The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44 - Tìm Thấy
ổng Thời Gian lặng lẽ đóng lại đằng sau chúng.
"Nicko," Jenna khóc nức nở. "Nicko!"
"Vô ích thôi, Jen," Septimus sầu thảm nói. "Anh ấy cách xa tụi mình năm trăm năm rồi."
Jenna nhìn Septimus, không tin nổi. Cô bé đã tưởng là mình sẽ bước thẳng vào Lâu Đài - chứ không phải thấy mình trong đường hầm nhơ nhớp, tối mò, xếp đầy những quả cầu thuỷ tinh dị hợm. "Cái... anh nghĩ là trở về... về Thời của tụi mình rồi á?"
Septimus gật đầu. "Tụi mình về rồi, Jen. Đây là Lối Xưa. Nó đã xưa, xưa lắm rồi. Nó ở sâu bên dưới Đường Hầm Băng."
"Vậy Marcellus già đâu?" Jenna rầu rĩ hỏi. "Anh có nghĩ ông ấy đang chờ tụi mình vì ông ấy biết tụi mình sẽ về không?"
"Năm trăm năm là thời gian lâu để mà nhớ, Jen. Anh không nghĩ ông ấy còn biết gì nữa. Chắc chắn ông ấy ở đâu đó. Đi mau, hãy ra khỏi đây."
Như một lữ khách dày dạn, Septimus bắt đầu đi dọc theo Lối Xưa, với Jenna ôm chặt Ullr, lết bết đằng sau. Chúng lặng lẽ bước đi, chìm nghỉm trong những ý nghĩ riêng tư về Nicko.
Sau một hồi Jenna nói, "Nếu Nicko đã Đi Qua thì làm thế nào anh ấy tìm thấy đường trở lại?"
"Nicko sẽ tìm được đường mà, Jen. Anh ấy luôn tìm được mà," Septimus đáp, tỏ vẻ hy vọng hơn nó cảm thấy, vì cách đây không lâu, Nicko đã lộn một con kiến là lối mòn và khiến cả hai bị lạc trong Cánh Rừng.
"Và Snorri..." Jenna nói. "Em thích Snorri."
"Ừ. Nicko cũng thích. Thế mới rắc rối." Septimus muốn phát khùng.
Suốt thời gian đó, Ullr không ứ ự gì. Con mèo cam nhỏ có chóp đuôi đen ngồi im lìm trong vòng tay Jenna, hồn vía nó ở đâu đâu - ở bên chủ nhân của nó trong Thời xa xăm.
Cách đó năm trăm năm, Snorri Snorrelssen đang ngồi lạc lõng và đau khổ trên bờ sông. Nhưng, khi nhìn xa xa, chị thấy Lối Xưa và một những hàng bóng đèn chứa ngọn lửa bất diệt, và mặc dù chị không hiểu mình trông thấy gì, nhưng chị biết mình đang nhìn qua mắt của Ullr.
Lạnh cắt da cắt thịt trong Lối Xưa, Jenna và Septimus quấn chặt mớ áo khoác của đầu bếp tầng thấp quanh người, nhưng khí lạnh vẫn thấm vào người khiến chúng rùng mình. Những xớ vải thô phơi dọc theo vỉa hè láng, rộng và phát ra tiếng loạt soạt ngập tràn không gian, tựa hồ như tiếng dơi đập cánh lúc chạng vạng tối.
Marcellus đang chờ chúng ở chân cầu thang đá lapis lazuli, ngủ dựa vào đá, đôi mắt sâu hoắm nhắm nghiền. Jenna giật thót mình khi thấy ông già cổ xưa ấy và ôm sát Ullr vào người - sát đến nỗi ở nơi xa xôi, Snorri thở hốc lên khi bất giác cảm thấy đau nhói nơi mạn sườn.
"Ông... ông ấy chết rồi hả?" Jenna thì thào.
"Chưa đâu," một giọng run rẩy. "Mặc dù cũng không khác nhiều. Đúng vậy." lão Marcellus già khụ liếm đôi môi khô rang và nhìn Septimus như cố nhớ ra cái gì đó. "Con là thằng bé có linh đan phải không?" lão hơi, nhìn chúng với đôi mắt ướt kèm nhèm. Septimus nghĩ mình vẫn thấy đôi nét biểu cảm của Marcellus trẻ tuổi trong đôi mắt này.
"Con sẽ làm nó vào ngày mai, lúc hợp nhất bảy hành tinh," Septimus nói. "Ông có nhớ không? Ông bảo con để nó vào một cái hộp bằng vàng có dấu hiệu mặt trời?"
Lão già cộc cằn. "Ta quan tâm gì tới mặt trời?"
"Con sẽ để nó vào cái hộp, như ông dặn con," Septimus kiên nhẫn. "Và rồi... ông không nhớ sao?... Đổi lại ông sẽ để vào đó bùa Khinh Công."
Marcellus mỉm cười và hàm răng cái mà đỏ loé lên trong ánh sáng của những quả cầu. "Ta nhớ ra rồi, Septimus. Ta không quên lời hứa của ta. Con sẽ làm ngư dân chứ?"
