Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48 - Tống Khứ
óng râm trên cỏ giãn dần ra, và Jenna vẫn ngủ, cuộn tròn bên dưới tấm mền. Từ khoảng xa bà Alice và ngài Alther, sau khi đã lùng khắp Cung Điện tìm Silas và Sarah không thấy, đang ngồi bên nhau trên bãi cỏ, ngắm sông đằng xa và khẽ chuyện trò.
Ở đầu kia Cung Điện, bà Marcia và Septimus quầy quả bước đi, theo sát là Khạc Lửa. Septimus đang mang Khạc Lửa tới cho Jenna thu phục lại phép Dò Tìm. Khạc Lửa nhùng nhằng theo từng bước chân thằng bé khiến nó có vẻ bắt đầu nổi cáu rồi.
"Ta không hiểu, Septimus," bà Marcia nói, "làm sao mà con ma của một loại chuột nào đó..."
"Nó là con Aie-Aie," Septimus chỉnh lại. "Khạc Lửa, thôi đi, làm ơn đừng thở vào gáy tao thế."
"Con Aie-Aie, chuột, voi, hay gì gì không quan trọng. Quan trọng ở chỗ dù gì nó cũng là một con ma. Mà ma thì không cắn. Bất quá thỉnh thoảng họ có thể Khiến cho cửa sổ mở ra hoặc đóng sập lại, nhưng họ không cần bao giờ. Coi chừng áo chùng của ta, cái con rồng toi."
"Úi da. Đó là gót chân tao, Khạc Lửa. Con biết, nhưng con này không phải là ma. Nó là một linh hồn thực thể."
"Nhưng cái giống đó không tồn tại, Septimus," bà Marcia nói. "Con lại đọc Biên niên sử Quỷ Nhập Tràng của bọn phù thuỷ đó nữa rồi, hả?"
"Không ạ. Con biết nó là linh hồn thực thể là vì Marcellus đã nói..."
"Ta phát mệt vì nghe mãi Marcellus nói rồi," bà Marcia quạu.
"Nhưng bà thấy đấy, con Aie-Aie uống cùng thứ tiên dược như nữ hoàng Etheldredda. Tức là linh đan do Marcellus luyện..." bà Marcia thở dài đánh thượt khi lại nghe thấy tên Marcellus, nhưng không nói gì.
Septimus vẫn thao thao. "Ông ấy định để cho mình uống, nhưng nó chưa hoàn tất thì nữ hoàng Etheldredda đã giằng lấy và uống mất. Marcellus thất vọng vô cùng. Sau đó nữ hoàng Etheldredda chộp lấy Jenna và lôi cô ấy ra sông, nhưng trời lạnh và mụ... nữ hoàng Etheldredda... rơi xuống và chết đuối, đáng đời mụ, sau đó Marcellus bảo ông ấy sẽ Ếm con ma của mụ vào một bức chân dung và Niêm Kín nó trong một căn phòng, vì ông ấy biết rằng mụ sẽ trở thành một linh hồn thực thể và rằng chẳng bao lâu nữa nó sẽ giống như khi mụ còn sống, ngoại trừ việc mụ sẽ sống vĩnh cửu, điều mà mụ mong muốn ngay từ đầu và..."
"Thôi đi!" bà Marcia cắt phăng. "Ta lại cảm thấy cơn nhức đầu sắp nổi lên đây này."
"Vì vậy con Aie-Aie cùng là một linh hồn thực thể, và cũng chính vì vậy mà nó cắn người ta," Septimus kết thúc thật mau trước khi bà Marcia chặn họng nó.
Đến giờ họ đã tới cây cầu gỗ nhỏ bắc qua hào nước Cung Điện. Bà Marcia dừng lại một thoáng để sắp xếp lại những ý nghĩ của mình. Thực ra, trái với vẻ lơ đễnh bên ngoài, bà đã nghe không bỏ sót lời nào của Septimus. "Vậy thì, ai mà biết linh hồn thực thể của nữ hoàng Etheldredda có thể làm được những gì?" bà lầm bầm. "Chúng ta phải Niêm Kín mụ ta lại ngay, Septimus."
Cây cầu gỗ bắc qua hào nước rung lên báo động dưới sức nặng của Khạc Lửa khi họ tiến đến cổng Cung Điện. Hildegarde, phó pháp sư, đang trực, lộ vẻ lo lắng.
"Silas Heap đâu," bà Marcia quát. "Ra ngay lập tức."
"Tôi tin là ông ấy ở trên gác mái, thưa quý bà Marcia," Hildegarde nói, mắt lờ đờ nhìn Khạc Lửa. Hildegarde không thích loài bò sát, mà trong Cung Điện này có quá nhiều bọn chúng rồi, với nào là rùa dưới hào nước, rồi cả bọn tắc kè ăn cỏ của Billy Pot.
