I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Winegardner
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Dịch giả: Lê Quang Minh
Biên tập: Bùi Thanh
Upload bìa: Bùi Thanh
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2491 / 70
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
agen nói từ khoản đầu tư vào Hollywood với một thoáng khinh khỉnh mà y chỉ biểu lộ với duy nhất một thành viên trong gia đình.
Johnrty Fontane nói: Tôi sẽ tự lo, nhưng quản lý gì cơ?
Lúc đầu, Michael Corleone không trả lời. Bố già định nói những giấc mơ. Không phải mọi người hay nói xưởng phim là nhà máy của những giấc mơ sao? Giấc mơ của nhiều người khác. Nói về những ước mơ không phải là dự định của ông ta lúc này. Quản lý mọi thứ, Mike định nói ra nhưng lại thôi. Cuộc đời đã dạy Bố già quá nhiều về điều này. Michael nói:
- Tôi hỏi anh điều này. Lần cuối anh gặp Jack Woltz là khi nào? Johnny nói:
- Ôi, Chúa ơi! Ông ta ư? - Hắn thoáng nhìn nét mặt Michael rồi nhìn sang Tom Hagen, thở dài
- Woltz. Hollywood quả là một thị trấn nhỏ bé. Tôi gặp ông ta ở một số sự kiện, nhưng đã lâu lắm rồi tôi không dính dáng gì tới xưởng phim của lão.
Hagen nói:
- Chúng tôi có làm vài điều tra. Có hai loại phim đang sốt trên thị trường bây giờ. Một loại là thứ mà các anh đang làm - nhiều ngôi sao với khoản vốn nho nhỏ. Loại thứ hai là màn ảnh rộng, với... ừm, cái gì nhỉ?
Johnny nói:
- Cinemascope.
- Đúng rồi, Cinemascope, vấn đề là còn có những sự kiện điện ảnh nữa. Mọi người sẽ tắt tivi và đi đến đó.
Fontane gật đầu:
- Đúng là vấn đề. Nhưng đó mới là Hollywood. Không có nghĩa những gì mọi người cần hôm nay là những thứ họ nhớ tới vào ngày mai.
Tom nói:
- Cũng có thể lắm chứ. Anh có cơ hội làm cả hai loại này, nhưng anh không nắm bắt lấy. Tất cả những gì chúng tôi thấy là những bộ phim nhỏ.
- Đúng, bởi vì cần rất nhiều tiền đầu tư cho một bộ phim bom tấn. Tiền cũng chỉ là một phần. Rồi còn những người tham gia, địa điểm, trường quay - mọi thứ. Thứ quản lý mà anh ám chỉ là gì? Anh sẽ phải từ bỏ khi ráp nối mọi thứ trên một phạm vi, quy mô lớn như vậy. Đừng quên rằng phim màn ảnh rộng thu về cho anh nhiều tiền, nhưng nó cũng chứa đựng không ít rủi ro. Những dự án chúng tôi đang triển khai khả thi hơn nhiều.
Michael nói:
- Chính xác. Những dự án khả thi. Thế những lần cá cược đua ngựa không may của anh, anh có bao giờ để ý thấy có những kẻ chen lên chỉ để đặt cược cho con ngựa ưa thích thay vì những con khác không?
Johnny nói:
- Không, anh nói đúng. Anh đang nói những gì tôi nghĩ. Nói thật lòng tôi luôn nghĩ anh là một quý ông rất khác biệt. Mọi thứ anh đầu tư - giống như Bố già trước đây - đều cầm chắc sự thành công.
Michael nói:
- Đấy là một chân trời khác biệt giữa sở thích và lợi nhuận thu được. Johnny nói:
- Để tôi nói điều này. Anh biết đây, tính toán của anh đều hoàn hảo. Tôi vừa đọc một số’ kịch bản sáng nay và suy nghĩ suốt về điều này. Ví dụ, có một kịch bản lớn nói về những người nô lệ La Mã. Một câu chuyện dài. Đồ sộ. Hoặc về Columbus. Chưa có bộ phim vĩ đại nào nói về Columbus cả. Nhưng đây là điểm tôi cần hiểu rõ hơn. Nếu có thể phát triển một dự án như vậy với công ty của tôi, của các anh, tại sao lại muốn hợp tác với Jack Woltz? Ông ta đã gần tám mươi và điên điên khùng khùng. Ông ta phét lác trên màn ảnh là có thể biết được một bộ phim thu về bao nhiêu lợi nhuận chỉ bằng cách đếm số lần tỉnh dậy và đi... tiểu. Đây là kẻ cuối cùng trong ngành công nghiệp phim tôi muốn tham gia sản xuất cùng. Chưa kể công ty Woltz International còn không phải là xưởng phim uy tín nhất ở đây. - Johnny quay về phía Tom - Khi điều tra chắc hẳn anh cũng biết điều này rồi.
Michael nói:
- Chúng tôi có làm ăn trước đây với ông Woltz. Bất cứ khi nào có thể, chúng tôi đều thích làm ăn với những người bạn cũ. Đơn giản chỉ là sự tin tưởng.
Hagen gật đầu đồng tình.
Woltz cũng có mối quan hệ với nhà Shea và có thể đại diện cho nhà Michael gặp họ. Ngoài ra ông ta có thể giúp nhà Corleone gặp được mấy tay Do Thái đứng đằng sau mọi hoạt động ở California. Thậm chí những gia đình Los Angeles và San Francisco xa xôi cũng có quan hệ làm ăn với ông ta. Luật sư của Woltz, người đàn ông Do Thái tên Ben Tamarkin, thậm chí quyền lực còn lớn hơn cả Tom của nhà Corleone.
Michael nói:.
- Hình thức đầu tư mà tôi định xây dựng còn phức tạp hơn nhiều lần việc sản xuất ra một bộ phim. Dần dần phim sẽ không được quay trong nước nữa, và chúng ta phải chấp nhận điều này. Tôi biết những người bạn ở Ý có thể bấm máy với chi phí tối thiểu nhất. Ngoài ra những xưởng phim cũng sẽ phải bán đi những công ty phát hành của họ. Những rạp phim lớn ở trung tâm thành phố đang phải đối mặt với nạn tội phạm, nhưng chúng tôi thì đầu tư tiền vào những trung tâm thương mại, ở đó còn có cả những rạp chiếu phim.
Johnny nói:
- Với tất cả sự kính trọng, có một vấn đề, đó là không ai muốn xem phim màn ảnh rộng trên một màn hình nhỏ ở ngoài East Jusus cả.
Michael tiếp lời:
- Họ sẽ xem nếu họ đã từng sống ở East Jusus. Nếu lý do họ tới East Jusus để tránh khỏi những phiền toái của thành phố bụi bặm, hiện đại. Màn hình có thể nhỏ hơn một chút, nhưng nó. sạch sẽ an toàn, nhiều bãi đậu xe miễn phí, trên đường đi hoặc về họ có thể mua những đôi giày. Đây là ngành kinh doanh tổ hợp, hoặc là sự kết hợp của nhiều ngành kinh doanh khác nhau, ngành nọ khác biệt hẳn ngành kia, dựa trên nhu cầu của khách hàng. Anh sẽ không gặp phải những vân đề như ở sòng bạc, vì ở Hollywood chẳng có ai quản lý hết, ít nhất là so sánh với những kẻ làm cờ bạc hợp pháp. Thứ hai, vì chúng tôi sẽ giúp anh. Tom sẽ tham gia cùng anh. Khi thời gian chín muồi, tôi hy vọng nó sẽ sớm thôi, anh ấy sẽ cùng anh tới gặp ông Woltz.
Johnny nhìn về phía Tom. Tom nhún vai:
- Đơn giản chỉ là sự tin tưởng thôi mà.
***
Michael Corleone đứng cạnh cửa sổ gần bếp, bóc một quả cam và nhìn Johnny Fontane đang đi qua khoảng sân phía dưới.
Tom Hagen nói:
- Ông ổn chứ?
Michael tiếp tục bóc cam. Dưới sân Connie đuổi theo johnny như ả điếm rẻ tiền.
- Với Johnny hả? Không có vấn đề gì trừ việc...
- Tôi không định nói về Johnny. Hoặc là khoản đầu tư của chúng ta vào Hollywood.
Hagen nói từ khoản đầu tư vào Hollywood với một thoáng khinh khỉnh mà y chỉ biểu lộ với duy nhất một thành viên trong gia đình.
Michael hỏi:
- Ý anh là gì?
- Ý tôi là ông có khỏe không? Tôi biết ông từ khi ông còn là cậu bé bảy tuổi. Có gì đó đang làm ông khó chịu. Và tôi không muốn ám chỉ vụ việc của Tommy Scootch ở Mexico.
Michael lắc đầu:
- Không có gì.
- Đêm qua là một đêm dài, phải không? Tôi nghe tiếng hét.
- Al Neri nói với anh à? Hagen cười, nói dối:
- Không.
- Tốt lắm, luật sư ạ.
Bố già bóc xong quả cam rồi bắt đầu ăn.
- Vậy là ông không ngủ được?
Michael quay ra. Trong một chốc ông ta định kể về những giấc mơ liên tiếp trong nhiều hôm liền. Tôi mơ về Fredo. Nhiều giấc mơ liên tiếp. Cảm giác rất thật. Lần gần nhất, tôi và Fredo đánh nhau. Lần nào cũng vậy, anh ấy đều bị đấm chảy máu. Lần nào anh ấy cũng định cảnh báo gì đó nhưng không nói cho tôi biết. Nhưng không. Michael Corleone là người của lý trí. Có thể lý do là bệnh tiểu đường, thuốc thang rồi sự căng thẳng. Có thể giấc mơ liên quan tới Rita. Cô chưa bao giờ xuất hiện trong những giấc mơ và hiếm khi được nhắc tới, nhưng cô vẫn xuất hiện bằng một cách kỳ lạ nào đó - như Fredo xuất hiện trong giờ khắc mà Michael Corleone và Rita thức dậy, mặc dù họ không hề nói về anh ấy (Tại sao lại phải nói cơ chứ? Rita chỉ ở bên Fredo đúng một lần). Giấc mơ xảy đến khi lượng đường huyết của Michael bất thường; giờ thì giấc mơ kéo đến mỗi khi Bố già ngủ. Thật nực cười khi Michael nghĩ rằng mình trông thấy hồn ma của Fredo. Điên rồ thật. Chỉ là giấc mơ thôi mà.
Michael quay về phía cửa sổ, nói:
- Quên nó đi. Mới có một hôm thôi, được chứ?
- Được.
- Tốt lắm.
- Tôi luôn bảo anh rồi. Khi mất ngủ xảy ra, anh không nên nằm lì trên giường, hãy dậy và làm gì đó, đi dạo chẳng hạn.
Michael cười khẩy/ im lặng một lúc. Hắn biết tình nhân của Hagen, mặc dù vậy họ hiếm khi nói về cô ta, kể cả gọi tên. Cô là một thương nhân ở Vegas, nổi tiếng vì xinh đẹp nhưng lấy phải ông chồng vũ phu. Tom Hagert là người giải thoát cho cô. Cô có một đứa con đang nằm viện, và viện phí đều do một tay Tom chi trả. Cô và Tom bên nhau còn lâu hơn cả cuộc hôn nhân của Michael và Kay. Hắn không phải là người Sicily, nhưng luôn cố tỏ vẻ. ít nhất hắn cảm thây tự hào về điều này. Hắn yêu cô, chung thủy với cô, điều này là tuyệt vời nhất. Tom thậm chí còn dùng tên cô trong nhiều tài sản của gia đình (cổ phần bất động sản, bãi đậu xe, rạp phim) và coi cô là người chuyển tiền cho nhiều người khác nhau trên khắp nước Mỹ. Cô sống ở Las Vegas hầu hết thời gian, nhưng hiện tại đang ở New York trong căn hộ mà Hagen mua, một chung cư không có thang máy nằm cạnh cửa hàng hoa.
