Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: vu long
Số chương: 684
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 82
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 114: Thủ Đoạn (2)
ưu Thiết vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói:
- Lão Đại trên đường Vĩ Huyền là một người phụ nữ tên Bộ Yên. Con mụ này rất độc, mấy năm trước vì tranh cướp quyền kinh doanh thu mua lá trà, đã cho người đánh cho đám thương nhân bên ngoài thành tàn phế. Lão Đại trước đây của Vĩ Huyền là Ngụy Hắc Tử có chút xung đột với con mụ này. Bị ả lợi dụng chính quyền bắt, xử hai mươi năm, ở trong tù còn bị người đánh cho tàn phế. Thằng ranh kia còn nói, tối hôm trước bọn chúng đắc tội một phó khu trưởng mới tới. Kết quả Bộ Yên biết được, rất giận. Thằng ranh này có bạn biết nên lén gọi cho nó. Nó sợ Bộ Yên mang bọn chúng ra làm kẻ thế mạng, suốt đêm chạy đến Uyển Lăng, định chạy đến Thượng Hải lăn lộn. Tao vừa nghe tin tức này liền biết là mày. Bây giờ phải xem con mụ kia như thế nào, ai biết sau này ả có chơi trò gì nữa hay không?
Dương Phàm đứng lại, tin tức quá rung động. Vương Vĩ Tân kia nói sao không trọng tâm chút nào?
- Thằng đó đang ở đâu?
Mặt Dương Phàm xám đen lại như đáy lồi, Lưu Thiết lần đầu tiên thấy như vậy, không khỏi tránh đi ánh mắt lạnh như băng:
- Trên lầu, tao chờ mày đến tự hỏi.
Độc Ma gật đầu đi lên lầu. Mới đi được hai bước liền dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Thiết:
- Bộ Yên kiếm tiền bằng cách nào? Tao thấy mày rất tận tâm đó?
Lưu Thiết run lên, đi ra kiếm ăn sợ gì chứ? Không phải sợ bàn tay sắt của chính quyền sao? Dương Phàm muốn tìm lý do xử Lưu Thiết, quá dễ dàng.
- Cái này.....
Lưu Thiết lắp bắp, Dương Phàm nhíu mày, trừng mắt nói:
- Thằng ranh này, khí thế chặn trước cửa trường thu tiền bảo kê năm đó đâu rồi? Thu thập một nữ lưu manh ở một huyện sao, có gì lớn đâu chứ? Hơn nữa Trầm Ninh lập tức xuống làm trưởng phòng công an. Tao thu thập cô ta còn không dễ dàng sao?
Lưu Thanh nhìn xung quanh, rất cẩn thận nói:
- Lá trà. Tất cả trang trại trà ở Vĩ Huyền, bao gồm tiêu thụ, hàng năm thu được hơn mấy chục triệu đó.
Vừa nghe Lưu Thiết nói đến lá trà, mặt Dương Phàm càng nhăn lại, lấy thuốc ra hút, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Trang trại trà mày có thể nhận, chẳng qua nguồn tiêu thụ lá trà thì sau này mày phải thành lập một công ty. Chúng ta làm ăn nghiêm chỉnh, tao còn định làm thương hiệu trà thiên nhiên của Vĩ Huyền, sau đó đóng gói hàng thượng phẩm, bán đi với giá cực cao. Mày không thể nào đi theo con đường của Bộ Yên, quá nông dân.
Nói xong tiếp tục đi lên trên, đi được hai bước liền dừng lại nói:
- Chuyện này tao sẽ tìm mấy người trong ngành để bàn kế hoạch, phải có một kế hoạch lâu dài, đừng giống mấy thằng kinh doanh địa phương, rao bán trên phố. Bán trà là một việc rất tinh tế, phải đóng gói để giữ được lâu hơn, tất cả những việc này đều phải có kỹ thuật. Mày tốt nhất phải nắm giữ được những việc này, tránh cho sau này không biết làm lại thiệt thân.
Mở cửa phòng, bên trong xuất hiện hai người đàn ông caoo to, khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén. Ấn tượng đầu tiên của Dương Phàm khi thấy hai người này đó là bọn họ không bình thường, nhất là thân hình kia.
- Trần Thái Trung, thằng này có thành thật không?
