I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: vu long
Số chương: 684
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 82
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 595: Nói (1)
ước qua chiếc cổng vòm vào sân sau, trước mắt hiện ra một cõi bồng lai khác. Tòa nhà nhỏ ba tầng phảng phất như ẩn sau một vườn đào, những chiếc cột treo bóng đèn được làm thành bộ dạng những ghềnh đá thôn quê. Ở phía trước, Tạ Nhu thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn và mỉm cười đầy duyên dáng. Sau khi đi khoảng mười mét xuyên qua vườn đào, một tòa nhà nhỏ giả cổ chợt hiện ra. Bắt mắt nhất không thể nghi ngờ chính là hai chiếc đèn lồng đỏ treo cao.
Tới trước hành bên phải của tòa nhà, Tạ Nhu dừng lại, nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt câu hồn, hơi cúi người khẽ cười nói:
- Phó bí thư Dương, ngài không hề lo lắng chút gì sao?
- Lo lắng gì?
- Phạm sai lầm, có vấn đề ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Dương Phàm đứng lại, khóe miệng hơi hơi nhếch lên cười khinh thường. Lúc này trên lầu xuất hiện một người phụ nữ mặc sườn xám, nhẹ nhàng dựa vào cột, khoanh tay cười duyên:
- Nhu tỷ, hôm nay mời quý khách gì thế?
Nhìn bề ngoài thì người phụ nữ này tầm hai mươi ba tuổi, tóc mái để rủ xuống rất hiếm thấy ở thời đại này, phối hợp với phong cảnh cổ kính này khiến người ta có cảm giác mình đang trở lại thời kỳ Dân Quốc.
- Hỏi nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần chú ý tiếp đãi cho tốt là được.
Tạ Nhu ngửa mặt cười trách một câu. Người phụ nữ trên lầu cũng không hề cho là thật, tiến lên một bước, lộ ra dáng người cao gầy nhưng rất đầy đặn, khi không cười thì lộ ra biểu tình đoan trang lịch sự tao nhã, so với vẻ quyến rũ vừa rồi thì như đổi sang một người khác hoàn toàn. Theo bản năng, Dương Phàm nghĩ rằng Tạ Nhu hình như cũng có thói quen này, bình thường thì mặt mũi trang nghiêm đầy chính khí, nhưng khi không có người, lén lén lút lút thì từng ánh mắt, nụ cười đều lộ ra vẻ quyến rũ.
Người phụ nữ này không thể nghi ngờ là lẳng lơ hơn rất nhiều so với Tạ Nhu, hơn nữa còn từ vẻ đứng đắn cực độ, chỉ trong nháy mắt đã biến thành cự kỳ lẳng lơ.
Dương Phàm không tin người phụ nữ này không biết mình là ai. Nhìn người phụ nữ này chắp tay sau lưng, dựa vào cột, trên mặt mang một nụ cười ngả ngớn, chu đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ về phía mình, Dương Phàm không khỏi cười cười đứng lại, nhìn cô thản nhiên nói:
- Cô thật không biets tôi là ai sao?
- Nói láo trước mặt người thông minh chỉ là vô ích. Đương nhiên em biết ngài là ai. Không phải không thích hợp để nói ra điều này sao? Em tên là Diệp Mị, ngài không cần tự giới thiệu với em!
Người phụ nữ mỉm cười, giơ bàn tay trắng nõn ra. Dương Phàm nhẹ nhàng nắm lấy, cảm giác mềm mại như không xương.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn Tạ Nhu không nói gì, trong ánh mắt có một cảm giác không nói nên lời, vừa như là hỏi, hoặc như là đang đùa giỡn, lại hình như là đang trào phúng. Tạ Nhu thầm hoảng hốt trong lòng, xấu hổ trừng mắt nhìn Diệp Mị:
- Cô cũng thông minh đấy, còn không mời quý khách đi vào?
Khi Dương Phàm quay đầu lại, cả người nháy mắt thay đổi một loại khí chất khác, thản nhiên và thong dong đón nhận ánh mắt đầy khiêu khích của Diệp Mị.
- Xin mời!