Michael hỏi:
- Đi dạo hả? Hagen nói:
- Ý tôi là đi dạo thực sự. Nó rất tốt cho sức khỏe ông.
Michael ném cho hắn một cái nhìn. Nếu có cách nào để làm ông trùm của một tổ chức lớn mau chết, đó là việc thức dậy đi dạo vào ba giờ sáng khi cơn mất ngủ ập đến.
Michael nhìn Johnny Fontane xuống cầu thang, và đợi ở thang máy. Connie vẫn bám riết lấy gã.
Francesca khoanh tay trước ngực, lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.
Tom hỏi:
- Nghĩ xem bao lâu thì cô ả sẽ khiến Johnny rủ cô ta đi chơi?
- Ai cơ, Francesca?
Tom cau mày. Fontane cũng tầm tuổi Tom:
- Francesca? Chúa ơi, không. Là Connie. Michael nói:
- Không đời nào. Anh không nghe rõ à? Johnny đang muốn tách dần khỏi tổ chức.
- Chắc chắn vậy rồi. - Tom chọc nhẹ ngón trỏ và ngón giữa vào ngực Michael - Nhưng với trái tim một con người, ai mà biết được điều gì?
Michael và Hagen nói chuyện thêm một lúc rồi quyết định hẹn gặp ở thang máy, để cùng nhau đi tới câu lạc bộ săn bắn Caroll.
Michael nói:
- Còn nhiều thời gian để đi dạo lắm. Tom phớt lờ lời Bố già.
***
Khi Tom đi khỏi, Michael đi ra phía ban công hướng ra bờ sông, nơi hắn để cái ống kính viễn vọng mà mấy đứa con tặng nhân dịp Giáng sinh.
Mary đã thêu dệt câu chuyên về việc dùng ống kính đó để quan sát chúng ở tận Maine.
Giờ, trong buổi chạng vạng - giờ khắc kỳ diệu, như cái cách mà dân Hollywood vẫn gọi, một từ mà Michael học được ở Fredo - Michael ngồi trên chiếc ghế đẩu và bắt đầu ngắm nhìn. Mắt hắn dừng lại ở đảo Randall, nơi Robert Moses sống và kinh doanh, ẩn đằng sau trạm thu phí đường bộ lớn. Đấy quả là tòa lâu đài thực sự. Michael biết nhiều hơn những gì mọi người biết về Robert Moses. Ông ta là kiến trúc sư có tầm nhìn xa trong việc xây dựng những con đường và công viên, là người thiết kế ra thành phố New York hiện đại, là một nhân vật biểu tượng trong giới chính trường và truyền thông. Ông ta là người Cleveland chính gốc, giông như Nick Geraci, Moses chưa bao giờ được bầu vào bất kỳ cơ quan nào, nhưng ông ta là chính trị gia quyền lực nhất New York - ở cả thành phố và hội đồng. Điều này sẽ làm nhiều người ngạc nhiên, nhưng không phải những người nhà Corleone. Một vị khách ngồi ở quầy bar đằng xa kia có thể nói cho bạn biết quyền lực khủng khiếp của Robert Moses có liên quan
chặt chẽ thế nào tới những gì xấu xa, tham lam bẩn thỉu nhất của ông ta.
Trên hòn đảo đằng xa kia là nơi ông ta đã đuổi hơn nửa triệu người New York, phần lớn là người da màu và dân nhập cư nghèo, trong đó có cả người Ý. Hơn nửa triệu người. Nhiều hơn dân số thành phố Kansas. Những ngôi nhà của họ bị phá sập và xây dựng những công trĩnh mà ít người nghèo nào dám mơ tưởng tới - quỷ quái hơn - những dự án nhà ở, dù mới xây, nhưng chất lượng thì tồi tàn không hơn khu nhà ổ chuột. Tất cả xây bằng tiền thuế. Robert Moses xây những con đường đi qua những khu dân cư, để thuận tiện hơn cho sự đi lại của giới giàu có, biến nơi đây từ trù phú, thịnh vượng thành vùng ngập tràn tội phạm. Moses giàu tới mức sự tưởng tượng của Michael là còn quá khiêm tốn. Moses có ba du thuyền, hàng trăm nhân viên phục vụ bất kể ngày đêm. Ông ta có hàng trăm người hầu và mười hai đầu bếp để gọi khi nào cần. Ông ta xây dựng những ngôi nhà chọc trời và sân vận động để tặng bạn bè. Hòn đảo của Moses là một quôc gia thật sự - một đất nước bí mật, một nơi ít người Mỹ biết đến nhưng vẫn phải đóng thuế đầy đủ. Liên tục đóng thuế. Nếu ai đó muôn đi qua chiếc cầu kia để vào dinh cơ của Robert Moses, họ phải trả thêm một khoản tiền nữa, mặc dù chính họ là người góp tiền để xây dựng nó. Ông ta có lực lượng bảo vệ riêng, cơ quan tình báo riêng, lực lượng quân đội riêng, hiến pháp và luật pháp riêng, thậm chí cả quốc kỳ cũng riêng nốt. Một lần thị trưởng New York kéo Michael Corleone sang một bên và nói rằng: “Đừng bao giờ nhờ Robert Moses điều gì. Nếu không, hắn sẽ giết anh một ngày không xa”.
Mặc dù vậy Moses vẫn ngày đêm suy tính những kế hoạch phá hoại thành phố lớn nhất thế giới này và lấp đầy túi bằng những khoản tiền khổng lồ. Trong khi dưới con mắt của người dân và người làm luật, ông ta là rường cột của xã hội. Một anh hùng thực thụ.
Robert Moses không bao giờ lo bị đe dọa kết tội hay ám sát. Chưa bao giờ.
Những mối liên quan mật thiết của ông ta với những tổ chức tội phạm không khiến những người anh trai của ông ta bị giết chết.
Những đứa con của ông ta không bao giờ phải khóc lóc vì bị bạn bè nói xấu về cha mình. Chúng cũng không lo việc một ngày nào đó bị xả súng vào người.
Những thành tựu của Robert Moses được giảng dạy ở trường đại học, trong các tiết khoa học chính trị và quy hoạch đô thị. Không phải là luật học hay tội phạm học. Ông ta là một nhân vật bí ẩn đáng được mọi người biết đến, và những gì mọi người biết về ông ta đều tốt đẹp.
Robert Moses có đủ những tên tay chân để ngày nào cũng có những giấc ngủ ngon không lo bị quấy phá. Ông ta có thể thức dậy vào sáng mai, không lo chút gì về việc danh tiếng bị kẻ nào đó phá hoại, ai đó định buộc tội, kẻ nào đó định đánh bom xe hoặc bắn ông ta. Robert Moses chưa từng đi về phía cửa sổ tòa dinh thự và nhìn qua ống viễn vọng, tự hỏi xem tại sao mình lại may mắn đến vậy. Ông ta chưa bao giờ đặt mình vào địa vị Michael Corleone, nếu ông ta là Bố già, ông ta sẽ cảm thấy sao.
Nhưng những điều đó chỉ là thứ thối nát. Michael thôi không nhìn qua ông viễn vọng.
Sự Trả Thù Của Bố Già Sự Trả Thù Của Bố Già - Mark Winegardner Sự Trả Thù Của Bố Già