He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: vu long
Số chương: 684
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 82
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 346: Tha Hương Ngộ Cố Nhân
ìm hai người đến đây, tôi có một mục đích chính đó là bàn về vấn đề tuyên truyền. Thị trưởng Tào, ý kiến của tôi rất rõ ràng. Báo chí, TV là miệng lưỡi của nhà nước, nhất định phải tăng cường tuyên truyền cục Công an thành phố Hải Tân mạnh mẽ xuất kích, rất nhanh đã hóa giải được hành động phạm pháp có tổ chức và quy mô lớn. Trong quá trình cục Công an chấp pháp, những người này một lần nữa dùng bạo lực chống lại. Thái độ của thị ủy rất rõ ràng, nhất định phải làm cho toàn bộ nhân dân thành phố và du khách từ bên ngoài đến tin tưởng một điều, đó là thị ủy và ủy ban thành phố có năng lực có quyết tâm đả kích tất cả các hành vi phạm tội, phạm pháp ảnh hưởng đến đoàn kết, yên ổn của thành phố Hải Tân.
Dương Phàm vừa mở miệng đã xác định chuyện lần này. Hành vi vây công công ty Nam Lĩnh được chụp cho cái mũ là hành vi phạm tội có tổ chức, lập tức vận dụng thủ đoạn tuyên truyền công bố với bên ngoài, sau đó mới nói đến vấn đề của bản thân chính quyền. Giọng nói của Dương Phàm rất kiên quyết, một thằng ngu cũng có thể nhận ra.
Tào Dĩnh Nguyên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi kiên quyết chấp hành quyết định của thị ủy. Sau khi về ủy ban sẽ yêu cầu ban Tuyên giáo lập tức hành động, tiến hành hoạt động tuyên truyền trên quy mô lớn, kịp thời truyền đạt quyết định của thị ủy và quyết tâm của ủy ban thành phố đến nhân dân. Trưởng ban Âu, đồng chí có gì muốn nói không?
Lời nói của Tào Dĩnh Nguyên rất đúng mực. Cái gì mà chấp hành quyết định của thị ủy, nhất định là muốn cho mình đứng ra ngoài xa xa một chút. Trò khôn vặt này Dương Phàm thấy rõ ràng. Chẳng qua Dương Phàm cũng yên tâm hơn nhiều. Một thị trưởng thành phố vừa trầm ổn lại không dám tự quyết sẽ không gây quá nhiều ảnh hưởng đến việc tạo dựng uy quyền của Dương Phàm.
Âu Trung Chương có vẻ rất cẩn thận, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu hút thuốc. Sau khi Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên tỏ thái độ, Âu Trung Chương liền bỏ điếu thuốc và lớn tiếng nói:
- Kiên quyết chấp hành quyết định của thị ủy. Sau khi trở về tôi sẽ bố trí các ngành liên quan hành động. Tối nay tin tức sẽ lên TV, ngày mai sẽ lên báo. Mạnh mẽ tuyên truyền hành vi trấn áp hành động phạm pháp của thị ủy, quyết tâm giữ gìn ổn định của thành phố.
Cuối cùng vẫn là trưởng ban Tuyên giáo, lời từ miệng hắn nói ra đúng là khác người. Có thể nói Âu Trung Chương đã hiểu được những gì Dương Phàm cần. Nhìn ánh mắt không ngừng lóe lên của Tào Dĩnh Nguyên, Dương Phàm bình tĩnh từ từ nói:
- Chuyện xảy ra ở xã Dương Mã, tôi đã báo cáo với bí thư tỉnh ủy Triệu. Sau khi ban Tuyên giáo khởi động, bên công an cũng không được thư giãn, nhất định phải tăng cường giám sát đề phòng có người nhân cơ hội làm to chuyện.
Những lời này của Dương Phàm chẳng khác gì nhắc nhở Tào Dĩnh Nguyên rằng mình đã đề phòng hết mọi chuyện. Hôm nay đuổi đám người dân tộc thiểu số kia đi. Có người có thể tổ chức người tấn công công ty Nam Lĩnh, thì tôi cũng có thể nhân cơ hội công an mạnh mẽ thi hành pháp luật mà tạo dựng chỗ đứng.