"Tốt," bà Marcia nói. "Có lẽ lần này ông ta đang làm gì đó đúng đắn, mặc dù ta thấy nghi lắm." Hildegarde mừng húm khi bà quay sang Septimus và bảo, "Septimus, không được mang con rồng vào đây. Đưa nó đi vòng ra đằng sau. Ta chắc chắn ông Pot sẽ cảm kích vì có thêm tay phụ giúp." Nói rồi bà Marcia tất tưởi đi vào bóng tối của Lối Dài, và tại đó một tiếng xoảng vang lên khi bà đụng sầm vào người quét dọn Cung Điện và hất văng cái xô của ông ta.
Để mặc bà Marcia giáo huấn người lau dọn kém may mắn kia về chỗ cất xô thùng của ông ta trong tương lai, Septimus đi vòng ra sau Cung Điện trong khi Khạc Lửa lót tót bám theo, như bị gắn tịt bằng thứ keo dán vô hình nào đó.

Sau khi bị lạc vài lần, cuối cùng bà Marcia cũng lên được gác mái. Bà nhắm hướng cãi cọ mà đi tới.
"Này, Gringe. Tôi không chịu trách nhiệm nếu lão không giữ nổi bọn Đấu Thủ của lão đâu đấy. Quân Tấn Thủ của tôi không bao giờ đá cái gì ra khỏi bàn cờ cả."
"Nó đã là Tấn Thủ của ông," lão Gringe lèm bèm. "Chứ của tôi chỉ đi làm nhiệm vụ rồi sau đó nó bay qua phòng thôi. Chả biết hắn đi đâu rồi."
"Lão thì làm sao biết chúng đi đằng nào," Silas dè bỉu, bò hẳn đầu gối và ngó xuống những kẽ ván sàn. "Chắc chả bao giờ gặp chúng nữa đâu, hứ."
"Silas Heap, ông đang làm gì thế?" giọng bà Marcia sang sảng vang lên khi bà hùng dũng bước vào gác mái dài về phía cặp chơi Đấu Thủ ở đằng cuối. Silas tẽn tò giật nảy mình lên và đụng đầu đánh cốp vào thanh dầm.
"Úi!"
Nhìn thấy Pháp sư Tối thượng đang bước tới, áo chùng tung bay, mắt toé lửa và vẻ mặt hằm hằm giận dữ, mặt mày lão Gringe tái xanh tái xám. "Chúng tôi đã mang bức tranh trở lại rồi. Thật đấy."
"Thật không phải tự nhiên mà ta bận tâm tới lão, lão Gringe à," bà Marcia quát, miệt thị một cách bất công.
"Xẹp tóc bà xuống coi, Marcia," Silas nói. "Chúng tôi đang làm đấy thôi. Tôi chả thấy có gì mà phải cuống quít cả lên thế."
"Chính vì thế, Silas Heap, cho nên ông chỉ mãi là Pháp sư Thường đẳng. Phòng này bị Niêm Kín là có lý do: ấy là để giữ cho con ma của nữ hoàng Etheldredda bị Niêm ở bên trong... và cả con thú cưng gớm ghiếc của mụ nữa, nó đã chạy rông khắp Lâu Đài và gieo rắc dịch bệnh."
"Này, thôi nhé," Silas bài bác. "Bà không thể đổ lỗi cho tôi cả về dịch bệnh nữa."
"Ông đã thả nó ra, Silas. Còn ai làm điều đó. Kể từ khi ông Bóc Niêm bức chân dung đó thì không phải là trùng hợp ngẫu nhiên mà chúng ta có dịch bệnh, và tệ hơn, có nữ hoàng Etheldredda sổng ra."
"Mụ ta chỉ là con ma thôi, Marcia," Silas bài xích. "Không cần phải nhọc tâm về nó. Có hằng hà sa số con ma ở đây, có những vị còn thần sầu... phiền phức hơn mụ ta nhiều. Ý tôi là có những kẻ không ngừng huýt sáo giận dữ rồi còn..."
"Im đi, Silas. Nữ hoàng Etheldredda không phải là con ma bình thường. Mụ ta rất nguy hiểm. Mụ đã bị Niêm Kín bởi con trai mụ... chính con trai mụ... người biết rõ mụ có khả năng làm những gì."
"Bà nói có khả năng là sao?" Silas hỏi, bắt đầu chột dạ về toàn bộ sự việc.
"Giết con mình, những công chúa. Những người thừa kế hợp pháp của Lâu Đài. Giờ mụ ta lông nhông ở đây, trong Thời của chúng ta, và mụ cũng đang có ý định tương tự."
"Cái gì?" Silas thất sắc. "Cô không định ám chỉ... Jenna?"
"Tôi ám chỉ điều đó đó. Và giờ Jenna đã trở về..."
"Jenna trở về!" Silas thở hốc. "Nó có sao không?"
"Giờ thì không sao. Cô bé với Septimus..."
"Septimus. Vậy có thật là hai đứa chúng nó về an toàn?" Silas cảm tưởng như cất được gánh nặng. Bất giác ông thấy không còn muốn tranh cãi với bà Marcia nữa. "Phụ giúp tôi một tay nào, Marcia," ông bảo. "Chúng ta phải gấp rút Niêm Kín bức chân dung này thôi, nào lão Gringe?"
Lão Gringe nhún vai. Điều mà lão hiện quan tâm là một ván Đấu Thủ nữa Silas Heap phá ngang.
Lúc bức chân dung được chậm rãi mang lên gác mái, thì chiếc thuyền hoàng gia của nữ hoàng Etheldredda đang Xuyên Qua hàng rào ngăn chặn dịch bệnh bên dưới vách đá Quạ Đen. Ngư dân trên những chiếc tàu chắn ấy rùng mình khi một làn gió buốt xoáy thổi vào tàu của họ, và giằng néo đám dây thừng rít lên những tiếng rú rợn xương. Nữ hoàng Etheldredda ngồi chóc ngóc một mình trên cái ngai ma của mụ - còn con Aie-Aie thì lẩn lút bên ngoài Văn phòng Sao lục, rình cắn những thợ chép da mềm khi họ đi làm về. Khi chiếc thuyền hoàng gia băng qua hàng rào chắn, và trôi ngược dòng tới bãi neo thuyền Cung Điện, nụ cười ngự trên đôi môi mỏng quẹt của nữ hoàng Etheldredda ngoạc rộng ra, vì trong tay mụ lăm lăm khẩu súng bạc của Jenna.
Bên trong khẩu súng, mụ đã lắp viên đạn ghi tên của Jenna: IP, tức là công chúa mồ côi.
Ở trên gác mái, bức chân dung của nữ hoàng Etheldredda không im lìm. Silas chắc chắn nó đã cắn mình, và cánh tay của lão Gringe như bị một con cua khổng lồ kẹp khi họ chật vật đi dài theo gác mái về phía phòng Bóc Niêm. Đi được chừng nửa đường, lão Gringe bỗng thét lên một tiếng quằn quại và buông thả bức tranh. Nó rơi trúng ngay chân Silas, và bà Marcia cuối cùng đã mất hết sợi dây kiên nhẫn cuối cùng của mình.
"Lùi ra!" bà thét. "Để ta Tống Khứ nó vô phòng."
Silas thất hồn. "Không được," ông la. "Cô làm sao biết nó sẽ đi đâu?"
"Đừng có dạy ta phải làm gì, Silas Heap," bà Marcia nạt. "Nó sẽ Đi tới đúng chỗ ta Tống Khứ nó."
"Đừng có mong, Marcia," Silas rền rĩ.
Bà Marcia không đáp. Bà đang triệu tập Pháp thuật mình cần để thực hiện phép Tống Khứ - mà bà phải cần rất nhiều công lực. Silas nhìn màn sương Pháp thuật - lung linh và đỏ tía - xuất hiện xung quanh bà Marcia, cho tới khi hầu như không còn phân biệt được đâu là bà Marcia và đâu là gác mái. Lão Gringe nhìn thô lỗ, miệng trễ xệ xuống, khi bà Marcia nhìn xoáy căng vào bức chân dung, bắt đầu niệm chậm rãi.
"Hãy Đi tới nơi mi được Tống khứ
Không chậm trễ cho tới khi kết thúc
Ở nơi ta bảo mi
Hãy nhớ điều này và nhớ cho kỹ:
Hãy Đi vào phòng của mi!"
Ngay lập tức bà Marcia có linh cảm khủng khiếp là mình đã làm điều gì đó không ổn. Những lời thông thái của ngài Alther hiện về bên bà - hãy chú tâm, Marcia. Nói thật chính xác điều con muốn - nhưng đã quá trễ. Màn khói Pháp thuật bao quanh bức chân dung, đúng như nó phải thế. Nhưng rồi nó tự bốc cuốn qua cửa sổ, hoàn toàn không đúng như nó phải thế.
Bà Marcia nhoài người ra khỏi cửa sổ xem chuyện gì xảy ra. Bà nhìn bức chân dung bay lên không và biến mất vào bức tường của tháp canh... thẳng vào phòng Nữ hoàng.
Bà Marcia chờ lời nhận xét chê bai của Silas, nhưng không nghe thấy gì. Silas đã đi rồi.
Chiếc thuyền hoàng gia ma không gợn một tiếng động và, khi nó cập bến đáp Cung Điện, Jenna không hề nghe thấy gì cả. Cô bé vẫn ngủ an lành, nhưng con vịt con thì thức giấc. Có gì đó trong không khí gợi nó nhắc đến một nơi nào đó khủng khiếp - một nơi có mùi cam.
Ở Thời xa xôi, Snorri Snorrelssen, không còn cô đơn nữa, ngồi bên Bờ Trượt Rắn với Nicko Heap và nhìn dòng nước lững lờ trôi. Trong khi hờ hững lia ánh mắt xuống hào nước, một lần nữa Snorri lại Thấy qua con mắt của Ullr. Chị Thấy chiếc thuyền hoàng gia đậu ở bến đáp. Thấy Nữ hoàng Etheldredda đứng lên, khẩu súng lăm lăm trong tay, và Thấy mặt trời mùa đông chiếu phản chiếu ánh bạc của thứ vũ khí đó khi nữ hoàng Etheldredda nâng khẩu súng lên và nhắm vào Jenna đang ngủ.

Mặc dù ở cách xa bằn bặt 500 năm, Ullr vẫn là con mèo của Snorri, và nó vẫn làm theo lệnh của chủ nhân nó. Chính vì thế mà Ullr thình lình bật dậy, và lăn xả vào con ma. Nhưng lần này, nữ hoàng Etheldredda, đã là thực thể hơn nhiều, đánh trả và hất con mèo bay vồng lên không bằng một đòn giáng khẩu súng. Ullr rớt phịch xuống đất, nhưng đã kịp ngao lên đánh thức Jenna dậy.
Jenna giật mình ngồi dậy, vẫn còn lơ mơ. Cô bé không hiểu sự việc mình trông thấy - Ullr nằm sóng xoài trên bãi đáp thuyền và một con vịt trụi lông chạy mòng mòng theo vòng tròn, kêu chíp chíp như một cái đồng hồ báo thức nhỏ xíu.
Trên bãi cỏ gần Cung Điện, bà Alice nghe tiếng ngao của Ullr và nhìn thấy đốm sáng phản ánh mặt trời của khẩu súng bạc. "Quái thật," bà nói với ngài Alther, đang ngủ gà gật. "Có gì đó ở bãi đáp thuyền."
Ngài Alther mở bừng mắt ra và thấy điều mà bà Alice không thể thấy. Sợ khiếp đảm, con ma hộc tốc bay về phía dòng sông.
"Ngài Alther!" bà Alice hét, cùng lao theo hết tốc lực. "Ngài Alther, chuyện gì vậy?"
Khi nữ hoàng Etheldredda bước điệu đàng ra khỏi chiếc thuyền hoàng gia, Jenna cảm thấy hơi lạnh thấu xương bao quanh mình, và, như bị giội một thùng nước lạnh, đầu óc cô bé đột nhiên tỉnh táo hẳn ra. Có một khẩu súng lơ lửng trong không khí. Khẩu súng của mình. Khẩu súng mà tên Thợ Săn đã dùng để săn mình. Khẩu súng mà dì Zelda đã cất kỹ giùm cho mình. Vậy thì tại sao nó lại đang chĩa vào mình?
Nữ hoàng Etheldredda nâng khẩu súng lên và nhắm vào Jenna đúng lúc ngài Alther lao tới như cơn gió. "Chạy đi!" ngài hét Jenna. Ngài quăng thân mình vào nữ hoàng Etheldredda, nhưng mụ Xuyên Qua ngài Alther như một con dao xắt bơ. Ngài Alther đổ gục xuống, bị chống thẳng lên bởi sự độc ác của linh hồn thực thể.
Jenna sững sờ.
Nữ hoàng Etheldredda kéo cò.
Một phát đoàng lớn, khẩu súng nhả đạn, bà Alice Nettles lao mình vào che cho Jenna, và viên đạn bạc đã tìm thấy mục tiêu của nó.
Viên đạn xuyên qua tim bà Alice - và ở lại luôn trong đó. Một viên bi bạc nhỏ xíu có khắc chữ IP trên mặt kim loại. Bà Alice Nettles - tên cúng cơm là Iona do mẹ của bà là bà Betty Pot đặt - đã được một người dì tên là Mary Nettles, nuôi nấng, người dì này luôn luôn thích cái lên Alice. Nhưng điều này không lừa dối được viên đạn bạc.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật