Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 111
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76
rong lòng Tiết Nhị phu nhân biết mấy vị ma ma đến thăm chỉ vì nhắc nhở bà ta đừng quên đi Sở gia thỉnh tội. Không yên bất an gian nan sống qua năm ngày, chờ bà ta là con đường thỉnh tội càng thêm khó khăn mênh mông. Vu ma ma đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, không lại xuất hiện trước mặt bà ta. Bà ta tất nhiên không dám trắng trợn đến sân Tiết Vương phi tìm người, chỉ phải tự bản thân lo lắng hãi hùng. Thư gửi cho Tâm Lam luôn không có thư trả lời lại, vô cùng bất đắc dĩ Tiết Nhị phu nhân chỉ đành mang theo tỳ nữ bên người đi đến Sở gia. Chỉ mong Tiết U Nhiễm xem trên phân thượng không phải ở Tiết Vương phủ mà giơ cao đánh khẽ, không cần quá làm khó bà ta.
“Ninh An công chúa đến.” Cùng với tiếng hô to của Sở Bạch, Tiết U Nhiễm và một nhóm tỳ nữ đi vào chính sảnh. Tiết Nhị phu nhân bị tư thế long trọng này dọa sợ đến mức cả kinh, Tiết U Nhiễm thế nhưng còn sĩ diện hơn cả ở Tiết Vương phủ. Cảm thấy oán trách nhưng không thể không giơ lên nụ cười tiến lên thỉnh an: “Gặp qua Ninh An công chúa.”
Không để ý đến Tiết Nhị phu nhân, Tiết U Nhiễm lập tức đi đến vị trí chủ vị ở chính sảnh ngồi xuống sau đó nhàn nhạt trả lời: “Dậy đi!”
Trên người Tiết Nhị phu nhân vốn mang thương tích, duy trì tư thế hành lễ cũng chỉ có một thời gian ngắn đã thập phần khó chịu. Quan trọng nhất là, trước mặt nhiều hạ nhân Sở gia như vậy, Tiết U Nhiễm thật quá không cho bà ta mặt mũi. Tốt xấu gì bà ta cũng là Tiết Nhị phu nhân phủ Tiết Vương, chuyện này truyền ra còn không phải bị người ta cười chết sao? Có một bụng hỏa nhưng không được phát tiết, biểu cảm trên mặt Tiết Nhị phu nhân trong nháy mắt có chút vặn vẹo, sau đó rất nhanh lại khôi phục bình thường.
“Nhị phu nhân đến Sở gia, là có chuyện gì?” Sẽ không phải là vì bàn điểm tâm đến thỉnh tội chứ? Bà ta thức thời như vậy?
Biết Tiết U Nhiễm sẽ không để bà ta sống dễ chịu, Tiết Nhị phu nhân chỉ đành phải kiên trì nói: “Mấy ngày trước thiếp thân không cẩn thận ăn nhầm điểm tâm của công chúa. Vương phi và công chúa đều đã trách phạt thiếp thân, hôm nay thiếp thân đặc biệt đến đây thỉnh tội với Ninh An công chúa. Mong công chúa đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân bỏ qua cho thiếp thân không biết.”
“Trách phạt? Mẫu phi và đại tẩu là người rộng lượng, sao lại trách phạt bà? Nhị phu nhân không thể bàn luận thị phi.” Nghe được lời nói như đúng mà sai của Tiết Nhị phu nhân, Tiết U Nhiễm vẻ mặt bí hiểm.
“Dạ, thiếp thân biết sai. Là lời nói hành vi của thiếp thân không thỏa đáng, nên bị phạt.” Thấy Tiết U Nhiễm chế nhạo mình, trong lòng Tiết Nhị phu nhân biết hôm nay sẽ không dễ chịu, vội vàng sửa miệng.
“Vốn thôi, một mâm điểm tâm cũng không thể coi là cái gì.” Tiết U Nhiễm dừng một chút, thấy trên mặt Tiết Nhị phu nhân hiện ra sắc mặt vui mừng lại nói tiếp, “Nhưng mâm điểm tâm này là tâm ý của Cố Luân Trưởng công chúa với bản cung. Hành động lần này của Nhị phu nhân không phải là muốn châm ngòi chia rẽ quan hệ của Cố Luân Trưởng công chúa và bản cung đấy chứ?”
“Thiếp thân không dám.” Tội danh này quá lớn, Tiết Nhị phu nhân sợ đến mức trực tiếp quỳ gối xuống đất. Cái mông phỏng, đầu gối đau nhức, đều khiến Tiết Nhị phu nhân nhe răng nhếch miệng. Trong lòng không khỏi thầm than: Mấy tháng không thấy, Tiết U Nhiễm càng thêm độc ác, không biết thái độ của Sở gia với vị điêu ngoa công chúa này như thế nào. Nếu vị Sở đương gia ôn hòa tuấn tú kia nhìn thấy một mặt không người biết của Tiết U Nhiễm, Sơ gia không biến đổi mới lạ.
“Không dám? Trên đời này còn có chuyện mà Tiết nhị phu nhân không dám sao?” Tiết U Nhiễm từng nghe Vương ma ma bên người mẫu phi nói chuyện trước kia, khinh thường hừ lạnh nói.
Tiết Nhị phu nhân cảm thấy mình đến Sở gia bồi tội là một hành động cực kì không sáng suốt. Tiết U Nhiễm rõ ràng là muốn mượn chuyện này xả giận. Nhưng bà ta không thể không cố nén chịu đựng thân thể đau đớn, quy củ quỳ trên mặt đất. Chỉ mong Tâm Lam có thể sớm ngày thượng vị, đến lúc đó bà ta nhất định phải rửa sạch xỉ nhục trước kia.
“Được rồi. Nhị phu nhân ăn cũng đã ăn, dù sao cũng không thể bảo Nhị phu nhân nhổ ra đúng không? Nếu tâm ý của Trưởng công chúa với bản cung bị Nhị phu nhân phá hủy, vậy Nhị phu nhân liền đại biểu bản cung biểu đạt một chút tâm ý đến Trưởng công chúa đi! Không biết ý Nhị phu nhân thế nào?” Tiết U Nhiễm giọng điệu ôn hòa, một bộ dáng rất dễ thương lượng.
“Thiếp thân tự nhiên tuân mệnh.” Tiết U Nhiễm sẽ dễ dàng buông tha cho bà ta như vậy? Tiết Nhị phu nhân cảm thấy nghi hoặc nhưng không thể không trả lời.
“Vậy thì xin Nhị phu nhân mỗi ngày tự làm một bàn điểm tâm đưa đến sân Trưởng công chúa, được chứ?” Tiết U Nhiễm biểu cảm không có ác ý, giọng điệu mang theo ý trưng cầu. Tiết Nhị phu nhân nghẹn lời. Mấy năm nay bà ta mặc dù không tính là sống an nhàn sung sướng, nhưng cũng chưa từng xuống bếp. Bây giờ muốn bà ta tự tay làm điểm tâm cho Trưởng công chúa, quả thực là làm khó dễ bà ta. Thức ăn của Trưởng công chúa luôn do ma ma bên người chuẩn bị, lần này không phải mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt của mấy vị ma ma sao? Vừa nghĩ đến hàn ý trong mắt mấy vị ma ma năm ngày gần đây, Tiết Nhị phu nhân đương trường rùng mình một cái.
“Nhị phu nhân không đồng ý sao? Đồ ăn của Trưởng công chúa tuy rằng tinh xảo, nhưng chỉ cần có tâm nhất định sẽ làm được. Nghe nói Tôn ma ma làm điểm tâm rất ngon, Nhị phu nhân có thể lãnh giáo Tôn ma ma.” Tiết U Nhiễm cười cực kì chân thành. Tôn ma ma là ma ma lợi hại nhất trong cung, ngay cả ngũ công chúa Tần Thi Y cũng không dám kiêu ngạo, để bà ấy giáo huấn Tiết Nhị phu nhân tất nhiên là dễ như trở bàn tay. dღđ。l。qღđ
“Thiếp thân tuân lệnh.” Nghĩ đến Tôn ma ma, trước mắt Tiết Nhị phu nhân hiện lên cảnh tượng Vu ma ma bị áp trên ghế gỗ đánh. Nhìn tươi cười trên mặt Tiết U Nhiễm, Tiết Nhị phu nhân căn răng nuốt vào bụng, chỉ phải đồng ý.
“Nhị phu nhân không hổ là Giải Ngữ Hoa của phụ vương, loại khéo hiểu lòng người này chắc chắn giành được phụ vương thương tiếc.” Vỗ tay, Tiết U Nhiễm ý vị thâm trường tán thưởng nói. Nhắc đến Trưởng công chúa, cho dù Nhị phu nhân cáo trạng với phụ vương, phụ vương cũng sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn. Nhị phu nhân ăn mệt là cái chắc rồi!
“Thiếp thân không dám nhận.” Giải Ngữ Hoa? Khéo hiểu lòng người? Tiết Nhị phu nhân nghe thấy trong lòng lo lắng đề phòng. Tiết U Nhiễm, ngươi điên rồi!
“Như vậy thì làm phiền Nhị phu nhân. Lát sau bản cung sẽ phái người đi báo cho Trưởng công chúa biết việc này.” Không cho Tiết Nhị phu nhân có đường sống quay lại, Tiết U Nhiễm thản nhiên đứng lên, đỡ thắt lưng ưỡn bụng đi ra khỏi chính sảnh.
Nhìn hạ nhân Sở gia nối đuôi nhau đi ra ngoài, Tiết Nhị phu nhân vẫn quỳ trên mặt đất tức giận đến cả người phát run. Đang muốn đứng dậy, trước mắt bỗng tối sầm, kém chút ngất. Hôm nay chịu nhục, sau này bà ta nhất định sẽ hoàn trả gấp mười lần!
Trong phủ Thái tử, Tiết Tâm Lam ngồi trong phòng kế bên thư phòng trong tay cầm tờ giấy như có đăm chiêu. Bây giờ nàng ta chống lại Tiết U Nhiễm còn có chút khó khăn, lại thêm một Cố Luân Trưởng công chúa quả thực là đã khó lại càng khó hơn. Huống hồ, Thải tử phi là biểu muội của Trưởng công chúa. Nếu nàng ta dám can đảm chống lại trưởng công chúa, Thái tử phi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Nghĩ vậy, Tiết Tâm Lam không tiếp tục do dự hủy tờ giấy trong tay sau đó đi thỉnh an Thái tử phi.
Gần đây Tần Trạch Dật vô cùng phiền muộn. Phải nói từ sau khi U Nhiễm xuất giá, hắn liền luôn chưa từng dễ chịu qua. Thần Viễn nói Sở Lăng Húc vẫn đang suy nghĩ, đề nghị hắn tự mình đi nói chuyện với Sở Lăng Húc. Vừa nghĩ đến hắn phải lấy lòng Sở Lăng Húc, hắn liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Vốn định từ chối lại nghe Thần Viễn nói hoàng đệ hình như cũng có ý đàm phán với Sở Lăng Húc. Đã mất U Nhiễm rồi, hắn tuyệt không thể lại bỏ lỡ ngôi vị hoàng đế. Do dự mãi, Tần Trạch Dật đang chuẩn bị tự mình đi tìm Sở Lăng Húc. Tranh chấp quyền vị không thiếu được phải dùng bạc, hắn nhất định phải lấy được sự trợ giúp của Sở gia. Tiết Tâm Lam mới ra khỏi cửa chưa được mấy bước, liền đụng phải Tần Trạch Dật vừa đi ra khỏi thư phòng. Trong lúc nhất thời, giống như tỉnh mộng, hai người đều ngớ ra.
“Thái tử điện hạ.” Quý Như Nhã chờ đã lâu ngày gạt Tiết Tâm Lam ra, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi về phía Tần Trạch Dật.
“Sao Như Nhã lại ở đây?” Thư phòng của hắn không thể tùy tiện ra vào, Quý Như Nhã xuất hiện tự nhiên sẽ không phải trùng hợp.
“Thiếp thân là đến báo tin vui.” Quý Như Nhã cười thiên kiều bá mị, mặt mày ẩn tình.
“Có gì mà vui?” Tâm trạng bởi vì phải đi tìm Sở Lăng Húc mà ứ đọng, sắc mặt Tần Trạch Dật không tốt lắm.
“Thái y vừa chẩn mạch cho thiếp thân, là hỉ mạch.” Quý Như Nhã thẹn thùng cúi đầu, hai tay khẽ xoắn khăn tay. Khóe mắt nhìn thấy Tiết Tâm Lam lập tức thay đổi sắc mặt, cảm thấy vô cùng đắc ý.
“Thái y nói?” Theo bản năng liếc mắt về phía Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật có chút hoài nghi hỏi.
“Dạ, thái y thật sự nói như vậy.” Có tiền lệ Tiết Tâm Lam, Quý Như Nhã cũng không dám sơ ý. Luôn mãi cùng thái y xác nhận xong mới dám đến báo tin vui. Trên mặt Tần Trạch Dật cuối cùng cũng lộ ra một chút vui mừng, ôm lấy Quý Như Nhã đi về phía hậu viện. Lúc lướt qua nhau, nụ cười hạnh phúc của Quý Như Nhã và ánh mắt vừa lòng của Tần Trạch Dật in vào mắt Tiết Tâm Lam. Móng tay hung hăng khảm vào trong lòng bàn tay, không có ý thức đi về phía sân của Thái tử phi.
“Tâm Lam muội muội tới đúng lúc. Đến đây để thái y bắt mạch cho.” Nhìn thấy Tiết Tâm Lam, Lạc Thấm Nhi thân thiết nói. Tiết Tâm Lam mặt không biểu cảm nhìn Lạc Thấm Nhi, mặt không biểu cảm để thái y bắt mạch, mặt không biểu cảm nghe thấy thái y nói nàng ta có thai... Đợi chút, có thai? Làm sao có thể? Bụng của nàng ta? Thất kinh nhìn Lạc Thấm Nhi, Tiết Tâm Lam hỗn loạn.
“Chuyện cực tốt, Tâm Lam muội muội thế nhưng bị dọa sợ. Yên tâm, thái y sẽ không chẩn sai.” Lạc Thấm Nhi đi tới vỗ vỗ vai Tiết Tâm Lam, trấn an nói. Quá trùng hợp rồi! Quý Như Nhã có thai, nàng ta cũng có thai. Sao có thể không khiến người ta nghi ngờ? Ngay cả một chiêu này Thái tử phi cũng dám dùng, quả thật là mưu kế sâu sa.
Sau khi đưa Quý Như Nhã về phòng, Tần Trạch Dật liền chạy đến Khách Duyệt lâu. Thần Viễn và Kỳ Văn đều ở đó chowg hắn, cho dù hắn không muốn gặp nhưng cũng không thể không đi gặp Sở Lăng Húc.
Trong Khách Duyệt lâu, Sở Lăng Húc và Tiết Kỳ Văn trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Mạc Thần Viễn thỉnh thoảng xen vào một câu, không khí coi như hòa hợp. Lúc Tần Trạch Dật đến, không khí trong phòng bao lập tức có chút đông lạnh. Tần Trạch Dật vẻ mặt tươi cười bày ra biểu cảm hạ mình cầu hiền ngồi xuống. Hít sâu một hơi, không muốn đàm cũng phải đàm, vẫn là nói thôi! Hòa dịu cảm xúc, Tần Trạch Dật đặt tất cả tạp niệm sang một bên, bắt đầu cùng Sở Lăng Húc phân tích thế cục, tâm tình sau này.
Nghe Tần Trạch Dật nói lời chân thành, Sở Lăng Húc âm thầm khen ngợi. Hắn không nghĩ tới Tần Trạch Dật thật sự sẽ nể mặt tự mình đến mượn sức hắn. Thôi, Tần Trạch Dật thì Tần Trạch Dật đi! Từ ngày U U gả vào Sở gia, Sở gia và Tiết Vương phủ sẽ lại không thể thoát khỏi quan hệ. Huynh trưởng Kỳ Văn và Tần Trạch Dật đã sớm đứng trên cùng một chiếc thuyền, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Tần Trạch Dật cũng đã kéo huynh trưởng đến làm thuyết khách, hắn sao có thể cự tuyệt? Nhớ tới U U nói viết giấy nợ, Sở Lăng Húc buồn cười. Viết giấy nợ là không có khả năng, nhưng hứa hẹn thì vẫn phải cấp.
Dưới sự chứng kiến của Tiết Kỳ Văn và Mạc Thần Viễn, Tần Trạch Dật hứa hẹn vĩnh viễn không làm khó Sở gia. Cuối cùng, Sở Lăng Húc cười nhạt gật đầu. Không phải Tần Trạch Dật thì chính là Tam hoàng tử, tóm lại vẫn phải chọn một người. So với Tam hoàng tử thân ở hoàn cảnh xấu, lựa chọn Tần Trạch Dật sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái. Kéo dài đến bây giờ mới đồng ý, chỉ là muốn cho Tần Trạch Dật thêm một chút buồn phiền, thuận tiện nhìn thành ý của Tần Trạch Dật. Lúc này thấy Tần Trạch Dật người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng người có địa vị thấp, Sở Lăng Húc cũng không có ý định tiếp tục làm khó dễ.
Cuối cùng cũng giải quyết xong cọc tâm sự này, Tần Trạch Dật thở phào nhẹ nhõm. Ngôi vị Hoàng đế, hắn nhất định phải có. Xem ra hướng đi của Tam hoàng tử quấy nhiễu lòng Tần Trạch Dật. Mà Tần Trạch Dật cũng xem nhẹ địa vị của U U ở Sở gia. Không bỏ qua thoải mái trong mắt Tần Trạch Dật, Sở Lăng Húc cười nhạt không nói. Có người vui mừng có người sầu. Trong phủ Thái tử có hỉ, trong phủ Tiết Vương có ưu sầu. Nhìn phòng bếp lộn xộn, Tiết Nhị phu nhân khổ không thể tả.
“Không được nhàn hạ! Tiếp tục làm! Quả thực là gỗ mục không thể đẽo!” Tôn ma ma quát lạnh. Tiết Nhị phu nhân bĩu môi, dưới chỗ Tôn ma ma không nhìn thấy không tiếng động mắng to cáo mượn oai hùm.
“Làm không sẽ không cho ăn cơm!” Tôn ma ma cũng không phải người dễ bắt nạt. Loại người như Tiết Nhị phu nhân, phải tàn nhẫn thì bà ta mới sợ. Quả nhiên, Tiết Nhị phu nhân nghe vậy lập tức quay đầu lại, đàng hoàng tử tế tiếp tục nhào bột trong tay. Nghĩ đến phản ứng ngày hôm qua của Vương gia sau khi biết được chuyện này, ông ta thế nhưng cười to nói ông ta cũng muốn nếm thử điểm tâm tự tay bà ta làm...
~*~ Lời của tác giả: Quý Như Nhã và Tiết Tâm Lam, aiz, chuyện vui này tốt hay là không tốt đây? Chiến tranh giữa phụ nữ với phụ nữ, như lọt vào sương mù, không thấy rõ...
Ta Là Chính Thê Của Chàng Ta Là Chính Thê Của Chàng - Văn Nhất Nhất