Septimus lắc đầu.
"Ta nghĩ một ngày nào đó con sẽ là ngư dân," Marcellus cười khà khà.
"Tạm biệt, Marcellus," Septimus nói.
"Tạm biệt, Septimus. Con là Đệ Tử giỏi lắm. Tạm biệt... Esmeralda yêu quý của ta." Cổ nhân lại nhắm mắt vào.
"Tạm biệt, Marcellus," Jenna đáp.
Cuối cùng chúng leo tới đầu cầu thang đá xanh da trời dài, ngoằn nghèo và đối mặt với Tấm Kính. Septimus nhớ lại lần vừa rồi mình đứng đó, và hầu như không tin nổi là lần này mình có thể đi qua đây. Nó nhìn Tấm Kính, lần chần không dám đặt chìa khoá vào cái hõm. Nó thấy rằng Tấm Kính này không phải là Tấm Kính Thời Gian Đích Thực. Không có cảm giác bốc lên ngầy ngật của độ sâu và những làn cuộn rối rắm của Thời Gian - Tấm Kính này trông tẻ nhạt và trống rỗng, dường như không gì hơn một tấm kính bạc bình thường.
"Đến giờ về nhà nào," Septimus thì thầm.
"Vậy... Tụi mình chỉ việc đi qua đây là vào phòng Hoàng Bào à?" Jenna hỏi.
"Anh đoán vậy. Đi nào." Septimus cầm tay Jenna, nhưng Jenna giằng ra, ngoái nhìn ra sau lần cuối cùng. "Nik không Đi Qua đâu, Jen," Septimus lẳng lặng nói. "Anh đã nghe ngóng anh ấy suốt từ đó đến giờ mà không nghe thấy gì. Không hề có tiếng tim người nào khác đập trong Lối Xưa, ngoài tiếng tim của em và của anh... và cứ năm phút một lần... là tiếng tim của Marcellus."
Septimus thận trọng áp bàn tay vào Tấm Kính. Tay nó trôi tới dễ dàng như đặt tay vào tô nước đá. "Đi, Jen," Septimus dịu dàng.
Cầm lấy tay Septimus, Jenna theo anh vào Tấm Kính... ra thế giới thuộc về chúng.
Chúng được chào đón bằng một tràng rú xé tai. Bà Marcia nhảy bắn khỏi bàn chỗ bà đang ngồi trong Văn phòng Sao lục và đánh rơi quyển sách biểu đồ tính toán khổng lồ xuống chân. Jillie Djinn hớt hải chạy tới.
"Gì thế, bà Marcia?" Jillie thở hốc lên, ló ra khỏi khúc cua thứ 7 vào buồng Tuyệt Mật. "Người bắt chuột đã rượt đuổi chúng suốt ngày hôm qua, anh ta đã hứa rồi. Sẽ không còn con nào nữa... Ối, quỷ thần thiên địa ôi, Tấm Kính!"
"Septimus!" bà Marci reo lên, đá văng cuốn biểu đồ tính toán đi và bổ nhào ra Tấm Kính. "Ôi, Septimus, Septimus!" Bà ôm trọn thằng Septimus vừa ló ra vào vòng tay mình và quay quay nó mấy vòng, khiến nó sửng sốt tột cùng, bởi vì bà Marcia có ôm ấp ai bao giờ đâu.
Jenna nhìn cảnh ấy, hạnh phúc rằng cuối cùng mình cũng đã sửa chữa được lỗi lầm mình gây ra cho Septimus. Và chợt cô bé nhớ tới Nicko, liền bật khóc như mưa.
Trong Văn phòng Sao lục, hai mươi mốt gương mặt xanh xao ngước lên khi công chúa nước mắt vòng quanh, ôm một con mèo cam ốm o, và một thằng bé tóc tai xoã xượi, trông rất giống Học Trò Pháp sư Tối thượng - nhưng không thể nào lại vậy được, bởi vì mọi người đều biết Pháp sư Tối thượng không đời nào cho phép thằng bé để đầu tóc như thế - lặng lẽ ra khỏi buồng Tuyệt Mật cùng với Pháp sư Tối thượng. Không ai từng trông thấy họ đi vào, nhưng các thợ chép lớn tuổi hình như đã quen với việc này. Người vào buồng Tuyệt Mật không phải lúc nào cũng đi ra, mà người đi ra khỏi đó không nhất thiết luôn đi vào. Sự thể là vậy. Cánh thợ chép cũng nhận thấy Pháp sư Tối thượng đang mỉm cười, mà rõ mười mươi là bà không hề cười vào ngày hôm trước khi bà đi vô buồng Tuyệt Mật. Thật ra phần lớn thợ chép đều chắc mẩm rằng công việc của bà là vậy, rằng Pháp sư Tối thượng không được phép mỉm cười, cho nê họ choáng sốc lắm. Tuy nhiên, cho dù cánh thợ chép có bất thần nghĩ gì vào thời điểm ấy chăng nữa, thì tất cả họ đều khựng lại khi một tiếng choang rúng động, xé tan bầu thinh lặng của Văn phòng Sao lục... và nghiền nát cửa sổ đằng trước.