Lưu Thiết ra vẻ ông chủ hỏi một người. Người này tóc dựng đứng như kim châm, vẻ mặt thoạt nhìn chất phác, đôi tay to hơn người bình thường, đứng đó trông như một ngọn núi.
Thủ hạ của Lưu Thiết sao lại có người như vậy? Đó không phải lãng phí sao? Dương Phàm cảm thấy người như Trần Thái Trung khá giống mấy cảnh sát chìm trong nhà Trần lão, rất giống.
- Ông chủ, anh quá coi thường chúng tôi rồi? Như thế này, đừng nói là một, mà là mười thằng cũng thu thập được. Vậy mà phải gọi chúng tôi đến.
Một người có vẻ thông minh, bất mãn bĩu môi, nhỏ giọng nói.
Trần Thái Trung quay đầu lại trừng mắt nói:
- Hầu Vệ Đông, có ai nói với ông chủ như mày không? Mày trước mặt lãnh đạo quân đội mà nói như vậy thì sao hả?
Quả nhiên là bộ đội xuất ngũ, hình như lần trước Lưu Thiết có nói là bộ đội đặc công? Chậc chậc, vừa thấy khí thế này đúng là đã luyện qua máu. Không được, hai người này không thể cho Lưu Thiết, phải nghĩ biện pháp đưa về Vĩ Huyền, thời khắc quan trọng có thể sử dụng.
- Bỏ đi, người đâu?
Dương Phàm lên tiếng, Hầu Vệ Đông không thèm để ý cười một tiếng, đá ghế ra, phía sau có một thằng tóc đỏ, tay bị trói lại giống thanh kiếm? Tại sao lại gọi như vậy, đó là một tay hướng lên trên, một tay hướng xuống dưới, hai ngón tay cái bị buộc vào một thanh sắt dài. Chiêu này đúng là hành hạ người, người bị trói muốn nhúc nhích cũng rất khó.
Dương Phàm đi tới trước, cười lạnh, nhìn thằng tóc đỏ nói:
- Mày muốn cởi trói không?
- Em nằm mơ cũng muốn, Lão Đại.
Dương Phàm nói với Trần Thái Trung:
- Cởi ra cho nó, thằng như vậy cần gì phải làm lớn như thế. Lưu Thiết chẳng có tiền đồ gì cả.
Cởi thanh sắt ra, hai tay thằng tóc đỏ không thể động, giống như bị gãy, ngồi trong góc hoảng sợ nhìn Dương Phàm.
- Nói, nói tất cả những gì mày biết về Bộ Yên.
Dương Phàm châm một điếu thuốc cho mình, sau đó châm điếu khác nhét vào miệng thằng tóc đỏ.
Thằng tóc đỏ hút hai hơi, nhả khói, đẩy điếu thuốc sang bên mép, nhỏ giọng nói:
- Lão Đại, em nói xong, anh có thể thả em ra không?
Dương Phàm nhíu mày, đi đến trước giường, đưa tay ra mở cửa sổ, quay đầu lại nói:
- Ném nó xuống.
Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông xách thằng tóc đỏ lên, chân đã rời khỏi mặt đất. Thằng tóc đỏ sợ sệt khua loạn hai chân, lớn tiếng cầu xin:
- Lão Đại, em nói hết là được chứ gì?
Dương Phàm gật đầu. Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông buông tay. Lúc Trần Thái Trung thuận tay đóng cửa lại, Dương Phàm cười lạnh nói:
- Mở ra, lát đỡ phải mở.
- Em nói, em nói. Con mụ Bộ Yên này mặt ngoài như một thương gia hiền lành, đứng đắn, thực ra không phải như vậy. Thằng kiêu ngạo nhất Vĩ Huyền chính là Chu Đào, nhưng lại như một con cún con trước mặt Bộ Yên. Con mụ này ra tay tàn độc. Ba năm trước Ngụy hắc tử đắc tội con mụ này, tối đang ngủ thì bị công an vào bắt ngay trong chăn, đánh gãy hai chân, bị phạt hai mươi năm.
Theo thằng tóc đỏ kể, một người phụ nữ âm độc dần dần hiện ra. Thằng tóc đỏ thực ra biết cũng không nhiều, hầu hết đều là nghe kể lại. Tuy nhiên những tin tức này cũng phải có mấy phần chính xác.
- Tao nghe nói Bộ Yên ngủ với lãnh đạo lập nghiệp, có chuyện này không?
Dương Phàm nói một câu, thằng tóc đỏ nghe xong không khỏi run lên, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Chuyện này, trên đường đúng là nói như vậy. Tuy nhiên trong một lần Chu Đào uống say đã nói, Bộ Yên không dễ chạm vào. Có một lần Chu Đào uống say, tiện tay vuốt mặt Bộ Yên một cái. Kết quả Bộ Yên cho hắn ngồi trong tủ lạnh năm phút, nói làm cho hắn tỉnh rượu. Chuyện của Bộ Yên, có mấy thằng đàn em bên cạnh mụ ta là rõ nhất, trong đó có một cao thủ là bộ đội xuất ngũ. Em tận mắt thấy nó một cước đá gãy cọc gỗ to như cánh tay. Em thấy lời đồn Bộ Yên dựa vào ngủ với lãnh đạo mà lập nghiệp không chắc đã đúng. Nhưng bác mụ ta là Bộ Vân thì đúng là như vậy. Một lần Chu Đào uống say đã nói con mụ này đúng là như thế.
- Nghe đến đây, Dương Phàm đứng lên, quay đầu nói với Lưu Thiết:
- Để thằng này nói địa chỉ nhà nói ra, sau đó kiểm tra xem đúng không, cho nó hai mươi ngàn, để nó cút đi thật xa.
Dương Phàm ra khỏi phòng, Lưu Thiết cười lạnh nói với thằng tóc đỏ:
- Lời Lão Đại bọn tao, mày nghe thấy không?
Đợi ngoài cửa phòng một lát, Lưu Thiết đi ra, Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Hai người kia lát bảo bọn họ lặng lẽ xuống Vĩ Huyền rồi tìm tao, sau này đi theo tao. Mày giữ lại đúng là uổng phí nhân tài. Còn có, mày phải tranh thủ tẩy trắng đi, mua bán các thứ, cái gì bỏ được thì bỏ. Mua bán đường tắt thế này làm lâu quá kiểu gì cũng bị tóm.
Lưu Thiết nghe xong ngẩn ra, trong lòng không khỏi suy nghĩ Dương Phàm có ý gì? Muốn cắt đứt với mình? Không đúng, cắt đứt sẽ không có thái độ này, mười phần là ám chỉ mình sau này có mua bán gì thì giao cho người khác làm. Mình đứng phía sau thao túng là được. Chẳng qua mình phải chủ động tỏ vẻ với Dương Phàm, an toàn đệ nhất mà.
- Dương Phàm, mày xem về sau chúng ta ít lui tới có phải tốt hơn không?
Lưu Thiết tiến lên nhỏ giọng nói, khóe mắt không ngừng xem biến hóa trên mặt Dương Phàm.
Dương Phàm cười một tiếng, nhìn Lưu Thiết nói:
- Đây là tao vì tốt cho mày. Mọi người là bạn, không hy vọng nửa đời sau mày đối mặt với nguy cơ ngồi tù. Thời gian trước mày mới chỉ làm mấy chuyện nhỏ, nhưng thời gian dài khó đảm bảo không xảy ra chuyện lớn. Mày không muốn cả đời đều làm Lão Đại chứ?
Lưu Thiết không khỏi nóng lên, gật đầu nói:
- Hiểu, tao biết nên làm như thế nào.
Dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô, không lâu tiếng bước chân vội vã vang lên, giọng Trầm Ninh đã vang lên:
- Dương Phàm, mày nhất định đã đến, bên ngoài có biển xe Vĩ Huyền, là mày hả?
Dương Phàm khẽ thở dài một tiếng. Ngày hôm nay quá mệt, luôn phải nghĩ thủ đoạn thu thập người. Ở trong chốn quan trường quá lâu, tâm tư cũng thay đổi. Trong đầu lại nghĩ đến chuyện Bộ Yên, nghĩ đến cô gái run rẩy trong gió, đúng là đóng giỏi thật.
- Hệ thống hành chính Trung Quốc: cả nước có 31 tỉnh thành phố, trong đó gồm 22 tỉnh, 5 khu tự trị và 4 thành phố trực thuộc trung ương. Phân cấp hành chính gồm: tỉnh, địa khu, huyện, xã.
Sỹ Đồ Phong Lưu Sỹ Đồ Phong Lưu - Đoạn Nhận Thiên Thai Sỹ Đồ Phong Lưu