This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 107
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 594 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:04:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67
iên Nam ngẩn người, nhìn một hồi mới nhận ra người kia là ai.
Cậu vô cùng kinh ngạc, đang há miệng chưa nói được lời nào, người nọ đã quay đầu nhìn huấn luyện viên Thạch, chỉ vào cậu: “Đây là thực tập sinh mà anh đang chờ?”
“Ừ,” Huấn luyện viên Thạch liếc nhìn Biên Nam, “Hai người quen nhau?”
“Có thể xem là… quen.” Biên Nam phục hồi tinh thần lại gật đầu, mặc dù cậu mất chút sức mới nhận ra đây là ông chủ của Thật Nhàm Chán, nhưng ngày thường hay đến đó chơi với Khưu Dịch, cũng có thể xem như quen biết, chỉ là cậu hơi bất ngờ với việc ông chủ biết tên mình.
“Đây là cháu trai tôi,” Ông chủ vừa nói vừa phất tay, bước xuống bậc thang, “Anh nhớ chăm sóc nó đấy.”
Huấn luyện viên Thạch không nói gì, xoay người đi vào trung tâm huấn luyện.
Biên Nam không rõ quan hệ giữa huấn luyện viên Thạch và ông chủ rốt cuộc tốt hay xấu, vì vậy cũng không dám nói nhiều, đi vào theo ông Tưởng.
Sân tập của Triển Phi rất lớn, cao cấp hơn sân bóng của trường Thể thao nhiều. Nhìn người người đứng trong sân bóng vung vợt tennis, chẳng hiểu sao Biên Nam cảm thấy hơi ngứa tay, muốn cùng vào đánh mấy nháy.
Huấn luyện viên Thạch dẫn cậu và ông Tưởng đến phòng làm việc ở đằng sau. Sau khi giới thiệu trạng huống của Biên Nam, ông Tưởng và huấn luyện viên Thạch lại trò chuyện đôi câu, cuối cùng mới vỗ vai Biên Nam: “Vậy trò theo huấn luyện viên Thạch đi, tôi về đây.”
“Vâng.” Biên Nam đáp lời.
Nhìn bóng lưng ông Tưởng rời đi, cậu có xúc động muốn nhào tới hét một tiếng anh hai anh dẫn em theo với… gương mặt thoạt nhìn còn nghiêm túc không biết gấp mấy lần ông Tưởng của huấn luyện viên Thạch khiến cậu cảm thấy áp lực vô vàn.
“Tôi dẫn cậu đi dạo trước,” Huấn luyện viên Thạch nhìn đồng hồ, “Làm quen với hoàn cảnh một chút.”
“Được ạ,” Biên Nam gật đầu, “Phiền thầy rồi.”
“Không có gì,” Huấn luyện viên Thạch dẫn cậu ra khỏi phòng làm việc, “Bây giờ cậu cũng chưa phải thực tập sinh chính thức, không cần căng thẳng quá.”
“Em…” Biên Nam xấu hổ gãi đầu, “Chỉ hơi căng thẳng xíu thôi.”
“Huấn luyện viên Tưởng của cậu nói da mặt cậu dày lắm,” Huấn luyện viên Thạch quay đầu lại nhìn Biên Nam, “Lại còn căng thẳng nữa à?”
“Phải xem… hoàn cảnh ạ,” Đối với việc ông Tưởng giới thiệu mình với người khác như thế, Biên Nam không biết nói gì, “Bây giờ da mặt em rất mỏng, sau khi quen dần chắc sẽ dày thêm một chút…”
“Bên này là sân tư nhân, dành riêng cho hội viên, huấn luyện một kèm một,” Huấn luyện viên Thạch chỉ vào mấy khoảnh sân ngoài văn phòng, “Cậu và Dương Húc quen thân lắm sao?”
Chủ đề của huấn luyện viên Thạch xoay chuyển quá nhanh, Biên Nam còn đang tiêu hóa câu trước, mất cả buổi mới kịp phản ứng câu sau không hề có gì liên hệ với câu đầu: “Dương Húc? Dương Húc là ai?”
“Chú… của cậu,” Huấn luyện viên Thạch liếc Biên Nam một cái, dẫn cậu đi xuyên qua hành lang, chỉ vào sân tập ở bên kia, “Sân ở bên này tương đối nhiều, đều là sân công cộng, cũng có ca huấn luyện cố định.”
“Ồ,” Biên Nam bị kiểu nói chuyện mỗi câu mang hai nội dung của huấn luyện viên Thạch làm cho nhức cả đầu, “Chú của em?”
“Lúc thực tập cậu sẽ không trực tiếp theo tôi, tôi sẽ sắp xếp huấn luyện viên hướng dẫn cậu, chủ yếu là những ca huấn luyện ở bên này, công việc khá mệt đấy, nhưng mà muốn học thì đừng sợ mệt,” Huấn luyện viên Thạch nói, “Ông chủ của Thật Nhàm Chán tên là Dương Húc.”
“À… ồ,” Biên Nam cũng không biết nên trả lời như thế nào, chẳng qua đến tận bây giờ cậu mới biết ông chủ của Thật Nhàm Chán tên Dương Húc, cậu vẫn ngầm cho rằng ông chủ tên Nhàm Chán, “Bình thường em hay tới đó uống cà phê.”
“Tôi biết mà, chộp ai cũng bảo là cháu cậu ta.” Huấn luyện viên Thạch khinh bỉ nói, ít ra lúc này không còn gộp chung hai đề tài nữa.
“Anh Thạch,” Có người đi tới, chào hỏi huấn luyện viên Thạch, “Hôm nay không có ca trực à?”
“Tối nay lận, dẫn thực tập sinh đi dạo trước.” Huấn luyện viên Thạch cười cười.
“Ơ hay,” Người nọ dừng bước, nhìn sang Biên Nam, “Đích thân anh dẫn à, tiêu chuẩn cao nhỉ.”
Biên Nam cười với người nọ, xem ra bình thường huấn luyện viên Thạch sẽ không dẫn thực tập sinh đi làm quen với hoàn cảnh, không biết là nể mặt ông Tưởng hay Dương Húc đây.
“Tôi định sắp xếp cho Cố Vĩ, nhưng cậu ta không có ở đây nên tôi dẫn người đi xung quanh trước.” Nói xong, huấn luyện viên Thạch dẫn Biên Nam tới bên sân, “Cố Vĩ phụ trách hai ca huấn luyện nên bận lắm, đúng lúc dạo trước mới có trợ lý xin nghỉ, cậu vào thế chỗ đi.”
“Vâng.” Biên Nam nhìn những người đang huấn luyện trong sân, động tác của một vài người trông rất là chuyên nghiệp, coi bộ đã luyện tập khá lâu.
“Hôm nay cậu tự mình đi dạo, lát nữa tôi lấy chút tài liệu cho cậu xem trước,” Huấn luyện viên Thạch nói, “Ngày mai là cuối tuần, hai ngày này nếu có thời gian thì cậu cứ qua đây, cụ thể thế nào Cố Vĩ sẽ nói cho cậu biết, bình thường khi nào rảnh cứ tới đây, không có thời gian thì cuối tuần hẵng tới, cuối tuần đông người, tới giúp một chút coi như làm quen với công việc.”
“Được ạ.” Biên Nam gật đầu, thế là cuối tuần đi tong rồi, tuy rằng cuối tuần cũng không có việc gì làm, nhưng vẫn thấy hơi tiếc nuối.
Huấn luyện viên Thạch lại dẫn cậu dạo quanh tất cả sân tập và phòng làm việc một vòng, sau đó quay về văn phòng lấy tài liệu cho cậu: “Thực tập sinh thường được sắp xếp đến phân bộ, huấn luyện viên Tưởng nói tố chất chuyên ngành của cậu không tệ, da mặt còn dày nữa, cho nên tôi xếp cậu qua bên tổng bộ, nhớ phải quý trọng cơ hội này.”
“Cảm ơn huấn luyện viên Thạch,” Biên Nam vội vàng nhận tài liệu, cậu thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cuộc da mặt dày được tính là ưu điểm gì và có liên quan gì tới chuyện thực tập, chẳng qua phân bộ của Triển Phi đều nằm ở vùng ngoại ô, nếu xếp cậu đến phân bộ thì cậu khó mà đến được, vì vậy lại chèn thêm một câu, “Cảm ơn.”
“Gọi anh Thạch đi, huấn luyện viên Thạch nghe nghiêm túc quá tôi không quen lắm,” Huấn luyện viên Thạch nói, đoạn lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu, “Có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“Dạ anh Thạch.” Biên Nam nhận danh thiếp ngắm nghía một chút, danh thiếp được in rất đơn giản, câu lạc bộ tennis Triển Phi, Thạch Giang.
Sau khi bàn giao những hạng mục công việc cơ bản, Biên Nam ra khỏi văn phòng của Thạch Giang, đi bộ đến cạnh sân tennis, tìm một băng ghế dài ngồi xuống, giở tài liệu ra bắt đầu xem.
Tài liệu toàn là giới thiệu về lịch sử, thành tích, phạm vi nghiệp vụ của Triển Phi, đọc chưa được hai dòng Biên Nam đã buồn ngủ, nhiều năm vậy rồi mà ngay cả chữ trong sách giáo khoa cậu cũng chưa bao giờ đọc kỹ.
Cậu lấy ra di động nhìn đồng hồ, bây giờ Khưu Dịch hẳn là tan học rồi, cậu gọi điện thoại qua.
“Sao rồi?” Khưu Dịch bắt máy rất nhanh.
“Uầy, bên tôi còn chưa reo mà cậu đã bắt máy,” Vừa nghe giọng của Khưu Dịch, Biên Nam bỗng thấy lòng mình thêm kiên định, “Có phải nhớ tôi không?”
“Đang gửi tin nhắn cho cậu đây,” Khưu Dịch cười cười, “Cậu đang làm việc hay là xong việc rồi thế?”
“Hôm nay chưa có gì làm, chỉ làm quen một chút thôi, cuối tuần tôi phải tới đây nhận việc của trợ lý cũ… à quên nói cậu nghe chuyện này, cậu đoán xem hôm nay tôi đụng phải người nào?”
“Biên Hạo.” Khưu Dịch không nghĩ ngợi gì nói ngay.
“Má, cậu có thấy phiền không,” Biên Nam bật cười, “Nếu thật sự là ổng thì tôi tức chết luôn rồi, tôi nói cho cậu nghe, tôi đụng phải ông chủ nhàm chán của quán Thật Nhàm Chán.”
“Ổng?” Khưu Dịch cũng rất bất ngờ, “Cái kiểu lừ đừ ngắc ngoải của ổng mà cũng đánh tennis à?”
“Tôi không biết nữa, nhưng mà ổng quen với huấn luyện viên Thạch, cái vị huấn luyện viên dữ dằn mà ông Tưởng giới thiệu cho tôi đó,” Biên Nam tặc lưỡi, “Tôi cũng không biết hai người bọn họ có thân nhau không nữa.”
“Hôm nào tới hỏi là được chứ gì,” Khưu Dịch ngẫm nghĩ, “Nếu thân thì, biết đâu chừng có thể giúp đỡ một chút.”
“Thôi bỏ đi, tôi thấy ngày nào ổng cũng như chưa tỉnh ngủ, chẳng đáng tin cậy gì cả,” Biên Nam cười cười, “Hôm nay còn nói với người ta tôi là cháu ổng, ai ngờ người ta hỏi cậu quen Dương Húc à, mẹ nó ngay cả Dương Húc là ai tôi cũng không biết…”
Khưu Dịch cười nửa ngày: “Ổng tên Dương Húc hả? Không phải Bông Liễu sao?”
“Nhưng mà ổng lại biết tên tôi nha, có phải kỳ lạ lắm không.” Biên Nam cầm tài liệu vỗ từng cái lên đùi, nhìn một người trẻ tuổi đứng đập bóng đối diện máy phát bóng trong sân, tuy rằng đủ lực, nhưng mới đập vài cái mà động tác đã biến hình, người nọ lại hoàn hoàn toàn không phát hiện, tiếp tục thoả sức vung tay.
“Tôi phải đi hỏi xem ổng có biết tôi tên gì không.” Khưu Dịch cũng tặc lưỡi một tiếng.
“Cậu tên Khưu đại bảo.” Biên Nam cười nói, nhìn anh chàng còn đang đập bóng mà ngứa ngáy cả người, “Thôi không thèm nghe cậu nói nữa, tôi phải qua nói với người anh em kia một tiếng, tư thế này quá kỳ cục.”
“Khi nào xong việc cậu nhớ gọi cho tôi,” Khưu Dịch nói, “Tối nay tôi được nghỉ không cần đến nhà hàng, cậu qua nhà tôi ăn đi?”
“Ừm, tôi muốn ăn cơm chiên trứng.” Biên Nam lập tức cảm thấy tâm tình cực tốt.
“Này, anh bạn,” Cậu cúp điện thoại, nhìn thêm hai phút rồi mới đứng lên đi tới bên sân bóng hô to, “Dùng sức vai ấy!”
Cái vị đang chơi bóng đập thêm hai phát nữa, sau đó từ từ quay đầu lại nhìn lướt qua bên này, bực dọc hỏi: “Cậu là ai?”
Sau khi người nọ xoay mặt lại, Biên Nam mới thấy rõ đối phương cũng cỡ tuổi mình, nhưng giữ lại chòm ria mép trông rất dở hơi.
Biên Nam cười nói: “Ban đầu anh đánh tốt lắm, mấy phát sau chỉ dùng cánh tay…”
“Tôi hỏi cậu là ai?” Người nọ ngắt lời cậu, nhíu mày hỏi tiếp.
“Tôi… chỉ đi ngang qua.” Thấy người nọ tỏ ra khó chịu, Biên Nam xoay người định đi.
“Đi ngang qua mà cậu mở miệng nói hay quá,” Người nọ vỗ lên lưới một cái, “Qua đây qua đây, hay là cậu cho làm mẫu cho tôi đi? Xem thử cậu giỏi cỡ nào?”
Biên Nam quay đầu lại nhìn người nọ, thành thật mà nói, ở trường Thể thao nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào nói chuyện với cậu như thế, dù là đánh nhau hay là tennis, chưa hề có ai nghi ngờ kỹ thuật của cậu.
Đột nhiên bị mỉa mai bởi một người lạ với kỹ thuật đánh bốn năm phát đã biến hình mỉa mai, Biên Nam rất tức giận, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, không trả lời, cầm tài liệu chuẩn bị bỏ đi.
“Chạy cái gì, không có bản lĩnh thì đừng bày đặt dạy đời lung tung.” Người nọ ở đằng sau nói thêm một câu, câu này nói rất lớn tiếng, vài học viên và huấn luyện viên ở sân tập kế bên đều nhìn sang đây.
Biên Nam dừng bước, đứng đưa lưng về phía người nọ chừng hai giây, đoạn ném tài liệu trong tay lên ghế, xoay người đi tới bên lưới: “Làm mẫu thế nào?”
“Tôi đánh thế nào cậu đánh thế nấy, dám không?” Người nọ chỉ chỉ máy phát bóng, vẻ mặt khinh thường.
Biên Nam không mở miệng, đi vòng qua bên cạnh tiến vào trong sân: “Đưa vợt cho tôi.”
Người nọ ném vợt, Biên Nam chụp lấy, xoay xoay vợt trong tay, vợt không tệ, nhưng kỹ thuật của người này và chất lượng vợt không cùng một đẳng cấp.
Cậu đứng trong sân, người nọ mở máy phát bóng, một quả bóng bay xéo sang nửa sân bên này.
Là tay thuận, đây là điểm mạnh của Biên Nam, cậu lùi hai bước, thân thể ngả ra sau, nhảy lên vung vợt đập bóng bay trở về.
Người nọ tựa bên mép lưới khoanh tay quan sát cậu.
Góc độ của quả bóng thứ hai hơi khó xơi, lần này là đánh trái tay, góc độ rất lớn.
Ngay lúc Biên Nam cất bước chạy qua, cậu trông thấy lon nước rỗng đặt bên chân người nọ, trong nháy mắt đó, cậu đã tìm được cách che giấu nhược điểm đánh trái tay của mình.
Cậu dùng độ lực không mạnh trở tay đập bóng, chuẩn xác bắn trúng cái lon kia.
Lon nước văng ra, xoay tròn rồi bay vào trong sân.
Sáu lần giao bóng tiếp theo, có ba lần Biên Nam đánh bóng về phía lon nước, lon nước ở trong sân linh king leng keng bị đập dẹp lép.
Mắt thấy sắc mặt người nọ hết sức khó coi, rồi lại nhìn sang vài người không rõ là học viên hay huấn luyện viên đứng ngoài sân, Biên Nam bỗng dưng choàng tỉnh khỏi cơn đắc ý, cảm thấy hình như mình khoe khoang hơi quá rồi…
Vì vậy cậu ngừng tay, trả vợt cho người nọ.
“Thực tập sinh mới tới à?” Người nọ híp mắt.
“… Phải.” Biên Nam có chút bối rối, gật đầu xong liền vội vã chạy ra khỏi sân.
“Cậu chưa nói kỹ thuật của tôi có vấn đề ở đâu.” Người nọ đứng phía sau lên tiếng.
Biên Nam quay đầu lại, trên mặt người nọ không có biểu cảm gì, cũng chẳng biết lời này là gây hấn hay là đang hỏi thật, do dự chừng hai giây, Biên Nam vẫn trả lời: “Độ lực của anh rất khá, chỉ là sau vài cú đánh anh không còn dùng lực ở vai nữa.”
“Thụ giáo.” Người nọ cười khẩy một tiếng.
*Thụ giáo = nhận lời dạy bảo.
Biên Nam không nói gì, cúi đầu băng qua hàng người đang xem náo nhiệt, đi về phía băng ghế bên kia.
Cậu cảm thấy chuyện hôm nay mình làm hơi ngu xuẩn.
Lúc chìa tay định lấy tài liệu, Biên Nam trông thấy Thạch Giang đang đứng bên bồn hoa phía sau băng ghế.
“Huấn luyện viên Thạch, em… em ngứa tay nên…” Biên Nam nhất thời lúng ta lúng túng, nói không chừng một màn vừa nãy đã bị Thạch Giang thấy hết, không biết sẽ để lại ấn tượng gì cho người ta đây.
“Đánh tinh ranh lắm,” Thạch Giang nói, “Rõ ràng lực đánh trái tay không bằng tay phải.”
“Đúng rồi, lần nào huấn luyện thầy Tưởng cũng nhắc em mãi.” Biên Nam ngượng ngùng gãi gãi đầu, ông Tưởng từng nói, thành tích đánh tennis ngày xưa của Thạch Giang rất tốt, vì bị thương nên mới không tiếp tục nữa, chút trò vặt của cậu hẳn là liếc mắt đã nhìn thấu.
“Tại sao không tiếp tục chơi bóng?” Thạch Giang hỏi.
Biên Nam không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, cảm giác như đang bị phỏng vấn vậy, cậu nhìn chằm chằm tài liệu trong tay một lúc lâu mới mở miệng: “Không đủ đam mê, em cảm thấy có đánh tiếp cũng không tạo được thành tích tốt.”
“Ồ,” Thạch Giang đáp lời, không nói gì khác, “Cậu lấy tài liệu về xem đi, ngày mai qua đây là được.”
“Vâng,” Vừa nghe nói mình có thể về trước, Biên Nam tức thì thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hỏi thử một câu, “Huấn luyện viên Thạch, người vừa rồi… nằm trong ca huấn luyện ạ?”
“Người kia ấy à,” Thạch Giang nhìn lướt qua sân bên kia, “Đó là cậu hai nhà La tổng.”
“Tôi cảm thấy mình tiêu rồi.” Chạm mặt Khưu Dịch đang chờ mình ở đầu hẻm, Biên Nam buồn bực nói.
“Sao vậy?” Khưu Dịch đưa cho cậu một cái kẹo que.
“Ở đâu ra thế?” Biên Nam nhìn một chút, là mùi dâu tây, cậu bỏ kẹo que vào miệng ngậm.
“Chuẩn bị cho cậu và nhị bảo,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Mỗi lần rảnh rỗi đứng đây chờ nhị bảo, tôi đều chuẩn bị cho nó chút quà vặt.”
“Má,” Biên Nam phì cười, “Sao cứ gộp chung nhị bảo với tôi vậy.”
“Hai người đâu khác gì mấy, mỗi khi gặp phải chuyện gì ở trường, lúc về nhị bảo lại nói với tôi, anh hai em tiêu rồi,” Khưu Dịch cười nói, “Cậu mới thực tập có mấy tiếng thôi, lúc về cũng bảo tiêu rồi.”
“Ông nội cậu,” Biên Nam đẩy Khưu Dịch một cái, rồi lại nhéo nhéo tay Khưu Dịch, “Hôm nay có khi tôi tiêu thật rồi, tôi y như thằng ngốc đi khoe khoang kỹ thuật đánh bóng với người ta, kết quả cậu biết người đó là ai không?”
Khưu Dịch cười cười: “Là ai cũng vậy thôi, không phải cậu làm trợ lý sao, giúp đỡ dạy học là chuyện bình thường mà.”
“Vấn đề là tôi chưa có bắt đầu, huấn luyện viên Thạch cũng không phải huấn luyện viên được sắp xếp hướng dẫn tôi, ” Biên Nam cau mày, “Người kia không phải là học viên, là con trai của ông tổng Triển Phi.”
“Ha,” Khưu Dịch nở nụ cười, “Khoe khoang thế nào?”
Biên Nam rầu rĩ kể sơ về việc mình đánh lon nước: “Thạch Giang cũng nhìn thấy, có khi nào ổng sẽ có ấn tượng xấu về tôi không?”
“Không có gì phải lo cả,” Khưu Dịch suy nghĩ một chút, “Cùng lắm là cách thức của cậu hơi có vấn đề thôi, ngoài ra không còn điểm gì xấu, Thạch Giang cũng đâu nói gì đúng không?”
“Tôi thấy không yên tâm lắm, mới tới ngày đầu tiên mà đã…” Biên Nam cau mày.
“Vấn đề không nghiêm trọng, đừng lo lắng,” Khưu Dịch khoác vai Biên Nam, đẩy cậu vào trong hẻm, “Nhưng mà cái tật không chịu nhẫn nhịn của cậu phải sửa mới được, nếu không sau này lại chịu thiệt.”
“Ừm.” Biên Nam buồn bực nói.
“Làm cơm chiên trứng cho cậu ăn,” Khưu Dịch nói, “Ăn xong sẽ ổn thôi.”
“Cậu chọc con nít đó hả.” Biên Nam mỉm cười, thật ra Khưu Dịch cũng chưa nói gì, nhưng chỉ vài câu như thế đã khiến lòng cậu dễ chịu hơn nhiều.
Trở lại nhà Khưu Dịch, Khưu Dịch vào phòng bếp chuẩn bị, Biên Nam vào phòng trong.
Bởi vì sắp thi cuối kỳ, Khưu Ngạn ở trong phòng ôn bài một cách nghiêm túc, nhóc bị cảm còn chưa khỏi hẳn, vừa hít mũi vừa mải miết làm bài tập, Biên Nam cũng không quấy rầy nhóc, cậu trở lại phòng khách trò chuyện với bố Khưu.
“Chú ơi, mấy nay chú cứ ho sù sụ,” Biên Nam rót ly nước nóng cho bố Khưu, “Có phải buổi tối đá chăn nên bị nhiễm lạnh không?”
“Chú muốn đá chăn cũng không dễ, chú chỉ có thể hất chăn thôi.” Bố Khưu cười nói, chậm rãi uống hớp nước.
“A,” Biên Nam có chút xấu hổ, “Con chỉ thuận miệng nói vậy à.”
“Cũng đâu có gì,” Bố Khưu vỗ vai cậu, “Nghe Khưu Dịch nói, Tết này con muốn tới nhà chú ăn chùa phải không?”
“Chú cho không?” Biên Nam cười, bước đến bên người bố Khưu, “Ở nhà con buồn chán lắm, con qua đây ăn chùa, thuận tiện giúp mọi người một tay.”
“Muốn tới thì tới đi, dù sao Tết này nhà chú chỉ có ba người, con tới sẽ náo nhiệt hơn một chút,” Bố Khưu uống nước, “Không phải con qua vào đêm giao thừa chứ?”
“Không ạ, giao thừa con ở nhà, sau đó con mới qua ăn chùa.” Biên Nam cười ha ha.
“Vậy thì được, giao thừa vẫn nên ở nhà với bố mẹ, nếu không bố con sẽ buồn lắm.” Bố Khưu ho khan nói.
“Nhà con, chủ yếu là… bầu không khí có hơi…” Biên Nam vỗ nhẹ lên lưng bố Khưu, “Con thích dạng như nhà chú này, thoải mái.”
“Bây giờ chỗ này cũng không khác gì ngôi nhà thứ hai của con,” Bố Khưu cười nói, “Ngày nào cũng tới nhà chú điểm danh, giống như có thêm đứa con trai vậy.”
“Thế này không tốt sao,” Biên Nam kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, câu này của bố Khưu làm cho lòng cậu nảy sinh một loại cảm giác sung sướng đến lạ, như thể quan hệ giữa cậu và Khưu Dịch thoáng cái xích lại gần nhau hơn, trong đầu Biên Nam bắt đầu hiện lên những mong chờ khó nói thành lời với tương lai, cậu nhịn không được nhích tới bên người bố Khưu, “Nếu không con nhận chú làm cha nuôi đi.”
Bố Khưu sửng sốt, sau đó nở nụ cười, vỗ vài cái lên vai cậu, đang định mở miệng thì ngoài cửa truyền tới tiếng của Khưu Dịch: “Biên Nam, vào đánh trứng giúp tôi đi.”
Biên Nam hớn hở chạy vào phòng bếp với Khưu Dịch, vừa định đưa tay cầm chén đánh trứng thì phát hiện trứng đã đánh xong.
“Ơ đánh xong rồi mà?” Biên Nam mù mờ nhìn Khưu Dịch, cười nói, “Có phải nhớ tôi nên tìm cớ gọi tôi vào đây không?”
Khưu Dịch không lên tiếng, xới cơm trong nồi đã nấu xong đang để nguội.
“Cậu sao vậy?” Biên Nam ôm eo Khưu Dịch từ phía sau.
“Biên Nam,” Khưu Dịch dừng lại động tác, sờ sờ tay cậu rồi nhẹ nhàng nắm lấy, “Đừng nói mấy chuyện cha nuôi con nuôi với bố tôi.”
“Tại sao?” Lúc này Biên Nam thật sự mù tịt.
“Không có tại sao cả, cũng đừng thân thiết với bố tôi như thế,” Khưu Dịch thở dài, “Không tốt đâu.”
“Sao lại không tốt chứ? Tôi có làm gì đâu,” Biên Nam buông lỏng tay ra, “Cậu có ý gì?”
Khưu Dịch không nói nữa, vùi đầu múc cơm trong nồi ra.
Biên Nam đứng sau lưng Khưu Dịch sững sờ hồi lâu, đột nhiên hiểu được ý của Khưu Dịch.
“Cậu sợ quan hệ giữa tôi với bố cậu tốt quá, sau này khi biết… chuyện của hai ta… ông ấy sẽ khó chịu ư?
Sói Đi Thành Đôi Sói Đi Thành Đôi - Vu Triết