Trong lòng Diệp Mị rất không thoải mái, thầm nghĩ ông giả bộ đứng đắn cái gì hả? Để lát nữa cho ông hiện nguyên hình.
Diệp Mị chưa bao giờ cho rằng đàn ông có thể kháng cự nổi sức hấp dẫn của mình, mặc dù cô không thích đàn ông, nhưng cũng không hề trở ngại sức hấp dẫn của cô. Làm ăn ở Hoan Nhạc Cốc nhiều năm như vậy, còn chưa có mỹ nhân nào có thể vượt qua nổi Diệp Mị. Trong nháy mắt đi qua cửa, chiếc sườn xám của dn hơi lộ ra một mảng đùi trắng lóa. Dương Phàm nhìn thấy rất rõ nhưng chỉ hơi nhếch miệng lộ ra một tia trào phúng. Dưới ánh đèn, người đàn ông này khá cao lớn, tướng mạo có thể nói là rất tuấn tú. Diệp Mị chợt sinh ra kích động muốn hạ gục người đàn ông này.
Trong mắt Tạ Nhu và Diệp Mị thì cố ý chào mời hoàn toàn không phải là cảnh giới quyến rũ đàn ông cao nhất. Cảnh giới cao nhất khiến đàn ông bị quyến rũ chính là giống như để một củ cà rốt trước mặt con lừa, để cho nó nhìn mà không được ăn, cứ bắt nó chờ tới mức phát thèm mới cho nếm một chút. Linh hồn nhỏ bé của đàn ông cũng vậy, chỉ cần làm được điều này thì mọi việc còn lại hoàn toàn đơn giản.
Nhưng hiện tại Tạ Nhu không ngờ phát hiện rằng chiêu này dường như không hề linh nghiệm với Dương Phàm. Biểu hiện bề ngoài của người đàn ông này có vẻ quá nhiều điểm lặp lại. Lần đầu gặp mặt thì thấy hắn rất dễ đùa nghịch, vừa rồi giả vờ ngã, để cho hắn sờ soạng một chút vậy mà không ngờ vẫn giữ được sự trầm lặng. Ở trước mặt người đàn bà còn lẳng lơ, quyến rũ hơn mình ba phần là Diệp Mị, không ngờ hắn vẫn không hề lộ ra chút thất thố nào. Thật sự làm cho người ta quá khó hiểu.
Bài trí trong phòng cũng không hề hiện đại chút nào, trừ hai chiếc sô pha có chút hơi thở hiện đại thì những bố trí khác giống hệt như khuê phòng của thanh lâu thời Dân Quốc. Trên bàn trang điểm có một lư hương tỏa ra một làn hương nhè nhẹ. Bên cạnh có hai nữ tiếp viên, cũng là thiếu nữ ăn mặc trang phục thời Dân Quốc.
Dương Phàm nhìn chung quanh một vòng cười nói:
- Nơi này có vẻ không tồi.
Nghe xong một câu khích lệ, Diệp Mị hơi đắc ý liếc Dương Phàm một cái nói:
- Thật ra anh cũng biết hàng đó. Mỗi cô gái ở trong hậu viện này đều có trang phục khác nhau cho mỗi ngày. Hôm nay mặc trang phục Quốc Dân, hôm sau có lẽ là trang phục phong lưu thời Đường, Tống. Tóm lại là hy vọng quý khách có thể vừa lòng chính là tâm nguyện lớn nhất của bọn em.
- Nơi này không phải giống như chỗ ăn chơi à?
Dương Phàm không hề đáp lời Diệp Mị mà quay đầu lại nhìn Tạ Nhu đang bị biểu hiện của Dương Phàm làm cho trong lòng rối bời.
- A, nơi này gọi là Hoan Nhạc Cốc, theo chế độ hội viên, có một tên gọi khác là câu lạc bộ Tam Tỉnh Phú Hào. Có thể đến đây đều không phải là khách bình thường, nếu không tôi đã không dám mời ngài tới.
Trong lòng Tạ Nhu hoảng hốt, nói hơi nhanh, chờ khi phản ứng lại thì đã nói lộ hết rồi.
- Ở Bắc Kinh có rất nhiều hội sở theo chế độ hội viên, đều do những đại gia siêu cấp làm chủ. Tuy nhiên kẻ có tiền đều thích kiểu thế này, kiểu khác lại không thích.
Dương Phàm cười cười, thản nhiên đi tới ngồi xuống sô pha.
- Anh muốn chọn hạng mục nào?
Diệp Mị tiến lên cười quyến rũ, đưa ra một quyển sách nhỏ.
- Mát xa chân đi.
Dương Phàm thản nhiên nói, cũng không hề cầm lấy quyển sách. Diệp Mị hơi sửng sốt, nhìn Tạ Nhu.
Tạ Nhu bất động thanh sắc gật gật đầu, Diệp Mị hơi hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Dương Phàm, xoay người đi đến bên cạnh hai nữ tiếp viên, thì thầm một lát. Tạ Nhu ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, hơi miễn cưỡng lộ ra một nụ cười quyến rũ, hạ giọng nói:
- Mát xa chân cũng tốt, miễn cho người ta nói tôi dụ dỗ lãnh đạo phạm sai lầm.
Dương Phàm cười cười đầy cân nhắc, nhìn bộ ngực của Tạ Nhu ghé sát mình, chỉ còn cách bả vai mình chút xíu. Chỉ cần Dương Phàm hơi hơi vặn người là có thể đè lên một cách thoải mái. Trong phòng có bật điều hòa nhưng chóp mũi nhỏ xinh của Tạ Nhu lại đổ mồ hôi, đây cũng là một thủ đoạn để dụ con lừa như đã nói ở trên. Tạ Nhu rất tự tin, nhưng sau mấy lần đao to búa lớn không hiệu quả gì, rất tự nhiên liền bối rối.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang chậu gỗ vào. Diệp Mị vẫn không rời khỏi mà nhìn Tạ Nhu. Hai người có sự ngầm hiểu. Trong lòng Diệp Mị âm thầm buồn bực, nghĩ thầm rằng hôm nay Tạ Nhu làm sao vậy? Bình thường không như vậy mà.
Diệp Mị đảo mắt, nhẹ nhàng cởi bỏ một chiếc cúc trên ngực, sau đó quay người nhận lấy chậu gỗ mà nhân viên vừa mang tới, cười đi đến trước mặt Dương Phàm nói:
- Nếu là quý khách, hôm nay em tự thân phục vụ ngài.
Nói xong Diệp Mị quay người đặt chậu gỗ xuống, nháy mắt một mảnh da thịt trắng như tuyết và nội y màu phấn hồng hiện lên. Dương Phàm âm thầm cười lạnh trong lòng, Diệp Mị mặc dù đủ xinh đẹp cũng đủ quyến rũ, nhưng có dạng đàn bà nào mà Dương Phàm chưa từng gặp chứ? Trong lòng Dương Phàm lại có sự đề phòng, sao có thể phát sinh hiệu quả gì? Chỉ có điều hai người đàn bà này vốn rất tự tin vào bản thân, tự nghĩ rằng không có người đàn ông nào có thể vượt qua nổi cửa ải của mình.
Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, Diệp Mị thấy Dương Phàm nhếch miệng lộ ra một nụ cười lạnh. Lần này chính Diệp Mị cũng có chút luống cuống trong lòng. Cô không thích đàn ông, nhưng thích xem đàn ông bị mình quyến rũ biến thành trò hề. Tuy nhiên hôm nay thì ngược lại, Diệp Mị cảm thấy mình đang không ngừng cố gắng nhưng trong mắt đối phương lại như một con khỉ đang diễn xiếc.
Rất không thích, phi thường khó chịu. Diệp Mị kiên trì giơ tay thay dép lê cho Dương Phàm. Khi hai chân Dương Phàm ngâm vào trong nước thuốc, Diệp Mị khẽ cắn môi giơ tay lên lau trán, ngược lên cười với Dương Phàm bằng một nụ cười mà cô ta tự cảm thấy là rất hấp dẫn đàn ông:
- Hôm nay nóng quá!
Nói xong Diệp Mị lại cởi bỏ một chiếc cúc, lần này nửa quả bóng bên trong đã lộ ra, không hề che lấp như thể muốn cố gắng hấp dẫn người đàn ông trước mặt: “Anh chỉ cần giơ tay ra, nó sẽ nằm trong bàn tay anh!”
Một cảnh tượng khiến Diệp Mị thất vọng xuất hiện, Dương Phàm nhìn thật sự chăm chú một hồi, sau đó lộ ra biểu tình thất vọng, ngả người ra phía sau, tựa vào sô pha, quay đầu lại cười nói với Tạ Nhu:
- Tuy rằng thành phố Tam Hà không lớn nhưng các cô cũng rất biết hưởng thụ nhỉ.
Nếu đối mặt với Tạ Nhu là một người đàn ông bình thường thì thôi, tuy nhiên đây lại là một vị lãnh đạo tỉnh ủy có thể quyết định tiền đồ vận mệnh của cô ta. Thủ đoạn mà mình khổ tâm an bài không có hiệu quả, trước những lời này, Tạ Nhu chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trấn định, cố gắng cười nói:
- Mỗi địa phương đều có cấp bậc của mình mà.
Bề ngoài thì Diệp Mị đang cười nhưng trên thực tế khi giơ chân Dương Phàm lên, trong lòng Diệp Mị cảm giác cực kỳ ghê tởm. Trừ bố đẻ của mình, cả đời này Diệp Mị không nghĩ rằng sẽ rửa chân cho người đàn ông nào. Đương nhiên bình thường khi ở cùng một chỗ với Tạ Nhu, cô ta vẫn rửa chân cho Tạ Nhu. Nhưng Tạ Nhu không phải nữ sao?
Tạ Nhu nhìn thấu được biểu tình thống khổ đang được Diệp Mị ra sức che giấu, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ. Quay đầu nhìn Dương Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần, Tạ Nhu cảm thấy có lẽ từ đầu tới cuối mình đã sai lầm rồi. Nhưng sai ở đâu? Tạ Nhu không rõ! Là do người đàn ông này có sức miễn dịch rất lớn đối với đàn bà hay là do ngay từ đầu người đàn ông này đã giả bộ?
Đáp án đến tột cùng là cái gì?
- Phó bí thư Dương, ngài cảm thấy Diệp Mị thế nào?
Tạ Nhu xuất ra chiêu cuối cùng.
Dương Phàm mở to mắt nhìn lại. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Tạ Nhu quyến rũ cúi đầu cười, giơ tay khẽ kéo cổ áo, bộ dạng như rất nóng nực.
- Các cô cũng không tồi, chỉ có điều thiếu chút kỹ thuật!
Dương Phàm mạnh mẽ nghiêm mặt lại, trong mắt lóe lên hào quang lạnh lẽo, trong nháy mắt giọng điệu trở thành lạnh như băng:
- Thực sự coi tôi là loại địa chủ nhà giàu mới nổi ở thành phố Tam Hà này hả? Nói khó nghe một chút, có loại đàn bà nào mà tôi chưa thấy qua chứ?
Nói xong Dương Phàm mạnh mẽ rút ra hai chân ra khỏi chậu gỗ, cầm lấy khăn lau lung tung, làm bộ muốn đứng lên bỏ đi.
Tạ Nhu hoàn toàn không có chủ ý. Vốn cô ta đã thương lượng kỹ với Diệp Mị, sau khi dụ dỗ đối phương thèm thuồng, sau đó bất cứ giá nào hai người cũng phải cùng tiếp một đem, hoàn toàn trói chặt cây đại thụ này lại.
Lúc này ngược lại là Diệp Mị đảo mắt, cười duyên dáng, giơ tay nắm lấy đùi Dương Phàm, dịu dàng nói:
- Ngài đừng nổi nóng! Nếu ngài thực sự nổi giận, khoát tay một cái san bằng chỗ làm ăn của em, vậy em sống bằng gì?
Sỹ Đồ Phong Lưu Sỹ Đồ Phong Lưu - Đoạn Nhận Thiên Thai Sỹ Đồ Phong Lưu