Thái độ này cũng coi như nói cho Tào Dĩnh Nguyên biết rằng không nên suy tính được mất. Bản thân lão dù có thói quen trốn tránh trách nhiệm, nhưng chuyện tôi muốn thì lão phải làm cho tốt.
Lữ Ngọc Phương về đến ủy ban thành phố liền tìm đến phòng làm việc của Tào Dĩnh Nguyên chuẩn bị báo cáo công việc. Sau khi biết Tào Dĩnh Nguyên đến chỗ bí thư thị ủy Dương Phàm, tâm trạng vốn đã không tốt của Lữ Ngọc Phương lập tức rơi xuống đáy vực. Suy nghĩ đến chuyện của bí thư đảng ủy và chủ tịch xã Dương Mã, điều này làm cho Lữ Ngọc Phương rất bị động. Vấn đề quan trọng chính là tiền bồi thường của công ty Nam Lĩnh đã trả cho xã Dương Mã hơn một nửa. Số tiền này cũng không phải được phát hết cho người dân mà chỉ phát có một nửa. Điều này làm cho người dân đến yêu cầu chính quyền xã có câu trả lời hợp lý. Lúc ấy chủ tịch xã Dương Mã lấy lý do công ty Nam Lĩnh mới chi trả từng đó tiền để làm người dân không chú ý đến.
Chuyện về công ty Nam Lĩnh, buổi sáng Ngô Địa Kim đã biết. Chẳng qua đây là chuyện mà bên ủy ban thành phố quan tâm, phó bí thư thị ủy tốt nhất là làm người đứng ngoài mà xem. Tình hình phát triển theo một cách không ngờ đến, khi phó cục trưởng Ngô phụ trách đội cảnh sát hình sự và đội cảnh sát kinh tế gọi điện tới báo cáo, Ngô Địa Kim chút nữa đánh rơi điện thoại di động xuống đất.
Chỉ cần liên quan đến vấn đề dân tộc thiểu số, thái độ của bất cứ chính quyền địa phương phương cấp nào cũng phải khống chế và nhẫn nhịn. Dương Phàm đột nhiên mạnh mẽ ra tay đã truyền lại một tin tức khá mờ mịt. Kết hợp chuyện trên bờ biển ngày hôm qua, Ngô Địa Kim rõ ràng hiểu được Dương Phàm đang muốn ra tay chỉnh đốn cục Công an thành phố Hải Tân. Chuyện này vốn chẳng có gì là lạ, nhưng Ngô Địa Kim không ngờ nó lại diễn ra nhanh như vậy mà thôi.
Phó cục trưởng Ngô thấy chuyện này có nguy cơ tiềm tàng nên mới len lén gọi điện cho Ngô Địa Kim. Hai người là anh em họ hàng xa. Hơn nữa không mấy người biết mối quan hệ này.
- Phó bí thư Ngô, ngài phải nói giúp tôi mấy lời. Bên phía Bí thư Dương, tôi không thể nói.
Phó cục trưởng Ngô ra vẻ mình bất đắc dĩ và lo lắng. Sau hành động lần này, Trầm Ninh không cho phó cục trưởng Tôn chút mặt mũi nào. Người có chút đầu óc liền biết về mặt này nếu không có lãnh đạo ủng hộ mới là việc lạ. Từ lúc Trầm Ninh lên nhận chức đến nay đều không có ý động đến trong cục. Bây giờ Trầm Ninh đột nhiên lợi dụng chuyện của công ty Nam Lĩnh, nhất định là không hề sợ hãi. Cho nên Trầm Ninh có chỗ dựa là ai chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao?
- Chỉ riêng tôi nói thì có tác dụng gì chứ? Chính anh cũng phải chủ động một chút. Đừng nói tôi không nhắc nhở anh, bây giờ đang là thời buổi rất rối ren.
Bởi vì có quan hệ họ hàng nên Ngô Địa Kim nói thêm một câu nhắc nhở phó cục trưởng Ngô một chút. Tóm lại nếu mày muốn giữ được vị trí hiện tại thì phải nhận biết tình hình. Dương Phàm tạo cho Ngô Địa Kim một cảm giác giống như một ngọn núi từ trên trời rơi xuống, không cho phép chống cự và né tránh.
Ngô Địa Kim dập máy xong không cần biết hôm nay là ngày chủ nhật, là ngày nghỉ mà lập tức từ trong nhà đi ra, lao thẳng đến nhà khách thị ủy. Ngô Địa Kim vốn không muốn quấy rầy bí thư thị ủy nghỉ ngơi, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với lãnh đạo. Chẳng qua từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, Dương Phàm không ngờ lại không thông báo một chút gì. Điều này cần phải suy nghĩ cẩn thận. Chuyện lớn như vậy, phó bí thư thị ủy không chủ động một chút, chẳng lẽ còn cần lãnh đạo mời.
Rất nhiều chuyện vốn là như vậy, nhìn từ một góc độ khác thì mùi vị sẽ khác hẳn nhau. Ngô Địa Kim cẩn thận cả đời, hôm nay coi như cũng là biểu tượng của một thế lực ở thành phố Hải Tân. Ngô Địa Kim cũng không muốn trở thành một kẻ bị người khinh bỉ.
Đến nhà khách thị ủy, đầu tiên hỏi quầy lễ tân một chút. Đáng tiếc người phụ trách ở đây không biết nhiều, chỉ nói Bí thư Dương đang rất bận rộn, đã gọi tới không ít người. Còn cụ thể là những ai thì người này không rõ ràng cho lắm.
Rất nhiều người trong đó lại không có mình, điều này làm cho Ngô Địa Kim càng thêm lo lắng. Ngô Địa Kim vốn định giữ thái độ rụt rè với khoảng cách nhất định, bây giờ xem ra không hợp thời rồi. Đi đến hành lang thì thấy trưởng ban thư ký chính quyền Từ Bình Bình. Ngô Địa Kim cười cười đi tới bắt chuyện.
- Trưởng ban thư ký Từ, sao còn chưa vào thế?
Ngô Địa Kim không có ấn tượng quá nhiều với Từ Bình Bình. Chỉ nhớ người phụ nữ này da hơi ngăm đen, miệng lớn, còn không có eo. Người phụ nữ mà cũng có thể lăn lộn đến chức trưởng ban thư ký đúng là chuyện khác thường. Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ thì phụ nữ địa phương vốn chẳng có mấy người đẹp. Không biết chừng lúc trẻ trưởng ban thư ký Từ Bình Bình rất đẹp thì sao?
Suy nghĩ này của Ngô Địa Kim mà để cho Từ Bình Bình biết thì có lẽ chị ta tức hộc máu mồm. Từ Bình Bình đi lên được cũng là có tính ngẫu nhiên. Chị ta có bằng cấp chính quy nghiêm chỉnh, hơn nữa lại là nữ. Mà trong đội ngũ lãnh đạo các cấp nhất định phải có nữ. Mặc dù việc này chỉ là cho có nhưng lại là một quy định. Ví dụ như thành phố Hải Tân lúc này không phải có một phó thị trưởng là nữ phụ trách mảng văn hóa xã hội sao? Từ Bình Bình là trưởng ban thư ký chủ yếu là dựa vào năng lực cá nhân và hiểu quy tắc. Chứ chị ta không phải là loại người dựa vào quần lót lỏng lẻo mà lập nghiệp.
- Phó bí thư Ngô đến rồi. Bí thư Dương đang nói chuyện với thị trưởng Tào và trưởng ban Tuyên giáo Âu, tôi đến đây chỉ là chân chạy mà thôi.
Từ Bình Bình khách khí nói một câu.
- Ồ.
Ngô Địa Kim kêu lên một tiếng rồi lấy thuốc ra châm mà hút, không nói lời nào. Trong lòng Ngô Địa Kim đang suy nghĩ bước tiếp theo Dương Phàm sẽ làm gì. Nếu là mình, nhất định phải lợi dụng truyền thông để tuyên truyền chủ trương của thị ủy, thuận tiện cũng phải tăng lên một cấp độ. Đầu tiên là xác định việc vây công công ty Nam Lĩnh là hành động phạm pháp có tổ chức, như vậy có thể danh chính ngôn thuận dựng ngọn cờ đả kích.
Cửa phòng rốt cuộc đã mở ra, hai người từ bên trong đi ra thấy Ngô Địa Kim đã đến, bọn họ cũng không hề ngạc nhiên. Nếu như lúc này mà Ngô Địa Kim không chủ động xuất hiện thì hắn đúng là thằng ngu. Hai người đang nghĩ như vậy thì trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ đang đi giày cao gót gần như chạy thục mạng đến đây. Trước khi chính trị thành phố Hải Tân xảy ra động đất, Tùng Lệ Lệ có xin phép lên Bắc Kinh thăm người thân. Cũng không biết nguyên nhân gì mà khi tỉnh ủy tiến hành điều chỉnh bộ máy lãnh đạo thành phố Hải Tân, Tùng Lệ Lệ cũng không kịp thời xuất hiện mà là đợi đến khi chuyện được xác định hết mới vội vàng trở về. Nhìn bộ dạng của Tùng Lệ Lệ là biết vừa từ sân bay xuống.
Trưởng ban thư ký 33 tuổi, nghe nói là người đẹp nhất trong hai bộ máy. Chồng chị ta hình như là cán bộ cao cấp nào đó của bộ ngành trung ương.
Tào Dĩnh Nguyên không nhận ra Tùng Lệ Lệ nhưng ba người còn lại đều khách khí đi lên chào hỏi. Tùng Lệ Lệ đi tới trước mặt Tào Dĩnh Nguyên, đưa tay ra rồi nói:
- Chào thị trưởng Tào, tôi là Tùng Lệ Lệ.
Tào Dĩnh Nguyên đang khá tò mò về việc trưởng ban thư ký thị ủy và ủy ban đều là nữ. hôm nay được gặp người đẹp nhất thị ủy, nhìn qua khí chất là có thể đoán được bối cảnh của trưởng ban thư ký Tùng Lệ Lệ này không hề đơn giản.
Dương Phàm đang dặn hết công việc liền ngồi dựa lưng vào sô pha nhằm mắt nghỉ ngơi. Lâm Đốn một lần nữa đi vào nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, phó bí thư Ngô và trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ cùng đến.
Hai vị thường vụ thị ủy vừa đi, bây giờ lại có hai người nữa đến, Dương Phàm không khỏi có chút đắc ý, bí thư thị ủy vẫn là bí thư thị ủy.
- Ừ, cho bọn họ vào.
Ngô Địa Kim và Tùng Lệ Lệ cùng nhau vào. Dương Phàm vẫn như bình thường đứng im tại chỗ, sau khi chờ hai người chủ động đi lên bắt tay. Vẻ mặt Dương Phàm lúc này bình tĩnh như nước. người phụ nữ xinh đẹp luôn thích người chú ý đến mình, không cần biết người nhìn có thích mình hay không. Dù sao người phụ nữ xinh đẹp luôn kiêu ngạo. Tùng Lệ Lệ rất tự tin vào sắc đẹp và khí chất của mình. Vừa nãy Tào Dĩnh Nguyên cũng không nhịn được mà nhìn một chút.
Trong nháy mắt khi thấy Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ không khỏi ngây người ra. Cậu sinh viên khóa dưới này, Tùng Lệ Lệ có ấn tượng rất sâu. Lúc đó Tùng Lệ Lệ là chủ tịch hội sinh viên, mà Dương Phàm lúc đó là sinh viên chăm chỉ, tối nào cũng cầm chổi đi quét cầu thang.
Sỹ Đồ Phong Lưu Sỹ Đồ Phong Lưu - Đoạn Nhận Thiên Thai Sỹ Đồ Phong Lưu