Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 751
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2126 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 254: Nạp Lan Minh Châu Sám Hối! (4)
"Ò e…Ò e…"
Tiếng còi cảnh sát chói tai một lần nữa phá vỡ bầu trời của Ngưu Thủ Sơn, 2 chiếc xe cảnh sát gào thét đã tới dưới chân núi.
Đèn báo hiệu lóe trên xe dừng lại, một gã Đặc Cảnh được trang bị đầy đủ võ trang từ trong xe nhảy xuống, đội trưởng đội đặc cảnh vội vàng hướng chi đội trưởng cảnh sát nghênh đón.
- Ông khỏe chứ, Tào đội trưởng, tình huống hiện tại như thế nào?
Đội trưởng đội đặc cảnh cùng Tào đội trưởng bắt tay nhau, cũng không có khách sáo, hỏi thẳng vào vấn đề.
- Chào ông, Cảnh đội trưởng, Ngưu Chí Quốc đã dẫn binh sĩ lên núi trinh sát rồi, tình huống cụ thể trên núi tôi cũng không rõ.
Tào đội trưởng đáp chi tiết.
- Cấp trên yêu cầu tôi dẫn người lên núi đối phó với địch nhân, ông cho người của ông phong tỏa các con đường quanh Ngưu Thủ Sơn này.
Bởi vì biết được ở Ngưu Thủ Sơn có lính đánh thuê nước ngoài tham gia chiến đấu, vì thế Cảnh đội trưởng cũng không có nói là bắt tội phạm, trực tiếp gọi là địch nhân.
"Vù… Vù…"
Cảnh đội trưởng vừa nói dứt lời, phương xa xuất hiện 2 chiếc trực thăng võ trang giống như Liệp Ưng hướng Ngưu Thủ Sơn bay tới.
- Tốt.
Tào đội trưởng cũng biết, chỉ có nhóm Đặc Cảnh thân kinh bách chiến kia mới có thể đối phó được những cỗ máy giết người kia.
- Số 5, nghe rõ trả lời.
Thấy Tào đội trưởng không có dị nghị gì, Cảnh đội trưởng nói vài câu rồi xoay người rời đi, đồng thời lấy ra vô tuyến điện hô lên.
- Số 1, Số 5 thu được, xin ra lệnh.
- Tôi đem các huynh đệ lên núi, ước chừng cần 15". Trong vòng 15" các cậu cần phải tập trung xác định chính xác vị trí của địch nhân, đến lúc đó có thể trực tiếp tiến hành công kích.
- Số 5 thu được!
Sau khi thủ hạ cho câu trả lời chắc chắn, Cảnh đội trưởng không nói thêm gì nữa, trực tiếp lên xe.
Sau đó… Hai chiếc xe trước sau khởi động, chạy nhanh về hướng đỉnh núi.
Chỗ giữa sườn núi.
Từng chiếc xe tải quân sự dọc theo đường núi hướng về phía nghĩa trang trên đỉnh núi đi tới, tựa như một hàng dài màu xanh biếc.
Trong xe tải quân dụng, các chiến sĩ quân đoàn xx, tay cầm súng, đeo ba lô, vẻ mặt tiêu điều xơ xác.
Bởi vì… Biết được có lính đánh thuê từ Russia tham gia chiến đấu vì thế thân là xx quân đoàn. Đội quân mà Ngưu Chí Quân phái ra thi hành nhiệm vụ lần này chính là đội Thiết Quân thuộc quân đoàn xx, có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng tinh anh của quân đoàn xx.
- Thủ trưởng, phía trước xuất hiện 2 chiếc xe, dường như đối phương phát hiện chúng ta nên đã cố ý giảm tốc độ xe, xin chỉ thị.
Đột nhiên, một tên lính trinh sát mở đường thông qua ống nhòm quân sự thấy phía trước xuất hiện một chiếc xe Benz cùng một chiếc Camry, lập tức cầm lấy điện thoại hồi báo cho Ngưu Chí Quân đang cùng bộ đội đi phía sau.
- Phát ra cảnh cáo, để cho đối phương xuống xe, nếu như đối phương phản kháng, trực tiếp bắn chết.
Ngưu Chí Quân nhớ tới mệnh lệnh của Trần Quốc Đào, lập tức nói.
- Rõ, thủ trưởng.
"Pằng! Pằng!"
Đội trưởng lính trinh sát hoàn thành xong báo cáo, trước tiên cho ra câu trả lời chắc chắn, sau đó cắt đứt điện thoại, cầm lấy súng, vươn ra ngoài cửa sổ, liên tục bắn liền hai phát súng, tiếng súng trầm muộn vang dội bầu trời Ngưu Thủ Sơn.
- Người phía trước nghe đây, chúng ta là quân đoàn xx nhân dân giải phóng TQ, chúng ta yêu cầu mọi người lập tức xuống xe! Lập lại một lần nữa, chúng ta yêu mọi người lập tức xuống xe!
Sau khi tiếng súng vang lên, tên lính trinh sát rống lớn nói.
- Tiểu Lang, để cho hai người bọn họ dừng xe.
Trong chiếc Camry, Bùi Đông Lai nghe được tiếng hét thì liền ra lệnh cho Tiểu Lang.
- Rõ, Bùi tiên sinh.
Tiểu Lang vội vàng đáp lại, đồng thời dùng vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh của Bùi Đông Lai.
- Nhật Xuất Đông Lai, sao lại có nhiều quân xa như vậy nhỉ?
Lúc này, tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi thấy phía trước xuất hiện rất nhiều xe tải quân sự, mắt to chớp chớp hỏi.
Bùi Đông Lai âm thầm thở dài, bất đắc dĩ, một lần nữa nhẹ nhàng đánh ngất Đông Phương Uyển Nhi, sau đó đem Đông Phương Uyển Nhi giao cho Liễu Nguyệt, nói:
- Liễu tỷ, ta xuống xe nói chuyện một chút, tỷ cùng Tiểu Vũ ở phía sau chờ ta.- Ừ.
Liễu Nguyệt ôm lấy Đông Phương Uyển Nhi, khẽ gật đầu một cái, nàng rất rõ ràng mặc dù lúc này rơi vào trong tay bộ đội cũng không phải là chuyện tốt nhưng mà so với hiểm cảnh mới vừa rồi mà nói còn hài hước hơn, dù sao dựa vào mạng lưới quan hệ ở bạch đạo của nàng cùng Quý Hồng nếu không cách nào giải quyết hết thảy chuyện này thì vẫn còn có Bùi Vũ Phu.
Rất nhanh, chiếc Camry cùng chiếc Benz ngừng lại phía trước, Bùi Đông Lai dẫn đầu xuống xe, đi thẳng đến trước chiếc quân xa dừng ngay chỗ khúc cua.
Nương theo ánh sáng ban ngày, có thể rõ ràng thấy, vẻ mặt Bùi Đông Lai vô cùng bình tĩnh, bước đi vẫn ổn định.
Ngay chỗ khúc cua, trong một chiếc xe jeep quân sự, tên tiểu đội trưởng trinh sát thấy Bùi Đông Lai xuống xe đi tới, đầu tiên là hướng Ngưu Chí Quân áp trận phía sau hồi báo nói:
- Báo cáo thủ trưởng, xuống xe không phải là lính đánh thuê Russia, mà là một gã người Trung Quốc, xin chỉ thị.
Ở bên trong chiếc xe việt dã quân sự ở phía sau, Ngưu Chí Quân sau khi nghe được hồi báo, trước tiên lấy ra ống nhòm quân sự, rõ ràng thấy được khuôn mặt quen thuộc của Bùi Đông Lai đã được hắn nhớ kỹ.
Trong đôi mắt hiện lên thân ảnh của Bùi Đông Lai, khuôn mặt Ngưu Chí Quân lộ ra một vẻ hận thấu xương:
- Lập tức tiến hành khống chế đối với hắn và người của hắn, mặt khác, nếu như hắn dám phản kháng, trực tiếp bắn chết!
Thanh âm vừa dứt, Ngưu Chí Quân lại trở nên hưng phấn, theo hắn xem ra,vô luận Bùi Đông Lai phản kháng hay không thì cũng là một cái tử lộ, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi —— nếu phản kháng, hắn có thể lợi dụng tội danh làm trở ngại thi hành quân vụ mà cho thủ hạ bắn chết Bùi Đông Lai, không phản kháng thì với lời nói của hắn có thể đem Bùi Đông Lai bắt đi, dựa theo kế hoạch của Nạp Lan Minh Châu, nhất cử đem hai người Bùi Đông Lai cùng Bùi Vũ Phu tiêu diệt.
Hưng phấn rất nhiều, Ngưu Chí Quân lại hạ mệnh lệnh để cho thủ hạ dừng lại lên, đồng thời để cho cảnh vệ viên lái ô tô mang theo hắn đi tới khúc cua phía trước.
Phía trước khúc cua, tiểu đội trưởng sau khi nhận được mệnh lệnh của Ngưu Chí Quân, trước tiên dẫn người xuống xe.
- Giơ 2 tay lên đầu, đứng nguyên tại chỗ để kiểm tra!
Sau khi xuống xe, tên tiểu đội trưởng hướng về phía Bùi Đông Lai la lớn, đồng thời kêu gọi đầu hàng, mươi mấy tên trinh sát binh võ trang đầy đủ đứng ở phía sau hắn liền giơ cao súng trong tay, đem họng súng nhắm ngay Bùi Đông Lai, một bộ dáng đằng đằng sát khí, cảm giác kia giống như nếu Bùi Đông Lai không làm theo thì bọn hắn sẽ lập tức nổ súng bắn chết Bùi Đông Lai.
Thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai dừng bước chân lại, dựa theo yêu cầu của tên tiểu đội trưởng kia, dừng chân lại, đem 2 tay giơ lên đầu, vẻ mặt bình tĩnh như trước.
Tên tiểu đội trưởng thấy thế liền lập tức mang theo 4 gã thủ hạ hướng Bùi Đông Lai đi tới.
- Soát người.
Lúc sắp đến gần Bùi Đông Lai, tên tiểu đội trưởng hạ mệnh lệnh, 4 gã trinh sát binh không nói hai lời vooikj bước nhanh đi tới trước người Bùi Đông Lai, trong đó 2 người dùng họng súng nhắm ngay Bùi Đông Lai, ý bảo Bùi Đông Lai không cần phản kháng, 2 người khác thì tiến hành soát người đối với Bùi Đông Lai.
- Báo cáo đội trưởng, trên người hắn không có phát hiện bất kỳ vũ khí nào.
Sau khi soát người xong, mộ gã trinh sát binh hồi báo nói.
- Cậu tên là gì? Đang làm cái gì? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Còn có, những người đi cùng cậu là ai?
Nghe được thủ hạ hồi báo, tên tiểu đội trưởng ánh mắt như đao ngó chừng Bùi Đông Lai, trầm giọng hỏi.
- Bùi Đông Lai, chủ tịch tập đoàn Đông Hải. Tôi cùng chị kết nghĩa đi tảo mộ kết quả là gặp phải tập kích.
Bùi Đông Lai trả lời rất đúng mực.
Chủ tịch tập đoàn Đông Hải?
Ngạc nhiên nghe được Bùi Đông Lai báo ra thân phận, tên tiểu đội trưởng không khỏi ngẩn ra.
Mặc dù không biết chuyện tình tập đoàn Thiên Tường cùng tập đoàn Hồng Hải thống nhất, nhưng mà dnh tiếng một chủ tịch tập đoàn cũng đủ dọa người rồi.
Phát hiện Bùi Đông Lai mặt đối mặt với đoàn người của mình, mặt không đổi sắc, một bộ dáng rất bình tĩnh, tên tiểu đội trưởng cũng không có hoài nghi những điều Bùi Đông Lai vừa nói mà là hơi trầm ngâm một chút, nói:
- Chào cậu, tôi là Lưu Cương tiểu đội trưởng thuộc quân đoàn xx, chúng tôi nhận được tin tức nói Ngưu Thủ Sơn xảy ra bắn nhau, mời cậu nói rõ chi tiết một chút tình huống vừa rồi, mặt khác, lập tức để cho bằng hữu của cậu xuống xe tiếp nhận kiểm tra!
- Tốt.
Nghe được lời nói của tên tiểu đội trưởng…, Bùi Đông Lai xoay người, hướng về đám người Liễu Nguyệt đang ngồi trên xe phía sau, la lớn:
- Liễu tỷ, tỷ bảo bọn người Tiểu Lang xuống xe để kiểm tra.
Trong chiếc Camry phía sau, dựa theo yêu cầu của Bùi Đông Lai, đám người Liễu Nguyệt đem vũ khí vứt bỏ rồi bước xuống xe. Cùng lúc đó, 8 tên trinh sát binh giơ lên họng súng, hướng đám người Liễu Nguyệt chạy tới.
- Lúc trước tôi cùng bằng hữu đón xe lên núi nhưng chưa kịp tới nghĩa trang thì trên ấy đã xảy ra bắn nhau. Tôi cùng bằng hữu của tôi liền cả kinh trực tiếp chạy vào trong xe, kết quả là ở trên đường đã chết vài người hộ vệ, hơn nữa còn bị phá hủy 2 chiếc xe hơi.
Bùi Đông Lai mặt không đổi sắc nói:
- Sau đó chúng tôi chạy vào trong rừng núi, kẻ bắt cóc vốn là muốn hạ thủ với chúng tôi, kết quả dưới chân núi vang lên tiếng còi cảnh sát, bọn bắt cóc thấy vậy liền bị dọa cho sợ chạy mất.
- Ý của cậu nói là hộ vệ của cậu cùng bọn bắt cóc xảy ra bắn nhau?
Tên tiểu đội trưởng cau mày hỏi.
Bùi Đông Lai lắc đầu:
- Không có, hộ vệ của tôi chẳng qua là bảo vệ tôi cùng bằng hữu của tôi rời đi, cùng bọn bắt cóc phát sinh xung đột chính là một nhóm người khác, cụ thể là ai thì tôi cũng không rõ ràng lắm.
Một lần nữa nghe được câu trả lời bình tĩnh của Bùi Đông Lai, tên tiểu đội trưởng cau mày nhìn kỹ Bùi Đông Lai vài giây đồng hồ, sau đó… Không đợi hắn mở miệng lần nữa, một gã trinh sát binh chạy tới phía trước, hồi báo:
- Báo cáo đội trưởng, trên xe cùng trên người bọn họ không có vũ khí.
Thủ hạ hồi báo làm cho chân mày tên tiểu đội trưởng nhíu chặt lại, hắn vốn còn muốn hỏi thêm, nhưng phát hiện xe của Ngưu Chí Quân đang lái tới phía sau thì liền ra lệnh để thủ hạ hạ súng xuống, xếp thành hàng nghênh đón.
Nửa phút đồng hồ sau, dưới sự nghênh đón của tiểu đội trinh sát, trong ánh nhìn chăm chú của Bùi Đông Lai, chiếc xe việt dã quân sự đã ngừng lại phía trước.
Ô tô dừng lại, cảnh vệ viên Ngưu Chí Quân liền nhảy xuống xe, mở cửa xe cho Ngưu Chí Quan, Ngưu Chí Quân đi xuống xe, ánh mắt như đao nhìn về hướng Bùi Đông Lai.
Cảm nhận được trong ánh mắt Ngưu Chí Quân chợt lóe lên vẻ âm nhu, chân mày Bùi Đông Lai khẽ nhíu lại.
- Lưu Cương, xảy ra chuyện gì?
Nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai vài giây đồng hồ, Ngưu Chí Quân thu hồi ánh mắt rồi hướng về phía Lưu Cương hỏi.
- Báo cáo thủ trưởng, người kia tên là Bùi Đông Lai, tự xưng là chủ tịch tập đoàn Đông Hải.
Lưu Cương lập tức báo cáo, nói:
- Dựa theo lời hắn nói, hắn và bằng hữu của hắn đi tảo mộ, kết quả gặp phải chuyện đấu súng.
- Mang hắn tới đây, ta tự mình thẩm vấn.
Ngưu Chí Quân biết rõ tin tức vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Rõ, thủ trưởng!
Lưu Cương gật đầu đồng ý, hướng về phía 2 gã trinh sát phía trước đang trông chừng Bùi Đông Lai làm ra một cái thủ thế.
- Đi!
2 gã trinh sát thấy thủ thế, dùng súng đẩy phía sau lưng Bùi Đông Lai, trầm giọng nói.
Cảm thụ được nòng súng truyền đến cảm giác lạnh lẽo, chân mày Bùi Đông Lai nhíu lên, không có phản kháng, mà là quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người Liễu Nguyệt, dùng ánh mắt ý bảo Liễu Nguyệt bình tĩnh chớ vọng động.
"Reng…Reng.."
Cùng lúc đó, bên cạnh chiếc xe việt dã quân sự, điện thoại của Ngưu Chí Quân khẽ rung lên.
Ngưu Chí Quân trong lòng vừa động, lấy điện thoại di động ra nhìn, con ngươi lập tức mở lớn, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Bởi vì.
Người gọi tới là Trần Quốc Đào.
Ngoại hiệu là Trần Diêm Vương.
Nhân vật số 1 quân khu Giang Ninh!
....
….
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng