Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 746 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 16:38:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 240 - Ăn Tối
rước khi rời khỏi phòng họp, Lục Thiên Tịch còn tốt bụng tặng cho Đường Phong một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền, được sản xuất bởi một thương hiệu rất nổi tiếng với số lượng có hạn.
Đường Phong cũng không khách khí mỉm cười nhận lấy, Lục Thiên Tịch trở lại với dáng vẻ tươi cười đối với Đường Phong, nhằm cho Đường Phong thấy rằng công ty đối xử không tệ với nhân viên của mình.
Nhưng Đường Phong vẫn chưa quên được những lời nhục mạ vừa rồi của Lục Thiên Tịch, cậu chả thương tiếc liền đem bán chiếc đồng hồ, đem tiền đi quyên góp, coi như là làm phước tích đức đi.
Lần đầu đụng chuyện với Lục Thiên Tịch, trước mắt thì chả có ai thắng ai thua, cả hai đều đang dè chừng thăm dò lẫn nhau, Đường Phong cảm thấy may mắn vì thái độ khinh miệt của Lục Thiên Tịch đối với cậu, nên cậu đoán lão ta chắc cũng chả cần bận tâm đến cậu làm gì, bằng không nếu mà con cáo già đó cứ xét nét mọi hành động của cậu, như thế thì càng khó đối phó hơn.
“Chuyện đại khái là như vậy đấy.” Trở lại chỗ ở của Charles, Đường Phong đơn giản kể vắn tắt lại sự việc trong cuộc họp sáng nay cho Charles và Lục Thiên Thần nghe, đương nhiên lời nhắn của Lục Thiên Tịch hoàn toàn có ý đồ.
“Ông ta cũng chẳng để ý gì đến tôi” Đường Phong nhìn về phía cánh tay bị thương Lục Thiên Thần, xem ra đã phục hồi rõ rệt, “Cha anh hiện tại đều dồn mọi sự chú ý vào anh, anh tính sao, cứ trốn trui trón nhủi như vậy à?”
“Bây giờ chưa phải là lúc để tôi ra mặt, tôi sẽ không gây phiền phức cho hai người, sau khi hồi phục tôi sẽ rời đi” Lục Thiên Thần chủ động nói.
Charles vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt “Anh bạn yêu dấu của tôi ơi, tôi nhất định sẽ dùng mọi cách để giúp cậu hồi phục một cách nhanh chóng.”
Đường Phong liếc Charles một cái, cái tên ôn dịch này gây phiền phức còn chưa đủ hay sao?
“Mấy chuyện khác thì tính sau, bây giờ quan trọng là anh phải dưỡng thương cho tốt đi đã.”
Mỗi ngày trôi qua bình thường, mặc dù thay lãnh đạo mới, nhưng công việc hằng ngày trong công ty vẫn vậy, không có gì khác biệt lắm, cũng ít ai thấy Lục tổng tài, ban đầu mọi người còn thấp thỏm lo âu, nhưng dần dần mọi thứ lại quay trở lại quỹ đạo ban đầu.
Đi làm thì vẫn đi làm, chỉ là mấy cái chuyện đồn đãi về Lục Thiên Thần đi công tác ở nước ngoài lâu lâu vẫn nghe thấy, thỉnh thoảng cũng nghe được một số chuyện không lọt tai lắm, ví dụ như việc Đường Phong và chủ tịch mới lên nhậm chức nói chuyện riêng trong văn phòng gần cả ngày trời, mà thật ra là Lục Thiên Tịch đang cảnh cáo Đường Phong đừng nên tiếp cận Lục Thiên Thần.
Vì vậy trong công ty dần dần đồn ầm lên, Lục Thiên Thần bị điều đi nơi khác là bởi vì Lục Thiên Thần và Đường Phong có quan hệ tình cảm ám muội, bị cha của Lục Thiên Thần biết được, thậm chí khi biết Lục Thiên Thiên đính hôn, Đường Phong còn cố tình đến phá rối gây chuyện.
Trong cái thế giới này thì cách để hạ bệ đối thủ nhanh nhất chính là dùng miệng lưỡi điêu ngoa, xuyên tạc người khác mọi lúc mọi nơi, Đường Phong không tin rằng những lời nói ác ý, xảo biện lại có thể nói ra một cách tùy tiện như vậy.
Đối với một người nổi tiếng thì bên cạnh đó cũng kéo theo những thứ tiêu cực, đủ mọi thành phần tồn tại trong cuộc sống, có người ca tụng, khen ngợi, thèm muốn, cũng có cả khối người đố kị, ghen ghét, thậm chí còn thù hằn lẫn nhau.
Vì sao rất nhiều người còn trẻ đã nổi như cồn nhưng năm tháng về sau thì càng ngày càng lụi tàn, là do có một số người không chịu được sự cám dỗ hư ảo, có một số thì bị giới truyền thông công kích không thương tiếc bằng những bài báo lá cải gây xúc phạm khiến cho nhiều người phải rời bỏ cái ánh hào quang ấy, cái thế giới giải trí này quả là lắm cạm bẫy và chứa đầy nguy hiểm.
Lúc ở nhà thì luôn nhớ là phải màn kéo rèm che cả ngày lẫn đêm, vì ngoài đấy bọn phóng viên lúc nào đang chực chờ rình mò để săn tin.
Còn khi ra ngoài thì phải chịu sự tra tấn của các tay săn ảnh, nhiều tên cố tình đưa ra những câu hỏi ác ý, nói những lời thô tục, chính là khiến cho bạn phải điên lên, rồi đánh nhau, như vậy thì bọn chúng mới thu được tin, chụp được hình, theo đó các số báo cũng tràn lan mấy tấm ảnh khó coi kia, doanh số bán ra thì khỏi chê, một khi đã trúng kế của tụi phóng viên này thì chúng sẽ oang oang là minh tinh ra tay đánh người này nọ, tất cả lỗi thì chỉ đổ lên đầu minh tinh đó mà thôi.
Mà người hâm mộ thì làm sao biết được chân tướng sự việc, thế là từ đó về sau trong mắt người khán giả thì cái hình tượng xấu xí của minh tinh ấy sẽ chẳng thể nào xóa được.
Nổi tiếng cũng có cái giá của nó, có rất nhiều người khao khát cái danh vọng kia, đặc biệt là những diễn viên mới nổi, tuy nhiên lúc nào cũng phải đề phòng những mối nguy tiềm ẩn bên cạnh.
“Lần này cũng không biết là ai trong công ty tung tin bậy bạ thật, hên là đã có quản lý đưa ra cảnh cáo nên tạm thời mọi thứ mới lắng xuống”. Tiểu Vũ ngồi trong phòng làm việc thở dài, nói với Đường Phong “Anh nổi tiếng nhanh quá, chỉ sợ các đồng nghiệp trong công ty chịu không nổi, tôi cũng chẳng có gì bất ngờ khi có người ganh tỵ nên cố tình bêu xấu anh, nhưng tôi hi vọng anh biết trước sự việc để mà còn chuẩn bị tâm lý”.
Chuẩn bị tâm lý hả, Đường Phong nghĩ tim cậu thiếu điều muốn chai sạn luôn rồi.
“Mặc kệ là ai, tôi đoán cũng không ra, lần này đích cũng xem như là một hồi chuông cảnh tỉnh cho những người khác, tuy rằng Lục Thiên Thần bây giờ không còn làm quản lý, thế nhưng những quản lý khác trong công ty cũng không phải là ngồi trơ mắt ra mặc kệ nhân viên làm càng”. Đường Phong nhẹ giọng cười nói, “Người-nào-đó cũng đâu phải là thần thánh gì, cứ cho người ta một cơ hội là được rồi.”
“Cũng may anh còn tốt bụng, chứ nếu là người khác, không chừng sẽ giở giọng bắt công ty thế nào cũng phải truy ra cái kẻ tung tin bịa đặt kia bắt lại cho bằng được, còn cái người phao tin đồn nhảm kia mà bị bắt thì đúng là tự mình hại đời mình rồi”. Tiểu Vũ nói đại khái cũng là vì điểm này nên Đường Phong mới cho đối phương thêm một cơ hội.
“Công ty hình như đánh giá cao bộ phim lần này của anh đó nha, Lục Tổng còn thay anh sắp xếp lịch trình luôn rồi”. Dù sao Tiểu Vũ cũng có mối quan hệ khá tốt với Đường Phong, cô nhẹ nhàng nói thêm “Anh cũng đừng quá lo lắng, Lục Tổng tuy rằng có thành kiến với anh, nhưng xem ra trong mấy ngày hôm nay, ông ấy cũng rất coi trọng anh.”
Một người làm kinh doanh, so với Lục Thiên Thần còn thực dụng hơn, ông ta làm sao có thể đem một ngôi sao đang kiếm ra tiền mà vứt đi được?
Từ công ty trở về, Tiểu Vũ cũng đã nhanh chóng gửi lịch làm việc cho Đường Phong.
“Cha anh đúng là vẫn còn rộng rãi với tôi.” Đường Phong tùy tiện lật xem bản lịch trình, nói “Đến Hollywood đóng phim trước, sau đó chỉ cần chụp mấy cái quảng cáo, rồi tham gia một số tiết mục trên TV.”
“Ông ta vốn chả biết gì về lĩnh vực này.” Lục Thiên Thần không khách khí đánh giá.
Đường Phong ngẩng đầu vừa cười vừa nói: “Anh cũng chẳng phải như vậy đó sao, trong đầu cũng chỉ có tiền với tiền mà thôi”.
“Tiền có thể giải quyết mọi vấn đề.” Lục Thiên Thần nói một cách đương nhiên.
“Cái này tôi thừa nhận, nhưng đa số mọi người gia nhập vào thế giới giải trí này chỉ vì mục đích kiếm tiền, vậy còn các người, vì cái gì? ” Đường Phong nhớ rõ Lục Thiên Thần có nói qua, là vì rửa tiền.
So với doanh thu của Lục gia thì khi bỏ vốn đầu tư cho một bộ phim thì số tiền đó chả nhằm nhò gì, huống chi nhiều khi tiền vốn ấy còn lấy lại lãi gấp nhiều lần, lợi nhuận phát sinh càng ngày càng nhiều.
“Bảo bối, để tôi nói cho cậu biết cái công ty của tên chết tiệt này thành lập là vì cái gì a, chính là dùng để rửa tiền, chẳng những vậy mà còn nhúng tay vào mấy cái chuyện như là đem diễn viên công ty mình đi mua vui cho người khác.” Charles không khách khí vạch trần Lục Thiên Thần.
Đường Phong gật đầu: “Cái này tôi biết, giống như chuyện tôi đi mua vui cho anh vậy.”
“Ha ha ha.” Charles cười gượng hai tiếng giả bộ cho qua chuyện, Lục Thiên Thần im lặng không nói lời nào.
Mấy lời nói hôm nay cũng không phải tùy tiện nói được, Đường Phong không biết là qua hai ngày sau, Lục Thiên Tịch kêu Tiểu Vũ gọi cậu vào để thảo luận về vấn đề bộ phim.
Mấy ngày yên ổn trôi qua, Lục Thiên Tịch không xuất hiện khiến cho Đường Phong cho rằng ông ta biết Lục Thiên Thần và cậu không gặp nhau, mà tình hình hiện tại thì cậu đang ở cùng Charles nên ông ta sẽ không nhắm vào cậu, nhưng đối với một số người như Lục Thiên Tịch đây mà ngay từ đầu không đoán được ông ta nghĩ gì, thì tốt nhất là không nên hoang tưởng, mất cảnh giác.
Đường Phong cứ đinh ninh rằng Lục Thiên Tịch muốn thảo luận với cậu về bộ phim tháng sau cậu sẽ đóng《 Thiên Tử 》, kết quả vừa mới vừa xong việc ở công ty thì đã bị thư ký của Lục Thiên Tịch đưa đến một nhà hàng, nói là vừa ăn vừa nói chuyện.
Công việc thì ra công việc, ăn uống thì ra ăn uống, Đường Phong không thích hai việc này mà gộp chung làm một như thế.
Nhất là khi cậu đi vào thì thấy ngoại trừ Lục Thiên Tịch còn có một người khác, một gương mặt quen thuộc, Đường Phong biết đây không chỉ đơn giản là một bữa ăn bình thường.
“Hai người chắc cũng đã quen biết, tôi không cần phải giới thiệu lại làm gì.” Lục Thiên Tịch mỉm cười vẫy vẫy tay gọi Đường Phong, “Chắc cậu chạy vội đến đây, cơm cũng chưa ăn phải không? Ngồi xuống đây đi.”
“Lục Tổng, tôi cứ tưởng chúng ta sẽ bàn công việc.” Đường Phong đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn vào vị trí kế bên của Lục Thiên Tịch, một người đang lẳng lặng khoanh hai tay trước ngực – Albert.
Lần trước gặp nhau thì cũng đã gần một tháng, Đường Phong thật không nghĩ ra là có thể gặp lại Albert trong tình huống này, tình cờ như vậy cũng không biết nói gì, vô tình đụng mặt Albert thì chỉ có duy nhất một lần đó là lúc Charles đưa cậu theo, còn những lần khác thì đúng là không có hai chữ “Ngẫu nhiên”.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cuộc sống hai người bọn họ cứ thế mà quấn lấy nhau, dây dưa một chỗ, không có cách nào dứt ra được.
“Hôm nay chúng ta chỉ bàn công việc.” Lục Thiên Tịch mỉm cười, “Albert tiên sinh chắc không phải là người xa lạ gì, gần đây Albert tiên sinh cũng vừa gia nhập cổ phần của tập đoàn Thiên Thần, tháng sau sẽ diễn ra đại hội cổ đông, tôi sẽ giới thiệu ngài ầy là đổng sự trưởng mới của hội đồng quản trị, Albert tiên sinh rất thích phim cậu đóng, bộ phim sau này của cậu cũng là do ngài ấy tình nguyện bỏ vốn đầu tư.”
“Là một nhân viên ưu tú nhất của công ty, tôi rất mong hai người có thể từ từ thảo luận.” Nhìn vào đồng hồ, Lục Thiên Tịch đứng lên, vừa cười vừa nói, “Không quấy rầy hai người, tôi có việc phải đi trước.”
“Lục Tổng…” Đường Phong đột nhiên có chút hối hận, cậu đáng lẽ ra phải rời công ty sớm hơn, nhưng bây giờ lại vướng phải bộ phim mới này, nếu bỏ đi thì sẽ đem đến rất nhiều phiền toái và những ảnh hưởng khó lường.
Chứ nếu không, một khi Lục Thiên Thần đã không có ở đây thì Đường Phong cũng sẽ không nán lại làm gì.
“Từ khi nào thì anh lại hứng thú với việc bỏ vốn đầu tư vào điện ảnh vậy?” Đường Phong thoải mái bước đến ngồi đối diện Albert, Albert dường như không để tâm đến việc cậu tự nhiên như thế, Đường Phong tất nhiên lại chẳng ngại ngùng gì.
Về phần Albert, nếu đột nhiên anh ta có trở nên quái đản lập dị, thì Đường Phong cũng không lo lắng cho lắm, cũng giống như một khi bạn sống chung lâu ngày với một con dã thú, biết tất tần tật mọi tính nết thói quen của nó, hiển nhiên bạn sẽ không còn lo sợ như hồi ban đầu nữa.
Tuy rằng trước đó không lâu Đường Phong đã chửi cho Albert một trận, nhưng Đường Phong nghĩ Albert chắc cũng không hẳn là kiểu người tính tình nhỏ nhen, bụng dạ hẹp hòi.
“Tôi vẫn luôn có hứng thú với việc đầu tư, cậu biết đấy, bỏ vốn đầu tư cho cái gì đó lúc nào cũng mang lại cảm giác tuyệt vời, đối với một số người, họ không thể nhận ra được tương lai cũng như tiền đồ trước mắt, nhưng tôi thì lại khác, chỉ có tôi mới có khả năng thấy nhìn thấy được triển vọng hào quang của người ấy.”
Albert mỉm cười: “Chỉ cần đầu tư một chút, rồi lẳng lặng ngồi chờ ngày cây đơm hoa kết trái, đây cũng chính là cách tận hưởng thành quả một cách ung dung thoải mái nhất trên cái thế giới này.”
“Đối với một số người thì công việc nhàm chán cứ lập đi lập lại mỗi ngày ” Albert hướng về phía Đường Phong nâng ly lên “Tôi ngồi ở đây chính là đáp ứng cho tất cả mọi người thực hiện ước mơ của họ”
“Anh cứ nói cái kiểu như vậy thì người khác chỉ thù anh thêm thôi.” Đường Phong nói
“Ấy ấy, chẳng phải thành công của cậu cũng khiến cho người khác ghen ghét đó sao?” Sao trong lời nói lại có vẻ mang theo ý khác, Đường Phong nghĩ đến mấy lời đồn đãi trong công ty mấy ngày trước, chả nhẽ Albert đều đã biết hết rồi?
Thôi kệ đi, Albert nếu đã có thể dùng con gái của chính mình để lừa cậu, ai mà biết được anh ta có sai người lén lút theo dõi cậu hay không?
Cái con người điên loạn này, quả thực tên đúng như lời đồn mà.
“Tuy rằng Lục Thiên Tịch nói chúng ta đến đây với danh nghĩa là bàn công việc, nhưng tôi hi vọng chúng ta sẽ không đề cập đến công việc trong lúc này, hãy thả lỏng và thoải mái dùng cơm, được chứ?”. Dáng vẽ nho nhã lễ độ của Albert thật khiến cho người khác có thiện cảm, nhưng nhiều khi cái bộ dạng lịch sự, nhã nhặn này chỉ tạo ra cảm giác sởn gai ốc cho người ta mà thôi.
“Đương nhiên.” Đường Phong vô tư trả lời.
Bữa cơm diễn ra trong không khí thật yên tĩnh, Đường Phong cũng không phải lần đầu tiên ăn cơm cùng Albert, cậu biết Albert rất kiệm lời, lúc ăn không thích nói chuyện cũng sẽ không kể mấy thứ linh tinh để chọc cười người khác, thật ra Đường Phong rất thích Albert ở điểm này.
Giả vờ hài hước nhiều khi chỉ khiến hai bên ngại ngùng, một bữa cơm mà bề ngoài trông có vẻ thoải mái nhưng bên trong thì toàn những thứ rối rắm khiến người khác đau đầu, thì thật đúng là ngán đến tận cổ.
Đã quen với việc mỗi ngày phải chịu đựng cái tính nháo nhào huyên thuyên của Charles khi ăn cơm, rồi còn có Lục Thiên Thần luôn luôn nói ra mấy câu châm chọc khiêu khích Charles, bây giờ thì ăn được một bữa cơm yên tĩnh, thật khiến bản thân không quen cho lắm.
Cúi đầu miên man suy nghĩ, Đường Phong từ từ thưởng thức các món ăn, thỉnh thoảng lại nhâm nhi hương vị của từng món, kỳ thực đây cũng là một loại hạnh phúc a.
Khi Đường Phong buông đũa, Albert không bao lâu sau cũng ăn xong.
“No rồi sao?” Albert hỏi.
“Hết sức thỏa mãn.”
“Đi uống một tách cà-phê đi, tôi muốn tìm hiểu thêm một chút về công ty.” Không để ý Đường Phong có đồng ý hay không, Albert giống như là đã biến chính bản thân mình thành quản lý của công ty vậy.
Nếu đã lỡ tới đây rồi thì thôi, Đường Phong rốt cuộc cũng đồng ý đi theo.
Rời khỏi ghế, thật ra thì hai người vẫn chưa rời khỏi công ty, vì trong công ty có nhà hàng riêng, ngoài ra cũng có phục vụ thêm cà-phê và nước uống.
Ngồi ở sát cửa sổ, Đường Phong cho một ít sữa vào ly, rồi nhấp một ngụm, thấy hơi nhạt, lại cho thêm một ít vào.
Còn Albert ở phía đối diện thì đang uống một ly cà-phê đắng chát, không sữa không đường, vừa uống vừa nói rằng đã hiểu rõ tình hình công ty, lâu lâu thì hỏi thêm một số vấn đề giữa công ty và Đường Phong.
“Tập đoàn giải trí Thiên Thần dường như không đặt mình vào trong nghành công nghiệp này, một đại minh tinh có triển vọng như cậu đáng lẽ ra phải được công ty trọng dụng, thế nhưng….” Albert khẽ nhếch khóe miệng, đưa mắt nhìn Đường Phong, “Không nhất định là phải ở lại công ty.”
Lời nói này là đang ám chỉ Đường Phong chuẩn bị rời bỏ công ty để mở công ty riêng hay sao?
“Anh có sáng kiến gì không?” Đường Phong hỏi.
“Có nguồn nhân lực dồi dào, kinh phí đầy đủ, lại còn được coi trọng, quan tâm”. Albert chỉ chỉ hai mắt của mình, “Còn có thêm con mắt nhà nghề này nữa.”
“Anh không khác những người làm kinh doanh là mấy.”
“Cám ơn đã khen ngợi, tôi tình nguyện bỏ vốn đầu tư, sau đó sẽ thu lại lợi nhuận, cảm giác thật là sảng khoái khi có thể phát hiện ra người có tiềm thật sự.” Nói đến đây, Albert phá lệ nhìn Đường Phong “Giống như là trồng cây vậy, nhìn nó từ hồi còn ươm mầm, rồi lớn dần lên, sau đó cành lá um tùm xum xuê, vươn lên bầu trời, khi đó thì không có cảm giác gì sánh được bằng”.
“Anh quả thật đến đây chỉ vì đầu tư thôi sao?”
“Gần như là vì… Đầu tư.” Albert mỉm cười, nhưng đầu tư cái gì, thì đó là chuyện của anh ta.
“Anh lúc nào cũng làm cho tôi cảm thấy bất an.” Đường Phong lắc lắc đầu.
“Đã có nhiều người đem lại cho cậu cảm giác an toàn, thế nên tôi muốn chỉ riêng mình tôi mới mang lại bất an cho cậu, chỉ có tôi độc nhất vô nhị.” Albert nheo mắt lại nói.
….
…..
Hình như tất cả những thứ rối tung, những con người bát nháo đều tụ hợp tại thành phố S này.
Charles luôn có vẻ lo lắng, nhưng Charles cũng không khuyên được Đường Phong, người đàn ông này lúc nào cũng có phương pháp riêng của mình, mà tình hình trước mắt thì không thể nào hủy hợp đồng với công ty được, bằng không thì bộ phim sẽ bị lỡ kế hoạch, thậm chí còn phải bồi thường không ít.
Charles không ngại chi tiền cho Đường Phong, nhưng tương lai về sau thì thật không tốt chút nào, huống hồ một diễn viên mới tiến thân vào thị trường Hollywood mà chưa gì đã nói không giữ lời thì chắc chắn đây đúng là một đả kích không nhỏ chút nào.
Đường Phong biết Charles mỗi ngày đều cho người theo bảo vệ cậu, nhưng nếu có thể để cho con gấu to xác kia cảm thấy yên tâm hơn, thì Đường Phong cũng không ngại có thêm mấy “tên-phiền-phức” bên cạnh mình.
Tình trạng thương tích của Lục Thiên Thần dường như đã khỏi hoàn toàn, hầu như mấy ngày nay lúc Đường Phong trở về đều thấy Lục Thiên Thần đánh vi tính trong phòng, đôi khi thậm chí thức đến tận nửa đêm, cả gian phòng mở đèn sáng choang.
“Không nghỉ ngơi một chút sao?” Tối hôm trước Đường Phong có tới phòng của Lục Thiên Thần.
Lục Thiên Thần quả nhiên là cứ ngồi trước máy vi tính nhiều ngày liền, hết sức chú tâm xử lý công việc, thấy Đường Phong bước vào, Lục Thiên Thần dừng lại.
“Còn nhiều việc chưa giải quyết xong, ngủ cũng chẳng ngon giấc.”
“Anh chỉ là đang hành hạ bản thân mình mà thôi.” Đường Phong đặt một ly nước trước mặt Lục Thiên Thần “Thanh niên phải biết quý trọng thân thể của chính mình, sức khỏe là thứ quý báu, vô giá nhất.”
“Đây là lời khuyên của người từng trải đó sao?” Lục Thiên Thần nở nụ cười.
“Anh rốt cuộc chỉ biết đem chuyện này ra cười nhạo tôi thôi phải không?” Tìm một cái ghế ngồi bên cạnh, Đường Phong đưa mắt nhìn máy vi tính, màn hình chỉ hiện lên những mảng đen đen trắng trắng, cậu tò mò hỏi: “Anh là cao thủ máy vi tính à? tôi xem mà chẳng hiểu gì hết.”
“Cậu mà không hiểu thì đúng là chuyện lạ.”
“Anh làm như tôi là người thập toàn thập mỹ lắm vậy, có rất nhiều thứ tôi không hiểu được, ví dụ nhưng những số hiệu hay mật mã này, xem qua là muốn choáng váng rồi, nhưng mà lúc xem trên phim thì quả là cuốn hút thật.”
“Cuốn hút?” Lục Thiên Thần hơi khó hiểu nhìn Đường Phong.
Đường Phong giải thích “Anh không thấy các cao thủ vi tính trong phim thoạt nhìn rất là lợi hại đó sao, có thể mã hóa nhiều loại mật mã khác nhau, trước đây tôi có học qua, nhưng mà, thôi trời, nhìn một đống dãy số kia thì đã buồn ngủ muốn chết, mấy cái thứ đó so với thuốc ngủ thì còn hiệu nghiệm hơn.”
“Chỉ cần phát hiện ra quy luật trong đó thì cũng không có gì là khó.”
“Tuy rằng tôi rất sẵn lòng nếm trải một cuộc sống mới, làm những công việc khác nhau, nhưng mà đối với chuyện học hành và những gì liên quan đến máy vi tính, thì chắc xin tha đi, tôi quả thật là không có khả năng thiên phú này”. Đường phong lại hiếu kỳ hỏi tiếp “Anh đang giải mật mã gì phải không?”
“Gần giống như vậy, có một số tư liệu có thể uy hiếp cha tôi ” Lục Thiên Thần khóe miệng giương lên, “Không có cách nào ẩn nấp hoài như vậy.”
“Chuẩn bị ra tay phải không?”
Đây mới chính là tính cách thật sự của Lục Thiên Thần, thoạt nhìn bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu khuất phục, giống như một loại dã thú hung ác, độc địa.
“Ngồi chờ chết, không phải là ý hay chút nào.”
“Cần tôi giúp không?” Đường Phong hỏi.
“Không.” Câu trả lời của Lục Thiên Thần cũng không ngoài dự đoán, có một số việc tuy rằng hai bên trước đây không nói rõ, nhưng Đường Phong đại khái đoán được vì sao Lục Thiên Thần đột nhiên thoái lui.
Chính là có liên quan đến Lục Thiên Tịch.
Bộ dạng này của Lục Thiên Thần, muốn anh ta bỏ qua chuyện kia thì đúng là rất khó.
Đột nhiên có một cảm giác bất an, Đường Phong đứng lên đi qua chỗ Lục Thiên Thần, vỗ nhẹ lên vai: “Đừng làm mệt quá, nhiều khi chia sẻ với người khác những gì khó nói ở trong lòng cũng không phải là điều gì đáng xấu hổ cả, bây giờ chúng ta chung một thuyền, có khó khăn trở ngại thì cũng đừng cố gánh vác một mình, được không?”
Lục Thiên Thần đặt tay lên tay Đường Phong, nhẹ nhàng xoa.
“Tôi biết rồi.” Nói ra mấy chữ vô cùng đơn giản.
“Vậy nhớ ngủ sớm một chút “. Đường Phong rút tay mình về.
“Đường Phong.” Lục Thiên Thần gọi tên cậu, ngẩng đầu nói “Cậu cũng nghỉ sớm đi.”
“Ừ.”
Nói chuyện một cách bình lặng, nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác thật khó diễn ta được.
Đường Phong rời khỏi phòng Lục Thiên Thần, trước khi đóng cửa phòng lại, đèn phong bên trong không lâu sau cũng đã tắt.
Siêu Sao Siêu Sao - Vạn Diệt Chi Thương Siêu Sao