Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phùng Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2720 / 25
Cập nhật: 2015-01-25 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33 -
ỒN ĐIỀN ĐẠI CẢNH
XỨ CHEROKEE, LÃNH THỔ NGƯỜI DA ĐỎ
21 THÁNG SAU, 1839
Nặng nề vì đứa con trong bụng, Phoebe lạch cạch đi đến chiếc ghế gần chỗ Temple đang ngồi, rồi cẩn thận ngồi xuống, tựa người vào ghế, thưởng thức cơn gió mát thoang thỏang thổi vào căn nhà gỗ hai gian. Khi thấy Phoebe để một bàn tay lên cái bụng bự của cô, Temple bèn nhìn vào mặt cô ta, vẻ lo lắng.
− Có khỏe không đấy? - nàng hỏi, tay vẫn giã đều đặn vào cái xoong đậu để trong lòng và mắt vẫn nhìn cô hầu gái. Gần hai tháng nữa cô ta mới sinh, nhưng hài nhi ra đời nhiều khi đâu có đợi đúng ngày đúng tháng.
− Dạ khỏe, - Phoebe lấy cáo xô đậu lên, kẹp giữa hai đầu gối. -Cái thai đạp quà, chắc là con trai, Bé Lije trước đây cũng thế phải không?
− Nó rất hiếu động. -Temple cười, nhìn cậu con trai đang sung sướng phi con ngựa gỗ do ông Shawano làm cho cậu, có đầu đủ cả bộ dây cương bằng da.
Từ một bên chái của lều gỗ, Temple nhìn rõ khắp ngôi nhà mới đã làm xong. Hành lang ở tầng dưới của ngôi nhà hai tầng đã lát ván. Ngôi nhà ẩn mình trong một đám cây rậm, phía sau là một ngọn đồi để chắn gió bấc lạnh. Ngôi nhà rộng lớn, còn rộng hơn cả ngôi nhà trước đây ở Georgia nữa.
Sau khi đến ở với cha, Blade bắt tay ngay vào việc vạch kế họach xây dựng ngôi nhà. Một tháng sau, anh thuê một người thợ mộc giỏi ở Arkansas đến để làm nhà.
Trong mấy tháng đầu, Temple thường lấy làm lạ khi thấy anh thay đổi. Trước kia, anh để cha quyết định hầu hết công việc, nhưng nay anh lại đảm nhận tất cả công việc ngay từ khi họ mới đến. Hầu như để mắt đến đâu nàng cũng thấy thành quả lao động của anh, từ khu nhà ở của người da đen được nới rộng ra cho đến vườn táo và vườn đào mới trồng; từ những cánh đồng mới trồng bông gòn và bắp cho đến những nhà kho chứa hàng. Trước đây, nàng chưa hề thấy anh làm việc gì lâu quá hay là căng quá, nhưng bây giờ anh đã có con trai. Nàng chắc đây là nguyên do khiến anh làm việc cật lực.
Nàng lại nhìn Lije, cười với con khi cậu bé phi ngựa gỗ như điên, cậu lắc tới lắc lui, giục con ngựa gỗ phi nhanh hơn. Mác tóc đen mượt của cậu bé giống tóc của cả cha lẫn mẹ, nhưng cặp mắt xanh thẳm của cậu thì hòan tòan giống mắt Blade. Lije chưa tròn ba tuổi, nhưng cậu ta là hình ảnh của anh rồi.
Nghe có tiếng động nhỏ phía sau, Temple bèn quay lại. Phoebe thét lên và cố vùng dậy khỏi ghế, để rơi cái xô đậu xuống nền đất ở chái nhà. Temple vội đứng dậy.
− Kìa Kipp! -nàng bỗng khoan khóai mừng rỡ, hết lo âu sợ sệt, khi thấy cậu ta. -Chúng tôi không nghe cậu cưỡi ngựa đến. Ngựa cậu đâu?- Nàng cứ tưởng cậu ta buộc ngựa ở chiếc cột phía sau chái nhà, nhưng ngựa không có ở đây.
− Em để ngựa ngòai lùm cây. Chị ở một mình sao? -Cậu ta đứng sau bức vách lền, mắt lấm lét nhìn quanh.
Khi Lije chạy đến trốn sau váy nàng, Temple thấy giận người em trai. Nàng đáp:
− Không. Tôi không ở một mình. Có Phoebe và Lije ở đây.
− Em không muốn nói đến hai người này.
− Thế thì không. Họ không có ở đây, - nàng đáp nhanh, nàng hiểu ra cậu muốn nói đến Blade và Shawano. Nén cơn giận khi nói, nàng cúi xuống nhẹ đẩy Lije đến phía Phoebe, cô ta đang quì trên nền đất. - Con hãy giúp chị Phoebe lượm đậu bỏ vào xô đi. -Nhưng khi nhìn Kipp, nàng lại không giấu được vẻ tức giận hiện ra mặt. -Đừng rình mò chúng tôi như thế nữa.
− Em không có ý định làm cho chị sợ.
− Có chứ, cậu làm tôi sợ. Nào, bây giờ cậu muốn gì?
− Em muốn thăm chị, - cậu bồn chồn di chuyển, nhưng vẫn không rời khỏi chỗ tối. -Em trên đường về nhà. Hôm nay phiên họp Hội đồng hõan lại. -Mắt cậu có vẻ đáng ngại. - Em thấy chồng chị không ở lại lâu.
− Không, anh ấy không ở lâu, -Blade chỉ đến dự họp một ngày. Anh có nói sơ cho nàng nghe, nhưng nàng đóan anh và những người khác trong nhóm anh cảm thấy không được đón tiếp niềm nở.
− Anh ta ở đấy khá lâu đủ gây rối rồi. Anh ta và gia đình Ridge đã đến gặp nói chuyện với ông Brown. Ai cũng biết bọn họ cố thuyết phục những người Cherokee miền Tây bỏ phòng họp ra ngòai, không ủng hộ đề nghị sọan thảo bản hiến pháp mới và làm một bộ luật mới của ông Ross.
− Tôi không biết gì về chuyện ấy hết, - có tiếng búa vang lên bên kia sân.
− Làm nhà mới à?
− Ừ, - nàng gật đầu xác nhận.
− Một ngôi nhà mới, vườn rau quả mới, đồng ruộng mới. Còn chúng tôi thì sống trong ngôi nhà lụp xụp chưa bằng nhà của bọn da đen ở Gordon Glen nữa.
− Thì các người hãy xây dựng lên cho tốt hơn.
− Lấy gì mà xây? - cậu nhếch mép cười khinh bỉ. -Nhà nước chưa trả cho chúng tôi tiền bồi thường nhà cửa và tài sản. Và khi họ trả thì chắc cũng không bằng số tiền họ đã trả cho chồng chị, cho cha chồng chị, mặc dù tài sản của chúng tôi có giá trị hơn nhiều.
− Tôi không biết chuyện ấy và cậu cũng không biết đâu! -Temple quắc mắt.- Nếu cậu đến đây để chỉ lên án chồng tôi, thì xin cậu đi khỏi đây ngay. Tôi không muốn nghe chuyện ấy.
− Em... em đến yêu cầu chị sáng mai đến thăm cô Eliza. Mấy hôm rồi cô ấy ở nhà một mình. Cô cần có người đến chơi cho vui và em biết cha cũng muốn đến thăm chị.
Ngạc nhiên vì bất ngờ nghe lời yêu cầu của Kipp,Temple không biết nói sao. Nhưng dù sao thì khi nghe nói đến cô Eliza và cha, nàng cũng có cảm tình với Kipp.
− Ngày mai chị đến không? - giọng cậu nghe không còn lời yêu cầu nữa mà có vẻ ra lệnh.
− Không biết tôi có đi được không. Blade có nhắn ngày mai anh ấy sẽ về nhà.
− Anh ta đang ở đâu?
Temple ngần ngừ, cố giữ bình tĩnh khi nghe Kipp hỏi.
− Anh ấy đi Arkansas để mua thêm nô lệ da đen.
− Và ngày mai anh ta về. Giờ nào?
− Chắc vào khỏang đầu chiều mai. Mà cậu hỏi làm gì?
Kipp nhún vai:
− Nếu anh ta về vào giờ ấy thì chị có thể đến thăm gia đình vào buổi sáng, ăn trưa rồi về đây và buổi chiều.
− Để tôi xem đã.
− Thế ông già không ở tại xưởng cưa vào các buổi sáng chứ?
− Không, - nàng nhìn cậu, nghi ngại. - Làm sao cậu biết?
− Thì nghe người ta nói mới biết. Em nghe chị định giờ giấc cho lão ấy, hàng ngày lão về nhà đúng 11 giờ 30 để ăn trưa.
− Ông thường về nhà ăn trưa nếu ở nhà máy không có chuyện rắc rối. - Temple đáp, bỗng nàng cau mày. - Mà tại sao cậu lại hỏi những chuyện này?
− Vì em muốn biết chắc sáng mai chị có đến được không.
− Tại sao đến ngày mai?
− Tại sao lại không ngày mai? Đã gần hai tháng nay rồi không thấy chị đến thăm.
− Đúng thế, - vì bận làm nhà mới, công việc vụ xuân và những trận mưa giông thình lình, thường làm cho nàng không đi đâu được.
− Chị Temple, có khi nào em yêu cầu chị việc gì đâu? Vậy chị vui lòng làm theo yêu cầu của em lần này đi, ngày mai chị đến chơi nhé. Việc này quan trọng đấy. Em không nhờ vả chị chuyện gì khác nữa đâu, - Kipp năn nỉ, giọng van nài và cặp mắt đen lại tỏ vẻ lo sợ. - Chị có đến không? Em có phải xin chị không?
− Không. Để tôi đến, - nàng chưa bao giờ thấy em trai mình lại có vẻ căng thẳng như thế và khi hứa xong, nàng liền thấy nét hân hoan hiện ra trên mặt cậu.
− Tốt - cậu cười.
Kipp đứng nán lại vài phút rồi ra về. Temple bước ra sau chái nhà, nhìn cậu đi qua khỏang đất trống phía sau căn nhà. "Mưu mô quỉ quyệt"! Temple không muốn dành những từ này cho em trai nàng, nhưng đúng nàng nghĩ em nàng là như thế.
Bây giờ cậu đã là một thanh niên cường tráng như cha nàng rồi, chỉ không cao bằng ông thôi. Nàng cứ nghĩ cậu không đẹp, nhưng hôm nay nàng thấy cậu rất đẹp trai.
Nàng đã quen với tính khí cộc cằn vũ phu và những thiên kiến độc địa của cậu rồi. Thỉnh thỏang nàng quên việc cậu gặp khó khăn khi Sandra chết và khi mẹ nàng chết cậu lại càng khó khăn hơn nữa. Lòng thương yêu của gia đình là điều tối quan trọng cho cậu. Bây giờ cậu phải chăm lo chuyện nhà. Cậu rất ghét Blade và khi thấy nàng trở về với anh, cậu rất thất vọng, nhưng cậu vẫn không từ bỏ nàng. Cậu vẫn đến thăm nàng. Nàng không nên ngạc nhiên khi thấy cậu quan tâm đến Eliza và cha nàng hay là việc cậu năn nỉ nàng đến thăm gia đình.
Khi Kipp đến chỗ dẫn con ngựa, cậu tháo dây cương và phóc nhanh lên yên. Khi cậu cưỡi ngựa ra khỏi đám cây, ánh sáng ngoài trời chiếu rõ cả người lẫn ngựa, Temple thấy con ngựa ướt đẫm mồ hôi. Tại sao cậu lại cưỡi ngựa chạy đến đây tóat cả mồ hôi như thế? Tại sao cậu lại khẩn thiết như thế? Temple thấy bồn chồn trong dạ, nàng đâm ra nghi ngờ cậu em.
Một đám mây đen giăn ngang mặt trăng che mất ánh sáng, bầu trời khuya bỗng tối sầm lại. Ánh sáng từ những ngọn đuốc hiện rõ lên, lung linh trong gió đêm thoang thỏang như đang nhảy múa theo nhịp trống vô hình. Ánh sáng chập chờn rọi lên những người đứng gần đấy, nhiều người đeo mặt nạ. Ngòai tầm sáng của đám đuốc, bầu trời tối đen, lờ mờ nhiều bóng người nữa, nhiều đến hàng trăm người, đi bộ có, cưỡi ngựa có.
Kipp đang đứng trong đám người này, môi khô khốc, ruột thắt lại vì căng thẳng. Máu chảy rần rật trong huyết quản. Hơi thở hồi hộp. Một cái khăn đen buộc quanh cổ, sẳn sàng kéo che kín khuôn mặt. Mồ hôi rịn ra lấm tấm ở môi trên, nhưng cậu không chùi đi. Cậu không muốn ai chú ý đến mình. Cảnh tượng trước mắt làm cậu vừa hăng say vừa lo sợ, cậu bồn chồn trong lòng. Cậu sợ nhưng lại hăng hái, cho nên cậu cảm thấy lo lắng, nhưng lòng lại hồ hởi. Cậu tin chắc những chiến binh ngày xưa cũng có tâm trạng như cậu vào đêm trước khi xuất quân diệt kẻ thù.
Một người đàn ông bước ra giữa đám người tập hợp bí mật này, ánh đuốc lung linh không chiếu rõ hết những góc cạnh trên khuôn mặt anh ta. Anh ta cầm một tờ giấy và đọc cho mọi người quanh đấy nghe, giọng thản nhiên đến rợn người:
" Xét rằng, một điều luật đã có từ nhiều năm rồi nhưng không viết thành văn bản, nếu một công dân nào hay nhiều công dân nào trong xứ đã đem đất trong xứ bán đi mà không có phép của chính quyền trong xứ, thì kẻ đó hay những kẻ đó phải tội chết."
" Đó là Luật Máu của dân Cherokee".
Sau khi đọc xong, anh ta đọc tên những người bị kết án: Thiếu tá Ridge, người đã có lần nằm trong nhóm hành quyết tù trưởng " Lưỡng Đầu", ông này đã vi phạm Luật Máu cách đây 30 năm; con trai ông ta là John Ridge, tác giả điều luật vừa được đọc ra; người anh họ của ông này. Elias Boudinot và em trai Boudinot là Stand Watie; John A. Bell; George Adair; James Starr; Shawano Stuart; Blade Stuart và những người đã kí bản hiệp ước sai trái.
Phiên tòa được triệu tập ở đây, trên vùng đất họp mặt bí mật vào giờ khuya khoắt này và các quan tòa nghe bằng chứng buộc tội từng kẻ tội phạm. Bản án của họ đều giống nhau trong mỗi trường hợp: Có tội. Bản án tử hình.
Những con số tương ứng với số người có mặt được để trong một cái mũ. Trên 12 số trong những số đó, có đánh một dấu X. Mười hai người nào đó rút những số có đánh dấu X sẽ lãnh nhiệm vụ thi hành bản án của tòa. Mỗi người đều bước lên rút một số trong cái mũ. Tất cả mọi người trừ Allen Ross, con trai của tù trưởng. Anh này yêu cầu về nhà ở với cha và cố gắng không để ông ta biết được kế họach của họ.
Kipp bước lên, miệng khô khốc, cậu rút một số trong mũ. Dấu X hiện ra trước mắt cậu. Hai tai cậu ù lên như nghe hàng ngàn tiếng trống trậng gióng lên. Cơn xúc động ban đầu tan dần, cậu thấy bình tĩnh trở lại. Cậu nghĩ đến máu vấy đầy váy của Sandra, nhớ mùi máu khô dính vào áo quần cậu. Cậu nhớ mẹ và máu của bà ho ra. Rồi cậu nhớ em trai. Cậu đã có dịp may này để trả thù cho những người trong gia đình cậu đã chết, cậu sung sướng được làm công việc trả thù này. Cậu sung sướng.
Sáng hôm sau, vừa mới ăn sáng xong, một người đầu bếp da đen vô ý vấp phải ấm nước sôi, làm bắn tung tóe vào người phụ bếp còn nhỏ. Chiếc xe vừa dừng lại trước cửa nhà để chở Temple và Lije đến nhà cha nàng, thì Temple nghe tiếng la hét thất thanh. Nàng chạy xuống bếp và thấy cô gái da đen 12 tuổi đang đau đớn rên la. Phía trước hai chân cô bé, từ đùi cho đến bàn chân bị phỏng nước sôi. Da cô ta rộp lên.
Tiếp theo đó một giờ liền, trong nhà vang lên tiếng khóc lóc, tiếng ra lệnh như điên và lời khuyên bảo này nọ liên hồi. Temple sai người đi lấy giỏ đựng thuốc. Nàng thoa lên hai chân cô gái một lớp thuốc kem, rồi sai đem cáng mang cô gái quằn quại đau đớn về lều cô ta ở, trong khu người da đen. Temple lại cho cô ta uống một liều thuốc giảm đau.
Khi Temple bước ra khỏi lều của cô gái da đen, nàng thấy Lije đang chơi với hai đứa bé da đen trong vũng nước bùn, hai đứa bé da đen mình trần trùng trục cỡ tuổi với con nàng. Áo quần, tóc tai, mặt mày của cậu bé đều lấm đầy bùn. Temple dẫn con vào ngôi nhà gỗ, nàng tắm, chải tóc, thay áo quần sạch cho cậu bé.
− Cô Temple. -Phoebe dừng lại ở ngưỡng cửa, một tay chống nạnh bên hông. - Dulcie vừa cho tôi biết, vì tai nạn xảy ra ở nhà bếp làm cho chị ấy luống cuống, nên quên làm món thịt nướng rồi. Chị ấy muốn biết bây giờ phải làm món gì cho ông Stuart ăn trưa.
− Làm sao lại quên được nhỉ? - vì bực bội, Temple đè mạnh cái lược lên tóc của Lije, làm cho cậu bé nhăn mặt. - Tôi thật ngạc nhiên, không biết tại sao chị ta lại quên được!- Nàng tức giận nói. - Sáng nay mọi việc đều trật lất hết. Mấy giờ rồi?
− Tôi nghe đồng hồ đánh 10 giờ rưỡi cách đây đã mấy phút rồi.
− Trưa thế rồi à? - Temple vụt đứng lên. - Cô chải tiếp tóc cho Lije, để tôi xuống bếp coi bữa ăn họ làm ra sao.
− Nhưng cô chủ không...
− Bây giờ việc đi thăm cô Eliza và bố tôi không quan trọng nữa. Đến đấy rồi quay về liền thì đi làm gì. Ngày mai hãy đi, Chắc thế nào Kipp cũng biết sáng nay lắm tai họa đã xảy đến cho chúng ta.
Hơn một giờ sau, Temple dọn bữa ăn trưa lên bàn, món thịt heo xông khói đã được thay cho món thịt bò nướng. Nàng bước ra ngòai để xem chừng Lije ra sao. Cậu bé vẫn còn đấy, đang giả vờ cho con ngựa gỗ ăn cỏ.
− Nó thích ăn cỏ, má à. Để con đi lấy thêm, - nó chạy ra vạt cỏ trước nhà. Bỗng nó đứng lại, đưa tay hớn hở chĩ ra ngòai đường. -Má, nhìn kìa, ông nội Stuart về kìa. Nào, ta ra đón ông đi mẹ. Con thích ngồi trên xe ngựa của ông.
Không thể nào từ chối lời yêu cầu thành tâm của đôi mắt trong sáng kia được. Temple cười và gật đầu nói:
− Nhưng con phải đi với mẹ. Mẹ không muốn con chạy trước mặt con ngựa.
− Mau lên, má. - Thằng bé chạy lại nắm tay nàng.
Lije lôi nàng chạy, nàng vội bước theo. Khi hai mẹ con ra đến con đường đất trước căn lều, Temple trông thấy chiếc xe độc mã đang chạy đến, nàng đưa tay vẫy chào ông Shawano Stuart.
Mười hai người bịt mặt từ sau các gốc cây hai bên đường nhảy xổ ra. Ba người đến nắm dây cương ngựa ghì lại.
− Không. - Temple nắm hai vai Lije, kéo cậu bé lùi lại bên nàng. Nàng thấy đầu can bịt bạc của ông Shawano lấp lánh khi ông cố đánh lại những người tấn công. -Phoebe!- Nàng hét lên, rồi đẩy Lije về phía căn lều.- Con chạy vào với chị ấy. Mau lên.
Temple chạy nhanh đến chiếc xe ngựa.
− Đừng! Các người làm gì thế? -Nàng la lên, vừa sợ vừa tức. - Dừng tay lại!
Họ không thèm chú ý đến nàng, cứ lôi ông Shawano ra khỏi xe. Ông chiến đấu rất dũng cảm, Temple sực nhớ ông từng là một chiến sĩ kiên cường. Thế rồi một lưỡi dao đâm vào lưng ông.
− Không! - Nàng thét lên.
Một người quay lại chắn đường nàng. Khi thấy cặp mắt đen dữ dằn trên chiếc khăn đen bịt mặt, nàng dừng lại. Nàng khỏi cần phải nhìn phần dưới khuôn mặt, cũng nhận ra đôi mắt ấy là của ai rồi.
− Kipp, không! - nàng kêu lên nho nhỏ.
Trước khi cậu quay đi, nàng thấy lửa thù hận hừng hực trong đôi mắt cậu. Khi cậu nhập vào với bọn người kia, bỗng Temple hiểu hết tòan bộ sự việc. Ông Shawano Stuart trả giá vì đã chống lại luật lệ của xứ sở. Cái giá phải trả là cái chết. Nàng nhìn những nhát dao đâm nát người ông già, nàng tê điếng. Không thể chịu được cảnh tượng xảy ra trước mắt, nàng quay mặt đi, nhắm mắt lại, quá khủng khiếp hãi hùng.
− Ông nội Stuart! Ông nội Stuart!- tiếng khóc nức nở của Lije vang lên sau lưng nàng.
Nàng quay lại, thằng bé đang chạy đến phía nàng Phoebe, bụng mang dạ chửa cố chạy theo thằng bé. Temple ôm đứa bé vào lòng, quay mặt nó khỏi cảnh đang xảy ra, áp đầu nó vào vai để nó khỏi trông thấy cảnh ông nội nó bị hành quyết. Nàng mong muốn được bịt cả hai tai đứa bé để nó khỏi nghe cả tiếng đao đâm vào người ông hay tiếng ông rên rỉ.
Nàng ôm Lije chặt vào lòng, mặc cho thằng bé vùng vẫy và nước mắt tuôn đầy cả hai má nàng. Cái ngày nàng lo sợ đã đến rồi. Còn Blade, họ đã giết anh chưa? Hay là sắp giết? Nàng khuỵu người xuống đất, ôm chặt con vào lòng.
Ôi Blade! Mỗi nhát dao đâm vào người ông già, nàng lại lặng lẽ gọi tên anh. Nàng không thể cầu nguyện cho số phận anh tránh khỏi điều đó được. Nàng biết, cả anh cũng biết, khi anh đặt bút kí vào bản hiệp ước là anh đã kí vào bản án tử hình của mình. Anh đã hy sinh đời mình khi hành động như thế.
Tiếng dao đâm ngừng lại. Nàng miễn cưỡng quay mắt nhìn về phía người chết, 12 người hành quyết đi hàng một bưới lên thi thể người chết, họ dẫm lên thi hài bất động theo luật của họ, rồi lần lượt biến vào rừng cây. Nàng nghe tiếng ngựa hí lên trong rừng và tiếng vó ngựa phi nhanh đi.
Nàng lóang thóan nghe có nhiều tiếng chân người đi về phía nàng, nhưng nàng chỉ nhận ra Phoebe:
− Chị đem Lije đi chỗ khác, - Temple đưa đứa con khiếp hãi đang khóc ròng cho Phoebe, cố tránh không để cho cậu bé thấy cảnh ông nội cậu bị giết. -Đừng để nó thấy, - nàng thì thào, mắt quay nhìn về phía người chết.
Phoebe vội đem Lije đi. Temple cố đi đến chỗ ông cụ chết, nhưng hai chân không nhấc lên nổi. Cuối cùng, nàng cũng gắng lết đến bên ông, nhìn dòng máu đỏ trào ra trên những vết dao đâm ở ngựa ông. Nàng nhìn vào mặt ông, hai mắt ông trừng trừng nhìn lên mặt trời. Temple thận trọng đưa tay vuốt mắt cho ông.
Ông đã chết.
− Bố!- nàng gọi nho nhỏ, vừa chuỗi một cánh tay dưới đầu và vai ông, lôi ông vào sát mình, để đầu ông tựa vào lòng nàng. - Nó không thấy đâu, bố à, - nàng vuốt mái tóc bạc của ông. - Cháu nội bố không thấy cảnh này đâu.
Có người dẫn con ngựa và chiếc xe đi, còn những người khác đến gần nàng. Temple quá đau đớn trước cảnh bạo hành bi thảm này, đến nỗi nàng không chú ý đến một số người đang đến quanh nàng. Nàng không khóc được nữa, không nghẹn ngào thổn thức nữa, nàng chỉ thấy buồn phiền, xúc động và lo sợ ghê gớm mà thôi.
Nàng nghe có tiếng ngựa phi rầm rập trên mặt đất. Một con ngựa dừng lại gần nàng, hai chân trước cứng đờ hiện ra trong tầm mắt của nàng.Nàng không nhìn lên. Người ta đến giúp đỡ ông Shawano nhưng đã quá muộn.
− Bố! - có giọng người rên rỉ cất lên.
Giọng của Blade. Khi anh quì xuống bên cạnh tử thi, Temple ngẩn đầu lên. Nàng những tưởng sẽ không bao giờ thấy lại được anh. Nhưng anh đã về đây rồi. Nàng sung sướng nhìn anh. Nàng thổn thức nói thật khẽ:
− Anh còn sống. Anh vẫn còn sống! Em tưởng họ đã giết anh rồi.
Chưa bao giờ nàng thấy mặt anh lộ vẻ tức giận đến thế.
− Ai? - anh hỏi, giọng gay gắt - Ai làm chuyện này?
− Họ rình ông... trong rừng.... đợi giờ ông về ăn trưa. - Nàng phải cố gắng hết sức mới nói được nên lời. Nàng khó giữ được tiếng nấc sau mỗi lời thốt ra. Nàng không muốn nói cho Blade nghe những chuyện đã xảy ra, nàng không muốn tả lại cảnh tượng ấy cho anh biết. Nàng không muốn kể lại những chi tiết đau thương ấy để làm anh thêm đau khổ.
− Bố chết rồi! Ai đã gây ra như thế nào thì có gì cần thiết nữa không?
− Mẹ kiếp, chúng nó... - Hai vai anh chùng xuống, đầu gục trên nắm tay chống lên mặt, mấy đốt ngón tay trắng bệch ra. - Mẹ kiếp, bọn chúng...
Nàng thấy anh đau đớn và tức giận. Lòng nàng dằn vặt, nhất là nàng nhớ lại chuyện chút nữa thì nàng đã không có mặt ở nhà để chứng kiến cảnh này.
− Kipp đã dặn em, nhưng em...
− Em biết! -Blade nắm chặt cánh tay nàng như một chiếc kiềm. - Em biết, mà em đứng yên để cho chúng giết bố?
− Không, em..., -anh thả cánh tay nàng ra một cách khó chịu, rồi vùng đứng lên. Khi nàng đứng lên theo anh, nàng thấy trên tay anh có máu, máu của ông Shawano. - Em không biết thật mà!
Thật thế. Nàng không biết tại sao Kipp mong muốn nàng đến thăm gia đình mình... Nàng không ngờ đây là lí do cậu ta muốn như thế.
Nhưng nếu nàng biết, nàng sẽ làm gì? Ông Shawano đã vi phạm luật. Cái chết của ông không thể tránh được. Nếu biết, nàng có giữ im lặng không? Lạy Chúa Lòng Lành, thật nàng không biết làm sao nữa. Nàng nghĩ nàng sẽ không biết làm sao, nhưng biết đâu đấy?
Blade vụt bưới đi, chụp lấy dây cương ngựa. Temple kinh ngạc nhìn anh để chân lên bàn đạp.
− Anh đi đâu?
Mặt anh như hai miếng đá xanh.
− Anh tìm cách để bọn sát nhân khó tìm ra anh. Thế nào chúng cũng tìm anh.
Temple nghĩ, chắc anh không tin nàng đã phản bội anh.Nhưng anh lại tin thế. Cặp mắt anh long lên ánh tức tối đã nói rõ điều ấy trong lòng anh. Anh phóc lên ngựa và phi thẳng vào rừng.
Sự Lựa Chọn Cuối Cùng Sự Lựa Chọn Cuối Cùng - Janet Dailey Sự Lựa Chọn Cuối Cùng