Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ban
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2142 / 30
Cập nhật: 2017-08-09 14:51:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Khi Một Nhà Thơ Lớn Khen Một Nhà Thơ Bé
ôi là một nhà thơ bé (tài năng bé chứ thân thể tôi to đùng). Một lần, tôi được theo chân một nhà thơ cây đa cây đề đến một cuộc vui (chè chén). Ở cuộc vui này, tôi được gặp một nhà thơ lớn. Trước khi vào cuộc vui (chè chén), chúng tôi được tặng quyển thơ bìa cứng in trên giấy xốp màu vàng chanh. Cầm quyển thơ trên tay, tôi run bắn cả người. Tệ quá! Tôi không mắc bệnh Parkinson. Tôi chỉ mắc bệnh nghèo. Cái bệnh nghèo nên sợ sự giàu sang. Thấy cái sự giàu sang là người tôi run bắn lên. Tôi mở ngay tập thơ để đọc. Đọc được vài bài, người tôi hết run. Thì ra đây cũng là nhà thơ bé. Có thể còn bé hơn tôi. Tôi tự tin ngồi thẳng cái lưng. Nhà thơ lớn cất nhời:
- Thơ của bác T.Z. đây rất bình dị. Nhưng những bài thơ bác T.Z. viết về nông thôn thì trác tuyệt. Tôi có thể nói mà không quá lời. Những bài thơ đó phải được xếp vào hàng kinh điển. Nước ta có nhiều nhà thơ lớn. Nhưng có mấy nhà thơ lớn viết được bài thơ về nông thôn hay như vậy đâu.
Nghe nhà thơ lớn khen ngợi, nhà thơ T.Z. ngồi trầm ngâm một lúc. Chừng như đã ngấm từng lời. Chừng như cũng không phải quá lời. Nhà thơ T.Z. nói:
- Đợt Tết, tôi đã cung tiến mấy chục triệu cho cái chùa làng tôi. Lần này tôi sẽ chi ba mươi triệu để làng tu bổ lại cái nhà văn hóa. Tôi sẽ xây dựng một tủ sách cho bà con đến đọc. Và tôi sẽ mua hai khối đá để tạc hai bài thơ của tôi, đặt ở hai bên cổng nhà văn hóa.
Tôi lại lên cơn run lẩy bẩy. Run như người mắc bệnh Parkinson nặng. Nhà thơ cây đa cây đề thấy tôi run quá, quay sang hỏi:
- Cậu bị sao thế? Bệnh à?
- Vâng. Tôi bị bệnh nặng quá! Không ngờ lại lên cơn đúng lúc vui thế này. Tôi xin cáo từ.
Nhà thơ cây đa cây đề cũng đứng lên xin phép ra về. Trong thang máy, nhà thơ cây đa cây đề trách tôi:
- Khỉ, mất công ngồi nghe chúng khen nhau mà không được uống rượu. Tay này toàn rượu Tây xịn.
- Nhưng tôi nghe mà hãi quá, thành ra lên cơn. Tôi không hiểu sao nhà thơ P.H. kia, viết thơ thì hay thế mà không biết thẩm thơ.
- Nỡm ạ! Bận sau đi đâu tao thuê xe ôm, cho mày đi theo đến mất mặt. Cái thằng T.Z. là sếp lớn của thằng P.H. kia, hiểu chửa?
Sống Ở Đời Biết Khi Nào Ta Khôn Sống Ở Đời Biết Khi Nào Ta Khôn - Y Ban Sống Ở Đời Biết Khi Nào Ta Khôn