Foxy, ngồi thế chỗ Beetle sau khi thằng này được đưa gấp vào bệnh xá vì nhiễm dịch bệnh, lao mình qua cánh cửa mỏng manh ngăn cách văn phòng ngoài với buồng Tuyệt Mật, mặt trắng bệch, hét vang. "Cứu! Cứu! Có một con rồng trong văn phòng!" Xong rồi lăn ra xỉu.
Qủa đúng là có một con rồng trong văn phòng thật - thật trăm phần trăm. Cửa sổ nát vụn thành hàng triệu mảnh, cái bàn biến thành cái chụm và những chồng sách nhỏ, giấy, sổ tay và bản thảo chông chênh đổ ập xuống sàn, nếu không bị những dấu chân rồng vấy bùn đẫm lên đen kịt thì cũng bị hất văng ra tận đường Pháp Sư trong cơn gió mạnh buổi sớm.
"Khạc Lửa!" Septimus kêu lên, xoa xoa cái mũi con rồng. "Làm sao mày biết tao ở đây?"
"Tụi em đã làm phép Dò Tìm cho nó," Jenna hớn hở nói. "Nó có tác dụng đấy. Đại khái vậy."
Jillie Djinn khảo sát hiện trường tan nát. Bà không vui tí nào. "Tôi đã định yêu cầu bà đưa con rồng của bà vào vòng cương toả, bà Marcia," bà bảo, "nhưng coi bộ đã quá trễ."
"Đó không phải con rồng của tôi," bà Marcia độp lại, nụ cười của bà nhanh chóng bốc hơi. "Nó thuộc về Học Trò của tôi đây, một người giữ rồng tài giỏi và cẩn thận."
Jillie Djinn khịt mũi một cách thô bạo. "Tài giỏi cái gì, thưa quý bà Marcia. Tôi sẽ gửi cho bà hoá đơn thanh toán cái cửa sổ và vô số những thiệt hại về giấy tờ bị mất và bị hư hỏng."
"Cô muốn gửi bao nhiêu hoá đơn thì tuỳ cô, cô Djinn à. Đêm đã về rồi và tôi sẽ vui mừng xiết bao trong ánh lửa được nhóm lên bằng chúng. Chúc cô một ngày tốt lành. Đi, Jenna và Septimus, tới lúc về nhà nào." Bà Marcia khinh miệt dẫm lên đống hỗn độn và lướt ra cửa. Khi đã đàng hoàng ở ngoài đường Pháp Sư, bà Marcia bật ngón tay vào Khạc Lửa, nó ngoan ngoãn nhảy qua cái cửa sổ nát bét, bởi vì ở bà Marcia có gì đó khiến Khạc Lửa vẫn luôn nghĩ bà là mẹ rồng.
Hầu như không tin nổi giấc mơ của mình đã thành sự thật, Septimus đi lang thang trên đường Pháp Sư - đường Pháp Sư của nó. Nó dừng lạ hít vào bầu không khí - bầu không khí Thời của nó, đậm mùi khói đun củi và bánh nhân nướng từ một chiếc xe bán xúc xích và bánh nhân thịt dạo đang tiến tới gần Văn phòng Sao lục, cho kịp phục vụ giờ nghỉ giải lao buổi sáng. Nó nhìn xuống con đường rộng thênh thang, với Cung Điện thấp, dài - Cung Điện của Jenna - ở xa xa, và không khỏi mỉm cười. Đây, Septimus nghĩ, là nơi nó thuộc về.
Nhưng trong khi Septimus cảm thấy tràn trề sức sống và chuyện trò thao thao bất tuyệt, sau sáu tháng gần như im thin thít, thì Jenna kiệt quệ. "Con hãy trở về với chúng ta và ngủ một chút đã," bà Marcia bảo cô bé. "Ta sẽ sai người báo tin tới Cung Điện."
Họ bước qua cổng vòm lớn, theo sát nút là Khạc Lửa, đang nghi hoặc hít ngửi cái áo chẽn có mùi lạ của Septimus. "Úi!" Septimus thét lên khi con rồng dẫm phải gót chân nó trong cố gắng áp sát càng gần người In Dấu mình càng tốt.
"Trời ơi!" bà Marcia tá hoả. "Con mang gì ở chân vậy, Septimus?"
Septimus thấy sượng trân về đôi giày của mình nên không giải thích gì cho bà Marcia. Nó đổi gấp đề tài. "Con ước gì Beetle chứng kiến cảnh Khạc Lửa đi qua cửa sổ. Anh ấy sẽ hối tiếc hùi hụi cho coi. Con tự hỏi bây giờ anh ấy ở đâu?"
"À, ừ," bà Marcia thở dài. "Beetle, ôi trời. Septimus, có điều này con cần phải biết..."
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật