
Mặt của tôi trở nên đỏ bừng.
Hứa Dặc đi đến trước mặt chúng tôi, ngồi xuống phía đối diện với tôi. Thanh âm khàn đặc, nhìn thẳng vào mặt tôi, thấp giọng hỏi: “Tôi chỉ muốn biết, chuyện của Trương Dạng, rốt cuộc có phải là sự thật hay không?”
“Là sự thật.” Ba Lạp kiên quyết trả lời.
“Vì sao?” Hứa Dặc lớn tiếng đứng lên, cả quán bar mọi người đều nghe thấy, một vài gã nam sinh đi lại gần.
“Vì sao?” Hứa Dặc tiếp tục lớn tiếng, anh nắm lấy cổ áo của Ba Lạp, dùng lực làm cô ấy loạng choạng: “Tôi nói cho em biết, tôi sẽ không tha thứ cho em, sẽ không bao giờ tha thứ cho em!”
Ba Lạp khẳng định bị dọa sợ choáng váng đầu óc, nhưng trên mặt của cô ấy chẳng có chút thay đổi.
Hứa Dặc rất nhanh bị kéo qua một bên, tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì anh đã bị bọn họ đánh ngã trên mặt đất, bọn họ áp sát anh, trên người anh tiếp nhận vô số nắm đấm.
Tôi không còn nghe thấy gì nữa.
Tôi thét lên chói tai: “Đừng mà, đừng mà, đừng mà!” Tôi đẩy Ba Lạp tránh ra, cô ấy không thể giữ được, tôi điên cuồng bổ nhào vào giữa đám người đó, muốn dùng thân thể của mình bảo vệ Hứa Dặc, một chai bia chính xác đánh trúng vào đầu tôi.
Máu, màu đỏ của máu.
Rốt cuộc tôi chẳng còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Part 2
[1.6]
Khi tôi tỉnh lại, thì phát hiện mình đang nằm ở nhà của Ba Lạp.
Trên tay của Ba Lạp đang ôm một con mèo. Một con mèo béo tốt, có cái đuôi màu trắng thật dài, im lặng nằm trong lòng của cô ấy. Tròng mắt màu lục của nó lóe lên, nhưng trên bộ mặt vẫn là cái vẻ kiêu căng vốn có.
Ba Lạp ôm mèo, dịu dàng nhìn tôi nói: “Tiểu Nhĩ Đóa, may là cậu không có việc gì.”
“Hứa Dặc đâu?” Tôi bỗng nhiên nhớ ra.
“Anh ta không sao cả.” Ba Lạp nói, “Đầu của cậu bị thương, mình đã băng bó cho cậu rồi, cậu định về nhà với bộ dạng như vậy sao?”
Tôi không lên tiếng.
“Cậu có thể ở nhà mình vài ngày cũng được.” Cô ấy nói.
Tôi leo xuống giường, đi đến chiếc gương đặt ở bên cạnh giường, liền nhìn thấy một miếng băng gạc màu trắng đang dán trên đầu của mình. Tôi dùng sức kéo nó ra, động tác làm vết thương phát đau khiến tôi cắn chặt răng nhăn nhó. Ba Lạp kêu lên: “Cậu muốn làm gì?”
Tôi nói với Ba Lạp: “Mình muốn vào toilet một chút.”
Ba Lạp giơ tay chỉ phương hướng.
Tôi cố chịu đau, ở trong phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa sạch vết máu trên tóc, sau đó dùng lược chải sơ lại mái tóc hơi rối. Tôi chạy ra ngoài, hỏi Ba Lạp: “Có mũ nào có thể cho mình mượn không?”
Ba Lạp có rất nhiều mũ, nhưng tôi lựa đến cái thứ mười, mới tìm ra được một cái miễn cưỡng dùng được. Đó là một cái mũ màu đỏ hình quả dưa, Ba Lạp nói, đó là cái mũ của đứa em gái nhỏ nhất trong nhà cô ấy để quên lại.
Ba Lạp đưa tôi ra cửa, dẫn tôi đến trước tiệm mì. Cô ấy nói với tôi: “Tiểu Nhĩ Đóa, cậu dũng cảm hơn mình tưởng tượng nhiều, mình rất muốn học ở cậu.”
“Đứa bé…” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy vỗ vỗ bụng một cách thần bí, nói: “Yên tâm đi, mình sẽ sinh nó ra.”
Tôi che miệng lại.
“Có lẽ sẽ đau lắm, nhưng rất đáng.”
“Mẹ cậu để mặc cậu như vậy sao?” Tôi hỏi cô ấy.
Ba Lạp nhếch mép một chút, nói: “Có quản cũng không quản được.”
“Cậu đừng tùy hứng, Ba Lạp” Tôi nói, “Cậu cứ như vậy, thì có gì tốt chứ?”
Ba Lạp nhìn tôi.
“Ba Lạp, xin cậu đừng trở thành người như vậy, mình biết cậu thật sự không muốn thành ra như vậy.” Tôi nói xong, liền xoay người, bước nhanh rời khỏi.
Khi quay đầu nhìn lại, tôi nhìn thấy Ba Lạp, cô ấy vẫn đứng đó, không nhúc nhích. Nhìn thấy tôi quay đầu, cô ấy đưa tay đặt lên môi, làm ra điệu bộ hôn gió, sau đó, xoay người đi mất.
Tôi đội cái mũ quả dưa kỳ quái về đến nhà, mẹ tỏ ra quái lạ nhìn tôi, tôi vừa xoa xoa bàn tay, vừa hướng đến phòng của mình: “Hôm nay thật sự rất lạnh, con mua cái mũ quả dưa này, vẫn còn cảm thấy lạnh.”
[1.7]
Ngày hôm đó, tôi có một ý nghĩ kỳ quái trong đầu.
Bỗng nhiên tôi muốn trở thành người xấu.
Tôi khó chịu đến mức hoảng loạn, cố chấp cho rằng, chỉ có biến thành kẻ xấu, tôi mới được tự do.
Tôi vào blog viết một đoạn status thật dài với ý nghĩ lung tung, sau khi viết xong, tôi hy vọng có người đọc nó, vì thế đã đem địa chỉ blog gửi vào hộp thư của Ba Lạp. Rất nhanh sau đó tôi liền nhận được thư của cô ấy. Ba Lạp nói: Tiểu Nhĩ Đóa, hình như tâm trạng của cậu không được tốt, đến “Toán Liễu” nghe mình hát đi.
“Không được.” Tôi nói, “Chiều nay mình phải ra bờ sông đọc sách.”
Chiều hôm đó, tôi cầm theo một quyển sách, ngồi trên cái ghế gỗ gần bờ sông, làm ra vẻ đang đọc sách. Ba Lạp rốt cuộc cũng đến, cô ấy mặc một cái váy ren dài, lưng đeo một cái ba lô hình hoa hồng nhỏ, bước đi thật khoa trương đến gần, dùng ánh mắt sáng ngời trừng mắt nhìn tôi, hỏi: Tiểu Nhĩ Đóa, cậu thật sự muốn trở thành một cô gái hư hỏng à?
Tôi nặng nề lúng túng gật đầu.
Ba Lạp vỗ vỗ bàn tay lên đầu tôi.
“Muốn chết sao.” Ba Lạp nói, “Cả ngày toàn nghĩ lung tung!”
Ba Lạp lại nở nụ cười, cô ấy nói: “Tiểu Nhĩ Đóa, cậu đồng ý với mình một việc nhé.”
“Ừ?”
“Khi nào con mình được sinh ra, cậu nhất định phải làm mẹ nuôi của nó. Cho nên cậu trăm ngàn lần không được trở thành người xấu, con mình phải có một người mẹ tốt, như vậy nó sẽ không thiệt thòi hơn người khác.”
“Ba Lạp, cậu nói lung tung cái gì đấy!” Tôi ra sức lôi kéo cô ấy, “Cậu đi theo mình đi!”
“Đi đâu?”
“Đi bệnh viện!”
“Buông ra!”
“Không!” Tôi nói, “Cậu phải đi bệnh viện, phải đi!”
Ba Lạp đẩy tôi thật mạnh, ngã ngồi lên cái ghế, vẻ mặt vẫn còn mang theo nụ cười, nói với tôi: “Tiểu Nhĩ Đóa, cậu hãy nghe cho kỹ, do dù cả thế giới này đều muốn giết đứa bé này, mình vẫn sẽ sinh ra nó. Vĩnh viễn không thay đổi, trừ khi mình chết!”
Tôi bị nụ cười của Ba Lạp dọa sợ, một lúc lâu sau, mới nói: “Ba Lạp, rốt cuộc cậu là vì cái gì?”
Ba Lạp đặt cằm lên thành ghế, chậm rãi nói: “Cậu sẽ không hiểu được đâu, vì cậu vĩnh viễn sẽ không thể trở thành người có thể giết đứa bé này. Tiểu Nhĩ Đóa, sinh mệnh của mỗi người từ lúc sinh ra nhất định phải là như vậy rồi, cậu là một cô gái tốt, chỉ có thể là cô gái tốt cả đời thôi, có hiểu không?”
[1.8]
Đến kỳ nghỉ đông, tôi không còn ra ngoài nữa.
Ngày đầu tiên khai giảng học kỳ mới, tôi gặp Hứa Dặc ngay tại cổng trường. Anh vươn cánh tay thật dài ngăn tôi lại.
Có rất nhiều nữ sinh đi gần đó nhìn tôi.
Mặt của tôi trở nên đỏ bừng.
Hứa Dặc nói: “Cảm ơn.”
“Không cần ạ.” Giọng nói của tôi lí nhí giống như muỗi kêu vậy.
“Vì sao em lại giúp tôi, hôm đó người gọi điện thoại có phải là em không?” Hứa Dặc hỏi.
Tôi bối rối gật đầu.
“Em thích tôi sao?” Hứa Dặc lại hỏi.
Tôi kịch liệt thở gấp, đi vòng qua anh, chạy như bay vào phòng học.
Không biết vì sao, cảm giác của tôi như sắp chết vậy, lúc nhỏ tôi đã được phẫu thuật tim rồi, không phải có vấn đề gì chứ. Tôi mơ mơ hồ hồ trải qua một tuần đi học, vào ngày thứ bảy, Hứa Dặc lại đến. Lúc đầu tôi chưa phát hiện ra anh, bởi vì rất mệt mỏi, ngồi trong phòng học, tôi uống một cốc cà phê hòa tan, lúc bưng cốc lên uống, vài giọt cà phê vương ra khăn quàng màu đỏ đeo ở cổ. Chỗ ngồi của tôi gần sát cửa sổ, đang ngắm nghía cảnh vật ngoài sân trường, thì tôi nhìn thấy Hứa Dặc. Anh chỉ tay về phía tôi, khiến tôi có chút giật mình. Anh ra ý bảo tôi đi ra ngoài. Tim của tôi đột nhiên có chút co thắt lại, theo bản năng, tôi bỏ lại cốc cà phê, chạy ra khỏi phòng học.
Anh không nhìn tôi, mà đi ra phía trước tôi, bước đi của tôi lúc nhanh lúc chậm giống như kẻ ngốc, tôi không biết anh muốn dẫn tôi đi đâu. Lúc này đang là buổi chiều thứ bảy, tất cả giáo viên đều đang dự hội họp gì đó. Các lớp vốn tự học chuyển thành được nghỉ, trong trường có rất ít người. Hôm nay trời lại có tuyết rơi, hoàng hôn càng giống như đêm tối. Anh đi ngang qua sân thể dục và dãy lầu phòng thí nghiệm, tuyết rơi trên mái tóc ngắn cùng bờ vai rộng lớn của anh, tim của tôi đập nhanh đến phát đau. Tôi chỉ biết ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác, sau đó kêu lên: “Anh rốt cuộc dẫn tôi đi đâu vậy?”
Anh đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người. Tôi theo bản năng lùi về phía sau từng bước một. Bước chân giẫm lên lớp tuyết dày, phát ra âm thanh kin kít. Lúc đó chúng tôi đi ra đến sân sau của trường. Một cái phòng học thật lớn đóng cửa, mặt trên cánh cửa đang được sơn màu lam. Góc cầu thang hướng lên lầu ở bên cạnh đang vắng vẻ, đúng lúc này Hứa Dặc kéo tôi vào đó. Tôi có chút hoảng sợ, hai chúng tôi cách nhau khoảng hai thước, tôi đứng dựa vào tường nhìn anh, cắn chặt môi nhìn từng cử chỉ của anh. Anh mặc một cái áo măng tô lớn màu xám, trên vai dính lấm tấm bông tuyết. Tóc ở trên trán có chút ẩm ướt. Ừ, là Hứa Dặc, từng là Hứa Dặc của Ba Lạp, hai người giống như thiên sứ vậy, anh vẫn đẹp trai không thể cưỡng lại được.
Tôi khổ sở ngồi xuống, nhìn thấy rõ mấy giọt cà phê dính trên khăn quàng, liền lấy tay áo lau đi.
“Tôi biết em thích tôi.”
“Không có.”
“Có người mỗi ngày viết thư cho tôi là em sao?”
“Không phải!”
“Nhìn tôi đi.”
Tôi không dám nhìn, vẫn ngồi ở đó phát run từng chút một.
Anh túm tay, kéo tôi đứng dậy, tôi sợ tới mức khẽ phát ra tiếng rên.
“Em đừng hy vọng tôi thích em.” Hứa Dặc nói.
“Bộ dáng ngây thơ của em giả bộ đến tội nghiệp, em đừng cho là tôi không biết, em và cô ta là cùng một loại người, các người chơi chưa đủ phải không, nếu chơi chưa đủ thì tôi sẽ cùng các người chơi tiếp!”
Từ trước tới nay, chưa có một bạn nam nào đối xử hung hăng với tôi như vậy, tôi thoát không khỏi anh, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Hứa Dặc nhìn tôi, bộ dáng của anh rất giận dữ, tôi đã nghĩ rằng anh muốn đánh tôi. Tôi nhắm nghiền hai mắt đứng lên, rồi lại cảm thấy anh bị một người khác đẩy ra. Tôi mở to mắt, thì nhìn thấy Vưu Tha, Vưu Tha với tròng mắt đỏ ngầu đang ngăn cản Hứa Dặc, lớn tiếng nói với tôi: “Theo anh về lớp đi.”
Hứa Dặc giật mình nhìn anh ấy.
Tôi quay người đi vào con đường tuyết. Trên đôi giày thể thao của tôi đã dính rất nhiều tuyết, tôi sợ giày của mình bị tuyết làm ướt, sẽ rất lạnh. Tôi đúng là cái đồ ngốc. Mặt của tôi dính tuyết lạnh như băng, tôi cho tay vào túi quần định lấy ra cái khăn tay. Bởi vì ăn mặc rất dày nên rất khó lấy nó ra, tôi cứ duy trì cái tư thế ngốc nghếch ấy đi qua sân thể dục và dãy lầu phòng thí nghiệm, hướng đến lớp học. Không có một ai đuổi theo tôi. Nước mắt của tôi cứ chảy mãi, nhưng tôi không hề quay đầu nhìn lại.
[1.9]
Một ngày hoàng hôn, mẹ của Hứa Dặc, dì tôi, còn có mẹ tôi, đều bị gọi vào văn phòng của hiệu trưởng.
Sau khi ra về, mẹ chỉ nói với tôi một câu: “Lý Nhị, con làm mẹ quá thất vọng.”
Mẹ nắm lấy quần áo của tôi, nói: “Con nói xem, tại sao thành ra như vậy? Lại còn đi lôi kéo với một đứa con trai, thực chẳng ra làm sao!”
“Dì đừng mắng em ấy nữa.” Vưu Tha giải vây cho tôi.
Mẹ lập tức thay đổi giọng nói: “Dì có muốn mắng nó đâu, con cũng thật là, đánh nhau thì có gì tốt, sắp thi vào đại học rồi đấy, nếu mà bị kỷ luật, dì xem con phải làm sao!”
Tôi vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Ba Lạp, Ba Lạp hôm nay không có trang điểm, cô ấy mặc một bộ quần áo đơn giản, đang đứng phía trước, dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.
Đám người chúng tôi đi qua cô ấy, không dám cùng cô ấy chào hỏi, ngay chính lúc đang hận bản thân quá yếu đuối, thì Ba Lạp lại lên tiếng gọi tôi, cô ấy không có gọi tôi là Tiểu Nhĩ Đóa, mà nói: “Lý Nhị, cậu đợi một chút.”
Nhiều người liền dừng lại, cảnh giác nhìn cô ấy.
“Mình đã biết hết rồi.” Ba Lạp nói, “Mình đến thay cậu làm chứng, chứng minh việc này không có liên quan đến cậu! Có việc gì, đều đổ hết cho mình đi.”
“Cô cút đi cho tôi!” Vưu Tha hung tợn nói.
“Tôi sẽ đi.” Ba Lạp lạnh lùng nói, “Chỉ cần Lý Nhị không có việc gì.”
“Em ấy không có việc gì, cô tránh xa em ấy một chút, em ấy sẽ chẳng có việc gì!”
“Vưu Tha!” Tôi lớn tiếng kêu lên, “Không cho anh nói Ba Lạp như vậy!”
“Tại sao?” Vưu Tha hỏi, “Chẳng lẽ cô ta hại em còn chưa đủ thê thảm?”
