Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Winegardner
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Dịch giả: Lê Quang Minh
Biên tập: Bùi Thanh
Upload bìa: Bùi Thanh
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2491 / 70
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ohnny đã thu âm gần ba mươi năm. Không ai dám chắc có đủ tất cả bộ sưu tập đĩa của hắn. Ai đó gọi Johnny Fontane ở hành lang: Tôi có đánh thức ngài không?
Mặc dù đã bị đánh thức nhưng Johnny nói:
- Không!
- Bởi vì chúng tôi đã gọi trước đó. - Tên này nói.
Johnny nhớ đã có giấc mơ hắn trả lời điện thoại nhưng điện thoại vẫn rung. Nhưng hắn ngủ quên mất. Hắn ngủ gần như trọn buổi sáng. Hắn gần như không có thời gian gọi cho Ginny. Dù sao cũng đã quá muộn rồi. Đoàn diễu hành nói rằng họ đã chuẩn bị cho Lisa một chiếc xe, cô đã ở thành phố rồi.
- Tôi sẽ xuống đó ngay.- Thật là tốt, thưa ngài.
Johnny gọi điện cho Michael Corleone. Một nhân viên trả lời.
- Có thể nói với ông Corleone rằng tôi đến muộn không? - Johnny ngồi trên giường, đập tay vào thành bàn được lót đá hoa cương - Đáng lẽ ra tôi sẽ có... cà phê sáng nay và... - Lý do nào là tốt nhất đây? Dũng cảm lên, hắn có thể nghe tiếng Bố già đang nói - Tôi kiệt sức sau chuyến đi và ngủ quên mất. Lỗi của tôi. Làm ơn nói rằng tôi thật sự xin lỗi, có cách nào đó để…
Người ở đường dây nói:
- Ông làm ơn giữ máy.
Hắn mệt lả. Chính vì ngủ thế này làm hắn thêm mệt. Một lúc sau, cô nhân viên quay lại và nói:
- Ông Corleone nói một cuộc gặp sau buổi diễu hành cũng được.
Johnny rửa mặt bằng nước mát, tóm lấy chiếc áo khoác - màu xám, một phần trong phong cách ăn mặc của hắn - định chạy ra khỏi ngõ rẽ thì mắt hắn bắt gặp mấy tờ báo sáng. Hắn dừng lại. Johnny lấy tất cả, vo viên lại, nhét vào thùng rác, nhổ nước bọt lên chúng rồi chạy đến thang máy.
Một đội nhân viên quản lý đưa hắn ra cửa sau và lên một chiếc Limo. Họ đi khỏi đó.
Quản lý trưởng là người đàn ông hói đầu, mặc bộ vest rẻ tiền màu đen. Khi đi về phía trung tâm thành phố, ông ta nói những chỉ dẫn khó hiểu vào radio cầm tay, giống cách mật vụ hay dùng. Cơn say rượu của Johnny giờ thể hiện ở mí mắt sưng mọng.
Johnny không biết phải hỏi người quản lý thế nào về mấy kẻ biểu tình. Hắn không muốn thể hiện mình đang bối rối:
- Liệu có... đám đông người không?
- Thưa ngài, gì cơ ạ?
- Đoàn biểu tình mà tôi đọc trên báo sáng nay.
- Ở khách sạn ư?
- Không. Vậy còn lễ diễu hành? Nó bắt đầu ở đâu?
- Chúng tôi đã kiểm soát tốt mọi việc, thưa ngài.
Họ đến khu vực lễ đài, một vài căn nhà được chăng dây xung quanh quảng trường Thời Đại. Một chiếc lều VIP được dựng lên ở con phố 44. Một người biểu tình đơn độc cầm một tấm biển trên tay đang trả lời phỏng vấn. Một nhóm phóng viên tụ tập xung quanh hàng rào bằng gỗ, quay mặt đi hướng khác, không nhìn thấy Johnny cho đến khi hắn đi vào lều. Quá trễ cho họ để hỏi một câu gì ngoài Johhny, có phải là?
Johnny Fontane, bậc thầy trong việc giao tiếp đám đông và những người cần thông tin từ hắn, mở đường đi qua những người đáng lẽ hắn phải gặp mặt
- giáo viên phổ thông, bà sơ, bạn phổ thông - đi một đường thẳng tới chỗ con gái mình. Thậm chí người bạn lâu năm Danny Shea cũng thất bại trong việc thu hút được sự chú ý của Johnny ngoài một cái gật đầu lạnh nhạt. Khi Lisa nhìn thấy Johnny, mặt cô sáng bừng lên. Đầu gối hắn gần như cứng đơ khi nhìn thấy con gái mình. Lisa ôm cổ Johnny:
- Thật là vui!
Cô mặc một chiếc áo cổ lọ màu đỏ, đi một đôi bốt cao tới đầu gối màu đen mà cha cô mua tặng ở New York.
- Vui?
- Đều là một từ cả mà ba!
- Ừ? Ba tưởng là hôn...
- Con biết ý ba là gì. Thật khôi hài! Họ nghĩ chúng ta là một cặp!
- Ba biết bọn nó nghĩ gì. Con không giận, ba cũng chả biết... - Johnny lắc đầu - Thật khôi hài. Có những thứ như thế này sao?
Lisa khoát tay:
- Tin cũ mà ba, vẫn cái trò dó.
- Jahn!
Bộ trưởng Tư pháp, bắt chước giọng vùng Brahmin, vỗ lên vai Johnny. Đứng bên cạnh ông ta là một người Johnny không biết nhưng đang tủm tỉm cười. Một người vùng phía Bắc Ý, Johnny đoán. Danny Shea nói:
- Rất vui được gặp lại anh, ngài cảnh sát trưởng. Chúng tôi đều rất lo lắng.
Johnny giới thiệu với ông ta về Lisa. Danny Shea nói:
- Chúng tôi đã gặp nhau khi cùng đợi ở đây. Anh có một cô con gái thật tuyệt, Jahn.
Lisa nhún vai, ngượng ngùng. Danny Shea nói tiếp:
- Gia đình anh thế nào?
- Mọi người hay nói, họ vẫn khỏe và tốt như bánh mì vậy.
- Tốt như bánh mì, tôi chưa bao giờ nghe câu này.
- Bởi vì không có gì ngon bằng bánh mì Italia cả.
- Đúng như vậy. - Shea nói.
Danny Shea và Johnny trước đây từng là bạn. Sau khi Jimmy trúng cử - nhờ một phần công sức không nhỏ của Johnny Fontane - nhà Shea đuổi Johnny đi, đơn giản vì hắn là người Ý. Nhưng sau đó khi vấn đề với ủy ban cá cược xảy ra, Johnny vẫn nhún nhường và hỏi liệu bọn họ có thể can thiệp và đuổi mấy tên cao bồi Nevada đó khỏi công việc mà Johnny đang làm hay không. Johnny rất khó khăn mới gọi điện được cho một người anh em nhà Shea. Và đó là Danny, một người lịch sự và rất nhanh chóng nói rằng, y không thể giúp gì cả. Nhìn thấy Danny Shea giả bộ như những người bạn thân thiết, Johnny chỉ muốn tung một cùi chỏ vào cái răng ngựa sáng bóng của hắn. Johnny nói:
- Jeannie và bọn trẻ thì sao?
- Họ vẫn ổn. À này, tôi muốn anh gặp đặc vụ Charles Bianchi từ FBI.
Bianchi nói:
- Tôi là một fan bự của ngài Fontane. Tôi và vợ tôi sở hữu tất cả đĩa thu của ngài.
Johnny đã thu âm gần ba mươi năm. Không ai dám chắc có đủ tất cả bộ sưu tập đĩa của hắn. Nhưng nếu có ai đó nói điều này, chắc họ nói thật, như thể Johnny Fontane có thể thuê Paul Getty để giữ giấy vệ sinh và King Farouk để chùi vậy. Johnny vòng tay qua cổ Lisa, nói:
- Rất cảm ơn. Vì thế mà con tôi luôn đủ cái ăn.
Danny Shea và đặc vụ Bianchi cười lớn hơn cần thiết. Johnny nhớ đã đọc về Bianchi trong một tờ báo.
Y là trợ lý của cục trưởng trong số những tòa nhà hình chữ nhật ngoài kia, khiến y trở thành một người Mỹ gốc Ý có chức vụ cao nhất ở FBI. Johnny ngạc nhiên rằng có người leo cao được đến vậy. Johnny nói:
- Rất vui khi ngài tham gia buổi diễu hành hôm nay, ngài Bộ trưởng. Hóa ra ông cũng mang trong
mình dòng máu Ý mà tôi không biết.
Danny Shea nói:
- Tôi không bao giờ quên điều này. Đây là cơ hội lớn cho tất cả chúng ta để vinh danh những người lao động Ý cần cù chăm chỉ.
Johnny nói:
- Camera đang ở ngoài kia.
Lisa cười, có một ánh nhìn tức giận trong đôi mắt Danny Shea.
- À, tôi nghĩ là họ sắp bắt đầu. - Shea nói, mặc dù không có ai ra dấu cho ông ta cả.
Ông ta bước tới phía trước đoàn diễu hành, hai bên là Thị trưởng và thành viên hội đồng thành phố. Tất cả cùng đi ra phía đám đông.
Shea nói tiếp:
- Có một cuộc gọi công việc. Bất cứ gì tôi có thể giúp đỡ anh, Jahn, hãy cho tôi biết được không?
- Cảm ơn, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ.
Johnny sẽ biết ơn Danny Shea về điều này: ông ta là chính trị gia duy nhất không lánh xa hắn. Cuộc diễu hành này có rất nhiều kẻ ganh đua mong muốn trở thành Thị trưởng kế tiếp hoặc thành viên hội đồng thành phố. số lượng nhiều tới nỗi, nhiều hơn cả những viên thuốc trị bệnh gan mà Tổng thống Carter uống, nhưng chúng có đến và chào hỏi với Johnny Fontane không? Không! Chân thành mà nói, ơn Chúa chúng không đến. Điều này cho Johnny cơ hội để chào hỏi những người bạn cũ và nghe lời khen về Lisa từ người chị Imaculata của mình, một giáo viên dạy âm nhạc, người đã xấp xỉ gần trăm tuổi và đã khẳng định bà biết Johnny có thể làm nên việc lớn. Lại một lần nữa những người này nói họ thấy tiếc thế nào về cuộc biểu tình, và một lần nữa, Johnny cảm ơn và bảo họ nó không làm hắn bận tâm, chỉ là một cái giá rất nhỏ để đạt được thành công như ngày hôm nay.
Cuối cùng mấy tên quản lý cũng đến. Johnny quàng một cái khăn - màu trắng pha đỏ và thêu chữ màu xanh lá cây. Johnny thì thầm với Lisa:
- Nếu con không muốn làm điều này, ba cũng không buồn đâu. Cô kéo thẳng cái khăn, có vẻ hơi buồn:
- Ba không muốn con tham gia buổi diễu hành à?
- Dĩ nhiên là ba muốn.
Tuy nhiên Johnny cũng sợ sẽ làm tổn thương con bé.
Tên quản lý bảo phóng viên rằng Fontane sẽ có một buổi họp báo ngắn sau buổi diễu hành. Sau vài lời phàn nàn cánh phóng viên giải tán.
Johnny và Lisa ngồi đằng sau một chiếc xe chở những anh hề và một đội diễu hành từ trường phổ
thông Jesuit ở phía trước.
Ban nhạc bắt đầu chơi bài “Những ngôi sao muôn năm”. Lisa nói:
- Chúa ơi, con không biết John Philip, Sausa là người Ý.
- Con có aspirin không?
Cô đưa cho cha mình một cái lọ, và hắn nhai hết bốn viên. Hắn gật đầu với ban nhạc và lắc cái lọ.
- Ba giữ nó luôn được không?
Một đoàn hộ tống xuất hiện, sáu cảnh sát: hai mặc đồng phục, bốn mặc thường phục. Họ đều có vẻ là fan hâm mộ. Johnny hỏi liệu có phải tăng cường an ninh hơn bình thường không thì được trả lời vẫn như ngày thường. Cảnh sát mặc thường phục trẻ nhất nói:
- Mọi yếu nhân đều có hộ tống. Lisa nhăn mặt, ngạc nhiên.
Ngay sau khi họ đi vào đại lộ Năm, ở phía bên trái là hàng tá người mang những biển hiệu giống như cùng một người làm ra, những câu khẩu hiệu chứa những câu tiếng Ý tiêu cực. Johnny phớt lờ tất cả. Một người với hàng triệu fan hâm mộ nên bỏ qua hai mươi kẻ ghét anh ta.
Khi họ đi dọc đại lộ Năm, phóng viên xuất hiện, ở phía bên kia hàng rào bằng gỗ, hét lên. Cảnh sát lo sợ hàng rào không bảo đảm được an toàn. Đoàn diễu hành vẫn chưa gặp bất trắc gì.
Johnny ghé miệng vào tai Lisa, hàm mím chặt, vẫn cười và vẫy tay:
- Con hãy mỉm cười và vẫy tay.
Cả ban nhạc đánh khúc Sausa lặp đi lặp lại khiến đám đông hò reo bị át đi.
Đám đông xuất hiện gần nhà Johnny Fontane. Họ la hét như thể hắn vẫn còn là thần tượng tuổi teen. Thỉnh thoảng họ không hét lên Italia Italia Italia và thay vào đó là tên hắn. Đôi lúc một số phóng viên vấp vì có chân ai thò ra. Những kẻ biểu tình rải rác bị đám đông nuốt chửng, một biển cờ Italia bay phấp phới, những tấm biển thể hiện CHÚNG TÔI YÊU ANH, JOHNNY và FONTANE SẼ LÀ TỔNG THỐNG.
Có những con rối để biểu diễn. Nếu ngồi từ vị trí Johnny, sẽ khó biết được mấy tên hề đang làm gì, chỉ biết đám đông reo hò hưởng ứng khi Johnny và con gái đi qua.
- Con nhớ chỗ này không?
Họ đang tiến vào Fao Schwarz. Lisa nói:
- Mọi đứa con gái đều thích chỗ này. Mọi đứa trẻ con.
- Nhìn xem. Có thể ba chưa bao giờ đưa con tới Vegas nhưng ba từng đưa con đến đây rồi.
- Con đến đây rồi mà.
- Còn nhớ con búp bê mà ba mua cho con không? Một con búp bê hình quý bà Alexander.
- Con nhớ.
Tiếng của ban nhạc làm lời nói trở nên khó nghe nhưng giọng nói của cô vẫn có vẻ thích thú. Đó là một con búp bê đắt tiền, cô phải nài nỉ cha mình để có nó.
- Con búp bê của con sao rồi?
- Không sao cả. Mẹ không cho phép con chơi với nó.
- Mẹ làm sao cơ?
- Mẹ nói con búp bê quá đẹp. Con nhớ là thường nhìn nó trên lò sưởi và khóc. Rồi sau đó con cũng quên nó đi.
Cánh phóng viên đã bắt kịp. Johnny chắc chắn rằng bọn họ ở quá xa để nghe hắn và Lisa nói gì.
Johnny hỏi:
- Con mỏi tay không? Vì vẫy tay quá nhiều. Tay ba mỏi nhừ rồi.
Mặt hắn lạnh lùng dưới vỏ bọc một nụ cười gượng gạo, tô điểm bởi cơn say rượu, trông nhăn nhúm thảm hại.
- Con ổn. Có lẽ con đã chọn nhầm giày. Lần này đi xa hơn con tưởng.
Họ tiến gần vào khu lễ đài, gần vườn thú Công viên Trung tâm. Johnny nói:
- Bây giờ thì không còn xa nữa.
- Con vẫn thích đôi giày này. Viên cảnh sát trẻ đi cùng nói:
- Đây là đôi bốt rất đẹp, thưa cô. Nếu cô không phiền khi tôi nói điều này, đôi chân cô sinh ra là để dành cho chúng.
Lisa liếc nhìn và cảm ơn anh ta. Johnny nhận ra con gái mình đã lén nhìn chàng trai trẻ trong suốt buổi diễu hành. Anh ta có cái mũi thanh tú, lọn tóc xoăn màu đen, trông quá trẻ để làm một thám tử.
Ở gần hàng ghế ngồi có một đám đông người biểu tình - có lẽ có thêm vài chục tên đáng ghét khác. Johnny tưởng tượng cảnh chúng đi cắt qua phố Madison và tiến nhanh về phía trung tâm, cờ quạt, biểu ngữ trong tay, hy vọng có cơ hội nói ra ước muốn của mình. Nhưng đó là gì? Ngoại trừ thuế phạt mà không phải là lỗi của hắn và một vài hiểu lầm nho nhỏ, Johnny chưa từng bị phạt vì bất kỳ tội gì. Johnny đã gây quỹ hàng triệu đô cho tổ chức từ thiện, dù hắn làm một cách trầm lặng và vì lợi ích của chính tổ chức nhưng cũng đáng để nêu ra lắm chứ. Ở Nevada này, những tình huống kiểu như vậy được coi như những quảng cáo mà bọn chính trị cố chấp tạo ra. về phần cuộc biểu tình, Johnny cảm thông với hầu hết các tấm biển. Tội phạm thì không thể là anh hùng. Hầu hết người Ý chưa từng gặp một tay xã hội đen thực thụ nào cả. Nhiều người là bác sĩ, luật sư, nhà công nghiệp, giáo sư, linh mục... là người Mỹ gốc Ý đáng được tuyên dương. Hắn đau đớn nhận ra yếu điểm của mình, hắn là một nghệ sĩ,
đôi khi hắn cảm thấy ghét chính bản thân mình.
Sau đó tiếng nhạc dừng lại, rồi một âm thanh bốp khô khốc vang lên. Rồi một âm thanh khác. Johnny có lẽ đã không nhận ra nếu đoàn tùy tùng không phản ứng lại. Họ nghển cổ ra, quay xung quanh, tập trung bảo vệ Johnny và Lisa. Những cảnh sát mặc đồng phục bị tấn công trước những hàng ghế ngồi.
Johnny nhận ra hắn vẫn đang vẫy tay. Camera kêu vù vù như một binh đoàn châu chấu bằng sắt đang tiến đến. Khi Johnny hạ thấp tay xuống, một quả trứng đập vào vai của thám tử trẻ tuổi và lòng trắng bắn lên mặt Lisa. Khắp tầm nhìn của Johnny, trông giống như một quả bóng chuyền méo mó ném về phía họ, phun ra đầy nước. Johnny vòng tay xung quanh để bảo vệ con gái. Quả bóng nước nổ khi va vào vỉa hè ở giữa dàn kèn đồng, những cuộn giấy vệ sinh thấm đẫm nước bắn ra tung tóe lên đồng phục của mấy người diễu hành. Trưởng đoàn nhóm diễu hành thổi kèn lệnh, sau vài bước họ lại tiếp tục nhiệm vụ. Những người ngồi trên khán đài cười lớn. Johnny đưa cho Lisa một khăn tay in chữ, nói:
- Giấy vệ sinh tẩm nước. Lisa nhăn nhó.
- Con nhúng ướt một cuộn giấy vệ sinh vào bồn cầu một lúc rồi ném chúng đi. Bố suýt nữa bị đuổi học vì ném một cuộn giấy vệ sinh sũng nước vào một bà sơ đấy.
Một lời nói dối trắng trợn. Johnny đang muốn làm cho tình hình sáng sủa hơn. Con búp bê làm con gái hắn khóc, cái bốt làm chân cô đau, và giờ đây trứng và giấy vệ sinh rơi như mưa trong cuộc diễu hành. Chàng trai trẻ nói:
- Đừng lo, thưa ông Fontane. Trong đám đông lúc nào cũng có vài quả trứng thối. Ông nên biết điều gì đã xảy ra với Joe Dimaggio.
Johnny thì thầm vào tai Lisa:
- Con thấy chứ? Mọi người Italia đều bị vậy. Lisa mỉm cười với tay thám tử:
- Trứng thối? Chàng trai trẻ nói:
- Chúa ơi. Ý tôi không phải như vậy. Johnny hỏi:
- Điều gì đã xảy ra với Joe Dimaggio?
Một người đi cùng đoàn diễu hành vỗ lên vai chàng trai, nơi một quả trứng vừa rơi vào. Anh ta
nói:
- Không có gì, thưa ngài, fan của Dodgers.
Họ đã đi qua khán đài, Johnny vẫn cười, vẫy tay và làm những phép toán trong đầu.
Nếu đám đông tụ lại chừng khoảng năm dãy nhà, có thể nói rằng, mỗi bên mỗi tòa nhà có khoảng một nghìn người, có lẽ là hai nghìn, vì có những người nhìn từ cửa sổ, bao gồm ít nhất một thằng ăn hại ném giấy vệ sinh tẩm nước mà Johnny không tính tới. Vậy là hai nghìn người một tòa nhà, ba mươi lăm tòa nhà từ đại lộ Năm, bảy mươi nghìn cả thẩy, thêm vào đó hàng tá những thằng xu nịnh, một số kẻ đê tiện từ báo chí truyền thông, hai hoặc ba thằng trứng thối, gấp đôi số đó lên thì có được số kẻ lập dị trong đám đông. Bảy mươi nghìn là tổng. Vậy 99,9% người dân New York không có bất đồng gì với Johnny.
Cuối tuyến đường có một cái lều nhỏ khác. Những chiếc thuyền của Christopher Columbus được tô vẽ ở hai mạn thuyền. Một chiếc cờ Mỹ và cờ Ý gắn ở hai bên sân khấu.
Johnny và Lisa đi vào bên trong. Johnny không phải là kẻ nghiện bia, nhưng hắn lấy một cốc moretti để uống thêm bốn viên aspirin nữa. Mấy tên hề Sicily đi vào với con rối đặt trên lưng và tóm lấy những vại bia.
Lisa ôm Johnny:
- Cảm ơn ba. Con rất tự hào về ba.
- Ba cứ nghĩ là con ghét ba chứ.
- Như thám tử Vaccarello nói. Mấy quả trứng thối, con cũng học được vài từ mới và những điều mới từ tuổi thơ của ba. Giấy vệ sinh đẫm nước, nhưng con muốn nói là, nhìn cái cách mà mọi người nhìn ba thông qua ánh mắt của họ, nó thật sự... - Cô ôm cha mình lần nữa -...tuyệt vời!
Cô cũng học thêm được một từ mới nữa, tên chàng thám tử kia.
- Chân con sao rồi. Ba có thể gọi cho con một chiếc taxi.
- Ba không muốn con ở lại cho đến khi diễn ra cuộc họp báo à? - Nhìn mặt cha mình, cô cười - Con nói đùa đấy. Dù sao thì con cũng có một kỳ thi lịch sử âm nhạc cần chuẩn bị. Nhưng con không cần xe đâu. Thám tử Vaccarello Steve nói rằng anh ấy sẽ đưa con về.
Steve như thể được ai đó yêu cầu, chàng thám tử tự giới thiệu bản thân mình.
Sự không hài lòng hiện lên trong suy nghĩ Johnny. Nhưng dù sao cũng chỉ là đi nhờ thôi mà.
Johnny ném cho thám tử Vaccarello một cái nhìn nặng trịch, im lặng không nói câu gì.
Đôi lúc là cần thiết để mọi người biết những người bạn của Johnny Fontane là ai. Hắn để chàng trai trẻ suy nghĩ một lúc rồi cảm ơn anh ta vì sự giúp đỡ rồi hôn tạm biệt Lisa.
Căn lều ngập tràn cánh phóng viên. Johnny chụp ảnh với mấy bà sơ và những người bạn cũ rồi cố gắng chen để đi ra ngoài. Cuối cùng trưởng ban tổ chức diễu hành cũng lên sân khấu. Ông ta nói:
- Quý ông và quý bà! Tôi xin giới thiệu tới các vị người đàn ông lẽ ra không cần giới thiệu. Một người New York chính gốc và là cha ba đứa bé gái dễ thương. Trong đó có một cô bé cũng tham gia ngày hôm nay. Một siêu sao màn bạc và tác giả cũng những tác phẩm hit, bao gồm cả bản nhạc ưa thích của tôi, Đêm cô đơn cuối cùng, người đã dành giải Oscar, quả cầu vàng, danh hiệu hiệp sĩ miền Tây Chicago của năm dành cho quỹ từ thiện Columbus và rất nhiều giải thưởng khác. Đây cũng là điều
thường xảy ra ở thế hệ thứ ba mang dòng máu Mỹ - Ý, tổ tiên từ Sicily và Napoli. Đây là một vinh hạnh đặc biệt của tôi, để giới thiệu vị cảnh sát trưởng trong ngày lễ diễu hành Columbus 1963 này, ông Johnny Fontane.
Giữa ánh đèn sáng trưng của camera và tiếng ồn chối tai, Johnny cảm giác mình đang bị choáng váng bởi những cơn gió nóng từ Ý thổi vào.
Hắn đợi đám đông nguôi ngoai một lúc, gõ lên micro bằng một ngón tay, hắn hắng giọng. Lạ thay tất cả đều im lặng.
Cuối cùng Johnny Fontane nở một nụ cười rộng hết cỡ nhưng lạnh lùng nói:
- Nước Mỹ. Đây quả thực là một từ Italia rất hay. Rồi hắn nháy mắt, cúi chào, rời khỏi sân khấu.
Sự Trả Thù Của Bố Già Sự Trả Thù Của Bố Già - Mark Winegardner Sự Trả Thù Của Bố Già