“Bởi vì Ba Lạp là bạn của em!” Tôi nói, “Cậu ấy là bạn tốt của em, em không cho phép anh nói cậu ấy như vậy! Tuyệt đối không cho phép!”
Vưu Tha tức giận lùi về sau vài bước, mẹ và dì đều há hốc miệng kinh ngạc. Thế giới im lặng, tôi lại chẳng còn nghe được gì, chỉ nhìn Ba Lạp, nhìn đến nụ cười tươi rói trên gương mặt của cô ấy. Gương mặt cô ấy tỏa sáng như một loại ánh sáng lóa mắt. Cô ấy nhìn tôi, trong ánh mắt dường như cũng tỏa sáng.
Sau đó, tôi nghe được cô ấy nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhĩ Đóa, mình thật sự không nhìn lầm cậu.”
[1.10]
Một ngày mùa xuân, mặt trời giống như tỏa ra ánh nắng đặc biệt. Ánh sáng vàng kim dịu dàng theo màu lục của lá cây rọi bóng xuống dưới, hoa nở lặng im. Thứ hai là ngày tôi không thích nhất, nghỉ ngơi chưa đầy đủ, chưa gì ngẩng đầu lên lại bắt đầu một tuần bận rộn, đúng là chẳng có tinh thần. Hôm đó, vừa học xong tiết thể dục, tôi đi qua sân thể dục, đến quầy bán quà vặt để mua một cốc cà phê hòa tan, bỗng nhiên có một nam sinh lạ mặt đến chặn đường. Nam sinh có chút kích động hỏi tôi: “Bạn là Lý Nhị phải không?”
“Vâng.” Tôi nói.
“Mời bạn nhận một cuộc điện thoại.” Nam sinh lấy ra trong cái túi đeo bên hông, là một cái điện thoại nhỏ.
“Điện thoại của ai?” Tôi hỏi.
“Bạn mau nhận đi!” Nam sinh cầm điện thoại lập tức nhét vào tay tôi, “Đã gọi rồi đấy, bạn mau nhận đi!”
Tôi có chút chần chừ, từ từ kê sát điện thoại đến bên tai, sau đó tôi liền nghe được tiếng thở dốc, đúng là tiếng thở dốc, tôi dám khẳng định, chính là cô ấy.
Tôi thất thanh kêu lên: “Ba Lạp!”
“Tiểu Nhĩ Đóa, là cậu sao?”
“Là mình, Ba Lạp.” Trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác bất an khó diễn tả, rốt cuộc tôi không thể nói thêm được lời nào.
“Tốt quá, tìm được cậu rồi. “Ba Lạp giọng khàn đặc nói, “Mình nhất định phải nói với cậu một tiếng cảm ơn, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cho mình mượn ô, cảm ơn cậu đã cứu mình một lần, cảm ơn cậu đã bôi thuốc cho mình, cảm ơn cậu đã ở trước mặt mọi người nhận mình là bạn, cậu không biết là, mình biết ơn cậu đến thế nào…”
Giọng nói ngày càng nhỏ, tôi không biết có phải lỗ tai của tôi lại có vấn đề hay không, trong lúc tôi đang hoảng loạn, thì điện thoại bị ngắt, bên kia truyền đến là tiếng tút tút lạnh lẽo.
Nam sinh đến gần, lấy đi cái điện thoại, xoay người bỏ chạy.
Rốt cuộc tôi cũng phản ứng kịp, liền đuổi theo anh ta. Tôi đuổi theo cách xa anh ta, chỉ có thể nhìn thấy anh ta đi vào dãy phòng học cấp ba. Nhưng tôi không chút do dự vẫn chạy theo, chuông báo đến giờ học đã vang lên, các học sinh từ mọi nơi ùa về lớp, thầy giáo dạy toán của bọn họ đang cầm giáo án đứng ở cửa.
Tôi cũng đứng ở cửa nhìn vào lớp của bọn họ.
Có một nữ sinh nhiều chuyện cách cái cửa sổ nói ra: “Bạn tìm ai?”
Tôi không nói lời nào, ánh mắt nhìn dọc ngang lớp học để tìm người nam sinh kia, có một tờ giấy nhỏ từ bên trong truyền ra đến tay tôi, mặt trên viết: Ba Lạp đang ở bệnh viện, cô ấy đã xảy ra chuyện.
HẾT CHƯƠNG 1
Tai Trái Tai Trái - Nhiêu Tuyết Mạn Tai Trái